Chương 51: Tâm Sự Cùng Bạn Thân
Ở kiếp trước, từ sau khi Triệu Chân Tâm bị ép hôn với Thái Cẩn Ngôn thì cả ngày luôn rầu rĩ không vui, chính Vương Thiên Bích đã thường xuyên vực dậy tinh thần cho cậu. Quán cà phê thú cưng của cậu cũng do cô bạn đề xuất ý kiến và đầu tư hơn một nửa số tiền để cùng thành lập. Vậy mà trong kiếp trước, cho mãi đến lúc đã trở thành một linh hồn trong suốt, Triệu Chân Tâm vẫn chưa gặp lại Vương Thiên Bích một lần nào. Thế nên, đối với Vương Thiên Bích, trong lòng Triệu Chân Tâm luôn vừa cảm kích vừa áy náy. Vì vậy, khi nghe giọng nói chanh chua của bạn vang lên, Triệu Chân Tâm lại cảm thấy ngọt như mật:
- Triệu Chân Tâm! Cậu có chồng rồi thì bỏ cuộc chơi thật đấy à? Quán đang đông khách lắm đây này. Mấy bé cưng cũng nhớ cậu đến kêu meo meo gâu gâu đây này! Mau đến diện kiến bọn tớ, gấp!
Triệu Chân Tâm phì cười, trong đầu hình dung ra ngay lập tức bộ dáng nữ vương của Vương Thiên Bích. Cô nàng cậy vào bản thân họ Vương nên rất thích ra oai như thế, nhưng thật ra sống rất có nghĩa tình và tràn đầy nghĩa khí. Quán cà phê thú cưng không chỉ là để Triệu Chân Tâm có việc làm cho đỡ buồn, mà còn là để giúp cậu vượt qua nỗi sợ động vật nhỏ bốn chân, ám ảnh của thuở nhỏ bị chó đuổi mèo cào mà thôi. Không chỉ vậy, đó còn là biểu hiện lòng nhân ái của Vương Thiên Bích, vì đa số chó mèo ở quán đều được cậu ấy nhặt về, tận tình chăm sóc và
nuôi dưỡng. Triệu Chân Tâm ít nhiều vẫn còn chướng ngại tâm lý nên không mấy gần gũi với các bé mèo nhỏ chó nhỏ cho lắm. Thế nên, nếu nói rằng các bé cưng nhớ Triệu Chân Tâm, chi bằng nói rằng Vương Thiên Bích nhớ Triệu Chân Tâm.
Triệu Chân Tâm cũng rất nhớ Vương Thiên Bích.
Kể từ khi Triệu Chân Tâm chuẩn bị hôn lễ thì Vương Thiên Bích đã bị bố mẹ đưa ra nước ngoài và canh giữ cẩn thận, tránh cho cô nàng vì xúc động mà chạy đến náo loạn trong hôn lễ của Thái Cẩn Ngôn. Công ty của nhà họ Vương còn cần hợp tác với công ty Thắng Lợi, bố mẹ của Vương Thiên Bích không muốn mất lòng Thái Cẩn Ngôn. Đến khi Triệu Chân Tâm và Thái Cẩn Ngôn “ván đã đóng thuyền” thì Vương Thiên Bích mới được “tháo cũi sổ lồng”.
Ở hiện tại mà nói, hai người bạn không gặp nhau đã hơn nửa tháng, nhưng đối với Triệu Chân Tâm thì cậu đã cách xa cô bạn thân cả một đời.
Triệu Chân Tâm không nói thêm nhiều, ngoan ngoãn cam đoan với “nữ Vương” sẽ đến quán cà phê thú cưng ngay lập tức.
Trước đó, xe ô tô đã được Phương Hiệp Hòa lái chở Thái Cẩn Ngôn đi rồi, Triệu Chân Tâm không tiện lấy xe máy của bạn chồng đi ra ngoài, cho nên cậu gọi một chiếc taxi. Sáng sớm, đường còn vắng nên chiếc taxi chạy chỉ một chốc là đã đến tiệm cà phê thú cưng. Tại đó, Vương Thiên Bích đã ngồi đợi sẵn từ bao giờ. Nhìn thấy Triệu Chân Tâm, cô nàng mừng rỡ giơ tay vẫy vẫy.
Triệu Chân Tâm nhanh nhẹn bước tới, ngồi đối diện với bạn, ngắm nhìn cho thỏa lòng nhung nhớ. Nếu tính luôn cả kiếp trước thì cậu và Vương Thiên Bích đã có tới gần mười năm không gặp nhau rồi. Ánh mắt của Triệu Chân Tâm khiến Vương Thiên Bích chột dạ. Cô nàng không đánh mà khai:
- Cậu nhìn mình như vậy làm gì? Mình cũng không phải là cố ý điều tra hành tung của hắn. Là do bố của mình nói cho mình biết thôi!
- Bố của cậu nói với cậu chuyện gì?
Triệu Chân Tâm nhanh nhạy bắt được trọng điểm, hỏi vặn lại. Vương Thiên Bích ban đầu là ngượng ngùng, sau đó là áy náy, cuối cùng lại chuyển sang tức giận:
- Cậu lại còn dám hỏi mình? Chuyện lớn như vậy mà cậu cũng không thèm tâm sự với mình, để mình phải nghe được từ miệng của người khác như thế hả? Đồ không có lương tâm!
Triệu Chân Tâm ngớ ra rồi phì cười. Nếu mà bố của Vương Thiên Bích ở đây, hẳn là sẽ có một trận mắng mỏ ra trò rồi. Trước mặt bạn thân, Triệu Chân Tâm cũng không thèm khách sáo, thẳng thừng vạch trần:
- Cái “người khác” mà cậu vừa nói ấy, chính là bố ruột của cậu đấy, cô hai à! Dám nói bố của mình như thế, cậu thì có lương tâm quá nhỉ?
Vương Thiên Bích giật mình, đảo mắt nhìn quanh, không phát hiện có ai khác xung quanh thì yên tâm, bắt đầu phát huy khí thế ngang ngược của nữ vương:
- Cậu đừng có hòng đánh trống lảng! Mau nói cho mình biết, cái tên khốn kiếp kia đã dám vứt cậu ở nhà một mình mà đi công tác dài hạn thật đấy à?
- Ừ.
Triệu Chân Tâm gật đầu, ăn ngay nói thật. Chuyện này vốn là chuyện công, cũng không phải bí mật gì, cậu không cần giấu giếm, có giấu cũng không được. Đến cả nhà họ Vương chỉ là hợp tác làm ăn vòng ngoài với công ty Thắng Lợi còn biết được, thì Triệu Chân Tâm có giấu cũng vô ích. Cái gật đầu dứt khoát và mạnh mẽ của Triệu Chân Tâm làm cho Vương Thiên Bích nổi bão:
- Cậu lại còn “ừ”? Cậu chỉ “ừ” như thế thôi đó hả?
- Nếu không, cậu muốn mình phải làm gì?
Vương Thiên Bích ngẩn ra. Ừ nhỉ, Triệu Chân Tâm còn có thể làm gì? Khóc lóc, ăn vạ, cầu xin,… để ngăn cản Thái Cẩn Ngôn không đi công tác nữa? Đó không phải là điều Triệu Chân Tâm có thể làm. Ngẫm lại tính cách của bạn thân, Vương Thiên Bích cảm thấy, việc thẳng thắn và mạnh mẽ chấp nhận như thế mới đúng là tác phong của Triệu Chân Tâm.
- Triệu Chân Tâm! Cậu có chồng rồi thì bỏ cuộc chơi thật đấy à? Quán đang đông khách lắm đây này. Mấy bé cưng cũng nhớ cậu đến kêu meo meo gâu gâu đây này! Mau đến diện kiến bọn tớ, gấp!
Triệu Chân Tâm phì cười, trong đầu hình dung ra ngay lập tức bộ dáng nữ vương của Vương Thiên Bích. Cô nàng cậy vào bản thân họ Vương nên rất thích ra oai như thế, nhưng thật ra sống rất có nghĩa tình và tràn đầy nghĩa khí. Quán cà phê thú cưng không chỉ là để Triệu Chân Tâm có việc làm cho đỡ buồn, mà còn là để giúp cậu vượt qua nỗi sợ động vật nhỏ bốn chân, ám ảnh của thuở nhỏ bị chó đuổi mèo cào mà thôi. Không chỉ vậy, đó còn là biểu hiện lòng nhân ái của Vương Thiên Bích, vì đa số chó mèo ở quán đều được cậu ấy nhặt về, tận tình chăm sóc và
nuôi dưỡng. Triệu Chân Tâm ít nhiều vẫn còn chướng ngại tâm lý nên không mấy gần gũi với các bé mèo nhỏ chó nhỏ cho lắm. Thế nên, nếu nói rằng các bé cưng nhớ Triệu Chân Tâm, chi bằng nói rằng Vương Thiên Bích nhớ Triệu Chân Tâm.
Triệu Chân Tâm cũng rất nhớ Vương Thiên Bích.
Kể từ khi Triệu Chân Tâm chuẩn bị hôn lễ thì Vương Thiên Bích đã bị bố mẹ đưa ra nước ngoài và canh giữ cẩn thận, tránh cho cô nàng vì xúc động mà chạy đến náo loạn trong hôn lễ của Thái Cẩn Ngôn. Công ty của nhà họ Vương còn cần hợp tác với công ty Thắng Lợi, bố mẹ của Vương Thiên Bích không muốn mất lòng Thái Cẩn Ngôn. Đến khi Triệu Chân Tâm và Thái Cẩn Ngôn “ván đã đóng thuyền” thì Vương Thiên Bích mới được “tháo cũi sổ lồng”.
Ở hiện tại mà nói, hai người bạn không gặp nhau đã hơn nửa tháng, nhưng đối với Triệu Chân Tâm thì cậu đã cách xa cô bạn thân cả một đời.
Triệu Chân Tâm không nói thêm nhiều, ngoan ngoãn cam đoan với “nữ Vương” sẽ đến quán cà phê thú cưng ngay lập tức.
Trước đó, xe ô tô đã được Phương Hiệp Hòa lái chở Thái Cẩn Ngôn đi rồi, Triệu Chân Tâm không tiện lấy xe máy của bạn chồng đi ra ngoài, cho nên cậu gọi một chiếc taxi. Sáng sớm, đường còn vắng nên chiếc taxi chạy chỉ một chốc là đã đến tiệm cà phê thú cưng. Tại đó, Vương Thiên Bích đã ngồi đợi sẵn từ bao giờ. Nhìn thấy Triệu Chân Tâm, cô nàng mừng rỡ giơ tay vẫy vẫy.
Triệu Chân Tâm nhanh nhẹn bước tới, ngồi đối diện với bạn, ngắm nhìn cho thỏa lòng nhung nhớ. Nếu tính luôn cả kiếp trước thì cậu và Vương Thiên Bích đã có tới gần mười năm không gặp nhau rồi. Ánh mắt của Triệu Chân Tâm khiến Vương Thiên Bích chột dạ. Cô nàng không đánh mà khai:
- Cậu nhìn mình như vậy làm gì? Mình cũng không phải là cố ý điều tra hành tung của hắn. Là do bố của mình nói cho mình biết thôi!
- Bố của cậu nói với cậu chuyện gì?
Triệu Chân Tâm nhanh nhạy bắt được trọng điểm, hỏi vặn lại. Vương Thiên Bích ban đầu là ngượng ngùng, sau đó là áy náy, cuối cùng lại chuyển sang tức giận:
- Cậu lại còn dám hỏi mình? Chuyện lớn như vậy mà cậu cũng không thèm tâm sự với mình, để mình phải nghe được từ miệng của người khác như thế hả? Đồ không có lương tâm!
Triệu Chân Tâm ngớ ra rồi phì cười. Nếu mà bố của Vương Thiên Bích ở đây, hẳn là sẽ có một trận mắng mỏ ra trò rồi. Trước mặt bạn thân, Triệu Chân Tâm cũng không thèm khách sáo, thẳng thừng vạch trần:
- Cái “người khác” mà cậu vừa nói ấy, chính là bố ruột của cậu đấy, cô hai à! Dám nói bố của mình như thế, cậu thì có lương tâm quá nhỉ?
Vương Thiên Bích giật mình, đảo mắt nhìn quanh, không phát hiện có ai khác xung quanh thì yên tâm, bắt đầu phát huy khí thế ngang ngược của nữ vương:
- Cậu đừng có hòng đánh trống lảng! Mau nói cho mình biết, cái tên khốn kiếp kia đã dám vứt cậu ở nhà một mình mà đi công tác dài hạn thật đấy à?
- Ừ.
Triệu Chân Tâm gật đầu, ăn ngay nói thật. Chuyện này vốn là chuyện công, cũng không phải bí mật gì, cậu không cần giấu giếm, có giấu cũng không được. Đến cả nhà họ Vương chỉ là hợp tác làm ăn vòng ngoài với công ty Thắng Lợi còn biết được, thì Triệu Chân Tâm có giấu cũng vô ích. Cái gật đầu dứt khoát và mạnh mẽ của Triệu Chân Tâm làm cho Vương Thiên Bích nổi bão:
- Cậu lại còn “ừ”? Cậu chỉ “ừ” như thế thôi đó hả?
- Nếu không, cậu muốn mình phải làm gì?
Vương Thiên Bích ngẩn ra. Ừ nhỉ, Triệu Chân Tâm còn có thể làm gì? Khóc lóc, ăn vạ, cầu xin,… để ngăn cản Thái Cẩn Ngôn không đi công tác nữa? Đó không phải là điều Triệu Chân Tâm có thể làm. Ngẫm lại tính cách của bạn thân, Vương Thiên Bích cảm thấy, việc thẳng thắn và mạnh mẽ chấp nhận như thế mới đúng là tác phong của Triệu Chân Tâm.