Chương : 231
Thay đổi chỗ ở khiến Lam Tranh ngủ không ngon, lạ giường nên hắn dậy rất sớm. Đêm qua hắn ôm Vũ Lâu trong lòng, không biết nàng lại thoát khỏi vòng tay của hắn từ lúc nào, chui vào bên trong giường ngủ say.
Không được, phải ôm lại mới được.
Hắn tiến sát lại, ôm lấy nàng từ phía sau, đưa mắt ngắm nghía khuôn mặt thanh tú, xinh đẹp của nàng, càng ngắm càng thấy thích, càng ngắm lại càng động tình, liền cúi xuống hôn nàng. Vũ Lâu đang mơ màng ngủ bỗng cảm thấy những nụ hôn dịu dàng đặt xuống, liền đẩy hắn: “Lam Tranh… đừng quậy mà……”
Nàng yểu điệu từ chối, khiến lòng hắn càng thêm nhộn nhạo, quấn quít lấy nàng không chịu buông: “Vũ Lâu……”
Chợt thấy nơi bí ẩn bị người ta chạm vào, Vũ Lâu tỉnh hẳn ngủ, vội quay đầu nhìn lại đằng sau. Đập ngay vào mắt là khuôn mặt vô tội của Lam Tranh.
“Chàng lại không chịu yên phận rồi!”
Vũ Lâu túm tay hắn, kéo ra khỏi giữa hai chân mình, thuận tay nhéo mặt hắn: “Mới có mấy giờ mà chàng đã muốn làm loạn rồi.”
Hắn lại xáp lại gần: “Tần Vũ Lâu, chúng ta sinh con đi.”
Vừa sáng sớm, lại bị đánh thức khỏi giấc mộng đẹp nên nàng càng dễ cáu giận, rút gối đầu ném hắn: “Phiền chết đi được, muốn sinh chàng đi mà sinh.”
Lam Tranh đã lâu không bị nàng đối xử ác liệt thế này, liền hô lên: “Ta đã bàn bạc tử tế còn không được à, được lắm, đừng trách ta không khách khí.”
Vừa dứt lời, hắn lại nhận tiếp một chiếc gối vào mặt.
Lam Tranh khởi đầu bất lợi, không khỏi ai oán: “…… Nàng đánh ta, nàng đánh ta……”
“Không phải tại chàng làm ầm lên à.”
“Tối qua đang dang dở thì nàng ngủ mất, vì ta thương nàng nên mới nhịn đến giờ, mà nàng còn phản ứng như vậy!”
Lên án xong, Lam Tranh kêu một tiếng đau đớn rồi quay đầu, đưa lưng về phía nàng, ngồi bên mép giường hờn giận.
Hắn chờ nàng qua dỗ dành hắn.
Nhưng ngồi chịu lạnh trong ánh nắng ban mai một lúc lâu mà vẫn không thấy nàng có phản ứng gì. Hắn lạnh run cả người, nhưng vì đang giận dỗi với nàng, nên không tiện quay lại xem nàng thế nào.
Chờ một lúc, hắn thật sự không chịu nổi, mới lén quay đầu nhìn thử.
Ai ngờ, vừa quay lại, hắn đã nhìn thấy ngay Vũ Lâu đang há mồm cười trộm.
“A— nàng‼!” Hắn giận dữ: “Nàng cứ nằm nhìn ta chịu lạnh vậy à‼!”
Vũ Lâu cười khanh khách: “Chàng xem chàng kìa, cứ như gặp cảnh khốn cùng ấy. Nếu ta mà không để ý đến chàng, có phải chàng sẽ khóc nhè không?”
Lam Tranh nghe xong, liền phối hợp với nàng, cúi đầu làm ra vẻ gạt nước mắt: “…… Hu hu hu…… nàng bắt nạt ta……”
Nàng cười, kéo hắn: “Được rồi, càng nói chàng lại càng làm nũng! Đừng chịu lạnh nữa, mau lại đây cho ấm!”
Nàng kéo chăn, giang tay ra, hắn liền lao lại gần, ôm chặt nàng, cọ cọ vuốt vuốt.
Làn da lành lạnh của hắn, dán sát vào làn da trắng mịn ấm áp của nàng, vuốt ve một hồi, hắn lại động tình.
Vũ Lâu cảm nhận được sự biến hóa của hắn: “Chàng đúng là tên sắc phôi!”
“Ta cũng đâu có đi sắc người khác!”
Vũ Lâu bĩu môi: “Người khác à?! Vậy ta là gì của chàng? Không danh không phận ở bên cạnh chàng, còn chưa biết bên ngoài họ nói thế nào đâu.”
Lam Tranh nói: “Có danh phận, mà không được sủng ái thì cũng hay ho gì. Sự đãi ngộ ta dành cho nàng đây, có thể sánh ngang với Thái tử phi, chẳng lẽ nàng không vừa lòng?”
Vũ Lâu than thở: “Vấn đề không phải là có hài lòng hay không……”
Lam Tranh nghe vậy, cười xấu xa: “…… Lại đây, để ta thỏa mãn nàng.” Nói xong, hắn liền xoay người đè lên người Vũ Lâu.
Lại bị hắn đánh lạc hướng rồi mượn cớ, Vũ Lâu buồn bực: “Tâm tư không dùng vào chính sự gì cả.”
“Bất hiếu có ba tội lớn, ta là Thái tử, không có con nối dõi, là có lỗi lớn với bàn dân thiên hạ!”
Vũ Lâu lườm hắn khinh thường, đột nhiên hoa huy*t bị hắn trêu chọc, không kìm được khẽ ưm lên một tiếng, mặt đỏ hồng, vừa thẹn vừa giận: “Mau rút cái móng vuốt sói của chàng ra!”
Lam Tranh đưa bàn tay đã bị thấm ướt một chút lên trước mặt nàng, cười nói: “Nghĩ một đằng nói một nẻo, nói cho ta nghe xem, đây là cái gì?”
Nàng ngượng ngùng, tránh đầu ra. Lam Tranh cũng không cố truy hỏi: “Nàng muốn đúng không?”
“……”
“Sao không nói?”
Vũ Lâu ôm chầm lấy cổ hắn, kéo hắn xuống gần mình, rồi hôn lên môi hắn, vừa hôn vừa khẽ cắn: “Sao nói nhiều lời vô nghĩa vậy!”
Lam Tranh lại nổi ý xấu muốn trêu đùa nàng, xoa nhẹ ngực nàng, cười khẽ: “Nàng thích bá đạo, nhưng ta thì không dám đâu, sợ làm nàng bị thương.” Hắn xoa vuốt đến khi hai đỉnh đào tiên đứng thẳng, khiến Vũ Lâu ý loạn tình mê, hơi thở dồn dập, hắn mới chậm rãi tiến vào.
Hai tay Vũ Lâu túm lấy ga giường tơ tằm, vì va chạm nên hai bầu ngực khẽ lay động, khiến Lam Tranh càng ngắm càng rung động hơn.
“Vũ Lâu…… Ta yêu nàng……”
Nàng “a ừm” một tiếng, rồi không nói gì khác, khiến Lam Tranh cảm thấy mất mát…
Đến bao giờ nàng mới có thể yêu mình……
Vũ Lâu nhận thấy hắn khác thường, liền đưa chân quấn lấy thắt lưng hắn, để hắn xâm nhập càng sâu vào trong cơ thể mình. Nàng ôm cổ hắn, ghé vào tai hắn thì thầm: “Lam Tranh…… làm cha của con ta đi, ta muốn sinh con cho chàng……”
Nghe nàng nói vậy, hắn không thể chịu đựng được nữa, phóng sâu vào trong cơ thể nàng.
Hắn ôm nàng, nói: “Nếu thật sự sinh con cho ta, đời này nàng sẽ không thể chạy thoát khỏi tay ta nữa.”
Nàng cười: “Dù ta có chạy tới chân trời góc biển, không phải chàng cũng sẽ bắt ta về sao!”
Lam Tranh trầm mặc, phân tích những lời nàng vừa nói, nhưng vẫn không đoán ra, là nàng đang trách cứ hắn, hay đang thổ lộ tâm ý với hắn đây.
Hắn cố lấy dũng khí, hỏi: “Vũ Lâu, ta yêu nàng…… Nàng thì sao?”
Vũ Lâu vờ như không nghe thấy: “Không còn sớm nữa, phải dậy thôi, hôm nay chàng có rất nhiều việc cần làm.”
Lam Tranh lầm bầm: “Không có lòng dạ nào mà làm. Hôm nay bãi công, không làm Thái tử.”
Vũ Lâu chép miệng: “Mấy lời này của chàng, cẩn thận để người khác nghe được, rồi lại tố giác lên Hoàng thượng đấy.”
Lam Tranh túm chăn trùm lên đầu: “Tố giác thì tố giác, dù sao nàng cũng không thích ta!”
Nàng kéo chăn của hắn xuống: “Độc Cô Lam Tranh, chàng đừng làm mình làm mẩy nữa, mau đứng lên cho ta!
Lam Tranh lầm bà lầm bầm: “…… Ta thích nàng như vậy, nàng thích ta một chút thì chết sao……”
Vũ Lâu vừa tức vừa buồn cười, chẳng lẽ hắn không nhìn ra tâm tư của nàng hay sao, mà nhất định phải bắt nàng nói ra mới được.
“Lam Tranh, chàng đứng lên, ta nói cái này.”
Hắn nghe xong, vội ló đầu ra khỏi chăn, hai mắt tràn đầy hy vọng: “…… Nàng nói đi, ta nghe đây.”
Nàng cười tươi như hoa, lộ ra lúm đồng tiền: “Ngoan, mau rời giường thôi, hôm nay nhất định quan viên ở Kim Lăng sẽ đến bái kiến chàng đó.”
Lam Tranh: “……”
Hắn lại kéo chăn trùm lên đầu, ồn ào: “Đừng để ý tới ta, để ta chết luôn đi.”
Nói tới nói lui, Lam Tranh có thể làm nũng với Vũ Lâu, nhưng cũng không thể chậm trễ đại sự, đành bực bội ngồi dậy.
Hắn để Vũ Lâu giúp thay xiêm y, rửa mặt xong, rồi ra dùng điểm tâm sáng.
Lam Tranh cắn đũa, nhìn một vòng các món trên bàn: “Không muốn ăn……”
Vũ Lâu lấy chiếc đũa ra khỏi miệng hắn: “Không được cắn, sao chàng nhiều tật xấu vậy.”
Hắn im lặng một chút, rồi dùng đũa chọc chọc vào ngực nàng: “Được rồi, ta muốn ăn cái này.”
“……” Vũ Lâu nói: “Lam Tranh, có phải dạo này ta đối xử với chàng tốt quá, nên chàng lại thèm bị đánh không?”
Đúng lúc này, có tiếng bước chân vội vã truyền tới, đến cửa thì dừng lại, người kia hít thở một hơi rồi tức giận nói: “Bẩm điện hạ, bên tẩm lăng xảy ra chuyện.”
***
Không được, phải ôm lại mới được.
Hắn tiến sát lại, ôm lấy nàng từ phía sau, đưa mắt ngắm nghía khuôn mặt thanh tú, xinh đẹp của nàng, càng ngắm càng thấy thích, càng ngắm lại càng động tình, liền cúi xuống hôn nàng. Vũ Lâu đang mơ màng ngủ bỗng cảm thấy những nụ hôn dịu dàng đặt xuống, liền đẩy hắn: “Lam Tranh… đừng quậy mà……”
Nàng yểu điệu từ chối, khiến lòng hắn càng thêm nhộn nhạo, quấn quít lấy nàng không chịu buông: “Vũ Lâu……”
Chợt thấy nơi bí ẩn bị người ta chạm vào, Vũ Lâu tỉnh hẳn ngủ, vội quay đầu nhìn lại đằng sau. Đập ngay vào mắt là khuôn mặt vô tội của Lam Tranh.
“Chàng lại không chịu yên phận rồi!”
Vũ Lâu túm tay hắn, kéo ra khỏi giữa hai chân mình, thuận tay nhéo mặt hắn: “Mới có mấy giờ mà chàng đã muốn làm loạn rồi.”
Hắn lại xáp lại gần: “Tần Vũ Lâu, chúng ta sinh con đi.”
Vừa sáng sớm, lại bị đánh thức khỏi giấc mộng đẹp nên nàng càng dễ cáu giận, rút gối đầu ném hắn: “Phiền chết đi được, muốn sinh chàng đi mà sinh.”
Lam Tranh đã lâu không bị nàng đối xử ác liệt thế này, liền hô lên: “Ta đã bàn bạc tử tế còn không được à, được lắm, đừng trách ta không khách khí.”
Vừa dứt lời, hắn lại nhận tiếp một chiếc gối vào mặt.
Lam Tranh khởi đầu bất lợi, không khỏi ai oán: “…… Nàng đánh ta, nàng đánh ta……”
“Không phải tại chàng làm ầm lên à.”
“Tối qua đang dang dở thì nàng ngủ mất, vì ta thương nàng nên mới nhịn đến giờ, mà nàng còn phản ứng như vậy!”
Lên án xong, Lam Tranh kêu một tiếng đau đớn rồi quay đầu, đưa lưng về phía nàng, ngồi bên mép giường hờn giận.
Hắn chờ nàng qua dỗ dành hắn.
Nhưng ngồi chịu lạnh trong ánh nắng ban mai một lúc lâu mà vẫn không thấy nàng có phản ứng gì. Hắn lạnh run cả người, nhưng vì đang giận dỗi với nàng, nên không tiện quay lại xem nàng thế nào.
Chờ một lúc, hắn thật sự không chịu nổi, mới lén quay đầu nhìn thử.
Ai ngờ, vừa quay lại, hắn đã nhìn thấy ngay Vũ Lâu đang há mồm cười trộm.
“A— nàng‼!” Hắn giận dữ: “Nàng cứ nằm nhìn ta chịu lạnh vậy à‼!”
Vũ Lâu cười khanh khách: “Chàng xem chàng kìa, cứ như gặp cảnh khốn cùng ấy. Nếu ta mà không để ý đến chàng, có phải chàng sẽ khóc nhè không?”
Lam Tranh nghe xong, liền phối hợp với nàng, cúi đầu làm ra vẻ gạt nước mắt: “…… Hu hu hu…… nàng bắt nạt ta……”
Nàng cười, kéo hắn: “Được rồi, càng nói chàng lại càng làm nũng! Đừng chịu lạnh nữa, mau lại đây cho ấm!”
Nàng kéo chăn, giang tay ra, hắn liền lao lại gần, ôm chặt nàng, cọ cọ vuốt vuốt.
Làn da lành lạnh của hắn, dán sát vào làn da trắng mịn ấm áp của nàng, vuốt ve một hồi, hắn lại động tình.
Vũ Lâu cảm nhận được sự biến hóa của hắn: “Chàng đúng là tên sắc phôi!”
“Ta cũng đâu có đi sắc người khác!”
Vũ Lâu bĩu môi: “Người khác à?! Vậy ta là gì của chàng? Không danh không phận ở bên cạnh chàng, còn chưa biết bên ngoài họ nói thế nào đâu.”
Lam Tranh nói: “Có danh phận, mà không được sủng ái thì cũng hay ho gì. Sự đãi ngộ ta dành cho nàng đây, có thể sánh ngang với Thái tử phi, chẳng lẽ nàng không vừa lòng?”
Vũ Lâu than thở: “Vấn đề không phải là có hài lòng hay không……”
Lam Tranh nghe vậy, cười xấu xa: “…… Lại đây, để ta thỏa mãn nàng.” Nói xong, hắn liền xoay người đè lên người Vũ Lâu.
Lại bị hắn đánh lạc hướng rồi mượn cớ, Vũ Lâu buồn bực: “Tâm tư không dùng vào chính sự gì cả.”
“Bất hiếu có ba tội lớn, ta là Thái tử, không có con nối dõi, là có lỗi lớn với bàn dân thiên hạ!”
Vũ Lâu lườm hắn khinh thường, đột nhiên hoa huy*t bị hắn trêu chọc, không kìm được khẽ ưm lên một tiếng, mặt đỏ hồng, vừa thẹn vừa giận: “Mau rút cái móng vuốt sói của chàng ra!”
Lam Tranh đưa bàn tay đã bị thấm ướt một chút lên trước mặt nàng, cười nói: “Nghĩ một đằng nói một nẻo, nói cho ta nghe xem, đây là cái gì?”
Nàng ngượng ngùng, tránh đầu ra. Lam Tranh cũng không cố truy hỏi: “Nàng muốn đúng không?”
“……”
“Sao không nói?”
Vũ Lâu ôm chầm lấy cổ hắn, kéo hắn xuống gần mình, rồi hôn lên môi hắn, vừa hôn vừa khẽ cắn: “Sao nói nhiều lời vô nghĩa vậy!”
Lam Tranh lại nổi ý xấu muốn trêu đùa nàng, xoa nhẹ ngực nàng, cười khẽ: “Nàng thích bá đạo, nhưng ta thì không dám đâu, sợ làm nàng bị thương.” Hắn xoa vuốt đến khi hai đỉnh đào tiên đứng thẳng, khiến Vũ Lâu ý loạn tình mê, hơi thở dồn dập, hắn mới chậm rãi tiến vào.
Hai tay Vũ Lâu túm lấy ga giường tơ tằm, vì va chạm nên hai bầu ngực khẽ lay động, khiến Lam Tranh càng ngắm càng rung động hơn.
“Vũ Lâu…… Ta yêu nàng……”
Nàng “a ừm” một tiếng, rồi không nói gì khác, khiến Lam Tranh cảm thấy mất mát…
Đến bao giờ nàng mới có thể yêu mình……
Vũ Lâu nhận thấy hắn khác thường, liền đưa chân quấn lấy thắt lưng hắn, để hắn xâm nhập càng sâu vào trong cơ thể mình. Nàng ôm cổ hắn, ghé vào tai hắn thì thầm: “Lam Tranh…… làm cha của con ta đi, ta muốn sinh con cho chàng……”
Nghe nàng nói vậy, hắn không thể chịu đựng được nữa, phóng sâu vào trong cơ thể nàng.
Hắn ôm nàng, nói: “Nếu thật sự sinh con cho ta, đời này nàng sẽ không thể chạy thoát khỏi tay ta nữa.”
Nàng cười: “Dù ta có chạy tới chân trời góc biển, không phải chàng cũng sẽ bắt ta về sao!”
Lam Tranh trầm mặc, phân tích những lời nàng vừa nói, nhưng vẫn không đoán ra, là nàng đang trách cứ hắn, hay đang thổ lộ tâm ý với hắn đây.
Hắn cố lấy dũng khí, hỏi: “Vũ Lâu, ta yêu nàng…… Nàng thì sao?”
Vũ Lâu vờ như không nghe thấy: “Không còn sớm nữa, phải dậy thôi, hôm nay chàng có rất nhiều việc cần làm.”
Lam Tranh lầm bầm: “Không có lòng dạ nào mà làm. Hôm nay bãi công, không làm Thái tử.”
Vũ Lâu chép miệng: “Mấy lời này của chàng, cẩn thận để người khác nghe được, rồi lại tố giác lên Hoàng thượng đấy.”
Lam Tranh túm chăn trùm lên đầu: “Tố giác thì tố giác, dù sao nàng cũng không thích ta!”
Nàng kéo chăn của hắn xuống: “Độc Cô Lam Tranh, chàng đừng làm mình làm mẩy nữa, mau đứng lên cho ta!
Lam Tranh lầm bà lầm bầm: “…… Ta thích nàng như vậy, nàng thích ta một chút thì chết sao……”
Vũ Lâu vừa tức vừa buồn cười, chẳng lẽ hắn không nhìn ra tâm tư của nàng hay sao, mà nhất định phải bắt nàng nói ra mới được.
“Lam Tranh, chàng đứng lên, ta nói cái này.”
Hắn nghe xong, vội ló đầu ra khỏi chăn, hai mắt tràn đầy hy vọng: “…… Nàng nói đi, ta nghe đây.”
Nàng cười tươi như hoa, lộ ra lúm đồng tiền: “Ngoan, mau rời giường thôi, hôm nay nhất định quan viên ở Kim Lăng sẽ đến bái kiến chàng đó.”
Lam Tranh: “……”
Hắn lại kéo chăn trùm lên đầu, ồn ào: “Đừng để ý tới ta, để ta chết luôn đi.”
Nói tới nói lui, Lam Tranh có thể làm nũng với Vũ Lâu, nhưng cũng không thể chậm trễ đại sự, đành bực bội ngồi dậy.
Hắn để Vũ Lâu giúp thay xiêm y, rửa mặt xong, rồi ra dùng điểm tâm sáng.
Lam Tranh cắn đũa, nhìn một vòng các món trên bàn: “Không muốn ăn……”
Vũ Lâu lấy chiếc đũa ra khỏi miệng hắn: “Không được cắn, sao chàng nhiều tật xấu vậy.”
Hắn im lặng một chút, rồi dùng đũa chọc chọc vào ngực nàng: “Được rồi, ta muốn ăn cái này.”
“……” Vũ Lâu nói: “Lam Tranh, có phải dạo này ta đối xử với chàng tốt quá, nên chàng lại thèm bị đánh không?”
Đúng lúc này, có tiếng bước chân vội vã truyền tới, đến cửa thì dừng lại, người kia hít thở một hơi rồi tức giận nói: “Bẩm điện hạ, bên tẩm lăng xảy ra chuyện.”
***