Chương : 388
Chương 388
Nước mắt của Lạc Thanh Du không nhịn được mà lã chã rơi xuống.
Cô khóc làm ướt cả gối Cô còn có thể tin tưởng anh sao?
Ánh mắt cô trống rỗng vô hồn.
Cuối cùng ánh mắt kia rơi vào sàn nhà được làm bằng đá cẩm thạch trăng và cầu thang làm bằng gỗ lim được chạm khắc hoa văn tỉ mỉ.
Tay vịn đi thẳng lên tầng, nơi đó ánh sáng vô cùng yếu ớt.
“Có một người đàn bà điên, ẩn núp trên giường của bố!”
Trong đầu Lạc Thanh Du bỗng nhiên vang lên âm thanh run rẩy của Chiến Quốc Việt.
Lạc Thanh Du vừa hoảng sợ vừa kinh ngạc nên không có cách nào ngủ được nữa, cô bò dậy mặc quần áo tử tế sau đó rón rén đi lên cầu thang lên tầng.
Bí mật trên tầng, không chỉ làm Chiến Quốc Việt bất an, mà nó cũng làm cho cô hoang mang bất an.
Người đàn bà trên lầu, đến cuối cùng là ai?
Vườn Hương Đỉnh, được sắp xếp bố cục mang hương vị kiến trúc cổ điển. Cho nên mỗi phòng đều có kết cấu khá phức tạp, ánh sáng cũng rất yếu.
Lạc Thanh Du đẩy khóa cửa ra, sau khi cô tiến vào lại trở tay đóng lại cửa.
Trong phòng ngủ được sắp xếp một phòng tiếp khách nhỏ, căn phòng bố trí khá đơn giản, ở giữa đặt một cái bàn vuông, trên bàn bày biện một bộ chén pha trà, sau đó là cái ghế không rẻ được làm từ gỗ tử đàn.
Hai cánh cửa hai bên bức tường của phòng khách cũng được mở ra. Lạc Thanh Du không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà lại đi vào cánh cửa bên phải. Đứng trước cái cửa gõ nhỏ, cô nhẹ nhàng đẩy ra. Lạc Thanh Du cẩn thận đi vào.
Bên trong là một căn phòng ngủ, đồ nội thất của căn phòng này toàn bộ đều được làm băng gỗ cổ từ các triều đại nhà Minh đến nhà Thanh. Màu sắc căn phòng cũng rất phù hợp với tính cách của Chiến Hàn Quân: Màu đen u ám ngột ngạt.
Đập vào mắt cô là một tấm bình phong hư hư thật thật che dấu lại phong cảnh phía sau, thật ra những cái này chỉ cần liếc qua là thấy ngay.
Lạc Thanh Du đi về phía tấm bình phong, trong lòng không biết tại sao đột nhiên khẩn trương. Hai tay cô không tự chủ được mà nắm chặt thành nắm đấm.
Tấm bình phong được chăm rỗng hoa văn, kết hợp với những bức tranh truyền thống Trung Quốc, tạo nên vẻ tao nhã. Lạc Thanh Du đam mê tranh, nhưng giờ phút này một chút tâm tình để thưởng thức tránh cô cũng không có, cô nín thở từ từ tới gần tấm bình phong.
Đến gần cô có thể thấy được phong cảnh sau tấm bình phong kia.
Sau tấm bình phong là một bình lưu hương, khói bay ra tỏa ra mùi đàn hương dễ chịu.
Trên tường được treo một bức tranh được đóng khung, trong khung tranh người đàn ông mặc quần áo rộng rãi lộ ra xương quai xanh hấp dẫn mê người. Trên cố anh còn đeo một sợi dây chuyền đầu lâu.
Cặp mắt mị hoặc kia còn mang theo mấy phần lười biếng và yêu dã, ánh mắt anh quyến rũ như tơ, anh đang năm nghiêng trên giường.
Mà trên người anh, một người đàn bà đang nằm lộ ra phần lưng quyến rũ.
Chỉ cái lưng đã là cho người ta liên tưởng đến ‘phong hoa tuyệt đại, xinh đẹp tuyệt trần.
Lạc Thanh Du đứng trước bức tranh, thấy trong mắt người đàn ông lộ ra nhu tình và sủng nịnh, cô cảm thấy trái tim mình rơi vào vực sâu vô tận.
Người đàn ông trên bức tranh, cho dù là gương mặt tinh xảo như điêu khắc kia, hay là cặp mắt đào hoa thâm thúy mê người, hoặc khí chất kiêu căng cao thượng mà anh tỏa ra, đều giống như đúc với Chiến Hàn Quân.
Chiến Hàn Quân, anh quả nhiên cùng những người đàn bà khác có quan hệ không †ầm thường! Hơn nữa còn quan minh chính đại vẽ treo lên tường!
Trái tim Lạc Thanh Du đau rút, thân thể chợt lảo đảo, hai tay cô vội bấu vào bình lưu hương.
Bình lưu hương truyền đến nhiệt độ nóng dan, làm cho Lạc Thanh Du một lần nữa cảm thấy đáy lòng tuyệt vọng.
Khói bay ra từ bình lưu hương chưa bao giờ tắt, xem ra căn phòng này vẫn luôn có người ở.
Quốc Việt nói không sai, trên tầng quả nhiên có một người đàn bà!
Lạc Thanh Du thống khổ nhảm mắt lại, cô không muốn đối mặt với bí mật mà mình vừa phát hiện kia.
Nhưng vừa nhắm mắt lại, trong đầu cô lại như vô hình hiện ra một ít hình ảnh mơ hồ.
Còn có một giọng nói: “Nghiêm Linh Trang, tôi không xứng với cô. Cô thả tôi đi”
Đó là âm thành thống khổ cầu xin của Chiến Hàn Quân.
Giọng nói này rất chân thật, giống như nó chỉ vừa mới xảy ra ngày hôm qua.
Lạc Thanh Du bỗng nhiên mở mắt ra, cô run rẩy giống như gặp ma vậy, cả người cô sợ hãi đứng yên tại chỗ.
Đây là chuyện gì xảy ra vậy? Cho tới bây giờ cô cũng không nhớ đã từng xảy ra những chuyện này!
Cô chợt cảm thấy, giống như mình đã đánh mất một món đồ quý giá.
Cô dùng sức nhớ lại những hình ảnh đánh mất kia, định đem chúng nhặt lên.
Nhưng đầu cô lại bỗng nhiên đau đớn kịch liệt, cả căn phòng chợt xoay tròn trước mặt cô.
Trong lúc cô còn hoảng hốt, vách tường bỗng nhiên bắt đầu xê dịch, gian phòng cũng bắt đầu biến hóa.
Lạc Thanh Du ôm đầu giống như muốn nổ tung, định để mình tỉnh táo lại.
Nhưng căn phòng trước mặt xoay tròn càng lúc càng nhanh, cuối cùng cô không thể không nhắm mắt lại, mạnh mẽ chống lại cảm giác muốn hôn mê.
Lúc cô mở mắt ra một lần nữa, căn phòng đã đứng yên lại.
Một cái cửa nhỏ bỗng xuất hiện trên tường…