Chương 25
Tôi còn chưa kịp ký hợp đồng với công ty Thuận Hưng thì đã nghỉ việc, thế nên tôi chẳng cần phải làm đơn xin nghỉ. Ở cạnh Hải Đăng thêm mỗi giây mỗi phút, tôi sợ bản thân sẽ lại bị cuốn theo câu chuyện sắc dục ngày nào, tôi sợ bản thân sẽ chẳng thể chống đỡ trước sự hấp dẫn, trước những gì quen thuộc nơi anh khiến tôi lạc lối. Thà rằng tôi chạy trốn khỏi anh, cách xa anh, tôi sẽ được yên ổn.
Năm giờ chiều, tôi nhắn cho anh một tin, sắp xếp lại đồ đạc. Những gì anh giao tôi đều đã gửi lại sản phẩm cho anh.
“Tôi về bây giờ, tôi sẽ gửi chìa khóa phòng làm việc của anh ở lễ tân.”
Tôi không chờ anh phản hồi nhưng chỉ vài giây sau có tin nhắn từ anh.
“Công ty sẽ thanh toán lương cho cô mấy ngày vừa qua.”
Xem ra… anh chấp nhận để tôi rời đi thật. Trong lòng tôi… bất giác có chút gì đó tiếc nuối, thật ngớ ngẩn! Khẽ lắc đầu, tôi nhắn lại cho anh câu cảm ơn lịch sự rồi ra về. Khi tôi về đến nhà, tài khoản ngân hàng đã báo có tiền chuyển đến từ công ty Thuận Hưng, số tiền bằng một phần ba lương tháng mà anh định trả cho tôi. Anh rộng rãi hơn tôi nghĩ.
Nằm trằn trọc mãi, hai mắt tôi cứ chong chong nhìn vô định. Chỉ mấy ngày ngắn ngủi bên anh mà bao chuyện xảy ra, những chuyện ấy vừa khiến tôi ghét anh đến phát điên nhưng… những cảm xúc mà anh đem lại cho tôi quả thực vẫn mạnh mẽ như ngày nào. Tôi không thể lừa dối bản thân là tôi không khao khát anh. Khi xưa, những lúc trên giường… dù không nói năng gì nhưng anh luôn biết cách khiến cơ thể tôi dễ dàng tiếp nhận anh, rõ ràng tôi vẫn được anh chiều chuộng, vẫn thỏa mãn bên anh. Để rồi… gặp lại anh sau bao nhiêu chuyện, dường như mọi tế bào trong cơ thể tôi vẫn cứ dâng lên khao khát hướng về anh, tôi luôn phải cố gắng kìm nén, lại gặp bao con đàn bà xung quanh anh mà lý trí của tôi luôn bài xích anh, cảm xúc trong tôi giằng co dữ dội đến mệt mỏi. Tôi của hiện tại… chẳng phải là một người phụ nữ có thể đem lại những đứa con, nhưng trước anh hay bất cứ người đàn ông nào… tôi không có cảm giác mình không xứng. Ít nhất thì, tôi không có ý định yêu đương kết hôn, thế nên những cảm giác tương tự về sự khiếm khuyết kia tôi không có ý niệm. Chỉ là… tôi biết tôi và anh không thể nào đi chung một con đường, chưa từng như vậy và sẽ không bao giờ có thể.
Ba tháng sau đó, tôi đã ổn định làm việc trong phòng kinh doanh của một công ty nước giải khát. Buổi tối, tôi đã đi dạy tiếng Anh trở lại. Hải Đăng chẳng còn xuất hiện trước mặt tôi thêm một phút giây nào, cuộc sống của tôi như chưa từng gặp lại anh, thế nhưng… ám ảnh về anh trong tôi lại lớn hơn trước rất nhiều. Tôi sẽ quên… sẽ quên anh thôi, làm sao có thể không như vậy? Chẳng biết… anh và Mai Anh đã làm đám cưới chưa, tôi không biết… không muốn biết… cũng chẳng thể biết.
Mẹ tôi đặt đĩa trứng chiên lên bàn ăn, nhìn vẻ thơ thẩn của tôi, nhẹ giọng:
– Hôm trước bố con được nhận trợ cấp của một hội từ thiện, họ thương tình hoàn cảnh nhà mình nên hàng tháng họ sẽ trợ cấp riêng cho bố con tiền thuốc men điều trị thần kinh.
Tôi mím môi vâng dạ, bất giác sống mũi cay xè. Chúng tôi vẫn cần lòng tốt từ xã hội… vẫn là gánh nặng của xã hội. Vậy mà… những kẻ giàu có xa hoa sống ở chóp bu xã hội kia sẵn sàng nhận lãnh những đồng tiền ít ỏi của chúng tôi không một bận tâm, không thèm tìm hiểu những gì ẩn chứa bên trong, chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy máu huyết sôi trào, bất giác hai hàm răng tôi nghiến chặt. Chuyện của bố tôi ở Phong Sơn… làm sao tôi có thể điều tra ra được? Không tin Hải Đăng mà tôi rời bỏ anh, lẽ ra… tôi cứ cố gắng bám lấy anh, có phải một ngày tôi sẽ được quay lại đó, được anh trợ giúp tìm kẻ đứng sau? Không… tôi không dám tin tưởng anh, nhưng giờ tôi mới nhận ra, nếu không tin anh thì tôi cũng chẳng thể làm gì khác.
– Bà Dung nằm thực vật hẳn rồi, từ lần đột quỵ ấy cứ yếu dần, giờ chẳng biết gì hết… Ghê gớm cho lắm vào!
Mẹ tôi đanh mặt nói những lời độc địa nhưng ở vị trí của mẹ, tôi hoàn toàn thông cảm. Tôi lại vâng dạ cho qua chuyện. Bà ấy có thế nào… thì tôi cũng chẳng quan tâm.
– Thằng Đăng tưởng lấy con gái thứ trưởng mà lại thôi rồi… Đợt nó chuẩn bị cưới con bé ấy bà Dung khoe khắp nơi, bác Tâm đầu bếp buôn chuyện với mẹ nhưng mẹ không nói với con… Tưởng đẹp trai gia thế mà ngon à… Vỏ quýt dày có móng tay nhọn!
Năm giờ chiều, tôi nhắn cho anh một tin, sắp xếp lại đồ đạc. Những gì anh giao tôi đều đã gửi lại sản phẩm cho anh.
“Tôi về bây giờ, tôi sẽ gửi chìa khóa phòng làm việc của anh ở lễ tân.”
Tôi không chờ anh phản hồi nhưng chỉ vài giây sau có tin nhắn từ anh.
“Công ty sẽ thanh toán lương cho cô mấy ngày vừa qua.”
Xem ra… anh chấp nhận để tôi rời đi thật. Trong lòng tôi… bất giác có chút gì đó tiếc nuối, thật ngớ ngẩn! Khẽ lắc đầu, tôi nhắn lại cho anh câu cảm ơn lịch sự rồi ra về. Khi tôi về đến nhà, tài khoản ngân hàng đã báo có tiền chuyển đến từ công ty Thuận Hưng, số tiền bằng một phần ba lương tháng mà anh định trả cho tôi. Anh rộng rãi hơn tôi nghĩ.
Nằm trằn trọc mãi, hai mắt tôi cứ chong chong nhìn vô định. Chỉ mấy ngày ngắn ngủi bên anh mà bao chuyện xảy ra, những chuyện ấy vừa khiến tôi ghét anh đến phát điên nhưng… những cảm xúc mà anh đem lại cho tôi quả thực vẫn mạnh mẽ như ngày nào. Tôi không thể lừa dối bản thân là tôi không khao khát anh. Khi xưa, những lúc trên giường… dù không nói năng gì nhưng anh luôn biết cách khiến cơ thể tôi dễ dàng tiếp nhận anh, rõ ràng tôi vẫn được anh chiều chuộng, vẫn thỏa mãn bên anh. Để rồi… gặp lại anh sau bao nhiêu chuyện, dường như mọi tế bào trong cơ thể tôi vẫn cứ dâng lên khao khát hướng về anh, tôi luôn phải cố gắng kìm nén, lại gặp bao con đàn bà xung quanh anh mà lý trí của tôi luôn bài xích anh, cảm xúc trong tôi giằng co dữ dội đến mệt mỏi. Tôi của hiện tại… chẳng phải là một người phụ nữ có thể đem lại những đứa con, nhưng trước anh hay bất cứ người đàn ông nào… tôi không có cảm giác mình không xứng. Ít nhất thì, tôi không có ý định yêu đương kết hôn, thế nên những cảm giác tương tự về sự khiếm khuyết kia tôi không có ý niệm. Chỉ là… tôi biết tôi và anh không thể nào đi chung một con đường, chưa từng như vậy và sẽ không bao giờ có thể.
Ba tháng sau đó, tôi đã ổn định làm việc trong phòng kinh doanh của một công ty nước giải khát. Buổi tối, tôi đã đi dạy tiếng Anh trở lại. Hải Đăng chẳng còn xuất hiện trước mặt tôi thêm một phút giây nào, cuộc sống của tôi như chưa từng gặp lại anh, thế nhưng… ám ảnh về anh trong tôi lại lớn hơn trước rất nhiều. Tôi sẽ quên… sẽ quên anh thôi, làm sao có thể không như vậy? Chẳng biết… anh và Mai Anh đã làm đám cưới chưa, tôi không biết… không muốn biết… cũng chẳng thể biết.
Mẹ tôi đặt đĩa trứng chiên lên bàn ăn, nhìn vẻ thơ thẩn của tôi, nhẹ giọng:
– Hôm trước bố con được nhận trợ cấp của một hội từ thiện, họ thương tình hoàn cảnh nhà mình nên hàng tháng họ sẽ trợ cấp riêng cho bố con tiền thuốc men điều trị thần kinh.
Tôi mím môi vâng dạ, bất giác sống mũi cay xè. Chúng tôi vẫn cần lòng tốt từ xã hội… vẫn là gánh nặng của xã hội. Vậy mà… những kẻ giàu có xa hoa sống ở chóp bu xã hội kia sẵn sàng nhận lãnh những đồng tiền ít ỏi của chúng tôi không một bận tâm, không thèm tìm hiểu những gì ẩn chứa bên trong, chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy máu huyết sôi trào, bất giác hai hàm răng tôi nghiến chặt. Chuyện của bố tôi ở Phong Sơn… làm sao tôi có thể điều tra ra được? Không tin Hải Đăng mà tôi rời bỏ anh, lẽ ra… tôi cứ cố gắng bám lấy anh, có phải một ngày tôi sẽ được quay lại đó, được anh trợ giúp tìm kẻ đứng sau? Không… tôi không dám tin tưởng anh, nhưng giờ tôi mới nhận ra, nếu không tin anh thì tôi cũng chẳng thể làm gì khác.
– Bà Dung nằm thực vật hẳn rồi, từ lần đột quỵ ấy cứ yếu dần, giờ chẳng biết gì hết… Ghê gớm cho lắm vào!
Mẹ tôi đanh mặt nói những lời độc địa nhưng ở vị trí của mẹ, tôi hoàn toàn thông cảm. Tôi lại vâng dạ cho qua chuyện. Bà ấy có thế nào… thì tôi cũng chẳng quan tâm.
– Thằng Đăng tưởng lấy con gái thứ trưởng mà lại thôi rồi… Đợt nó chuẩn bị cưới con bé ấy bà Dung khoe khắp nơi, bác Tâm đầu bếp buôn chuyện với mẹ nhưng mẹ không nói với con… Tưởng đẹp trai gia thế mà ngon à… Vỏ quýt dày có móng tay nhọn!