Chương 31
Tôi còn đang chuẩn bị tài liệu cho buổi họp chiều nay của Hải Đăng, nhìn đồng hồ đã gần mười hai giờ. Anh đứng dậy, không quên kéo tay tôi lên theo:
– Đi ăn thôi, nhìn cô thế này người ta lại tưởng Phong Sơn bỏ đói nhân viên!
– Tôi biết rồi.
Tôi mở túi xách cầm theo chiếc ví. Anh thấy vậy nheo nheo mắt nói:
– Không cần mang tiền, tổng công ty có suất ăn trưa miễn phí.
À… xem ra tổng công ty rất chu đáo. Tôi gật đầu, bước theo anh xuống nhà ăn tập thể ở tận tầng một. Cantin của tổng công ty rất rộng, mọi người đang xếp hàng để lấy suất ăn. Hải Đăng như thường lệ vẫn được đi lối ưu tiên, cuộc đời anh đã quá quen với sự ưu ái. Tôi được anh đẩy lên trước, khi người cấp dưỡng hỏi thẻ, anh nói:
– Trợ lý mới của tôi. Chiều cô ấy mới có thẻ.
– À… tôi biết rồi tổng giám đốc. Suất ăn của cô đây.
Tôi mỉm cười nói lời cảm ơn với chị cấp dưỡng, nhận lấy từ tay chị ấy một suất cơm nóng hổi trong khay nhựa màu xanh da trời có nắp nhựa. Nhìn qua nắp nhựa, đồ ăn ngon lành nhiều món đắt tiền bên trong dường như là sự ưu tiên khác với những suất ăn màu hồng trên tay những người khác. Thì ra lối đi riêng dành cho các sếp có chế độ ăn riêng. Tôi đi cùng Hải Đăng, tự nhiên lại được ưu ái ngoài dự tính. Không thiếu ánh mắt khó chịu hướng về tôi nhưng tôi mặc kệ, trước những gì cần làm ở đây đã quá căng thẳng, tôi không cần phải nghĩ đến thái độ của kẻ khác.
Theo Hải Đăng ra một bàn trống ở khu vực VIP, vừa đặt khay cơm xuống, bất chợt tôi nhìn về phía trước, hai đầu mày vô thức nhíu lại. Lâm Việt Phong nhướng mày nhận ra người quen liền bước đến, trên tay anh ta cũng là một suất ăn màu xanh da trời, theo sau anh ta là cậu trợ lý hôm trước. Cậu ta tỏ ra ngại ngùng khi thấy tôi nhưng tôi mỉm cười đáp lại, tôi tin cậu ta không cố ý hại tôi, nếu có cố ý thì cũng do lệnh của Việt Phong.
– Thư Khanh, lại được gặp em ở đây. Mấy tháng qua em đi đâu thế, mấy lần anh sang Thuận Hưng đều không gặp.
– À… em…
– Cô ấy đi công tác.
– Haha… một mình sếp em vất vả lắm đấy! Anh bảo để anh tìm trợ lý mới cho chú ấy mà nhất định không cần!
Ba tháng qua Hải Đăng không thuê trợ lý mới, tôi không rõ anh làm sao mà ngồi được lên vị trí cao vời vợi hiện tại nhưng chắc hẳn hết sức lao tâm khổ tứ. Tôi mỉm cười hỏi Việt Phong:
– Anh Phong cũng về tổng công ty rồi ạ?
– Ừ… ông nội gọi bọn anh về, ông chọn sếp em làm tổng giám đốc, ông quý nhất sếp em đấy nhé!
Chẳng lẽ chuyện chỉ đơn giản như vậy, tôi không cho là thế. Việt Phong nhiều tuổi hơn Hải Đăng, bề dày kinh nghiệm cũng hơn, thêm nữa… vị trí tổng giám đốc vốn dĩ là của ông Thịnh, em trai ông Quốc. Tôi được biết ông Thịnh vẫn còn trẻ kia mà.
– Ông nội ưu ái anh Đăng vậy hả anh?
– Haha… thôi không đùa em nữa, tất cả thành viên ban giám đốc đều phải dựa trên phiếu bầu của hội đồng quản trị đấy! Số phiếu của chú Đăng cao nhất nên ông nội anh quyết định vậy.
Gật đầu với Việt Phong, tôi tin hội đồng quản trị phải dựa vào thực lực mới bầu chọn Hải Đăng, cũng có nghĩa những gì anh thể hiện từ lúc về nước đều được bọn họ xem xét cẩn thận. Chắc chắn anh đã phải vất vả vô cùng mới có thể chứng minh bản thân xứng đáng.
– Anh Phong thì làm ở vị trí nào thế ạ?
– Anh làm phó tổng, cùng bố anh, bố Đăng, ông Thịnh và cô út của bọn anh. Tổng công ty từ trước đến giờ luôn có năm phó tổng trợ giúp cho tổng giám đốc. Chú Khang bố Đăng muốn từ chức nhưng ông không cho.
Vậy là ông Thịnh đã xuống chức, không kể vài người cũng rời vị trí phó tổng để những người khác ngồi vào.
– Mấy phó tổng trước đây… họ đi đâu hả anh?
– Có hai người, họ xuống các phòng ban thôi em. Dù sao bọn họ ở vị trí phó tổng nhưng cũng không có mấy hoạt động.
Xem ra những người đó không có thực quyền, tôi không cần quan tâm đến họ. Muốn hỏi về số phần trăm cổ phần của những người đứng đầu ở Phong Sơn nhưng tôi không cần thiết phải hỏi Việt Phong. Sau bữa ăn, Việt Phong cười cười nói:
– Chúng ta ra quán cà phê ngoài kia uống nước chứ, anh mời hai người!
– Cũng được.
Hải Đăng đồng tình nhưng tôi cảm thấy mệt nên từ chối:
– Em xin phép về phòng làm việc. Các anh cứ đi thôi ạ.
Tôi bưng khay cơm hết đứng dậy, bước vài bước tôi bỗng va phải một thân đàn ông cao lớn bệ vệ liền ngã ra sàn, khay cơm trên tay tôi rơi ra nền nhà bung cả nắp. Ông ta cau mày rũ mắt nhìn tôi đang lồm cồm bò dậy với tay dọn khay nhựa, lập tức đanh giọng vang rền hỏi:
– Cô kia, cô là ai?
– Đi ăn thôi, nhìn cô thế này người ta lại tưởng Phong Sơn bỏ đói nhân viên!
– Tôi biết rồi.
Tôi mở túi xách cầm theo chiếc ví. Anh thấy vậy nheo nheo mắt nói:
– Không cần mang tiền, tổng công ty có suất ăn trưa miễn phí.
À… xem ra tổng công ty rất chu đáo. Tôi gật đầu, bước theo anh xuống nhà ăn tập thể ở tận tầng một. Cantin của tổng công ty rất rộng, mọi người đang xếp hàng để lấy suất ăn. Hải Đăng như thường lệ vẫn được đi lối ưu tiên, cuộc đời anh đã quá quen với sự ưu ái. Tôi được anh đẩy lên trước, khi người cấp dưỡng hỏi thẻ, anh nói:
– Trợ lý mới của tôi. Chiều cô ấy mới có thẻ.
– À… tôi biết rồi tổng giám đốc. Suất ăn của cô đây.
Tôi mỉm cười nói lời cảm ơn với chị cấp dưỡng, nhận lấy từ tay chị ấy một suất cơm nóng hổi trong khay nhựa màu xanh da trời có nắp nhựa. Nhìn qua nắp nhựa, đồ ăn ngon lành nhiều món đắt tiền bên trong dường như là sự ưu tiên khác với những suất ăn màu hồng trên tay những người khác. Thì ra lối đi riêng dành cho các sếp có chế độ ăn riêng. Tôi đi cùng Hải Đăng, tự nhiên lại được ưu ái ngoài dự tính. Không thiếu ánh mắt khó chịu hướng về tôi nhưng tôi mặc kệ, trước những gì cần làm ở đây đã quá căng thẳng, tôi không cần phải nghĩ đến thái độ của kẻ khác.
Theo Hải Đăng ra một bàn trống ở khu vực VIP, vừa đặt khay cơm xuống, bất chợt tôi nhìn về phía trước, hai đầu mày vô thức nhíu lại. Lâm Việt Phong nhướng mày nhận ra người quen liền bước đến, trên tay anh ta cũng là một suất ăn màu xanh da trời, theo sau anh ta là cậu trợ lý hôm trước. Cậu ta tỏ ra ngại ngùng khi thấy tôi nhưng tôi mỉm cười đáp lại, tôi tin cậu ta không cố ý hại tôi, nếu có cố ý thì cũng do lệnh của Việt Phong.
– Thư Khanh, lại được gặp em ở đây. Mấy tháng qua em đi đâu thế, mấy lần anh sang Thuận Hưng đều không gặp.
– À… em…
– Cô ấy đi công tác.
– Haha… một mình sếp em vất vả lắm đấy! Anh bảo để anh tìm trợ lý mới cho chú ấy mà nhất định không cần!
Ba tháng qua Hải Đăng không thuê trợ lý mới, tôi không rõ anh làm sao mà ngồi được lên vị trí cao vời vợi hiện tại nhưng chắc hẳn hết sức lao tâm khổ tứ. Tôi mỉm cười hỏi Việt Phong:
– Anh Phong cũng về tổng công ty rồi ạ?
– Ừ… ông nội gọi bọn anh về, ông chọn sếp em làm tổng giám đốc, ông quý nhất sếp em đấy nhé!
Chẳng lẽ chuyện chỉ đơn giản như vậy, tôi không cho là thế. Việt Phong nhiều tuổi hơn Hải Đăng, bề dày kinh nghiệm cũng hơn, thêm nữa… vị trí tổng giám đốc vốn dĩ là của ông Thịnh, em trai ông Quốc. Tôi được biết ông Thịnh vẫn còn trẻ kia mà.
– Ông nội ưu ái anh Đăng vậy hả anh?
– Haha… thôi không đùa em nữa, tất cả thành viên ban giám đốc đều phải dựa trên phiếu bầu của hội đồng quản trị đấy! Số phiếu của chú Đăng cao nhất nên ông nội anh quyết định vậy.
Gật đầu với Việt Phong, tôi tin hội đồng quản trị phải dựa vào thực lực mới bầu chọn Hải Đăng, cũng có nghĩa những gì anh thể hiện từ lúc về nước đều được bọn họ xem xét cẩn thận. Chắc chắn anh đã phải vất vả vô cùng mới có thể chứng minh bản thân xứng đáng.
– Anh Phong thì làm ở vị trí nào thế ạ?
– Anh làm phó tổng, cùng bố anh, bố Đăng, ông Thịnh và cô út của bọn anh. Tổng công ty từ trước đến giờ luôn có năm phó tổng trợ giúp cho tổng giám đốc. Chú Khang bố Đăng muốn từ chức nhưng ông không cho.
Vậy là ông Thịnh đã xuống chức, không kể vài người cũng rời vị trí phó tổng để những người khác ngồi vào.
– Mấy phó tổng trước đây… họ đi đâu hả anh?
– Có hai người, họ xuống các phòng ban thôi em. Dù sao bọn họ ở vị trí phó tổng nhưng cũng không có mấy hoạt động.
Xem ra những người đó không có thực quyền, tôi không cần quan tâm đến họ. Muốn hỏi về số phần trăm cổ phần của những người đứng đầu ở Phong Sơn nhưng tôi không cần thiết phải hỏi Việt Phong. Sau bữa ăn, Việt Phong cười cười nói:
– Chúng ta ra quán cà phê ngoài kia uống nước chứ, anh mời hai người!
– Cũng được.
Hải Đăng đồng tình nhưng tôi cảm thấy mệt nên từ chối:
– Em xin phép về phòng làm việc. Các anh cứ đi thôi ạ.
Tôi bưng khay cơm hết đứng dậy, bước vài bước tôi bỗng va phải một thân đàn ông cao lớn bệ vệ liền ngã ra sàn, khay cơm trên tay tôi rơi ra nền nhà bung cả nắp. Ông ta cau mày rũ mắt nhìn tôi đang lồm cồm bò dậy với tay dọn khay nhựa, lập tức đanh giọng vang rền hỏi:
– Cô kia, cô là ai?