Chương 35: Rời đi
Nơi Lưu Trạch Dương đi công tác là một thành phố có một ngôi chùa cổ kính, niên đại hàng nghìn năm.
Ngôi chùa này không nguy nga tráng lệ, cũng không hùng vĩ đồ sộ mà toát lên vẻ trầm lắng thanh tịnh. Lưu Trạch Dương đặc biệt rút ngắn thời gian công tác, tự mình đi cầu một chuỗi Bồ Đề tràng hạt, hi vọng người mang có thể gặp dữ hóa lành, khỏe mạnh sống lâu. Trước kia anh không hề tin những thứ này nhưng sau khi trải qua khoảng thời gian đó lại có anh lại có chút sợ.
Vì anh muốn tự mình tới chùa thỉnh chuỗi tràng hạt nên để cho Chu Khải Trạch về trước, cũng thuận tiện đem những món đồ anh mua trở về cho cô. Nhưng buổi tối ngày hôm đó khi anh còn chưa kịp trở về khi đã nhận được điện thoại của Chu Khải Trạch.
Trong điện thoại giọng nói của Chu Khải Trạch vô cùng gấp gáp, không đợi anh mở lời đã vội nói:
"Lưu tổng, không thấy Tô tiểu thư đâu cả"
Lưu Trạch Dương nắm chặt di động, nhíu mày hỏi:
"Xảy ra chuyện gì"
"Tôi vừa tới bệnh viện. Trong phòng bệnh không có ai cả ngay cả hộ lý cũng không có. Hỏi bác sĩ và y tá thì tất cả đều ngậm chặt miệng không nói gì"
Anh nghe đến đây, coi như hiểu rõ. Dựa vào một mình cô thì không thể có khả năng rời đi, chưa nói đến sức khỏe cô không cho phép, mà anh cũng đã căn dặn bác sĩ để ý đến cô. Hiện tại cô có thể rời đi không một tiếng động như vậy chỉ có thể là chính bọn họ đồng ý cho cô rời đi. Người mà có thể đưa cô rời đi một cách im hơi lặng tiếng, lại có thể khiến mọi người không dám ngăn trở không cần nghĩ cũng biết là ai.
Lưu Trạch Dương vẻ mặt lạnh lẽo.
Anh luôn nghĩ rằng cha anh sẽ chờ anh chính thức ngả bài mới ra tay, còn cho rằng ông không biết gì cả. Xem ra là anh đã quá chủ quan cũng đã quá coi thường cha của mình rồi.
Hôm nay là sinh nhật của anh.
Về nhà anh đã thấy mẹ mình đang chỉ đạo đầu bếp nấu nướng, vừa nhìn thấy anh liền vui vẻ:
"Vừa lúc đang định gọi con về ăn cơm."
Anh vội vàng đè xuống sự thấp thỏm trong lòng, miễn cưỡng cùng mẹ nói mấy câu sau đó mới đến thư phòng tìm cha. Lưu Lâm đứng bên cạnh bàn, phía trên trải cuộn giấy Tuyên thành lớn, cúi đầu luyện chữ. Nghe thấy tiếng vang ông cũng không ngẩng đầu lên.
Lưu Trạch Dương đợi trong chốc lát. Một lúc lâu, anh mới trầm giọng hỏi:
"Cha cô ấy ở đâu?"
Lưu Lâm không nói không nói lời nào, ngòi bút vẫn lướt trên tờ giấy trắng tinh như nước chảy mây trôi. Lưu Trạch Dương hít sâu một hơi, cố gắng đè nén thanh âm của mình tiếp tục hỏi:
"Cô ấy ở đâu?"
Động tác trên tay Lưu Lâm dừng lại. Ông đặt bút lông lên nghiên mực, mở ngăn kéo lấy một túi tài liệu, rồi vứt ở chân của Lưu Trạch Dương, ánh mắt xẹt qua một tia uy nghiêm, thản nhiên nói:
"Con cho rằng ta sẽ để một cô gái như thế ở bên cạnh con sao?"
Miệng túi bị mở ra. Bên trong đó là những tư liệu điều tra về quá khứ của cô. Sắc mặt anh trắng nhợt nhưng một câu cũng không nói nên lời. Vậy là cha anh đã điều tra cô, khẳng định cũng đã biết chuyện trước kia của cô. Với một gia đình như Lưu gia thì việc chấp nhận cô là điều không thể. Anh hiểu rõ điều đó nhưng dường như cố gắng tìm kiếm một cọng cỏ cứu mạng, anh thấp giọng nói:
"Nhưng cô ấy đã cứu con."
Chuyện cô ấy cứu anh có thể được đưa ra như một điều kiện để anh có thể chăm sóc cho cô ấy nhưng dường như cảm thấy điều đó không đủ sức thuyết phục anh còn nói thêm:
"Cô ấy còn mang thai con của con nữa."
Lưu Lâm tức giận thật sự:
"Đứa bé đã không còn và con cũng không cần phải lấy thân mình ra báo đáp. Nhà chúng ta không thiếu khả năng có thể bù đắp lại cho cô ta".
Lưu Trạch Dương nhìn thẳng vào mặt cha mình vững vàng nói:
"Con không phải đang báo ân, con thực sự rất thích cô ấy."
Lưu Lâm cười lạnh.
"Con chỉ đang nhầm lẫn tình cảm của mình thôi. Đừng quên ban đầu làm sao con lại chọn cô ta, và vì lý do gì con mới chọn cô ta. Đừng tự lừa mình dối người. Con nên nhớ, con là đang đứng ở vị trí nào, bao nhiêu người chờ con ngã ngựa ta nghĩ con không cần ta nhắc nhở. Một người con dâu như vậy là không thích hợp"
"Cho con biết cô ấy ở đâu?"
Lưu Lâm bỏ qua câu hỏi của Lưu Trạch Dương, nói:
"Ta sẽ sắp xếp cho con đi xem mắt, gặp người thích hợp thì kết hôn luôn. Gặp gỡ nhiều, ai rồi cũng sẽ quên được thôi."
"Ngoài cô ấy con sẽ không kết hôn với ai cả."
"Mày nói lại lần nữa xem?"
"Con nói, ngoài cô ấy con sẽ không kết hôn với ai cả."
Lưu Lâm tức giận cực độ, cầm nghiên mực trên bàn ném thẳng vào người Lưu Trạch Dương.
"Mày cút ra ngoài"
Mới đầu ông còn tưởng hắn nhất thời xúc động, nhưng ánh mắt của anh cho ông thấy sự kiên định từ trong cốt tủy. Lưu Trạch Dương đứng tại chỗ không né tránh. Nghiên mực đập vào trán hắn, rơi xuống đất vỡ tan. Máu theo thái dương chảy dọc xuống khuôn mặt lạnh lùng. Biểu tình trên mặt anh vẫn kiên định hỏi lại ông ấy.
"Cô ấy ở đâu?"
Ông tức giận run người, kêu quản gia mang gia pháp tới. Quản gia đi vào, thấy Lưu Trạch Dương máu chảy đầy mặt cũng không rên một tiếng, ánh mắt không dấu nổi lo lắng, mở miệng khuyên can.
"Ông chủ, cậu chủ..."
Chưa kịp nói hết câu đã gặp ánh mắt rét lạnh của Lưu Lâm, vội vàng ngậm miệng. May mà Thẩm Ninh nghe thấy động tĩnh liền chạy vào.
"Ngăn bà ấy lại."
Lưu Lâm liếc nhìn quản gia, phân phó. Quản gia không còn cách nào khác đành chặn bà ngoài cửa. Thẩm Ninh vừa vội vừa tức nhưng bà biết ông cũng vì con trai nên chỉ có tạm thời nhịn xuống. Cửa phòng đóng lại, ngăn cách hết tất cả động tĩnh ở trong phòng.
Từng giây từng phút trôi qua, mới chỉ hơn 20 phút mà bà có cảm giác đã quá hơn hai đời. Rốt cuộc bà cũng không thể an tâm nữa, cứng rắn đòi đi vào trong. Quản gia sợ ngăn cản làm bà bị thương, cũng lo cho cậu chủ trong phòng nên để bà mở cửa đi vào. Vào đến nơi, thì thấy Lưu Trạch Dương quỳ trên mặt đất. Sắc mặt trắng bệch, khóe miệng đầy máu, quần áo là loang lổ từng vết máu lớn nhỏ. Thẩm Ninh hết sức hoảng sợ, chạy đến bên cạnh hắn, muốn nhìn xem vết thương trên người hắn như thế nào nhưng lại sợ làm hắn đau nên nước mắt nhanh chóng chảy xuống.
Lưu Lâm vẫn như cũ lạnh mặt nhìn anh, vẫn còn tức giận muốn đánh thêm nữa nhưng Thẩm Ninh đã đứng dậy ngăn cản nghẹn ngào khóc:
"Ông muốn đánh chết nó à?"
Sau đó quay lại nói với quản gia:
"Mau đưa nó đến bệnh viện"
Quản gia không biết làm thế nào, nhưng thấy Lưu Lâm không nói gì, xem như là đồng ý nên mới bước nhanh tới đỡ Lưu Trạch Dương. Anh cũng biết mình đã tới cực hạn, không cố gắng chống đỡ nữa. Vết thương ở chân dù sao cũng chưa lành hẳn, lại chịu giày vò nên trực tiếp ngất đi. Lúc tỉnh lại, thì thấy Hứa Cảnh Nghi đang ngồi bên giường, còn mình thì đang ở trong phòng bệnh.
"Anh đến đây làm gì?"
"Dì Thẩm bảo tôi đến khuyên nhủ cậu. Không biết nếu dì ấy biết tôi là tay trong của cậu thì không biết dì ấy sẽ có biểu tình gì nữa."
Lưu Trạch Dương im lặng không đáp.
"Tôi nói này, dù cậu có mất trí đến thế nào cũng không nên đem bản thân hành hạ thành như vậy chứ. Cậu xem trên người cậu còn chỗ nào lành lặn nữa không?"
Quả thật bây giờ Lưu Trạch Dương thảm không nỡ nhìn, số băng gạc quấn trên người thậm chí còn nhiều hơn lúc bị tai nạn xe.
"Chú Lưu ra tay cũng đủ tàn nhẫn."
"Anh muốn nói gì thì nói đi, vòng vo như thế không phải phong cách của anh."
Hứa Cảnh Nghi cười nhạt một tiếng, tựa người ra sau ghế, im lặng một lúc lâu như đang lựa chọn từ ngữ. Cuối cùng, Hứa Cảnh Nghi nhìn thẳng vào mắt anh rồi hỏi.
"Lưu Trạch Dương, cậu có từng nghĩ rằng, cô ấy là tự nguyện rời đi chưa?"
Trong nháy mắt, đồng tử Lưu Trạch Dương dãn to, nhìn chằm chằm người nói, khóe miệng run rẩy, giọng nói như lạc đi:
"Anh nói cái gì?"
Hứa Cảnh Nghi lặp lại.
"Cậu đã từng nghĩ là cô ấy tự nguyện rời đi chưa?"
Lưu Trạch Dương cẩn thận nhớ lại.
Cô ấy đã đáp ứng sẽ chờ hắn trở lại.
Cô ấy quan tâm, dặn dò hắn chăm sóc tốt bản thân mình.
Cô ấy ôm lấy hắn lúc tạm biệt.
Hóa ra, tất cả những điều này, đều là lời từ biệt của cô. Là hắn, chưa từng nghĩ đến. Hắn biết, ai cũng nghĩ rằng hắn đang áy náy, muốn báo đáp cô, chỉ hắn mới biết được, hắn thật sự rung động rồi, thật sự thích cô rồi, cô từ lâu đã không phải là bản sao của Dương Tiểu Lâm nữa. Ai cũng không tin hắn thay đổi, ngay cả cô cũng vậy.
Hứa Cảnh Nghi còn muốn nói gì đó nhưng Lưu Trạch Dương đã không nhẫn nại đuổi người, hắn sợ nghe được đáp án mà hắn không muốn nghe nhất. Hắn thà tin rằng cô là bị cha hắn ép rời đi còn hơn là cô thực sự từ bỏ hắn. Chắc chắn rồi, cô không thể tranh cãi được với người như cha của hắn nên việc cô rời đi cũng là do ông ấy ép cô. Hắn tự nhủ như vậy.
Hứa Cảnh Nghi thực sự nhìn không nổi, chỉ bỏ lại một câu "Cậu tự xử lý cho tốt" rồi rời đi.
Ngôi chùa này không nguy nga tráng lệ, cũng không hùng vĩ đồ sộ mà toát lên vẻ trầm lắng thanh tịnh. Lưu Trạch Dương đặc biệt rút ngắn thời gian công tác, tự mình đi cầu một chuỗi Bồ Đề tràng hạt, hi vọng người mang có thể gặp dữ hóa lành, khỏe mạnh sống lâu. Trước kia anh không hề tin những thứ này nhưng sau khi trải qua khoảng thời gian đó lại có anh lại có chút sợ.
Vì anh muốn tự mình tới chùa thỉnh chuỗi tràng hạt nên để cho Chu Khải Trạch về trước, cũng thuận tiện đem những món đồ anh mua trở về cho cô. Nhưng buổi tối ngày hôm đó khi anh còn chưa kịp trở về khi đã nhận được điện thoại của Chu Khải Trạch.
Trong điện thoại giọng nói của Chu Khải Trạch vô cùng gấp gáp, không đợi anh mở lời đã vội nói:
"Lưu tổng, không thấy Tô tiểu thư đâu cả"
Lưu Trạch Dương nắm chặt di động, nhíu mày hỏi:
"Xảy ra chuyện gì"
"Tôi vừa tới bệnh viện. Trong phòng bệnh không có ai cả ngay cả hộ lý cũng không có. Hỏi bác sĩ và y tá thì tất cả đều ngậm chặt miệng không nói gì"
Anh nghe đến đây, coi như hiểu rõ. Dựa vào một mình cô thì không thể có khả năng rời đi, chưa nói đến sức khỏe cô không cho phép, mà anh cũng đã căn dặn bác sĩ để ý đến cô. Hiện tại cô có thể rời đi không một tiếng động như vậy chỉ có thể là chính bọn họ đồng ý cho cô rời đi. Người mà có thể đưa cô rời đi một cách im hơi lặng tiếng, lại có thể khiến mọi người không dám ngăn trở không cần nghĩ cũng biết là ai.
Lưu Trạch Dương vẻ mặt lạnh lẽo.
Anh luôn nghĩ rằng cha anh sẽ chờ anh chính thức ngả bài mới ra tay, còn cho rằng ông không biết gì cả. Xem ra là anh đã quá chủ quan cũng đã quá coi thường cha của mình rồi.
Hôm nay là sinh nhật của anh.
Về nhà anh đã thấy mẹ mình đang chỉ đạo đầu bếp nấu nướng, vừa nhìn thấy anh liền vui vẻ:
"Vừa lúc đang định gọi con về ăn cơm."
Anh vội vàng đè xuống sự thấp thỏm trong lòng, miễn cưỡng cùng mẹ nói mấy câu sau đó mới đến thư phòng tìm cha. Lưu Lâm đứng bên cạnh bàn, phía trên trải cuộn giấy Tuyên thành lớn, cúi đầu luyện chữ. Nghe thấy tiếng vang ông cũng không ngẩng đầu lên.
Lưu Trạch Dương đợi trong chốc lát. Một lúc lâu, anh mới trầm giọng hỏi:
"Cha cô ấy ở đâu?"
Lưu Lâm không nói không nói lời nào, ngòi bút vẫn lướt trên tờ giấy trắng tinh như nước chảy mây trôi. Lưu Trạch Dương hít sâu một hơi, cố gắng đè nén thanh âm của mình tiếp tục hỏi:
"Cô ấy ở đâu?"
Động tác trên tay Lưu Lâm dừng lại. Ông đặt bút lông lên nghiên mực, mở ngăn kéo lấy một túi tài liệu, rồi vứt ở chân của Lưu Trạch Dương, ánh mắt xẹt qua một tia uy nghiêm, thản nhiên nói:
"Con cho rằng ta sẽ để một cô gái như thế ở bên cạnh con sao?"
Miệng túi bị mở ra. Bên trong đó là những tư liệu điều tra về quá khứ của cô. Sắc mặt anh trắng nhợt nhưng một câu cũng không nói nên lời. Vậy là cha anh đã điều tra cô, khẳng định cũng đã biết chuyện trước kia của cô. Với một gia đình như Lưu gia thì việc chấp nhận cô là điều không thể. Anh hiểu rõ điều đó nhưng dường như cố gắng tìm kiếm một cọng cỏ cứu mạng, anh thấp giọng nói:
"Nhưng cô ấy đã cứu con."
Chuyện cô ấy cứu anh có thể được đưa ra như một điều kiện để anh có thể chăm sóc cho cô ấy nhưng dường như cảm thấy điều đó không đủ sức thuyết phục anh còn nói thêm:
"Cô ấy còn mang thai con của con nữa."
Lưu Lâm tức giận thật sự:
"Đứa bé đã không còn và con cũng không cần phải lấy thân mình ra báo đáp. Nhà chúng ta không thiếu khả năng có thể bù đắp lại cho cô ta".
Lưu Trạch Dương nhìn thẳng vào mặt cha mình vững vàng nói:
"Con không phải đang báo ân, con thực sự rất thích cô ấy."
Lưu Lâm cười lạnh.
"Con chỉ đang nhầm lẫn tình cảm của mình thôi. Đừng quên ban đầu làm sao con lại chọn cô ta, và vì lý do gì con mới chọn cô ta. Đừng tự lừa mình dối người. Con nên nhớ, con là đang đứng ở vị trí nào, bao nhiêu người chờ con ngã ngựa ta nghĩ con không cần ta nhắc nhở. Một người con dâu như vậy là không thích hợp"
"Cho con biết cô ấy ở đâu?"
Lưu Lâm bỏ qua câu hỏi của Lưu Trạch Dương, nói:
"Ta sẽ sắp xếp cho con đi xem mắt, gặp người thích hợp thì kết hôn luôn. Gặp gỡ nhiều, ai rồi cũng sẽ quên được thôi."
"Ngoài cô ấy con sẽ không kết hôn với ai cả."
"Mày nói lại lần nữa xem?"
"Con nói, ngoài cô ấy con sẽ không kết hôn với ai cả."
Lưu Lâm tức giận cực độ, cầm nghiên mực trên bàn ném thẳng vào người Lưu Trạch Dương.
"Mày cút ra ngoài"
Mới đầu ông còn tưởng hắn nhất thời xúc động, nhưng ánh mắt của anh cho ông thấy sự kiên định từ trong cốt tủy. Lưu Trạch Dương đứng tại chỗ không né tránh. Nghiên mực đập vào trán hắn, rơi xuống đất vỡ tan. Máu theo thái dương chảy dọc xuống khuôn mặt lạnh lùng. Biểu tình trên mặt anh vẫn kiên định hỏi lại ông ấy.
"Cô ấy ở đâu?"
Ông tức giận run người, kêu quản gia mang gia pháp tới. Quản gia đi vào, thấy Lưu Trạch Dương máu chảy đầy mặt cũng không rên một tiếng, ánh mắt không dấu nổi lo lắng, mở miệng khuyên can.
"Ông chủ, cậu chủ..."
Chưa kịp nói hết câu đã gặp ánh mắt rét lạnh của Lưu Lâm, vội vàng ngậm miệng. May mà Thẩm Ninh nghe thấy động tĩnh liền chạy vào.
"Ngăn bà ấy lại."
Lưu Lâm liếc nhìn quản gia, phân phó. Quản gia không còn cách nào khác đành chặn bà ngoài cửa. Thẩm Ninh vừa vội vừa tức nhưng bà biết ông cũng vì con trai nên chỉ có tạm thời nhịn xuống. Cửa phòng đóng lại, ngăn cách hết tất cả động tĩnh ở trong phòng.
Từng giây từng phút trôi qua, mới chỉ hơn 20 phút mà bà có cảm giác đã quá hơn hai đời. Rốt cuộc bà cũng không thể an tâm nữa, cứng rắn đòi đi vào trong. Quản gia sợ ngăn cản làm bà bị thương, cũng lo cho cậu chủ trong phòng nên để bà mở cửa đi vào. Vào đến nơi, thì thấy Lưu Trạch Dương quỳ trên mặt đất. Sắc mặt trắng bệch, khóe miệng đầy máu, quần áo là loang lổ từng vết máu lớn nhỏ. Thẩm Ninh hết sức hoảng sợ, chạy đến bên cạnh hắn, muốn nhìn xem vết thương trên người hắn như thế nào nhưng lại sợ làm hắn đau nên nước mắt nhanh chóng chảy xuống.
Lưu Lâm vẫn như cũ lạnh mặt nhìn anh, vẫn còn tức giận muốn đánh thêm nữa nhưng Thẩm Ninh đã đứng dậy ngăn cản nghẹn ngào khóc:
"Ông muốn đánh chết nó à?"
Sau đó quay lại nói với quản gia:
"Mau đưa nó đến bệnh viện"
Quản gia không biết làm thế nào, nhưng thấy Lưu Lâm không nói gì, xem như là đồng ý nên mới bước nhanh tới đỡ Lưu Trạch Dương. Anh cũng biết mình đã tới cực hạn, không cố gắng chống đỡ nữa. Vết thương ở chân dù sao cũng chưa lành hẳn, lại chịu giày vò nên trực tiếp ngất đi. Lúc tỉnh lại, thì thấy Hứa Cảnh Nghi đang ngồi bên giường, còn mình thì đang ở trong phòng bệnh.
"Anh đến đây làm gì?"
"Dì Thẩm bảo tôi đến khuyên nhủ cậu. Không biết nếu dì ấy biết tôi là tay trong của cậu thì không biết dì ấy sẽ có biểu tình gì nữa."
Lưu Trạch Dương im lặng không đáp.
"Tôi nói này, dù cậu có mất trí đến thế nào cũng không nên đem bản thân hành hạ thành như vậy chứ. Cậu xem trên người cậu còn chỗ nào lành lặn nữa không?"
Quả thật bây giờ Lưu Trạch Dương thảm không nỡ nhìn, số băng gạc quấn trên người thậm chí còn nhiều hơn lúc bị tai nạn xe.
"Chú Lưu ra tay cũng đủ tàn nhẫn."
"Anh muốn nói gì thì nói đi, vòng vo như thế không phải phong cách của anh."
Hứa Cảnh Nghi cười nhạt một tiếng, tựa người ra sau ghế, im lặng một lúc lâu như đang lựa chọn từ ngữ. Cuối cùng, Hứa Cảnh Nghi nhìn thẳng vào mắt anh rồi hỏi.
"Lưu Trạch Dương, cậu có từng nghĩ rằng, cô ấy là tự nguyện rời đi chưa?"
Trong nháy mắt, đồng tử Lưu Trạch Dương dãn to, nhìn chằm chằm người nói, khóe miệng run rẩy, giọng nói như lạc đi:
"Anh nói cái gì?"
Hứa Cảnh Nghi lặp lại.
"Cậu đã từng nghĩ là cô ấy tự nguyện rời đi chưa?"
Lưu Trạch Dương cẩn thận nhớ lại.
Cô ấy đã đáp ứng sẽ chờ hắn trở lại.
Cô ấy quan tâm, dặn dò hắn chăm sóc tốt bản thân mình.
Cô ấy ôm lấy hắn lúc tạm biệt.
Hóa ra, tất cả những điều này, đều là lời từ biệt của cô. Là hắn, chưa từng nghĩ đến. Hắn biết, ai cũng nghĩ rằng hắn đang áy náy, muốn báo đáp cô, chỉ hắn mới biết được, hắn thật sự rung động rồi, thật sự thích cô rồi, cô từ lâu đã không phải là bản sao của Dương Tiểu Lâm nữa. Ai cũng không tin hắn thay đổi, ngay cả cô cũng vậy.
Hứa Cảnh Nghi còn muốn nói gì đó nhưng Lưu Trạch Dương đã không nhẫn nại đuổi người, hắn sợ nghe được đáp án mà hắn không muốn nghe nhất. Hắn thà tin rằng cô là bị cha hắn ép rời đi còn hơn là cô thực sự từ bỏ hắn. Chắc chắn rồi, cô không thể tranh cãi được với người như cha của hắn nên việc cô rời đi cũng là do ông ấy ép cô. Hắn tự nhủ như vậy.
Hứa Cảnh Nghi thực sự nhìn không nổi, chỉ bỏ lại một câu "Cậu tự xử lý cho tốt" rồi rời đi.