Chương 45
Bàn tay ấm áp bất ngờ áp lên đôi tay lạnh giá của tôi rồi siết chặt, chặt đến nỗi từng khớp tay tôi như bị ép đến vỡ vụn. Cảm thấy tôi nhăn mặt kêu khẽ lên một tiếng anh liền giảm lực tay nhưng tia mắt phức tạp vẫn một hướng chiếu thẳng đến khuôn mặt lạnh lẽo của tôi.
– Anh đã hiểu rồi phải không, thế nên… tôi không đáng bị anh hận. Nếu anh là một người bình thường, tôi nghĩ anh nên thương tôi hơn là hận.
Âm thanh “ừm” rất nhẹ dường như tắc nghẹn nơi cuống họng, yết hầu dịch chuyển lên xuống, anh cứ vậy nhìn tôi thêm một hồi, rất lâu sau mới trầm giọng:
– Tôi đã nghĩ là tôi hận cô, nhưng cho đến cuối cùng, tôi vẫn không thể hận. Dù cô có giết con tôi và cô đi chăng nữa, thì… tôi cũng không có quyền hận. Tại tôi… tôi không đủ khả năng bảo vệ nó. Tôi tạo ra nó nhưng lại không thể bảo vệ nó, cảm giác bất lực khiến tôi hận chính bản thân mình!
Bàn tay anh cuộn lại thành quyền, đấm mạnh vào vô lăng trong cơn tức giận. Từ hai hốc mắt đã chuyển đỏ, một giọt nước mắt khẽ lăn. Lần đầu tiên tôi thấy anh khóc… Lòng tôi như sóng biển cuộn trào, nhộn nhạo khó chịu vô cùng trong giây phút dòng nước mắt lăn trên má anh. Anh quay sang tôi, nắm chặt hai bàn tay tôi đưa lên môi hôn hít khiến tôi bất ngờ, hai mắt tôi mở to nhìn anh trong ngỡ ngàng.
– Khanh, chúng ta sẽ có đứa con khác! Tôi nợ cô đứa con ngày đó, nợ cô một danh phận. Tôi không tốt, tất cả lỗi là ở tôi!
Tôi lắc đầu cúi xuống, cơn nấc nghẹn ngào khiến tôi không sao nói liền mạch:
– Không… không thể nào… anh… đừng ép mình chịu trách nhiệm với tôi! Lỗi là ở tôi, ngày đó… chính tôi lao vào anh mà… Chính tôi cố tình có con với anh… chiếc bao thủng đó… là tôi làm.
Bàn tay đang siết chặt tay tôi bất ngờ khựng lại, anh sững sờ, điên tiết kéo tay giật một lực. Khuôn mặt tôi sát kề khuôn mặt tức đỏ đến tím lên của anh. Đôi mắt đỏ hoe long lên hướng thẳng vào tôi, anh chất vấn:
– Cô nói sao? Bao thủng là cô làm? Ha… tôi đúng là kẻ ngốc, tại sao tôi không nghĩ ra sớm hơn? Tôi đã cho rằng chuyện đó là tai nạn, đã nghĩ tại tôi nên cô có giết con tôi tôi cũng phải chịu, vậy hóa ra… mọi chuyện không phải tai nạn mà là âm mưu của cô sao?
Gân trán gân cổ anh cùng lúc nổi hết lên. Anh tức giận vì tôi qua mặt anh, tức giận vì bao năm qua anh phải chịu những cảm xúc tồi tệ khó yên chỉ vì sự gian dối của tôi. Tôi mím chặt môi, cụp mắt xuống rồi quyết định đối mắt thẳng đôi mắt vằn đỏ của anh thừa nhận:
– Đúng. Thế nên… tôi làm tôi chịu… tôi không trách ai cả… Cả việc… tôi không thể làm mẹ, vĩnh viễn không thể… cũng là thứ mà ông trời trừng phạt một kẻ xấu xa như tôi… Anh hiểu rồi thì… buông tha cho tôi được chứ?
Dường như có một tiếng sét đánh đoàng trúng vào anh làm cơ thể anh bất động. Cơn tức giận cũng bất ngờ tuôn trào, anh không còn khống chế được bản thân. Cho đến cuối cùng, anh vẫn chỉ là một đại thiếu gia hống hách ngang ngược, vẫn tức lên là chẳng cần biết đúng sai mà trút giận. Anh dẩy tôi một lực làm lưng tôi đập vào cửa kính, ngay sau đó anh nhấn ga phóng chiếc xe lao như bay trên đường. Tôi run rẩy sợ hãi hệt một con thỏ nhỏ bị anh nhốt chặt, chỉ biết gắt lên:
– Anh muốn chết à? Tôi thì còn muốn sống, tôi từ cõi chết trở về không phải để chết lãng xẹt thế này! Cho tôi xuống! Thả tôi xuống!
Tôi đập đập tay về cửa nhưng anh nhất quyết không mở. Phóng xe vào sân một bệnh viện tư nhân quốc tế anh mới quay sang quát:
– XUỐNG!
Tôi bực mình, xoay người mở cửa bước xuống. Từ cửa bên kia anh cũng bước ra, kéo cổ tay tôi lôi xềnh xệch về khoa sản. Tôi dần hiểu anh muốn gì. Anh muốn xác nhận lại tất cả những lời tôi nói, bởi vì giờ phút này anh chẳng tin bất cứ điều gì từ tôi.
Anh ngồi bên ngoài chờ đợi tôi trong phòng khám. Kết quả siêu âm cùng xét nghiệm kết luận rõ ràng những gì lạnh lẽo nhất với một người đàn bà. Một bên vòi trứng của tôi đã bị cắt, tử cung cùng buồng trứng đều không thể đáp ứng cho việc mang thai. Tất cả đều hiện lên rõ mồn một trong đôi mắt tối sẫm không thể dò đoán của anh.
Ngồi dưới băng ghế, tôi ngẩng lên nhìn anh, chán nản nói:
– Tôi rất mệt, giờ tôi chỉ muốn ngủ thôi. Tôi về được rồi chứ?
Ban nãy bác sĩ cũng đã kê cho tôi mấy loại thuốc hỗ trợ điều trị cơn cảm cúm đang hành hạ, có điều đi vội tôi không mang tiền, hơn nữa đơn thuốc cũng đang trên tay anh, thế nên tôi định mặc kệ không cần, đứng dậy bước về phía cổng bệnh viện. Anh bước vài bước là vượt lên trước tôi, âm giọng chẳng biết tức giận hay chua xót nghẹn ngào vang lên:
– Cô chờ đi, mua thuốc rồi về!
Tôi đứng lặng trước cửa nhà thuốc, nhìn anh bước vào mua theo đơn rồi nhận lấy từ tay anh. Theo anh trở lại xe, lúc này anh đã bình tĩnh hơn, không khí trầm mặc trong xe vừa khó chịu lại vừa an tĩnh lạ lùng. Tôi ngẩn ngơ nhìn cảnh vật lướt qua, bất ngờ nghe anh hỏi:
– Cô định thế nào?
– Thế nào… là thế nào?
– Không thể chữa được sao?
– Không thể. Sáu năm rồi… đã thành sẹo từ lâu. Chằng chịt sẹo.
Âm giọng tôi cất lên rồi nghẹn lại, tôi không muốn anh thấy những giọt nước mắt đau xót cho một điều không thể thay đổi. Tốt hơn tôi nên thoải mái với những gì vốn dĩ đã chấp nhận từ lâu, thế nên cứng giọng nói tiếp:
– Tôi sẽ không kết hôn. Cuộc đời tôi… chỉ dành cho bố mẹ tôi, những người sinh thành, nuôi dưỡng, yêu thương tôi.
Không gian đặc quánh lại chìm vào tĩnh lặng ngột ngạt. Mọi chuyện đã rõ ràng… chẳng còn bất cứ tấm màn nào che đậy. Những ân cần chiều chuộng dành cho tôi anh cũng đã chẳng còn cần đến nữa. Tôi lúc này là một mớ giẻ rách chẳng ai muốn động đến. Suy nghĩ nợ tôi có lẽ cũng không còn một mảy may trong đầu óc anh. Chẳng phải… đó cũng chính là những gì tôi muốn hay sao?
Về đến đầu ngõ nhà tôi, anh chẳng nói năng gì, để tôi tự mở cửa rồi tự rời đi. Lững thững bước trở lại căn nhà trọ, tôi biết, tất cả mọi oán hận nợ nần giữa tôi và anh… đến giờ phút này đã được giải quyết, triệt để đến mức nếu ngày mai anh cho tôi nghỉ việc đi chăng nữa tôi cũng thấy đó là một điều hết sức bình thường. Anh quyết tâm tìm ra kẻ khốn nạn năm xưa, đơn giản vì hắn là kẻ thù của anh, trùng hợp đó cũng là kẻ mà tôi căm hận. Tôi chẳng cần làm gì, chỉ cần trơ mắt nhìn anh là đủ, mà tôi có muốn làm gì đi chăng nữa anh cũng không cần đến. Xem ra tôi và anh… duyên nợ đến tận lúc này cũng đã là một chặng đường quá dài rồi.
– Anh đã hiểu rồi phải không, thế nên… tôi không đáng bị anh hận. Nếu anh là một người bình thường, tôi nghĩ anh nên thương tôi hơn là hận.
Âm thanh “ừm” rất nhẹ dường như tắc nghẹn nơi cuống họng, yết hầu dịch chuyển lên xuống, anh cứ vậy nhìn tôi thêm một hồi, rất lâu sau mới trầm giọng:
– Tôi đã nghĩ là tôi hận cô, nhưng cho đến cuối cùng, tôi vẫn không thể hận. Dù cô có giết con tôi và cô đi chăng nữa, thì… tôi cũng không có quyền hận. Tại tôi… tôi không đủ khả năng bảo vệ nó. Tôi tạo ra nó nhưng lại không thể bảo vệ nó, cảm giác bất lực khiến tôi hận chính bản thân mình!
Bàn tay anh cuộn lại thành quyền, đấm mạnh vào vô lăng trong cơn tức giận. Từ hai hốc mắt đã chuyển đỏ, một giọt nước mắt khẽ lăn. Lần đầu tiên tôi thấy anh khóc… Lòng tôi như sóng biển cuộn trào, nhộn nhạo khó chịu vô cùng trong giây phút dòng nước mắt lăn trên má anh. Anh quay sang tôi, nắm chặt hai bàn tay tôi đưa lên môi hôn hít khiến tôi bất ngờ, hai mắt tôi mở to nhìn anh trong ngỡ ngàng.
– Khanh, chúng ta sẽ có đứa con khác! Tôi nợ cô đứa con ngày đó, nợ cô một danh phận. Tôi không tốt, tất cả lỗi là ở tôi!
Tôi lắc đầu cúi xuống, cơn nấc nghẹn ngào khiến tôi không sao nói liền mạch:
– Không… không thể nào… anh… đừng ép mình chịu trách nhiệm với tôi! Lỗi là ở tôi, ngày đó… chính tôi lao vào anh mà… Chính tôi cố tình có con với anh… chiếc bao thủng đó… là tôi làm.
Bàn tay đang siết chặt tay tôi bất ngờ khựng lại, anh sững sờ, điên tiết kéo tay giật một lực. Khuôn mặt tôi sát kề khuôn mặt tức đỏ đến tím lên của anh. Đôi mắt đỏ hoe long lên hướng thẳng vào tôi, anh chất vấn:
– Cô nói sao? Bao thủng là cô làm? Ha… tôi đúng là kẻ ngốc, tại sao tôi không nghĩ ra sớm hơn? Tôi đã cho rằng chuyện đó là tai nạn, đã nghĩ tại tôi nên cô có giết con tôi tôi cũng phải chịu, vậy hóa ra… mọi chuyện không phải tai nạn mà là âm mưu của cô sao?
Gân trán gân cổ anh cùng lúc nổi hết lên. Anh tức giận vì tôi qua mặt anh, tức giận vì bao năm qua anh phải chịu những cảm xúc tồi tệ khó yên chỉ vì sự gian dối của tôi. Tôi mím chặt môi, cụp mắt xuống rồi quyết định đối mắt thẳng đôi mắt vằn đỏ của anh thừa nhận:
– Đúng. Thế nên… tôi làm tôi chịu… tôi không trách ai cả… Cả việc… tôi không thể làm mẹ, vĩnh viễn không thể… cũng là thứ mà ông trời trừng phạt một kẻ xấu xa như tôi… Anh hiểu rồi thì… buông tha cho tôi được chứ?
Dường như có một tiếng sét đánh đoàng trúng vào anh làm cơ thể anh bất động. Cơn tức giận cũng bất ngờ tuôn trào, anh không còn khống chế được bản thân. Cho đến cuối cùng, anh vẫn chỉ là một đại thiếu gia hống hách ngang ngược, vẫn tức lên là chẳng cần biết đúng sai mà trút giận. Anh dẩy tôi một lực làm lưng tôi đập vào cửa kính, ngay sau đó anh nhấn ga phóng chiếc xe lao như bay trên đường. Tôi run rẩy sợ hãi hệt một con thỏ nhỏ bị anh nhốt chặt, chỉ biết gắt lên:
– Anh muốn chết à? Tôi thì còn muốn sống, tôi từ cõi chết trở về không phải để chết lãng xẹt thế này! Cho tôi xuống! Thả tôi xuống!
Tôi đập đập tay về cửa nhưng anh nhất quyết không mở. Phóng xe vào sân một bệnh viện tư nhân quốc tế anh mới quay sang quát:
– XUỐNG!
Tôi bực mình, xoay người mở cửa bước xuống. Từ cửa bên kia anh cũng bước ra, kéo cổ tay tôi lôi xềnh xệch về khoa sản. Tôi dần hiểu anh muốn gì. Anh muốn xác nhận lại tất cả những lời tôi nói, bởi vì giờ phút này anh chẳng tin bất cứ điều gì từ tôi.
Anh ngồi bên ngoài chờ đợi tôi trong phòng khám. Kết quả siêu âm cùng xét nghiệm kết luận rõ ràng những gì lạnh lẽo nhất với một người đàn bà. Một bên vòi trứng của tôi đã bị cắt, tử cung cùng buồng trứng đều không thể đáp ứng cho việc mang thai. Tất cả đều hiện lên rõ mồn một trong đôi mắt tối sẫm không thể dò đoán của anh.
Ngồi dưới băng ghế, tôi ngẩng lên nhìn anh, chán nản nói:
– Tôi rất mệt, giờ tôi chỉ muốn ngủ thôi. Tôi về được rồi chứ?
Ban nãy bác sĩ cũng đã kê cho tôi mấy loại thuốc hỗ trợ điều trị cơn cảm cúm đang hành hạ, có điều đi vội tôi không mang tiền, hơn nữa đơn thuốc cũng đang trên tay anh, thế nên tôi định mặc kệ không cần, đứng dậy bước về phía cổng bệnh viện. Anh bước vài bước là vượt lên trước tôi, âm giọng chẳng biết tức giận hay chua xót nghẹn ngào vang lên:
– Cô chờ đi, mua thuốc rồi về!
Tôi đứng lặng trước cửa nhà thuốc, nhìn anh bước vào mua theo đơn rồi nhận lấy từ tay anh. Theo anh trở lại xe, lúc này anh đã bình tĩnh hơn, không khí trầm mặc trong xe vừa khó chịu lại vừa an tĩnh lạ lùng. Tôi ngẩn ngơ nhìn cảnh vật lướt qua, bất ngờ nghe anh hỏi:
– Cô định thế nào?
– Thế nào… là thế nào?
– Không thể chữa được sao?
– Không thể. Sáu năm rồi… đã thành sẹo từ lâu. Chằng chịt sẹo.
Âm giọng tôi cất lên rồi nghẹn lại, tôi không muốn anh thấy những giọt nước mắt đau xót cho một điều không thể thay đổi. Tốt hơn tôi nên thoải mái với những gì vốn dĩ đã chấp nhận từ lâu, thế nên cứng giọng nói tiếp:
– Tôi sẽ không kết hôn. Cuộc đời tôi… chỉ dành cho bố mẹ tôi, những người sinh thành, nuôi dưỡng, yêu thương tôi.
Không gian đặc quánh lại chìm vào tĩnh lặng ngột ngạt. Mọi chuyện đã rõ ràng… chẳng còn bất cứ tấm màn nào che đậy. Những ân cần chiều chuộng dành cho tôi anh cũng đã chẳng còn cần đến nữa. Tôi lúc này là một mớ giẻ rách chẳng ai muốn động đến. Suy nghĩ nợ tôi có lẽ cũng không còn một mảy may trong đầu óc anh. Chẳng phải… đó cũng chính là những gì tôi muốn hay sao?
Về đến đầu ngõ nhà tôi, anh chẳng nói năng gì, để tôi tự mở cửa rồi tự rời đi. Lững thững bước trở lại căn nhà trọ, tôi biết, tất cả mọi oán hận nợ nần giữa tôi và anh… đến giờ phút này đã được giải quyết, triệt để đến mức nếu ngày mai anh cho tôi nghỉ việc đi chăng nữa tôi cũng thấy đó là một điều hết sức bình thường. Anh quyết tâm tìm ra kẻ khốn nạn năm xưa, đơn giản vì hắn là kẻ thù của anh, trùng hợp đó cũng là kẻ mà tôi căm hận. Tôi chẳng cần làm gì, chỉ cần trơ mắt nhìn anh là đủ, mà tôi có muốn làm gì đi chăng nữa anh cũng không cần đến. Xem ra tôi và anh… duyên nợ đến tận lúc này cũng đã là một chặng đường quá dài rồi.