Chương 8
" Tiểu thư, cô mau ăn thử đi, nô tỳ chắc chắn cô chưa ăn lần nào "
Tuyết Cơ liếc nhìn chiếc bánh vẻ chán ghét rồi nhìn Tiểu Vân, đưa tay về cầm chiếc bánh rồi nói.
" Thứ này thì có gì mà ngon chứ "
Vừa đưa tới miệng, nàng mở trợn to mắt lên nhìn Tiểu Vân, rồi gật đầu cắn thêm một miếng nữa. Thấy nàng ăn ngon như vậy Tiểu Vân cười tươi.
" Tiểu Thư, cô thấy sao, nô tỳ nói không sai mà, ngon lắm đúng không?"
Nàng dừng ăn lại, mặt hơi ngượng nhìn Tiểu Vân thờ ơ nói.
" Cũng tạm "
Với vẻ kiêu ngạo của nàng sao có thể khen một cái bánh trước mặt người khác chứ. Cả hai chủ tớ từ từ băng qua khu rừng đi lên núi, động thái của hai người họ đều thu vào mắt của A Tinh.
Sáng hôm sau, ánh mặt trời ló dạng, Tuyết Cơ thức dậy rất sớm, chỉnh trang quần áo rồi ra ngoài, nàng kêu Tiểu Vân cầm theo một tách trà nóng.
Đi được nữa đường thì vô tình gặp phải A Sở, thấy dáng vẻ của cô ta thì chắc là đã hồi phục, nàng cũng chẳng mảy may để tâm tới, đi lướt qua người A Sở. Thấy nàng xem cô ta không tồn tại, A Sở vô cùng tức giận cản đường, vẻ mặt chế diễu.
" Ai zô! đây không phải là Phong cô nương sao"
Nàng quay lại nhìn vẻ đắc ý trên gương mặt A Sở, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ.
" Xem ra A Sở cô nương đã hồi phục, còn có vẻ khỏe khoắn hơn ngày thường "
A Sở cười vang, chỉ là vài vết thương nhỏ sao có thể làm cho ta nhục ý chí.
" Cô đừng tưởng công tử nhà ta ngõ ý cưới cô là trọng dụng cô, ngài ấy có cả hàng tá nữ nhân, cô đừng mong trèo cao có ý đồ gì khác, nếu không ta sẽ giết chết không tha "
Tiểu Vân đứng sau nảy giờ vô cùng tức tối, nàng ta rõ ràng là không xem tiểu thư nhà cô ra gì mà, nơi này đúng là không thể ở được mà.
" Tiểu thư nhà ta đường đường là phu nhân của cốc chủ, đâu đến lượt cô ra oai ở đây "
A Sở trừng mắc nhìn Tiểu Vân, một ả nô tỳ cũng dám hóng hách trước mặt cô, nếu không dạy dỗ một trận thì sau này trong cốc sẽ không ai xem cô ra gì.
A Sở đưa thanh kiếm chĩa thẳng trước mặt Tiểu Vân, Tiểu Vân thấy vậy hoảng sợ lui về sau lưng Tuyết Cơ.
" A Sở cô nương làm vậy là có ý gì, trước nay người ta có câu, chó khôn không cản đường chủ, mong cô nương biết chừng mực "
A Sở tức tột cùng đi về phía sau cầm ly trà nóng đang ở trên tay Tiểu Vân hất thẳng vào mặt Tuyết Cơ, nàng vô thức đưa tay lên đỡ, vì là nước nóng nên tay nàng nóng ran, đỏ ửng cả lên. Không biết A Tinh từ đâu đi tới kéo thanh kiếm sang một bên rồi kéo nàng ta đi nơi khác, vùng vẫy một lúc thì A Tinh nói gì đó A Sở mới đồng ý bỏ đi.
" Tiểu thư, người không sao chứ "
Nàng dơ tay ý bảo không cần phải để ý, chuyện nhỏ không nhịn ắt chuyện lớn khó thành, đáng ra hôm nay nàng định mang trà đến cho Ôn Huyết, nàng đã đến đây cũng được một thời gian rồi, nếu không tiếp cận lấy sự tin tưởng của hắn, chuyện này càng kéo dài thì nàng là người chịu thiệt, lại không may trên đường gặp một kẻ điên như A Sở, nhưng cô ta không biết việc cô ta vừa làm có thể giúp nàng tiếp cận Ôn Huyết dễ dàng hơn.
Tiếng đàn hòa quyện cùng với điệu múa vô cùng tinh xảo, nữ nhân trước mặt hắn có vòng eo thon gọn, động tác vô cùng mềm mại, Ôn Huyết ngồi bên trên vẻ mặt vô cùng thích thú nhìn nữ nhân phía dưới đang uyển chuyển dần đi lên, cô ta che mặt nhưng cũng có thể nhìn thấy đôi mắt kiều mị. Đi đến bên hắn, cô ta liền xà vào lòng, đặt nhẹ tay lên cổ rồi từ từ trượt xuống ngực, tay không an phận dút vào kẻ áo ma sát lên cơ bụng của hắn, thấy hắn không động đậy, nghỉ rằng bấy nhiêu đó chưa thể quyến rũ được hắn, cô ta ép sát ngực vào bả vai hắn cọ sát. Lúc này hắn mới có phản ứng, nụ cười trở nên tà mị, ôm chặt bả vai khiến cho cô ta rên lên một tiếng.
Nhìn ở phía dưới vẫn đàn hát, hắn nhẹ giọng cho lui xuống. Trong tức khắc đại sảnh trở nên im lặng đến lạ thường, chỉ nghe được tiếng thở dốc của nữ nhân cùng với nhịp thở đều đặn của nam nhân, nữ nhân kia thấy không có ai thì trên môi khẽ nhếch, đưa bờ môi ẩm ướt lên hôn cổ hắn, tiết tấu rất mảnh liệt, xoay người đè hắn dưới thân rồi cuồng bạo hôn xuống, hai thân thể dán sát vào nhau.
Đang trong lúc hôn nhau nồng nhiệt, cô ta rút ra một thanh đao nhỏ, cầm lên đâm về phía hắn, hắn cũng không ngốc đến mức mà không né tránh, cả hai vật lộn trên giường lúc nhẹ lúc mạnh, âm thanh phát ra khiến người nghe phải đỏ mặt.
Tiếng mở cửa làm phá tan không khí ngột ngạc, hắn nhìn về phía cửa thấy Tuyết Cơ thì vô cùng kinh ngạc dừng lại động tác, nữ nhân kia thấy hắn dừng lại thì đẩy mạnh hắn ra chạy về phía Tuyết Cơ kề đao lên cổ nàng ấn mạnh.
Lúc này mặt Ôn Huyết bắt đầu biến sắt, nếu biết ả ta còn cả gan chơi trò uy hiếp thế này thì hắn cũng không cần giở trò mèo vờn chuột từ nảy đến giờ, hắn kéo hai mép y phục đã bị banh rộng, đứng dậy bước xuống dưới vài bước. Cô ta thấy vậy thì kéo nàng lui về sau vài bước.
" Đứng lại, không được bước tới, nếu không ta sẽ giết nàng ta "
Cổ nàng bị đao ấn mạnh nên có chút đau, còn rỉ cả máu. Ả tiện nhân này, giết người thì giết, lại còn chơi trò uy hiếp, nếu không phải trước mặt Ôn Huyết thì nàng đã đưa cô ta xuống tám tầng địa ngục rồi.
Tuyết Cơ liếc nhìn chiếc bánh vẻ chán ghét rồi nhìn Tiểu Vân, đưa tay về cầm chiếc bánh rồi nói.
" Thứ này thì có gì mà ngon chứ "
Vừa đưa tới miệng, nàng mở trợn to mắt lên nhìn Tiểu Vân, rồi gật đầu cắn thêm một miếng nữa. Thấy nàng ăn ngon như vậy Tiểu Vân cười tươi.
" Tiểu Thư, cô thấy sao, nô tỳ nói không sai mà, ngon lắm đúng không?"
Nàng dừng ăn lại, mặt hơi ngượng nhìn Tiểu Vân thờ ơ nói.
" Cũng tạm "
Với vẻ kiêu ngạo của nàng sao có thể khen một cái bánh trước mặt người khác chứ. Cả hai chủ tớ từ từ băng qua khu rừng đi lên núi, động thái của hai người họ đều thu vào mắt của A Tinh.
Sáng hôm sau, ánh mặt trời ló dạng, Tuyết Cơ thức dậy rất sớm, chỉnh trang quần áo rồi ra ngoài, nàng kêu Tiểu Vân cầm theo một tách trà nóng.
Đi được nữa đường thì vô tình gặp phải A Sở, thấy dáng vẻ của cô ta thì chắc là đã hồi phục, nàng cũng chẳng mảy may để tâm tới, đi lướt qua người A Sở. Thấy nàng xem cô ta không tồn tại, A Sở vô cùng tức giận cản đường, vẻ mặt chế diễu.
" Ai zô! đây không phải là Phong cô nương sao"
Nàng quay lại nhìn vẻ đắc ý trên gương mặt A Sở, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ.
" Xem ra A Sở cô nương đã hồi phục, còn có vẻ khỏe khoắn hơn ngày thường "
A Sở cười vang, chỉ là vài vết thương nhỏ sao có thể làm cho ta nhục ý chí.
" Cô đừng tưởng công tử nhà ta ngõ ý cưới cô là trọng dụng cô, ngài ấy có cả hàng tá nữ nhân, cô đừng mong trèo cao có ý đồ gì khác, nếu không ta sẽ giết chết không tha "
Tiểu Vân đứng sau nảy giờ vô cùng tức tối, nàng ta rõ ràng là không xem tiểu thư nhà cô ra gì mà, nơi này đúng là không thể ở được mà.
" Tiểu thư nhà ta đường đường là phu nhân của cốc chủ, đâu đến lượt cô ra oai ở đây "
A Sở trừng mắc nhìn Tiểu Vân, một ả nô tỳ cũng dám hóng hách trước mặt cô, nếu không dạy dỗ một trận thì sau này trong cốc sẽ không ai xem cô ra gì.
A Sở đưa thanh kiếm chĩa thẳng trước mặt Tiểu Vân, Tiểu Vân thấy vậy hoảng sợ lui về sau lưng Tuyết Cơ.
" A Sở cô nương làm vậy là có ý gì, trước nay người ta có câu, chó khôn không cản đường chủ, mong cô nương biết chừng mực "
A Sở tức tột cùng đi về phía sau cầm ly trà nóng đang ở trên tay Tiểu Vân hất thẳng vào mặt Tuyết Cơ, nàng vô thức đưa tay lên đỡ, vì là nước nóng nên tay nàng nóng ran, đỏ ửng cả lên. Không biết A Tinh từ đâu đi tới kéo thanh kiếm sang một bên rồi kéo nàng ta đi nơi khác, vùng vẫy một lúc thì A Tinh nói gì đó A Sở mới đồng ý bỏ đi.
" Tiểu thư, người không sao chứ "
Nàng dơ tay ý bảo không cần phải để ý, chuyện nhỏ không nhịn ắt chuyện lớn khó thành, đáng ra hôm nay nàng định mang trà đến cho Ôn Huyết, nàng đã đến đây cũng được một thời gian rồi, nếu không tiếp cận lấy sự tin tưởng của hắn, chuyện này càng kéo dài thì nàng là người chịu thiệt, lại không may trên đường gặp một kẻ điên như A Sở, nhưng cô ta không biết việc cô ta vừa làm có thể giúp nàng tiếp cận Ôn Huyết dễ dàng hơn.
Tiếng đàn hòa quyện cùng với điệu múa vô cùng tinh xảo, nữ nhân trước mặt hắn có vòng eo thon gọn, động tác vô cùng mềm mại, Ôn Huyết ngồi bên trên vẻ mặt vô cùng thích thú nhìn nữ nhân phía dưới đang uyển chuyển dần đi lên, cô ta che mặt nhưng cũng có thể nhìn thấy đôi mắt kiều mị. Đi đến bên hắn, cô ta liền xà vào lòng, đặt nhẹ tay lên cổ rồi từ từ trượt xuống ngực, tay không an phận dút vào kẻ áo ma sát lên cơ bụng của hắn, thấy hắn không động đậy, nghỉ rằng bấy nhiêu đó chưa thể quyến rũ được hắn, cô ta ép sát ngực vào bả vai hắn cọ sát. Lúc này hắn mới có phản ứng, nụ cười trở nên tà mị, ôm chặt bả vai khiến cho cô ta rên lên một tiếng.
Nhìn ở phía dưới vẫn đàn hát, hắn nhẹ giọng cho lui xuống. Trong tức khắc đại sảnh trở nên im lặng đến lạ thường, chỉ nghe được tiếng thở dốc của nữ nhân cùng với nhịp thở đều đặn của nam nhân, nữ nhân kia thấy không có ai thì trên môi khẽ nhếch, đưa bờ môi ẩm ướt lên hôn cổ hắn, tiết tấu rất mảnh liệt, xoay người đè hắn dưới thân rồi cuồng bạo hôn xuống, hai thân thể dán sát vào nhau.
Đang trong lúc hôn nhau nồng nhiệt, cô ta rút ra một thanh đao nhỏ, cầm lên đâm về phía hắn, hắn cũng không ngốc đến mức mà không né tránh, cả hai vật lộn trên giường lúc nhẹ lúc mạnh, âm thanh phát ra khiến người nghe phải đỏ mặt.
Tiếng mở cửa làm phá tan không khí ngột ngạc, hắn nhìn về phía cửa thấy Tuyết Cơ thì vô cùng kinh ngạc dừng lại động tác, nữ nhân kia thấy hắn dừng lại thì đẩy mạnh hắn ra chạy về phía Tuyết Cơ kề đao lên cổ nàng ấn mạnh.
Lúc này mặt Ôn Huyết bắt đầu biến sắt, nếu biết ả ta còn cả gan chơi trò uy hiếp thế này thì hắn cũng không cần giở trò mèo vờn chuột từ nảy đến giờ, hắn kéo hai mép y phục đã bị banh rộng, đứng dậy bước xuống dưới vài bước. Cô ta thấy vậy thì kéo nàng lui về sau vài bước.
" Đứng lại, không được bước tới, nếu không ta sẽ giết nàng ta "
Cổ nàng bị đao ấn mạnh nên có chút đau, còn rỉ cả máu. Ả tiện nhân này, giết người thì giết, lại còn chơi trò uy hiếp, nếu không phải trước mặt Ôn Huyết thì nàng đã đưa cô ta xuống tám tầng địa ngục rồi.