Chương 19: Rốt cuộc chuyện này là sao?
Cửa phòng mở, ông Hoàng chống gậy đi ra:
“Hai người làm cái gì đó?”
Tiêu Quân vẫn ép sát người Thiên Kim.
“Anh mau tránh ra đi mà!”
“Tại sao?”
“Vì chị tôi. Tôi xin anh, mọi điều kiện tôi chấp nhận hết!”
“Được là dì nhỏ nói đó nha!”, Tiêu Quân cười khẩy sau đó quay người lại.
“Ồn ào cái gì vậy?”
Tiêu Hoàng vừa hay ở phía sau:
“Tiêu Quân, không được vô lễ với trưởng bối!”
“Dựa vào ông là trưởng bối thì tôi ở đây chào hỏi dì nhỏ không được sao?”
Bà Hoàng níu tay ông Hoàng, nháy mắt ra ý đừng chọc giận bọn họ.
“Bà kéo cái gì?”
“Ông này, thằng bé chào hỏi trưởng bối có gì sai?”
Cơ mặt Tiêu Hoàng giãn ra mấy phần:
“Được rồi đều là người một nhà cả. Thằng bé Tiêu Quân chịu gọi dì nhỏ chắc chắn đã đồng ý chuyện kết hôn.”
Hoàng Thiên Thanh vui đến đỏ mặt. Cô cười đến híp cả mắt.
“Khó khăn lắm Tiêu Quân mới chịu chấp nhận chuyện của chúng ta. Em còn lo thằng bé không đồng ý. Bây giờ cả nhà vào cùng ăn một bữa đi!”
Tiêu Hoàng ôm eo Thiên Thanh: “Được.”
Sau đó ông đưa tay, người hơi cúi:
“Mời ba mẹ!”
Mặc dù miệng hơi ngượng nhưng gọi “ba mẹ” thì cũng đã gọi rồi, chuyện cứ vậy mà êm đẹp cho qua.
Hoàng Thiên Kim thấy người lớn vào bên trong, cô cũng đi ngang qua Tiêu Quân.
“Dì nhỏ, báo với bọn họ là tôi bận rồi nên đi trước. Tôi chờ dì nhỏ ở biệt thự. Dì nhỏ nói lời giữ lời đó, nếu không thì hậu quả dì tự chịu!”
Ác ma bên cạnh nở nụ cười, Hoàng Thiên Kim rùng mình gật đầu vào bên trong.
“Được!”
Hơn ai hết cô không muốn hạnh phúc của chị bị phá hoại.
Hoàng Thiên Kim không đụng đũa được một chút gì. Chưa ngồi nóng ghế cô đã đứng dậy.
“Ba mẹ con có việc. Con xin phép trước.”
“Đi đâu con?”, bà Hoàng hơi khó chịu.
Nhưng nhìn mặt cô có vẻ rất gấp gáp nên bà nói:
“Thôi. Tranh thủ đi con.”
Thiên Kim vừa bước ra khỏi cửa, xe của Tiêu Quân đã đợi sẵn.
“Hoàng Thiên Kim, em nóng lòng thế nào?”
“Rốt cuộc anh muốn cái gì?”
“Lên xe đi rồi nói!”
Hoàng Thiên Kim không muốn nhưng cũng phải lên xe với hắn.
Tiêu Quân đạp ga đi về biệt thự. Vừa vào đến nơi hắn đã kéo Thiên Kim ôm vào lòng:
“Hoàng Thiên Kim, em dám chạy trốn tôi. Rốt cuộc cũng phải về bên tôi.”
“Anh muốn gì?”, Thiên Kim đứng yên mặt ra vẻ chán ghét.
Tiêu Quân giữ chặt cằm cô, môi mỏng hôn lên môi cô:
“Hoàng Thiên Kim, em thừa biết tôi muốn gì?”
“Nếu không thì sao?”
Tiêu Quân cười khẩy, lấy điện thoại trong túi của mình ra, chọn số của Tiêu Hoàng ấn gọi.
“Ba, con muốn nói chuyện kết hôn của ba…”
Vừa nói đến đó, Hoàng Thiên Kim kiễng chân lên dùng môi mình chặn miệng Tiêu Quân lại.
Tiêu Quân nhếch môi cười, tay ấn nút tắt nguồn. Tay còn lại siết chặt cô vào trong lòng của mình.
Nếu không dấn thân vào thì thôi. Một khi đã dính vào thì vĩnh viễn không thể thoát ra.
Tiêu Quân bế bổng cô đi thẳng lên lầu hai. Hắn ném cô ở trên giường. Tay không ngừng cởi y phục.
“Hoàng Thiên Kim, em muốn tôi cởi hay em tự cởi?”
“Chuyện của chị tôi anh đồng ý?”
“Nếu em làm tôi vui. Tôi có thể suy nghĩ.”
Hoàng Thiên Kim nhớ lại khoảnh khắc chị cô đưa tay xoa bụng, môi nở nụ cười mà trong lòng cô cảm thấy hạnh phúc lây. Chị cô sẽ có một mái ấm như công mong muốn. Chứ không phải giống như cô, tự mang hạnh phúc của mình đánh đổi.
“Tôi không biết như thế nào mới khiến anh vui?”
“Vậy thì tối nay em chủ động. Còn nếu không biết tôi có thể dạy em!”
Hoàng Thiên Kim ngồi bệt xuống đất, cảm thấy chớp mũi chua xót.
“Tại sao nhất định phải là tôi?”
Tiêu Quân ngồi ở trên giường, hai tay chống nửa ra sau.
“Sao em không hỏi tại sao chị em còn trẻ như vậy lại lấy ba tôi? Hai người đó có nghĩ đến cảm nhận của tôi?”
“Rõ ràng chị tôi bảo chị tôi và ba anh yêu nhau. Bọn họ là thật lòng.”
Tiêu Quân đến trước mặt Thiên Kim:
“Hoàng Thiên Kim có phải em ngây thơ? Ba tôi bao nhiêu tuổi rồi còn yêu đương. Chị em còn trẻ như vậy mà đi chọn một người đáng tuổi cha mình? Bọn họ trao đổi lợi ích đấy thôi. Nếu là em thì sao, tôi vừa trẻ tuổi đẹp trai lại giàu có. Hay là chúng ta đến với nhau?”
Hoàng Thiên Kim lắc đầu:
“Không thể!”
“Vì chị em? Vậy thì cả đời này em làm tình nhân của tôi.”
Nói xong Tiêu Quân kéo cô ngồi xong lòng, môi hắn hôn lên cần cổ của cô. Từng chút từng chút dịu dàng:
“Hoàng Thiên Kim, em đừng hòng lấy ai cả. Cả đời này chỉ có thể trả nợ cho tôi. Ngoan ngoãn nghe lời của tôi. Tôi sẽ không bạc đãi em.”
Hoàng Thiên Kim không nói, cô chỉ nhắm mắt mong sao thời gian trôi thật nhanh.
Tiêu Quân xoay người cô lại, kéo lớp váy lên trực tiếp tiến vào.
Xong việc Tiêu Quân định đi ngủ nhưng bị câu nói của Thiên Kim làm tỉnh táo:
“Tiêu đại thiếu gia mau đưa đây!”
“Thiên Kim, em đúng là thực dụng. Em như vậy liền muốn tiền?”
Hoàng Thiên Kim tự cười khẩy chính bản thân mình.
“Là thuốc tránh thai. Chẳng phải anh nói ai lên giường với anh cũng phải vậy sao?”
Tiêu Quân ngồi dậy:
“Thiên Kim, tôi quên nói với em tôi đã đổi lọ thuốc tránh thai thành vitamin. Nếu là bách phát bách trúng thì em chắc hẳn đã mang thai con của tôi!”
Hoàng Thiên Kim kinh hãi:
“Tôi không tin. Con người anh tôi còn không rõ sao?”
Hoàng Thiên Kim tự mình đi lại tủ đầu giường. Lấy ra một viên thuốc trong lọ, một mực nuốt xuống.
Tiêu Quân cười như không cười:
“Em nghĩ tôi để yên cho bọn họ lấy nhau sao? Không tin em có thể mang lọ thuốc này đi xét nghiệm.”
“Được!”
Cô nói xong mặc lại quần áo, tay cầm lọ thuốc rời khỏi biệt thự. Cô lục tìm trong danh bạ số của bạn học cũ.
Cúp máy xong, Hoàng Thiên Kim bóp chặt lọ thuốc trong tay.
Nếu thật sự như Tiêu Quân nói, cô phải làm sao?
Người bạn làm bác sĩ của cô nhận lấy lọ thuốc.
“Dạo này tớ hơi bận. 3 ngày sau tớ gửi kết quả cho cậu qua email nhé!”
3 ngày, Hoàng Thiên Kim như ngồi trên đống lửa.
Cuối cùng, email cũng đến. Hoàng Thiên Kim do dự ấn vào xem.
“Hai người làm cái gì đó?”
Tiêu Quân vẫn ép sát người Thiên Kim.
“Anh mau tránh ra đi mà!”
“Tại sao?”
“Vì chị tôi. Tôi xin anh, mọi điều kiện tôi chấp nhận hết!”
“Được là dì nhỏ nói đó nha!”, Tiêu Quân cười khẩy sau đó quay người lại.
“Ồn ào cái gì vậy?”
Tiêu Hoàng vừa hay ở phía sau:
“Tiêu Quân, không được vô lễ với trưởng bối!”
“Dựa vào ông là trưởng bối thì tôi ở đây chào hỏi dì nhỏ không được sao?”
Bà Hoàng níu tay ông Hoàng, nháy mắt ra ý đừng chọc giận bọn họ.
“Bà kéo cái gì?”
“Ông này, thằng bé chào hỏi trưởng bối có gì sai?”
Cơ mặt Tiêu Hoàng giãn ra mấy phần:
“Được rồi đều là người một nhà cả. Thằng bé Tiêu Quân chịu gọi dì nhỏ chắc chắn đã đồng ý chuyện kết hôn.”
Hoàng Thiên Thanh vui đến đỏ mặt. Cô cười đến híp cả mắt.
“Khó khăn lắm Tiêu Quân mới chịu chấp nhận chuyện của chúng ta. Em còn lo thằng bé không đồng ý. Bây giờ cả nhà vào cùng ăn một bữa đi!”
Tiêu Hoàng ôm eo Thiên Thanh: “Được.”
Sau đó ông đưa tay, người hơi cúi:
“Mời ba mẹ!”
Mặc dù miệng hơi ngượng nhưng gọi “ba mẹ” thì cũng đã gọi rồi, chuyện cứ vậy mà êm đẹp cho qua.
Hoàng Thiên Kim thấy người lớn vào bên trong, cô cũng đi ngang qua Tiêu Quân.
“Dì nhỏ, báo với bọn họ là tôi bận rồi nên đi trước. Tôi chờ dì nhỏ ở biệt thự. Dì nhỏ nói lời giữ lời đó, nếu không thì hậu quả dì tự chịu!”
Ác ma bên cạnh nở nụ cười, Hoàng Thiên Kim rùng mình gật đầu vào bên trong.
“Được!”
Hơn ai hết cô không muốn hạnh phúc của chị bị phá hoại.
Hoàng Thiên Kim không đụng đũa được một chút gì. Chưa ngồi nóng ghế cô đã đứng dậy.
“Ba mẹ con có việc. Con xin phép trước.”
“Đi đâu con?”, bà Hoàng hơi khó chịu.
Nhưng nhìn mặt cô có vẻ rất gấp gáp nên bà nói:
“Thôi. Tranh thủ đi con.”
Thiên Kim vừa bước ra khỏi cửa, xe của Tiêu Quân đã đợi sẵn.
“Hoàng Thiên Kim, em nóng lòng thế nào?”
“Rốt cuộc anh muốn cái gì?”
“Lên xe đi rồi nói!”
Hoàng Thiên Kim không muốn nhưng cũng phải lên xe với hắn.
Tiêu Quân đạp ga đi về biệt thự. Vừa vào đến nơi hắn đã kéo Thiên Kim ôm vào lòng:
“Hoàng Thiên Kim, em dám chạy trốn tôi. Rốt cuộc cũng phải về bên tôi.”
“Anh muốn gì?”, Thiên Kim đứng yên mặt ra vẻ chán ghét.
Tiêu Quân giữ chặt cằm cô, môi mỏng hôn lên môi cô:
“Hoàng Thiên Kim, em thừa biết tôi muốn gì?”
“Nếu không thì sao?”
Tiêu Quân cười khẩy, lấy điện thoại trong túi của mình ra, chọn số của Tiêu Hoàng ấn gọi.
“Ba, con muốn nói chuyện kết hôn của ba…”
Vừa nói đến đó, Hoàng Thiên Kim kiễng chân lên dùng môi mình chặn miệng Tiêu Quân lại.
Tiêu Quân nhếch môi cười, tay ấn nút tắt nguồn. Tay còn lại siết chặt cô vào trong lòng của mình.
Nếu không dấn thân vào thì thôi. Một khi đã dính vào thì vĩnh viễn không thể thoát ra.
Tiêu Quân bế bổng cô đi thẳng lên lầu hai. Hắn ném cô ở trên giường. Tay không ngừng cởi y phục.
“Hoàng Thiên Kim, em muốn tôi cởi hay em tự cởi?”
“Chuyện của chị tôi anh đồng ý?”
“Nếu em làm tôi vui. Tôi có thể suy nghĩ.”
Hoàng Thiên Kim nhớ lại khoảnh khắc chị cô đưa tay xoa bụng, môi nở nụ cười mà trong lòng cô cảm thấy hạnh phúc lây. Chị cô sẽ có một mái ấm như công mong muốn. Chứ không phải giống như cô, tự mang hạnh phúc của mình đánh đổi.
“Tôi không biết như thế nào mới khiến anh vui?”
“Vậy thì tối nay em chủ động. Còn nếu không biết tôi có thể dạy em!”
Hoàng Thiên Kim ngồi bệt xuống đất, cảm thấy chớp mũi chua xót.
“Tại sao nhất định phải là tôi?”
Tiêu Quân ngồi ở trên giường, hai tay chống nửa ra sau.
“Sao em không hỏi tại sao chị em còn trẻ như vậy lại lấy ba tôi? Hai người đó có nghĩ đến cảm nhận của tôi?”
“Rõ ràng chị tôi bảo chị tôi và ba anh yêu nhau. Bọn họ là thật lòng.”
Tiêu Quân đến trước mặt Thiên Kim:
“Hoàng Thiên Kim có phải em ngây thơ? Ba tôi bao nhiêu tuổi rồi còn yêu đương. Chị em còn trẻ như vậy mà đi chọn một người đáng tuổi cha mình? Bọn họ trao đổi lợi ích đấy thôi. Nếu là em thì sao, tôi vừa trẻ tuổi đẹp trai lại giàu có. Hay là chúng ta đến với nhau?”
Hoàng Thiên Kim lắc đầu:
“Không thể!”
“Vì chị em? Vậy thì cả đời này em làm tình nhân của tôi.”
Nói xong Tiêu Quân kéo cô ngồi xong lòng, môi hắn hôn lên cần cổ của cô. Từng chút từng chút dịu dàng:
“Hoàng Thiên Kim, em đừng hòng lấy ai cả. Cả đời này chỉ có thể trả nợ cho tôi. Ngoan ngoãn nghe lời của tôi. Tôi sẽ không bạc đãi em.”
Hoàng Thiên Kim không nói, cô chỉ nhắm mắt mong sao thời gian trôi thật nhanh.
Tiêu Quân xoay người cô lại, kéo lớp váy lên trực tiếp tiến vào.
Xong việc Tiêu Quân định đi ngủ nhưng bị câu nói của Thiên Kim làm tỉnh táo:
“Tiêu đại thiếu gia mau đưa đây!”
“Thiên Kim, em đúng là thực dụng. Em như vậy liền muốn tiền?”
Hoàng Thiên Kim tự cười khẩy chính bản thân mình.
“Là thuốc tránh thai. Chẳng phải anh nói ai lên giường với anh cũng phải vậy sao?”
Tiêu Quân ngồi dậy:
“Thiên Kim, tôi quên nói với em tôi đã đổi lọ thuốc tránh thai thành vitamin. Nếu là bách phát bách trúng thì em chắc hẳn đã mang thai con của tôi!”
Hoàng Thiên Kim kinh hãi:
“Tôi không tin. Con người anh tôi còn không rõ sao?”
Hoàng Thiên Kim tự mình đi lại tủ đầu giường. Lấy ra một viên thuốc trong lọ, một mực nuốt xuống.
Tiêu Quân cười như không cười:
“Em nghĩ tôi để yên cho bọn họ lấy nhau sao? Không tin em có thể mang lọ thuốc này đi xét nghiệm.”
“Được!”
Cô nói xong mặc lại quần áo, tay cầm lọ thuốc rời khỏi biệt thự. Cô lục tìm trong danh bạ số của bạn học cũ.
Cúp máy xong, Hoàng Thiên Kim bóp chặt lọ thuốc trong tay.
Nếu thật sự như Tiêu Quân nói, cô phải làm sao?
Người bạn làm bác sĩ của cô nhận lấy lọ thuốc.
“Dạo này tớ hơi bận. 3 ngày sau tớ gửi kết quả cho cậu qua email nhé!”
3 ngày, Hoàng Thiên Kim như ngồi trên đống lửa.
Cuối cùng, email cũng đến. Hoàng Thiên Kim do dự ấn vào xem.