Chương 26
Thấy nàng mệt mỏi nằm im, A Tinh cũng đã trở về, hắn cầm lấy gói thuốc rồi tự mình sắc cho nàng, khói lửa đạm mạc tất bật khiến cả người hắn đầy bụi, mặt mũi lấm lem.
Mang thuốc đến bên cạnh giường, lúc này nàng đã đỡ sốt nhiều rồi, hắn đỡ nàng ngồi dậy đút từng muỗng thuốc đến bên miệng nàng, từng chút từng chút một rất nhẫn nại từ tốn.
Khi đã uống xong hắn đỡ nàng nằm xuống rồi đắp chăn cho nàng, ngồi cạnh giường nàng cả đêm đến gần sáng vì quá mệt mỏi mà hắn thiếp đi.
Trời sáng, Tuyết Cơ lúc này nheo mắt nhìn xung quanh, mọi thứ vẫn im ắng như thường lệ chỉ là lúc này có một hơi thở nặng nề phía bên cạnh giường, nàng vô thức nhìn qua chợt giật mình.
Nàng lại không thể tưởng tượng được người bên cạnh giường mình là Ôn Huyết bên trên chiếc bàn cạnh giường còn có chén thuốc vẫn chưa uống hết, hắn ngủ rất ngon hầu như đều buông lỏng phòng bị, không còn dáng vẻ thường ngày, lại như chú mèo ngoan ngoãn nằm cạnh chủ nhân.
Ý thức được mình đang nghỉ gì liền trừng to mắt vỗ vỗ hai bên má. Động tỉnh vô cùng nhỏ nhưng lại làm cho Ôn Huyết nhíu mày tỉnh giấc, hắn ngồi thẳng người dậy, hai tay vươn ra thẳng tắp hai mắt lúc này mở to nhìn nàng.
Cả hai nhìn nhau không nói lời nào cho tới khi bên ngoài Tiểu Vân mở cửa đi vào liền thấy cảnh tượng kì lạ này, nàng cúi người cung kính.
" cốc chủ! bên ngoài có người tìm người "
Ôn Huyết thẫn thờ một lúc rồi đứng bật dậy, nhìn nàng.
" Nàng nghỉ ngơi đi, ta sẽ sai người mang thuốc tới cho nàng "
Không đợi nàng lên tiếng hắn đã đi nhanh ra ngoài, lúc này sắt mặt Tiểu Vân vô cùng kì lạ nhìn nàng, cô mang chậu nước cùng một chiếc khăn cho nàng rửa mặt như thường lệ, chỉ là hôm này Tiểu Vân không nói lời nào với nàng.
Nàng cũng không biết phải giải thích thế nào chỉ cố gắng ngồi dậy rửa mặt, mặc y phục. Nàng có chút bất ngờ, chẳng phải hôm qua nàng mặc đồ đen sao, Tiểu Vân đã thay đồ cho nàng sao? Tại sao Ôn Huyết lại ở đây, bao nhiêu câu hỏi dồn dập trong đầu nàng nhưng cuối cùng nàng chỉ thốt ra một câu.
" Y phục của ta là do ngươi thay?"
Tiểu Vân im lặng lắc đầu, ân cần lên tiếng.
" Là do cốc chủ thay "
Nàng vừa nghe xong liền kinh hoàng không thôi, nếu nói như vậy Ôn Huyết là người chăm sóc nàng, nói cách khác hắn đã biết thân phận của nàng lại còn thấy toàn bộ thân thể nàng. Lúc này Tuyết Cơ khẽ run lên vài cái.
Nàng lập tức thay bộ y phục màu hồng nhạt, thể hiện rõ sự dịu dàng lẫn yêu kiều. Bước nhẹ ra ngoài như không có chuyện gì xảy ra.
Vừa lúc đó nàng nhìn thấy A Tinh đang đi tới mới vội hỏi.
" Cốc chủ của các ngươi đâu rồi?"
A Tinh nhìn xung quanh một lát rồi nhỏ giọng nói với nàng.
^^^" Công tử đã ra ngoài từ sớm thưa phu nhân "^^^
…Tuyết Cơ cười khẩy nhẹ gật đầu, rồi đi ra khỏi cốc. Đến một góc tối, xung quanh là bóng cây khiến cho bóng dáng nàng trở nên mơ hồ. Phía bên cạnh đó có một bóng dáng mặc y phục màu đen chậm rãi đi tới, gương mặt người đó lạnh như tiền…
" Muội tới tìm ta sao?"
Tuyết Cơ lúc này mới chứ ý tới gương mặt đang lạnh lẽo của Băng Y.
" Có thể ta đã bị Ôn Huyết phát hiện ra rồi!"
Băng Y trầm mặt lúc lâu như suy nghĩ chuyện gì đó lúc sau mới nói.
" Tốt nhất muội mau nhanh chóng lấy địa đồ đi, Mã Lực Vô trở về rồi, muội còn không mau chóng ra tay lão lão sẽ phái hắn làm việc này lúc đó tín mạng của muội sẽ không bảo toàn được đâu "
Lời nói như vừa nhắc nhở nàng lại vừa quan tâm đến an nguy của nàng. Tuyết Cơ lặng lẽ cuối mặt xuống dưới chân, đôi mắt phân vân thoáng qua một chút rồi biến mất nhưng Băng Y lại có thể nhận ra ánh mắt ấy liền thở dài.
" Chúng ta không phải là của bản thân, mọi việc phải nghĩ cho đại cục không được mềm lòng "
Tuyết Cơ gật đầu.
" Tỷ nói đúng, ta nhất định sẽ nhanh chóng hòan thành nhiệm vụ, chỉ là lần này không biết còn có thể trở lại không?"
Câu nói dù nhẹ nhàng nhưng lại biểu hiện rõ tâm trạng phức tạp trong lòng nàng. Nàng thừa biết rằng Lão Lão là một người làm việc không nể tình thân lại không từ thủ đoạn, nếu nàng không lấy được địa đồ nhất định nàng sẽ phải chết, nhưng khi lấy được địa đồ chưa chắc Ôn Huyết đã buông tha cho nàng. Nhất là lúc này, nàng không biết được Ôn Huyết đã nhận ra thân phận của nàng chưa, liệu hắn có âm thầm bày mưu tính kế dụ nàng vào bẩy, bao nhiêu suy nghĩ cứ khiến nàng thấp thỏm không thôi.
Mang thuốc đến bên cạnh giường, lúc này nàng đã đỡ sốt nhiều rồi, hắn đỡ nàng ngồi dậy đút từng muỗng thuốc đến bên miệng nàng, từng chút từng chút một rất nhẫn nại từ tốn.
Khi đã uống xong hắn đỡ nàng nằm xuống rồi đắp chăn cho nàng, ngồi cạnh giường nàng cả đêm đến gần sáng vì quá mệt mỏi mà hắn thiếp đi.
Trời sáng, Tuyết Cơ lúc này nheo mắt nhìn xung quanh, mọi thứ vẫn im ắng như thường lệ chỉ là lúc này có một hơi thở nặng nề phía bên cạnh giường, nàng vô thức nhìn qua chợt giật mình.
Nàng lại không thể tưởng tượng được người bên cạnh giường mình là Ôn Huyết bên trên chiếc bàn cạnh giường còn có chén thuốc vẫn chưa uống hết, hắn ngủ rất ngon hầu như đều buông lỏng phòng bị, không còn dáng vẻ thường ngày, lại như chú mèo ngoan ngoãn nằm cạnh chủ nhân.
Ý thức được mình đang nghỉ gì liền trừng to mắt vỗ vỗ hai bên má. Động tỉnh vô cùng nhỏ nhưng lại làm cho Ôn Huyết nhíu mày tỉnh giấc, hắn ngồi thẳng người dậy, hai tay vươn ra thẳng tắp hai mắt lúc này mở to nhìn nàng.
Cả hai nhìn nhau không nói lời nào cho tới khi bên ngoài Tiểu Vân mở cửa đi vào liền thấy cảnh tượng kì lạ này, nàng cúi người cung kính.
" cốc chủ! bên ngoài có người tìm người "
Ôn Huyết thẫn thờ một lúc rồi đứng bật dậy, nhìn nàng.
" Nàng nghỉ ngơi đi, ta sẽ sai người mang thuốc tới cho nàng "
Không đợi nàng lên tiếng hắn đã đi nhanh ra ngoài, lúc này sắt mặt Tiểu Vân vô cùng kì lạ nhìn nàng, cô mang chậu nước cùng một chiếc khăn cho nàng rửa mặt như thường lệ, chỉ là hôm này Tiểu Vân không nói lời nào với nàng.
Nàng cũng không biết phải giải thích thế nào chỉ cố gắng ngồi dậy rửa mặt, mặc y phục. Nàng có chút bất ngờ, chẳng phải hôm qua nàng mặc đồ đen sao, Tiểu Vân đã thay đồ cho nàng sao? Tại sao Ôn Huyết lại ở đây, bao nhiêu câu hỏi dồn dập trong đầu nàng nhưng cuối cùng nàng chỉ thốt ra một câu.
" Y phục của ta là do ngươi thay?"
Tiểu Vân im lặng lắc đầu, ân cần lên tiếng.
" Là do cốc chủ thay "
Nàng vừa nghe xong liền kinh hoàng không thôi, nếu nói như vậy Ôn Huyết là người chăm sóc nàng, nói cách khác hắn đã biết thân phận của nàng lại còn thấy toàn bộ thân thể nàng. Lúc này Tuyết Cơ khẽ run lên vài cái.
Nàng lập tức thay bộ y phục màu hồng nhạt, thể hiện rõ sự dịu dàng lẫn yêu kiều. Bước nhẹ ra ngoài như không có chuyện gì xảy ra.
Vừa lúc đó nàng nhìn thấy A Tinh đang đi tới mới vội hỏi.
" Cốc chủ của các ngươi đâu rồi?"
A Tinh nhìn xung quanh một lát rồi nhỏ giọng nói với nàng.
^^^" Công tử đã ra ngoài từ sớm thưa phu nhân "^^^
…Tuyết Cơ cười khẩy nhẹ gật đầu, rồi đi ra khỏi cốc. Đến một góc tối, xung quanh là bóng cây khiến cho bóng dáng nàng trở nên mơ hồ. Phía bên cạnh đó có một bóng dáng mặc y phục màu đen chậm rãi đi tới, gương mặt người đó lạnh như tiền…
" Muội tới tìm ta sao?"
Tuyết Cơ lúc này mới chứ ý tới gương mặt đang lạnh lẽo của Băng Y.
" Có thể ta đã bị Ôn Huyết phát hiện ra rồi!"
Băng Y trầm mặt lúc lâu như suy nghĩ chuyện gì đó lúc sau mới nói.
" Tốt nhất muội mau nhanh chóng lấy địa đồ đi, Mã Lực Vô trở về rồi, muội còn không mau chóng ra tay lão lão sẽ phái hắn làm việc này lúc đó tín mạng của muội sẽ không bảo toàn được đâu "
Lời nói như vừa nhắc nhở nàng lại vừa quan tâm đến an nguy của nàng. Tuyết Cơ lặng lẽ cuối mặt xuống dưới chân, đôi mắt phân vân thoáng qua một chút rồi biến mất nhưng Băng Y lại có thể nhận ra ánh mắt ấy liền thở dài.
" Chúng ta không phải là của bản thân, mọi việc phải nghĩ cho đại cục không được mềm lòng "
Tuyết Cơ gật đầu.
" Tỷ nói đúng, ta nhất định sẽ nhanh chóng hòan thành nhiệm vụ, chỉ là lần này không biết còn có thể trở lại không?"
Câu nói dù nhẹ nhàng nhưng lại biểu hiện rõ tâm trạng phức tạp trong lòng nàng. Nàng thừa biết rằng Lão Lão là một người làm việc không nể tình thân lại không từ thủ đoạn, nếu nàng không lấy được địa đồ nhất định nàng sẽ phải chết, nhưng khi lấy được địa đồ chưa chắc Ôn Huyết đã buông tha cho nàng. Nhất là lúc này, nàng không biết được Ôn Huyết đã nhận ra thân phận của nàng chưa, liệu hắn có âm thầm bày mưu tính kế dụ nàng vào bẩy, bao nhiêu suy nghĩ cứ khiến nàng thấp thỏm không thôi.