Chương : 6
CHƯƠNG 6:
"Cái chết có nghĩa lý gì khi mà tim em đã chết từ lâu. Anh muốn đi,em sẽ để anh bay đi,nhưng xin anh hãy hiểu vì sao đầu kia sợi xích dưới chân anh lại là em."
Sau khi sự việc Giai Hân bị thương chuyền đi khắp toà nhà,mọi người lại càng e dè mỗi khi đến gần viện của Gia Nguyệt.
Nếu trước đây,nơi này vốn đông đúc người đi lại thì bây giờ lại im hơi lặng tiếng đến đáng sợ. Ai cũng cố đi nhẹ nhất có thể.
Gia Nguyệt không để tâm,mỗi ngày nàng vẫn đến trường,tham gia hoạt động. Uống trà chiều cùng mấy cô gái danh giá khác. Sau lại cùng ba xem qua văn kiện công ty cùng mấy chuyện làm ăn qua lại trên thương trường.
Ngày nối ngày,đêm nối đêm.
Nàng không còn gặp Lâm Khiêm hay Giai Hân nữa.
Không phải hắn né tránh nàng,mà là nàng ra lệnh không cho phép bất cứ ai trong hai người được bén mảng đến nơi này. Từ ngày đó nàng nhận ra,mình đã quên giới hạn giữa nàng và họ.
Nàng khác họ,nàng luôn tự nhắc mình như thế.
Giai Hân rất hài lòng,nàng lại có thể theo chân Khiêm Khiêm đi khắp nơi. Không còn lo lắng bị Gia Nguyệt xen vào. Tuy không thể vào khu nhà lớn,nhưng nàng vẫn thấy thật vui.
Còn hắn,hắn không vui được như thế. Hắn đang được nhận sự giáo dục nghiêm khắc hơn hẳn trước đây. Mỗi ngày đều trôi qua rất mệt mỏi.
Hắn biết lý do.
Nàng muốn hắn trở thành kiếm.
Trợ giúp nàng,nhưng...
Chỉ là trợ giúp,chẳng còn gì khác.
Hắn hối hận,vì đã nói quá nặng lời lúc đó,chỉ là lời nói đã nói ra,làm sao có thể rút lại đây.
Hắn muốn gặp nàng,nhưng không thể.
Nàng không cho phép hắn lại gần,không xuất hiện nơi có hắn. Ngay cả lớp học nàng cũng nghỉ. Chuyển sang học cùng gia sư ở một phòng học riêng. Đó là đãi ngộ chỉ dành cho các quý tộc có tước hiệu. Mà hắn,ngay cả cơ hội đến gần cũng không có.
Giai Hân biết hắn buồn,nhưng nàng tin,chỉ cần nàng cười nhiều hơn một chút,vui vẻ hơn một chút,chắc chắn Khiêm Khiêm của nàng sẽ trở lại như trước đây.
Trong quá khứ,luôn chỉ có hai người bên nhau,nàng không muốn người thứ ba xen vào,nàng không muốn.
Vết thương trên trán đã lành,để lại vết sẹo mờ nhạt. Chỉ cần nàng để tóc mái rủ xuống là có thể che đi. Nhưng mà vết thương lòng thì không dể dàng như thế.
Năm tháng cứ như thế đi qua,lớp bụi thời gian phủ mờ đi mọi chuyện.
Những đứa trẻ nhà Lâm gia theo thời gian cũng lớn dần. Tiến vào độ tuổi chuẩn bị bước vào thời kỳ trưởng thành.
Thật ra,thì những đứa trẻ ở Lâm gia,ở một mức độ nào đó được coi là đã trưởng thành từ rất sớm.
Giống như Gia Nguyệt,nàng đã tiếp nhận một phần công việc của ông Lâm. Nàng thường xuất hiện ở công ty,theo chân ông làm quen với các ban ngành,hoặc thay ông sử lý vài chuyện vụn vặc từ rất sớm.
Lâm Khiêm sau khi được ông Lâm đích thân kiểm tra khả năng,cũng bắt đầu theo thư ký Du để học việc. Hắn tỏ ra rất cố gắng.Thông minh và biết cách nắm bắt thông tin làm cho thư ký Du rất hài lòng về hắn.
Riêng chỉ có Giai Hân,cô bé vẩn chỉ ngây ngô trong trường học,nhận sự bảo hộ từ anh em nhà Thẩm gia. Học lực tuy không cao lắm như cô bé có giọng hát rất hay và ngọt ngào,điều đó làm cô giáo thanh nhạc chú ý. Bà ta có ý hướng Giai Hân theo con đường nghệ thuật chính thống.
Bà Lâm,người vợ trẻ của chúng ta. Sau nhiều năm cố gắng để được nắm quyền hành trong nhà nhưng không thành công đã bắt đầu thất vọng. Dạo gần đây người ta thấy bà thường xuyên ra vào các sòng bài casino.
Gia Nguyệt mặc kệ bà ta,chỉ cần bà ta không gây phiền toái cho nàng thì muốn tiêu tiền nàng vẫn có thể cho bà ta.
Lâm gia,cái không thiếu nhất chính là tiền.
Hôm nay,là sinh thần thứ mười lăm của Gia Nguyệt. Theo truyền thống,nàng sẽ được mở tiệc để mời bạn bè trong giới thượng lưu đến toà nhà. Chính thức tuyên bố nàng trưởng thành.
Ông Lâm rất coi trọng những bữa tiệc như thế này. Năm ngoái khi Lâm Khiêm và Giai Hân tròn mười lăm tuổi. Ông ta cũng tổ chức tiệc cho hai đứa. Tuy không ồn ào náo nhiệt như bữa tiệc của Gia Nguyệt. Nhưng với những đứa con riêng của vợ,ông làm như vậy đã là rất có tình người rồi.
Gia Nguyệt đứng trên lầu nhìn xuống đám xe cộ ra vào như nước trước cổng nhà. Những chiếc xe sang trọng,thuộc hàng danh giá và mắc tiền ra ra vào vào,làm cho cả một khoảng sân náo nhiệt ồn ào.
Phía bên trong nhà lớn.
Người ta sớm đã chuẩn bị phòng tiệc dành cho sự kiện đặc biệt này. những quý ông lịch lãm trong những bộ đồ tây trang đang đứng sánh vai nói cười. Những quý bà áo váy sặc sỡ đứng chen nhau để khoe khoang những món trang sức đắt tiền,hay những chiếc váy nhập từ nước ngoài về.
Bên kia căn phòng,trong lớp ánh sáng lung linh huyền ảo từ chùm đèn neon thắp sáng trên trần nhà. Những quý cô e lệ,thanh thoát đứng xen lẫn với những thanh niên ưu tú, chuyện trò hoặc cười đùa cũng náo nhiệt không kém.
Lâm Khiêm đã ở đây từ sớm. Hắn được lệnh quản lý để bữa tiệc diễn ra êm thấm và thành công.
Hôm nay,hắn mặc bộ veston màu đen được cắt may khéo léo. Chiếc áo vest đắt tiền chạy quanh thân hình thon dài,bờ vai rộng và nghiêm nghị. Làm hắn toát lên vẻ nam tính,trầm ổn so với độ tuổi mười sáu của hắn. Đôi mắt nâu thâm trầm,phóng tầm nhìn bao quát mọi việc,làm nét mặt hắn có chút lạnh lùng bí hiểm,thu hút vô số ánh mắt từ các quý cô tuổi mới vừa đôi mươi.
Vài người quen đến bắt chuyện với hắn,tuy hắn chỉ là con riêng của bà Lâm,nhưng suốt những năm hắn theo thư ký Du làm việc bên ngoài. Nhiều người đã rất ấn tượng với cách làm việc thông minh nhạy bén của hắn.
"Hây,Richard. Đứng một mình ở đây làm gì vậy"
Đi về phía hắn là vài người bạn hắn quen ở thương trường. Hắn mỉm cười,bắt tay họ,làm vô số thiếu nữ rung động vì nụ cười lạnh lùng lại tràn ngập huyền bí của hắn.
"Này Paul, tôi chưa yêu cầu anh gọi tôi là Lâm Khiêm sao. Đừng tự nhiên gắn cho tôi một cái tiên tiếng Anh như vậy."
Paul.Con trai thứ hai của Dennis Howard ,ông hoàng buôn đồ cổ đến từ nước Anh xa xôi. Người ngay từ cái nhìn đầu tiên đã rất thích tính cách lạnh lùng của Lâm Khiêm, hắn cười hớn hở.
"Ôi,thôi nào anh bạn,đừng làm tôi mất vui trong tối nay,chỉ vì không thể gọi đúng cái tên đầy âm tiết của anh "
Lâm Khiêm bật cười,vài người đi theo phía sau cũng phụ hoạ. Thẩm Thiên Tường nói,hắn đảo tròng mắt khi muốn làm bẻ mặt Paul
"Đúng đó Lâm Khiêm,hãy hiểu cho Paul của chúng ta,hắn chỉ có thể đọc được tên của những cô em ngực lớn thân hình bốc lửa mà thôi. Còn tên của chúng ta ư,quá nhiều âm tiết quá vất vả đối với một người bận rộn như Paul rồi."
Paul la hét,hắn vung vẩy tay. Với thân hình to lớn kèm theo hành động này khiến người ta liên tưởng đến một con kinh kong đang nổi giận
"Đừng cho là tôi không biết anh bạn đang nói xấu tôi nhé Thiên Tường. Tôi chỉ là thưởng thức cái đẹp thôi,đơn thuần là như thế anh có hiểu không hả"
Cơn giận của Paul,được đáp trả bằng một tràng cười không có ý định kiềm chế của bọn họ.
Tiếng cười khiến rất nhiều người chú ý đến góc phòng,nơi tập trung hầu như toàn những thanh niên tiếng tăm trong giới thương gia của thành phố.
Giai Hân theo Thẩm An An đi vào,rất nhanh phát hiện nhóm người đang đứng phía bên kia phòng,trong đó có em trai của mình.
Bình thường nàng không được phép đến nhà lớn,nhưng vì nàng sẽ hát mở màng cho đêm nay theo ý của ông Lâm,nên nàng đã sớm chuẩn bị tốt và đi đến đây.
"Khiêm Khiêm"
Giọng nói ngọt ngào,đặt biệt của Giai Hân khiến nhiều người chú ý. Hôm nay nàng mặc chiếc váy liền thân dài ngang gối. Lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn,khiến nhiều người không thể dời mắt.
Lâm khiêm cùng với mấy người bạn đều quay lại nhìn. Thẩm An An đã sớm chạy đến bên cạnh Thiên Tường,ôm chặt tay anh để biểu hiện chủ quyền không thể xâm phạm.
Đừng cho là nàng không biết,mấy cô nàng diêm dúa lẳng lơ kia đang chảy nước miếng vì gương mặt quá đẹp trai của anh. Thiên Tường bật cười vì sự bá đạo này của An An,nhưng thật ra anh rất thích khi cô tỏ ra ích kỷ cố chấp lại tuỳ hứng chỉ riêng với anh. Điều đó rất tuyệt.
Paul không thể rời mắt khỏi Giai Hân,hắn chưa gặp cô gái nào có gương mặt tươi sáng vừa ngọt ngào lại ngây thơ như của nàng.Giọng nói thì quá ngọt ngào,hấp dẫn hắn.
Lâm Khiêm đưa tay ra đón bàn tay Giai Hân đưa tới,hôm nay chị của hắn rất xinh đẹp.
"Hân Hân rất đẹp"
Hắn nói thật lòng,đổi lại là gò má ửng hồng càng làm Giai Hân thêm đáng yêu kiều diễm.
Paul không thể kiềm chế được mà xô bạn tốt ra,hắn chen ngang,nhẹ nhàng nói.
"Tiểu thư,xin tự giới thiệu tôi là Paul Howard ,tôi có thể vinh hạnh biết được quý danh của tiểu thư hay không."
Phong thái quý ông làm Paul rất tự tin,ở nước Anh hiếm có cô gái nào cưỡng lại nét đàn ông của hắn,hắn cười thân thiện. Nhưng lại làm Giai Hân giật mình,nàng vội vả nhào về phía Lâm Khiêm trong con mắt ghe tỵ đến bốc lửa của nhiều cô gái.
Lâm Khiêm muốn ngăn cản thái độ nhiệt tình đến thái quá của Paul. Nhưng phía cửa ra vào đang có chút ồn ào,hắn biết chắc chắn có vị khách quan trọng nào đó sắp đến.
Giao phó chị gái cho anh em Thẩm gia và Paul.Hắn vội vàng đi về phía cửa,trách nhiệm đêm nay của hắn khá nặng nề.
Giai Hân tỏ ra thất vọng,nàng muốn đứng cạnh Lâm Khiêm chứ không muốn đứng bên chàng trai người nước ngoài này. Gương mặt xinh xắn liền xị xuống,nàng bĩu môi vẻ không vui. Làm tim Paul như có chiếc lông vũ nhẹ nhàng kéo vậy. Hắn nói
"Tiểu thư,tôi còn chưa biết tên em"
Giai Hân nhíu mày,nàng cáu gắt,tỏ ra mất hứng rỏ ràng.
"Tôi không phải là tiểu thư,tôi không biết anh"
Thẩm An An và Thẩm Thiên tường đưa mắt nhìn nhau. An An vội nói.
"Hân Hân à,đừng xị mặt như thế. Đến đây tớ giới thiệu một chút. Đây là Paul,bạn tốt của anh Thiên Tường và Lâm Khiêm,bạn đừng thấy anh ấy to xác mà sợ. Thật ra anh ấy chỉ là con cọp giấy thôi."
"ÔI An An,bà cô của tôi,em đây là đang muốn tốt cho tôi hay lăng mạ tôi thế,gì mà cọp giấy chứ. Tôi là một thanh niên cường tráng từ một đất nước phát triển,đừng nói như thể tôi là thằng ngố được không nào"
Vẻ mặt uất ức của Paul làm Giai Hân phải bật cười,nàng nhận ra anh chàng Paul này không tệ chút nào. Paul nhạy bén phát hiện ra thiện cảm của Giai Hân vội vả thừa thắng xông lên,trò chuyện vui vẻ với nàng.
Thẩm An An thở ra nhẹ nhỏm,nàng thật không chịu nổi tính bám người của Giai Hân đối với Lâm Khiêm.
Trong khi đó,Lâm Khiêm vội vàng ra đến cửa,hắn lập tức nhận ra vị khách đang đến chính là người mà ông Lâm đặc biệt đợi trong tối nay. Gọi người đi báo cho ông Lâm, Lâm Khiêm nhanh chóng bước lên tiếp đón.
"Xin chào Hoàng tiên sinh,thật vinh hạnh khi được tiếp đón ngài đến đây,tôi là Lâm Khiêm."
Người đàn ông đã qua tuổi tứ tuần,trên mái tóc có điểm chút bạc,lại không làm mất vẻ nghiêm nghị đặt trưng của người đứng đầu. Quan sát chàng thanh niên tước mặt,Ông Hoàng cảm thấy hứng thú với vẻ bình thản thong dong,không kiêu căng lại không tỏ ra thân thiết thái quá ,khi đối diện với ông. Trên đời này mấy kẻ làm được điều này,nhất là một cậu nhóc chưa tròn hai mươi.
Gật gật đầu,ông Hoàng nói,giọng nói trầm ấm chậm rãi nhưng mạnh mẽ làm Lâm Khiêm không khỏi nhớ đến giọng nói của cha mình.
"Được rồi,ta chỉ là đến chúc mừng lão Lâm con gái trưởng thành,không có gì."
Lâm khiêm mỉm cười. Hắn chưa kịp nói gì thì đã nghe tiếng ông Lâm vang lên hùng hậu phía sau.
"Gì mà chúc mừng tôi con gái trưởng thành. Nói vậy nếu lão Lâm tôi đây không có con gái lớn không lẽ lão Hoàng anh không đến nhà tôi sao."
Ông Hoàng bật cười bắt tay người bạn già lâu năm,ông nói.
"Chính thế,nếu không phải vì con bé Gia Nguyệt sau này thể nào cũng thành con dâu tôi, tôi chẳng dại đi làm bia cho lão Lâm ông châm chọc đâu"
Lời nói của ông Hoàng khiến thân hình Lâm Khiêm hơi run rẩy. Một tia sáng lướt qua mắt hắn rồi tan biến nhanh như chưa từng có. Hắn lùi sang bên để ông Lâm cùng ông Hoàng vừa trò chuyện vừa đi vào phòng tiệc lớn.
"Xin chào,tôi là Hoàng Phong."
Giọng nói cất lên,một bàn tay đưa ra trước mặt hắn,hắn nhìn người thanh niên trước mặt. Không khó để biết đáy là con trai độc nhất của Hoàng Kiến Hoa, Hoàng Phong. Hắn chậm rãi đưa tay bắt.
Đây là người tương lai sẽ nắm tay em.
Sẽ đi cùng em đến cuối đời...
Gia Nguyệt...
Đã bắt đầu tình tiết vào lúc họ trưởng thành,chẹp,những chuyển biến tâm lý ở độ tuổi này thật phức tạp quá.
_________________
Trái tim của em chỉ có thể bình yên khi nó được ở bên anh
Được là cái may mắn và mất chính là số mệnh
"Cái chết có nghĩa lý gì khi mà tim em đã chết từ lâu. Anh muốn đi,em sẽ để anh bay đi,nhưng xin anh hãy hiểu vì sao đầu kia sợi xích dưới chân anh lại là em."
Sau khi sự việc Giai Hân bị thương chuyền đi khắp toà nhà,mọi người lại càng e dè mỗi khi đến gần viện của Gia Nguyệt.
Nếu trước đây,nơi này vốn đông đúc người đi lại thì bây giờ lại im hơi lặng tiếng đến đáng sợ. Ai cũng cố đi nhẹ nhất có thể.
Gia Nguyệt không để tâm,mỗi ngày nàng vẫn đến trường,tham gia hoạt động. Uống trà chiều cùng mấy cô gái danh giá khác. Sau lại cùng ba xem qua văn kiện công ty cùng mấy chuyện làm ăn qua lại trên thương trường.
Ngày nối ngày,đêm nối đêm.
Nàng không còn gặp Lâm Khiêm hay Giai Hân nữa.
Không phải hắn né tránh nàng,mà là nàng ra lệnh không cho phép bất cứ ai trong hai người được bén mảng đến nơi này. Từ ngày đó nàng nhận ra,mình đã quên giới hạn giữa nàng và họ.
Nàng khác họ,nàng luôn tự nhắc mình như thế.
Giai Hân rất hài lòng,nàng lại có thể theo chân Khiêm Khiêm đi khắp nơi. Không còn lo lắng bị Gia Nguyệt xen vào. Tuy không thể vào khu nhà lớn,nhưng nàng vẫn thấy thật vui.
Còn hắn,hắn không vui được như thế. Hắn đang được nhận sự giáo dục nghiêm khắc hơn hẳn trước đây. Mỗi ngày đều trôi qua rất mệt mỏi.
Hắn biết lý do.
Nàng muốn hắn trở thành kiếm.
Trợ giúp nàng,nhưng...
Chỉ là trợ giúp,chẳng còn gì khác.
Hắn hối hận,vì đã nói quá nặng lời lúc đó,chỉ là lời nói đã nói ra,làm sao có thể rút lại đây.
Hắn muốn gặp nàng,nhưng không thể.
Nàng không cho phép hắn lại gần,không xuất hiện nơi có hắn. Ngay cả lớp học nàng cũng nghỉ. Chuyển sang học cùng gia sư ở một phòng học riêng. Đó là đãi ngộ chỉ dành cho các quý tộc có tước hiệu. Mà hắn,ngay cả cơ hội đến gần cũng không có.
Giai Hân biết hắn buồn,nhưng nàng tin,chỉ cần nàng cười nhiều hơn một chút,vui vẻ hơn một chút,chắc chắn Khiêm Khiêm của nàng sẽ trở lại như trước đây.
Trong quá khứ,luôn chỉ có hai người bên nhau,nàng không muốn người thứ ba xen vào,nàng không muốn.
Vết thương trên trán đã lành,để lại vết sẹo mờ nhạt. Chỉ cần nàng để tóc mái rủ xuống là có thể che đi. Nhưng mà vết thương lòng thì không dể dàng như thế.
Năm tháng cứ như thế đi qua,lớp bụi thời gian phủ mờ đi mọi chuyện.
Những đứa trẻ nhà Lâm gia theo thời gian cũng lớn dần. Tiến vào độ tuổi chuẩn bị bước vào thời kỳ trưởng thành.
Thật ra,thì những đứa trẻ ở Lâm gia,ở một mức độ nào đó được coi là đã trưởng thành từ rất sớm.
Giống như Gia Nguyệt,nàng đã tiếp nhận một phần công việc của ông Lâm. Nàng thường xuất hiện ở công ty,theo chân ông làm quen với các ban ngành,hoặc thay ông sử lý vài chuyện vụn vặc từ rất sớm.
Lâm Khiêm sau khi được ông Lâm đích thân kiểm tra khả năng,cũng bắt đầu theo thư ký Du để học việc. Hắn tỏ ra rất cố gắng.Thông minh và biết cách nắm bắt thông tin làm cho thư ký Du rất hài lòng về hắn.
Riêng chỉ có Giai Hân,cô bé vẩn chỉ ngây ngô trong trường học,nhận sự bảo hộ từ anh em nhà Thẩm gia. Học lực tuy không cao lắm như cô bé có giọng hát rất hay và ngọt ngào,điều đó làm cô giáo thanh nhạc chú ý. Bà ta có ý hướng Giai Hân theo con đường nghệ thuật chính thống.
Bà Lâm,người vợ trẻ của chúng ta. Sau nhiều năm cố gắng để được nắm quyền hành trong nhà nhưng không thành công đã bắt đầu thất vọng. Dạo gần đây người ta thấy bà thường xuyên ra vào các sòng bài casino.
Gia Nguyệt mặc kệ bà ta,chỉ cần bà ta không gây phiền toái cho nàng thì muốn tiêu tiền nàng vẫn có thể cho bà ta.
Lâm gia,cái không thiếu nhất chính là tiền.
Hôm nay,là sinh thần thứ mười lăm của Gia Nguyệt. Theo truyền thống,nàng sẽ được mở tiệc để mời bạn bè trong giới thượng lưu đến toà nhà. Chính thức tuyên bố nàng trưởng thành.
Ông Lâm rất coi trọng những bữa tiệc như thế này. Năm ngoái khi Lâm Khiêm và Giai Hân tròn mười lăm tuổi. Ông ta cũng tổ chức tiệc cho hai đứa. Tuy không ồn ào náo nhiệt như bữa tiệc của Gia Nguyệt. Nhưng với những đứa con riêng của vợ,ông làm như vậy đã là rất có tình người rồi.
Gia Nguyệt đứng trên lầu nhìn xuống đám xe cộ ra vào như nước trước cổng nhà. Những chiếc xe sang trọng,thuộc hàng danh giá và mắc tiền ra ra vào vào,làm cho cả một khoảng sân náo nhiệt ồn ào.
Phía bên trong nhà lớn.
Người ta sớm đã chuẩn bị phòng tiệc dành cho sự kiện đặc biệt này. những quý ông lịch lãm trong những bộ đồ tây trang đang đứng sánh vai nói cười. Những quý bà áo váy sặc sỡ đứng chen nhau để khoe khoang những món trang sức đắt tiền,hay những chiếc váy nhập từ nước ngoài về.
Bên kia căn phòng,trong lớp ánh sáng lung linh huyền ảo từ chùm đèn neon thắp sáng trên trần nhà. Những quý cô e lệ,thanh thoát đứng xen lẫn với những thanh niên ưu tú, chuyện trò hoặc cười đùa cũng náo nhiệt không kém.
Lâm Khiêm đã ở đây từ sớm. Hắn được lệnh quản lý để bữa tiệc diễn ra êm thấm và thành công.
Hôm nay,hắn mặc bộ veston màu đen được cắt may khéo léo. Chiếc áo vest đắt tiền chạy quanh thân hình thon dài,bờ vai rộng và nghiêm nghị. Làm hắn toát lên vẻ nam tính,trầm ổn so với độ tuổi mười sáu của hắn. Đôi mắt nâu thâm trầm,phóng tầm nhìn bao quát mọi việc,làm nét mặt hắn có chút lạnh lùng bí hiểm,thu hút vô số ánh mắt từ các quý cô tuổi mới vừa đôi mươi.
Vài người quen đến bắt chuyện với hắn,tuy hắn chỉ là con riêng của bà Lâm,nhưng suốt những năm hắn theo thư ký Du làm việc bên ngoài. Nhiều người đã rất ấn tượng với cách làm việc thông minh nhạy bén của hắn.
"Hây,Richard. Đứng một mình ở đây làm gì vậy"
Đi về phía hắn là vài người bạn hắn quen ở thương trường. Hắn mỉm cười,bắt tay họ,làm vô số thiếu nữ rung động vì nụ cười lạnh lùng lại tràn ngập huyền bí của hắn.
"Này Paul, tôi chưa yêu cầu anh gọi tôi là Lâm Khiêm sao. Đừng tự nhiên gắn cho tôi một cái tiên tiếng Anh như vậy."
Paul.Con trai thứ hai của Dennis Howard ,ông hoàng buôn đồ cổ đến từ nước Anh xa xôi. Người ngay từ cái nhìn đầu tiên đã rất thích tính cách lạnh lùng của Lâm Khiêm, hắn cười hớn hở.
"Ôi,thôi nào anh bạn,đừng làm tôi mất vui trong tối nay,chỉ vì không thể gọi đúng cái tên đầy âm tiết của anh "
Lâm Khiêm bật cười,vài người đi theo phía sau cũng phụ hoạ. Thẩm Thiên Tường nói,hắn đảo tròng mắt khi muốn làm bẻ mặt Paul
"Đúng đó Lâm Khiêm,hãy hiểu cho Paul của chúng ta,hắn chỉ có thể đọc được tên của những cô em ngực lớn thân hình bốc lửa mà thôi. Còn tên của chúng ta ư,quá nhiều âm tiết quá vất vả đối với một người bận rộn như Paul rồi."
Paul la hét,hắn vung vẩy tay. Với thân hình to lớn kèm theo hành động này khiến người ta liên tưởng đến một con kinh kong đang nổi giận
"Đừng cho là tôi không biết anh bạn đang nói xấu tôi nhé Thiên Tường. Tôi chỉ là thưởng thức cái đẹp thôi,đơn thuần là như thế anh có hiểu không hả"
Cơn giận của Paul,được đáp trả bằng một tràng cười không có ý định kiềm chế của bọn họ.
Tiếng cười khiến rất nhiều người chú ý đến góc phòng,nơi tập trung hầu như toàn những thanh niên tiếng tăm trong giới thương gia của thành phố.
Giai Hân theo Thẩm An An đi vào,rất nhanh phát hiện nhóm người đang đứng phía bên kia phòng,trong đó có em trai của mình.
Bình thường nàng không được phép đến nhà lớn,nhưng vì nàng sẽ hát mở màng cho đêm nay theo ý của ông Lâm,nên nàng đã sớm chuẩn bị tốt và đi đến đây.
"Khiêm Khiêm"
Giọng nói ngọt ngào,đặt biệt của Giai Hân khiến nhiều người chú ý. Hôm nay nàng mặc chiếc váy liền thân dài ngang gối. Lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn,khiến nhiều người không thể dời mắt.
Lâm khiêm cùng với mấy người bạn đều quay lại nhìn. Thẩm An An đã sớm chạy đến bên cạnh Thiên Tường,ôm chặt tay anh để biểu hiện chủ quyền không thể xâm phạm.
Đừng cho là nàng không biết,mấy cô nàng diêm dúa lẳng lơ kia đang chảy nước miếng vì gương mặt quá đẹp trai của anh. Thiên Tường bật cười vì sự bá đạo này của An An,nhưng thật ra anh rất thích khi cô tỏ ra ích kỷ cố chấp lại tuỳ hứng chỉ riêng với anh. Điều đó rất tuyệt.
Paul không thể rời mắt khỏi Giai Hân,hắn chưa gặp cô gái nào có gương mặt tươi sáng vừa ngọt ngào lại ngây thơ như của nàng.Giọng nói thì quá ngọt ngào,hấp dẫn hắn.
Lâm Khiêm đưa tay ra đón bàn tay Giai Hân đưa tới,hôm nay chị của hắn rất xinh đẹp.
"Hân Hân rất đẹp"
Hắn nói thật lòng,đổi lại là gò má ửng hồng càng làm Giai Hân thêm đáng yêu kiều diễm.
Paul không thể kiềm chế được mà xô bạn tốt ra,hắn chen ngang,nhẹ nhàng nói.
"Tiểu thư,xin tự giới thiệu tôi là Paul Howard ,tôi có thể vinh hạnh biết được quý danh của tiểu thư hay không."
Phong thái quý ông làm Paul rất tự tin,ở nước Anh hiếm có cô gái nào cưỡng lại nét đàn ông của hắn,hắn cười thân thiện. Nhưng lại làm Giai Hân giật mình,nàng vội vả nhào về phía Lâm Khiêm trong con mắt ghe tỵ đến bốc lửa của nhiều cô gái.
Lâm Khiêm muốn ngăn cản thái độ nhiệt tình đến thái quá của Paul. Nhưng phía cửa ra vào đang có chút ồn ào,hắn biết chắc chắn có vị khách quan trọng nào đó sắp đến.
Giao phó chị gái cho anh em Thẩm gia và Paul.Hắn vội vàng đi về phía cửa,trách nhiệm đêm nay của hắn khá nặng nề.
Giai Hân tỏ ra thất vọng,nàng muốn đứng cạnh Lâm Khiêm chứ không muốn đứng bên chàng trai người nước ngoài này. Gương mặt xinh xắn liền xị xuống,nàng bĩu môi vẻ không vui. Làm tim Paul như có chiếc lông vũ nhẹ nhàng kéo vậy. Hắn nói
"Tiểu thư,tôi còn chưa biết tên em"
Giai Hân nhíu mày,nàng cáu gắt,tỏ ra mất hứng rỏ ràng.
"Tôi không phải là tiểu thư,tôi không biết anh"
Thẩm An An và Thẩm Thiên tường đưa mắt nhìn nhau. An An vội nói.
"Hân Hân à,đừng xị mặt như thế. Đến đây tớ giới thiệu một chút. Đây là Paul,bạn tốt của anh Thiên Tường và Lâm Khiêm,bạn đừng thấy anh ấy to xác mà sợ. Thật ra anh ấy chỉ là con cọp giấy thôi."
"ÔI An An,bà cô của tôi,em đây là đang muốn tốt cho tôi hay lăng mạ tôi thế,gì mà cọp giấy chứ. Tôi là một thanh niên cường tráng từ một đất nước phát triển,đừng nói như thể tôi là thằng ngố được không nào"
Vẻ mặt uất ức của Paul làm Giai Hân phải bật cười,nàng nhận ra anh chàng Paul này không tệ chút nào. Paul nhạy bén phát hiện ra thiện cảm của Giai Hân vội vả thừa thắng xông lên,trò chuyện vui vẻ với nàng.
Thẩm An An thở ra nhẹ nhỏm,nàng thật không chịu nổi tính bám người của Giai Hân đối với Lâm Khiêm.
Trong khi đó,Lâm Khiêm vội vàng ra đến cửa,hắn lập tức nhận ra vị khách đang đến chính là người mà ông Lâm đặc biệt đợi trong tối nay. Gọi người đi báo cho ông Lâm, Lâm Khiêm nhanh chóng bước lên tiếp đón.
"Xin chào Hoàng tiên sinh,thật vinh hạnh khi được tiếp đón ngài đến đây,tôi là Lâm Khiêm."
Người đàn ông đã qua tuổi tứ tuần,trên mái tóc có điểm chút bạc,lại không làm mất vẻ nghiêm nghị đặt trưng của người đứng đầu. Quan sát chàng thanh niên tước mặt,Ông Hoàng cảm thấy hứng thú với vẻ bình thản thong dong,không kiêu căng lại không tỏ ra thân thiết thái quá ,khi đối diện với ông. Trên đời này mấy kẻ làm được điều này,nhất là một cậu nhóc chưa tròn hai mươi.
Gật gật đầu,ông Hoàng nói,giọng nói trầm ấm chậm rãi nhưng mạnh mẽ làm Lâm Khiêm không khỏi nhớ đến giọng nói của cha mình.
"Được rồi,ta chỉ là đến chúc mừng lão Lâm con gái trưởng thành,không có gì."
Lâm khiêm mỉm cười. Hắn chưa kịp nói gì thì đã nghe tiếng ông Lâm vang lên hùng hậu phía sau.
"Gì mà chúc mừng tôi con gái trưởng thành. Nói vậy nếu lão Lâm tôi đây không có con gái lớn không lẽ lão Hoàng anh không đến nhà tôi sao."
Ông Hoàng bật cười bắt tay người bạn già lâu năm,ông nói.
"Chính thế,nếu không phải vì con bé Gia Nguyệt sau này thể nào cũng thành con dâu tôi, tôi chẳng dại đi làm bia cho lão Lâm ông châm chọc đâu"
Lời nói của ông Hoàng khiến thân hình Lâm Khiêm hơi run rẩy. Một tia sáng lướt qua mắt hắn rồi tan biến nhanh như chưa từng có. Hắn lùi sang bên để ông Lâm cùng ông Hoàng vừa trò chuyện vừa đi vào phòng tiệc lớn.
"Xin chào,tôi là Hoàng Phong."
Giọng nói cất lên,một bàn tay đưa ra trước mặt hắn,hắn nhìn người thanh niên trước mặt. Không khó để biết đáy là con trai độc nhất của Hoàng Kiến Hoa, Hoàng Phong. Hắn chậm rãi đưa tay bắt.
Đây là người tương lai sẽ nắm tay em.
Sẽ đi cùng em đến cuối đời...
Gia Nguyệt...
Đã bắt đầu tình tiết vào lúc họ trưởng thành,chẹp,những chuyển biến tâm lý ở độ tuổi này thật phức tạp quá.
_________________
Trái tim của em chỉ có thể bình yên khi nó được ở bên anh
Được là cái may mắn và mất chính là số mệnh