Chương : 42
“Chuyện gì?”. Mạnh Phồn lo lắng, muốn đưa Yến Nhất đi càng nhanh càng tốt.
Yến Nhất từ đầu đến cuối vẫn giữ nguyên nụ cười vô hại, thoạt nhìn rất là vô tội.
Ngô Liệt không đáp lại, mà dùng ánh mắt sắc bén đánh giá Yến Nhất: “Người bạn này của anh, là một trong những nhân chứng của vụ ác ma tập kích này, nếu nói anh ta là con người thì theo quy định chúng tôi phải đem anh ta về lấy khẩu cung đồng thời loại bỏ ký ức liên quan.
Vẻ mặt Mạnh Phồn thành khẩn: “Không phải con người”.
Sao có thể để các anh đưa ông xã tôi đi được!
Ngô Liệt rít một hơi, cười như không cười: “Thế anh ta là gì?”.
“Anh ấy là địa tinh (*)”.Mạnh Phồn nói dối không chớp mắt.
(*) Địa tinh (Gnome) là một yêu quái trong truyền thuyết châu Âu, vóc dáng thấp bé, đầu đội mũ đỏ, mặc đồ đốn củi, thường hoạt động ở dưới đất, do các đặc tính này mà địa tinh cũng thường bị nhầm với người lùn.
Nụ cười của Yến Nhất liền cứng ngắc một giây:…
Theo quy định của Hiệp hội thợ săn quái vật, tất cả phi nhân loại trên thế giới từ khi sinh ra đều phải ghi lại trong hồ sơ, từ chủng tộc, tướng mạo, tên tuổi, năng lực đặc biệt đến đánh giá về cấp độ nguy hiểm, cùng với địa chỉ và phương thức liên lạc, tất cả đều được ghi chép đầy đủ để tiện quản lý, nếu Ngô Liệt không tra được Yến Nhất trong hồ sơ phi nhân loại, thân phận của Yến Nhất có nguy cơ bại lộ.
Nhưng có một sinh vật phi nhân được loại trừ ra khỏi luật này, đó là địa tinh.
Bởi vì số lượng chủng tộc địa tinh quá lớn, hơn nữa còn là sinh vật gần gũi với loài người nhất, năng lực rất yếu, đánh giá nguy hiểm toàn bộ chủng tộc hàng năm chỉ duy trì ở mức D hoặc thấp hơn, vì vậy địa tinh là chủng tộc duy nhất không bị ghi chép.
Mình thực sự quá thông minh, Mạnh Phồn lau mồ hôi lạnh, thầm khen ngợi bản thân.
“Anh ta là địa tinh?”. Ngô Liệt kinh ngạc, “Địa tinh sao sao có ưa nhìn như thế?”.
Bợi vì chủng địa tinh bẩm sinh khá xấu xí!
Yến Nhất tao nhã gật đầu, mỉm cười với Ngô Liệt: “Cảm ơn”.
“Ngô tiên sinh không nên phân biệt chủng tộc! Đôi khi địa tinh cũng có một hai người rất đẹp trai đó!”. Mạnh Phồn nghiêm nghị khiển trách, nhanh trí bổ sung một câu: “Anh ấy là địa tinh cực nóng”
Yến Nhất hết sức phối hợp gật đầu, mỉm cười bật ngón tay, đầu ngón tay hiện lên đốm lửa nhỏ.
Điều khiển lửa trong phạm vi nhỏ là năng lực đặc biệt của địa tinh cực nóng, uy lực không khác gì một chiếc bật lửa mang theo bên người, vì vậy địa tinh cực nóng, cho nên địa tinh cực nóng đều xấu hổ khi nói mình là phi nhân loại.
“Được rồi”. Ngô Liệt nhún vai, “Tôi tin.”
Thợ săn quái vật đứng cạnh Ngô Liệt vốn không lên tiếng cuối cùng cũng mở miệng, không tán thành: “Chủng tộc có thể điều khiển lửa không chỉ có mỗi địa tinh cực nóng, hơn nữa trông hắn không giống, tốt nhất vẫn nên đưa hắn về điều tra…”.
“Không cần làm vậy”. Ngô Liệt lười biếng ngáp một cái, “Cậu còn ngại tăng ca chưa đủ à?”.
“Anh lúc nào cũng thế”. Đối phương bất đắc dĩ thở dài, vẻ mặt kiêu ngạo, “Sau này tôi không thèm quan tâm đến anh nữa”.
“Ồ, được thế thì tốt”. Ngô Liệt hoàn toàn không nể mặt, đồng thời đổi chủ đề, vẫy Mạnh Phồn: “Bác sĩ Mạnh, anh đi theo tôi một lát, tôi có chuyện khác muốn nói riêng với anh”.
Mạnh Phồn đi theo Ngô Liệt chừng hơn mười mét, cộng sự của Ngô Liệt bắt đầu gọi xe cấp cứu cho người thanh niên bị tập kích, Yến Nhất ôm nghi ngờ đứng nhìn về phía này.
“Nói đi, chuyện gì”. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạnh Phồn tràn ngập cảnh giác.
Ngô Liệt mỉm cười, không nhanh không chậm nói: “Là thế này, bắt đầu từ tuần trước, bọn tôi liên tục nhận được rất nhiều báo cáo về sự việc quái vật hệ địa ngục tấn công con người…Tình hình này rất kỳ lạ, bởi hơn hai mươi năm trước những con quái vật này đã bị phong ấn ở địa ngục, mặc dù có số ít lọt lưới, nhưng hơn hai mươi năm qua sự việc tận mắt nhìn thấy quái vật liên quan đến địa ngục bình quân mỗi năm chỉ có hai lần, tấn công thì càng ít. Nhưng số vụ tập kích trong một tuần nay lại nhiều hơn cả số vụ chứng kiến hơn hai mươi năm nay cộng lại…Những thợ săn quái vật khác đều cho rằng nguyên nhân là do phong ấn địa ngục thời gian trước đã mất hiệu lực, lượng lớn ác ma bị phong ấn dưới địa ngục trốn ra ngoài, đương nhiên sẽ xảy ra nhiều chuyện ác tính, nhưng mà…Tôi không cho là vậy”.
Mạnh Phồn liền nhớ đến chuyện Long Dực từng nói, gần cuối thế kỷ số vụ ác ma tập kích tăng vọt, cùng với độ lan tỏa như bệnh dịch của lời tiên tri Nostradamus.
Quả thực giống như chuyện cũ đang tái diễn!
Mạnh Phồn im lặng chốc lát, hỏi: “Vậy cậu cho là thế nào?”.
Ngô Liệt ung dung nhả điếu thuốc, đáp: “Tôi cho là có người đứng sau giật dây”.
Đúng đúng tôi cũng nghĩ thế! Mạnh Phồn lập tức tặng cho Ngô Liệt một đóa hoa hồng trong lòng.
Mẹ nó lúc nào cũng có kẻ gian muốn hãm hại ông xã đẹp trai của mình!
Nhưng là một mị ma thâm tàng bất lộ, vẻ mặt Mạnh Phồn vẫn vô cùng bình tĩnh: “Tại sao? Cậu có bằng chứng không?”. Có bằng chứng thì mau mau chia sẻ với bạn bè chúng ta rất cần nó!
“Đương nhiên là không”. Ngô Liệt trả lời như chuyện đương nhiên.
“Đệch”. Mạnh Phồn lập tức ném qua một cái liếc mắt, thất vọng tràn trề.
Ngô Liệt nhả ra một hơi thuốc, thở dài nói: “Thực ra tôi vẫn luôn cảm thấy loài người đối xử quá khắc nghiệt với phi nhân loại, ít nhất là trên những số liệu mà tôi nhìn thấy, phi nhân loại hoàn toàn không có uy hiếp lớn đối với con người, tỉ lệ tội phạm phi nhân loại được đánh giá cấp độ nguy hiểm trên A nhắm vào con người thấp hơn con người nhắm vào chính mình, nhưng dù vậy, từ trước đến nay chúng tôi vẫn quen gạch dấu bằng giữa phi nhân loại và chữ “ác”, nếu không phải không làm được, Hiệp hội thậm chí còn muốn đuổi tận giết tuyệt phi nhân loại…Về phần chứng cứ, hồ sơ về phi nhân loại hệ địa ngục tập kích con người tôi tra được ba năm trước, tỉ lệ phạm tội vẫn thấp khiến người ta khó mà tin được, ác ma là một loài sinh vật ưu nhã, bọn họ quen trao đổi bình đẳng với con người, anh tình tôi nguyện rút đi linh hồn, chứ không phải đêm hôm mai phục trong bụi cây cắn đứt cổ họng người qua đường vô tội”.
“Đúng thế đúng thế!”. Mạnh Phồn gật đầu như giã tỏi, còn thuận tiện dại trai một chút.
Ông xã tôi thực sự rất tao nhã rất dịu dàng, bên trong lịch lãm còn mang chút hư hỏng, bên trong hư hỏng lại thêm phần đáng yêu!
Anh ấy còn lâu mới xông ra đường cắn người được chứ!
Mặc dù anh trai anh ấy thì rất khó nói, hắn là một tên thiểu năng…
Ngô Liệt thích thú nhìn tiểu mị ma đang nói đột nhiên lộ vẻ mặt thiếu nữ tư xuân, giơ tay quơ quơ trước mặt anh: “Bác sĩ Mạnh, anh có ổn không?”.
“Rất ổn, anh tiếp tục đi”. Mạnh Phồn nháy mắt lại nghiêm túc.
“Theo tôi phân tích, trong toàn bộ tiến trình lịch sử của loài người, khoảng thời gian có tỉ lệ ác ma phạm tội cao nhất chỉ từ năm 1992 đến 1999, đây là cao nhất, cũng chỉ là khoảng thời gian duy nhất, anh không cảm thấy rất kì lạ sao?”. Ngô Liệt hạ giọng, chậm rãi nói: “Tôi có một suy đoán —— Nói không chúng có người vì muốn đả kích thế lực địa ngục, nên cố ý sắp xếp một bộ phận ác ma gây ra hỗn loạn, đồng thời trắng trợi lợi dụng lời tiên tri tận thế và thời điểm gần kề năm 1999 để trùm lên bầu không khí khủng bố, còn Hiệp hội thợ săn sẽ trở thành con dao trong tay thế lực này…Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán mà thôi”. Ánh mắt Ngô Liệt sáng quắc quan sát vẻ mặt Mạnh Phồn, trầm giọng nói, “Vì vậy, tôi cần một bằng chứng đanh thép, bằng chứng này chỉ anh mới có thể cho tôi”.
“Tôi? Cho thế nào?”. Mạnh Phồn nổi lên hứng thú.
“Các vụ ác ma tập kích con người có một điểm chung, đó là ác ma cuối cùng đều không bị tóm được, chúng hoặc là tháo chạy, hoặc là trước khi bị bắt tự thiêu tiêu biến, mặc dù ác ma sau khi bị trọng thương sẽ tự thiêu, linh hồn trở về địa ngục, nhưng có một số vụ ác ma chỉ đơn thuần vì sợ bị bắt được, trong tình trạng không bị thương cũng tự thiêu, nói đơn giản, chẳng khác nào con người sợ tội mà tự sát cả”. Ánh mắt Ngô Liệt tối sẫm, “Đây rất có thể là vì chúng bị người nào đó khống chế, người này muốn ác ma thủ hạ của mình tuyệt đối giữ miệng, còn bác sĩ Mạnh, anh là người duy nhất trên thế giới này có thể xâm nhập vào não bộ của ác ma trước khi tự thiêu và rút ký ức của ác ma, rồi sau đó lấy chúng làm chứng cứ, thú ăn mộng và mị ma thuần huyết đều không thể làm được việc này, bọn chúng chỉ có thể rút ký ức hoặc cho ký ức mà thôi”.
“Cho nên?”. Mạnh Phồn hỏi.
Thực ra Ngô tiên sinh à anh thật sự không cần cảm thấy năng lực này rất tuyệt đâu, đối với tôi việc rút ký ức và tái hiện lại quá trình này quả thực chẳng khác nào ăn rồi nôn ra! Mạnh Phồn vừa oán thầm vừa siết chặt nắm đấm, lòng bàn tay đều là mồ hôi, hơi hồi hộp và chóng mặt nhẹ!
Bởi vì nếu thực sự có thể giúp Yến Nhất lấy lại trong sạch thì quả thực không thể tốt hơn!
Ngón trỏ của Ngô Liệt chỉ thẳng vào Mạnh Phồn: “Anh, lấy thân phận trợ thủ của tôi gia nhập Hiệp hội, hiện giờ tôi đang phụ trách tất cả các vụ ác ma tập kích trong thành phố này, khoảng thời gian này anh sẽ làm việc với tôi”.
Mạnh Phồn trầm mặc trong chốc lát, yếu ớt hỏi: “Còn cách nào khác không?”.
“Không có”. Ngô Liệt trừng mắt nhìn anh, “Bên cạnh tôi còn một cộng sự, anh muốn tham gia thì nhất định phải có một thân phận hợp lý”.
Mạnh Phồn hơi băn khoăn, gãi gãi đầu:…
“Có gì khó khăn à?”. Ngô Liệt hỏi.
“…Một chút”.
Ông xã tôi nhất định sẽ ghen lật trời cho xem! Anh ấy mà ghen thì đến nhân cách phụ của mình cũng không bỏ qua! Huống hồ muốn tôi ngày ngày làm việc cùng anh, như vậy không chừng anh ấy sẽ ghen đến nỗi đi hủy diệt thế giới mất!
Nghĩ một chút đã thấy chuột rút chân!
“Tiền lương rất cao”. Ngô Liệt sử dụng chiêu sự cám dỗ của tiền bạc bách phát bách trúng, “Hơn nữa tôi có thể lấy danh nghĩa tư nhân thêm cho anh một phần”.
Mạnh Phồn nhạt nhẽo hừ một tiếng, cực kì coi thường: “Đây không phải vấn đề của tôi”.
Bởi vì hiện giờ tôi hoàn toàn không thiếu tiền.
Anh không biết ông xã tôi và anh trai thiểu năng của anh ấy tích bao nhiêu vàng dưới địa ngục đâu, nói ra sẽ dọa chết anh đó!
Ngô Liệt thấp giọng cười, chỉ chỉ Yến Nhất đứng đằng xa nhìn về phía này không rời mắt, nói: “Người bạn kia của anh căn bản không phải là địa tinh cực nóng…Mấy lần trước lúc gặp anh, mùi lưu huỳnh trên người anh chắc là tới từ trên người hắn, chẳng lẽ, hắn là ác ma?”.
“…Anh ấy chỉ là một con địa tinh cực nóng thôi được chứ, anh đừng đoán vớ đoán vẩn”. Trước khi sự việc rõ ràng Mạnh Phồn không định vạch trần thân phận của Yến Nhất, vì vậy đành phải phát huy kĩ thuật diễn, ngây thơ chớp chớp mắt nhanh chóng đổi chủ đề, “Vừa nãy anh nói tiền lương lấy danh nghĩa tư nhân trả cho tôi là bao nhiêu?”.
“Anh đồng ý rồi nhé”. Đạt được mục đích, Ngô Liệt cười đến là thiếu đòn, “Bao nhiêu tùy anh”.
Còn Yến Nhất đứng xa xa, đang híp mắt trừng Ngô Liệt đang vừa noi vừa cười vơi tiểu mị ma nhà mình.
Yến tiên sinh không vui!