Chương : 237
Bây giờ Tô Hòa không hiểu tình hình, cô cũng không dám tùy tiện tin tưởng ai, chỉ là cô cũng mới tới vị diện này không lâu, một ngày nào đó sẽ làm rõ Thanh Châu đang phiền lòng điều gì.
Tô Hòa gối đầu trên gối ngọc, cô ghét bỏ ánh đèn trong điện quá sáng, tùy ý giơ ống tay áo, hơn một nửa số đèn trong tẩm điện liền tắt ngúm.
Sáng sớm ngày hôm sau, cung nga mặc cả người lục y giúp Tô Hòa thay triều phục.
Chờ sau khi Tô Hòa mặc xong, Uyên Liễm liền theo sau cô cùng nhau lâm triều.
Trong khoảnh khắc Uyên Liễm thuần thục sánh bước kia, vua tôi bọn họ có loại sức mạnh như hình với bóng không thể tách rời, khiến cho đáy lòng Tô Hòa ít nhiều có chút cổ quái.
Ngược lại cô cũng không hề hoài nghi Uyên Liễm và Thanh Châu có loại quan hệ không thể cho người ngoài biết, thông qua sự quan sát của cô, Uyên Liễm sẽ không làm ra loại chuyện lấy sắc hầu hạ quân vương.
Như vậy thì chỉ có một loại khả năng --- Thanh Châu xem trọng vũ lực, rất xem trọng!
Nếu không sẽ không cho Uyên Liễm mang theo bội kiếm đứng bên cạnh mình lúc vào triều sớm.
Thanh Châu sinh ra trong xã hội mẫu hệ, suy nghĩ của nàng ấy cũng giống như đàn ông ở thế giới nam quyền, cho nên nàng ấy không cần người khác bảo vệ.
Uyên Liễm ở bên cạnh nàng ấy không hề có tác dụng bảo vệ, mà tương tự như một loại cảm giác về nghi thức.
Cung nhân cầm trong tay huân hương bằng đồng xanh có hình con hạc, đi phía trước mở đường cho Tô Hòa.
Đây là xông hương mùa xuân.
Sau lập xuân, các tộc đều phải xông loại hương liệu này, Thần Vực cũng không ngoại lệ.
Cho nên quẩn quanh chóp mũi Tô Hòa toàn là một loại mùi hương ngọt nị, xua cũng không tan, giống loại mỹ mỹ chi hương trên người con dân Mị tộc.
Đến đại điện lâm triều, cung nhân xông hương mới rời đi, Tô Hòa bước vào đại điện.
Đại điện lâm triều uy nghi, trang trọng, Tô Hòa ngồi xuống ngôi cửu ngũ chí tôn, cô liền vội vàng liếc mắt một cái.
Đại điện nói ít cũng rộng ngấy ngàn mét vuông, có thể so với sân banh rồi, tầm mắt cực kì rộng lắm.
Trên nóc đại điện có một con kim long đang nằm, không giống với kim long được điêu khắc trên đại điện của Hoàng Đế ở nhân gian, đây là một con rồng thật!
Nhưng mà, con kim long này đã chết, bây giờ chỉ có tinh hồn của nó bị nhốt ở chỗ này.
Trong miệng kim long ngậm một viên châu màu vàng kim, hạt châu kia sáng chói rực rỡ, cả một cung điện lớn như vậy đều do nó chiếu sáng.
Đứng dưới đại điện có không ít đại thần, bọn họ cũng không mặc một loại triều phục thống nhất, cho nên Tô Hòa dõi mắt nhìn qua, xanh xanh đỏ đỏ một mảng.
Đám xanh xanh đỏ đỏ sau khi thấy Tô Hòa ngồi xuống, đồng loạt quỳ xuống, cùng nhau hành lễ."Các khanh gia bình thân." Mặc dù bọn họ cách nhau rất xa, nhưng âm thanh của Tô Hòa truyền vào trong tai của mọi người rất rõ ràng.
Sau khi họ tạ ơn Tô Hòa, liền đứng lên.
Bởi vì lập xuân được nghỉ ba ngày, ba ngày này cũng không thượng triều, mọi người đều bận rộn hút "âu khí" trên người Mị tộc, quay về tạo ra con cháu, để đảm bảo toàn tộc mình trường thịnh không suy.
Hút "âu khí" rất đúng chỗ, Tô Hòa nhìn từng người bọn họ rất thanh thản, sảng khoái, cho nên chuyện tấu lên cũng đều là chuyện vui ca vũ thái bình, trăm họ ở Cửu Châu an cư lạc nghiệp.
Một vương triều lớn như vậy, Yêu tộc cũng chưa diệt trừ hoàn toàn, hơn nữa các tộc bộ lạc, bởi vì Cửu Châu thống nhất mà sống cùng với nhau, Tô Hòa cũng không tin một chút tâm sự bực mình cũng không có.
Tô Hòa vừa nghe những người này nịnh hót cả ngày, vừa tiện tay cầm tấu chương, cúi đầu lật xem.
Không có gì mới, khen cô.
Lại cầm một tấu chương khác, như cũ, khen cô.
Lại một cái nữa, vẫn là khen cô.
Xem liên tiếp bảy tám tấu chương, không chút nghi vấn, đều là cuộc sống thái bình, thịnh thế, điều này khiến cho đáy lòng Tô Hòa cười lạnh một tiếng.
Trong tay Tô Hòa nắm một bản tấu chương, cô nhìn các triều thần dưới điện, anh khí trên mặt không xuất hiện một chút cảm xúc nào.
Có lẽ là cảm giác được gì đó, dần dần dưới điện liền không còn tiếng nói nữa.
Tô Hòa đang mở miệng muốn nói gì đó, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng trống kinh thiên động địa.
-
Dạo này bận kiểm tra liên miên nên không có thời gian ra chương mới, mong mọi người thông cảm cho Dung nha.
Tô Hòa gối đầu trên gối ngọc, cô ghét bỏ ánh đèn trong điện quá sáng, tùy ý giơ ống tay áo, hơn một nửa số đèn trong tẩm điện liền tắt ngúm.
Sáng sớm ngày hôm sau, cung nga mặc cả người lục y giúp Tô Hòa thay triều phục.
Chờ sau khi Tô Hòa mặc xong, Uyên Liễm liền theo sau cô cùng nhau lâm triều.
Trong khoảnh khắc Uyên Liễm thuần thục sánh bước kia, vua tôi bọn họ có loại sức mạnh như hình với bóng không thể tách rời, khiến cho đáy lòng Tô Hòa ít nhiều có chút cổ quái.
Ngược lại cô cũng không hề hoài nghi Uyên Liễm và Thanh Châu có loại quan hệ không thể cho người ngoài biết, thông qua sự quan sát của cô, Uyên Liễm sẽ không làm ra loại chuyện lấy sắc hầu hạ quân vương.
Như vậy thì chỉ có một loại khả năng --- Thanh Châu xem trọng vũ lực, rất xem trọng!
Nếu không sẽ không cho Uyên Liễm mang theo bội kiếm đứng bên cạnh mình lúc vào triều sớm.
Thanh Châu sinh ra trong xã hội mẫu hệ, suy nghĩ của nàng ấy cũng giống như đàn ông ở thế giới nam quyền, cho nên nàng ấy không cần người khác bảo vệ.
Uyên Liễm ở bên cạnh nàng ấy không hề có tác dụng bảo vệ, mà tương tự như một loại cảm giác về nghi thức.
Cung nhân cầm trong tay huân hương bằng đồng xanh có hình con hạc, đi phía trước mở đường cho Tô Hòa.
Đây là xông hương mùa xuân.
Sau lập xuân, các tộc đều phải xông loại hương liệu này, Thần Vực cũng không ngoại lệ.
Cho nên quẩn quanh chóp mũi Tô Hòa toàn là một loại mùi hương ngọt nị, xua cũng không tan, giống loại mỹ mỹ chi hương trên người con dân Mị tộc.
Đến đại điện lâm triều, cung nhân xông hương mới rời đi, Tô Hòa bước vào đại điện.
Đại điện lâm triều uy nghi, trang trọng, Tô Hòa ngồi xuống ngôi cửu ngũ chí tôn, cô liền vội vàng liếc mắt một cái.
Đại điện nói ít cũng rộng ngấy ngàn mét vuông, có thể so với sân banh rồi, tầm mắt cực kì rộng lắm.
Trên nóc đại điện có một con kim long đang nằm, không giống với kim long được điêu khắc trên đại điện của Hoàng Đế ở nhân gian, đây là một con rồng thật!
Nhưng mà, con kim long này đã chết, bây giờ chỉ có tinh hồn của nó bị nhốt ở chỗ này.
Trong miệng kim long ngậm một viên châu màu vàng kim, hạt châu kia sáng chói rực rỡ, cả một cung điện lớn như vậy đều do nó chiếu sáng.
Đứng dưới đại điện có không ít đại thần, bọn họ cũng không mặc một loại triều phục thống nhất, cho nên Tô Hòa dõi mắt nhìn qua, xanh xanh đỏ đỏ một mảng.
Đám xanh xanh đỏ đỏ sau khi thấy Tô Hòa ngồi xuống, đồng loạt quỳ xuống, cùng nhau hành lễ."Các khanh gia bình thân." Mặc dù bọn họ cách nhau rất xa, nhưng âm thanh của Tô Hòa truyền vào trong tai của mọi người rất rõ ràng.
Sau khi họ tạ ơn Tô Hòa, liền đứng lên.
Bởi vì lập xuân được nghỉ ba ngày, ba ngày này cũng không thượng triều, mọi người đều bận rộn hút "âu khí" trên người Mị tộc, quay về tạo ra con cháu, để đảm bảo toàn tộc mình trường thịnh không suy.
Hút "âu khí" rất đúng chỗ, Tô Hòa nhìn từng người bọn họ rất thanh thản, sảng khoái, cho nên chuyện tấu lên cũng đều là chuyện vui ca vũ thái bình, trăm họ ở Cửu Châu an cư lạc nghiệp.
Một vương triều lớn như vậy, Yêu tộc cũng chưa diệt trừ hoàn toàn, hơn nữa các tộc bộ lạc, bởi vì Cửu Châu thống nhất mà sống cùng với nhau, Tô Hòa cũng không tin một chút tâm sự bực mình cũng không có.
Tô Hòa vừa nghe những người này nịnh hót cả ngày, vừa tiện tay cầm tấu chương, cúi đầu lật xem.
Không có gì mới, khen cô.
Lại cầm một tấu chương khác, như cũ, khen cô.
Lại một cái nữa, vẫn là khen cô.
Xem liên tiếp bảy tám tấu chương, không chút nghi vấn, đều là cuộc sống thái bình, thịnh thế, điều này khiến cho đáy lòng Tô Hòa cười lạnh một tiếng.
Trong tay Tô Hòa nắm một bản tấu chương, cô nhìn các triều thần dưới điện, anh khí trên mặt không xuất hiện một chút cảm xúc nào.
Có lẽ là cảm giác được gì đó, dần dần dưới điện liền không còn tiếng nói nữa.
Tô Hòa đang mở miệng muốn nói gì đó, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng trống kinh thiên động địa.
-
Dạo này bận kiểm tra liên miên nên không có thời gian ra chương mới, mong mọi người thông cảm cho Dung nha.