Chương 34
Không gian im lặng có chút bí bách, bất ngờ có tiếng gõ cửa vang lên bên ngoài. Hải Đăng hướng mắt về phía cửa, cất lời:
– Mời vào!
Người mở cửa là một người đàn ông trẻ đeo kính, trên cổ anh ta có đeo thẻ nhân viên. Nhìn anh ta tôi mới nhớ ra mọi người trong phòng ăn ban nãy đều có thẻ, cũng là thứ mà chị cấp dưỡng hỏi tôi. Hải Đăng không đeo, có thể vì anh không cần làm điều này.
– Tổng giám đốc, thẻ nhân viên anh cần đây ạ.
Anh ta đưa một tấm thẻ bọc nhựa trong có dây đeo vào tay Hải Đăng. Anh gật đầu, nói khẽ một câu: “Cảm ơn!” rồi quay sang tôi:
– Thẻ nhân viên của cô đây. Hồ sơ nhân sự cô chuẩn bị rồi nộp cho phòng nhân sự.
Tôi gật khẽ, tò mò đón lấy chiếc thẻ, trên thẻ có ghi rõ họ tên tôi, phần mã số nhân viên còn để trống. Người đàn ông kia chưa xong việc ở đây mà còn hỏi tiếp:
– Bàn ghế cũng đã mang tới, chúng tôi đã được phép kê chưa ạ?
– Phiền các anh kê giúp.
Cánh cửa phòng còn chưa khép lại, tôi nhìn ra ngoài thấy người đàn ông kia cùng mấy người đàn ông khác đang kê một bộ bàn ghế ở bức tường cạnh cửa phòng, thầm hiểu đó là bàn trợ lý mà Hải Đăng dành cho tôi. Bọn họ trở vào báo cáo đã xong rồi lui đi. Không để anh phải đuổi, tôi liền nhấc túi đứng dậy nói:
– Bàn ngoài kia là chỗ của tôi phải không?
Anh “ừm” một tiếng, không quay sang tôi. Tôi cầm theo tập tài liệu anh giao chuẩn bị cho buổi họp ba giờ chiều nay, bước ra ngoài ngồi xuống bộ bàn ghế mới hòa hợp với tổng thể khu vực này. Bên cạnh chỗ tôi ngồi, bọn họ còn kê thêm một chậu cây cảnh kiểu lá cọ khá vui mắt. Chiếc laptop của tổng công ty cùng điện thoại bàn cũng được họ đặt sẵn trên bàn.
Tôi yên lặng hoàn thành công việc, một hồi nghe tiếng bước chân liền ngẩng lên. Người lắc lư bước qua mặt tôi… chính là đứa con gái hôm trước láo toét chê bôi tôi vào buổi trưa anh dắt cô ta về công ty Thuận Hưng. Cô ta buộc tóc đuôi gà, trên người là bộ váy mini juyp đen ngắn trên gối, cơ thể bày ra vẻ ngực tấn công mông phòng thủ hết sức chói mắt. Chẳng hiểu sao máu trong người tôi bỗng sôi lên một cách vô lý, tôi coi như mặc kệ cô ta, vẫn rũ mắt tập trung vào màn hình laptop. Thấy tôi ngồi đó, cô ta cười khẩy một tiếng rồi gõ cửa, âm giọng õng ẹo vang lên:
– Anh, em đến rồi ạ!
Ngay sau đó cô ta đẩy cửa bước vào. Bọn họ làm cái trò gì ở bên trong tôi không biết, cũng không muốn biết. Rất may tường ở đây cách âm tốt, dù tim tôi đang đập loạn xạ trong thứ cảm xúc đáng ghét nhưng tôi không phải nghe những âm thanh ám muội như hôm trước, cũng coi như dễ chịu. Lâm Hải Đăng… dù ở bất cứ đâu anh cũng không thể bỏ được cái tật trai gái, con người như anh… làm sao có thể làm điểm tựa cho bất kỳ người phụ nữ nào? Có lẽ cũng vì cái tính này mà Mai Anh từ hôn với anh, cô ta làm vậy là đúng!
Chờ đến cả tiếng đồng hồ cũng không thấy con nhỏ đó bước ra, đã đến giờ họp buổi chiều, tôi đành gõ cửa nhắc nhở kẻo Đăng mải vui quá lại quên mất.
– Anh Đăng… đã đến giờ họp rồi ạ!
– Tôi biết rồi. Tài liệu tôi giao cô chuẩn bị xong chưa?
– Tôi đã gửi file qua email cho anh, anh kiểm tra đi.
– OK. Cảm ơn.
Cánh cửa vẫn đóng chặt, tôi cũng không muốn mở ra xem những gì bê bối bên trong. Thở hắt ra một hơi, tôi trở về chỗ ngồi, vài phút sau Hải Đăng cũng mở cửa bước ra. Theo sau anh là cô ta.
– Anh… mình đi họp bây giờ hả anh?
Hải Đăng cong mắt cúi xuống ngắm nhìn cô ta, bẹo má âu yếm nói:
– Ừ… trẻ đẹp như em mới hợp làm thư ký cho anh. Mình xuống phòng họp thôi em.
Cô ta tít mắt cười, trên tay cô ta là tập tài liệu vừa in ra từ email tôi gửi anh. Ngang qua tôi cô ta còn nhếch nhẹ khóe môi khinh bỉ. Thì ra không chỉ gọi cô ta đến để tiêu khiển như hôm trước mà anh còn cho cô ta một vị trí thư ký tháp tùng anh đi họp, còn tôi… có thể vì tôi có khả năng trợ lý tốt hơn cô ta nên anh còn giữ lại để sử dụng. Tính toán của anh… xem ra cũng hợp lý lắm!
Khi Hải Đăng trở lại phòng, cô ta vẫn đi ngang anh, hai mắt long lanh ngắm nhìn anh như muốn ăn tươi nuốt sống. Trên cổ cô ta cũng đã có thẻ nhân viên của tổng công ty này, chẳng kém ai cả.
Hải Đăng lướt qua tôi trong một giây, hai mắt anh đanh lại. Anh đẩy cửa vào phòng trước, con nhỏ kia còn nán lại, bước ra trước tôi hếch mặt nói:
– Chị kia, pha trà cho sếp!
Con nhỏ mất nết này không biết thứ tự thì phải, tôi ngẩng lên, cau mặt nói:
– Cô cũng có tay có chân, sao cô không pha đi?
– Tôi vừa tháp tùng sếp lại vừa chiều chuộng sếp mệt chết đi được, chị ngồi không thì làm đi chứ!
Điên lên mất! Tôi bực bội đáp:
– Việc của tôi là trợ lý sếp, nếu sếp sai bảo thì tôi làm, không đến lượt cái loại cô sai!
Tiếng Hải Đăng vang lên từ bên trong:
– Cẩm Chi, em còn làm gì mà chưa vào phòng thế?
Cô ta mím môi cười rồi bĩu nhẹ với tôi, không tranh cãi nữa, ngúng nguẩy bước trở lại phòng. Khẽ lắc đầu rùng mình, tôi tự hỏi liệu chuỗi ngày này còn kéo dài bao lâu nữa? Hải Đăng muốn trả thù, giống như tôi, nhưng tôi cứ ngồi đồng ở đây trong bức xúc thì liệu bao giờ mới tìm ra được hắn? Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng tôi chỉ biết khuyên bản thân cố gắng chịu đựng, chỉ có ở đây tôi mới có hi vọng sớm phát hiện ra được điều gì đó, dù là mong manh.
Đang đứng chờ xe buýt, bất ngờ chiếc xe đen bóng đỗ xịch trước mặt tôi. Người bên trong không ai khác là Hải Đăng. Anh muốn gì mà lại làm thế này?
– Mời vào!
Người mở cửa là một người đàn ông trẻ đeo kính, trên cổ anh ta có đeo thẻ nhân viên. Nhìn anh ta tôi mới nhớ ra mọi người trong phòng ăn ban nãy đều có thẻ, cũng là thứ mà chị cấp dưỡng hỏi tôi. Hải Đăng không đeo, có thể vì anh không cần làm điều này.
– Tổng giám đốc, thẻ nhân viên anh cần đây ạ.
Anh ta đưa một tấm thẻ bọc nhựa trong có dây đeo vào tay Hải Đăng. Anh gật đầu, nói khẽ một câu: “Cảm ơn!” rồi quay sang tôi:
– Thẻ nhân viên của cô đây. Hồ sơ nhân sự cô chuẩn bị rồi nộp cho phòng nhân sự.
Tôi gật khẽ, tò mò đón lấy chiếc thẻ, trên thẻ có ghi rõ họ tên tôi, phần mã số nhân viên còn để trống. Người đàn ông kia chưa xong việc ở đây mà còn hỏi tiếp:
– Bàn ghế cũng đã mang tới, chúng tôi đã được phép kê chưa ạ?
– Phiền các anh kê giúp.
Cánh cửa phòng còn chưa khép lại, tôi nhìn ra ngoài thấy người đàn ông kia cùng mấy người đàn ông khác đang kê một bộ bàn ghế ở bức tường cạnh cửa phòng, thầm hiểu đó là bàn trợ lý mà Hải Đăng dành cho tôi. Bọn họ trở vào báo cáo đã xong rồi lui đi. Không để anh phải đuổi, tôi liền nhấc túi đứng dậy nói:
– Bàn ngoài kia là chỗ của tôi phải không?
Anh “ừm” một tiếng, không quay sang tôi. Tôi cầm theo tập tài liệu anh giao chuẩn bị cho buổi họp ba giờ chiều nay, bước ra ngoài ngồi xuống bộ bàn ghế mới hòa hợp với tổng thể khu vực này. Bên cạnh chỗ tôi ngồi, bọn họ còn kê thêm một chậu cây cảnh kiểu lá cọ khá vui mắt. Chiếc laptop của tổng công ty cùng điện thoại bàn cũng được họ đặt sẵn trên bàn.
Tôi yên lặng hoàn thành công việc, một hồi nghe tiếng bước chân liền ngẩng lên. Người lắc lư bước qua mặt tôi… chính là đứa con gái hôm trước láo toét chê bôi tôi vào buổi trưa anh dắt cô ta về công ty Thuận Hưng. Cô ta buộc tóc đuôi gà, trên người là bộ váy mini juyp đen ngắn trên gối, cơ thể bày ra vẻ ngực tấn công mông phòng thủ hết sức chói mắt. Chẳng hiểu sao máu trong người tôi bỗng sôi lên một cách vô lý, tôi coi như mặc kệ cô ta, vẫn rũ mắt tập trung vào màn hình laptop. Thấy tôi ngồi đó, cô ta cười khẩy một tiếng rồi gõ cửa, âm giọng õng ẹo vang lên:
– Anh, em đến rồi ạ!
Ngay sau đó cô ta đẩy cửa bước vào. Bọn họ làm cái trò gì ở bên trong tôi không biết, cũng không muốn biết. Rất may tường ở đây cách âm tốt, dù tim tôi đang đập loạn xạ trong thứ cảm xúc đáng ghét nhưng tôi không phải nghe những âm thanh ám muội như hôm trước, cũng coi như dễ chịu. Lâm Hải Đăng… dù ở bất cứ đâu anh cũng không thể bỏ được cái tật trai gái, con người như anh… làm sao có thể làm điểm tựa cho bất kỳ người phụ nữ nào? Có lẽ cũng vì cái tính này mà Mai Anh từ hôn với anh, cô ta làm vậy là đúng!
Chờ đến cả tiếng đồng hồ cũng không thấy con nhỏ đó bước ra, đã đến giờ họp buổi chiều, tôi đành gõ cửa nhắc nhở kẻo Đăng mải vui quá lại quên mất.
– Anh Đăng… đã đến giờ họp rồi ạ!
– Tôi biết rồi. Tài liệu tôi giao cô chuẩn bị xong chưa?
– Tôi đã gửi file qua email cho anh, anh kiểm tra đi.
– OK. Cảm ơn.
Cánh cửa vẫn đóng chặt, tôi cũng không muốn mở ra xem những gì bê bối bên trong. Thở hắt ra một hơi, tôi trở về chỗ ngồi, vài phút sau Hải Đăng cũng mở cửa bước ra. Theo sau anh là cô ta.
– Anh… mình đi họp bây giờ hả anh?
Hải Đăng cong mắt cúi xuống ngắm nhìn cô ta, bẹo má âu yếm nói:
– Ừ… trẻ đẹp như em mới hợp làm thư ký cho anh. Mình xuống phòng họp thôi em.
Cô ta tít mắt cười, trên tay cô ta là tập tài liệu vừa in ra từ email tôi gửi anh. Ngang qua tôi cô ta còn nhếch nhẹ khóe môi khinh bỉ. Thì ra không chỉ gọi cô ta đến để tiêu khiển như hôm trước mà anh còn cho cô ta một vị trí thư ký tháp tùng anh đi họp, còn tôi… có thể vì tôi có khả năng trợ lý tốt hơn cô ta nên anh còn giữ lại để sử dụng. Tính toán của anh… xem ra cũng hợp lý lắm!
Khi Hải Đăng trở lại phòng, cô ta vẫn đi ngang anh, hai mắt long lanh ngắm nhìn anh như muốn ăn tươi nuốt sống. Trên cổ cô ta cũng đã có thẻ nhân viên của tổng công ty này, chẳng kém ai cả.
Hải Đăng lướt qua tôi trong một giây, hai mắt anh đanh lại. Anh đẩy cửa vào phòng trước, con nhỏ kia còn nán lại, bước ra trước tôi hếch mặt nói:
– Chị kia, pha trà cho sếp!
Con nhỏ mất nết này không biết thứ tự thì phải, tôi ngẩng lên, cau mặt nói:
– Cô cũng có tay có chân, sao cô không pha đi?
– Tôi vừa tháp tùng sếp lại vừa chiều chuộng sếp mệt chết đi được, chị ngồi không thì làm đi chứ!
Điên lên mất! Tôi bực bội đáp:
– Việc của tôi là trợ lý sếp, nếu sếp sai bảo thì tôi làm, không đến lượt cái loại cô sai!
Tiếng Hải Đăng vang lên từ bên trong:
– Cẩm Chi, em còn làm gì mà chưa vào phòng thế?
Cô ta mím môi cười rồi bĩu nhẹ với tôi, không tranh cãi nữa, ngúng nguẩy bước trở lại phòng. Khẽ lắc đầu rùng mình, tôi tự hỏi liệu chuỗi ngày này còn kéo dài bao lâu nữa? Hải Đăng muốn trả thù, giống như tôi, nhưng tôi cứ ngồi đồng ở đây trong bức xúc thì liệu bao giờ mới tìm ra được hắn? Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng tôi chỉ biết khuyên bản thân cố gắng chịu đựng, chỉ có ở đây tôi mới có hi vọng sớm phát hiện ra được điều gì đó, dù là mong manh.
Đang đứng chờ xe buýt, bất ngờ chiếc xe đen bóng đỗ xịch trước mặt tôi. Người bên trong không ai khác là Hải Đăng. Anh muốn gì mà lại làm thế này?