Chương 8
Xuống xe buýt, tôi bước qua một đoạn phố ngắn rồi rẽ vào con ngõ nhỏ có ngôi nhà cấp bốn gia đình chúng tôi thuê trọ. Mùi rau muống xào tỏi thơm lừng không gian tỏa ra từ căn bếp làm lòng tôi ấm áp. Nhìn bố đang nằm ngủ, lưng quay ra ngoài, tôi để túi xách cùng chiếc khăn len lại bàn rồi tiến về người phụ nữ gầy guộc đang lúi húi trước chảo nóng.
– Mẹ… thơm quá… ngửi mùi là con đã thấy đói inh cả lên rồi!
– Con về muộn thế, tắc đường à con… ngoài kia có mưa không con?
Mẹ tôi nhẹ giọng hỏi, quay đầu lại mỉm cười nhìn tôi, đôi mắt trũng sâu của mẹ làm lòng tôi thắt lại. Tôi lắc đầu đáp:
– Không mưa nhưng cũng khá lạnh mẹ ạ, năm nay tháng tư rồi mà còn lạnh… Con làm ở công ty mới bận hơn công ty cũ nên về muộn thôi, tầm này đường xá cũng êm hơn rồi.
– Ừ… làm được việc là tốt rồi con ạ. Mẹ bảo này… bà Dung bị đột quỵ nên tháng này bên nhà kia cũng chưa thấy đòi tiền, coi như có thêm thời gian cho nhà mình.
Tôi đờ người trước thông tin không biết nên nói là vui hay buồn. Bà Dung là bà nội của Hải Đăng, cũng là kẻ mà tôi ghét nhất trên thế gian này. Bà ta chính là kẻ đứng đầu việc đòi kiện bố tôi ra tòa rồi tịch biên tài sản nhà tôi, hàng tháng đòi chúng tôi trả tiền. Hơn hết… bà ta là kẻ gây ra những đau khổ cho tôi mà cả đời này tôi cũng không muốn nhớ lại… Bà ta chính xác là một con quỷ. Biết tin bà ta bị đột quỵ, tôi nên cười mới hả, thế nhưng lòng tôi lại trống rỗng. Có lẽ… đau đớn bao nhiêu cũng đã trải qua rồi, giờ tôi chẳng còn đủ cảm xúc để dành cho bà ta nữa.
– Vậy à mẹ. Vâng, coi như mình có thêm thời gian.
Tôi thờ ơ nói ra mấy tiếng, lấy đĩa lớn để mẹ trút rau xào vào đó. Bữa cơm tối đạm bạc trong căn phòng nhỏ trôi qua, mỗi người một suy nghĩ. Bố tôi lúc tỉnh táo lúc như đứa trẻ ngô nghê, trong bữa này bố im lặng ăn cơm, đôi mắt đượm buồn thường cụp xuống như cảm thấy mình là kẻ tội đồ.
– Có… tin gì về anh Tú chưa con?
Mẹ tôi ấp úng hỏi, nói gì thì nói mẹ tôi vẫn cứ thương con trai vô hạn, chỉ sợ con trai khổ sở mà không biết những gì Tú làm khiến con gái mẹ là tôi phải khổ thế nào. Tôi mím môi đặt đũa xuống bàn, lạnh nhạt đáp:
– Mẹ nghĩ anh ấy muốn bị tóm à? Bao giờ chủ nợ chết thì anh ấy về với mẹ!
Mẹ tôi thở dài một hơi, ánh mắt nhìn tôi áy náy rồi mẹ lại quay sang lau miệng cho bố tôi như để lảng tránh thái độ của tôi. Bố tôi nghe đến anh Tú, hai mắt ông lại long lên. Bố vẫn hiểu, vẫn đau khi anh trai tôi gây chuyện.
Cất dọn rửa bát xong, tôi mệt mỏi đặt lưng lên chiếc giường đơn đặt ở một góc nhà. Nhìn mẹ mắc màn cho bố ở giường bên kia, tôi khẽ thở dài quay lưng lại, đưa mắt qua khe cửa sổ nhìn ngắm những chiếc lá sấu úa tàn rơi rụng. Số tiền ba tỉ còn lại chúng tôi phải trả cho nhà họ Lâm… chẳng biết bao giờ mới có thể kết thúc… Thêm năm năm… mười năm nữa ư?
Ngày ấy, số tiền bố tôi gây thiệt hại cho Phong Sơn lên đến năm mươi tỉ, nhà họ Lâm tịch thu tài sản của gia đình tôi, còn bắt chúng tôi trả bọn họ năm tỉ… xem ra vẫn còn là nhân nhượng. Chúng tôi sai… rõ ràng là như vậy, luật pháp cũng công nhận như vậy… nhưng tôi vẫn tin có kẻ đứng sau đổ hết mọi tội lỗi cho bố tôi. Chỉ là… tôi không có cách nào để tìm ra… cũng chẳng ai tin, hay chính xác là không muốn tin điều này. Thời điểm đó tôi đã đến Phong Sơn để xin tìm hiểu, kết quả không ai cho một con nhỏ như tôi đụng vào sổ sách giấy tờ. Tôi còn nói với Hải Đăng nhưng anh cũng coi như không nghe không biết, lúc nào cũng chỉ quan tâm niềm vui thể xác với tôi. Tôi bơ vơ lạc lõng, căm hận tất cả. Lúc này… chuyện cũ càng lùi về quá khứ, tôi càng chẳng thể nào tìm ra được chân tướng sự việc.
Mệt mỏi lê bước từ bến xe buýt vào công ty Thuận Hưng, tôi giật mình khi đằng sau có tiếng còi ô tô. Đi ngang qua, người lái chiếc xe hơi trắng bóng loáng sang trọng kéo cửa kính, hai mắt cong lên cười nhìn tôi. Người ấy không ai khác là Việt Phong, anh ta vui vẻ cất lời:
– Người đẹp, xe anh còn trống, liệu có cơ hội đưa người đẹp một đoạn đường không? .
Tôi e dè từ chối:
– Thôi… có một đoạn đường, em không dám làm phiền anh đâu!
Việt Phong nhếch nhẹ khóe miệng, lắc đầu nói:
– Người đẹp kiêu kỳ quá, khó cho anh ghê! Vậy hẹn gặp em ở Thuận Hưng nhé!
Phong giơ tay thay lời chào rồi đóng lại kính, phóng đi trước. Tôi bước thêm một đoạn là đến cổng công ty, lại gặp Việt Phong bước ra từ nơi để xe. Anh ta nhướng mày cười:
– Người đẹp đến công ty sớm thế, ở Thanh Hòa của anh nhân viên chỉ cần chín giờ có mặt thôi!
– Vậy xem như nhân viên của anh may mắn rồi. Hôm nay anh có việc gì ở đây ạ?
– Anh nghe nói có đối tác Đức sang hợp tác nên muốn qua học hỏi sếp em thôi!
Tôi gật nhẹ, cuộc họp này Việt Phong cũng biết. Thì ra Việt Phong làm chủ Thanh Hòa, công ty này cũng là một công ty nhỏ trong thị trường sản xuất đồ điện gia dụng. Có khi nào… Thanh Hòa đang cạnh tranh cùng Thuận Hưng để cùng chứng tỏ thực lực trước ông Quốc, ông nội bọn họ, đồng thời cũng là chủ tịch hội đồng quản trị của Phong Sơn? Cũng như… Việt Phong và Hải Đăng đang ngầm cạnh tranh nhau?
– Mẹ… thơm quá… ngửi mùi là con đã thấy đói inh cả lên rồi!
– Con về muộn thế, tắc đường à con… ngoài kia có mưa không con?
Mẹ tôi nhẹ giọng hỏi, quay đầu lại mỉm cười nhìn tôi, đôi mắt trũng sâu của mẹ làm lòng tôi thắt lại. Tôi lắc đầu đáp:
– Không mưa nhưng cũng khá lạnh mẹ ạ, năm nay tháng tư rồi mà còn lạnh… Con làm ở công ty mới bận hơn công ty cũ nên về muộn thôi, tầm này đường xá cũng êm hơn rồi.
– Ừ… làm được việc là tốt rồi con ạ. Mẹ bảo này… bà Dung bị đột quỵ nên tháng này bên nhà kia cũng chưa thấy đòi tiền, coi như có thêm thời gian cho nhà mình.
Tôi đờ người trước thông tin không biết nên nói là vui hay buồn. Bà Dung là bà nội của Hải Đăng, cũng là kẻ mà tôi ghét nhất trên thế gian này. Bà ta chính là kẻ đứng đầu việc đòi kiện bố tôi ra tòa rồi tịch biên tài sản nhà tôi, hàng tháng đòi chúng tôi trả tiền. Hơn hết… bà ta là kẻ gây ra những đau khổ cho tôi mà cả đời này tôi cũng không muốn nhớ lại… Bà ta chính xác là một con quỷ. Biết tin bà ta bị đột quỵ, tôi nên cười mới hả, thế nhưng lòng tôi lại trống rỗng. Có lẽ… đau đớn bao nhiêu cũng đã trải qua rồi, giờ tôi chẳng còn đủ cảm xúc để dành cho bà ta nữa.
– Vậy à mẹ. Vâng, coi như mình có thêm thời gian.
Tôi thờ ơ nói ra mấy tiếng, lấy đĩa lớn để mẹ trút rau xào vào đó. Bữa cơm tối đạm bạc trong căn phòng nhỏ trôi qua, mỗi người một suy nghĩ. Bố tôi lúc tỉnh táo lúc như đứa trẻ ngô nghê, trong bữa này bố im lặng ăn cơm, đôi mắt đượm buồn thường cụp xuống như cảm thấy mình là kẻ tội đồ.
– Có… tin gì về anh Tú chưa con?
Mẹ tôi ấp úng hỏi, nói gì thì nói mẹ tôi vẫn cứ thương con trai vô hạn, chỉ sợ con trai khổ sở mà không biết những gì Tú làm khiến con gái mẹ là tôi phải khổ thế nào. Tôi mím môi đặt đũa xuống bàn, lạnh nhạt đáp:
– Mẹ nghĩ anh ấy muốn bị tóm à? Bao giờ chủ nợ chết thì anh ấy về với mẹ!
Mẹ tôi thở dài một hơi, ánh mắt nhìn tôi áy náy rồi mẹ lại quay sang lau miệng cho bố tôi như để lảng tránh thái độ của tôi. Bố tôi nghe đến anh Tú, hai mắt ông lại long lên. Bố vẫn hiểu, vẫn đau khi anh trai tôi gây chuyện.
Cất dọn rửa bát xong, tôi mệt mỏi đặt lưng lên chiếc giường đơn đặt ở một góc nhà. Nhìn mẹ mắc màn cho bố ở giường bên kia, tôi khẽ thở dài quay lưng lại, đưa mắt qua khe cửa sổ nhìn ngắm những chiếc lá sấu úa tàn rơi rụng. Số tiền ba tỉ còn lại chúng tôi phải trả cho nhà họ Lâm… chẳng biết bao giờ mới có thể kết thúc… Thêm năm năm… mười năm nữa ư?
Ngày ấy, số tiền bố tôi gây thiệt hại cho Phong Sơn lên đến năm mươi tỉ, nhà họ Lâm tịch thu tài sản của gia đình tôi, còn bắt chúng tôi trả bọn họ năm tỉ… xem ra vẫn còn là nhân nhượng. Chúng tôi sai… rõ ràng là như vậy, luật pháp cũng công nhận như vậy… nhưng tôi vẫn tin có kẻ đứng sau đổ hết mọi tội lỗi cho bố tôi. Chỉ là… tôi không có cách nào để tìm ra… cũng chẳng ai tin, hay chính xác là không muốn tin điều này. Thời điểm đó tôi đã đến Phong Sơn để xin tìm hiểu, kết quả không ai cho một con nhỏ như tôi đụng vào sổ sách giấy tờ. Tôi còn nói với Hải Đăng nhưng anh cũng coi như không nghe không biết, lúc nào cũng chỉ quan tâm niềm vui thể xác với tôi. Tôi bơ vơ lạc lõng, căm hận tất cả. Lúc này… chuyện cũ càng lùi về quá khứ, tôi càng chẳng thể nào tìm ra được chân tướng sự việc.
Mệt mỏi lê bước từ bến xe buýt vào công ty Thuận Hưng, tôi giật mình khi đằng sau có tiếng còi ô tô. Đi ngang qua, người lái chiếc xe hơi trắng bóng loáng sang trọng kéo cửa kính, hai mắt cong lên cười nhìn tôi. Người ấy không ai khác là Việt Phong, anh ta vui vẻ cất lời:
– Người đẹp, xe anh còn trống, liệu có cơ hội đưa người đẹp một đoạn đường không? .
Tôi e dè từ chối:
– Thôi… có một đoạn đường, em không dám làm phiền anh đâu!
Việt Phong nhếch nhẹ khóe miệng, lắc đầu nói:
– Người đẹp kiêu kỳ quá, khó cho anh ghê! Vậy hẹn gặp em ở Thuận Hưng nhé!
Phong giơ tay thay lời chào rồi đóng lại kính, phóng đi trước. Tôi bước thêm một đoạn là đến cổng công ty, lại gặp Việt Phong bước ra từ nơi để xe. Anh ta nhướng mày cười:
– Người đẹp đến công ty sớm thế, ở Thanh Hòa của anh nhân viên chỉ cần chín giờ có mặt thôi!
– Vậy xem như nhân viên của anh may mắn rồi. Hôm nay anh có việc gì ở đây ạ?
– Anh nghe nói có đối tác Đức sang hợp tác nên muốn qua học hỏi sếp em thôi!
Tôi gật nhẹ, cuộc họp này Việt Phong cũng biết. Thì ra Việt Phong làm chủ Thanh Hòa, công ty này cũng là một công ty nhỏ trong thị trường sản xuất đồ điện gia dụng. Có khi nào… Thanh Hòa đang cạnh tranh cùng Thuận Hưng để cùng chứng tỏ thực lực trước ông Quốc, ông nội bọn họ, đồng thời cũng là chủ tịch hội đồng quản trị của Phong Sơn? Cũng như… Việt Phong và Hải Đăng đang ngầm cạnh tranh nhau?