Chương : 7
CHƯƠNG 7:
"Gương mặt của em,giọng nói của em, biểu cảm của em đã khắc sau vào nổi nhớ trong anh. Em nói quên em đi...điều đó quá tàn nhẫn...quá độc ác...."
Khi ông Lâm và ông Hoàng đi vào phòng tiệc lớn,ngay tức khắc mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía hai con người quyền lực nhất nhì trong thành phố này.
Có lẽ đã quá quen với việc trở thành tâm điểm chú ý khiến cho hai người đàn ông vẫn thản nhiên chuyện trò như không có gì xảy ra.
"Lão Hoàng a,sao ông không thường xuyên qua đây,tôi mới nhìn trúng bộ cờ hiếm,định đợi ông sang để khai cờ đây."
"Chà,ông nghĩ ai cũng có con ngoan tài giỏi như ông để rảnh rổi sao,tôi đang bận tối mắt tối mũi đây.
Nếu Gia Nguyệt mà về nhà tôi làm dâu nhất định tôi sẽ có nhiều thời gian để đánh cờ với ông thôi."
"Ông đừng đào góc vườn nhà người khác nữa đi,Gia Nguyệt sớm là bảo bối của tôi,nhà tôi đây là kén rể,kén rể đấy ông hiểu không"
"Lão Lâm,có câu nói rất hay,phù sa không chảy ruộng ngoài,ông sao lại...."
"Chú Hoàng,có chuyện gì mà chú và ba con nói vui vẻ đến vậy."
Khi hai người đàn ông còn đang nói đến quên trời quên đất thì một giọng nói nhẹ nhàng,thanh thoát vang lên từ phía sau.
Ông Hoàng cùng mọi người quay lại nhìn thì lập tức mắt đều sáng lên rực rỡ.
Gia Nguyệt trước giờ đều được coi như một viên ngọc quý trên tay Lâm gia. Không chỉ vì gia thế hiển hách mà còn vì sắc đẹp hiếm thấy của nàng.
Từ khi còn bé nàng luôn thu hút ánh mắt người khác vì sắc đẹp trời ban cho nàng. Đến bây giờ,khi nàng trở thành thiếu nữ,thì sắc đẹp kia lại càng toả sáng. Thu bớt nét ngây thơ tuổi trẻ,nhiều hơn sự thành thục tự nhiên,mỗi cái nhấc tay nhấc chân, mỗi cái nhíu mày hay mỉm cười của nàng đều khiến người ta bị mê hoặc.
Hắn ngẩn ngơ,nhìn nàng trong chiếc váy trắng thanh nhã,ôm trọn dáng người thon dài,tôn thêm lên những đường cong cơ thể hoàn mỹ.
Nàng cười,nhíu mày hay liếc mắt đều làm hắn ngở ngàng. Hắn luôn biết nàng đẹp,nhưng từ nhiều năm nay,chỉ có thể nhìn nàng từ phía xa xa, đã làm hắn kinh ngạc trước vẻ đẹp của nàng.
Nàng đứng đó,sáng ngời trong mắt mọi người...mà hắn,chỉ có thể làm lớp nền cho nàng.
"Gia Nguyệt"
Ông Lâm lên tiếng,kéo tâm trí của tất cả mọi người về lại bữa tiệc. Ông hãnh diện khi nhìn thấy con gái trưởng thành và trở thành tâm điểm chú ý của tất cả mọi người.
"Vâng thưa ba,con xin lỗi,con đã xuống trễ,không kịp đón chú Hoàng tới"
Nàng cười dịu dàng,hơi nghiêng người chào ông Hoàng.
Ông Hoàng cười híp cả mắt,càng nhìn ông càng hài lòng cô con dâu tương lai này. Nhìn đi,vừa xinh đẹp,dịu dàng lại thông minh,nói năng lễ phép,lại thêm gia thế hiển hách. Người con gái như thế thì mới sánh đôi được với con trai của ông mà thôi.
"Gia Nguyệt,sao con lại khách sáo như thế,nào đến đây, đến đây.
Đây là thằng con trai của chú,Hoàng Phong,chắc cháu còn nhớ nó nhỉ.
Hồi bé hai đứa hay chơi với nhau lắm."
Ông Hoàng cười rạng rỡ,nắm lấy tay Gia Nguyệt kéo đến trước mặt Hoàng Phong.
"Kìa ba"
Hoàng Phong thấy ba mình nóng nảy có thể làm đau Gia Nguyệt,vội vàng ngăn cản. Anh dịu dàng nói với Gia Nguyệt,kiên quyết giải cứu bàn tay xinh đẹp của nàng khỏi tay ba mình.
"Gia Nguyệt,tối nay em rất xinh đẹp."
Đôi gò mắt trắng nõn của nàng hơi ửng đỏ,nàng mỉm cười,không nhìn Hoàng Phong. Nhưng trong mắt mọi người lại như đang e lệ ngại ngùng.
Hai người đứng cạnh nhau thật như đôi tiên đồng ngọc nữ nơi nhân gian,khiến người ta muốn ghen tị cũng không thể.
"Oa,cô tiểu thư Lâm gia thật là xinh đẹp tuyệt trần"
Paul lên tiếng khen ngợi. Hắn luôn không có sức kháng cự những cô gái đẹp.
Giai Hân nhíu mày,tỏ ra không vui,nàng nhìn thấy,Khiêm Khiêm của nàng nhìn Gia Nguyệt không rời mắt.
Tiếng trò chuyện lại vang lên xen lẫn trong tiếng nhạc êm dịu,sau khi nữ chính xuất hiện. Tất nhiên đề tài đã thây đổi,không còn liên quan đến công việc hay váy áo nữa. Mà những gì người ta bàn tán đều là về cô tiểu thư danh giá đang cùng vương tử trong lòng nhiều cô gái nhảy vũ khúc đầu tiên của đêm nay.
Trong tiếng nhạc của điệu waltz,Hoàng Phong lịch lãm dìu Gia Nguyệt ra giữa sàn nhảy. Bàn tay anh nâng nhẹ tay cô dạt lên vai mình,tay còn lại nhẹ nhàng chạm vào eo nàng. Tư thế của hai người,thân mật nhưng không quá gần,sự tinh tế của Hoàng Phong khiến cho Gia Nguyệt thật sự thưởng thức.
Nàng nghiêng nhẹ đầu,duy chuyển chân,và vũ điệu bắt đầu.
Trong ánh sáng ấm áp,tiếng nhạc nhẹ nhàng,Hoàng Phong thật sự cảm thấy mình say,say trong hương thơm tự nhiên thanh mát của nàng.
Say trong tiếng cười như chuông bạc,và giọng nói không hẳn ngọt ngào,nhưng chậm rãi đi sâu vào lòng anh.
Gương mặt Gia Nguyệt hơi ửng đỏ,nàng nói.
"Sao lại nhìn em như vậy?"
Vì tư thế hai người giờ trở nên gần kề,khi Gia Nguyệt thì thầm vào tai Hoàng Phong,anh như cảm thấy một luồn điện chạy khắp thân mình.
"Bởi vì em thật sự rất xinh đẹp"
"Không phải anh luôn biết là em đẹp rồi sao,giờ còn ngạc nhiên như vậy?"
Gia Nguyệt lém lĩnh nói,má lúm đồng tiền trên má nàng càng thêm rạng rở. Hoàng Phong thở dài.
"Làm sao đây,anh ước gì đây không phải là sinh nhật mười lăm của em"
"Vì sao"
Gia Nguyệt ngạc nhiên.
"Nếu hôm nay là sinh nhật hai mươi của em,anh sẽ ngay lập tức cầu hôn để cưới em về nhà a"
Hoàng Phong cảm thán,anh thật sự không thể dợi lâu đến như vậy. Điều đó khiến cho Gia Nguyệt bật cười. Thu hút rất nhiều sự chú ý của mọi người cũng đang khiêu vũ gần đó.
Ông Lâm và ông Hoàng ngồi cách đó không xa,thấy hai đứa trẻ nói chuyện với nhau thân mật như vậy thì vô cùng hài lòng. Ở thành phố này,liệu còn nhà nào môn đăng hộ đối được như gia đình hai bên chứ.
Hắn cười chua chát,nhiều năm như vậy nhìn ngắm nàng từ xa,không dám đến gần nàng. Không ngờ khi có thể đường đường chính chính đứng trước mặt nàng,thì phải nhìn nàng nắm tay người con trai khác. Thẩm Thiên Tường đi về phía hắn,anh có thể hiểu tâm trạng hiện giờ của Lâm Khiêm.
"Đừng suy nghĩ nhiều nữa,đây là do anh lựa chọn"
Đúng,là do hắn chọn.
Chọn làm kiếm để hổ trợ nàng.
Nhưng còn vị trí bảo vệ nàng,lại là của người con trai khác.
Là chính hắn lựa chọn,còn có thể hối hận sao Hắn đã không còn tư cách để hối hận.
Giai Hân thấy khó chịu,nàng không thích cách Khiêm Khiêm nhìn Gia Nguyệt. Không thích thấy đau thương trong mắt hắn,không thích thấy hắn xoay người bỏ đi. Không thích....cực kỳ không thích.
"Hân Hân,nhanh,sắp đến lượt bạn lên hát rồi."
Thẩm An An vội vả nhắc nhở Giai Hân đang đứng thất thần,ngay khi vũ điệu đầu tiên kết thúc,nàng sẽ lên hát bài hát dầu tiên chúc mừng cho ngày Gia Nguyệt trưởng thành.
Giai Hân mím môi,nàng liếc mắt về phía Lâm Khiêm,lại nhìn thấy hắn không để ý đến mình thì càng khó chịu.
Paul nghe Giai Hân sẽ lên hát thì rất hưng phấn. Hắn nắm lấy tay Giai Hân giống như để tiếp sức cho nàng, Nhưng không ngờ Giai Hân lại hất tay hắn ra đi thẳng lên sân khấu.
"Cô ấy làm sao vậy?"
Paul khó hiểu hỏi,đổi lại chỉ là tiếng thở dài của Thẩm An An.
Trên sân khấu,MC của buổi tiệc nhìn thấy vũ khúc đầu tiên đã kết thúc vội tiến lên. Nhưng trước khi anh ta kịp nói gì thì micro đã bị người ta lấy mất. Và người làm điều đó chính là Giai Hân.
"Xin chào mọi người,tôi là Lâm Giai Hân."
Tiếng nói ngọt ngào của nàng khiến nhiều người chú ý. Họ nghe được nàng giới thiệu là họ Lâm.
Tất cả mọi người đều biết bà Lâm trước khi về Lâm gia đã có hai con riêng.Tuy được mang họ Lâm nhưng đại đa số mọi người đều không coi họ là người Lâm gia. Trong tiềm thức,mọi người đều chỉ nhận định Gia Nguyệt là tiểu thư duy nhất.
Nay việc Giai Hân đứng lên tự giới thiệu mình họ Lâm,thật khiến rất nhiều lời xì xào nổi lên.
Hoàng Phong đang định đưa Gia Nguyệt đến tiếp chuyện với ba mình,nay lại vì chuyện này mà dừng lại. Anh nghiêng đầu thì thầm hỏi ý kiến của cô.
"Chuyện này có cần anh giải quyết?"
Gia Nguyệt ngẩn lên nhìn thẳng vào mắt Hoàng Phong. Nàng không đọc ra chút gì gọi là châm chọc hay hiếu kỳ trong mắt anh. Chỉ có sự quan tâm mãnh liệt dành cho mình.
Nàng khẽ lắc đầu,mỉm cười.
Hoàng Phong đành đứng kế bên nàng nhìn lên sân khấu.
Không ai để ý khi nhìn lên sân khấu,trong mắt Gia Nguyệt chỉ có tia lạnh lùng tàn nhẫn,chẳng còn xót lại chút gì dáng vẻ e lệ vừa rồi.
Trên sân khấu,Giai Han tiếp tục nói.
"Hôm nay là sinh nhật mười lăm tuổi của Gia Nguyệt, chị muốn chúc em,ngày nào cũng như hôm nay,năm nào cũng có ngày này. Hy vọng em sẽ thật vui vẻ trong đêm nay. Để chúc mừng cho Gia Nguyệt,tôi xin hát một bài hát."
Giai Hân mặc kệ việc Lâm Khiêm đang ra hiệu cho cô dừng lại. Nàng vẫn tiếp tục nói. Đôi mắt nhìn chằm chằm vào Gia Nguyệt đang đứng phía dưới.
"Bài hát đó có tên "Hạnh phúc không nên tranh dành" xin mời mọi người lắng nghe"
Giai Hân ngồi vào đàn piano được chuẩn bị sẵn.Bàn tay ngọc nâng lên một chuỗi những âm thanh tinh tế vang lên cùng tiếng hát ngọt ngào hiếm thấy của nàng.
"Hạnh phúc của tôi xuất phát từ trái tim chân ái.
Những gương mặt xinh đẹp cùng lời nói hoa mỹ
Đang cướp dần hạnh phúc của tôi.
Hạnh phúc là không thể tranh dành
Nếu người không thể làm cho hạnh phúc nở hoa
Sao lại cố tình đánh cắp từ tay tôi
Người không thể quý trọng vậy thì xin trả lại cho tôi hạnh phúc
Hạnh phúc là không thể tranh dành."
Giọng hát ngọt ngào của Giai Hân khiến nhiều người ngạc nhiên,tuy trong buổi sinh nhật mà hát một bài có không khí buồn như vậy là điều thất lễ. Nhưng quả thật chất giọng và gương mặt xinh xắn của nàng làm rung động không ít người.
Bài hát kết thúc,Giai Hân đứng lên,MC muốn nói gì đó thì liền bị nàng ngắt lời.
"Gia Nguyệt,bài hát này là dành riêng cho em. Người ta nói thọ tinh là lớn nhất .Vậy em có thể lên đây biểu diễn một chút để đáp lại mọi người được không?"
Tiếng xì xào lại vang lên,mọi người không giấu nổi vẻ háo hức đợi xem kịch hay.
Ông Hoàng nhíu mày vẻ tức giận hiện trong mắt,nhưng dù sao cũng đã lăn lộn nhiều năm trên thương trường,ông nhanh chóng ổn định cảm xúc.
Ông Lâm lại tỏ vẻ như không có gì,chỉ bình thản nhìn mọi chuyện diễn ra.Tựa như là đang xem một bộ phim truyền hình nhàm chán nào đó.
Hoàng Phong nhíu mày,định lên tiếng nhưng lại bị Gia Nguyệt ngăn cản. Nàng lạnh lùng nhìn cô gái đang đứng trên sân khấu để làm trò cười cho thiên hạ.
Hắn vội vả muốn đem Giai Hân xuống,nhưng chị gái hắn đột nhiên trở nên bướng bỉnh,không chịu nghe lời của hắn nữa.
Trò khôi hài này,hẳn sẽ tiếp diễn nếu như Giai Hân không hét ầm lên ngăn cản Lâm Khiên giật lấy micro trên tay mình.
"Em không thể sao Lâm Gia Nguyệt?"
Cả phong tiệc lập tứ rơi vào yên lặng đến đáng sợ,tựa hồ chỉ còn tiếng hít thở gấp gáp của Giai Hân.
"Tôi là tiểu thư của Lâm gia, Giai Hân,cô không có quyền gọi thẳng tên tôi,hình như cô đã quên địa vị của mình"
Gia Nguyệt lạnh lùng nói,Cầm nàng nâng lên ở góc độ hoàn mĩ,làm cho mọi người cảm nhận thấy có một áp lực vô hình bao trùm lấy mọi thứ dưới mắt nàng.
"Tôi là chủ nhân,không phải loại người đứng lên làm trò cười cho người khác. Có muốn biết sự khác nhau giữa người giàu và kẻ hèn không. Đó chính là tôi có thể dùng tiền mời người ta về hát mà không cần bôi tro vào mặt mình"
Gia Nguyệt không nhanh không chậm đáp,khiến cho tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào người bị coi là làm trò hề kia.
Có mấy người vừa nảy còn rối rít khen Giai Hân hát hay thì giờ lại nhìn nàng với vẻ xem thường.
Đôi mắt Giai Hân lặp tức ửng đỏ,trong tròng mắt tầng tầng nước mắt trực rơi xuống,vẻ thảm thương của nàng khiến nhiều cô gái vốn ghen tị,nay lại không ngại mà hả hê trước đau khổ của người ta.
Giai Hân rốt cuộc chịu không nỗi trước vô số lời bàn tán xì xào dị nghị,nàng bật khóc rồi chạy ra ngoài. Theo sau là tiếng cười bén nhọn của một số người.
Hắn vội vả chạy theo chị gái. Khi chạy ngang qua chổ Gia Nguyệt đang đứng,bước chân của hắn không khống chế được mà ngập ngừng. Nhưng Gia Nguyệt lại không nhìn hắn lấy một chút,nàng kiêu ngạo nhìn thẳng về phía trước.
Hắn nhắm chặt mắt,ngăn cản sự chua chát đang trào lên. Rồi vội vàng chạy đi về phía Giai Hân biến mất.
Còn Gia Nguyệt lại mỉm cười hoàn mĩ,giọng nói dịu dàng cử chỉ thanh nhã đập vào mắt mọi người.
"Thật ngại,xin mọi người đừng vì chút vụn vặt mà làm mất nhã hứng,xin mọi người cứ tiếp tục đi."
Ngay khi nghe Gia Nguyệt nói,phòng tiệc lại vang lên tiếng nhạc êm tai cùng những tiếng xì xào tám chuyện. Ai nhảy cứ nhảy,ai nói chuyện vẫn tiếp tục nói chuyện. Tựa như nãy giờ không hè có chuyện gì xảy ra.
Bên kia phòng,ông Lâm nở nụ cười cổ quái làm cho cô hầu gái đi theo bên cạnh không nhịn được rùng mình.
"Gương mặt của em,giọng nói của em, biểu cảm của em đã khắc sau vào nổi nhớ trong anh. Em nói quên em đi...điều đó quá tàn nhẫn...quá độc ác...."
Khi ông Lâm và ông Hoàng đi vào phòng tiệc lớn,ngay tức khắc mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía hai con người quyền lực nhất nhì trong thành phố này.
Có lẽ đã quá quen với việc trở thành tâm điểm chú ý khiến cho hai người đàn ông vẫn thản nhiên chuyện trò như không có gì xảy ra.
"Lão Hoàng a,sao ông không thường xuyên qua đây,tôi mới nhìn trúng bộ cờ hiếm,định đợi ông sang để khai cờ đây."
"Chà,ông nghĩ ai cũng có con ngoan tài giỏi như ông để rảnh rổi sao,tôi đang bận tối mắt tối mũi đây.
Nếu Gia Nguyệt mà về nhà tôi làm dâu nhất định tôi sẽ có nhiều thời gian để đánh cờ với ông thôi."
"Ông đừng đào góc vườn nhà người khác nữa đi,Gia Nguyệt sớm là bảo bối của tôi,nhà tôi đây là kén rể,kén rể đấy ông hiểu không"
"Lão Lâm,có câu nói rất hay,phù sa không chảy ruộng ngoài,ông sao lại...."
"Chú Hoàng,có chuyện gì mà chú và ba con nói vui vẻ đến vậy."
Khi hai người đàn ông còn đang nói đến quên trời quên đất thì một giọng nói nhẹ nhàng,thanh thoát vang lên từ phía sau.
Ông Hoàng cùng mọi người quay lại nhìn thì lập tức mắt đều sáng lên rực rỡ.
Gia Nguyệt trước giờ đều được coi như một viên ngọc quý trên tay Lâm gia. Không chỉ vì gia thế hiển hách mà còn vì sắc đẹp hiếm thấy của nàng.
Từ khi còn bé nàng luôn thu hút ánh mắt người khác vì sắc đẹp trời ban cho nàng. Đến bây giờ,khi nàng trở thành thiếu nữ,thì sắc đẹp kia lại càng toả sáng. Thu bớt nét ngây thơ tuổi trẻ,nhiều hơn sự thành thục tự nhiên,mỗi cái nhấc tay nhấc chân, mỗi cái nhíu mày hay mỉm cười của nàng đều khiến người ta bị mê hoặc.
Hắn ngẩn ngơ,nhìn nàng trong chiếc váy trắng thanh nhã,ôm trọn dáng người thon dài,tôn thêm lên những đường cong cơ thể hoàn mỹ.
Nàng cười,nhíu mày hay liếc mắt đều làm hắn ngở ngàng. Hắn luôn biết nàng đẹp,nhưng từ nhiều năm nay,chỉ có thể nhìn nàng từ phía xa xa, đã làm hắn kinh ngạc trước vẻ đẹp của nàng.
Nàng đứng đó,sáng ngời trong mắt mọi người...mà hắn,chỉ có thể làm lớp nền cho nàng.
"Gia Nguyệt"
Ông Lâm lên tiếng,kéo tâm trí của tất cả mọi người về lại bữa tiệc. Ông hãnh diện khi nhìn thấy con gái trưởng thành và trở thành tâm điểm chú ý của tất cả mọi người.
"Vâng thưa ba,con xin lỗi,con đã xuống trễ,không kịp đón chú Hoàng tới"
Nàng cười dịu dàng,hơi nghiêng người chào ông Hoàng.
Ông Hoàng cười híp cả mắt,càng nhìn ông càng hài lòng cô con dâu tương lai này. Nhìn đi,vừa xinh đẹp,dịu dàng lại thông minh,nói năng lễ phép,lại thêm gia thế hiển hách. Người con gái như thế thì mới sánh đôi được với con trai của ông mà thôi.
"Gia Nguyệt,sao con lại khách sáo như thế,nào đến đây, đến đây.
Đây là thằng con trai của chú,Hoàng Phong,chắc cháu còn nhớ nó nhỉ.
Hồi bé hai đứa hay chơi với nhau lắm."
Ông Hoàng cười rạng rỡ,nắm lấy tay Gia Nguyệt kéo đến trước mặt Hoàng Phong.
"Kìa ba"
Hoàng Phong thấy ba mình nóng nảy có thể làm đau Gia Nguyệt,vội vàng ngăn cản. Anh dịu dàng nói với Gia Nguyệt,kiên quyết giải cứu bàn tay xinh đẹp của nàng khỏi tay ba mình.
"Gia Nguyệt,tối nay em rất xinh đẹp."
Đôi gò mắt trắng nõn của nàng hơi ửng đỏ,nàng mỉm cười,không nhìn Hoàng Phong. Nhưng trong mắt mọi người lại như đang e lệ ngại ngùng.
Hai người đứng cạnh nhau thật như đôi tiên đồng ngọc nữ nơi nhân gian,khiến người ta muốn ghen tị cũng không thể.
"Oa,cô tiểu thư Lâm gia thật là xinh đẹp tuyệt trần"
Paul lên tiếng khen ngợi. Hắn luôn không có sức kháng cự những cô gái đẹp.
Giai Hân nhíu mày,tỏ ra không vui,nàng nhìn thấy,Khiêm Khiêm của nàng nhìn Gia Nguyệt không rời mắt.
Tiếng trò chuyện lại vang lên xen lẫn trong tiếng nhạc êm dịu,sau khi nữ chính xuất hiện. Tất nhiên đề tài đã thây đổi,không còn liên quan đến công việc hay váy áo nữa. Mà những gì người ta bàn tán đều là về cô tiểu thư danh giá đang cùng vương tử trong lòng nhiều cô gái nhảy vũ khúc đầu tiên của đêm nay.
Trong tiếng nhạc của điệu waltz,Hoàng Phong lịch lãm dìu Gia Nguyệt ra giữa sàn nhảy. Bàn tay anh nâng nhẹ tay cô dạt lên vai mình,tay còn lại nhẹ nhàng chạm vào eo nàng. Tư thế của hai người,thân mật nhưng không quá gần,sự tinh tế của Hoàng Phong khiến cho Gia Nguyệt thật sự thưởng thức.
Nàng nghiêng nhẹ đầu,duy chuyển chân,và vũ điệu bắt đầu.
Trong ánh sáng ấm áp,tiếng nhạc nhẹ nhàng,Hoàng Phong thật sự cảm thấy mình say,say trong hương thơm tự nhiên thanh mát của nàng.
Say trong tiếng cười như chuông bạc,và giọng nói không hẳn ngọt ngào,nhưng chậm rãi đi sâu vào lòng anh.
Gương mặt Gia Nguyệt hơi ửng đỏ,nàng nói.
"Sao lại nhìn em như vậy?"
Vì tư thế hai người giờ trở nên gần kề,khi Gia Nguyệt thì thầm vào tai Hoàng Phong,anh như cảm thấy một luồn điện chạy khắp thân mình.
"Bởi vì em thật sự rất xinh đẹp"
"Không phải anh luôn biết là em đẹp rồi sao,giờ còn ngạc nhiên như vậy?"
Gia Nguyệt lém lĩnh nói,má lúm đồng tiền trên má nàng càng thêm rạng rở. Hoàng Phong thở dài.
"Làm sao đây,anh ước gì đây không phải là sinh nhật mười lăm của em"
"Vì sao"
Gia Nguyệt ngạc nhiên.
"Nếu hôm nay là sinh nhật hai mươi của em,anh sẽ ngay lập tức cầu hôn để cưới em về nhà a"
Hoàng Phong cảm thán,anh thật sự không thể dợi lâu đến như vậy. Điều đó khiến cho Gia Nguyệt bật cười. Thu hút rất nhiều sự chú ý của mọi người cũng đang khiêu vũ gần đó.
Ông Lâm và ông Hoàng ngồi cách đó không xa,thấy hai đứa trẻ nói chuyện với nhau thân mật như vậy thì vô cùng hài lòng. Ở thành phố này,liệu còn nhà nào môn đăng hộ đối được như gia đình hai bên chứ.
Hắn cười chua chát,nhiều năm như vậy nhìn ngắm nàng từ xa,không dám đến gần nàng. Không ngờ khi có thể đường đường chính chính đứng trước mặt nàng,thì phải nhìn nàng nắm tay người con trai khác. Thẩm Thiên Tường đi về phía hắn,anh có thể hiểu tâm trạng hiện giờ của Lâm Khiêm.
"Đừng suy nghĩ nhiều nữa,đây là do anh lựa chọn"
Đúng,là do hắn chọn.
Chọn làm kiếm để hổ trợ nàng.
Nhưng còn vị trí bảo vệ nàng,lại là của người con trai khác.
Là chính hắn lựa chọn,còn có thể hối hận sao Hắn đã không còn tư cách để hối hận.
Giai Hân thấy khó chịu,nàng không thích cách Khiêm Khiêm nhìn Gia Nguyệt. Không thích thấy đau thương trong mắt hắn,không thích thấy hắn xoay người bỏ đi. Không thích....cực kỳ không thích.
"Hân Hân,nhanh,sắp đến lượt bạn lên hát rồi."
Thẩm An An vội vả nhắc nhở Giai Hân đang đứng thất thần,ngay khi vũ điệu đầu tiên kết thúc,nàng sẽ lên hát bài hát dầu tiên chúc mừng cho ngày Gia Nguyệt trưởng thành.
Giai Hân mím môi,nàng liếc mắt về phía Lâm Khiêm,lại nhìn thấy hắn không để ý đến mình thì càng khó chịu.
Paul nghe Giai Hân sẽ lên hát thì rất hưng phấn. Hắn nắm lấy tay Giai Hân giống như để tiếp sức cho nàng, Nhưng không ngờ Giai Hân lại hất tay hắn ra đi thẳng lên sân khấu.
"Cô ấy làm sao vậy?"
Paul khó hiểu hỏi,đổi lại chỉ là tiếng thở dài của Thẩm An An.
Trên sân khấu,MC của buổi tiệc nhìn thấy vũ khúc đầu tiên đã kết thúc vội tiến lên. Nhưng trước khi anh ta kịp nói gì thì micro đã bị người ta lấy mất. Và người làm điều đó chính là Giai Hân.
"Xin chào mọi người,tôi là Lâm Giai Hân."
Tiếng nói ngọt ngào của nàng khiến nhiều người chú ý. Họ nghe được nàng giới thiệu là họ Lâm.
Tất cả mọi người đều biết bà Lâm trước khi về Lâm gia đã có hai con riêng.Tuy được mang họ Lâm nhưng đại đa số mọi người đều không coi họ là người Lâm gia. Trong tiềm thức,mọi người đều chỉ nhận định Gia Nguyệt là tiểu thư duy nhất.
Nay việc Giai Hân đứng lên tự giới thiệu mình họ Lâm,thật khiến rất nhiều lời xì xào nổi lên.
Hoàng Phong đang định đưa Gia Nguyệt đến tiếp chuyện với ba mình,nay lại vì chuyện này mà dừng lại. Anh nghiêng đầu thì thầm hỏi ý kiến của cô.
"Chuyện này có cần anh giải quyết?"
Gia Nguyệt ngẩn lên nhìn thẳng vào mắt Hoàng Phong. Nàng không đọc ra chút gì gọi là châm chọc hay hiếu kỳ trong mắt anh. Chỉ có sự quan tâm mãnh liệt dành cho mình.
Nàng khẽ lắc đầu,mỉm cười.
Hoàng Phong đành đứng kế bên nàng nhìn lên sân khấu.
Không ai để ý khi nhìn lên sân khấu,trong mắt Gia Nguyệt chỉ có tia lạnh lùng tàn nhẫn,chẳng còn xót lại chút gì dáng vẻ e lệ vừa rồi.
Trên sân khấu,Giai Han tiếp tục nói.
"Hôm nay là sinh nhật mười lăm tuổi của Gia Nguyệt, chị muốn chúc em,ngày nào cũng như hôm nay,năm nào cũng có ngày này. Hy vọng em sẽ thật vui vẻ trong đêm nay. Để chúc mừng cho Gia Nguyệt,tôi xin hát một bài hát."
Giai Hân mặc kệ việc Lâm Khiêm đang ra hiệu cho cô dừng lại. Nàng vẫn tiếp tục nói. Đôi mắt nhìn chằm chằm vào Gia Nguyệt đang đứng phía dưới.
"Bài hát đó có tên "Hạnh phúc không nên tranh dành" xin mời mọi người lắng nghe"
Giai Hân ngồi vào đàn piano được chuẩn bị sẵn.Bàn tay ngọc nâng lên một chuỗi những âm thanh tinh tế vang lên cùng tiếng hát ngọt ngào hiếm thấy của nàng.
"Hạnh phúc của tôi xuất phát từ trái tim chân ái.
Những gương mặt xinh đẹp cùng lời nói hoa mỹ
Đang cướp dần hạnh phúc của tôi.
Hạnh phúc là không thể tranh dành
Nếu người không thể làm cho hạnh phúc nở hoa
Sao lại cố tình đánh cắp từ tay tôi
Người không thể quý trọng vậy thì xin trả lại cho tôi hạnh phúc
Hạnh phúc là không thể tranh dành."
Giọng hát ngọt ngào của Giai Hân khiến nhiều người ngạc nhiên,tuy trong buổi sinh nhật mà hát một bài có không khí buồn như vậy là điều thất lễ. Nhưng quả thật chất giọng và gương mặt xinh xắn của nàng làm rung động không ít người.
Bài hát kết thúc,Giai Hân đứng lên,MC muốn nói gì đó thì liền bị nàng ngắt lời.
"Gia Nguyệt,bài hát này là dành riêng cho em. Người ta nói thọ tinh là lớn nhất .Vậy em có thể lên đây biểu diễn một chút để đáp lại mọi người được không?"
Tiếng xì xào lại vang lên,mọi người không giấu nổi vẻ háo hức đợi xem kịch hay.
Ông Hoàng nhíu mày vẻ tức giận hiện trong mắt,nhưng dù sao cũng đã lăn lộn nhiều năm trên thương trường,ông nhanh chóng ổn định cảm xúc.
Ông Lâm lại tỏ vẻ như không có gì,chỉ bình thản nhìn mọi chuyện diễn ra.Tựa như là đang xem một bộ phim truyền hình nhàm chán nào đó.
Hoàng Phong nhíu mày,định lên tiếng nhưng lại bị Gia Nguyệt ngăn cản. Nàng lạnh lùng nhìn cô gái đang đứng trên sân khấu để làm trò cười cho thiên hạ.
Hắn vội vả muốn đem Giai Hân xuống,nhưng chị gái hắn đột nhiên trở nên bướng bỉnh,không chịu nghe lời của hắn nữa.
Trò khôi hài này,hẳn sẽ tiếp diễn nếu như Giai Hân không hét ầm lên ngăn cản Lâm Khiên giật lấy micro trên tay mình.
"Em không thể sao Lâm Gia Nguyệt?"
Cả phong tiệc lập tứ rơi vào yên lặng đến đáng sợ,tựa hồ chỉ còn tiếng hít thở gấp gáp của Giai Hân.
"Tôi là tiểu thư của Lâm gia, Giai Hân,cô không có quyền gọi thẳng tên tôi,hình như cô đã quên địa vị của mình"
Gia Nguyệt lạnh lùng nói,Cầm nàng nâng lên ở góc độ hoàn mĩ,làm cho mọi người cảm nhận thấy có một áp lực vô hình bao trùm lấy mọi thứ dưới mắt nàng.
"Tôi là chủ nhân,không phải loại người đứng lên làm trò cười cho người khác. Có muốn biết sự khác nhau giữa người giàu và kẻ hèn không. Đó chính là tôi có thể dùng tiền mời người ta về hát mà không cần bôi tro vào mặt mình"
Gia Nguyệt không nhanh không chậm đáp,khiến cho tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào người bị coi là làm trò hề kia.
Có mấy người vừa nảy còn rối rít khen Giai Hân hát hay thì giờ lại nhìn nàng với vẻ xem thường.
Đôi mắt Giai Hân lặp tức ửng đỏ,trong tròng mắt tầng tầng nước mắt trực rơi xuống,vẻ thảm thương của nàng khiến nhiều cô gái vốn ghen tị,nay lại không ngại mà hả hê trước đau khổ của người ta.
Giai Hân rốt cuộc chịu không nỗi trước vô số lời bàn tán xì xào dị nghị,nàng bật khóc rồi chạy ra ngoài. Theo sau là tiếng cười bén nhọn của một số người.
Hắn vội vả chạy theo chị gái. Khi chạy ngang qua chổ Gia Nguyệt đang đứng,bước chân của hắn không khống chế được mà ngập ngừng. Nhưng Gia Nguyệt lại không nhìn hắn lấy một chút,nàng kiêu ngạo nhìn thẳng về phía trước.
Hắn nhắm chặt mắt,ngăn cản sự chua chát đang trào lên. Rồi vội vàng chạy đi về phía Giai Hân biến mất.
Còn Gia Nguyệt lại mỉm cười hoàn mĩ,giọng nói dịu dàng cử chỉ thanh nhã đập vào mắt mọi người.
"Thật ngại,xin mọi người đừng vì chút vụn vặt mà làm mất nhã hứng,xin mọi người cứ tiếp tục đi."
Ngay khi nghe Gia Nguyệt nói,phòng tiệc lại vang lên tiếng nhạc êm tai cùng những tiếng xì xào tám chuyện. Ai nhảy cứ nhảy,ai nói chuyện vẫn tiếp tục nói chuyện. Tựa như nãy giờ không hè có chuyện gì xảy ra.
Bên kia phòng,ông Lâm nở nụ cười cổ quái làm cho cô hầu gái đi theo bên cạnh không nhịn được rùng mình.