Chương 50: Thái Cẩn Ngôn Càng Lúc Càng Quái Dị
Theo thói quen, trong lòng càng có nhiều cảm xúc thì gương mặt của Thái Cẩn Ngôn càng lạnh xuống. Triệu Chân Tâm thấy Thái Cẩn Ngôn không nói lời nào, mím môi một cái, cậu nhón chân lên đem khăn quàng cổ trong tay choàng lên cổ Thái Cẩn Ngôn, sau đó cậu vừa cười vừa nói:
- Nhớ giữ gìn sức khỏe. Xong việc thì về.
- Ừm.
Thái Cẩn Ngôn sững sờ gật đầu một cái. Hắn đã không còn nghĩ được gì nữa rồi. Triệu Chân Tâm buồn cười nhìn gương mặt nghệch ra của chồng, trong lòng lại thoáng xót xa. Cậu chỉ mới choàng cho Thái Cẩn Ngôn một chiếc khăn quàng cổ thôi mà hắn đã xúc động đến như thế rồi. Tảng băng ngốc này rốt cuộc đã đè nén cảm xúc của bản thân đến mức độ nào khi sống chung đụng cùng cậu suốt ba năm hững hờ lạnh nhạt trong kiếp trước vậy. Không nỡ để Thái Cẩn Ngôn bối rối thêm nữa, Triệu Chân Tâm nhẹ giọng giục:
- Vậy anh mau lên xe đi, đừng để lỡ chuyến bay.
Thái Cẩn Ngôn cứng đờ như người máy bị khô dầu, lựng khựng ngồi trở lại trong xe. Phương Hiệp Hòa ngồi ở vị trí tài xế cũng cứng đờ không kém. Hình như anh vừa nhìn thấy điều không nên nhìn rồi, liệu cái vị tổng giám đốc kiêm bạn thân luôn sẵn sàng vì vợ mà vứt bỏ nhân viên cùng bạn bè này có làm ra hành vi gì để “diệt khẩu” anh không đây.
Trong lúc Phương Hiệp Hòa nơm nớp sợ hãi lái xe chở một tảng băng mà sâu trong lòng lại đang cuộn trào dung nham ngầm kia ra khỏi khuôn viên biệt thự, Triệu Chân Tâm đứng ngẩn ra nhìn theo không chớp mắt. Cho tới khi chiếc xe đã không còn trong tầm mắt, cậu mới chà xát đôi tay lạnh cóng, nhanh chóng quay vào trong nhà chuẩn bị ăn sáng.
Khi Triệu Chân Tâm vào nhà thì thím Hai đã dọn xong bữa sáng. cậu vừa ngồi bàn ăn thì thấy thím Hai cầm mấy tờ giấy nho nhỏ ngắm nghía mãi không thôi. Tò mò, Triệu Chân Tâm buột miệng hỏi:
- Thím cầm gì vậy?
Thím Hai vui vẻ trả lời:
- Vé vào khu vui chơi đấy cậu chủ.
- Khu vui chơi? Thím thích đi khu vui chơi à?
Triệu Chân Tâm ngạc nhiên. Thím Hai đã hơn năm mươi tuổi rồi, nếu ở độ tuổi này mà còn thích đến khu vui chơi thì cũng… quá kỳ lạ rồi. Thím Hai đoán được suy nghĩ của Triệu Chân Tâm, mỉm cười giải thích:
- Không, cái này là dành cho hai đứa cháu nội của tôi. Đã lâu lắm rồi tôi không đưa tụi nhỏ đi chơi, cứ hứa rồi thất hứa mãi, bọn nhóc sắp giận bà nội luôn rồi. Tôi không ngờ cậu chủ vậy mà còn nhớ mấy lời than thở của tôi. Vé này là cậu ấy mua tặng tôi đấy!
Triệu Chân Tâm im lặng, nghẹn ngào. cậu nhớ ra, trong lời đồn đãi về thân thế của Thái Cẩn Ngôn thì từ nhỏ anh đã phải sống ở vùng nông thôn, chị dâu của anh lại mất sớm, có lẽ anh chưa từng được đến khu vui chơi lần nào. Có phải vì vậy nên anh muốn giúp cháu nội của thím Hai có được niềm vui mà anh chưa từng được nếm trải hay không? Bỗng nhiên Triệu Chân Tâm cảm thấy, hôm nào cậu phải đưa Thái Cẩn Ngôn đến khu vui chơi thử một phen. Nếu thời thơ ấu của anh thiếu thốn cậu không thể can thiệp được, thì lúc này cậu sẽ bù đắp cho anh.
Không biết có phải bởi vì suy nghĩ của Triệu Chân Tâm quá mãnh liệt hay không mà người được cậu nhớ tới, Thái Cẩn Ngôn, vừa bước xuống xe, còn chưa kịp vào sân bay đã hắt hơi một cái vang dội. Phương Hiệp Hòa sợ tới mức suýt nữa ném luôn cặp táp, lo lắng nhìn sang. Thái Cẩn Ngôn hít mũi một cái, nhanh chóng ổn định lại mặt lạnh, hãnh diện chỉnh sửa lại chiếc khăn quàng cổ, hiên ngang bước đi. Trong lòng của hắn ngập tràn vui sướng, đây rõ ràng là Triệu Chân Tâm đã có tâm linh tương thông với hắn cho nên mới choàng cái khăn này cho hắn đúng không. Nếu không có cái khăn này, hẳn là ban nãy hắn đã không phải chỉ hắt hơi có một cái đơn giản như vậy.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Lê Thiên Chi cũng vừa trờ tới, nhìn thấy bộ dáng quái dị của Thái Cẩn Ngôn thì cũng sợ đến muốn quay đầu bỏ chạy. Nhưng Phương Hiệp Hòa đã nhanh tay lẹ mắt túm lấy đồng bọn. Chuyến đi này quá hung hiểm, Tổng giám đốc đang bị “sang chấn tâm lý” cấp độ rất đáng quan ngại, Tổng giám đốc càng lúc càng quái dị, Phương Hiệp Hòa sẽ không ngốc nghếch để bản thân một mình đi cùng Tổng giám đốc đâu. Nếu núi lửa có phun trào, thì dù sao hai người gánh cũng sẽ đỡ tủi thân hơn một người. Thế là trong tiếng loa vang vang giữa buổi sáng se se lạnh, ba người đàn ông vừa cao to đẹp trai vừa kỳ quái băng qua những ánh mắt trầm trồ lẫn tò mò của mọi người, tiến vào sân bay.
Trong khi đó, Triệu Chân Tâm ở biệt thự đã cho thím Hai về sớm để đưa cháu nội của bà đến khu vui chơi. Cậu ra sân, tìm Ha Ha chơi đùa làm quen một lúc thì có điện thoại vang lên réo rắt. Mở máy ra nhìn, Triệu Chân Tâm hít mũi một cái, xúc động bấm phím nghe. Người gọi đến là bạn thân nhất của cậu, Vương Thiên Bích.
- Nhớ giữ gìn sức khỏe. Xong việc thì về.
- Ừm.
Thái Cẩn Ngôn sững sờ gật đầu một cái. Hắn đã không còn nghĩ được gì nữa rồi. Triệu Chân Tâm buồn cười nhìn gương mặt nghệch ra của chồng, trong lòng lại thoáng xót xa. Cậu chỉ mới choàng cho Thái Cẩn Ngôn một chiếc khăn quàng cổ thôi mà hắn đã xúc động đến như thế rồi. Tảng băng ngốc này rốt cuộc đã đè nén cảm xúc của bản thân đến mức độ nào khi sống chung đụng cùng cậu suốt ba năm hững hờ lạnh nhạt trong kiếp trước vậy. Không nỡ để Thái Cẩn Ngôn bối rối thêm nữa, Triệu Chân Tâm nhẹ giọng giục:
- Vậy anh mau lên xe đi, đừng để lỡ chuyến bay.
Thái Cẩn Ngôn cứng đờ như người máy bị khô dầu, lựng khựng ngồi trở lại trong xe. Phương Hiệp Hòa ngồi ở vị trí tài xế cũng cứng đờ không kém. Hình như anh vừa nhìn thấy điều không nên nhìn rồi, liệu cái vị tổng giám đốc kiêm bạn thân luôn sẵn sàng vì vợ mà vứt bỏ nhân viên cùng bạn bè này có làm ra hành vi gì để “diệt khẩu” anh không đây.
Trong lúc Phương Hiệp Hòa nơm nớp sợ hãi lái xe chở một tảng băng mà sâu trong lòng lại đang cuộn trào dung nham ngầm kia ra khỏi khuôn viên biệt thự, Triệu Chân Tâm đứng ngẩn ra nhìn theo không chớp mắt. Cho tới khi chiếc xe đã không còn trong tầm mắt, cậu mới chà xát đôi tay lạnh cóng, nhanh chóng quay vào trong nhà chuẩn bị ăn sáng.
Khi Triệu Chân Tâm vào nhà thì thím Hai đã dọn xong bữa sáng. cậu vừa ngồi bàn ăn thì thấy thím Hai cầm mấy tờ giấy nho nhỏ ngắm nghía mãi không thôi. Tò mò, Triệu Chân Tâm buột miệng hỏi:
- Thím cầm gì vậy?
Thím Hai vui vẻ trả lời:
- Vé vào khu vui chơi đấy cậu chủ.
- Khu vui chơi? Thím thích đi khu vui chơi à?
Triệu Chân Tâm ngạc nhiên. Thím Hai đã hơn năm mươi tuổi rồi, nếu ở độ tuổi này mà còn thích đến khu vui chơi thì cũng… quá kỳ lạ rồi. Thím Hai đoán được suy nghĩ của Triệu Chân Tâm, mỉm cười giải thích:
- Không, cái này là dành cho hai đứa cháu nội của tôi. Đã lâu lắm rồi tôi không đưa tụi nhỏ đi chơi, cứ hứa rồi thất hứa mãi, bọn nhóc sắp giận bà nội luôn rồi. Tôi không ngờ cậu chủ vậy mà còn nhớ mấy lời than thở của tôi. Vé này là cậu ấy mua tặng tôi đấy!
Triệu Chân Tâm im lặng, nghẹn ngào. cậu nhớ ra, trong lời đồn đãi về thân thế của Thái Cẩn Ngôn thì từ nhỏ anh đã phải sống ở vùng nông thôn, chị dâu của anh lại mất sớm, có lẽ anh chưa từng được đến khu vui chơi lần nào. Có phải vì vậy nên anh muốn giúp cháu nội của thím Hai có được niềm vui mà anh chưa từng được nếm trải hay không? Bỗng nhiên Triệu Chân Tâm cảm thấy, hôm nào cậu phải đưa Thái Cẩn Ngôn đến khu vui chơi thử một phen. Nếu thời thơ ấu của anh thiếu thốn cậu không thể can thiệp được, thì lúc này cậu sẽ bù đắp cho anh.
Không biết có phải bởi vì suy nghĩ của Triệu Chân Tâm quá mãnh liệt hay không mà người được cậu nhớ tới, Thái Cẩn Ngôn, vừa bước xuống xe, còn chưa kịp vào sân bay đã hắt hơi một cái vang dội. Phương Hiệp Hòa sợ tới mức suýt nữa ném luôn cặp táp, lo lắng nhìn sang. Thái Cẩn Ngôn hít mũi một cái, nhanh chóng ổn định lại mặt lạnh, hãnh diện chỉnh sửa lại chiếc khăn quàng cổ, hiên ngang bước đi. Trong lòng của hắn ngập tràn vui sướng, đây rõ ràng là Triệu Chân Tâm đã có tâm linh tương thông với hắn cho nên mới choàng cái khăn này cho hắn đúng không. Nếu không có cái khăn này, hẳn là ban nãy hắn đã không phải chỉ hắt hơi có một cái đơn giản như vậy.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Lê Thiên Chi cũng vừa trờ tới, nhìn thấy bộ dáng quái dị của Thái Cẩn Ngôn thì cũng sợ đến muốn quay đầu bỏ chạy. Nhưng Phương Hiệp Hòa đã nhanh tay lẹ mắt túm lấy đồng bọn. Chuyến đi này quá hung hiểm, Tổng giám đốc đang bị “sang chấn tâm lý” cấp độ rất đáng quan ngại, Tổng giám đốc càng lúc càng quái dị, Phương Hiệp Hòa sẽ không ngốc nghếch để bản thân một mình đi cùng Tổng giám đốc đâu. Nếu núi lửa có phun trào, thì dù sao hai người gánh cũng sẽ đỡ tủi thân hơn một người. Thế là trong tiếng loa vang vang giữa buổi sáng se se lạnh, ba người đàn ông vừa cao to đẹp trai vừa kỳ quái băng qua những ánh mắt trầm trồ lẫn tò mò của mọi người, tiến vào sân bay.
Trong khi đó, Triệu Chân Tâm ở biệt thự đã cho thím Hai về sớm để đưa cháu nội của bà đến khu vui chơi. Cậu ra sân, tìm Ha Ha chơi đùa làm quen một lúc thì có điện thoại vang lên réo rắt. Mở máy ra nhìn, Triệu Chân Tâm hít mũi một cái, xúc động bấm phím nghe. Người gọi đến là bạn thân nhất của cậu, Vương Thiên Bích.