Chương 4: Chương IV: Sự Thật
"Hoang đường! Tại sao không tìm thấy Tử Lan?" Hoàng thượng quát lên khiến cho chúng nô tài kinh sợ.
"Hoàng thượng, Tĩnh muội như thế nào rồi." Hương Quý Phi đến. Ngoài mặt tỏ ra lo lắng khôn nguôi, bên trong lòng muốn tận mắt xem thử ả Tĩnh Thường Tại kia có sống sót nổi không.
"Ngươi đã biết nguyên nhân cháy chưa?" Hoàng thượng hỏi, trong lòng hắn không thể giữ được bình tĩnh nữa.
"Thần thiếp... thần thiếp chưa tra ra." Hương Quý Phi sợ hãi cụp mắt xuống, nàng ta né tránh ánh mắt của hắn.
"Vô năng! Mau cút đi cho trẫm. Nếu ngươi không giải thích được cho trẫm tại sao Diệp Hoa Cung cháy. Trẫm sẽ hỏi tội ngươi!" Hoàng đế quát lên, hai mắt hắn long sòng sọc những tia tức giận.
Hương Quý Phi kinh sợ, nước mắt đột nhiên tuôn rơi, lòng nàng ta đau đớn tột cùng.
Trước đây cùng nhau trên chiến trận, dù có phạm lỗi thế nào Quang Kỳ cũng chưa từng trách mắng nàng ta, hắn cũng chưa từng nặng lời với nàng ta như thế. Vậy mà hôm nay, một cái cung nhỏ nhoi cháy, hắn to tiếng quát nạt nàng ta trước mặt cung nhân.
Quang Kỳ trước mặt Hương Quý Phi, đã không còn là Quang Kỳ trước đây.
Cớ sao lại thành ra như vậy?
Tất cả đều tại ả Tĩnh Thường Tại kia.
"Thần thiếp vô năng, nhất định thần thiếp sẽ tra rõ." Cẩn Ngọc kìm nước mắt, cố gắng hồi đáp Quang Kỳ rồi quay đi.
"Đám phế vật các ngươi, mau tìm Tử Lan cho trẫm!" Quang Kỳ thật sự mất kiểm soát, hắn lao vào đống đổ nát đã gần như cháy thành tro, hắn ra sức lục soát, đào bới tìm cho bằng được Cơ Tử Lan.
Dù nàng có chết nhất định cũng phải tìm được xác.
Bầu trời mù tịt lại trút thêm cơn mưa nữa.
Quang Kỳ lúc này đây, hắn cũng chẳng ý thức được rằng, bầu trơi kia có mưa hay không. Trong đầu hắn bây giờ thứ quan trọng nhất chính là Tử Lan.
"Hoàng thượng, xin người hãy xem trọng long thể.”
Tất cả cung nhân đồng loạt quỳ xuống cầu xin.
Quang Kỳ không nhìn lấy bọn họ dù chỉ một cái, hắn lãnh đạm nói: "Các ngươi nói thêm bất kì điều gì, trẫm sẽ lấy mạng tất cả. Không chừa một ai!”
"Hoàng thượng, đã tìm được thi thể của Tĩnh Thường Tại.” Một nô tài quỳ xuống bẩm báo.
Hắn mở to hai mắt, nhưng lời hắn nghe được không phải là sự thật, hắn không tin.
Sao Tử Lan có thể... có thể...
Dưới màn mưa trắng xóa, các cung nhân quỳ rạp xuống, một vài kẻ cả gan lén lút nhìn hoàng đế.
Mưa tuôn như thác đổ.
Trên gương mặt hoàng đế, nước mưa hay là nước mắt.
Không ai rõ biết rõ.
Ba ngày sau.
Kết quả điều tra nguyên nhân Diệp Hoa Cung cháy là do một nô tì đun nước nóng ngủ quên, nước trong ấm cạn đi rồi nổ tung, ngọn lửa nhanh chóng lan ra đống rơm rạ, rồi nhanh chóng lan sang chính điện.
Hoàng thượng có lệnh, Tĩnh Thường Tại qua đời. Không phát tang, không truy điệu, không danh hiệu.
Từ trước đến nay, hậu cung chưa từng có vị Tĩnh Thường Tại nào. Bất kể ai, không xét vai vế, không xét chức vị, một câu nhắc đến Tĩnh Thường Tại đều là phạm trọng tội.
Cứ như thế, Tử Cấm Thành quay về với quỹ đạo thường như chưa từng có ai mang tên Cơ Tử Lan ở đó.
Bốn mươi chín ngày.
Hoàng thượng ra lệnh cho Hương Quý Phi tổ chức lễ cầu siêu.
Hương Quý Phi trong lòng bất mãn, không phát tang nhưng lại làm lễ cầu siêu. Quang Kỳ ngoài mặt phủi bỏ nhưng trong lòng vẫn nghĩ đến ả ta.
Lễ cầu siêu diễn ra ở trước Diệp Hoa Cung, hậu cung lục viện ai cũng đến đủ, vốn dĩ họ không dám làm trái ý hoàng thượng.
Quang Kỳ cũng đến, gương mặt dửng dưng, tuyệt nhiên không nói với ai lời nào.
Các vị hòa thượng đọc kinh xong, các phi tần mang kinh phật chép tay, giấy tiền, vàng bạc nhiều bắt đầu đốt.
Hương Quý Phi là người chủ trì, nàng ta lấy một tấm kinh phạt định cho vào đốt. Tấm kinh vừa chạm vào lửa, đột nhiên một giọng nói cất lên.
"Hương Quý Phi, không biết người là đang cầu siêu cho ai?"
Hoàng thương nghe thấy chất giọng này, tim hắn giật thót lên. Hắn ngước mắt lên nhìn người ở trước mắt. Gương mặt, giọng nói, đôi mắt không thể nhầm lẫn vào đâu được. Ánh mắt hắn như được rót thêm những tia hy vọng, môi mấp máy:
"Tử Lan..."
Đám phi tần trông thấy nàng thì kinh sợ không thôi, mặt mũi kẻ nào cũng tái xanh nhưng bọn họ không dám kêu lên dù chỉ một tiếng. Vị Tĩnh Thường Tại trước mắt này, không biết là người hay ma.
"Thần thiếp Cơ Tử Lan, thỉnh an hoàng thượng." Nàng hành lễ, cố ý nói rõ họ tên cho tất cả mọi người nghe thấy.
Hương Quý Phi trong thấy nàng xuất hiện, nàng ta không tin vào mắt mình. Rõ ràng là Tĩnh Thường Tại đã chết, xác cũng được tìm thấy. Bây giờ lại xuất hiện trước mặt nàng ta, đây là trò lừa gạt gì đây?
Hương Quý Phi nắm chặt tấm kinh phật trên tay, hận là không thể thiêu cháy ả Tĩnh Thường Tại một lần nữa.
"Hương Quý Phi trông thấy tần thiếp, vui mừng đến độ không nói nên lời sao?" Tĩnh Thường Tại nở một nụ cười.
"Tĩnh muội muội còn sống sót quả thật là chuyện vui. Bổn cung mấy ngày qua thật sự rất đau lòng." Hương Quý Phi lấy tay lau nước mắt, trưng ra bộ mặt giả nhân, giả nghĩa.
"Hương Quý Phi quả thật rất đau lòng, một ngọn lửa của ngươi năm xưa thiêu chết cả Cơ Gia, vậy mà ngọn a đêm đó không giết được ta. Ngươi ắt hẳn rất đau lòng!" Nàng cười khẩy.
"Chuyện này là sao?" Hoàng thượng quắt mắt nhìn Hương Quý Phi.
"Hoàng thượng, Tĩnh Thường Tại sau vụ hỏa hoạn, thần trí không được bình thường. Người đừng để tâm." Hương Quý Phi vẫn bình tĩnh hồi đáp hoàng thượng.
"Tĩnh Thường Tại đã chết trong đám cháy rồi, người đứng trước mặt ngươi là Cơ Tử Lan. Năm xưa, Đại An sụp đổ Cơ Gia ta cũng bị liên lụy. Hoàng thượng nể tình Cơ Gia nhiều đời đóng góp cho xã tắc, chỉ trách phạt không lấy mạng. Vậy mà Tạ Gia nhà các ngươi vẫn đuổi cùng giết tận, dựng ra màn kịch tàn dư pháo hoa làm Cơ Gia cháy trụi,Tạ tướng quân cho người bỏ thuốc vào thức ăn, đêm đó cả nhà ta đều dính thuốc. Chính ngươi! Mồi lửa của ngươi ném vào trong mà cả nhà ta phải bỏ mạng." Nàng khó khăn lắm mới nói được thành câu, nỗi đau mất cả nhà trong lòng nàng chưa bao giờ nguôi ngoai, mọi sự đã đến bước đường này. Nếu Cơ Tử Lan nàng có chết cũng phải kéo theo Cẩn Ngọc cho bằng được. Mối thù này nhất định nàng phải đòi lại.
"Tĩnh Thường Tại ngươi điên rồi sao, ngươi có biết giá họa cho ta là tội gì không? Chuyện này đến tai Tạ Gia, ngươi sẽ không yên thân đâu!" Hương Quý Phi chỉ thẳng tay vào mặt nàng mà ra sức uy hiếp. Nàng ta mang cả Tạ Gia mà uy hiếp nàng.
"Tạ Gia các người ghê gớm vậy sao?" Hoàng thượng lên tiếng, giọng điệu đầy mỉa mai.
Hương Quý Phi im bặt không dám nói lời nào. Chuyện này nếu không làm cho xong, Tạ Gia của nàng ta cũng gặp phải rắc rối to. Huống hồ giờ đây, hai huynh trưởng của nàng ta liên tục phạm lỗi lớn.
Nếu không khôn khéo e rằng sẽ có họa.
"Hoàng thượng, Tạ Gia trước giờ luôn một lòng trung thành với người." Hương Quý Phi vội quỳ xuống.
"Mọi sự đều là do Tĩnh Thường Tại vu oan giá họa, ăn nói xằng bậy." Hương Quý Phi nói đoạn rồi trừng mắt nhìn nàng.
"Cái thai trong bụng Chu Phi chính là máu mủ hoàng tộc.Vậy mà ngươi cũng dám trộm long tráo phụng, biến long thai thành nghiệt chủng." Nàng nhìn Cẩn Ngọc, ánh mắt căm phẫn.
Hương Quý Phi đứng phắc dậy, nhướng mày nói:
"Cái thai trong bụng của Chu Bội Nhi là do gian díu với cẩu nô tài mà có. Ngươi một mực bênh vực ả ta, chẳng nhẽ ngươi cũng như vậy?"
"Có phải là long thai hay không chỉ cần hỏi một người sẽ biết."
Nàng cười trào phúng, quay sang ra lệnh:
"Đưa hắn vào đây!"
Hương Quý Phi khi trông thấy kẻ đó, hai mắt nàng ta mở to, đứng chết lặng như trời trồng, hai tay siết lại, ánh mắt phẫn nộ. Nàng ta quát:
"Không phải bổn cung đã cho người đánh chết ngươi rồi sao?"
"Nô tài phải giữ lại mạng để có ngày vạch trần người."
Tên nô tài quỳ xuống nói:
"Bẩm hoàng thượng, nô tài là Bách Lộc, trước đây nô tài trước mặt các vị chủ tử nhận tội gian díu với Chu Phi nương nương đều là do một tay Quý Phi sắp đặt."
"Câm miệng, ngươi đừng có vu oan bổn cung! Người là do ai mua chuộc, mau nói?" Hương Quý Phi xông đến tung chân đá tên nô tài một cái ngã ngửa.
"Để hắn nói." Hoàng thượng giọng lạnh như băng nói.
"Mạng cả nhà nô tài bị Tạ Gia uy hiếp, nếu nô tài không làm theo lời Hương Quý Phi, cả nhà nô tài sẽ không được tha. Nô tài không có sự lựa chọn khác." Tên nô tài dập đầu quỳ lạy liên tục.
"Vậy sao?" Hoàng thượng nhướng mày.
"Anh trai của nô tài chính là người tẩm dầu Cơ Gia đêm đó, cũng là do Hương Quý Phi ra lệnh. Nô tài thật sự không nói dối, những lọ dầu dư vẫn còn ở nhà nô tài."
Hương Quý Phi mặt mũi tái mét, nàng ta bước loạng choạng về sau.
Kiều Nhi lập tức đỡ lấy.
Từ xa một vị thái y tiến đến.
"Vi thần Doãn thái ý khấu kiến hoàng thượng."
"Miễn lễ!"
"Tạ hoàng thượng.”
"Vi thần đến đây là có một số chuyện cần bẩm báo."
"Khanh nói đi.” Hoàng thượng nói.
"Trước đây, Tĩnh Thường Tại có đến nhờ vi thần điều chế thuốc giảm sưng phù cho Chu Phi nương nương. Dược lượng đã được cân chỉnh. Nay vi thần nhận lại lọ thuốc đó, qua kiểm tra vi thần phát hiện ra một số dược liệu đã bị thay đổi."
"Đã tra ra là ai làm chưa?" Hoàng thượng miệng hỏi thái y nhưng đôi mắt luôn hướng đến nàng.
"Người trong thái y viện có báo lại, thái y viện mất lượng lớn một số dược liệu. Trùng hợp ngày hôm đó Kiều Nhi cô nương đến thái y viện bốc thuốc cho Quý Phi nương nương."
"Lão già kia! Ngươi dựa vào đâu mà cắn chặt bổn cung như vậy?" Hương Quý Phi nghe xong lời Doãn thái y nói lập tức trừng mắt nhìn.
"Dựa vào cung nữ Kiều Nhi của ngươi xuất thân là cháu gái của một thầy lang, việc cô ta biết y thuật là điều hiển nhiên." Nàng hướng mắt nhìn Kiều Nhi, cô ta thần sắc lộ rõ vẻ run sợ.
"Mang lên đây.”
A Cẩm dâng lên một khay đựng một bát thuốc.
"Ngươi bao lâu nay có công hầu hạ Quý Phi nương nương, ta thưởng cho ngươi một bát thuốc tẩm bổ." Nàng phất tay.
A Cẩm nhanh chóng mang bát thuốc đến trước mặt Kiều Nhi.
"Tử Lan có lòng ban cho ngươi, ngươi phải uống cho hết." Hoàng thượng gằn giọng.
Kiều Nhi mặt mũi trắng bệch, hai tay bưng chén thuốc mà run bần bật, chén thuốc vừa đặt lên môi cô ta rơi xuống đất ngay.
"Đây rõ ràng là chén thuốc độc, Quý Phi nương nương hãy làm chủ cho nô tì." Kiều Nhi sợ hãi bật khóc, quỳ xuống van xin Cẩn Ngọc.
"Ngươi đừng có được nước lấn lướt bổn cung." Hương Quý Phi chỉ tay xuống chén thuốc đã vỡ tan.
"Đây là chén thuốc độc, ngươi rốt cuộc là có ý gì?"
"Kiều Nhi không biết y thuật, tại sao vừa nhìn chén thuốc đã không dám uống, còn biết rõ đó là thuốc độc?" Nàng thừa cơ chất vấn.
Kiều Nhi sợ đến tay chân bủn rủn, mặt cô ta cúi gầm xuống đất không dám ngước lên.
Hương Quý Phi biết mình sa cơ thất thế không còn vùng vẫy gì được nữa. Nàng ta vờ để tay lên tóc hòng gỡ chiếc trâm cài. Dù sao nàng ta cũng là nhi nữ nhà tướng, võ thuật hay thân thủ nhanh nhẹn nàng ta đều có đủ.
Cây trâm cài sắt nhọn nằm trọn trong tay Hương Quý Phi.
Thân thủ nàng ta nhanh như chớp đã đến trước mặt Tử Lan.
Tử Lan không nghĩ Cẩn Ngọc lại bất chấp như vậy, nàng không có bất kì sự phòng hờ nào.
Hương Quý Phi lấy hết sức mình, vung cây trâm trong tay đâm một cú thật mạnh.
Máu tươi từng giọt rơi xuống mặt đất.
"Hoàng... hoàng... thượng..."
Quang Kỳ đưa cánh tay đỡ lấy một nhát cho Tử Lan. Cây trâm đâm thẳng vào da thịt hắn, máu tươi rỉ xuống như mưa.
Cung nhân hớt hãi chạy đến.
"Hoàng thượng, hoàng thượng...Doãn thái y mau đến xem." Tử Lan hoảng hốt, nước mắt nàng rơi lả chả, lòng đau như cắt. Nàng cũng không biết bản thân mình nghĩ gì, chẳng phải nàng hận Khương Quang Kỳ thấu xương hay sao? Tranh đấu trong hậu cung bao nhiêu năm nay nàng không rơi một giọt lệ nào. Tại sao thấy hắn như thế này, nàng lại không chút vui vẻ nào, tại sao lại đau lòng đến thế.
Hương Quý Phi ngã quỵ xuống, ánh mắt thất thần nhìn hoàng thượng. Nàng ta cũng không biết mình đang làm gì nữa, cũng không còn biết bản thân là ai. Trong đầu nàng ta tràn về những ký ức tươi đẹp, trên đồng cỏ xanh, Quang Kỳ và Cẩn Ngọc cùng nhau cưỡi ngựa. Dưới ánh nắng chiều tà, nam nhân trước mắt tuấn lãng biết bao. Giây phút đó Cẩn Ngọc thề với lòng mình không cho phép bất cứ ai làm tổn thương hắn. Vậy mà chính nàng ta là người đâm hắn một nhát.
"Quang Kỳ ca ca, muội không cố ý." Hương Quý Phi kêu lên thảm thiết.
"Cẩn Ngọc, ngươi phát điên rồi!" Nàng chạy đến trước mặt hoàng thượng, dang hai tay ra che chắn cho hắn. Nàng không kiểm soát được chính mình, hành động đó như một bản năng.
"Hương Quý Phi tội ác tày trời, mưu hại hoàng tự, mưu hại phi tần, tàn sát Cơ Gia, thay trắng đổi đen. Biếm làm dân thường, cấm túc trong cung vĩnh viễn." Quang Kỳ rút cây trâm ra khỏi cánh quay, lạnh lùng ném xuống đất.
Hương Quý Phi mắt ngấn lệ nhìn hắn, môi mấp máy muốn nói điều gì.
Nhưng hoàng thượng không cho nàng ta có cơ hội nói.
Hắn xoay người bỏ đi.
Tử Lan nhìn bóng lưng Quang Kỳ, nàng bất chợt nhận ra bóng lưng của hắn thật sự rất cô độc.
Màn đêm tĩnh lặng.
Tại một góc tối mù tịt.
"Chủ tử, Bội Nhi đã hoàn thành nhiệm vụ." Chu Bội Nhi khoác một chiếc khăn choàng đen che kín mặt mũi.
"Ta đã sắp xếp cho ngươi thân phận mới, cũng đã phái người theo bảo vệ ngươi sau khi xuất cung. Ngươi sảy thai không lâu, cẩn trọng sức khỏe." Nàng nhìn Bội Nhi trong đêm, thân hình nàng ta gầy gò hơn hẳn.
Trong trận chiến này, công lao của Bội Nhi rất lớn.
"Chủ tử, nô tì không có mang thai.”
"Ngươi nói gì?" Nàng ngạc nhiên.
"Từ trước đến giờ, hoàng thượng chưa từng động vào nô tì. Hoàng thượng có đến, người nghỉ ở chính điện, còn nô tì nghỉ ở hậu viện. Không ai động chạm ai." Chu Bội Nhi nói.
Nàng sững sờ không tin vào tai mình, nếu Quang Kỳ không chạm vào Chu Bội Nhi, vậy chẳng phải chuyện mang thai ngay từ đầu hắn đã biết hết.
Hắn đang cố giúp nàng sao, tại sao hắn làm như vậy chứ?
"Ngươi còn lời nào muốn nhắn đến mẫu thân ngươi không?" Nàng hỏi Bội Nhi.
Mắt Bội Nhi cụp xuống lộ rõ vẻ buồn bã, cô ta khẽ lắc đầu xoay người bước đi.
Ba tháng sau.
Tại Cung Ngọc Uyển.
Tạ Cẩn Ngọc ánh mắt thất thần, nàng ta liên tục sinh ra ảo tưởng, đoạn kí ức ở đồi cỏ xanh lặp đi lặp lại trong đầu nàng ta. Nước mắt không kìm được mà cứ tuôn rơi. Quang Kỳ năm đó thật sự rất oai phong. Vốn nghĩ sau khi dẹp loạn nghịch đế, hắn cùng nàng ta có thể bên cạnh nhau mãi mãi.
Vậy mà...
"Tĩnh Phi nương nương tới."
Tử Lan bước vào trong.
Sau khi giải oan lật đổ Cẩn Ngọc.
Nàng cũng đã được phục hồi phi vị.
"Ngươi còn dám đến đây gặp ta, không sợ ta lấy mạng ngươi lần nữa sao?" Cẩn Ngọc không nhìn nàng, ánh mắt cứ xa xăm vô định.
"To gan, thấy Tĩnh Phi nương nương sao không hành lễ!" A Cẩm dìu nàng vội lên tiếng.
Nàng phất tay ra tỏ ý không cần như thế.
Tạ Cẩn Ngọc nghe xong cười khẩy một cái rồi nói: "Chỗ của ta không đón tiếp ngươi, mau cút đi trước khi ta đổi ý.”
"Hôm nay bổn cung đến đây không phải để cười nhạo ngươi, bổn cung có một chuyện cần nói cho ngươi biết." Nàng bình thản.
nói.
"Ta không muốn nghe!" Cẩn Ngọc vội cắt lời.
"Ngươi chưa từng nghi hoặc tại sao Chu Bội Nhi lại giống ngươi đến vậy sao?"
A Cẩm dìu nàng ngồi trên ghế, nàng đưa mắt nhìn một vòng chính điện. Ngọc Uyển Cung xa hoa lộng lẫy ngày nào, nay hoang tàn hiu quạnh. Nàng lại đưa mắt nhìn Cẩn Ngọc, dù đã hơn ba mươi nhưng nhan sắc không tàn phai một dù chỉ là một chút, nàng ta vẫn là mỹ nhân đôi mươi.
Cẩn Ngọc im lặng một lúc, bỗng nhiên hai mắt mở to như đã nhận ra một điều gì đó. Nàng ta thẫn thờ, môi liên tục mấp máy:
"Không... không thể nào... không.”
"Năm xưa trước khi gả vào vương phủ, ngươi từng có một phu quân cũng từng có nữ nhi." Nàng khẽ nói.
Lời Tử Lan nói như mũi dao xuyên thẳng tâm can Cẩn Ngọc.
Ánh mắt nàng ta mơ màng lại nhớ về chuyện năm xưa.
"Năm đó, ta được gả cho một quan viên nhỏ. Phụ thân ta muốn cuộc đời ta sống an nhàn, hưởng thụ hạnh phúc đời thường. Vậy mà, sau khi Khương Tử Hoành lên ngôi hắn trở thành một tên hôn quân. Tạ Gia muốn có thêm quyền lực trong tay, lập tức cầu xin ban hôn với vương gia. Phu quân của ta cũng bị giết chết, nhi tử vừa sinh ra đã có người mang vứt đi.” Giọng cẩn ngọc run run, nước mắt lăn dài trên đôi gò má, nàng ta vừa khóc vừa cười.
Thật chua xót cho số phận.
"Ta mới vừa sinh con đã bị đưa đến Cao Nguyên đánh trận. Lúc đó ta cũng hận Quang Kỳ. Nhưng lần đầu tiên trong thấy gương mặt tuấn lãng, khí thế ngút trời trái tim ta không thể không xao động. Quang Kỳ ca ca đối xử với ta rất tốt, rất tốt." Cẩn Ngọc nói.
"Hắn không nhận ra ngươi không phải xử nữ sao?" Nàng hỏi.
Cẩn Ngọc lại im lặng một lúc, cuối cùng cũng mở miệng:
"Quang Kỳ ca ca chưa từng động vào ta."
Hậu cung này, dường như hoàng thượng chưa từng sủng hạnh một ai.
"Ngươi có biết Chu Bội Nhi những năm qua sống thế nào không?" Nàng nhìn Cẩn Ngọc.
Cẩn Ngọc khẽ lắc đầu.
"Chu Bội Nhi bị vứt bỏ bên sông, một tên nghiện rượu đã nhặt được cô ta. Cô ta lớn lên trong nghèo khổ, vất vả. Đến năm mười ba tuổi bị bán vào lầu xanh làm ca kỹ mua vui cho đám đàn ông." Nàng khẽ nói, trong lòng cũng chua xót thay cho Bội Nhi.
Thân mẫu là Quý Phi kẻ cung người kính, ngoại tổ gia thế hiển hách vậy mà phải chịu kiếp ca kỹ.
Cẩn Ngọc nở một nụ cười, nụ cười hiền lương nhất từ trước đến giờ.
"Thì ra mẫu thân đã gặp lại được con.”
Nói xong nàng ta như phát điên đập vỡ hết tất cả mọi thứ. Cẩn Ngọc vĩnh viễn không thể biết được nàng ta đã giết chính nữ nhi của mình.
Nàng ta gào thét bật khóc nức nở.
"Ta đến mang cho ngươi một ân huệ, ngươi chọn đi vải trắng hay rượu độc." Nàng cụp mắt xuống rồi nói.
"Rượu độc!" Cẩn Ngọc hét lên nàng ta đoạt lấy bình rượu nốc cạn một hơi.
"Ta biết ngươi đang hạ độc hoàng thượng, tính đến nay ngày hôm nay cũng đã chín muồi. Bổn cung đi trước, đợi hoàng thượng ở suối vàng. Ta và chàng sẽ đồng quy vô tận."
"Trước khi chết, bổn cung cũng cho ngươi biết một sự thật. Người ngươi ước hẹn năm xưa không phải Khương Tử Hoành." Cẩn Ngọc khinh khỉnh nói.
"Ngươi nói cái gì?" Cơ Tử Lan kinh hãi, nàng quát lên.
"Ha ha ha, Bội Nhi mẫu thân đến tìm con."
"Quang Kỳ ca ca, muội nợ huynh một đời trong trắng."
Tạ Cẩn Ngọc cười khanh khách rồi ngã dần xuống đất, đôi mắt thiếp đi, hơi thở cũng không còn.
"Hoàng thượng, Tĩnh muội như thế nào rồi." Hương Quý Phi đến. Ngoài mặt tỏ ra lo lắng khôn nguôi, bên trong lòng muốn tận mắt xem thử ả Tĩnh Thường Tại kia có sống sót nổi không.
"Ngươi đã biết nguyên nhân cháy chưa?" Hoàng thượng hỏi, trong lòng hắn không thể giữ được bình tĩnh nữa.
"Thần thiếp... thần thiếp chưa tra ra." Hương Quý Phi sợ hãi cụp mắt xuống, nàng ta né tránh ánh mắt của hắn.
"Vô năng! Mau cút đi cho trẫm. Nếu ngươi không giải thích được cho trẫm tại sao Diệp Hoa Cung cháy. Trẫm sẽ hỏi tội ngươi!" Hoàng đế quát lên, hai mắt hắn long sòng sọc những tia tức giận.
Hương Quý Phi kinh sợ, nước mắt đột nhiên tuôn rơi, lòng nàng ta đau đớn tột cùng.
Trước đây cùng nhau trên chiến trận, dù có phạm lỗi thế nào Quang Kỳ cũng chưa từng trách mắng nàng ta, hắn cũng chưa từng nặng lời với nàng ta như thế. Vậy mà hôm nay, một cái cung nhỏ nhoi cháy, hắn to tiếng quát nạt nàng ta trước mặt cung nhân.
Quang Kỳ trước mặt Hương Quý Phi, đã không còn là Quang Kỳ trước đây.
Cớ sao lại thành ra như vậy?
Tất cả đều tại ả Tĩnh Thường Tại kia.
"Thần thiếp vô năng, nhất định thần thiếp sẽ tra rõ." Cẩn Ngọc kìm nước mắt, cố gắng hồi đáp Quang Kỳ rồi quay đi.
"Đám phế vật các ngươi, mau tìm Tử Lan cho trẫm!" Quang Kỳ thật sự mất kiểm soát, hắn lao vào đống đổ nát đã gần như cháy thành tro, hắn ra sức lục soát, đào bới tìm cho bằng được Cơ Tử Lan.
Dù nàng có chết nhất định cũng phải tìm được xác.
Bầu trời mù tịt lại trút thêm cơn mưa nữa.
Quang Kỳ lúc này đây, hắn cũng chẳng ý thức được rằng, bầu trơi kia có mưa hay không. Trong đầu hắn bây giờ thứ quan trọng nhất chính là Tử Lan.
"Hoàng thượng, xin người hãy xem trọng long thể.”
Tất cả cung nhân đồng loạt quỳ xuống cầu xin.
Quang Kỳ không nhìn lấy bọn họ dù chỉ một cái, hắn lãnh đạm nói: "Các ngươi nói thêm bất kì điều gì, trẫm sẽ lấy mạng tất cả. Không chừa một ai!”
"Hoàng thượng, đã tìm được thi thể của Tĩnh Thường Tại.” Một nô tài quỳ xuống bẩm báo.
Hắn mở to hai mắt, nhưng lời hắn nghe được không phải là sự thật, hắn không tin.
Sao Tử Lan có thể... có thể...
Dưới màn mưa trắng xóa, các cung nhân quỳ rạp xuống, một vài kẻ cả gan lén lút nhìn hoàng đế.
Mưa tuôn như thác đổ.
Trên gương mặt hoàng đế, nước mưa hay là nước mắt.
Không ai rõ biết rõ.
Ba ngày sau.
Kết quả điều tra nguyên nhân Diệp Hoa Cung cháy là do một nô tì đun nước nóng ngủ quên, nước trong ấm cạn đi rồi nổ tung, ngọn lửa nhanh chóng lan ra đống rơm rạ, rồi nhanh chóng lan sang chính điện.
Hoàng thượng có lệnh, Tĩnh Thường Tại qua đời. Không phát tang, không truy điệu, không danh hiệu.
Từ trước đến nay, hậu cung chưa từng có vị Tĩnh Thường Tại nào. Bất kể ai, không xét vai vế, không xét chức vị, một câu nhắc đến Tĩnh Thường Tại đều là phạm trọng tội.
Cứ như thế, Tử Cấm Thành quay về với quỹ đạo thường như chưa từng có ai mang tên Cơ Tử Lan ở đó.
Bốn mươi chín ngày.
Hoàng thượng ra lệnh cho Hương Quý Phi tổ chức lễ cầu siêu.
Hương Quý Phi trong lòng bất mãn, không phát tang nhưng lại làm lễ cầu siêu. Quang Kỳ ngoài mặt phủi bỏ nhưng trong lòng vẫn nghĩ đến ả ta.
Lễ cầu siêu diễn ra ở trước Diệp Hoa Cung, hậu cung lục viện ai cũng đến đủ, vốn dĩ họ không dám làm trái ý hoàng thượng.
Quang Kỳ cũng đến, gương mặt dửng dưng, tuyệt nhiên không nói với ai lời nào.
Các vị hòa thượng đọc kinh xong, các phi tần mang kinh phật chép tay, giấy tiền, vàng bạc nhiều bắt đầu đốt.
Hương Quý Phi là người chủ trì, nàng ta lấy một tấm kinh phạt định cho vào đốt. Tấm kinh vừa chạm vào lửa, đột nhiên một giọng nói cất lên.
"Hương Quý Phi, không biết người là đang cầu siêu cho ai?"
Hoàng thương nghe thấy chất giọng này, tim hắn giật thót lên. Hắn ngước mắt lên nhìn người ở trước mắt. Gương mặt, giọng nói, đôi mắt không thể nhầm lẫn vào đâu được. Ánh mắt hắn như được rót thêm những tia hy vọng, môi mấp máy:
"Tử Lan..."
Đám phi tần trông thấy nàng thì kinh sợ không thôi, mặt mũi kẻ nào cũng tái xanh nhưng bọn họ không dám kêu lên dù chỉ một tiếng. Vị Tĩnh Thường Tại trước mắt này, không biết là người hay ma.
"Thần thiếp Cơ Tử Lan, thỉnh an hoàng thượng." Nàng hành lễ, cố ý nói rõ họ tên cho tất cả mọi người nghe thấy.
Hương Quý Phi trong thấy nàng xuất hiện, nàng ta không tin vào mắt mình. Rõ ràng là Tĩnh Thường Tại đã chết, xác cũng được tìm thấy. Bây giờ lại xuất hiện trước mặt nàng ta, đây là trò lừa gạt gì đây?
Hương Quý Phi nắm chặt tấm kinh phật trên tay, hận là không thể thiêu cháy ả Tĩnh Thường Tại một lần nữa.
"Hương Quý Phi trông thấy tần thiếp, vui mừng đến độ không nói nên lời sao?" Tĩnh Thường Tại nở một nụ cười.
"Tĩnh muội muội còn sống sót quả thật là chuyện vui. Bổn cung mấy ngày qua thật sự rất đau lòng." Hương Quý Phi lấy tay lau nước mắt, trưng ra bộ mặt giả nhân, giả nghĩa.
"Hương Quý Phi quả thật rất đau lòng, một ngọn lửa của ngươi năm xưa thiêu chết cả Cơ Gia, vậy mà ngọn a đêm đó không giết được ta. Ngươi ắt hẳn rất đau lòng!" Nàng cười khẩy.
"Chuyện này là sao?" Hoàng thượng quắt mắt nhìn Hương Quý Phi.
"Hoàng thượng, Tĩnh Thường Tại sau vụ hỏa hoạn, thần trí không được bình thường. Người đừng để tâm." Hương Quý Phi vẫn bình tĩnh hồi đáp hoàng thượng.
"Tĩnh Thường Tại đã chết trong đám cháy rồi, người đứng trước mặt ngươi là Cơ Tử Lan. Năm xưa, Đại An sụp đổ Cơ Gia ta cũng bị liên lụy. Hoàng thượng nể tình Cơ Gia nhiều đời đóng góp cho xã tắc, chỉ trách phạt không lấy mạng. Vậy mà Tạ Gia nhà các ngươi vẫn đuổi cùng giết tận, dựng ra màn kịch tàn dư pháo hoa làm Cơ Gia cháy trụi,Tạ tướng quân cho người bỏ thuốc vào thức ăn, đêm đó cả nhà ta đều dính thuốc. Chính ngươi! Mồi lửa của ngươi ném vào trong mà cả nhà ta phải bỏ mạng." Nàng khó khăn lắm mới nói được thành câu, nỗi đau mất cả nhà trong lòng nàng chưa bao giờ nguôi ngoai, mọi sự đã đến bước đường này. Nếu Cơ Tử Lan nàng có chết cũng phải kéo theo Cẩn Ngọc cho bằng được. Mối thù này nhất định nàng phải đòi lại.
"Tĩnh Thường Tại ngươi điên rồi sao, ngươi có biết giá họa cho ta là tội gì không? Chuyện này đến tai Tạ Gia, ngươi sẽ không yên thân đâu!" Hương Quý Phi chỉ thẳng tay vào mặt nàng mà ra sức uy hiếp. Nàng ta mang cả Tạ Gia mà uy hiếp nàng.
"Tạ Gia các người ghê gớm vậy sao?" Hoàng thượng lên tiếng, giọng điệu đầy mỉa mai.
Hương Quý Phi im bặt không dám nói lời nào. Chuyện này nếu không làm cho xong, Tạ Gia của nàng ta cũng gặp phải rắc rối to. Huống hồ giờ đây, hai huynh trưởng của nàng ta liên tục phạm lỗi lớn.
Nếu không khôn khéo e rằng sẽ có họa.
"Hoàng thượng, Tạ Gia trước giờ luôn một lòng trung thành với người." Hương Quý Phi vội quỳ xuống.
"Mọi sự đều là do Tĩnh Thường Tại vu oan giá họa, ăn nói xằng bậy." Hương Quý Phi nói đoạn rồi trừng mắt nhìn nàng.
"Cái thai trong bụng Chu Phi chính là máu mủ hoàng tộc.Vậy mà ngươi cũng dám trộm long tráo phụng, biến long thai thành nghiệt chủng." Nàng nhìn Cẩn Ngọc, ánh mắt căm phẫn.
Hương Quý Phi đứng phắc dậy, nhướng mày nói:
"Cái thai trong bụng của Chu Bội Nhi là do gian díu với cẩu nô tài mà có. Ngươi một mực bênh vực ả ta, chẳng nhẽ ngươi cũng như vậy?"
"Có phải là long thai hay không chỉ cần hỏi một người sẽ biết."
Nàng cười trào phúng, quay sang ra lệnh:
"Đưa hắn vào đây!"
Hương Quý Phi khi trông thấy kẻ đó, hai mắt nàng ta mở to, đứng chết lặng như trời trồng, hai tay siết lại, ánh mắt phẫn nộ. Nàng ta quát:
"Không phải bổn cung đã cho người đánh chết ngươi rồi sao?"
"Nô tài phải giữ lại mạng để có ngày vạch trần người."
Tên nô tài quỳ xuống nói:
"Bẩm hoàng thượng, nô tài là Bách Lộc, trước đây nô tài trước mặt các vị chủ tử nhận tội gian díu với Chu Phi nương nương đều là do một tay Quý Phi sắp đặt."
"Câm miệng, ngươi đừng có vu oan bổn cung! Người là do ai mua chuộc, mau nói?" Hương Quý Phi xông đến tung chân đá tên nô tài một cái ngã ngửa.
"Để hắn nói." Hoàng thượng giọng lạnh như băng nói.
"Mạng cả nhà nô tài bị Tạ Gia uy hiếp, nếu nô tài không làm theo lời Hương Quý Phi, cả nhà nô tài sẽ không được tha. Nô tài không có sự lựa chọn khác." Tên nô tài dập đầu quỳ lạy liên tục.
"Vậy sao?" Hoàng thượng nhướng mày.
"Anh trai của nô tài chính là người tẩm dầu Cơ Gia đêm đó, cũng là do Hương Quý Phi ra lệnh. Nô tài thật sự không nói dối, những lọ dầu dư vẫn còn ở nhà nô tài."
Hương Quý Phi mặt mũi tái mét, nàng ta bước loạng choạng về sau.
Kiều Nhi lập tức đỡ lấy.
Từ xa một vị thái y tiến đến.
"Vi thần Doãn thái ý khấu kiến hoàng thượng."
"Miễn lễ!"
"Tạ hoàng thượng.”
"Vi thần đến đây là có một số chuyện cần bẩm báo."
"Khanh nói đi.” Hoàng thượng nói.
"Trước đây, Tĩnh Thường Tại có đến nhờ vi thần điều chế thuốc giảm sưng phù cho Chu Phi nương nương. Dược lượng đã được cân chỉnh. Nay vi thần nhận lại lọ thuốc đó, qua kiểm tra vi thần phát hiện ra một số dược liệu đã bị thay đổi."
"Đã tra ra là ai làm chưa?" Hoàng thượng miệng hỏi thái y nhưng đôi mắt luôn hướng đến nàng.
"Người trong thái y viện có báo lại, thái y viện mất lượng lớn một số dược liệu. Trùng hợp ngày hôm đó Kiều Nhi cô nương đến thái y viện bốc thuốc cho Quý Phi nương nương."
"Lão già kia! Ngươi dựa vào đâu mà cắn chặt bổn cung như vậy?" Hương Quý Phi nghe xong lời Doãn thái y nói lập tức trừng mắt nhìn.
"Dựa vào cung nữ Kiều Nhi của ngươi xuất thân là cháu gái của một thầy lang, việc cô ta biết y thuật là điều hiển nhiên." Nàng hướng mắt nhìn Kiều Nhi, cô ta thần sắc lộ rõ vẻ run sợ.
"Mang lên đây.”
A Cẩm dâng lên một khay đựng một bát thuốc.
"Ngươi bao lâu nay có công hầu hạ Quý Phi nương nương, ta thưởng cho ngươi một bát thuốc tẩm bổ." Nàng phất tay.
A Cẩm nhanh chóng mang bát thuốc đến trước mặt Kiều Nhi.
"Tử Lan có lòng ban cho ngươi, ngươi phải uống cho hết." Hoàng thượng gằn giọng.
Kiều Nhi mặt mũi trắng bệch, hai tay bưng chén thuốc mà run bần bật, chén thuốc vừa đặt lên môi cô ta rơi xuống đất ngay.
"Đây rõ ràng là chén thuốc độc, Quý Phi nương nương hãy làm chủ cho nô tì." Kiều Nhi sợ hãi bật khóc, quỳ xuống van xin Cẩn Ngọc.
"Ngươi đừng có được nước lấn lướt bổn cung." Hương Quý Phi chỉ tay xuống chén thuốc đã vỡ tan.
"Đây là chén thuốc độc, ngươi rốt cuộc là có ý gì?"
"Kiều Nhi không biết y thuật, tại sao vừa nhìn chén thuốc đã không dám uống, còn biết rõ đó là thuốc độc?" Nàng thừa cơ chất vấn.
Kiều Nhi sợ đến tay chân bủn rủn, mặt cô ta cúi gầm xuống đất không dám ngước lên.
Hương Quý Phi biết mình sa cơ thất thế không còn vùng vẫy gì được nữa. Nàng ta vờ để tay lên tóc hòng gỡ chiếc trâm cài. Dù sao nàng ta cũng là nhi nữ nhà tướng, võ thuật hay thân thủ nhanh nhẹn nàng ta đều có đủ.
Cây trâm cài sắt nhọn nằm trọn trong tay Hương Quý Phi.
Thân thủ nàng ta nhanh như chớp đã đến trước mặt Tử Lan.
Tử Lan không nghĩ Cẩn Ngọc lại bất chấp như vậy, nàng không có bất kì sự phòng hờ nào.
Hương Quý Phi lấy hết sức mình, vung cây trâm trong tay đâm một cú thật mạnh.
Máu tươi từng giọt rơi xuống mặt đất.
"Hoàng... hoàng... thượng..."
Quang Kỳ đưa cánh tay đỡ lấy một nhát cho Tử Lan. Cây trâm đâm thẳng vào da thịt hắn, máu tươi rỉ xuống như mưa.
Cung nhân hớt hãi chạy đến.
"Hoàng thượng, hoàng thượng...Doãn thái y mau đến xem." Tử Lan hoảng hốt, nước mắt nàng rơi lả chả, lòng đau như cắt. Nàng cũng không biết bản thân mình nghĩ gì, chẳng phải nàng hận Khương Quang Kỳ thấu xương hay sao? Tranh đấu trong hậu cung bao nhiêu năm nay nàng không rơi một giọt lệ nào. Tại sao thấy hắn như thế này, nàng lại không chút vui vẻ nào, tại sao lại đau lòng đến thế.
Hương Quý Phi ngã quỵ xuống, ánh mắt thất thần nhìn hoàng thượng. Nàng ta cũng không biết mình đang làm gì nữa, cũng không còn biết bản thân là ai. Trong đầu nàng ta tràn về những ký ức tươi đẹp, trên đồng cỏ xanh, Quang Kỳ và Cẩn Ngọc cùng nhau cưỡi ngựa. Dưới ánh nắng chiều tà, nam nhân trước mắt tuấn lãng biết bao. Giây phút đó Cẩn Ngọc thề với lòng mình không cho phép bất cứ ai làm tổn thương hắn. Vậy mà chính nàng ta là người đâm hắn một nhát.
"Quang Kỳ ca ca, muội không cố ý." Hương Quý Phi kêu lên thảm thiết.
"Cẩn Ngọc, ngươi phát điên rồi!" Nàng chạy đến trước mặt hoàng thượng, dang hai tay ra che chắn cho hắn. Nàng không kiểm soát được chính mình, hành động đó như một bản năng.
"Hương Quý Phi tội ác tày trời, mưu hại hoàng tự, mưu hại phi tần, tàn sát Cơ Gia, thay trắng đổi đen. Biếm làm dân thường, cấm túc trong cung vĩnh viễn." Quang Kỳ rút cây trâm ra khỏi cánh quay, lạnh lùng ném xuống đất.
Hương Quý Phi mắt ngấn lệ nhìn hắn, môi mấp máy muốn nói điều gì.
Nhưng hoàng thượng không cho nàng ta có cơ hội nói.
Hắn xoay người bỏ đi.
Tử Lan nhìn bóng lưng Quang Kỳ, nàng bất chợt nhận ra bóng lưng của hắn thật sự rất cô độc.
Màn đêm tĩnh lặng.
Tại một góc tối mù tịt.
"Chủ tử, Bội Nhi đã hoàn thành nhiệm vụ." Chu Bội Nhi khoác một chiếc khăn choàng đen che kín mặt mũi.
"Ta đã sắp xếp cho ngươi thân phận mới, cũng đã phái người theo bảo vệ ngươi sau khi xuất cung. Ngươi sảy thai không lâu, cẩn trọng sức khỏe." Nàng nhìn Bội Nhi trong đêm, thân hình nàng ta gầy gò hơn hẳn.
Trong trận chiến này, công lao của Bội Nhi rất lớn.
"Chủ tử, nô tì không có mang thai.”
"Ngươi nói gì?" Nàng ngạc nhiên.
"Từ trước đến giờ, hoàng thượng chưa từng động vào nô tì. Hoàng thượng có đến, người nghỉ ở chính điện, còn nô tì nghỉ ở hậu viện. Không ai động chạm ai." Chu Bội Nhi nói.
Nàng sững sờ không tin vào tai mình, nếu Quang Kỳ không chạm vào Chu Bội Nhi, vậy chẳng phải chuyện mang thai ngay từ đầu hắn đã biết hết.
Hắn đang cố giúp nàng sao, tại sao hắn làm như vậy chứ?
"Ngươi còn lời nào muốn nhắn đến mẫu thân ngươi không?" Nàng hỏi Bội Nhi.
Mắt Bội Nhi cụp xuống lộ rõ vẻ buồn bã, cô ta khẽ lắc đầu xoay người bước đi.
Ba tháng sau.
Tại Cung Ngọc Uyển.
Tạ Cẩn Ngọc ánh mắt thất thần, nàng ta liên tục sinh ra ảo tưởng, đoạn kí ức ở đồi cỏ xanh lặp đi lặp lại trong đầu nàng ta. Nước mắt không kìm được mà cứ tuôn rơi. Quang Kỳ năm đó thật sự rất oai phong. Vốn nghĩ sau khi dẹp loạn nghịch đế, hắn cùng nàng ta có thể bên cạnh nhau mãi mãi.
Vậy mà...
"Tĩnh Phi nương nương tới."
Tử Lan bước vào trong.
Sau khi giải oan lật đổ Cẩn Ngọc.
Nàng cũng đã được phục hồi phi vị.
"Ngươi còn dám đến đây gặp ta, không sợ ta lấy mạng ngươi lần nữa sao?" Cẩn Ngọc không nhìn nàng, ánh mắt cứ xa xăm vô định.
"To gan, thấy Tĩnh Phi nương nương sao không hành lễ!" A Cẩm dìu nàng vội lên tiếng.
Nàng phất tay ra tỏ ý không cần như thế.
Tạ Cẩn Ngọc nghe xong cười khẩy một cái rồi nói: "Chỗ của ta không đón tiếp ngươi, mau cút đi trước khi ta đổi ý.”
"Hôm nay bổn cung đến đây không phải để cười nhạo ngươi, bổn cung có một chuyện cần nói cho ngươi biết." Nàng bình thản.
nói.
"Ta không muốn nghe!" Cẩn Ngọc vội cắt lời.
"Ngươi chưa từng nghi hoặc tại sao Chu Bội Nhi lại giống ngươi đến vậy sao?"
A Cẩm dìu nàng ngồi trên ghế, nàng đưa mắt nhìn một vòng chính điện. Ngọc Uyển Cung xa hoa lộng lẫy ngày nào, nay hoang tàn hiu quạnh. Nàng lại đưa mắt nhìn Cẩn Ngọc, dù đã hơn ba mươi nhưng nhan sắc không tàn phai một dù chỉ là một chút, nàng ta vẫn là mỹ nhân đôi mươi.
Cẩn Ngọc im lặng một lúc, bỗng nhiên hai mắt mở to như đã nhận ra một điều gì đó. Nàng ta thẫn thờ, môi liên tục mấp máy:
"Không... không thể nào... không.”
"Năm xưa trước khi gả vào vương phủ, ngươi từng có một phu quân cũng từng có nữ nhi." Nàng khẽ nói.
Lời Tử Lan nói như mũi dao xuyên thẳng tâm can Cẩn Ngọc.
Ánh mắt nàng ta mơ màng lại nhớ về chuyện năm xưa.
"Năm đó, ta được gả cho một quan viên nhỏ. Phụ thân ta muốn cuộc đời ta sống an nhàn, hưởng thụ hạnh phúc đời thường. Vậy mà, sau khi Khương Tử Hoành lên ngôi hắn trở thành một tên hôn quân. Tạ Gia muốn có thêm quyền lực trong tay, lập tức cầu xin ban hôn với vương gia. Phu quân của ta cũng bị giết chết, nhi tử vừa sinh ra đã có người mang vứt đi.” Giọng cẩn ngọc run run, nước mắt lăn dài trên đôi gò má, nàng ta vừa khóc vừa cười.
Thật chua xót cho số phận.
"Ta mới vừa sinh con đã bị đưa đến Cao Nguyên đánh trận. Lúc đó ta cũng hận Quang Kỳ. Nhưng lần đầu tiên trong thấy gương mặt tuấn lãng, khí thế ngút trời trái tim ta không thể không xao động. Quang Kỳ ca ca đối xử với ta rất tốt, rất tốt." Cẩn Ngọc nói.
"Hắn không nhận ra ngươi không phải xử nữ sao?" Nàng hỏi.
Cẩn Ngọc lại im lặng một lúc, cuối cùng cũng mở miệng:
"Quang Kỳ ca ca chưa từng động vào ta."
Hậu cung này, dường như hoàng thượng chưa từng sủng hạnh một ai.
"Ngươi có biết Chu Bội Nhi những năm qua sống thế nào không?" Nàng nhìn Cẩn Ngọc.
Cẩn Ngọc khẽ lắc đầu.
"Chu Bội Nhi bị vứt bỏ bên sông, một tên nghiện rượu đã nhặt được cô ta. Cô ta lớn lên trong nghèo khổ, vất vả. Đến năm mười ba tuổi bị bán vào lầu xanh làm ca kỹ mua vui cho đám đàn ông." Nàng khẽ nói, trong lòng cũng chua xót thay cho Bội Nhi.
Thân mẫu là Quý Phi kẻ cung người kính, ngoại tổ gia thế hiển hách vậy mà phải chịu kiếp ca kỹ.
Cẩn Ngọc nở một nụ cười, nụ cười hiền lương nhất từ trước đến giờ.
"Thì ra mẫu thân đã gặp lại được con.”
Nói xong nàng ta như phát điên đập vỡ hết tất cả mọi thứ. Cẩn Ngọc vĩnh viễn không thể biết được nàng ta đã giết chính nữ nhi của mình.
Nàng ta gào thét bật khóc nức nở.
"Ta đến mang cho ngươi một ân huệ, ngươi chọn đi vải trắng hay rượu độc." Nàng cụp mắt xuống rồi nói.
"Rượu độc!" Cẩn Ngọc hét lên nàng ta đoạt lấy bình rượu nốc cạn một hơi.
"Ta biết ngươi đang hạ độc hoàng thượng, tính đến nay ngày hôm nay cũng đã chín muồi. Bổn cung đi trước, đợi hoàng thượng ở suối vàng. Ta và chàng sẽ đồng quy vô tận."
"Trước khi chết, bổn cung cũng cho ngươi biết một sự thật. Người ngươi ước hẹn năm xưa không phải Khương Tử Hoành." Cẩn Ngọc khinh khỉnh nói.
"Ngươi nói cái gì?" Cơ Tử Lan kinh hãi, nàng quát lên.
"Ha ha ha, Bội Nhi mẫu thân đến tìm con."
"Quang Kỳ ca ca, muội nợ huynh một đời trong trắng."
Tạ Cẩn Ngọc cười khanh khách rồi ngã dần xuống đất, đôi mắt thiếp đi, hơi thở cũng không còn.