Chương 18: Gặp lại
Nằm bệnh viện 1 tuần ông Hoàng hôm nay được xuất viện. Thiên Kim thông đồng với mẹ mình thông báo cho chị cô hay tin.
Ông Hoàng đứng ở cổng yếu ớt chống gậy, gia đình 3 người đang đợi bắt taxi.
Một chiếc Mercedes sang dừng lại trước ông Hoàng. Từ trên xe Hoàng Thiên Thanh mở cửa đi xuống.
“Ba, con đến đón ba.”
Ông Hoàng nhìn chiếc xe lại thở dài:
“Tôi không có phước phần được hưởng. Cô tự mình đi đi.”
Bà Hoàng là người hiểu tính của ông Hoàng nhất. Bà vào trong xe:
“Có xe đi thật tốt.”
Thiên Kim níu tay ông Hoàng:
“Ba, ba lên xe đi. Chúng ta đứng lâu như vậy còn không có một chiếc taxi nào đến đón. Với lại ba đứng đây kẹt xe, người ta chửi đó.”
“Phải đó ba.”
Ông Hoàng có hai cô con gái, hai đứa trái một bên, phải một bên như thôi miên vậy.
Ông Hoàng bất đắc dĩ ngồi vào trong xe. Ông là nông dân chỉ quanh quẩn bên ruộng đồng. Lần đầu ngồi vào xe sang như vậy cũng không khỏi động lòng.
“Cũng ổn!”
“Ba, sao này ba mua một chiếc chở con đi chơi!”, Thiên Kim nháy mắt với ông Hoàng.
“Tụi bây xem ba già rồi còn học lái xe làm gì?”
“Phải đó! Sau này mọi người muốn đi con bảo tài xế chở đi!”
Ông Hoàng đẩy tay Thiên Thanh ra.
“Thôi! Tôi sợ cô lắm rồi. Làm tôi xém chút về gặp ông bà tổ tiên.”
Bà Hoàng thở dài:
“Ông trách nó làm gì? Bây giờ con cái đặt đâu cha mẹ ngồi đó.”
Hoàng Thiên Thanh nghe vậy vui mừng:
“Ba mẹ vậy là đã đồng ý?”
Bà Hoàng thở dài:
“Chúng ta chỉ muốn con hạnh phúc. Thay vì mất đứa con gái nay có thêm con rể.”
Thiên Kim ngồi bên cạnh cũng vui mừng. Cô bảo:
“Khi nào chúng ta đi gặp anh rể?”
“Bây giờ! Ba mẹ, chúng ta gặp mặt hai bên gia đình trước rồi tụi con làm lễ đính hôn.”
Ba “Trời Phật ạ!”, ông Hoàng ho mấy cái.
…
Xe dừng lại trước của một nhà hàng lớn.
Cả gia đình Thiên Kim theo chỉ dẫn của phục vụ bước vào trong.
Thiên Kim kéo tay chị gái mình hỏi:
“Chị, sao chị lại gấp gáp vậy?”
Thiên Thanh bảo phục vụ dẫn ông bà Hoàng vào phòng VIP trước. Ở đây, cô kéo Hoàng Thiên Kim nói nhỏ:
“Thiên Kim, em hứa với chị sẽ giữ bí mật được chứ?”
Hoàng Thiên Kim lo lắng:
“Chị, có phải anh rể bắt ép chị không?
Chị cô lắc đầu.
“Vậy tại sao? Sao chị có thể vội vàng thông báo kết hôn rồi gặp mặt gia đình nhanh như vậy?”
Hoàng Thiên Thanh đưa tay Thiên Kim sờ bụng mình:
“Chị mang thai rồi!”
Thiên Kim bất ngờ, chị cô rõ ràng rất khó tính, bao nhiêu anh chàng xếp hàng đợi chị. Sao chị lại cùng với ông ấy chứ?
“Chị, vì tiền sao? ”
Thiên Thanh lắc đầu: “Chị yêu anh rể của em. Anh nói muốn có thêm một đứa con. Chị vì anh ấy nên mới mang thai.”
Đúng rồi, người ta chỉ sinh con với người mình yêu thôi. Nói đến đây, Thiên Kim có chút chạnh lòng. Rõ ràng Tiêu Quân không hề yêu cô. Còn nữa, những điều ngọt ngào anh cho cô cũng chỉ là giả dối. Vậy mà cô ngây thơ tinh vào. Khóe mắt cô cay xè:
“Phải rồi, người ta chỉ sinh con với người mình yêu!”
Thiên Kim đứng như mất hồn.
“Thiên Kim, Hoàng Thiên Kim, em sao vậy?”
Thiên Kim quay mặt lau đi nước mắt đang rơi.
“Em không sao chị. Em chỉ thấy cảm động thôi.”
Cô nắm chặt hai tay của chị mình:
“Chị, em sẽ giúp anh chị kết hôn vì cháu của em.”
Thiên Thanh cười híp cả mắt: “Suỵt nhỏ thôi. Người ta nghe thì kỳ lắm!”
Hai chị em dắt tay nhau vào phòng đã được đặt trước. Sơn hào hải vị bày biện sẵn lên bàn.
Thiên Kim quay sang nhìn chị:
“Quá xa xỉ rồi chị. Sao bao nhiêu người chúng ta ăn hết?”
Chị cô kéo cô ngồi xuống:
“Còn con của anh ấy nữa. Chị nói em nghe anh ấy có một đứa con trai của vợ trước. Hai người chia tay nhau, con trai ở với ba.”
“Chị, phức tạp thế à?”
Phục vụ mở cửa phòng bước vào, người đàn ông hôm trước có vẻ vội:
“Xin lỗi gia đình, cháu đến trễ!”
Ông Hoàng nhăn mặt:
“Đừng xưng bằng cháu tôi nhận không nổi!”
“Ba!”
“Được rồi. Mời anh ngồi. Bây giờ anh giới thiệu qua cho gia đình chúng tôi biết. Rồi dự tính hai người khi nào kết hôn?”
Người đàn ông ngồi xuống:
“Con xin giới thiệu con là Tiêu Hoàng.”
Vừa nghe tới cái tên này, mặt Thiên Kim trở xanh, ly nước đang cầm đổ xuống.”
Cô lắp bắp: “Tiêu Hoàng?”
Bà Hoàng đỡ lấy ly nước:
“Thiên Kim, sao con không cẩn thận vậy?”
Đầu Thiên Kim cảm thấy ong ong, đau như búa bổ.
Tiêu Hoàng nói đến đoạn hai người họ sẽ kết hôn, cửa phòng lập tức mở ra:
“Ba! Tôi phản đối.”
Người đàn ông trong âu phục đắt tiền, mùi nước hoa nam tính quen thuộc xộc vào mũi Thiên Kim.
“Chết tiệt!”
Thiên Kim như hồn siêu phách lạc. Người không muốn gặp sớm đã gặp lại.
Thiên Kim không thể tỏ ra bình tĩnh. Trái tim đập mạnh, thít thở không thông.
“Mẹ! Con đi vệ sinh một chút!”
Hoàng Thiên Kim chỉ muốn trốn, càng sớm càng tốt. Cô đi sượt ngang người đàn ông như trốn chạy khỏi ác ma trong lòng.
Ra đến cửa, Thiên Kim chống tay lên tường hít thở để lấy lại hô hấp.
“Hoàng Thiên Kim, em sợ tôi đến thế?”
Thân ảnh cao lớn bước đến ôm eo cô kéo cô áp sát người anh.
Tay anh không ngừng xoa nắn hay bầu ngực căn tròn.
“Tránh xa. Tránh xa tôi ra!”
Hoàng Thiên Kim đẩy hắn ra. Hắn càng lấn nước, một tay bóp cổ, tay còn lại không ngừng trên xoa nắn.
Cô bật khóc:
“Xin anh thả tôi ra. Người nhà tôi đang ở đây?”
Làn môi mỏng kề sát bên tai Thiên Kim:
“Em càng chạy tôi càng thích. Tôi đã nói với em rồi. Chúng ta sẽ sớm gặp lại.”
Thiên Kim vùng vẫy:
“Anh muốn gì. Người nhà tôi ở đây.”
Hắn cười như không cười:
“Vậy càng tốt. Gọi họ ra đây để chị em cùng ba tôi khỏi kết hôn.”
“Anh đã biết trước?”
“Tôi đã nói với em rồi. Không có chuyện ngẫu nhiên.”
Hoàng Thiên Kim cố nhịn:
“Vậy anh muốn gì?”
“Tôi muốn em.”
“Được. Cái gì tôi cũng chấp nhận. Anh thả tôi ra trước.”
Cô không muốn cháu của mình không có cha. Càng không thể phá hoại hạnh phúc của chị cô.
Tiêu Quân buông cô ra:
“Em đồng ý sớm có phải tốt hơn không?”
Tiêu Quân cười, bàn tay mơn trớn tóc mái của cô:
“Nếu ba tôi kết hôn với chị em. Tôi phải gọi em là gì nhỉ?”
“Tôi gọi chị em là dì? Vậy tôi sẽ gọi em là “dì nhỏ”?”
“Dì nhỏ. Hừ. Cũng khá hay!”
Cửa phòng mở ra. Ông Hoàng chống gậy đi ra:
“Hai người làm cái gì đó?”
Ông Hoàng đứng ở cổng yếu ớt chống gậy, gia đình 3 người đang đợi bắt taxi.
Một chiếc Mercedes sang dừng lại trước ông Hoàng. Từ trên xe Hoàng Thiên Thanh mở cửa đi xuống.
“Ba, con đến đón ba.”
Ông Hoàng nhìn chiếc xe lại thở dài:
“Tôi không có phước phần được hưởng. Cô tự mình đi đi.”
Bà Hoàng là người hiểu tính của ông Hoàng nhất. Bà vào trong xe:
“Có xe đi thật tốt.”
Thiên Kim níu tay ông Hoàng:
“Ba, ba lên xe đi. Chúng ta đứng lâu như vậy còn không có một chiếc taxi nào đến đón. Với lại ba đứng đây kẹt xe, người ta chửi đó.”
“Phải đó ba.”
Ông Hoàng có hai cô con gái, hai đứa trái một bên, phải một bên như thôi miên vậy.
Ông Hoàng bất đắc dĩ ngồi vào trong xe. Ông là nông dân chỉ quanh quẩn bên ruộng đồng. Lần đầu ngồi vào xe sang như vậy cũng không khỏi động lòng.
“Cũng ổn!”
“Ba, sao này ba mua một chiếc chở con đi chơi!”, Thiên Kim nháy mắt với ông Hoàng.
“Tụi bây xem ba già rồi còn học lái xe làm gì?”
“Phải đó! Sau này mọi người muốn đi con bảo tài xế chở đi!”
Ông Hoàng đẩy tay Thiên Thanh ra.
“Thôi! Tôi sợ cô lắm rồi. Làm tôi xém chút về gặp ông bà tổ tiên.”
Bà Hoàng thở dài:
“Ông trách nó làm gì? Bây giờ con cái đặt đâu cha mẹ ngồi đó.”
Hoàng Thiên Thanh nghe vậy vui mừng:
“Ba mẹ vậy là đã đồng ý?”
Bà Hoàng thở dài:
“Chúng ta chỉ muốn con hạnh phúc. Thay vì mất đứa con gái nay có thêm con rể.”
Thiên Kim ngồi bên cạnh cũng vui mừng. Cô bảo:
“Khi nào chúng ta đi gặp anh rể?”
“Bây giờ! Ba mẹ, chúng ta gặp mặt hai bên gia đình trước rồi tụi con làm lễ đính hôn.”
Ba “Trời Phật ạ!”, ông Hoàng ho mấy cái.
…
Xe dừng lại trước của một nhà hàng lớn.
Cả gia đình Thiên Kim theo chỉ dẫn của phục vụ bước vào trong.
Thiên Kim kéo tay chị gái mình hỏi:
“Chị, sao chị lại gấp gáp vậy?”
Thiên Thanh bảo phục vụ dẫn ông bà Hoàng vào phòng VIP trước. Ở đây, cô kéo Hoàng Thiên Kim nói nhỏ:
“Thiên Kim, em hứa với chị sẽ giữ bí mật được chứ?”
Hoàng Thiên Kim lo lắng:
“Chị, có phải anh rể bắt ép chị không?
Chị cô lắc đầu.
“Vậy tại sao? Sao chị có thể vội vàng thông báo kết hôn rồi gặp mặt gia đình nhanh như vậy?”
Hoàng Thiên Thanh đưa tay Thiên Kim sờ bụng mình:
“Chị mang thai rồi!”
Thiên Kim bất ngờ, chị cô rõ ràng rất khó tính, bao nhiêu anh chàng xếp hàng đợi chị. Sao chị lại cùng với ông ấy chứ?
“Chị, vì tiền sao? ”
Thiên Thanh lắc đầu: “Chị yêu anh rể của em. Anh nói muốn có thêm một đứa con. Chị vì anh ấy nên mới mang thai.”
Đúng rồi, người ta chỉ sinh con với người mình yêu thôi. Nói đến đây, Thiên Kim có chút chạnh lòng. Rõ ràng Tiêu Quân không hề yêu cô. Còn nữa, những điều ngọt ngào anh cho cô cũng chỉ là giả dối. Vậy mà cô ngây thơ tinh vào. Khóe mắt cô cay xè:
“Phải rồi, người ta chỉ sinh con với người mình yêu!”
Thiên Kim đứng như mất hồn.
“Thiên Kim, Hoàng Thiên Kim, em sao vậy?”
Thiên Kim quay mặt lau đi nước mắt đang rơi.
“Em không sao chị. Em chỉ thấy cảm động thôi.”
Cô nắm chặt hai tay của chị mình:
“Chị, em sẽ giúp anh chị kết hôn vì cháu của em.”
Thiên Thanh cười híp cả mắt: “Suỵt nhỏ thôi. Người ta nghe thì kỳ lắm!”
Hai chị em dắt tay nhau vào phòng đã được đặt trước. Sơn hào hải vị bày biện sẵn lên bàn.
Thiên Kim quay sang nhìn chị:
“Quá xa xỉ rồi chị. Sao bao nhiêu người chúng ta ăn hết?”
Chị cô kéo cô ngồi xuống:
“Còn con của anh ấy nữa. Chị nói em nghe anh ấy có một đứa con trai của vợ trước. Hai người chia tay nhau, con trai ở với ba.”
“Chị, phức tạp thế à?”
Phục vụ mở cửa phòng bước vào, người đàn ông hôm trước có vẻ vội:
“Xin lỗi gia đình, cháu đến trễ!”
Ông Hoàng nhăn mặt:
“Đừng xưng bằng cháu tôi nhận không nổi!”
“Ba!”
“Được rồi. Mời anh ngồi. Bây giờ anh giới thiệu qua cho gia đình chúng tôi biết. Rồi dự tính hai người khi nào kết hôn?”
Người đàn ông ngồi xuống:
“Con xin giới thiệu con là Tiêu Hoàng.”
Vừa nghe tới cái tên này, mặt Thiên Kim trở xanh, ly nước đang cầm đổ xuống.”
Cô lắp bắp: “Tiêu Hoàng?”
Bà Hoàng đỡ lấy ly nước:
“Thiên Kim, sao con không cẩn thận vậy?”
Đầu Thiên Kim cảm thấy ong ong, đau như búa bổ.
Tiêu Hoàng nói đến đoạn hai người họ sẽ kết hôn, cửa phòng lập tức mở ra:
“Ba! Tôi phản đối.”
Người đàn ông trong âu phục đắt tiền, mùi nước hoa nam tính quen thuộc xộc vào mũi Thiên Kim.
“Chết tiệt!”
Thiên Kim như hồn siêu phách lạc. Người không muốn gặp sớm đã gặp lại.
Thiên Kim không thể tỏ ra bình tĩnh. Trái tim đập mạnh, thít thở không thông.
“Mẹ! Con đi vệ sinh một chút!”
Hoàng Thiên Kim chỉ muốn trốn, càng sớm càng tốt. Cô đi sượt ngang người đàn ông như trốn chạy khỏi ác ma trong lòng.
Ra đến cửa, Thiên Kim chống tay lên tường hít thở để lấy lại hô hấp.
“Hoàng Thiên Kim, em sợ tôi đến thế?”
Thân ảnh cao lớn bước đến ôm eo cô kéo cô áp sát người anh.
Tay anh không ngừng xoa nắn hay bầu ngực căn tròn.
“Tránh xa. Tránh xa tôi ra!”
Hoàng Thiên Kim đẩy hắn ra. Hắn càng lấn nước, một tay bóp cổ, tay còn lại không ngừng trên xoa nắn.
Cô bật khóc:
“Xin anh thả tôi ra. Người nhà tôi đang ở đây?”
Làn môi mỏng kề sát bên tai Thiên Kim:
“Em càng chạy tôi càng thích. Tôi đã nói với em rồi. Chúng ta sẽ sớm gặp lại.”
Thiên Kim vùng vẫy:
“Anh muốn gì. Người nhà tôi ở đây.”
Hắn cười như không cười:
“Vậy càng tốt. Gọi họ ra đây để chị em cùng ba tôi khỏi kết hôn.”
“Anh đã biết trước?”
“Tôi đã nói với em rồi. Không có chuyện ngẫu nhiên.”
Hoàng Thiên Kim cố nhịn:
“Vậy anh muốn gì?”
“Tôi muốn em.”
“Được. Cái gì tôi cũng chấp nhận. Anh thả tôi ra trước.”
Cô không muốn cháu của mình không có cha. Càng không thể phá hoại hạnh phúc của chị cô.
Tiêu Quân buông cô ra:
“Em đồng ý sớm có phải tốt hơn không?”
Tiêu Quân cười, bàn tay mơn trớn tóc mái của cô:
“Nếu ba tôi kết hôn với chị em. Tôi phải gọi em là gì nhỉ?”
“Tôi gọi chị em là dì? Vậy tôi sẽ gọi em là “dì nhỏ”?”
“Dì nhỏ. Hừ. Cũng khá hay!”
Cửa phòng mở ra. Ông Hoàng chống gậy đi ra:
“Hai người làm cái gì đó?”