Chương 25
Tiếng gõ cửa vang lên dồn dập, Tiểu Vân ở bên trong cũng sốt ruột không thôi, cuối cùng cũng trấn an mở cửa. Vừa thấy Ôn Huyết mặt lạnh đứng chờ bên ngoài Tiểu Vân liền hành lễ với hắn.
" Tiểu thư nhà nô tỷ đã trở về, lúc nãy là nô tỳ nhìn nhầm mong cốc chủ thứ tội "
Hắn không quan tâm đến lời Tiểu Vân nói mà lách sang một bên rồi bước vào trong lãnh đạm nói.
" Ngươi ra ngoài trước đi!"
Tiểu Vân trong lòng bấn loạn nhưng lại không thể làm trái ý hắn, cô thương sót nhìn Tuyết Cơ đang nằm im lìm bên trong.
" Nô tỳ xin cáo lui "
Cuối cùng sự thương sót của cô cũng không bằng nổi sợ hãi dành cho hắn, đành thôi vậy tùy theo số phận của Tuyết Cơ vậy.
Tiểu Vân vừa rời đi, Ôn Huyết đã đóng chặt cửa lại nhìn ngắm dáng vẻ im lặng của nàng, nữ nhân trên giường không một chút động đậy, trán và cơ thể đầy mồ hôi, mặt mày tái nhợt không còn dáng vẻ kiêu kì như thường ngày.
Ôn Huyết đến bên cạnh giường nhìn nàng một lúc lâu, rồi đặt tay lên trán liền phát hiện trán nàng rất nóng. Đôi mắt hắn mỗi lúc một trầm xuống đến bên chậu nước bên cạnh giặt chiếc khăn rồi chậm rãi từng chút một lâu mồ hôi cho nàng, chỉ là nàng càng lúc càng nóng, tay chân lại mỗi lúc một lạnh đi.
" Rốt cuộc thì nàng đã làm gì mà lại ra nông nỗi này?"
Dạo gần đây hắn ít khi gặp nàng, cùng làm chỉ tình cờ gặp nhau một vài lần rồi thôi. Hôm nay nhìn nàng vô cùng yếu ớt nằm trên giường hắn thật sự rất đau lòng. Đang định lau người cho nàng thì bàn tay hắn soẹt qua gương mặt trắng bệch kia, trong thoáng chốc hắn như nhận ra điều gì đó liền trở nên khó coi.
Ôn Huyết đưa nhẹ tay lên che đi nữa gương mặt của nàng chỉ chừa lại đôi mắt đang nhắm nghiền kia, hắn giật mình thức tỉnh trong phút chốc. Đây chẳng phải là gương mặt Tuyết Cơ lúc che khăn che mặt sao, không thể nào như vậy, người trước mặt này vô cùng yếu đuối, lại vô cùng lương thiện sao lại có thể là Tuyết Cơ bị nhiều người nguyền rủa được.
Hắn ngồi thẳng lưng, đưa tay lên vuốt gương mặt trầm tư vẻ bất lực thở dài mấy hơi liền. Hắn không tin có chuyện này, chỉ cần kiểm chứng vết thương lúc nãy hắn gây ra liền biết.
Trong chốc lát vừa nghi hoặc vừa nhìn nàng, hắn đã không tự chủ được trào lên sự lo lắng, nếu nàng là Tuyết Cơ thật thì vừa nãy chính tay hắn đã đâm nàng một đao, hắn đang không biết phải đối diện với nàng ra sao, khi đánh nhau với hắn nàng đã cố tình tránh đi những chỗ hiểm của hắn mà chỉ cứa một đường trên tay, vậy mà hắn không hề biết còn không ngần ngại muốn giết nàng.
Vừa nghĩ hắn vừa kéo chiếc chăn trên ngực nàng xuống, nữ nhân mặc y phục ngủ màu trắng mỏng, trước ngực còn có một màu đỏ tươi ước đẫm, không còn có thể nghi ngờ được nàng chính là Tuyết Cơ. Tâm can hắn lúc này vừa đau vừa thống khổ.
" Nàng lại chính là Tuyết Cơ?"
Trời đêm dù đã lạnh nhưng vẫn không thể nào ngăn cản được từng giọt mồ hôi trên trán hắn đang thay nhau rơi xuống. Hắn vô thức cười vang, hắn lại có chút vui trong lòng vì cuối cùng cũng biết được nàng là ai, lại lo lắng sai người gọi A Tinh tới.
Lúc A Tinh tới hắn chỉ điểm cho nàng đi xuống núi mua vài than thuốc trị thương cùng với dụng cụ khau lại vết thương. Hắn lại không cho gọi thầy lang tới vì sợ hắn ta sẽ thấy được thân thể nàng.
Một lúc sau A Tinh mang một con dao cùng với vài miếng vải trắng và một chậu nước ấm, trên khay còn có những thứ không thể thiếu đó là một cây kim và một ít chỉ dùng để khâu vá vết thương.
Đợi A Tinh đi ra ngoài, hắn đỡ nàng ngồi dậy dựa vào thành giường, sau đó từ từ cởi áo nàng ra vô cùng thuần thục, hắn đã từng thấy qua rất nhiều thân thể của nữ nhân nhưng cũng chưa từng tiếp xúc quá thân mật, không thể nào giống như lời đồn đại bên ngoài. Nàng có làn da trắng mịn màng cùng với chiếc vai xanh vô cùng tinh tế, phía dưới là bộ ngực căng tròn được kéo xuống một nửa, tạo ra khung cảnh đẹp động lòng người.
Hắn vẫn bình tĩnh chậm rãi xử lý vết thương cho nàng, trong đau đớn nàng bấu chặt lấy tay hắn không buông, cả người ước đẫm mồ hôi kêu lên vài tiếng rồi im bặt.
Chốc lát sau cuối cùng cũng xong, hắn cởi hết y phục nàng lau từ trên xuống dưới không hề dáng đoạn, đường cong hoàn mỹ khiến người nhìn tim đập nhanh đỏ mặt. Hắn cũng là nam nhân bình thường, có khi lại còn cường tráng hơn người bình thường, chỉ là lúc này người trước mặt hắn như một xác chết, hắn cũng không thiếu nữ nhân sao phải xàm sở một nữ nhân bị thương nặng.
Nghĩ là một chuyện, nhưng động tác trên tay hắn càng lúc càng chậm, càng chật vật như có thứ gì đó rất nặng dè lên.
" Tâm ta ở bên cạnh nàng làm sao tịnh nổi đây, lúc tỉnh lại nhất định nàng phải đền bù thỏa đáng cho ta "
Hàm ý trong câu nói của hắn khiến người nghe phải đỏ mặt, hắn cười gian xảo cầm bộ y phục mới mặc vào cho nàng. Tay chân lóng ngóng một lúc vì sợ nàng bị động trúng vết thương mà vô cùng để tâm.
" Tiểu thư nhà nô tỷ đã trở về, lúc nãy là nô tỳ nhìn nhầm mong cốc chủ thứ tội "
Hắn không quan tâm đến lời Tiểu Vân nói mà lách sang một bên rồi bước vào trong lãnh đạm nói.
" Ngươi ra ngoài trước đi!"
Tiểu Vân trong lòng bấn loạn nhưng lại không thể làm trái ý hắn, cô thương sót nhìn Tuyết Cơ đang nằm im lìm bên trong.
" Nô tỳ xin cáo lui "
Cuối cùng sự thương sót của cô cũng không bằng nổi sợ hãi dành cho hắn, đành thôi vậy tùy theo số phận của Tuyết Cơ vậy.
Tiểu Vân vừa rời đi, Ôn Huyết đã đóng chặt cửa lại nhìn ngắm dáng vẻ im lặng của nàng, nữ nhân trên giường không một chút động đậy, trán và cơ thể đầy mồ hôi, mặt mày tái nhợt không còn dáng vẻ kiêu kì như thường ngày.
Ôn Huyết đến bên cạnh giường nhìn nàng một lúc lâu, rồi đặt tay lên trán liền phát hiện trán nàng rất nóng. Đôi mắt hắn mỗi lúc một trầm xuống đến bên chậu nước bên cạnh giặt chiếc khăn rồi chậm rãi từng chút một lâu mồ hôi cho nàng, chỉ là nàng càng lúc càng nóng, tay chân lại mỗi lúc một lạnh đi.
" Rốt cuộc thì nàng đã làm gì mà lại ra nông nỗi này?"
Dạo gần đây hắn ít khi gặp nàng, cùng làm chỉ tình cờ gặp nhau một vài lần rồi thôi. Hôm nay nhìn nàng vô cùng yếu ớt nằm trên giường hắn thật sự rất đau lòng. Đang định lau người cho nàng thì bàn tay hắn soẹt qua gương mặt trắng bệch kia, trong thoáng chốc hắn như nhận ra điều gì đó liền trở nên khó coi.
Ôn Huyết đưa nhẹ tay lên che đi nữa gương mặt của nàng chỉ chừa lại đôi mắt đang nhắm nghiền kia, hắn giật mình thức tỉnh trong phút chốc. Đây chẳng phải là gương mặt Tuyết Cơ lúc che khăn che mặt sao, không thể nào như vậy, người trước mặt này vô cùng yếu đuối, lại vô cùng lương thiện sao lại có thể là Tuyết Cơ bị nhiều người nguyền rủa được.
Hắn ngồi thẳng lưng, đưa tay lên vuốt gương mặt trầm tư vẻ bất lực thở dài mấy hơi liền. Hắn không tin có chuyện này, chỉ cần kiểm chứng vết thương lúc nãy hắn gây ra liền biết.
Trong chốc lát vừa nghi hoặc vừa nhìn nàng, hắn đã không tự chủ được trào lên sự lo lắng, nếu nàng là Tuyết Cơ thật thì vừa nãy chính tay hắn đã đâm nàng một đao, hắn đang không biết phải đối diện với nàng ra sao, khi đánh nhau với hắn nàng đã cố tình tránh đi những chỗ hiểm của hắn mà chỉ cứa một đường trên tay, vậy mà hắn không hề biết còn không ngần ngại muốn giết nàng.
Vừa nghĩ hắn vừa kéo chiếc chăn trên ngực nàng xuống, nữ nhân mặc y phục ngủ màu trắng mỏng, trước ngực còn có một màu đỏ tươi ước đẫm, không còn có thể nghi ngờ được nàng chính là Tuyết Cơ. Tâm can hắn lúc này vừa đau vừa thống khổ.
" Nàng lại chính là Tuyết Cơ?"
Trời đêm dù đã lạnh nhưng vẫn không thể nào ngăn cản được từng giọt mồ hôi trên trán hắn đang thay nhau rơi xuống. Hắn vô thức cười vang, hắn lại có chút vui trong lòng vì cuối cùng cũng biết được nàng là ai, lại lo lắng sai người gọi A Tinh tới.
Lúc A Tinh tới hắn chỉ điểm cho nàng đi xuống núi mua vài than thuốc trị thương cùng với dụng cụ khau lại vết thương. Hắn lại không cho gọi thầy lang tới vì sợ hắn ta sẽ thấy được thân thể nàng.
Một lúc sau A Tinh mang một con dao cùng với vài miếng vải trắng và một chậu nước ấm, trên khay còn có những thứ không thể thiếu đó là một cây kim và một ít chỉ dùng để khâu vá vết thương.
Đợi A Tinh đi ra ngoài, hắn đỡ nàng ngồi dậy dựa vào thành giường, sau đó từ từ cởi áo nàng ra vô cùng thuần thục, hắn đã từng thấy qua rất nhiều thân thể của nữ nhân nhưng cũng chưa từng tiếp xúc quá thân mật, không thể nào giống như lời đồn đại bên ngoài. Nàng có làn da trắng mịn màng cùng với chiếc vai xanh vô cùng tinh tế, phía dưới là bộ ngực căng tròn được kéo xuống một nửa, tạo ra khung cảnh đẹp động lòng người.
Hắn vẫn bình tĩnh chậm rãi xử lý vết thương cho nàng, trong đau đớn nàng bấu chặt lấy tay hắn không buông, cả người ước đẫm mồ hôi kêu lên vài tiếng rồi im bặt.
Chốc lát sau cuối cùng cũng xong, hắn cởi hết y phục nàng lau từ trên xuống dưới không hề dáng đoạn, đường cong hoàn mỹ khiến người nhìn tim đập nhanh đỏ mặt. Hắn cũng là nam nhân bình thường, có khi lại còn cường tráng hơn người bình thường, chỉ là lúc này người trước mặt hắn như một xác chết, hắn cũng không thiếu nữ nhân sao phải xàm sở một nữ nhân bị thương nặng.
Nghĩ là một chuyện, nhưng động tác trên tay hắn càng lúc càng chậm, càng chật vật như có thứ gì đó rất nặng dè lên.
" Tâm ta ở bên cạnh nàng làm sao tịnh nổi đây, lúc tỉnh lại nhất định nàng phải đền bù thỏa đáng cho ta "
Hàm ý trong câu nói của hắn khiến người nghe phải đỏ mặt, hắn cười gian xảo cầm bộ y phục mới mặc vào cho nàng. Tay chân lóng ngóng một lúc vì sợ nàng bị động trúng vết thương mà vô cùng để tâm.