Chương 5: Chương V: Kết Cục
Sau khi rời khỏi Hàm Yên Cung, Tĩnh Phi nhanh chóng đến Thừa Càng Cung - Tẩm điện của hoàng thượng. Thái giám thân cận bên cạnh Quang Kỳ nhất quyết không cho nàng vào trong, chỉ nói là hoàng thượng có lệnh. Nàng trong lòng như lửa đốt dùng mạng của mình uy hiếp tên thái giám kia, đến cuối cùng cũng vào được tẩm điện.
Cẩn Ngọc trước khi chết đã nói, người cùng nàng ước hẹn năm xưa không phải là Khương Tử Hoành. Người giống Khương Tử Hoành như đúc một khuôn trong thiên hạ chỉ có một, người đó không ai khác chính là Khương Quang Kỳ.
Mọi chuyện rối rắm, đảo tung, lòng nàng rối như tơ vò, sôi sục như lửa đốt. Trong tâm can nàng lóe lên hàng ngàn tia hi vọng có thể được gặp lại người năm xưa.
Nàng vội vã bước vào trong, trước mắt nàng là nam nhân với gương mặt trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền, đôi môi luôn nở nụ cười kiêu ngạo nay cũng đã tím tái, trông yếu ớt vô cùng.
Độc dược tẩm trong gối bấy lâu nay cũng đã hiệu nghiệm. Dựa trên sắc mặt và thời gian tẩm độc, người nằm trên long sàng kia nhất định đã không thể qua khỏi.
Cơ Tử Lan Quỳ thụp xuống sàn, trái tim như bị một lực rất mạnh ép đến vỡ tung. Hai hàng lệ lăn dài trên đôi gò má. Nàng cắn chặt môi đến bật máu. Tính mưu, tính kế cả trăm ngàn bước, cuối cùng lại đến chậm một bước.
"Quang Kỳ, là Tử Lan có lỗi với người." Nàng khóc nấc lên, người trên long sàng đôi mắt vẫn khép.
Không tin!
Nàng không tin!
Nàng đứng dậy bước loạng choạng từng bước đến bên long sàn.
Tử Lan ngã quỵ xuống bên cạnh hoàng thượng.
Nàng nắm lấy tay chàng áp lên đôi má đẫm lệ.
Tay người giờ đã lạnh toát.
"Chàng biết không, từ khi được gả cho Tử Hoành. Ta chưa một ngày được hạnh phúc, trong lòng ta vẫn cảm thấy Tử Hoành là một người xa lạ."
"Vậy mà mỗi khi trông thấy chàng, trái tim của ta lại thổn thức khôn nguôi. Ta đã từng căm ghét chính mình không kiềm chế được mà rung động khi thấy chàng. Vậy mà người ta tôn sùng từ trước tới giờ lại không phải là người ta yêu."
" Khương Quang Kỳ, tại sao chàng dám đối xử với ta như thế, tại sao lúc đó chàng không nói, tại sao chàng không nói chàng là người đó chứ! Tại sao?" Nàng gào lên, khóc đến tê tâm phế liệt, sau tất cả mọi chuyện người đáng hận nhất chính là bản thân nàng đây. Có oán trách, có hận, có phẫn cũng chỉ có thể hận chính mình.
Cơ Tử Lan thẫn thờ, nhớ lại ánh mắt của chàng thiếu niên năm xưa. Ánh mắt chàng sáng như ánh dương trên cao, đôi môi kiêu ngạo nở nụ cười. Nàng lại nhớ đến tối đêm đó, trước Diệp Hoa Cung khi Khương Quang Kỳ trông thấy nàng bước ra từ lễ cầu siêu, ánh mắt chàng vẫn là ánh dương như năm đó, sưởi ấm cả một đêm lạnh lẽo.
Hóa ra từ trước đến giờ, nàng đã trả thù sai người.
"Khương Quang Kỳ, ta điên cuồng vì chàng như vậy, cớ sao chàng lại để ta ở lại một mình." Tử Lan gục trên bờ ngực hoàng thượng, nước mắt thấm cả vạt áo chàng.
"Cuối cùng, sau bảy năm qua ta cũng chờ được ngày này."
Một giọng nói trầm ấm vang lên, đôi cánh tay cứng rắn siết chặt ôm lấy eo nàng.
Tử Lan nghe thấy giọng nói này, trái tim đang vỡ tung lập tức giật thót lên. Nàng ngước mặt lên vô tình chạm phải ánh mắt dịu dàng đến khó cưỡng. Nàng không tin vào mắt mình, môi mấp máy không nói nên lời.
Khương Quang Kỳ một tay ôm eo nàng, một tay lau nước mắt cho nàng.
"Nước mắt nàng thấm vào tim gan ta đau như cắt, Tử Lan đừng khóc nữa. Ta xin lỗi nàng."
Tử Lan bàng hoàng không dám không tin.
Chàng chưa chết, chàng còn sống!
Đây chẳng phải là phép màu sao?
"Chẳng... chẳng phải chàng bị trúng độc rồi ư?"
Khương Quang Kỳ nghe nàng hỏi, khóe môi nở ra nụ cười cao ngạo, tay khẽ mân mê lọn tóc rũ trên gương mặt nàng.
"Nàng đánh giá ta thấp quá rồi."
"Lần sau có giở trò tẩm độc thì hãy để độc dược trên đôi môi nàng, tuyệt đối trẫm sẽ trúng độc. Phải nói là bằng mọi giá phải trúng độc." Chàng cười cười, ngữ điệu nửa thật nửa đùa.
Nàng nghe Quang Kỳ nói xong, mặt mũi đỏ lựng, tên hoàng thượng này quả thật lắm trò, vừa giả chết xong, bây giờ lại giở thói lưu manh.
"Người năm xưa ước hẹn với ta chính là chàng, tại sao, tại sao chàng không nói cho ta biết?" Nàng trách, vùng vằng muốn thoát khỏi vòng tay chàng.
"Năm đó sau khi cùng nhau ước hẹn ta chỉ nói ta là thiên tử không nói rõ danh tính, vốn định sẽ thừa kế ngôi vua để có thể cho nàng danh phận cao quý nhất thiên hạ. Nhưng Cơ thừa tướng không muốn nữ nhi tranh đấu chốn hậu cung, ta cũng đành từ bỏ ngôi vua để có thể cùng nàng sống một đời an nhàn. Tử Hoành lên ngôi, không ngờ tiên đế lại ban mối hôn sự giữa nàng và huynh ấy."
"Tử Hoành chết, ta lên ngôi. Nếu ta chạy đi giải thích với nàng, liệu nàng có tin ta không? Nàng lại tôn sùng Tử Hoành đến như vậy..." Khương Quang Kỳ trầm giọng, đôi mắt lộ vẻ ưu buồn.
"Ta như vậy vì nghĩ hắn chính là chàng, ta chưa từng yêu Tử Hoành. Trong lòng Tử Lan từ trước đến giờ, chỉ có chàng thiếu niên ước hẹn với ta mà thôi." Nàng kiên định nhìn thẳng vào mắt chàng, khẳng định nói.
Nữ nhân trước mắt kiên quyết như thế. Trong trái tim khô cằn bao năm qua của chàng cũng tìm lại được nguồn suối trong mà tươi tỉnh trở lại. Sự ấm áp hòa vào từng giọt máu chảy trên khắp cơ thể Quang Kỳ. Chính chàng cũng không thể xác định được bản thân đã yêu nữ nhân này bao nhiêu, nhưng nếu được đánh đổi, chàng nguyện sẽ đổi trăm năm phúc trạch để lấy một khắc ở bên cạnh nàng.
Khương Quang Kỳ không tự chủ được bản thân mà hôn lên đôi môi đỏ mộng của Tử Lan. Đôi môi nàng thật mềm mại, ngọt ngào như một chiếc kẹo đường thuở nhỏ. Thật khiến cho chàng nhung nhớ không quên.
Trái tim của nàng tựa như một chú vành khuyên muốn sổ lồng hân hoan bay lên trời cao. Đôi mắt nàng nhắm chặt, cảm nhận sự ấm áp, mãnh liệt từ phía đối phương. Giây phút đó, nàng chợt nhận ra, nụ hôn này mới thật sự là tình yêu bao năm qua nàng theo đuổi.
Nàng ôm chặt lấy Quang Kỳ, nàng lấy hết can đảm từ tận đáy lòng mình nói:
"Khương Quang Kỳ, Tử Lan yêu chàng, rất yêu chàng."
Quang Kỳ mỉm cười ôn nhu, dịu dàng hôn lên mái tóc nàng. Bao năm qua sống trên đời, chưa phút nào chàng hạnh phúc đến như vậy.
"Chính thất hay là phụng vị tất cả đều là dành cho nàng."
"Tử Lan không cần địa vị, ta chỉ muốn ở bên cạnh chàng." Nàng khẽ lắc đầu nói.
"Ta biết, nhưng trong lòng ta muốn cho nàng một danh phận." Chàng trầm giọng nói.
"Người phụ nữ của ta phải có danh phận cao quý nhất thiên hạ. Tử Lan, làm hoàng hậu của ta nhé?" Quang Kỳ đặt hai tay lên vai nàng, ánh mắt tràn đầy mong đợi, chàng kiên quyết nói.
Nàng khẽ gật đầu đồng ý. Cơ Tử Lan nàng trước giờ không màn danh vị nhưng nếu vị trí đó là đứng cạnh Quang Kỳ, là sống cùng nhà, là chết chung huyệt thì nàng nguyện bằng lòng bằng mọi giá.
Quang Kỳ mừng rỡ ôm chặt lấy nàng, chàng lấy trong tay áo ra một chiếc trâm cài hoa anh đào khẽ cài lên tóc nàng.
“Đây là...” Nàng sững sờ.
“Đây là trâm hoa anh đào chính tay ta khắc, loài hoa mà nàng thích nhất. Năm đó cũng dưới tán cây anh đào, cả hai chúng ta cùng ước hẹn.”
Tử Lan nghe xong những lời này, nước mắt tự khắc tuôn rơi.
Sau bao nhiêu năm qua chàng vẫn nhớ, nhớ như khắc sâu trong lòng ngày hôm đó. Thì ra kiếp này nàng đã chọn đúng người.
Nàng chợt nhớ ra một chuyện.
"Quang Kỳ, thiếp có một thỉnh cầu." Nàng cụp mắt xuống khẽ nói.
"Nàng nói đi." Chàng đáp.
"Cẩn Ngọc có công lao ra chiến trường cũng cai quản lục cung đã lâu, số phận cũng rất đáng thương. Nay chết không ai ngó ngàng, thần thiếp muốn xin chàng cho Cẩn Ngọc một danh hiệu." Nàng chậm rãi nói, nàng đối với Cẩn Ngọc chính là vừa hận vừa thương.
Cô ta tâm địa độc ác nhưng âu cũng là do số phận đẩy đưa.
"Tạ Cẩn Ngọc có công trên chiến trận, cần mẫn cai quản lục cung. Nay người đã mất, tấn phong làm Hoàng Quý Phi, ban hiệu Cẩn Thục. An táng tại hoàng lăng."
"Cẩn Thục Hoàng Quý Phi mất, hậu cung không thể vô chủ. Tĩnh Phi hiền lương thục đức, ôn hòa, hiểu lễ, đức tính tốt đẹp. Theo lệnh trẫm ngồi lên phụng vị, ba tháng nữa cử hành lễ sắc phong."
"Thần đã rõ!" Thái giám đứng bên ngoài hồi đáp thánh chỉ.
"Thần thiếp Cơ Tử Lan, tạ đại ân điển." Nàng quỳ xuống.
"Nếu đã có lòng cảm tạ như vậy chi bằng nàng trả ơn cho ta." Quang Kỳ nở nụ cười gian manh.
"Chàng muốn thần thiếp làm gì cho chàng." Nàng ngờ nghệch hỏi.
"Sinh cho trẫm một tiểu tử khỏe mạnh."
Khương Quang Kỳ kéo Cơ Tử Lan lên giường nằm trọn trong lòng chàng.
Tấm rèm cũng dần được vén xuống.
Cẩn Ngọc trước khi chết đã nói, người cùng nàng ước hẹn năm xưa không phải là Khương Tử Hoành. Người giống Khương Tử Hoành như đúc một khuôn trong thiên hạ chỉ có một, người đó không ai khác chính là Khương Quang Kỳ.
Mọi chuyện rối rắm, đảo tung, lòng nàng rối như tơ vò, sôi sục như lửa đốt. Trong tâm can nàng lóe lên hàng ngàn tia hi vọng có thể được gặp lại người năm xưa.
Nàng vội vã bước vào trong, trước mắt nàng là nam nhân với gương mặt trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền, đôi môi luôn nở nụ cười kiêu ngạo nay cũng đã tím tái, trông yếu ớt vô cùng.
Độc dược tẩm trong gối bấy lâu nay cũng đã hiệu nghiệm. Dựa trên sắc mặt và thời gian tẩm độc, người nằm trên long sàng kia nhất định đã không thể qua khỏi.
Cơ Tử Lan Quỳ thụp xuống sàn, trái tim như bị một lực rất mạnh ép đến vỡ tung. Hai hàng lệ lăn dài trên đôi gò má. Nàng cắn chặt môi đến bật máu. Tính mưu, tính kế cả trăm ngàn bước, cuối cùng lại đến chậm một bước.
"Quang Kỳ, là Tử Lan có lỗi với người." Nàng khóc nấc lên, người trên long sàng đôi mắt vẫn khép.
Không tin!
Nàng không tin!
Nàng đứng dậy bước loạng choạng từng bước đến bên long sàn.
Tử Lan ngã quỵ xuống bên cạnh hoàng thượng.
Nàng nắm lấy tay chàng áp lên đôi má đẫm lệ.
Tay người giờ đã lạnh toát.
"Chàng biết không, từ khi được gả cho Tử Hoành. Ta chưa một ngày được hạnh phúc, trong lòng ta vẫn cảm thấy Tử Hoành là một người xa lạ."
"Vậy mà mỗi khi trông thấy chàng, trái tim của ta lại thổn thức khôn nguôi. Ta đã từng căm ghét chính mình không kiềm chế được mà rung động khi thấy chàng. Vậy mà người ta tôn sùng từ trước tới giờ lại không phải là người ta yêu."
" Khương Quang Kỳ, tại sao chàng dám đối xử với ta như thế, tại sao lúc đó chàng không nói, tại sao chàng không nói chàng là người đó chứ! Tại sao?" Nàng gào lên, khóc đến tê tâm phế liệt, sau tất cả mọi chuyện người đáng hận nhất chính là bản thân nàng đây. Có oán trách, có hận, có phẫn cũng chỉ có thể hận chính mình.
Cơ Tử Lan thẫn thờ, nhớ lại ánh mắt của chàng thiếu niên năm xưa. Ánh mắt chàng sáng như ánh dương trên cao, đôi môi kiêu ngạo nở nụ cười. Nàng lại nhớ đến tối đêm đó, trước Diệp Hoa Cung khi Khương Quang Kỳ trông thấy nàng bước ra từ lễ cầu siêu, ánh mắt chàng vẫn là ánh dương như năm đó, sưởi ấm cả một đêm lạnh lẽo.
Hóa ra từ trước đến giờ, nàng đã trả thù sai người.
"Khương Quang Kỳ, ta điên cuồng vì chàng như vậy, cớ sao chàng lại để ta ở lại một mình." Tử Lan gục trên bờ ngực hoàng thượng, nước mắt thấm cả vạt áo chàng.
"Cuối cùng, sau bảy năm qua ta cũng chờ được ngày này."
Một giọng nói trầm ấm vang lên, đôi cánh tay cứng rắn siết chặt ôm lấy eo nàng.
Tử Lan nghe thấy giọng nói này, trái tim đang vỡ tung lập tức giật thót lên. Nàng ngước mặt lên vô tình chạm phải ánh mắt dịu dàng đến khó cưỡng. Nàng không tin vào mắt mình, môi mấp máy không nói nên lời.
Khương Quang Kỳ một tay ôm eo nàng, một tay lau nước mắt cho nàng.
"Nước mắt nàng thấm vào tim gan ta đau như cắt, Tử Lan đừng khóc nữa. Ta xin lỗi nàng."
Tử Lan bàng hoàng không dám không tin.
Chàng chưa chết, chàng còn sống!
Đây chẳng phải là phép màu sao?
"Chẳng... chẳng phải chàng bị trúng độc rồi ư?"
Khương Quang Kỳ nghe nàng hỏi, khóe môi nở ra nụ cười cao ngạo, tay khẽ mân mê lọn tóc rũ trên gương mặt nàng.
"Nàng đánh giá ta thấp quá rồi."
"Lần sau có giở trò tẩm độc thì hãy để độc dược trên đôi môi nàng, tuyệt đối trẫm sẽ trúng độc. Phải nói là bằng mọi giá phải trúng độc." Chàng cười cười, ngữ điệu nửa thật nửa đùa.
Nàng nghe Quang Kỳ nói xong, mặt mũi đỏ lựng, tên hoàng thượng này quả thật lắm trò, vừa giả chết xong, bây giờ lại giở thói lưu manh.
"Người năm xưa ước hẹn với ta chính là chàng, tại sao, tại sao chàng không nói cho ta biết?" Nàng trách, vùng vằng muốn thoát khỏi vòng tay chàng.
"Năm đó sau khi cùng nhau ước hẹn ta chỉ nói ta là thiên tử không nói rõ danh tính, vốn định sẽ thừa kế ngôi vua để có thể cho nàng danh phận cao quý nhất thiên hạ. Nhưng Cơ thừa tướng không muốn nữ nhi tranh đấu chốn hậu cung, ta cũng đành từ bỏ ngôi vua để có thể cùng nàng sống một đời an nhàn. Tử Hoành lên ngôi, không ngờ tiên đế lại ban mối hôn sự giữa nàng và huynh ấy."
"Tử Hoành chết, ta lên ngôi. Nếu ta chạy đi giải thích với nàng, liệu nàng có tin ta không? Nàng lại tôn sùng Tử Hoành đến như vậy..." Khương Quang Kỳ trầm giọng, đôi mắt lộ vẻ ưu buồn.
"Ta như vậy vì nghĩ hắn chính là chàng, ta chưa từng yêu Tử Hoành. Trong lòng Tử Lan từ trước đến giờ, chỉ có chàng thiếu niên ước hẹn với ta mà thôi." Nàng kiên định nhìn thẳng vào mắt chàng, khẳng định nói.
Nữ nhân trước mắt kiên quyết như thế. Trong trái tim khô cằn bao năm qua của chàng cũng tìm lại được nguồn suối trong mà tươi tỉnh trở lại. Sự ấm áp hòa vào từng giọt máu chảy trên khắp cơ thể Quang Kỳ. Chính chàng cũng không thể xác định được bản thân đã yêu nữ nhân này bao nhiêu, nhưng nếu được đánh đổi, chàng nguyện sẽ đổi trăm năm phúc trạch để lấy một khắc ở bên cạnh nàng.
Khương Quang Kỳ không tự chủ được bản thân mà hôn lên đôi môi đỏ mộng của Tử Lan. Đôi môi nàng thật mềm mại, ngọt ngào như một chiếc kẹo đường thuở nhỏ. Thật khiến cho chàng nhung nhớ không quên.
Trái tim của nàng tựa như một chú vành khuyên muốn sổ lồng hân hoan bay lên trời cao. Đôi mắt nàng nhắm chặt, cảm nhận sự ấm áp, mãnh liệt từ phía đối phương. Giây phút đó, nàng chợt nhận ra, nụ hôn này mới thật sự là tình yêu bao năm qua nàng theo đuổi.
Nàng ôm chặt lấy Quang Kỳ, nàng lấy hết can đảm từ tận đáy lòng mình nói:
"Khương Quang Kỳ, Tử Lan yêu chàng, rất yêu chàng."
Quang Kỳ mỉm cười ôn nhu, dịu dàng hôn lên mái tóc nàng. Bao năm qua sống trên đời, chưa phút nào chàng hạnh phúc đến như vậy.
"Chính thất hay là phụng vị tất cả đều là dành cho nàng."
"Tử Lan không cần địa vị, ta chỉ muốn ở bên cạnh chàng." Nàng khẽ lắc đầu nói.
"Ta biết, nhưng trong lòng ta muốn cho nàng một danh phận." Chàng trầm giọng nói.
"Người phụ nữ của ta phải có danh phận cao quý nhất thiên hạ. Tử Lan, làm hoàng hậu của ta nhé?" Quang Kỳ đặt hai tay lên vai nàng, ánh mắt tràn đầy mong đợi, chàng kiên quyết nói.
Nàng khẽ gật đầu đồng ý. Cơ Tử Lan nàng trước giờ không màn danh vị nhưng nếu vị trí đó là đứng cạnh Quang Kỳ, là sống cùng nhà, là chết chung huyệt thì nàng nguyện bằng lòng bằng mọi giá.
Quang Kỳ mừng rỡ ôm chặt lấy nàng, chàng lấy trong tay áo ra một chiếc trâm cài hoa anh đào khẽ cài lên tóc nàng.
“Đây là...” Nàng sững sờ.
“Đây là trâm hoa anh đào chính tay ta khắc, loài hoa mà nàng thích nhất. Năm đó cũng dưới tán cây anh đào, cả hai chúng ta cùng ước hẹn.”
Tử Lan nghe xong những lời này, nước mắt tự khắc tuôn rơi.
Sau bao nhiêu năm qua chàng vẫn nhớ, nhớ như khắc sâu trong lòng ngày hôm đó. Thì ra kiếp này nàng đã chọn đúng người.
Nàng chợt nhớ ra một chuyện.
"Quang Kỳ, thiếp có một thỉnh cầu." Nàng cụp mắt xuống khẽ nói.
"Nàng nói đi." Chàng đáp.
"Cẩn Ngọc có công lao ra chiến trường cũng cai quản lục cung đã lâu, số phận cũng rất đáng thương. Nay chết không ai ngó ngàng, thần thiếp muốn xin chàng cho Cẩn Ngọc một danh hiệu." Nàng chậm rãi nói, nàng đối với Cẩn Ngọc chính là vừa hận vừa thương.
Cô ta tâm địa độc ác nhưng âu cũng là do số phận đẩy đưa.
"Tạ Cẩn Ngọc có công trên chiến trận, cần mẫn cai quản lục cung. Nay người đã mất, tấn phong làm Hoàng Quý Phi, ban hiệu Cẩn Thục. An táng tại hoàng lăng."
"Cẩn Thục Hoàng Quý Phi mất, hậu cung không thể vô chủ. Tĩnh Phi hiền lương thục đức, ôn hòa, hiểu lễ, đức tính tốt đẹp. Theo lệnh trẫm ngồi lên phụng vị, ba tháng nữa cử hành lễ sắc phong."
"Thần đã rõ!" Thái giám đứng bên ngoài hồi đáp thánh chỉ.
"Thần thiếp Cơ Tử Lan, tạ đại ân điển." Nàng quỳ xuống.
"Nếu đã có lòng cảm tạ như vậy chi bằng nàng trả ơn cho ta." Quang Kỳ nở nụ cười gian manh.
"Chàng muốn thần thiếp làm gì cho chàng." Nàng ngờ nghệch hỏi.
"Sinh cho trẫm một tiểu tử khỏe mạnh."
Khương Quang Kỳ kéo Cơ Tử Lan lên giường nằm trọn trong lòng chàng.
Tấm rèm cũng dần được vén xuống.