Chương : 239
Tô Hòa ngắm nhìn ngọc bội, đây là một miếng ngọc bội khắc hình Thanh Điểu*, chính diện là biểu tượng bộ lạc, phía sau có khắc một cái tên --- Tựu Chiêm.
*Loài chim mang tin tốt lành, được xem là sứ giả của Tây Vương Mẫu.
Tô Hòa ngước mắt nhìn Hoa Hề đang quỳ dưới đất một cái và... Tựu Chiêm.
Nam nhân vừa rồi mới quỳ xuống nói một miếng ngọc bội không thể nói rõ vấn đề chính là Tựu Chiêm, hắn là một người tôn quý trong bộ lạc của Thanh Châu, là Thần tộc ở Cửu Châu vương triều.
Cảm nhận được ánh mắt của Tô Hòa, sống lưng Tựu Chiêm vô thức run lên.
Hắn đi theo Thanh Châu đánh nhau giành thiên hạ, đương nhiên hiểu được, nhìn thấy được sự cường hãn của nàng ấy.
Thanh Châu giận dữ, xác người trôi trăm dặm, đây cũng không phải là một câu nói đùa.
"Ngọc bội của thần cũng là trùng hợp bị thất lạc mà thôi." Tựu Chiêm kêu gào một tiếng, hắn tựa như một người bị oan khuất vô cùng lớn, nước mắt giàn giụa nói: "Xin Điện Hạ làm chủ cho vi thần."
"Ngọc bội còn chưa đến tay Điện Hạ, thần chỉ mới vừa lấy nó ra mà thôi, Tựu Chiêm đại nhân liền đứng ra nói mình oan uổng, đại nhân không cảm thấy mình có tật giật mình hay sao?" Hoa Hề tức giận nói.
"Điện Hạ trước giờ công chính liêm minh, xin Điện Hạ làm chủ cho con gái của Hoa Hề." Hoa Hề vừa nặng nề dập đầu, vừa nói.
Ai thật ai giả nhìn qua là biết.
Nhưng Tô Hòa cũng muốn giả bộ hồ đồ, cô nhàn nhạt lướt qua đại điện, sau đó hỏi, "Chúng ái khanh nghĩ sao?"
Không ai dám nói chuyện.
"Chúng ái khanh nghĩ sao?" Tô Hòa nhấn mạnh, mang theo dáng điệu gió bão sắp nổi lên.
Các đại thần đều từng gặp qua dáng vẻ hung hăng mạnh mẽ của Thanh Châu đều nơm nớp lo sợ, người run rẩy như một cái sàng gỗ.
Thấy không ai vì mình mà nói chuyện, Hoa Hề tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, thời điểm mở mắt lần nữa, tràn đầy cừu hận.
Vì che giấu hận ý của mình, người của nàng ấy lại càng cúi thấp hơn.
Tô Hòa đã biết còn hỏi, chỉ là muốn nhìn xem Vương Triều này đã hồ đồ, mê muội đến mức nào.
Bây giờ cô cũng xem đủ rồi!
Lúc Tô Hòa hỏi lần thứ hai, bàn tay đang buông thõng của Uyên Liễm không nhịn được nắm chặt lại.
Thấy không ai trả lời, môi của Uyên Liễm càng mím chặc hơn, cuối cùng hắn đứng ra, sau đó liền quỳ xuống.
"Thần cho là, phải bắt giam, thẩm vấn Tựu Chiếm đại nhân." Uyên Liễm ngay thẳng nói.
Tô Hòa nhìn Uyên Liễm mặt đầy khí lạnh, thầm nghĩ đứa nhỏ này thật sự quá khờ.
"Được, liền nghe theo chủ ý của ngươi, bắt giam, thẩm vấn Tựu Chiếm, nếu như không phải hắn làm, cũng vừa vặn trả lại trong sạch cho hắn, cũng khiến cho Xuân Thần an tâm."
Tô Hòa liếc mắt nhìn Tựu Chiếm một cái, "Còn không cảm ơn Uyên Liễm, cho ngươi cơ hội tự mình chứng minh trong sạch."
Tựu Chiếm cứng đờ nói, "Đa tạ Uyên Liễm tướng quân."
Hắn vừa dứt lời, Tô Hòa không lạnh không nhạt nói tiếp, "Nếu như là ngươi làm, a, ngươi tự xem làm thế nào đi."
Câu "ngươi tự xem làm thế nào đi" của Tô Hòa nói rất hời hợt, nhưng lại đủ khiến cho Tựu Chiếm sợ đến đổ mồ hôi lạnh cả người.
"Còn chuyện ai thẩm vấn Tựu Chiếm..." Tô Hòa dừng một chút, "Chuyện này Bổn Điện Hạ phải suy nghĩ thật kĩ, dù sao con gái Xuân Thần bị hại là đại sự."
Nhân cơ hội lần này, Tô Hòa cũng muốn thăm dò cái hồ nước đục mang tên triều đình này.
Sau khi lâm triều xong, Uyên Liễm liền quỳ xuống nói với Tô Hòa một tiếng, cho dù hắn có khờ hơn nữa, cũng nhìn ra lúc nãy trên triều, Tô Hòa giúp hắn đỡ một tảng đá lớn.
"Đứng lên đi." Tô Hòa nhàn nhạt nói, "Ngươi ở bên cạnh Bổn Điện Hạ, bao nhiêu cặp mắt quan sát, theo dõi ngươi, lần sau không nên lỗ mãng như vậy nữa."
"Thần biết sai rồi." Uyên Liễm cúi đầu, thái độ nhận sai rất thành khẩn.
"Nhưng mà chuyện này cũng không thể trách ngươi, chuyện hôm nay cũng khiến cho Bổn Điện Hạ tức giận." Tô Hòa trầm mặt.
Nói xong, Tô Hòa liếc mắt nhìn thần sắc của Uyên Liễm, thấy hắn không có gì khác thường, trong lòng Tô Hòa cũng an tĩnh.
Uyên Liễm tính tình ngay thẳng, hắn không phải loại người có thể giấu chuyện trong lòng, Tô Hòa nói như vậy mà hắn cũng không có phản ứng, nói rõ Thanh Châu quả thật không biết Mị tộc vẫn luôn bị quý tộc Vương Đô ức hiếp.
*Loài chim mang tin tốt lành, được xem là sứ giả của Tây Vương Mẫu.
Tô Hòa ngước mắt nhìn Hoa Hề đang quỳ dưới đất một cái và... Tựu Chiêm.
Nam nhân vừa rồi mới quỳ xuống nói một miếng ngọc bội không thể nói rõ vấn đề chính là Tựu Chiêm, hắn là một người tôn quý trong bộ lạc của Thanh Châu, là Thần tộc ở Cửu Châu vương triều.
Cảm nhận được ánh mắt của Tô Hòa, sống lưng Tựu Chiêm vô thức run lên.
Hắn đi theo Thanh Châu đánh nhau giành thiên hạ, đương nhiên hiểu được, nhìn thấy được sự cường hãn của nàng ấy.
Thanh Châu giận dữ, xác người trôi trăm dặm, đây cũng không phải là một câu nói đùa.
"Ngọc bội của thần cũng là trùng hợp bị thất lạc mà thôi." Tựu Chiêm kêu gào một tiếng, hắn tựa như một người bị oan khuất vô cùng lớn, nước mắt giàn giụa nói: "Xin Điện Hạ làm chủ cho vi thần."
"Ngọc bội còn chưa đến tay Điện Hạ, thần chỉ mới vừa lấy nó ra mà thôi, Tựu Chiêm đại nhân liền đứng ra nói mình oan uổng, đại nhân không cảm thấy mình có tật giật mình hay sao?" Hoa Hề tức giận nói.
"Điện Hạ trước giờ công chính liêm minh, xin Điện Hạ làm chủ cho con gái của Hoa Hề." Hoa Hề vừa nặng nề dập đầu, vừa nói.
Ai thật ai giả nhìn qua là biết.
Nhưng Tô Hòa cũng muốn giả bộ hồ đồ, cô nhàn nhạt lướt qua đại điện, sau đó hỏi, "Chúng ái khanh nghĩ sao?"
Không ai dám nói chuyện.
"Chúng ái khanh nghĩ sao?" Tô Hòa nhấn mạnh, mang theo dáng điệu gió bão sắp nổi lên.
Các đại thần đều từng gặp qua dáng vẻ hung hăng mạnh mẽ của Thanh Châu đều nơm nớp lo sợ, người run rẩy như một cái sàng gỗ.
Thấy không ai vì mình mà nói chuyện, Hoa Hề tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, thời điểm mở mắt lần nữa, tràn đầy cừu hận.
Vì che giấu hận ý của mình, người của nàng ấy lại càng cúi thấp hơn.
Tô Hòa đã biết còn hỏi, chỉ là muốn nhìn xem Vương Triều này đã hồ đồ, mê muội đến mức nào.
Bây giờ cô cũng xem đủ rồi!
Lúc Tô Hòa hỏi lần thứ hai, bàn tay đang buông thõng của Uyên Liễm không nhịn được nắm chặt lại.
Thấy không ai trả lời, môi của Uyên Liễm càng mím chặc hơn, cuối cùng hắn đứng ra, sau đó liền quỳ xuống.
"Thần cho là, phải bắt giam, thẩm vấn Tựu Chiếm đại nhân." Uyên Liễm ngay thẳng nói.
Tô Hòa nhìn Uyên Liễm mặt đầy khí lạnh, thầm nghĩ đứa nhỏ này thật sự quá khờ.
"Được, liền nghe theo chủ ý của ngươi, bắt giam, thẩm vấn Tựu Chiếm, nếu như không phải hắn làm, cũng vừa vặn trả lại trong sạch cho hắn, cũng khiến cho Xuân Thần an tâm."
Tô Hòa liếc mắt nhìn Tựu Chiếm một cái, "Còn không cảm ơn Uyên Liễm, cho ngươi cơ hội tự mình chứng minh trong sạch."
Tựu Chiếm cứng đờ nói, "Đa tạ Uyên Liễm tướng quân."
Hắn vừa dứt lời, Tô Hòa không lạnh không nhạt nói tiếp, "Nếu như là ngươi làm, a, ngươi tự xem làm thế nào đi."
Câu "ngươi tự xem làm thế nào đi" của Tô Hòa nói rất hời hợt, nhưng lại đủ khiến cho Tựu Chiếm sợ đến đổ mồ hôi lạnh cả người.
"Còn chuyện ai thẩm vấn Tựu Chiếm..." Tô Hòa dừng một chút, "Chuyện này Bổn Điện Hạ phải suy nghĩ thật kĩ, dù sao con gái Xuân Thần bị hại là đại sự."
Nhân cơ hội lần này, Tô Hòa cũng muốn thăm dò cái hồ nước đục mang tên triều đình này.
Sau khi lâm triều xong, Uyên Liễm liền quỳ xuống nói với Tô Hòa một tiếng, cho dù hắn có khờ hơn nữa, cũng nhìn ra lúc nãy trên triều, Tô Hòa giúp hắn đỡ một tảng đá lớn.
"Đứng lên đi." Tô Hòa nhàn nhạt nói, "Ngươi ở bên cạnh Bổn Điện Hạ, bao nhiêu cặp mắt quan sát, theo dõi ngươi, lần sau không nên lỗ mãng như vậy nữa."
"Thần biết sai rồi." Uyên Liễm cúi đầu, thái độ nhận sai rất thành khẩn.
"Nhưng mà chuyện này cũng không thể trách ngươi, chuyện hôm nay cũng khiến cho Bổn Điện Hạ tức giận." Tô Hòa trầm mặt.
Nói xong, Tô Hòa liếc mắt nhìn thần sắc của Uyên Liễm, thấy hắn không có gì khác thường, trong lòng Tô Hòa cũng an tĩnh.
Uyên Liễm tính tình ngay thẳng, hắn không phải loại người có thể giấu chuyện trong lòng, Tô Hòa nói như vậy mà hắn cũng không có phản ứng, nói rõ Thanh Châu quả thật không biết Mị tộc vẫn luôn bị quý tộc Vương Đô ức hiếp.