Chương 7
Sáu giờ mười, sắc trời bên ngoài đã mờ mịt tối, ánh đèn đường nhập nhoạng chiếu, Lâm Hải Đăng vẫn còn tập trung làm việc. Vốn có thói quen về sau sếp từ công ty cũ, tôi cũng ngài ngại đành ngồi theo, muốn chờ anh về trước mới khóa cửa, có điều muộn thế này rồi anh còn chưa rục rịch. Cuối cùng, tôi không chờ anh nữa, quyết định cất đồ vào túi. Công ty trang bị cho tôi laptop riêng để tránh lộ thông tin nên tôi không cần đem theo, chỉ cần một túi xách nhỏ gọn nhẹ là được.
– Cô sắp lịch làm việc ngày mai cho tôi chưa?
Tôi giật mình nhìn Hải Đăng. Người đối diện tôi miệng hỏi nhưng hai mắt vẫn chăm chú vào màn hình. Gượng cười tôi trả lời:
– Tôi… chưa biết tìm thông tin ở đâu.
– Không biết thì phải hỏi.
– Vậy… thông tin ở đâu hả sếp?
– Lại đây.
Nuốt ực một ngụm khô khốc, từ lúc gặp lại anh tôi cực kỳ ngại đến gần, nghe anh nói vậy cảm giác khó khăn tôi mới bước được để đứng cạnh anh, cùng nhìn vào màn hình máy tính. Trái với lo lắng của tôi, Hải Đăng có vẻ nghiêm túc, anh mở trang web công ty, chỉ cho tôi rồi nói:
– Từ nay cô giữ nhiệm vụ admin trang web này luôn, thông tin về lịch làm việc của tôi cô đăng lên đây để mọi người còn biết. Tôi sẽ nhắn cho cô tài khoản cùng mật khẩu. Sáng mai chín giờ tôi có cuộc họp với đối tác châu Âu, cô có mặt chuẩn bị trước đi. Phòng họp ở tầng 3, phòng 310. Cô nói được tiếng Anh đúng không?
– Vâng. Lúc trước tôi học đại học bằng tiếng Anh, dù không du học nhưng cũng coi là dùng được.
Hải Đăng gật gù, anh có thời gian du học ở Úc nhiều năm, chắc chắn trình độ tiếng Anh của anh rất cao. Anh hỏi tôi vậy có lẽ muốn tôi cùng tiếp đối tác với anh chứ không phải là phiên dịch.
– Tài liệu hôm nay cô dịch xong chưa?
– Tôi dịch được khoảng tám mươi phần trăm.
– Tốt. Ngày mai chúng ta sẽ giới thiệu những sản phẩm trong đó cho họ. Bọn họ là công ty của Đức muốn nhập khẩu sản phẩm của chúng ta. Có thể cô cô không biết, các sản phẩm của Thuận Hưng này… đều nhập từ Phong Sơn.
Hải Đăng nhún vai nói một điều mà tôi cũng đoán ra được. Tổng công ty Phong Sơn mới có khả năng sản xuất số lượng lớn sản phẩm điện gia dụng để xuất đi các nước, rất có thể Thuận Hưng nhỏ bé này đã bị Phong Sơn nuốt gọn. Hải Đăng nắm giữ chức vụ cao nhất ở Thuận Hưng… có khi nào cũng vì… anh muốn lừa tôi đến đây? Tôi khẽ lắc đầu… Đừng nghĩ lung tung như vậy, chẳng qua anh muốn phát triển công ty nhỏ bé này đi lên để chứng minh thực lực với người chủ của Phong Sơn, cũng là ông nội anh mà thôi.
– Vâng… đúng là tôi không biết.
– Nếu một ngày tôi không ở đây nữa, cô hãy nghĩ đến việc trở lại Phong Sơn cùng tôi.
Tôi nhất thời khựng lại. Anh… có thể tính đến lúc đó sao? Tôi căm thù Phong Sơn, căm thù những con người ở đó, căm thù gia đình nhà họ Lâm, chắc chắn tôi không muốn trở lại Phong Sơn! Năm xưa bố tôi bị bọn họ vô tình vô nghĩa hành hạ thế nào, mẹ con tôi bị đối xử ra sao… tất cả đều khiến tôi kinh tởm bọn họ! Thực ra, nếu ngay từ ban đầu tôi biết Thuận Hưng có liên quan đến Phong Sơn thì có chết tôi cũng không nộp hồ sơ vào đây!
– Chẳng phải anh nhanh chán lắm sao? Sao anh tính xa thế?
Tôi lạnh lùng hỏi, cố gắng trấn giữ cơn tức giận trào dâng tận họng. Hải Đăng phì một điệu cười nhàn nhạt, ngước nhìn vẻ mặt tím tái của tôi để nói:
– Đúng… nhưng tôi… đâu đã được ăn lại?
Anh còn nhấn mạnh hai chữ “ăn lại” khiến tôi vừa rùng mình lại vừa nóng ran cả mặt mũi. Con người này… vẫn lấy việc đó nhắm vào tôi, thậm chí lúc này dường như anh đang chờ đợi sự thuận tình của tôi thì phải. Anh còn chờ đợi… thì tôi còn cần phải gắn chặt với anh. Thực tình tôi chẳng biết nghĩ sao, chỉ khẽ lắc đầu gằn giọng nói:
– Tôi sẽ không về Phong Sơn.
– Vậy thì cô chỉ có một cách… cô biết rồi chứ?
Cảm giác tức giận làm tôi cắn chặt răng, cơ thể bất giác run lên, hai chân đứng cũng không vững. Dường như khóe môi kẻ đểu giả kia khẽ nhếch, anh gấp lại laptop, mặc lại áo vest rồi lấy chùm chìa khóa, quay sang nhìn tôi như thách thức:
– Có cần tôi nói rõ ra không?
– Sẽ không bao giờ có chuyện đó đâu, anh cứ mơ đi!
Đến điên với con dê xồm này mất! Tôi quay người, mặc kệ anh còn đứng đó, lấy túi xách trên bàn làm việc nhỏ bước nhanh khỏi phòng. Trong lòng tôi… cảm giác vừa ấm ức lại vừa nhục nhã, những ký ức của sáu năm về trước dù tôi muốn đào sâu chôn chặt nhưng cứ vô thức hiện về khiến cơ thể tôi nóng ran. Nói tôi không khao khát anh là nói dối, tôi cũng chỉ là một người đàn bà… Trải qua trầm luân cùng anh gần hai năm ròng rã, từ lúc chia xa anh tôi hoàn toàn khép mình, đóng chặt trái tim trước bất cứ người đàn ông nào… Nhưng… gặp lại anh, lại bị anh liên tiếp tấn công, cơ thể tôi vẫn có những cảm xúc bản năng, chỉ là… có chết tôi cũng không muốn thêm một lần trở thành đồ chơi tình dục cho kẻ phóng đãng như anh giải tỏa!
– Cô sắp lịch làm việc ngày mai cho tôi chưa?
Tôi giật mình nhìn Hải Đăng. Người đối diện tôi miệng hỏi nhưng hai mắt vẫn chăm chú vào màn hình. Gượng cười tôi trả lời:
– Tôi… chưa biết tìm thông tin ở đâu.
– Không biết thì phải hỏi.
– Vậy… thông tin ở đâu hả sếp?
– Lại đây.
Nuốt ực một ngụm khô khốc, từ lúc gặp lại anh tôi cực kỳ ngại đến gần, nghe anh nói vậy cảm giác khó khăn tôi mới bước được để đứng cạnh anh, cùng nhìn vào màn hình máy tính. Trái với lo lắng của tôi, Hải Đăng có vẻ nghiêm túc, anh mở trang web công ty, chỉ cho tôi rồi nói:
– Từ nay cô giữ nhiệm vụ admin trang web này luôn, thông tin về lịch làm việc của tôi cô đăng lên đây để mọi người còn biết. Tôi sẽ nhắn cho cô tài khoản cùng mật khẩu. Sáng mai chín giờ tôi có cuộc họp với đối tác châu Âu, cô có mặt chuẩn bị trước đi. Phòng họp ở tầng 3, phòng 310. Cô nói được tiếng Anh đúng không?
– Vâng. Lúc trước tôi học đại học bằng tiếng Anh, dù không du học nhưng cũng coi là dùng được.
Hải Đăng gật gù, anh có thời gian du học ở Úc nhiều năm, chắc chắn trình độ tiếng Anh của anh rất cao. Anh hỏi tôi vậy có lẽ muốn tôi cùng tiếp đối tác với anh chứ không phải là phiên dịch.
– Tài liệu hôm nay cô dịch xong chưa?
– Tôi dịch được khoảng tám mươi phần trăm.
– Tốt. Ngày mai chúng ta sẽ giới thiệu những sản phẩm trong đó cho họ. Bọn họ là công ty của Đức muốn nhập khẩu sản phẩm của chúng ta. Có thể cô cô không biết, các sản phẩm của Thuận Hưng này… đều nhập từ Phong Sơn.
Hải Đăng nhún vai nói một điều mà tôi cũng đoán ra được. Tổng công ty Phong Sơn mới có khả năng sản xuất số lượng lớn sản phẩm điện gia dụng để xuất đi các nước, rất có thể Thuận Hưng nhỏ bé này đã bị Phong Sơn nuốt gọn. Hải Đăng nắm giữ chức vụ cao nhất ở Thuận Hưng… có khi nào cũng vì… anh muốn lừa tôi đến đây? Tôi khẽ lắc đầu… Đừng nghĩ lung tung như vậy, chẳng qua anh muốn phát triển công ty nhỏ bé này đi lên để chứng minh thực lực với người chủ của Phong Sơn, cũng là ông nội anh mà thôi.
– Vâng… đúng là tôi không biết.
– Nếu một ngày tôi không ở đây nữa, cô hãy nghĩ đến việc trở lại Phong Sơn cùng tôi.
Tôi nhất thời khựng lại. Anh… có thể tính đến lúc đó sao? Tôi căm thù Phong Sơn, căm thù những con người ở đó, căm thù gia đình nhà họ Lâm, chắc chắn tôi không muốn trở lại Phong Sơn! Năm xưa bố tôi bị bọn họ vô tình vô nghĩa hành hạ thế nào, mẹ con tôi bị đối xử ra sao… tất cả đều khiến tôi kinh tởm bọn họ! Thực ra, nếu ngay từ ban đầu tôi biết Thuận Hưng có liên quan đến Phong Sơn thì có chết tôi cũng không nộp hồ sơ vào đây!
– Chẳng phải anh nhanh chán lắm sao? Sao anh tính xa thế?
Tôi lạnh lùng hỏi, cố gắng trấn giữ cơn tức giận trào dâng tận họng. Hải Đăng phì một điệu cười nhàn nhạt, ngước nhìn vẻ mặt tím tái của tôi để nói:
– Đúng… nhưng tôi… đâu đã được ăn lại?
Anh còn nhấn mạnh hai chữ “ăn lại” khiến tôi vừa rùng mình lại vừa nóng ran cả mặt mũi. Con người này… vẫn lấy việc đó nhắm vào tôi, thậm chí lúc này dường như anh đang chờ đợi sự thuận tình của tôi thì phải. Anh còn chờ đợi… thì tôi còn cần phải gắn chặt với anh. Thực tình tôi chẳng biết nghĩ sao, chỉ khẽ lắc đầu gằn giọng nói:
– Tôi sẽ không về Phong Sơn.
– Vậy thì cô chỉ có một cách… cô biết rồi chứ?
Cảm giác tức giận làm tôi cắn chặt răng, cơ thể bất giác run lên, hai chân đứng cũng không vững. Dường như khóe môi kẻ đểu giả kia khẽ nhếch, anh gấp lại laptop, mặc lại áo vest rồi lấy chùm chìa khóa, quay sang nhìn tôi như thách thức:
– Có cần tôi nói rõ ra không?
– Sẽ không bao giờ có chuyện đó đâu, anh cứ mơ đi!
Đến điên với con dê xồm này mất! Tôi quay người, mặc kệ anh còn đứng đó, lấy túi xách trên bàn làm việc nhỏ bước nhanh khỏi phòng. Trong lòng tôi… cảm giác vừa ấm ức lại vừa nhục nhã, những ký ức của sáu năm về trước dù tôi muốn đào sâu chôn chặt nhưng cứ vô thức hiện về khiến cơ thể tôi nóng ran. Nói tôi không khao khát anh là nói dối, tôi cũng chỉ là một người đàn bà… Trải qua trầm luân cùng anh gần hai năm ròng rã, từ lúc chia xa anh tôi hoàn toàn khép mình, đóng chặt trái tim trước bất cứ người đàn ông nào… Nhưng… gặp lại anh, lại bị anh liên tiếp tấn công, cơ thể tôi vẫn có những cảm xúc bản năng, chỉ là… có chết tôi cũng không muốn thêm một lần trở thành đồ chơi tình dục cho kẻ phóng đãng như anh giải tỏa!