Chương : 387
Chương 387
Chiến Hàn Quân bế Lạc Thanh Du trở về vườn Hương Đỉnh, bác sĩ gia đình xách hộp thuốc đến trong chốc lát.
Sau khi kiểm tra toàn diện cho Lạc Thanh Du, bác sĩ đưa ra kết luận rằng: “Cô Thanh Du bị thiếu máu do suy dinh dưỡng”
Chiến Hàn Quân chau mày nhìn tờ kiểm tra sức khỏe chỉ chít những mũi tên đánh dấu Bác sĩ đi khỏi, Chiến Hàn Quân ngồi thẫn thờ bên giường Anh quét mắt nhìn gương mặt xanh xao tiều tụy của Lạc Thanh Du, lòng âm ỉ nỗi xót xa Rốt cuộc cô đã sống như thế nào trong suốt bảy năm qua?
Chăm sóc cho con cái khỏe mạnh là thế, ấy vậy mà bản thân mình thì lại để cho tan nát tơi bời.
Có lẽ anh buộc phải dùng đến một vài biện pháp khác lạ.
Khi Lạc Thanh Du tỉnh dậy đã thấy gương mặt ba trăm sáu mươi độ không góc chết như từ trong truyện tranh bước ra của Chiến Hàn Quân đang nhìn mình ngập tràn ưu tư Bấy lâu nay đã quen với vẻ mặt quý tộc tự phụ của anh, đột nhiên thanh bằng nét lo lắng u sầu, Lạc Thanh Du bỗng dấy lên một dự cảm chẳng lành.
Cô hoảng hốt kéo tay Chiến Hàn Quân: “Cậu Quân, có phải là tôi sắp chết hay không?”
Đôi mắt Chiến Hàn Quân lóe lên một ánh nhìn ranh mãnh.
“Có gì cần trăn trối không?” Anh hỏi cô bằng giọng vô cùng điềm tĩnh.
“Sau khi… tôi chết, liệu… anh có thể ở góa vì tôi không?” Đôi mắt nai trong veo hấp háy, giọng nói ngập ngừng bẽn lẽn.
“Không thể”
“Nếu nhất định phải tìm mẹ kế cho Quốc Việt và mấy đứa, thì anh có thể tìm một em gái hiền lành đáng yêu như tôi đây được không?
Tốt nhất là cô nào mà đánh nhau không thẳng.
được Thanh Tùng, cãi nhau không lại được.
Quốc Việt, không nhõng nhẽo nũng nịu được băng Thanh An. Được vậy thì tôi mới có thể nhắm mắt ngậm cười nơi chín suối được”
Khóe miệng Chiến Hàn Quân co giật mạnh.
“Không yên tâm về các con à?”
Mắt Lạc Thanh Du đỏ hoe: “Ừ”
“Thế thì hãy sống khỏe mạnh cho tôi. Nếu không thì tôi không dám đảm bảo sẽ tìm một người phụ nữ thế nào về ngược đãi các con cô đâu”
Lạc Thanh Du sợ hãi trở mình ngồi dậy: “Cậu Quân, anh đừng ác thế được không, chúng cũng là con của anh cơ mà?
Kết quả là bỗng nhận ra mình có thể cử động thoải mái, Lạc Thanh Du mừng vui khôn tả. “Tôi không sao à?”
Chiến Hàn Quân không nhịn được cười khi nhìn người con gái đáng yêu trong “phút lâm chung” còn lo nghĩ cho bầy con ấy.
Anh bế cô lên đặt trên người mình, ôm mặt cô và bắt đầu trao nụ hôn.
Lạc Thanh Du ý thức được hành động tiếp theo sẽ xảy ra, mặt cô đỏ bừng lên chống cự lại: “Cậu Quân, tôi đang ngã bệnh cơ mà?”
Chiến Hàn Quân trơ tráo khêu gợi bên tai cô: “Tôi sẽ nhẹ nhàng!”
‘Sau một hiệp, Lạc Thanh Du mệt rũ rượi nằm trên giường, cô hoàn toàn không có quyền được chống cự.
“Cưng à, chúng ta kết hôn đi Lúc này, giọng nói ôn tôn của Chiến Hàn Quân đột nhiên vang lên bên tai Lạc Thanh Du, giọng điệu nghe kiên quyết một cách ngang bướng.
Lạc Thanh Du cứng đờ người, trong trái tim như có thứ gì đó đang chầm chậm vỡ vụn.
Tiếng gọi “cưng ơi” của Chiến Hàn Quân thực sự đã thực sự khơi dậy toàn bộ tình yêu và thù hận của cô ở cả hai kiếp.
Cô còn nhớ trong kiếp trước, sau mỗi lần uống say mèm anh đều gọi cô như vậy.
Rõ ràng cô trông thấy được khát khao mãnh liệt trong đôi mắt anh, nhưng mặc cho cô khiêu khích như thế nào, anh vẫn không muốn cô.
Ngày ấy ngập trong hạnh phúc, cho rằng anh tôn trọng cô.
Nay mới biết là anh xem thường cô.
Ngày hôm nay, anh lại gọi cô là cưng?
Quả nhiên đàn ông là giống loài suy nghĩ bằng nửa thân dưới, anh có thể gọi Nghiêm Linh Trang là cưng, cũng có thể gọi Lạc Thanh Du là cưng, hễ con quỷ dục vọng trào lên thì chắc là gọi ai cũng được.
Phẩm chất riêng của thứ đàn ông cặn bã, tại sao kiếp trước cô lại không nhận ra được đặc điểm này của anh cơ chứ?
Lạc Thanh Du gồng mình ép dòng nước mắt chảy ngược vào trong, lấy lại bình tĩnh: “Cậu Quân, anh nói thật lòng đấy à?2”
Anh đặt tay cô lên trái tìm mình, giọng nói nhõng nhẽo mang vẻ ấm ức: “Tôi sẽ dùng cả cuộc đời này để trả lời cho em”
Rồi anh chìm vào giấc ngủ êm đêm bên cạnh cô.