Chương 26
Mẹ tôi nói vu vơ một câu đầy căm hờn. Chuyện ngày xưa mẹ tôi vẫn biết nhưng không ngăn cản, chỉ giữ bí mật giúp tôi. Trong lòng bà hẳn cũng mong muốn tôi đổi đời, người làm mẹ nào chẳng có tham vọng trước cô con gái là của báu của mình, chỉ đến khi tôi xảy ra chuyện mẹ mới hối hận không lên tiếng ngăn cản tôi sớm. Lòng ghét bỏ Hải Đăng trong bà cũng dâng đầy khi anh bỏ bẵng tôi mà đi du học.
Nghe mẹ nói, mấy chiếc đũa trên tay tôi rơi ra nền đất, tôi vội vã nhặt hết lên rồi đem rửa lại. Anh và Mai Anh… đã chấm dứt rồi sao? Mai Anh gia thế đến vậy sao, thảo nào cô ta chẳng coi ai ra gì, cũng được anh cưng chiều nhất mực. Vậy mà cớ gì họ lại chia tay chứ, cô ta say mê anh lắm kia mà. Tôi không hiểu nổi, chỉ nhắm mắt khẽ lắc đầu thở một hơi dài thườn thượt, sâu trong lòng… chẳng hiểu sao lại thấy vui một cách ngu ngốc.
– Sáng nay mẹ gọi điện hỏi thăm bà Dung, bố thằng Đăng nghe điện thoại, ông ta bảo cho phép nhà mình giãn nợ một năm, xem ra chỉ cần con mụ già kia nằm yên là những người khác trong nhà bà ta cũng có tình người đấy con. Dạo này toàn tin vui mà mẹ nhẹ hết cả người! Từ mai con mệt thì không cần đi dạy thêm nữa, làm một nơi là được rồi! Nhìn con gầy rộc đi mà mẹ xót quá!
Tôi mỉm cười sụt sịt trước tin vui này, vậy là… áp lực làm việc bán mạng cũng đã tạm thời được gạt sang một bên, tôi đã có thể thở một chút rồi! Bố Hải Đăng, ông Lâm Khang là một người đàn ông hào hoa phong nhã, ngày trẻ chắc hẳn ông ta cũng không kém Hải Đăng là bao, chỉ tiếc vợ ông ta cũng là mẹ anh mất sớm, có nhiều tin đồn ông Khang cặp kè tình trẻ toàn người mẫu diễn viên xinh đẹp nổi tiếng nhưng ông ấy không thẳng thắn thừa nhận. Chuyện năm xưa giữa tôi và Hải Đăng, bà Dung không muốn xấu mặt anh nên giữ kín chẳng ai biết, có vẻ ông Khang không biết chuyện nên mới nhẹ nhàng đối xử với mẹ con tôi.
– Ông Khang còn khoe con trai ông ta sắp nhậm chức tổng giám đốc ở Phong Sơn, ông ta cũng có tuổi, muốn đi du lịch nghỉ ngơi một thời gian, thành ra nhà họ Lâm không có ai quản lý, ông ta muốn mời mẹ về quản lý giúp. Chuyện ngày xưa ông ta không biết con ạ. Mẹ từ chối luôn rồi… gì thì gì chứ nhà đó thì mình cứ tránh xa cho lành!
Tôi sững sờ, chiếc bát sứ trên tay tôi rơi xuống vỡ tan tành làm tôi ngại ngùng vội cúi xuống nhặt mảnh vỡ. Mẹ tôi xua tay nói:
– Cầm cái chổi ra đây, đừng dùng tay lại đứt con!
Vừa nói mẹ vừa đi tìm cái chổi cùng gầu hót nhanh tay quét dọn. Tôi cúi mặt không muốn bố mẹ nhìn ra được cảm xúc rối ren trong lòng tôi lúc này. Lâm Hải Đăng không lừa tôi, anh có khả năng nắm quyền ở Phong Sơn. Tôi… đã không dám đặt niềm tin ở anh, đã nghi ngờ anh, nhưng anh đã chứng minh với tất cả, trong đó có tôi, anh có thể.
Tôi muốn tìm ra sự thật đằng sau chuyện bố tôi bị vu oan nhưng thực sự tôi không biết phải bắt đầu từ đâu. Ngày đó, tôi chỉ là một đứa con gái mười tám tuổi đầu, không một điểm tựa, không một ai giúp sức trong Phong Sơn, khi tôi đến xin được xem giấy tờ sổ sách, đương nhiên tôi bị đuổi thẳng cổ. Năm ấy, bố tôi là phó giám đốc tài chính của Phong Sơn, quả thực gia đình tôi từ trước cho đến thời điểm đó khá dư dả, anh em tôi cũng được bố mẹ cho ăn học đàng hoàng đến năm bố tôi gặp nạn. Bên công an điều tra, bố tôi đã thay mặt giám đốc ký rất nhiều giấy tờ khống duyệt chi sai mục đích khiến Phong Sơn tổn thất nặng nề, nhưng ông khẳng định mình bị lừa ký, có điều nhân chứng vật chứng đều rõ ràng, giấy trắng mực xanh rõ ràng, ông không thể chối cãi.
Giám đốc tài chính lúc đó là ông Văn – người chồng đầu của cô út Hải Đăng. Khi sự việc bị phanh phui, ông ta chối tất cả, nói ông ta không hề hay biết. Tất nhiên thời điểm đó chúng tôi nghi ngờ ông Văn đầu tiên nhưng không có bằng chứng nào cả, sau khi bố tôi vào tù không lâu ông ta cũng treo cổ tự tử, chính vì vậy mọi con đường đều dẫn chúng tôi vào ngõ cụt. Tôi vẫn cho rằng có kẻ đứng sau điều khiển mọi chuyện nhưng con đường ánh sáng hoàn toàn bị chặn đứng. Hơn nữa… thậm chí nếu tôi có thể tìm ra kẻ đứng sau thì… tôi thân cô thế cô, chưa chắc đã làm gì được hắn, không chừng còn bị hắn tiêu diệt như cách hắn làm với bố tôi, với ông Văn. Chẳng có cách nào… lựa chọn tìm một địa vị vững vàng trong gia tộc họ Lâm là khao khát mãnh liệt có phần liều lĩnh của tôi, kết cục tôi đã thua thảm hại đến không còn đường gỡ. Hận thù chất chồng… cho đến lúc này, nỗi hận kẻ đứng sau trong tôi chưa một ngày vơi cạn. Nhưng… tôi vẫn là kẻ thân cô thế cô, tay không tấc sắc… tôi có thể làm được gì đây?
Nghe mẹ nói, mấy chiếc đũa trên tay tôi rơi ra nền đất, tôi vội vã nhặt hết lên rồi đem rửa lại. Anh và Mai Anh… đã chấm dứt rồi sao? Mai Anh gia thế đến vậy sao, thảo nào cô ta chẳng coi ai ra gì, cũng được anh cưng chiều nhất mực. Vậy mà cớ gì họ lại chia tay chứ, cô ta say mê anh lắm kia mà. Tôi không hiểu nổi, chỉ nhắm mắt khẽ lắc đầu thở một hơi dài thườn thượt, sâu trong lòng… chẳng hiểu sao lại thấy vui một cách ngu ngốc.
– Sáng nay mẹ gọi điện hỏi thăm bà Dung, bố thằng Đăng nghe điện thoại, ông ta bảo cho phép nhà mình giãn nợ một năm, xem ra chỉ cần con mụ già kia nằm yên là những người khác trong nhà bà ta cũng có tình người đấy con. Dạo này toàn tin vui mà mẹ nhẹ hết cả người! Từ mai con mệt thì không cần đi dạy thêm nữa, làm một nơi là được rồi! Nhìn con gầy rộc đi mà mẹ xót quá!
Tôi mỉm cười sụt sịt trước tin vui này, vậy là… áp lực làm việc bán mạng cũng đã tạm thời được gạt sang một bên, tôi đã có thể thở một chút rồi! Bố Hải Đăng, ông Lâm Khang là một người đàn ông hào hoa phong nhã, ngày trẻ chắc hẳn ông ta cũng không kém Hải Đăng là bao, chỉ tiếc vợ ông ta cũng là mẹ anh mất sớm, có nhiều tin đồn ông Khang cặp kè tình trẻ toàn người mẫu diễn viên xinh đẹp nổi tiếng nhưng ông ấy không thẳng thắn thừa nhận. Chuyện năm xưa giữa tôi và Hải Đăng, bà Dung không muốn xấu mặt anh nên giữ kín chẳng ai biết, có vẻ ông Khang không biết chuyện nên mới nhẹ nhàng đối xử với mẹ con tôi.
– Ông Khang còn khoe con trai ông ta sắp nhậm chức tổng giám đốc ở Phong Sơn, ông ta cũng có tuổi, muốn đi du lịch nghỉ ngơi một thời gian, thành ra nhà họ Lâm không có ai quản lý, ông ta muốn mời mẹ về quản lý giúp. Chuyện ngày xưa ông ta không biết con ạ. Mẹ từ chối luôn rồi… gì thì gì chứ nhà đó thì mình cứ tránh xa cho lành!
Tôi sững sờ, chiếc bát sứ trên tay tôi rơi xuống vỡ tan tành làm tôi ngại ngùng vội cúi xuống nhặt mảnh vỡ. Mẹ tôi xua tay nói:
– Cầm cái chổi ra đây, đừng dùng tay lại đứt con!
Vừa nói mẹ vừa đi tìm cái chổi cùng gầu hót nhanh tay quét dọn. Tôi cúi mặt không muốn bố mẹ nhìn ra được cảm xúc rối ren trong lòng tôi lúc này. Lâm Hải Đăng không lừa tôi, anh có khả năng nắm quyền ở Phong Sơn. Tôi… đã không dám đặt niềm tin ở anh, đã nghi ngờ anh, nhưng anh đã chứng minh với tất cả, trong đó có tôi, anh có thể.
Tôi muốn tìm ra sự thật đằng sau chuyện bố tôi bị vu oan nhưng thực sự tôi không biết phải bắt đầu từ đâu. Ngày đó, tôi chỉ là một đứa con gái mười tám tuổi đầu, không một điểm tựa, không một ai giúp sức trong Phong Sơn, khi tôi đến xin được xem giấy tờ sổ sách, đương nhiên tôi bị đuổi thẳng cổ. Năm ấy, bố tôi là phó giám đốc tài chính của Phong Sơn, quả thực gia đình tôi từ trước cho đến thời điểm đó khá dư dả, anh em tôi cũng được bố mẹ cho ăn học đàng hoàng đến năm bố tôi gặp nạn. Bên công an điều tra, bố tôi đã thay mặt giám đốc ký rất nhiều giấy tờ khống duyệt chi sai mục đích khiến Phong Sơn tổn thất nặng nề, nhưng ông khẳng định mình bị lừa ký, có điều nhân chứng vật chứng đều rõ ràng, giấy trắng mực xanh rõ ràng, ông không thể chối cãi.
Giám đốc tài chính lúc đó là ông Văn – người chồng đầu của cô út Hải Đăng. Khi sự việc bị phanh phui, ông ta chối tất cả, nói ông ta không hề hay biết. Tất nhiên thời điểm đó chúng tôi nghi ngờ ông Văn đầu tiên nhưng không có bằng chứng nào cả, sau khi bố tôi vào tù không lâu ông ta cũng treo cổ tự tử, chính vì vậy mọi con đường đều dẫn chúng tôi vào ngõ cụt. Tôi vẫn cho rằng có kẻ đứng sau điều khiển mọi chuyện nhưng con đường ánh sáng hoàn toàn bị chặn đứng. Hơn nữa… thậm chí nếu tôi có thể tìm ra kẻ đứng sau thì… tôi thân cô thế cô, chưa chắc đã làm gì được hắn, không chừng còn bị hắn tiêu diệt như cách hắn làm với bố tôi, với ông Văn. Chẳng có cách nào… lựa chọn tìm một địa vị vững vàng trong gia tộc họ Lâm là khao khát mãnh liệt có phần liều lĩnh của tôi, kết cục tôi đã thua thảm hại đến không còn đường gỡ. Hận thù chất chồng… cho đến lúc này, nỗi hận kẻ đứng sau trong tôi chưa một ngày vơi cạn. Nhưng… tôi vẫn là kẻ thân cô thế cô, tay không tấc sắc… tôi có thể làm được gì đây?