Chương 18
Trợ lý của Việt Phong gỡ tôm hùm cho anh ta, nhìn lại mình, thân là trợ lý giám đốc mà chỉ biết ăn cũng không tiện, chính xác tôi đã quên luôn cả vị trí trợ lý của mình. Tôi đành kéo đĩa đồ ăn của Hải Đăng lại phía mình, bắt chước cậu kia bóc tôm cho anh. Hải Đăng không phản ứng, cứ tự nhiên ăn tôm tôi gỡ. Hoàn cảnh của tôi… trớ trêu đến bực mình. Tôi đang làm những điều mà tôi không muốn một chút nào, vậy mà… tôi vẫn cứ làm như một con robot, như một nghĩa vụ mà tôi ngoan ngoãn tuân thủ không chống cự. Có phải vì… trong sâu thẳm tôi vẫn muốn giữ vị trí trợ lý này?
Nheo mắt nhìn Mai Anh đang hậm hực ăn một mình, tôi liền bảo:
– Giám đốc, vợ anh ngồi một mình hơi bị buồn đấy, tôi gọi cô ấy đến đây ngồi cùng chúng ta nhé!
– Không cần. Tôi về với cô ấy bây giờ.
Tôi chưa kịp gật đầu, bất ngờ anh nhàn nhạt nói với tôi:
– Cô đi theo tôi.
Tôi sững lại. Hải Đăng yêu cầu vậy tôi không thể từ chối. Điệu cười của Việt Phong cất lên phía sau:
– Ồ, vậy anh lại thành ngồi một mình sao?… Anh cũng đi với chứ!
Hải Đăng bước đi trước, sau anh là tôi, hai người Việt Phong và trợ lý của anh ta đi sau. Dọc theo hồ bơi có đèn chiếu sáng, các bàn ăn được bài trí quanh bể lấp lánh nhiều màu rất đẹp. Vị trí bàn ăn của Mai Anh cách bàn ăn mà tôi chọn cả một khoảng hồ.
Mai Anh bực bội đứng dậy nhìn mấy người tiến lại, cô ta bực mình vì có tôi trong đó. Khi Hải Đăng còn cách cô ta mấy bước chân, chẳng hiểu người đông xô đẩy thế nào mà cô ta bị ngã nhào xuống hồ, đúng vào nơi nước sâu nhất quá đầu người!
Tôi chưa kịp cười vào mặt cô ta thì bất ngờ bị một lực đẩy từ đâu mạnh đến mức làm tôi cũng ngã nhào xuống nước. Nơi tôi và Mai Anh ngã xuống chỉ cách nhau mấy mét, vị trí của Hải Đăng gần như chính giữa tôi và cô ta. Điên thật! Tôi không biết bơi nên cứ vùng vẫy chân tay trong bất lực, chẳng biết uống bao nhiêu nước vào bụng. Trời đất ơi, chết thế này thì ngớ ngẩn quá!
Bất ngờ, một vòng tay trong làn nước lạnh giá choàng lấy tôi, kéo tôi trồi lên mặt nước. Tôi ho sặc sụa, nước mắt nước mũi giàn giụa. Sống… sống rồi! Ngay khi ý thức quay trở lại, tôi sững sờ nhận ra… người vừa lao mình xuống nước cứu tôi là Hải Đăng! Anh vừa ôm ngang lưng tôi vừa khỏa nước bơi về phía cầu thang bên trái bể, khuôn mặt anh vẫn một vẻ lạnh lùng không cảm xúc. Cơ thể anh ướt sũng nước, từng dòng từng dòng nước chảy từ mái tóc đen ướt rượt qua hàng mày rậm ngăn đôi mắt hổ phách sâu thẳm, qua chiếc mũi thẳng tắp, qua đôi môi mềm mại cong cong kiêu hãnh, tất cả đều hiện rõ mồn một dưới ánh đèn trước tôi… Người vừa cứu tôi đẹp đến mức làm tôi nín thở, chỉ biết ngẩn ra nhìn anh không chớp rồi chợt giật mình khi nghe anh trầm giọng nói:
– Thả lỏng ra, đạp chân đi!
Tôi gật đầu làm theo anh, mím môi ngoái đầu về phía còn lại, Mai Anh cũng đang được một nam nhân viên khách sạn đưa lên bờ theo lối cầu thang khác. Cơ thể tôi bất giác tê rần từng tế bào vì “chiến thắng” bất ngờ này của tôi trước cô ta. Anh… chọn cứu tôi chứ không phải là cô ta, trong khi cô ta mới là vợ của anh. Tôi cảm kích anh cứu tôi là một chuyện, phải hiểu thế nào về hành động này của anh mới là điều làm tôi nhức óc.
Hải Đăng đẩy tôi lên cầu thang trước, Việt Phong cười cười giữ lấy tay tôi kéo lên. Ngay khi tôi lên được đến bờ, một chiếc khăn bông trắng lớn mềm mại được nhân viên khách sạn choàng lên người tôi để tránh rét trong thời tiết còn lạnh lẽo. Quay lại nhìn Hải Đăng vừa bước lên sau tôi, những giọt nước vẫn nhỏ tong tỏng từ mái tóc, thân thể anh rơi xuống nền cỏ. Tôi vô thức cởi chiếc khăn choàng trên người mình choàng lên người anh. Anh có chút bất ngờ, hai mắt long lên sững lại nhìn tôi. Bốn mắt nhìn nhau, tôi muốn nói câu cảm ơn mà cứ mấp máy môi không nói được thành lời. Anh lại cởi khăn, ý định đưa lại cho tôi trước đôi môi trắng bệch tím tái của tôi.
– Mấy đứa này, sao đem có một khăn thế thì ai dùng? Lấy thêm chiếc nữa ra đây!
Việt Phong cau có giục mấy nhân viên khách sạn, ngay lập tức đã có nhân viên khác chạy lại đưa chiếc khăn mới choàng lên cho tôi. Tôi lững thững theo Hải Đăng bước về mấy bàn tiệc. Quay đầu nhìn Mai Anh đang cắn môi run rẩy khóc, đôi mắt cô ta đẫm nước chất vấn hướng về anh, anh chẳng nói lời nào, bước thẳng phía phòng khách sạn bên trong. Nhìn tôi bằng đôi mắt long lên căm hờn, Mai Anh lập tức xông đến, một bạt tai vung đến đáp vào má tôi bỏng rát.
Nheo mắt nhìn Mai Anh đang hậm hực ăn một mình, tôi liền bảo:
– Giám đốc, vợ anh ngồi một mình hơi bị buồn đấy, tôi gọi cô ấy đến đây ngồi cùng chúng ta nhé!
– Không cần. Tôi về với cô ấy bây giờ.
Tôi chưa kịp gật đầu, bất ngờ anh nhàn nhạt nói với tôi:
– Cô đi theo tôi.
Tôi sững lại. Hải Đăng yêu cầu vậy tôi không thể từ chối. Điệu cười của Việt Phong cất lên phía sau:
– Ồ, vậy anh lại thành ngồi một mình sao?… Anh cũng đi với chứ!
Hải Đăng bước đi trước, sau anh là tôi, hai người Việt Phong và trợ lý của anh ta đi sau. Dọc theo hồ bơi có đèn chiếu sáng, các bàn ăn được bài trí quanh bể lấp lánh nhiều màu rất đẹp. Vị trí bàn ăn của Mai Anh cách bàn ăn mà tôi chọn cả một khoảng hồ.
Mai Anh bực bội đứng dậy nhìn mấy người tiến lại, cô ta bực mình vì có tôi trong đó. Khi Hải Đăng còn cách cô ta mấy bước chân, chẳng hiểu người đông xô đẩy thế nào mà cô ta bị ngã nhào xuống hồ, đúng vào nơi nước sâu nhất quá đầu người!
Tôi chưa kịp cười vào mặt cô ta thì bất ngờ bị một lực đẩy từ đâu mạnh đến mức làm tôi cũng ngã nhào xuống nước. Nơi tôi và Mai Anh ngã xuống chỉ cách nhau mấy mét, vị trí của Hải Đăng gần như chính giữa tôi và cô ta. Điên thật! Tôi không biết bơi nên cứ vùng vẫy chân tay trong bất lực, chẳng biết uống bao nhiêu nước vào bụng. Trời đất ơi, chết thế này thì ngớ ngẩn quá!
Bất ngờ, một vòng tay trong làn nước lạnh giá choàng lấy tôi, kéo tôi trồi lên mặt nước. Tôi ho sặc sụa, nước mắt nước mũi giàn giụa. Sống… sống rồi! Ngay khi ý thức quay trở lại, tôi sững sờ nhận ra… người vừa lao mình xuống nước cứu tôi là Hải Đăng! Anh vừa ôm ngang lưng tôi vừa khỏa nước bơi về phía cầu thang bên trái bể, khuôn mặt anh vẫn một vẻ lạnh lùng không cảm xúc. Cơ thể anh ướt sũng nước, từng dòng từng dòng nước chảy từ mái tóc đen ướt rượt qua hàng mày rậm ngăn đôi mắt hổ phách sâu thẳm, qua chiếc mũi thẳng tắp, qua đôi môi mềm mại cong cong kiêu hãnh, tất cả đều hiện rõ mồn một dưới ánh đèn trước tôi… Người vừa cứu tôi đẹp đến mức làm tôi nín thở, chỉ biết ngẩn ra nhìn anh không chớp rồi chợt giật mình khi nghe anh trầm giọng nói:
– Thả lỏng ra, đạp chân đi!
Tôi gật đầu làm theo anh, mím môi ngoái đầu về phía còn lại, Mai Anh cũng đang được một nam nhân viên khách sạn đưa lên bờ theo lối cầu thang khác. Cơ thể tôi bất giác tê rần từng tế bào vì “chiến thắng” bất ngờ này của tôi trước cô ta. Anh… chọn cứu tôi chứ không phải là cô ta, trong khi cô ta mới là vợ của anh. Tôi cảm kích anh cứu tôi là một chuyện, phải hiểu thế nào về hành động này của anh mới là điều làm tôi nhức óc.
Hải Đăng đẩy tôi lên cầu thang trước, Việt Phong cười cười giữ lấy tay tôi kéo lên. Ngay khi tôi lên được đến bờ, một chiếc khăn bông trắng lớn mềm mại được nhân viên khách sạn choàng lên người tôi để tránh rét trong thời tiết còn lạnh lẽo. Quay lại nhìn Hải Đăng vừa bước lên sau tôi, những giọt nước vẫn nhỏ tong tỏng từ mái tóc, thân thể anh rơi xuống nền cỏ. Tôi vô thức cởi chiếc khăn choàng trên người mình choàng lên người anh. Anh có chút bất ngờ, hai mắt long lên sững lại nhìn tôi. Bốn mắt nhìn nhau, tôi muốn nói câu cảm ơn mà cứ mấp máy môi không nói được thành lời. Anh lại cởi khăn, ý định đưa lại cho tôi trước đôi môi trắng bệch tím tái của tôi.
– Mấy đứa này, sao đem có một khăn thế thì ai dùng? Lấy thêm chiếc nữa ra đây!
Việt Phong cau có giục mấy nhân viên khách sạn, ngay lập tức đã có nhân viên khác chạy lại đưa chiếc khăn mới choàng lên cho tôi. Tôi lững thững theo Hải Đăng bước về mấy bàn tiệc. Quay đầu nhìn Mai Anh đang cắn môi run rẩy khóc, đôi mắt cô ta đẫm nước chất vấn hướng về anh, anh chẳng nói lời nào, bước thẳng phía phòng khách sạn bên trong. Nhìn tôi bằng đôi mắt long lên căm hờn, Mai Anh lập tức xông đến, một bạt tai vung đến đáp vào má tôi bỏng rát.