Chương 30
Đáy mắt Hải Đăng long lên cơn tức giận, bất giác tôi cảm thấy nhẹ nhõm như tìm được đồng minh. Tôi mím nhẹ môi, gật đầu hiểu chuyện. Đôi mắt chau lại, âm giọng nhàn nhạt của anh tiếp tục vang lên.
– Năm đó tôi không được tham gia bất cứ chuyện gì ở Phong Sơn. Trong mắt ông tôi, bố tôi cùng các bác các cô, tôi chỉ là một đứa trẻ. Cô nói với tôi… là vô nghĩa.
Tôi sững sờ nghe lời giải thích về thái độ của anh khi đó. Tôi đã rất tức giận sự thờ ơ của anh. Anh không muốn lộ ra với tôi, thời điểm đó… anh không có tiếng nói ở Phong Sơn. Vì sao anh không cho tôi biết điều này? Có phải vì… anh không muốn bản thân là kẻ yếu thế trước tôi? Bao năm học tập phấn đấu… đến lúc này, anh đã có thể lên một vị trí rất cao, mới thẳng thắn thừa nhận chuyện năm xưa.
Tôi sụt sịt, muốn trách anh tại sao anh không cho tôi biết điều này nhưng tôi không thể mở miệng nói bất cứ điều gì.
– Lão Phong thì khác, lúc ấy lão đã tốt nghiệp đại học, đã bắt đầu được giao việc ở Phong Sơn.
Hải Đăng nhếch nhẹ khóe miệng tiết lộ thêm cho tôi biết thông tin. Chỉ cần vậy thôi… bất giác tôi cảm thấy hiểu chuyện hơn. Năm đầu tôi đến nhà họ Lâm, Việt Phong đến phòng tìm Hải Đăng, anh ta thấy tôi đang quét dọn trong phòng liền hỏi han tôi đủ chuyện, đúng lúc ấy Hải Đăng trở về. Từ lần đó tôi không còn gặp riêng Phong thêm lần nào nữa. Có phải, Đăng không muốn cho tôi biết anh yếu thế vì sợ tôi… chạy theo kẻ khác mạnh hơn anh, khi mục đích trong tôi quá lớn? Tôi khẽ lắc đầu thở hắt ra. Con người Hải Đăng quá kín kẽ, quá che giấu, mọi phán đoán của tôi cũng chỉ là phán đoán, tôi thực sự không biết anh thực sự nghĩ gì, cũng như trái tim anh… là thế nào?
– Tôi với cô khi đó đều là kẻ yếu, cô muốn chúng ta giống bố cô, giống chú Văn sao?
Anh thẳng thắn nhìn vào mắt tôi tiết lộ khiến toàn thân tôi chấn động, hai mắt tôi mở to trân trân nhìn anh. Anh ngày đó… không đủ sức đấu với hắn, thế nên anh giả câm giả điếc, cũng kéo tôi câm điếc cùng anh để giữ an toàn? Cơn xúc động làm sống mũi tôi cay xè… anh tâm cơ gấp nhiều lần tôi nghĩ, không phải một cậu ấm hống hách chẳng biết cái gì, suốt ngày chỉ biết thỏa mãn thân dưới. Kể cả khi anh làm giám đốc Thuận Hưng, anh cũng không thẳng thắn với tôi như lúc này.
– Tôi hiện tại đã khác, nhưng để đấu với hắn, e rằng vẫn còn sớm. Dù sao, cô ở đây chính là an toàn nhất cho cô. Đừng cứng nhắc quá!
Bàn tay hư hỏng của anh lại mò sang eo tôi kéo về anh. Cái gì mà… đừng cứng nhắc quá! Cơ thể nóng ran tôi lập tức gạt tay anh ra, đỏ mặt gắt lên:
– Anh… chán tôi rồi cơ mà!
– Chán nhưng vẫn có thể ăn.
– Nhưng… tôi không thích thế.
– Chẳng phải cô đã bán thân cho tôi à?
– Tôi…
Con người này, vòng đi vòng lại cuối cùng vẫn muốn kéo tôi lên giường bằng được. Nhưng, người có lý lúc này là anh. Tôi đã chấp nhận bán mình cho anh để được đến Phong Sơn tìm hiểu quá khứ, chẳng thể nào có quyền từ chối như lúc trước.
Anh cười cười nói bên tai tôi:
– Phòng này không có giường.
– Vậy thì tốt.
– Có những việc không cần giường.
– Được rồi, tôi công nhận tôi cần anh. Anh muốn làm gì tôi thì làm đi!
Tôi bực mình quắc mắt nhìn điệu cười tủm tỉm ở anh. Anh nhướng mày, ý cười càng sâu trong đáy mắt.
– Từ từ… cô đã có tuổi, không thể xơi tái như ngày xưa, cần hầm cho nhừ.
Tôi rùng mình một tiếng, không thèm chấp anh nữa. Con người anh tâm cơ thế nào tôi không cần biết, chỉ biết anh nhất nhất muốn lợi dụng thân xác tôi, từ ngày còn trẻ cho đến lúc này.
– Khi nào đến lúc tôi sẽ cho cô biết. Cô chờ đi!
Anh lừ mắt nhìn tôi, tập trung làm việc trở lại. Tôi thở hắt ra, chẳng muốn làm phiền anh nên cũng đành im lặng tìm hiểu chiếc máy tính trước mặt.
– Mật khẩu là gì vậy sếp?
– 2307189.
Máy tính này có nhiều thông tin cùng số liệu của Phong Sơn! Bất chợt, tôi giật mình, hai mắt sáng lên lập tức tìm kiếm thông tin cách đây tám năm. Tiếc là… số liệu chỉ được lưu trong vòng năm năm gần đây.
– Giấy tờ sổ sách ngày trước đều sớm bị tiêu hủy rồi, chuyện cũ không thể đào lại bằng giấy tờ, chỉ có thể trực tiếp tìm ra hắn.
Tôi gật đầu, cảm giác thất vọng tràn ngập. Cũng phải thôi, đã tám năm trôi qua, giấy tờ sổ sách gì cũng khó mà tồn tại ở một tổng công ty sản xuất thế này, nữa là kẻ đứng sau luôn muốn tiêu hủy sớm nhất có thể.
– Năm đó tôi không được tham gia bất cứ chuyện gì ở Phong Sơn. Trong mắt ông tôi, bố tôi cùng các bác các cô, tôi chỉ là một đứa trẻ. Cô nói với tôi… là vô nghĩa.
Tôi sững sờ nghe lời giải thích về thái độ của anh khi đó. Tôi đã rất tức giận sự thờ ơ của anh. Anh không muốn lộ ra với tôi, thời điểm đó… anh không có tiếng nói ở Phong Sơn. Vì sao anh không cho tôi biết điều này? Có phải vì… anh không muốn bản thân là kẻ yếu thế trước tôi? Bao năm học tập phấn đấu… đến lúc này, anh đã có thể lên một vị trí rất cao, mới thẳng thắn thừa nhận chuyện năm xưa.
Tôi sụt sịt, muốn trách anh tại sao anh không cho tôi biết điều này nhưng tôi không thể mở miệng nói bất cứ điều gì.
– Lão Phong thì khác, lúc ấy lão đã tốt nghiệp đại học, đã bắt đầu được giao việc ở Phong Sơn.
Hải Đăng nhếch nhẹ khóe miệng tiết lộ thêm cho tôi biết thông tin. Chỉ cần vậy thôi… bất giác tôi cảm thấy hiểu chuyện hơn. Năm đầu tôi đến nhà họ Lâm, Việt Phong đến phòng tìm Hải Đăng, anh ta thấy tôi đang quét dọn trong phòng liền hỏi han tôi đủ chuyện, đúng lúc ấy Hải Đăng trở về. Từ lần đó tôi không còn gặp riêng Phong thêm lần nào nữa. Có phải, Đăng không muốn cho tôi biết anh yếu thế vì sợ tôi… chạy theo kẻ khác mạnh hơn anh, khi mục đích trong tôi quá lớn? Tôi khẽ lắc đầu thở hắt ra. Con người Hải Đăng quá kín kẽ, quá che giấu, mọi phán đoán của tôi cũng chỉ là phán đoán, tôi thực sự không biết anh thực sự nghĩ gì, cũng như trái tim anh… là thế nào?
– Tôi với cô khi đó đều là kẻ yếu, cô muốn chúng ta giống bố cô, giống chú Văn sao?
Anh thẳng thắn nhìn vào mắt tôi tiết lộ khiến toàn thân tôi chấn động, hai mắt tôi mở to trân trân nhìn anh. Anh ngày đó… không đủ sức đấu với hắn, thế nên anh giả câm giả điếc, cũng kéo tôi câm điếc cùng anh để giữ an toàn? Cơn xúc động làm sống mũi tôi cay xè… anh tâm cơ gấp nhiều lần tôi nghĩ, không phải một cậu ấm hống hách chẳng biết cái gì, suốt ngày chỉ biết thỏa mãn thân dưới. Kể cả khi anh làm giám đốc Thuận Hưng, anh cũng không thẳng thắn với tôi như lúc này.
– Tôi hiện tại đã khác, nhưng để đấu với hắn, e rằng vẫn còn sớm. Dù sao, cô ở đây chính là an toàn nhất cho cô. Đừng cứng nhắc quá!
Bàn tay hư hỏng của anh lại mò sang eo tôi kéo về anh. Cái gì mà… đừng cứng nhắc quá! Cơ thể nóng ran tôi lập tức gạt tay anh ra, đỏ mặt gắt lên:
– Anh… chán tôi rồi cơ mà!
– Chán nhưng vẫn có thể ăn.
– Nhưng… tôi không thích thế.
– Chẳng phải cô đã bán thân cho tôi à?
– Tôi…
Con người này, vòng đi vòng lại cuối cùng vẫn muốn kéo tôi lên giường bằng được. Nhưng, người có lý lúc này là anh. Tôi đã chấp nhận bán mình cho anh để được đến Phong Sơn tìm hiểu quá khứ, chẳng thể nào có quyền từ chối như lúc trước.
Anh cười cười nói bên tai tôi:
– Phòng này không có giường.
– Vậy thì tốt.
– Có những việc không cần giường.
– Được rồi, tôi công nhận tôi cần anh. Anh muốn làm gì tôi thì làm đi!
Tôi bực mình quắc mắt nhìn điệu cười tủm tỉm ở anh. Anh nhướng mày, ý cười càng sâu trong đáy mắt.
– Từ từ… cô đã có tuổi, không thể xơi tái như ngày xưa, cần hầm cho nhừ.
Tôi rùng mình một tiếng, không thèm chấp anh nữa. Con người anh tâm cơ thế nào tôi không cần biết, chỉ biết anh nhất nhất muốn lợi dụng thân xác tôi, từ ngày còn trẻ cho đến lúc này.
– Khi nào đến lúc tôi sẽ cho cô biết. Cô chờ đi!
Anh lừ mắt nhìn tôi, tập trung làm việc trở lại. Tôi thở hắt ra, chẳng muốn làm phiền anh nên cũng đành im lặng tìm hiểu chiếc máy tính trước mặt.
– Mật khẩu là gì vậy sếp?
– 2307189.
Máy tính này có nhiều thông tin cùng số liệu của Phong Sơn! Bất chợt, tôi giật mình, hai mắt sáng lên lập tức tìm kiếm thông tin cách đây tám năm. Tiếc là… số liệu chỉ được lưu trong vòng năm năm gần đây.
– Giấy tờ sổ sách ngày trước đều sớm bị tiêu hủy rồi, chuyện cũ không thể đào lại bằng giấy tờ, chỉ có thể trực tiếp tìm ra hắn.
Tôi gật đầu, cảm giác thất vọng tràn ngập. Cũng phải thôi, đã tám năm trôi qua, giấy tờ sổ sách gì cũng khó mà tồn tại ở một tổng công ty sản xuất thế này, nữa là kẻ đứng sau luôn muốn tiêu hủy sớm nhất có thể.