Chương 19
Tôi đưa tay ôm bầu má đỏ lựng, quắc mắt nhìn đứa con gái điên tình trước mặt. Mai Anh thở hồng hộc, lao đến giằng mớ tóc ướt rối nhùi của tôi định tát tiếp. Điên thật đấy! Tôi gạt tay cô ta ra, đẩy mạnh một lực. Sức tiểu thư của cô ta chắc chắn không thể nào so được với tôi.
Nghe tiếng động cùng những xôn xao phía sau, Hải Đăng thở hắt ra, đành bước trở lại. Đánh Mai Anh lại mang tiếng cùng cô ta tranh giành một người đàn ông, tôi cũng không muốn làm trò cười cho thiên hạ giữa một nơi bao nhiêu cặp mắt đang hiếu kỳ chiếu vào, chỉ cau mặt nhỏ giọng:
– Cô đừng làm trò cười cho thiên hạ nữa đi!
Từ đầu đến cuối Việt Phong đều giương đôi mắt giễu cợt nhìn hai đứa con gái đầy thù hằn nhau, lúc này anh ta mới xông đến ngăn giữa tôi và Mai Anh thay cho sự khuyên can trước khi Hải Đăng kịp đến. Tôi hừ một tiếng, tức mình bước nhanh lên hành lang vắng vẻ. Tôi cần tắm, cần thay quần áo khô ráo nếu không tôi sợ sẽ ốm mất. Mai Anh bước theo giật vai tôi, mặt mũi nửa tím nửa đỏ quát:
– Mày bỏ đi đâu thế? Chưa xong với tao đâu con đĩ cướp chồng! Tao cấm mày bám chồng tao nữa!
Cô ta không đủ bản lĩnh để quản lý chồng mà lại dồn ghen tuông lên tôi. Nghe có vẻ như tôi đang dùng lý lẽ của bọn trà xanh để nói chuyện với chính thất, nhưng trong hoàn cảnh của tôi thì đúng là lỗi hoàn toàn ở chồng tương lai của cô ta. Tôi quay người nhìn cô ta, cứng giọng đáp trả:
– Mày cứ việc bám anh ta, không ai ngu như mày đâu! Chồng cái loại gì mà lúc sống chết đi cứu con khác, là tao thì tao bỏ nó từ lâu rồi, ở đấy mà giữ!
Mai Anh sựng mặt, cô ta nhục nhã đến hóa điên, tiếp tục giật tóc tôi, lúc này tôi không cần phải đánh trả nữa mà Hải Đăng đã kịp thời ngăn cô ta lại.
– Em thôi được chưa?
Anh vừa gắt vừa giữ chặt hai cánh tay mảnh dẻ sũng nước của Mai Anh khóa trước mặt làm cô ta không cục cựa nổi. Cô ta nhìn thẳng vào mắt anh chất vấn, nước mắt cũng tuôn rơi:
– Anh Đăng, anh trả lời em đi, tại sao anh lại cứu nó mà không phải em? Anh coi nó hơn em đúng không?
– Anh không giải thích ở đây. Em vào trong kia tắm đi, không phải đôi co thế này!
Hải Đăng cau mày lạnh giọng đáp. Mai Anh bỗng run rẩy rồi quỵ xuống ngất lịm, anh lập tức đỡ cơ thể mềm oặt của cô ta, cảm nhận cô ta không tỉnh nổi anh đành bế ngang người cô ta bước nhanh về dãy phòng khách sạn.
Tôi bực mình mặc kệ hai người họ, định bước về phía nhà vệ sinh chung ở cuối hành lang. Bất ngờ một nhân viên khách sạn chặn tôi lại, cậu ta đưa tay về một căn phòng, nói với tôi:
– Em mời chị vào phòng 1008 kia để tắm rửa thay đồ. Chị cứ nghỉ ngơi qua đêm ở đó luôn ạ.
Nghĩ đến giá phòng một đêm trên trời ở khách sạn này, tôi e dè lắc đầu nói:
– Thôi… tôi vào nhà vệ sinh chung kia được rồi, cảm ơn cậu.
– Anh chủ bữa tiệc vừa bước qua bảo với em như thế. Anh ấy sẽ lo hết chi phí ạ.
Hải Đăng chu đáo hơn tôi nghĩ, dù sao với anh những khoản tiền này chẳng đáng gì. Tôi thở hắt ra, vẫn dứt khoát lắc đầu nói:
– Cậu bảo anh ấy tôi không cần nhé. Tôi qua nhà vệ sinh kia là được.
Không chờ lời thuyết phục của cậu nhân viên trẻ đó, tôi nhanh chóng vào toilet chung ở tầng một, cũng là nơi khách muốn bơi có thể vào tắm rửa thay đồ. Nhà tắm này sạch tinh hiện đại, có cả vòi hoa sen nóng lạnh thoải mái. Khắp người tôi từ trên xuống dưới ướt như chuột lột, tôi đành tắm rửa nhanh trong làn nước ấm. Chiếc túi xách nhỏ tôi đeo theo người cũng sũng nước, điện thoại thì tắt ngóm từ lúc nào. Đen thế không biết! Mai Anh ngã là do người đông, nhân viên khách sạn vội vã chạy qua nhưng còn tôi thì sao? Lúc ấy… đứng gần tôi nhất có Việt Phong cùng trợ lý của anh ta… chẳng lẽ là anh ta hay gã trợ lý kia đẩy tôi xuống hồ? Hay nhân viên khách sạn nào đó ở gần tôi cũng vội vàng xô đẩy? Nếu có camera kiểm tra lại được thì tốt.
Tôi vắt kiệt áo sơ mi trắng, chân váy bút chì cùng áo vest đen trên người rồi mặc lại bởi chẳng còn cách nào khác. Khi tôi bước ra từ nhà vệ sinh, tôi không ngờ lại chạm mặt Hải Đăng. Lúc này anh đã thay một bộ đồ thể thao màu trắng khỏe khoắn, cơ thể cao lớn của anh hòa hợp với bộ đồ một cách kỳ lạ.
Anh… đứng chờ tôi sao? Trái tim tôi bỗng chốc đập liên hồi ngớ ngẩn. Bỗng… anh đưa vào tay tôi một bộ váy nhung mềm cùng đồ lót làm tôi tròn mắt ngạc nhiên.
– Cô thay đồ đi, ốm lại lây bệnh cho người khác!
Nghe tiếng động cùng những xôn xao phía sau, Hải Đăng thở hắt ra, đành bước trở lại. Đánh Mai Anh lại mang tiếng cùng cô ta tranh giành một người đàn ông, tôi cũng không muốn làm trò cười cho thiên hạ giữa một nơi bao nhiêu cặp mắt đang hiếu kỳ chiếu vào, chỉ cau mặt nhỏ giọng:
– Cô đừng làm trò cười cho thiên hạ nữa đi!
Từ đầu đến cuối Việt Phong đều giương đôi mắt giễu cợt nhìn hai đứa con gái đầy thù hằn nhau, lúc này anh ta mới xông đến ngăn giữa tôi và Mai Anh thay cho sự khuyên can trước khi Hải Đăng kịp đến. Tôi hừ một tiếng, tức mình bước nhanh lên hành lang vắng vẻ. Tôi cần tắm, cần thay quần áo khô ráo nếu không tôi sợ sẽ ốm mất. Mai Anh bước theo giật vai tôi, mặt mũi nửa tím nửa đỏ quát:
– Mày bỏ đi đâu thế? Chưa xong với tao đâu con đĩ cướp chồng! Tao cấm mày bám chồng tao nữa!
Cô ta không đủ bản lĩnh để quản lý chồng mà lại dồn ghen tuông lên tôi. Nghe có vẻ như tôi đang dùng lý lẽ của bọn trà xanh để nói chuyện với chính thất, nhưng trong hoàn cảnh của tôi thì đúng là lỗi hoàn toàn ở chồng tương lai của cô ta. Tôi quay người nhìn cô ta, cứng giọng đáp trả:
– Mày cứ việc bám anh ta, không ai ngu như mày đâu! Chồng cái loại gì mà lúc sống chết đi cứu con khác, là tao thì tao bỏ nó từ lâu rồi, ở đấy mà giữ!
Mai Anh sựng mặt, cô ta nhục nhã đến hóa điên, tiếp tục giật tóc tôi, lúc này tôi không cần phải đánh trả nữa mà Hải Đăng đã kịp thời ngăn cô ta lại.
– Em thôi được chưa?
Anh vừa gắt vừa giữ chặt hai cánh tay mảnh dẻ sũng nước của Mai Anh khóa trước mặt làm cô ta không cục cựa nổi. Cô ta nhìn thẳng vào mắt anh chất vấn, nước mắt cũng tuôn rơi:
– Anh Đăng, anh trả lời em đi, tại sao anh lại cứu nó mà không phải em? Anh coi nó hơn em đúng không?
– Anh không giải thích ở đây. Em vào trong kia tắm đi, không phải đôi co thế này!
Hải Đăng cau mày lạnh giọng đáp. Mai Anh bỗng run rẩy rồi quỵ xuống ngất lịm, anh lập tức đỡ cơ thể mềm oặt của cô ta, cảm nhận cô ta không tỉnh nổi anh đành bế ngang người cô ta bước nhanh về dãy phòng khách sạn.
Tôi bực mình mặc kệ hai người họ, định bước về phía nhà vệ sinh chung ở cuối hành lang. Bất ngờ một nhân viên khách sạn chặn tôi lại, cậu ta đưa tay về một căn phòng, nói với tôi:
– Em mời chị vào phòng 1008 kia để tắm rửa thay đồ. Chị cứ nghỉ ngơi qua đêm ở đó luôn ạ.
Nghĩ đến giá phòng một đêm trên trời ở khách sạn này, tôi e dè lắc đầu nói:
– Thôi… tôi vào nhà vệ sinh chung kia được rồi, cảm ơn cậu.
– Anh chủ bữa tiệc vừa bước qua bảo với em như thế. Anh ấy sẽ lo hết chi phí ạ.
Hải Đăng chu đáo hơn tôi nghĩ, dù sao với anh những khoản tiền này chẳng đáng gì. Tôi thở hắt ra, vẫn dứt khoát lắc đầu nói:
– Cậu bảo anh ấy tôi không cần nhé. Tôi qua nhà vệ sinh kia là được.
Không chờ lời thuyết phục của cậu nhân viên trẻ đó, tôi nhanh chóng vào toilet chung ở tầng một, cũng là nơi khách muốn bơi có thể vào tắm rửa thay đồ. Nhà tắm này sạch tinh hiện đại, có cả vòi hoa sen nóng lạnh thoải mái. Khắp người tôi từ trên xuống dưới ướt như chuột lột, tôi đành tắm rửa nhanh trong làn nước ấm. Chiếc túi xách nhỏ tôi đeo theo người cũng sũng nước, điện thoại thì tắt ngóm từ lúc nào. Đen thế không biết! Mai Anh ngã là do người đông, nhân viên khách sạn vội vã chạy qua nhưng còn tôi thì sao? Lúc ấy… đứng gần tôi nhất có Việt Phong cùng trợ lý của anh ta… chẳng lẽ là anh ta hay gã trợ lý kia đẩy tôi xuống hồ? Hay nhân viên khách sạn nào đó ở gần tôi cũng vội vàng xô đẩy? Nếu có camera kiểm tra lại được thì tốt.
Tôi vắt kiệt áo sơ mi trắng, chân váy bút chì cùng áo vest đen trên người rồi mặc lại bởi chẳng còn cách nào khác. Khi tôi bước ra từ nhà vệ sinh, tôi không ngờ lại chạm mặt Hải Đăng. Lúc này anh đã thay một bộ đồ thể thao màu trắng khỏe khoắn, cơ thể cao lớn của anh hòa hợp với bộ đồ một cách kỳ lạ.
Anh… đứng chờ tôi sao? Trái tim tôi bỗng chốc đập liên hồi ngớ ngẩn. Bỗng… anh đưa vào tay tôi một bộ váy nhung mềm cùng đồ lót làm tôi tròn mắt ngạc nhiên.
– Cô thay đồ đi, ốm lại lây bệnh cho người khác!