Chương 7
Chỉ là họ không biết phía sau có một thân ảnh vẫn đứng lặng lẽ nhìn từ nảy đến giờ.
" Công tử, có cần thuộc hạ đi theo bảo vệ phu nhân "
Hắn vẫn không quay lại mà lạnh giọng nói với A Tinh.
" Ngươi theo dõi xem nàng ấy xuống núi định làm gì? "
A Tinh cảm thấy khó hiểu nhưng cũng không nói thêm gì. Cuối người rời đi.
Xuống núi, đi vào trong thành, cảnh vật ở đây rất đẹp đẽ, phố xá đông đúc, người qua lại tấp nập, hai bên đường cũng có người bán những món đồ lạ mắt. Nếu là ngày trước nàng chưa từng xuống núi, cũng không hiểu được những cảnh náo nhiệt đến thế này, đúng là khiến người ta mở mang tầm mắt.
Tiểu Vân ở bên cạnh vừa đi vừa nói không ngớt, nào là kể về ngày trước tiểu thư Phong Nhã Kỳ trốn lão gia đến nơi này chơi, lúc đó bị Phong Dật Thiên phát hiện ra liền bị giáo huấn cho một trận rồi bắt về, kể từ đó về sau Phong Nhã Kỳ không còn dám trốn ra ngoài chơi nữa, cô cũng không còn được nhìn thấy nơi náo nhiệt này nữa.
Thấy Tiểu Vân có vẻ thích thú, nàng cũng không để ý đến cô quá nhiều. Đưa một túi bạc cho Tiểu Vân.
" Cầm lấy, thích gì thì cứ mua đó "
Tiểu Vân nhìn nàng với đôi mắt kinh ngạc cùng cảm động, nếu nói nữ nhân này thường ngày mặt mày lạnh lùng, ít nói, vậy mà hôm nay cũng có điểm tốt, làm cho người ta bất ngờ mà.
Tiểu Vân cười cười rồi chạy đi khắp nơi, bỏ lại nàng ở phía sau cười khẩy, nàng đi từng bước về phía trước, thật không may chiếc xe ngựa mỗi lúc một gần, người lái xe vô cùng hốt hoảng vội vàng kêu mọi người tránh đường.
Tuyết Cơ đang lơ đãng nhìn chiếc xe ngựa sắp đến trước mặt, hai tay nàng nắm chặt định dùng phi tiêu giết chết con ngựa thối tha này. Không ngờ khi nàng định ra tay thì từ trong kiệu của xe ngựa bay ra một thân ảnh màu nâu đậm, nhấc bổng nàng lên kéo sang một bên rồi kiềm trước đầu ngựa, con ngựa hung hăng đẩy hắn một đoạn rồi dừng lại.
Thở phào một hơi, hắn nhìn nàng, trong lúc nàng bất ngờ hai má đột nhiên đỏ ửng, thấy hắn nhìn nàng không chớp mắt nàng ngượng ngùng đẩy tay hắn ra.
Phong Dật Thiên đang ngẩn người cuối cùng cũng lấy lại được bình tĩnh, cuối đầu thấp giọng.
" Thật lòng tại hạ muốn tạ lỗi với cô nương, không biết ngựa của ta có làm cô bị thương không "
Hắn ý tứ chừng mực nhìn nàng.
" Ta không sao..."
Nói xong nàng định quay người đi, không ngờ lại bị hắn đưa tay chặn trước mặt.
" Không biết cô nương đây phải xưng hô thế nào, nhà cô ở đâu để ta tiện đường thăm hỏi "
Nàng dừng bước lạnh lùng nhìn hắn, tên nam nhân này có vẻ ngoài anh tuấn, nhan sắc không tệ, chỉ là đối với nàng mà nói hắn quá nhiều lời, còn nói mấy lời giả nhân giả nghĩa.
" Không cần đâu, ta đây không thích rườm rà, chỉ mong lần sau không cần gặp lại "
Nói xong nàng quay đi không một lần quay đầu lại, Phong Dật Thiên cười tủm tỉm, hắn chưa từng gặp ai thú vị đến vậy. Trong thành lại có nữ nhân như vậy sao, lần đầu hắn mới gặp.
Thấy hắn vẫn đứng im nhìn theo bóng dáng cô nương đang khuất dần, người ngồi trong kiệu không chịu được nữa mà lên tiếng.
" Ca Ca, còn không mau lên đường, chúng ta sắp trễ rồi "
Đó không ai khác là giọng nói của Phong Nhã Kỳ, hôm nay hắn đưa Nhã Kỳ đi ra ngoài thành lễ Phật, dọc đường lại gặp phải chuyện này nên sợ đến nơi sẽ chậm trễ. Phong Nhã Kỳ được mệnh danh là thục nữ, tam tòng tứ đức nàng đều có đủ, dung mạo cũng không kém một nữ nhân nào.
Hắn nghe muội muội nói xong cũng không đứng đó nữa, bước lên kiệu, ra lệnh cho phu xe lên đường.
Đi dạo quanh một lúc, cuối cùng chân tay Tuyết Cơ cũng rã rời, nàng vẫn không thấy Tiểu Vân đâu, trời cũng sắp tối, không biết Tiểu Vân đang làm gì tại sao vẫn chưa chịu cùng nàng đi. Trời tối cổng thành sẽ đóng lại, nếu Tiểu Vân không nhanh chân thì nàng cũng mặc kệ, đúng là chỉ biết gây phiền phức.
Ra khỏi thành, nàng đi từng bước nặng nhọc về phía cánh rừng nhưng cũng không quên quay đầu nhìn lại, biết đâu Tiểu Vân lại chạy phía sau mà nàng không biết, chỉ là quay đầu nhiều lần vẫn chẳng thấy được bóng dáng của Tiểu Vân đâu, nàng vừa lẩm bẩm vừa ngồi xuống bên bệ đá, tay đập mạnh vào chân.
Nếu là trước đây nàng chỉ cần dùng khinh công là có thể trở về một cách nhanh chóng, nhưng nàng đang thực hiện nhiệm vụ, trong lúc này dùng khinh công thì nhất định sẽ có người nghi ngờ, tên Ôn Huyết này cũng không phải là kiểu người dễ đối phó, qua vài lần tiếp xúc với hắn, nàng không thể đoán ra được hắn đang nghỉ gì, định làm gì. Còn hắn thì xem nàng như thứ gì nhỏ bé, nếu nàng có động tĩnh, hắn sẽ lập tức giết nàng mà không hề hay biết.
Lần này đúng là làm khó nàng quá rồi, đang suy nghĩ vẩn vơ, đằng sau có động tĩnh, nàng cảnh giác quay đầu lại nhìn lại. Một thân hình nhỏ bé chạy lon ton, lúc chậm lúc nhanh, hơi thở mệt nhọc nặng nề.
Bóng hình mỗi lúc một gần, vì trời tối nên lúc đến gần nàng mới nhìn thấy được không ai khác chính là Tiểu Vân, Tiểu Vân với tay từ xa, cười không khép được miệng, cuối cùng cũng tới chỗ nàng, vừa thở vừa nói đưa tay về hướng nàng.
" Tiểu...thư, nô tỳ có mua cái này cho cô, cô mau ăn thử đi "
Nàng nhíu mày hỏi.
" Cô về trễ như vậy là chỉ để mua thứ này cho ta sao "
Tiểu Vân nhẹ gật đầu rồi mở giấy gói ra, đó là một chiếc bánh màu vàng, được chiên giòn ở lớp bên ngoài trong rất bắt mắt.
" Công tử, có cần thuộc hạ đi theo bảo vệ phu nhân "
Hắn vẫn không quay lại mà lạnh giọng nói với A Tinh.
" Ngươi theo dõi xem nàng ấy xuống núi định làm gì? "
A Tinh cảm thấy khó hiểu nhưng cũng không nói thêm gì. Cuối người rời đi.
Xuống núi, đi vào trong thành, cảnh vật ở đây rất đẹp đẽ, phố xá đông đúc, người qua lại tấp nập, hai bên đường cũng có người bán những món đồ lạ mắt. Nếu là ngày trước nàng chưa từng xuống núi, cũng không hiểu được những cảnh náo nhiệt đến thế này, đúng là khiến người ta mở mang tầm mắt.
Tiểu Vân ở bên cạnh vừa đi vừa nói không ngớt, nào là kể về ngày trước tiểu thư Phong Nhã Kỳ trốn lão gia đến nơi này chơi, lúc đó bị Phong Dật Thiên phát hiện ra liền bị giáo huấn cho một trận rồi bắt về, kể từ đó về sau Phong Nhã Kỳ không còn dám trốn ra ngoài chơi nữa, cô cũng không còn được nhìn thấy nơi náo nhiệt này nữa.
Thấy Tiểu Vân có vẻ thích thú, nàng cũng không để ý đến cô quá nhiều. Đưa một túi bạc cho Tiểu Vân.
" Cầm lấy, thích gì thì cứ mua đó "
Tiểu Vân nhìn nàng với đôi mắt kinh ngạc cùng cảm động, nếu nói nữ nhân này thường ngày mặt mày lạnh lùng, ít nói, vậy mà hôm nay cũng có điểm tốt, làm cho người ta bất ngờ mà.
Tiểu Vân cười cười rồi chạy đi khắp nơi, bỏ lại nàng ở phía sau cười khẩy, nàng đi từng bước về phía trước, thật không may chiếc xe ngựa mỗi lúc một gần, người lái xe vô cùng hốt hoảng vội vàng kêu mọi người tránh đường.
Tuyết Cơ đang lơ đãng nhìn chiếc xe ngựa sắp đến trước mặt, hai tay nàng nắm chặt định dùng phi tiêu giết chết con ngựa thối tha này. Không ngờ khi nàng định ra tay thì từ trong kiệu của xe ngựa bay ra một thân ảnh màu nâu đậm, nhấc bổng nàng lên kéo sang một bên rồi kiềm trước đầu ngựa, con ngựa hung hăng đẩy hắn một đoạn rồi dừng lại.
Thở phào một hơi, hắn nhìn nàng, trong lúc nàng bất ngờ hai má đột nhiên đỏ ửng, thấy hắn nhìn nàng không chớp mắt nàng ngượng ngùng đẩy tay hắn ra.
Phong Dật Thiên đang ngẩn người cuối cùng cũng lấy lại được bình tĩnh, cuối đầu thấp giọng.
" Thật lòng tại hạ muốn tạ lỗi với cô nương, không biết ngựa của ta có làm cô bị thương không "
Hắn ý tứ chừng mực nhìn nàng.
" Ta không sao..."
Nói xong nàng định quay người đi, không ngờ lại bị hắn đưa tay chặn trước mặt.
" Không biết cô nương đây phải xưng hô thế nào, nhà cô ở đâu để ta tiện đường thăm hỏi "
Nàng dừng bước lạnh lùng nhìn hắn, tên nam nhân này có vẻ ngoài anh tuấn, nhan sắc không tệ, chỉ là đối với nàng mà nói hắn quá nhiều lời, còn nói mấy lời giả nhân giả nghĩa.
" Không cần đâu, ta đây không thích rườm rà, chỉ mong lần sau không cần gặp lại "
Nói xong nàng quay đi không một lần quay đầu lại, Phong Dật Thiên cười tủm tỉm, hắn chưa từng gặp ai thú vị đến vậy. Trong thành lại có nữ nhân như vậy sao, lần đầu hắn mới gặp.
Thấy hắn vẫn đứng im nhìn theo bóng dáng cô nương đang khuất dần, người ngồi trong kiệu không chịu được nữa mà lên tiếng.
" Ca Ca, còn không mau lên đường, chúng ta sắp trễ rồi "
Đó không ai khác là giọng nói của Phong Nhã Kỳ, hôm nay hắn đưa Nhã Kỳ đi ra ngoài thành lễ Phật, dọc đường lại gặp phải chuyện này nên sợ đến nơi sẽ chậm trễ. Phong Nhã Kỳ được mệnh danh là thục nữ, tam tòng tứ đức nàng đều có đủ, dung mạo cũng không kém một nữ nhân nào.
Hắn nghe muội muội nói xong cũng không đứng đó nữa, bước lên kiệu, ra lệnh cho phu xe lên đường.
Đi dạo quanh một lúc, cuối cùng chân tay Tuyết Cơ cũng rã rời, nàng vẫn không thấy Tiểu Vân đâu, trời cũng sắp tối, không biết Tiểu Vân đang làm gì tại sao vẫn chưa chịu cùng nàng đi. Trời tối cổng thành sẽ đóng lại, nếu Tiểu Vân không nhanh chân thì nàng cũng mặc kệ, đúng là chỉ biết gây phiền phức.
Ra khỏi thành, nàng đi từng bước nặng nhọc về phía cánh rừng nhưng cũng không quên quay đầu nhìn lại, biết đâu Tiểu Vân lại chạy phía sau mà nàng không biết, chỉ là quay đầu nhiều lần vẫn chẳng thấy được bóng dáng của Tiểu Vân đâu, nàng vừa lẩm bẩm vừa ngồi xuống bên bệ đá, tay đập mạnh vào chân.
Nếu là trước đây nàng chỉ cần dùng khinh công là có thể trở về một cách nhanh chóng, nhưng nàng đang thực hiện nhiệm vụ, trong lúc này dùng khinh công thì nhất định sẽ có người nghi ngờ, tên Ôn Huyết này cũng không phải là kiểu người dễ đối phó, qua vài lần tiếp xúc với hắn, nàng không thể đoán ra được hắn đang nghỉ gì, định làm gì. Còn hắn thì xem nàng như thứ gì nhỏ bé, nếu nàng có động tĩnh, hắn sẽ lập tức giết nàng mà không hề hay biết.
Lần này đúng là làm khó nàng quá rồi, đang suy nghĩ vẩn vơ, đằng sau có động tĩnh, nàng cảnh giác quay đầu lại nhìn lại. Một thân hình nhỏ bé chạy lon ton, lúc chậm lúc nhanh, hơi thở mệt nhọc nặng nề.
Bóng hình mỗi lúc một gần, vì trời tối nên lúc đến gần nàng mới nhìn thấy được không ai khác chính là Tiểu Vân, Tiểu Vân với tay từ xa, cười không khép được miệng, cuối cùng cũng tới chỗ nàng, vừa thở vừa nói đưa tay về hướng nàng.
" Tiểu...thư, nô tỳ có mua cái này cho cô, cô mau ăn thử đi "
Nàng nhíu mày hỏi.
" Cô về trễ như vậy là chỉ để mua thứ này cho ta sao "
Tiểu Vân nhẹ gật đầu rồi mở giấy gói ra, đó là một chiếc bánh màu vàng, được chiên giòn ở lớp bên ngoài trong rất bắt mắt.