Chương : 238
Tiếng động kinh thiên động địa kia, giống như sấm dội bên tai, đinh tai nhức óc, các đại thần trong đại điện đều bị hù dọa một phen.
Trống Kinh Thiên được đặt bên ngoài đại điện lâm triều, tên là trống kêu oan.
Vương triều Cửu Châu thành lập được mấy ngàn năm, đến giờ là lần đầu tiên cái trống kia được dùng đến, cho nên mọi người không kinh ngạc mới là lạ.
"Người nào đánh trống? Dẫn lên đây." Âm thanh uy nghiêm của Tô Hòa vang khắp đại điện.
"Vâng, Điện Hạ." Một thị vệ mặc giáp bạc lên tiếng, sau đó liền lui bước ra khỏi đại điện.
Không lâu sau, thị vệ giáp bạc kia dẫn theo một cô gái có dung nhan tuyệt sắc đi vào.
Trên người nàng ta mặc một bộ y phục đơn giản, phía trên thêu hoa cỏ tuyệt đẹp, tư thái bước đi của nàng rất đẹp, nhẹ nhàng, phiêu diêu, y phục chuyển động đưa tới từng đợt hương thơm ngợp trời.
Tô Hòa nhìn thấy nữ nhân này, trí nhớ của cô lại được kích hoạt.
Người này chính là thủ lĩnh của Mị tộc, tên Hoa Hề, Mị tộc cũng là một bộ lạc mẫu hệ.1
Hoa Hề sau khi đi vào đại điện liền quỳ xuống, đôi mắt đen tuyệt đẹp kia còn ngấn lệ.
Mặc dù Hoa Hề đã hơn năm ngàn tuổi, nhưng phong tư yêu kiều, dáng vẻ đỏ hoe đôi mắt đó của nàng, nhìn vô cùng động lòng người, khiến cho tim của người khác không nhịn được cũng mềm nhũn.
"Điện Hạ, xin người làm chủ cho thần." Hoa Hề khóc nói.
Giọng như ngân ca, Hoa Hề đẫm lệ, khóc đến vạn vật đều muốn đứt ruột xé lòng.
Lúc nước mắt của Hoa Hề rơi xuống, mùi thơm trên người nàng ta càng nồng, kích thích khiến cho cái đại thần xung quanh hận không thể bộc phát.
"Xuân Thần có điều gì muốn Bổn Điện Hạ làm chủ?" Tô Hòa ngược lại không bị sắc đẹp làm lung lạc tâm trí, cô cao giọng hỏi.1
"Con gái của thần bị người ta làm nhục..." Hoa Hề giống như không thể nói tiếp, thật lâu sau nàng mới khàn khàn nặn ra một câu từ trong miệng, "Làm nhục đến chết."
"Xin điện hạ làm chủ cho vi thần." Đầu Hoa Hề đập liên hồi xuống đất.
Nghe lời này của Hoa Hề, các đại thần vốn đang si mê nhìn Hoa Hề, trên mặt đều lộ ra biểu tình cổ quái.
Tô Hòa thu hết vào mắt, cô dùng ngón tay gõ gõ vào tấu chương trong tay, âm thanh không thể nhận ra vui giận.
"Chuyện bao lâu rồi? Cửu Châu vương đô của ta, vẫn còn có kẻ to gan làm bậy như vậy, ngay cả người trong bộ lạc của Xuân Thần cũng dám động tới?"
Nói xong, Tô Hòa lạnh nhạt liếc mắt nhìn đám người bên trong đại điện.
Tô Hòa không tiếp thu được trí nhớ của Thanh Châu, cũng không biết trước kia có xảy ra chuyện này hay không, nhưng nhìn biểu tình của các đại thần này, Tô Hòa cảm thấy hẳn là có.
Vấn đề như vậy, Thanh Châu có biết chuyện này hay không?
Tô Hòa nói xong, trong điện yên tĩnh đến mức một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy, cho nên tiếng khóc của Hoa Hề càng thêm chói tai.
"Hôm qua, sau khi vi thần phát hiện không thấy người đâu, liền cho người đi tìm, không ngờ cuối cùng chỉ có thể tìm được một cỗ thi thể." Hoa Hề nói đơn giản mấy câu, lại khóc không thành tiếng.
"Xuân Thần có biết là kẻ nào làm không?" Tô Hòa hỏi, "Có phát hiện manh mối ở người xung quanh đó không?"
Hoa Hề không lên tiếng, nàng rơi lệ một lúc lâu, sau đó tự như hạ quyết định, dùng hết khí lực toàn thân mà phun ra một câu nói.
"Thần tìm kiếm xung quanh, cuối cùng phát hiện ra một ngọc bội." Hoa Hề lấy một cái ngọc bội từ trong ngực ra.
Uyên Liễm ngược lại rất hiểu chuyện, không đợi Tô Hòa lên tiếng, hắn đi xuống dưới điện, nhận lấy vật chứng mang đến cho Tô Hòa.
Sau khi nhận lấy đồ từ tay Hoa Hề, Uyên Liễm mấp máy môi một chút, ánh mắt cũng sắc bén hơn rất nhiều.
Vật chứng còn chưa đến tay Tô Hòa, một người đàn ông mặc áo bào rộng màu xanh đứng dậy.
"Điện Hạ, chỉ bằng một miếng ngọc bội, không đủ để nói rõ điều gì, mong Bệ Hạ minh xét." Người đàn ông quỳ xuống, nói.
Nghe lời này của hắn, dung nhan tuyệt sắc của Hoa Hề xẹt qua một tia hận ý, nàng liều mạng đè nén lửa giận, khiến cho cả người đều run rẩy.
"Điện Hạ." Uyên Liễm nhanh chân tiến lên, giao ngọc bội cho Tô Hòa.
Trống Kinh Thiên được đặt bên ngoài đại điện lâm triều, tên là trống kêu oan.
Vương triều Cửu Châu thành lập được mấy ngàn năm, đến giờ là lần đầu tiên cái trống kia được dùng đến, cho nên mọi người không kinh ngạc mới là lạ.
"Người nào đánh trống? Dẫn lên đây." Âm thanh uy nghiêm của Tô Hòa vang khắp đại điện.
"Vâng, Điện Hạ." Một thị vệ mặc giáp bạc lên tiếng, sau đó liền lui bước ra khỏi đại điện.
Không lâu sau, thị vệ giáp bạc kia dẫn theo một cô gái có dung nhan tuyệt sắc đi vào.
Trên người nàng ta mặc một bộ y phục đơn giản, phía trên thêu hoa cỏ tuyệt đẹp, tư thái bước đi của nàng rất đẹp, nhẹ nhàng, phiêu diêu, y phục chuyển động đưa tới từng đợt hương thơm ngợp trời.
Tô Hòa nhìn thấy nữ nhân này, trí nhớ của cô lại được kích hoạt.
Người này chính là thủ lĩnh của Mị tộc, tên Hoa Hề, Mị tộc cũng là một bộ lạc mẫu hệ.1
Hoa Hề sau khi đi vào đại điện liền quỳ xuống, đôi mắt đen tuyệt đẹp kia còn ngấn lệ.
Mặc dù Hoa Hề đã hơn năm ngàn tuổi, nhưng phong tư yêu kiều, dáng vẻ đỏ hoe đôi mắt đó của nàng, nhìn vô cùng động lòng người, khiến cho tim của người khác không nhịn được cũng mềm nhũn.
"Điện Hạ, xin người làm chủ cho thần." Hoa Hề khóc nói.
Giọng như ngân ca, Hoa Hề đẫm lệ, khóc đến vạn vật đều muốn đứt ruột xé lòng.
Lúc nước mắt của Hoa Hề rơi xuống, mùi thơm trên người nàng ta càng nồng, kích thích khiến cho cái đại thần xung quanh hận không thể bộc phát.
"Xuân Thần có điều gì muốn Bổn Điện Hạ làm chủ?" Tô Hòa ngược lại không bị sắc đẹp làm lung lạc tâm trí, cô cao giọng hỏi.1
"Con gái của thần bị người ta làm nhục..." Hoa Hề giống như không thể nói tiếp, thật lâu sau nàng mới khàn khàn nặn ra một câu từ trong miệng, "Làm nhục đến chết."
"Xin điện hạ làm chủ cho vi thần." Đầu Hoa Hề đập liên hồi xuống đất.
Nghe lời này của Hoa Hề, các đại thần vốn đang si mê nhìn Hoa Hề, trên mặt đều lộ ra biểu tình cổ quái.
Tô Hòa thu hết vào mắt, cô dùng ngón tay gõ gõ vào tấu chương trong tay, âm thanh không thể nhận ra vui giận.
"Chuyện bao lâu rồi? Cửu Châu vương đô của ta, vẫn còn có kẻ to gan làm bậy như vậy, ngay cả người trong bộ lạc của Xuân Thần cũng dám động tới?"
Nói xong, Tô Hòa lạnh nhạt liếc mắt nhìn đám người bên trong đại điện.
Tô Hòa không tiếp thu được trí nhớ của Thanh Châu, cũng không biết trước kia có xảy ra chuyện này hay không, nhưng nhìn biểu tình của các đại thần này, Tô Hòa cảm thấy hẳn là có.
Vấn đề như vậy, Thanh Châu có biết chuyện này hay không?
Tô Hòa nói xong, trong điện yên tĩnh đến mức một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy, cho nên tiếng khóc của Hoa Hề càng thêm chói tai.
"Hôm qua, sau khi vi thần phát hiện không thấy người đâu, liền cho người đi tìm, không ngờ cuối cùng chỉ có thể tìm được một cỗ thi thể." Hoa Hề nói đơn giản mấy câu, lại khóc không thành tiếng.
"Xuân Thần có biết là kẻ nào làm không?" Tô Hòa hỏi, "Có phát hiện manh mối ở người xung quanh đó không?"
Hoa Hề không lên tiếng, nàng rơi lệ một lúc lâu, sau đó tự như hạ quyết định, dùng hết khí lực toàn thân mà phun ra một câu nói.
"Thần tìm kiếm xung quanh, cuối cùng phát hiện ra một ngọc bội." Hoa Hề lấy một cái ngọc bội từ trong ngực ra.
Uyên Liễm ngược lại rất hiểu chuyện, không đợi Tô Hòa lên tiếng, hắn đi xuống dưới điện, nhận lấy vật chứng mang đến cho Tô Hòa.
Sau khi nhận lấy đồ từ tay Hoa Hề, Uyên Liễm mấp máy môi một chút, ánh mắt cũng sắc bén hơn rất nhiều.
Vật chứng còn chưa đến tay Tô Hòa, một người đàn ông mặc áo bào rộng màu xanh đứng dậy.
"Điện Hạ, chỉ bằng một miếng ngọc bội, không đủ để nói rõ điều gì, mong Bệ Hạ minh xét." Người đàn ông quỳ xuống, nói.
Nghe lời này của hắn, dung nhan tuyệt sắc của Hoa Hề xẹt qua một tia hận ý, nàng liều mạng đè nén lửa giận, khiến cho cả người đều run rẩy.
"Điện Hạ." Uyên Liễm nhanh chân tiến lên, giao ngọc bội cho Tô Hòa.