Chương 36: Rời đi (2)
Cho dù Lưu Trạch Dương đã vận dụng đủ các mối quan hệ của hắn nhưng tin tức về Tô Uyển Cầm vẫn là con số không. Lưu Lâm dù sao cũng là người đứng đầu Lưu gia, nếu ông muốn giấu một người thì kể cả là Lưu Trạch Dương căn bản cũng không tìm được. Hắn cẩn thận nghĩ lại lời Hứa Cảnh Nghi nói, hẳn là có tin tức của cô nên đến tìm anh ta. Nhưng Hứa Cảnh Nghi cũng như Bạch Hân Nghiên căn bản không muốn nói cho hắn biết.
Hắn thật sự rất lo lắng cho thân thể của cô. Hắn dường như quên mất rằng, bản thân hắn cũng đang là bệnh nhân cần nghỉ ngơi. Vết thương vì không nghỉ ngơi tốt, nhiều lần nhiễm trùng sốt cao, ngay cả ngồi cũng không vững nhưng hắn vẫn không dừng việc tìm kiếm cô. Qua vài ngày dày vò, hắn đã gầy đi một vòng, Bạch Hân Nghiên thực sự nhìn không nổi nữa nên đến viện tìm Lưu Trạch Dương.
Những lời Lưu Trạch Dương đã từng hứa với Bạch Hân Nghiên chưa có một lời hứa nào có thể thực hiện được, không dưới smotoj lần hắn để cô gặp chuyện không may. Kỳ thật, chính hắn cũng không biết nên đối diện với cô như thế nào. Lưu Trạch Dương ngồi yên trên giường bệnh, đối diện là Bạch Hân Nghiên. Thời gian cứ từng chút một trôi qua nhưng không ai lên tiếng. Lưu Trạch Dương đã chuẩn bị nghe Bạch Hân Nghiên quát mắng, nhưng không ngờ được là câu đầu tiên Bạch Hân Nghiên nói ra đã triệt để khiến hắn hốt hoảng.
"Đừng tìm nữa, là con bé tự nguyện rời đi"
"Chị nói cái gì?"
Lưu Trạch Dương trầm giọng hỏi. Tô Uyển Cầm không tìm thấy, so với hắn chắc chắn Bạch Hân Nghiên cũng là người sốt ruột không kém, nhưng cho dù hắn tìm đến mấy lần, cô cũng không gặp, cũng chẳng thể hiện ra chút sốt ruột nào, vậy nên thái độ hờ hững của cô bây giờ cũng không làm hắn ngạc nhiên. Nhưng điều khiến hắn tức giận là mọi người đều biết là cô biết, nhưng không một ai nguyện ý nói cho hắn.
Bạch Hân Nghiên không đáp lời, từ trong túi lấy ra một phong thư đưa cho hắn. Lưu Trạch Dương nhìn cô một cái, nhận lấy thư nhưng chậm chạp không mở ra. Bạch Hân Nghiên nhìn hắn, đâm thêm một dao.
"Đừng tự lựa mình dối người nữa. Tự bản thân cậu hiểu rõ."
Hắn nắm chặt phong thư, Bạch Hân Nghiên cũng không có ý định thúc giục, chỉ ngồi tựa lưng vào ghế thở dài. Cuối cùng, hắn cũng mở nó ra. Hắn nhận ra nét bút của cô, không thể tin được, hai tay run lên dữ dội. Hắn nhìn chằm chằm vào bức thư.
Bức thư cũng không dài, bên trong là lời Tô Uyển Cầm cảm ơn Bạch Hân Nghiên vì sự gặp gỡ của hai người, cũng cảm ơn Bạch Hân Nghiên đã quan tâm chăm sóc cô trong thời gian qua. Cô đã rời khỏi nơi này đến địa phương khác để dưỡng bệnh, không quấy rầy cuộc sống của mọi người nữa. Cô cũng hy vọng Bạch Hân Nghiên không cần phải lo lắng. Cuối thư, cô nhờ Bạch Hân Nghiên tạm thời thay cô chăm lo cho phần mộ của cha mình, thỉnh thoảng đến thăm ông. Và về sau, nếu có cơ hội sẽ quay trở lại thăm Bạch Hân Nghiên và Hứa Cảnh Nghi.
Nhưng về Lưu Trạch Dương, một câu cũng không có.
"Bức thư này là thư ký Trầm giao cho tôi."
Lúc mới đầu nhận được bức thư này, Bạch Hân Nghiên cũng vô cùng tức giận. nhưng sau khi nghe thư ký Trầm nói một ít tình huống của Tô Uyển Cầm, Bạch Hân Nghiên mới thoáng yên tâm. Lựa chọn của Tô Uyển Cầm, cô có thể hiểu được. Tô Uyển Cầm yêu một người, yêu đến mệt mỏi nên mới hèn mọn, cẩn thận từng li từng tí như thế. Nhưng trải qua những chuyện này, cô ấy cảm thấy sợ hãi, không muốn mệt mỏi nữa.
Bạch Hân Nghiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Lưu Trạch Dương, ánh mắt vui sướng khi nhìn hắn đau khổ.
"Có một số chuyện, cần chấm dứt thì nên chấm dứt sớm một chút. Đừng khiến mọi người mệt mỏi thêm nữa."
Lưu Trạch Dương xem thư xong dường như còn muốn tìm lý do thoái thác
"Có thể là cô ấy..."
Nhưng chưa để Lưu Trạch Dương kịp nói xong, Bạch Hân Nghiên dường như biết hắn muốn nói cái gì, bồi thêm một câu.
"Cậu đã đem cuốn nhật ký của bố con bé cho nó rồi đúng không?"
Lưu Trạch Dương lặng người. Bạch Hân Nghiên nhìn biểu hiện của hắn là biết mình đoán không sai, khóe miệng hiện ra nụ cười khổ hiếm thấy.
"Cậu thật sự đến bây giờ vẫn không hiểu con bé. Con bé vô cùng quý trọng ba của mình, nếu nhất định phải rời khỏi, con bé chắc chắn sẽ đem theo di vật của ba mình."
Hóa ra, tất cả là cô đã tính toán. Hôm trước cô vừa nói muốn lấy cuốn nhật ký, ngày hôm sau đã không một tiếng động rời đi. Hóa ra ngày hôm đó cô cẩn thận ăn cơm cùng hắn, đáp ứng chờ hắn trở lại cũng chỉ là chuẩn bị để rời đi mà thôi.
Lồng ngực truyền đến cảm giác đau đớn không thở nổi, trái tim như dường như bị khoét ra, hít thở thôi cũng khó khăn. Hắn khó khăn nhắm mắt lại, một lúc sau mới khàn giọng nói.
"Hóa ra, chính em cũng không tin tôi thích em."
Hắn thực sự không biết thích một người phải thể hiện như thế nào. Dù bận rộn đến đâu, hắn cũng dành thời gian ở bên cô, đặt cô ở trong lòng, thật tâm đối xử với cô. Thời điểm cô vừa tỉnh lại, mọi việc liên quan đến cô đều là một tay hắn lo liệu. Mỗi đêm, chỉ cần một tiếng ho của cô hay một thoáng trở mình cũng khiến hắn lo sợ. Tất cả những thứ đó, từ trước tới nay, hắn chưa từng làm với bất kỳ ai. Nhưng từ đầu đến cuối, cô đều không tin. Hắn cứ nghĩ, mình có thời gian cả đời để chậm rãi học, để ở bên cô. Nhưng cô lại không cần hắn nữa. Cô rời đi, trong thư cũng không muốn để lại cho hắn dòng nào. Cô cũng thật nhẫn tâm. Nhưng hắn không thể từ bỏ cô như vậy được.
Hắn thật sự rất lo lắng cho thân thể của cô. Hắn dường như quên mất rằng, bản thân hắn cũng đang là bệnh nhân cần nghỉ ngơi. Vết thương vì không nghỉ ngơi tốt, nhiều lần nhiễm trùng sốt cao, ngay cả ngồi cũng không vững nhưng hắn vẫn không dừng việc tìm kiếm cô. Qua vài ngày dày vò, hắn đã gầy đi một vòng, Bạch Hân Nghiên thực sự nhìn không nổi nữa nên đến viện tìm Lưu Trạch Dương.
Những lời Lưu Trạch Dương đã từng hứa với Bạch Hân Nghiên chưa có một lời hứa nào có thể thực hiện được, không dưới smotoj lần hắn để cô gặp chuyện không may. Kỳ thật, chính hắn cũng không biết nên đối diện với cô như thế nào. Lưu Trạch Dương ngồi yên trên giường bệnh, đối diện là Bạch Hân Nghiên. Thời gian cứ từng chút một trôi qua nhưng không ai lên tiếng. Lưu Trạch Dương đã chuẩn bị nghe Bạch Hân Nghiên quát mắng, nhưng không ngờ được là câu đầu tiên Bạch Hân Nghiên nói ra đã triệt để khiến hắn hốt hoảng.
"Đừng tìm nữa, là con bé tự nguyện rời đi"
"Chị nói cái gì?"
Lưu Trạch Dương trầm giọng hỏi. Tô Uyển Cầm không tìm thấy, so với hắn chắc chắn Bạch Hân Nghiên cũng là người sốt ruột không kém, nhưng cho dù hắn tìm đến mấy lần, cô cũng không gặp, cũng chẳng thể hiện ra chút sốt ruột nào, vậy nên thái độ hờ hững của cô bây giờ cũng không làm hắn ngạc nhiên. Nhưng điều khiến hắn tức giận là mọi người đều biết là cô biết, nhưng không một ai nguyện ý nói cho hắn.
Bạch Hân Nghiên không đáp lời, từ trong túi lấy ra một phong thư đưa cho hắn. Lưu Trạch Dương nhìn cô một cái, nhận lấy thư nhưng chậm chạp không mở ra. Bạch Hân Nghiên nhìn hắn, đâm thêm một dao.
"Đừng tự lựa mình dối người nữa. Tự bản thân cậu hiểu rõ."
Hắn nắm chặt phong thư, Bạch Hân Nghiên cũng không có ý định thúc giục, chỉ ngồi tựa lưng vào ghế thở dài. Cuối cùng, hắn cũng mở nó ra. Hắn nhận ra nét bút của cô, không thể tin được, hai tay run lên dữ dội. Hắn nhìn chằm chằm vào bức thư.
Bức thư cũng không dài, bên trong là lời Tô Uyển Cầm cảm ơn Bạch Hân Nghiên vì sự gặp gỡ của hai người, cũng cảm ơn Bạch Hân Nghiên đã quan tâm chăm sóc cô trong thời gian qua. Cô đã rời khỏi nơi này đến địa phương khác để dưỡng bệnh, không quấy rầy cuộc sống của mọi người nữa. Cô cũng hy vọng Bạch Hân Nghiên không cần phải lo lắng. Cuối thư, cô nhờ Bạch Hân Nghiên tạm thời thay cô chăm lo cho phần mộ của cha mình, thỉnh thoảng đến thăm ông. Và về sau, nếu có cơ hội sẽ quay trở lại thăm Bạch Hân Nghiên và Hứa Cảnh Nghi.
Nhưng về Lưu Trạch Dương, một câu cũng không có.
"Bức thư này là thư ký Trầm giao cho tôi."
Lúc mới đầu nhận được bức thư này, Bạch Hân Nghiên cũng vô cùng tức giận. nhưng sau khi nghe thư ký Trầm nói một ít tình huống của Tô Uyển Cầm, Bạch Hân Nghiên mới thoáng yên tâm. Lựa chọn của Tô Uyển Cầm, cô có thể hiểu được. Tô Uyển Cầm yêu một người, yêu đến mệt mỏi nên mới hèn mọn, cẩn thận từng li từng tí như thế. Nhưng trải qua những chuyện này, cô ấy cảm thấy sợ hãi, không muốn mệt mỏi nữa.
Bạch Hân Nghiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Lưu Trạch Dương, ánh mắt vui sướng khi nhìn hắn đau khổ.
"Có một số chuyện, cần chấm dứt thì nên chấm dứt sớm một chút. Đừng khiến mọi người mệt mỏi thêm nữa."
Lưu Trạch Dương xem thư xong dường như còn muốn tìm lý do thoái thác
"Có thể là cô ấy..."
Nhưng chưa để Lưu Trạch Dương kịp nói xong, Bạch Hân Nghiên dường như biết hắn muốn nói cái gì, bồi thêm một câu.
"Cậu đã đem cuốn nhật ký của bố con bé cho nó rồi đúng không?"
Lưu Trạch Dương lặng người. Bạch Hân Nghiên nhìn biểu hiện của hắn là biết mình đoán không sai, khóe miệng hiện ra nụ cười khổ hiếm thấy.
"Cậu thật sự đến bây giờ vẫn không hiểu con bé. Con bé vô cùng quý trọng ba của mình, nếu nhất định phải rời khỏi, con bé chắc chắn sẽ đem theo di vật của ba mình."
Hóa ra, tất cả là cô đã tính toán. Hôm trước cô vừa nói muốn lấy cuốn nhật ký, ngày hôm sau đã không một tiếng động rời đi. Hóa ra ngày hôm đó cô cẩn thận ăn cơm cùng hắn, đáp ứng chờ hắn trở lại cũng chỉ là chuẩn bị để rời đi mà thôi.
Lồng ngực truyền đến cảm giác đau đớn không thở nổi, trái tim như dường như bị khoét ra, hít thở thôi cũng khó khăn. Hắn khó khăn nhắm mắt lại, một lúc sau mới khàn giọng nói.
"Hóa ra, chính em cũng không tin tôi thích em."
Hắn thực sự không biết thích một người phải thể hiện như thế nào. Dù bận rộn đến đâu, hắn cũng dành thời gian ở bên cô, đặt cô ở trong lòng, thật tâm đối xử với cô. Thời điểm cô vừa tỉnh lại, mọi việc liên quan đến cô đều là một tay hắn lo liệu. Mỗi đêm, chỉ cần một tiếng ho của cô hay một thoáng trở mình cũng khiến hắn lo sợ. Tất cả những thứ đó, từ trước tới nay, hắn chưa từng làm với bất kỳ ai. Nhưng từ đầu đến cuối, cô đều không tin. Hắn cứ nghĩ, mình có thời gian cả đời để chậm rãi học, để ở bên cô. Nhưng cô lại không cần hắn nữa. Cô rời đi, trong thư cũng không muốn để lại cho hắn dòng nào. Cô cũng thật nhẫn tâm. Nhưng hắn không thể từ bỏ cô như vậy được.