Chương : 232
Lam Tranh nghe xong, vội đặt đũa xuống bàn định ra ngoài.
“Chàng ăn tạm vài miếng đi đã!” Vũ Lâu nói với theo sau.
Hắn vốn không muốn ăn cơm, giờ có cơ hội chạy trốn đương nhiên phải nhanh chân mà chạy đi, nói với thị vệ bên ngoài cửa: “Mau đưa ta đi xem thế nào!”
Vũ Lâu buồn bực ngồi lại bàn: “Không ăn thì không ăn, đói chết chàng đi!”
Ở nơi thâm sơn cùng cốc này, đường xá rất khó đi, không thể dùng kiệu hay xe ngựa, khiến người vốn được nuông chiều từ nhỏ trong cung cấm là Lam Tranh cực kỳ vất vả.
Vừa tới gian phòng dựng tạm bên ngoài tẩm lăng đã nghe thấy tiếng la hét ầm ĩ bên trong.
“Thái tử điện hạ giá lâm!”
Hộ vệ vừa hô lên, bên trong đột nhiên yên tĩnh hẳn, mấy người vừa đánh nhau ồn ào vẫn giữ nguyên tư thế.
Hai người mặc quan phục đang túm cổ áo nhau, một người nói: “Ngươi buông ra!”
“Ngươi buông ra trước!” Người kia quát.
Hai tên quan viên lớn tuổi kia dường như không định chấm dứt chuyện tranh cãi lại.
Lam Tranh hô thị vệ bên cạnh nói: “Lôi hai người kia xuống, đánh ba roi rồi đưa về thẩm vấn.”
“Điện hạ, thần là Công bộ thị lang Trâu Phàm, hôm qua ngài đã gặp qua rồi mà!” Khi bị lôi xuống, Trâu Phàm buồn bã hô lên: “Là do Lâm thị lang đánh thần trước.”
Ta quan tâm ngươi là sói hay là chó làm cái gì, dập hết nhuệ khí của các ngươi trước rồi tính sau. Lam Tranh không phản ứng gì, chờ hai người kia bị lôi xuống đánh, hắn ngồi xuống ghế, nhận ly trà thị vệ dâng lên, nhấp một hớp. Mùi vị ghê người đến phát khóc lên được, nhưng trước mắt mọi người, hắn chỉ có thể cố gắng nuốt xuống.
Những người trong phòng thấy quan trên bị đánh, không dám thở mạnh. Không lâu sau, hai viên quan kia bị kéo về, ném xuống đất.
Lam Tranh đặt mạnh cốc trà xuống bàn.
Trà gì mà khó uống chết đi được!
“Nói đi, sao lại thế này?”
Trâu Phàm nói trước: “Sáng nay đột nhiên Lâm thị lang đến, nhìn thấy thần là lao vào đánh luôn!”
Kim Lăng là cố đố, vẫn giữ hệ thống quan lại giống như kinh thành, nhưng cũng đều là chức quan nhàn tản, bình thường chỉ lĩnh bổng lộc rồi thảnh thơi uống trà, là nơi dưỡng lão rất tốt.
Mà vị Lâm thị lang này, nhìn tuổi đã rất cao, truy đuổi từ trong thành ra đây chỉ để đánh người, chắc chắn có chuyện kỳ quái.
Lâm thị lang khóc hu hu nói: “Điện hạ, xin người làm chủ cho vi thần, là con trai của tên họ Trâu này bắt giam con gái thần! Thần nói thế nào hắn cũng không chịu thả, nên mới tranh cãi với hắn.”
“Con gái ngươi mất tích, sao lại đổ cho con trai ta làm! Vô lý!” Để phối hợp với giọng điệu, Trâu Buồm còn buông tay ra vẻ đành chịu.
“Rõ ràng là thiếp thân nha hoàn của con gái ta đã nhìn thấy con ngươi đưa Thụy nhi đi!” Lâm thị lang nói: “Hơn nữa, những nhà dân xung quanh đây nói thường xuyên nghe được tiếng khóc rấm rứt lúc nửa đêm. Ngươi thử nói xem, chuyện gì đã xảy ra!”
“Hừ, con gái ngươi đột tử trong núi biến thành quỷ, ý ngươi là vậy sao?!” Trâu Phàm nói.
“Họ Trâu kia, ta giết ngươi!” Ông không thèm để ý đến mũi thương mũi giáo trên lưng, lao người định đánh Trâu Phàm, hai tay bóp chặt cổ lão: “Ta giết ngươi, giết ngươi để đền mạng cho con gái ta!”
“Dừng tay!” Lam Tranh ném cốc trà về phía Lâm thị lang, cốc vỡ tan thành từng mảnh nhỏ, văng lên người họ, khiến hai người tạm thời tách ra.
“Điện hạ, xin làm chủ cho vi thần… hu hu hu…”
Lam Tranh nói: “Lâm thị lang, nếu ngươi muốn tố cáo Trâu thị lang, thì phải có chứng cứ vô cùng xác thực mới được, nếu không, tội dẫn người xâm nhập tẩm lăng của Thái hậu, vốn sẽ phải phạt năm mươi trượng, rồi áp tải về kinh thành chịu thẩm tra. Nhưng bản Thái tử niệm tình ngươi lo lắng muốn cứu con gái, nên tạm thời không truy cứu, phạt ngươi bồi thường nửa năm bổng lộc cho Trâu Phàm vì đã đánh hắn bị thương. Nếu còn dám đại náo tẩm lăng, ta sẽ không dễ dàng tha nữa đâu! Lui xuống đi!”
Trâu Phàm quỳ gối hành đại lễ: “Điện hạ thánh minh!”
Lâm thị lang buồn bực khóc nức nở, thi lễ với Lam Tranh xong liền bị người ta kéo đi.
Lam Tranh sai người đỡ Trâu Phàm dậy, ôn hòa nói: “Hai năm nay đã vất vả cho Trâu đại nhân nhiều rồi, về sau ta cũng mong ái khanh sẽ cống hiến thật nhiều cho quốc gia.”
Trâu Phàm quỳ xuống: “Thần xin cúc cung tận tụy!”
Lam Tranh trấn an mọi người, buổi trưa đi dạo một vòng quanh khu vực thi công bên ngoài lăng tẩm, rồi lại tiếp kiến vài quan viên quan trọng ở Kim Lăng, đến khi mệt nhoài mới quay về.
Vừa vào phòng, nhìn thấy Vũ Lâu đang đọc sách, hắn rút cuốn sách vứt sang một bên, kéo nàng ngã xuống giường, gối đầu lên đùi nàng nói: “Mệt chết ta mất! Đúng là không phải nơi cho người ở mà!”
Vũ Lâu nói: “Ai bảo chàng không chịu ăn điểm tâm, chạy luôn đi như thế, không mệt mới là lạ!”
“Không ăn cơm cũng đâu phải chuyện gì lớn.” Lam Tranh nói: “Buổi sáng hoan hảo cùng nàng mới tốn thể lực.”
Vũ Lâu đỏ bừng mặt, nhéo hắn: “Còn đổ lỗi cho ta nữa! Chàng mau đứng lên, ta đã sai người vào trong thành mua chút điểm tâm đặc sản ở đây, để chàng thay đổi khẩu vị, thử một chút xem có vừa miệng không.”
Lam Tranh xua tay: “Buổi tối ta còn có việc, nằm nghỉ trước đã, không ăn.”
“Không được, ăn xong rồi ngủ tiếp!” Vũ Lâu sai thị nữ bê điểm tâm vào, đỡ Lam Tranh dậy, rồi tự mình cầm điểm tâm đút cho hắn. Lam Tranh nuốt chửng cả mấy miếng to như quả táo rồi nằm xuống ngủ tiếp.
Vũ Lâu cởi giày cho hắn, dịu dàng hỏi: “Thế nào? Ăn ngon không?”
Lam Tranh ừ một tiếng. Vũ Lâu lại đẩy hắn: “Chàng nói đi xem nào.”
“…… Ngon mà.”
Vũ Lâu không nói cho Lam Tranh biết, điểm trâm đó là do nàng tự làm. Nghe hắn khen ngon, nàng cũng thấy vui vui trong lòng, miệng khẽ cười: “Chàng ngủ trước đi, đến canh ba ta gọi chàng dậy.”
***
Đang mơ mơ màng màng thì có tiếng Vũ Lâu truyền tới bên tai: "Lam Tranh, đến giờ rồi, rốt cuộc là chàng có chuyện gì?"
Lam Tranh ngồi bật dậy, nhìn bốn phía, quả nhiên xung quanh đã tối đen: "Canh ba rồi à?"
"Ừm."
Lam Tranh nói: "Tốt lắm, canh ba, quỷ xuất môn, để bản Thái tử ta đi bắt quỷ nào."
Dứt lời, hắn đi giày định xuất môn, Vũ Lâu lo lắng đương nhiên cũng đi theo. Hai người lặng lẽ ra khỏi viện, đi về hướng tẩm lăng.
Gió đêm hiu hiu, mây đen che khuất ánh trăng, không thấy một tia sáng nào. Hai người bước chầm chậm trong bóng đêm.
Vũ Lâu vẫn lấy tay che bụng, vô cùng căng thẳng, nàng không thể để bị ngã sấp xuống.
"Lam Tranh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Lam Tranh liền kể lại chuyện ban ngày, Vũ Lâu nghe xong, hừ giọng: "Sao chàng không bắt tên họ Trâu kia lại?"
"Không có chứng cứ, hơn nữa, nếu bắt hắn, thì bao nhiêu chuyện rối rắm trong việc tu sửa tẩm lăng này sẽ đột ngột đổ lên đầu ta, ta mới đến, làm sao lo liệu được. Ta đã phái người quay về kinh thành bẩm báo, để cậu ta phái một viên quan khác đến tiếp nhận công sự ở đây. Nhưng mà, ta phải điều tra chuyện quỷ than khóc này cho rõ ràng đã. Hừm ---- nàng nghe thử xem ----"
Vũ Lâu lắng tai nghe, quả nhiên thấy tiếng khóc xa xa gần gần. Nàng sợ run người, túm lấy tay áo Lam Tranh: "Đừng dọa ta, chẳng qua là tiếng gió thôi mà."
Lam Tranh cảm thấy bộ dáng sợ hãi của nàng rất đáng yêu, liền ghé sát vào tai nàng trêu chọc: "Đền --- mạng ---- cho ---- ta----"
Vũ Lâu giật thót người, rùng mình một cái, rồi kịp nhận ra là Lam Tranh giở trò quỷ, liền đấm hắn: "Chàng hù chết ta, coi chừng một xác hai mạng."
Lam Tranh ngẩn người, sau đó vui vẻ nói: "Nàng có thai?"
Vũ Lâu mím môi cười gật đầu: "Lúc trước chưa xác định nên không dám nói cho chàng, hôm nay mới chẩn đoán chính xác."
"Ta sắp làm cha------"
Lam Tranh cao hứng nhảy vọt lên.
"Chàng chậm một chút!"
Vũ Lâu vừa nói xong, chợt nghe Lam Tranh a một tiếng rồi không thấy người đâu nữa.
Trước mặt nàng xuất hiện một động tối tăm sâu hoắm.
"Lam Tranh!"
"Ta không sao." Tiếng hắn truyền lên từ đáy động.
Nghe thấy hắn nói không sao, Vũ Lâu thở phào một hơi, rồi oán trách: "Vui quá hóa buồn. Chàng chờ đó, ta đi gọi người."
"Vũ Lâu…… Ở đây có vấn đề."
“Chàng ăn tạm vài miếng đi đã!” Vũ Lâu nói với theo sau.
Hắn vốn không muốn ăn cơm, giờ có cơ hội chạy trốn đương nhiên phải nhanh chân mà chạy đi, nói với thị vệ bên ngoài cửa: “Mau đưa ta đi xem thế nào!”
Vũ Lâu buồn bực ngồi lại bàn: “Không ăn thì không ăn, đói chết chàng đi!”
Ở nơi thâm sơn cùng cốc này, đường xá rất khó đi, không thể dùng kiệu hay xe ngựa, khiến người vốn được nuông chiều từ nhỏ trong cung cấm là Lam Tranh cực kỳ vất vả.
Vừa tới gian phòng dựng tạm bên ngoài tẩm lăng đã nghe thấy tiếng la hét ầm ĩ bên trong.
“Thái tử điện hạ giá lâm!”
Hộ vệ vừa hô lên, bên trong đột nhiên yên tĩnh hẳn, mấy người vừa đánh nhau ồn ào vẫn giữ nguyên tư thế.
Hai người mặc quan phục đang túm cổ áo nhau, một người nói: “Ngươi buông ra!”
“Ngươi buông ra trước!” Người kia quát.
Hai tên quan viên lớn tuổi kia dường như không định chấm dứt chuyện tranh cãi lại.
Lam Tranh hô thị vệ bên cạnh nói: “Lôi hai người kia xuống, đánh ba roi rồi đưa về thẩm vấn.”
“Điện hạ, thần là Công bộ thị lang Trâu Phàm, hôm qua ngài đã gặp qua rồi mà!” Khi bị lôi xuống, Trâu Phàm buồn bã hô lên: “Là do Lâm thị lang đánh thần trước.”
Ta quan tâm ngươi là sói hay là chó làm cái gì, dập hết nhuệ khí của các ngươi trước rồi tính sau. Lam Tranh không phản ứng gì, chờ hai người kia bị lôi xuống đánh, hắn ngồi xuống ghế, nhận ly trà thị vệ dâng lên, nhấp một hớp. Mùi vị ghê người đến phát khóc lên được, nhưng trước mắt mọi người, hắn chỉ có thể cố gắng nuốt xuống.
Những người trong phòng thấy quan trên bị đánh, không dám thở mạnh. Không lâu sau, hai viên quan kia bị kéo về, ném xuống đất.
Lam Tranh đặt mạnh cốc trà xuống bàn.
Trà gì mà khó uống chết đi được!
“Nói đi, sao lại thế này?”
Trâu Phàm nói trước: “Sáng nay đột nhiên Lâm thị lang đến, nhìn thấy thần là lao vào đánh luôn!”
Kim Lăng là cố đố, vẫn giữ hệ thống quan lại giống như kinh thành, nhưng cũng đều là chức quan nhàn tản, bình thường chỉ lĩnh bổng lộc rồi thảnh thơi uống trà, là nơi dưỡng lão rất tốt.
Mà vị Lâm thị lang này, nhìn tuổi đã rất cao, truy đuổi từ trong thành ra đây chỉ để đánh người, chắc chắn có chuyện kỳ quái.
Lâm thị lang khóc hu hu nói: “Điện hạ, xin người làm chủ cho vi thần, là con trai của tên họ Trâu này bắt giam con gái thần! Thần nói thế nào hắn cũng không chịu thả, nên mới tranh cãi với hắn.”
“Con gái ngươi mất tích, sao lại đổ cho con trai ta làm! Vô lý!” Để phối hợp với giọng điệu, Trâu Buồm còn buông tay ra vẻ đành chịu.
“Rõ ràng là thiếp thân nha hoàn của con gái ta đã nhìn thấy con ngươi đưa Thụy nhi đi!” Lâm thị lang nói: “Hơn nữa, những nhà dân xung quanh đây nói thường xuyên nghe được tiếng khóc rấm rứt lúc nửa đêm. Ngươi thử nói xem, chuyện gì đã xảy ra!”
“Hừ, con gái ngươi đột tử trong núi biến thành quỷ, ý ngươi là vậy sao?!” Trâu Phàm nói.
“Họ Trâu kia, ta giết ngươi!” Ông không thèm để ý đến mũi thương mũi giáo trên lưng, lao người định đánh Trâu Phàm, hai tay bóp chặt cổ lão: “Ta giết ngươi, giết ngươi để đền mạng cho con gái ta!”
“Dừng tay!” Lam Tranh ném cốc trà về phía Lâm thị lang, cốc vỡ tan thành từng mảnh nhỏ, văng lên người họ, khiến hai người tạm thời tách ra.
“Điện hạ, xin làm chủ cho vi thần… hu hu hu…”
Lam Tranh nói: “Lâm thị lang, nếu ngươi muốn tố cáo Trâu thị lang, thì phải có chứng cứ vô cùng xác thực mới được, nếu không, tội dẫn người xâm nhập tẩm lăng của Thái hậu, vốn sẽ phải phạt năm mươi trượng, rồi áp tải về kinh thành chịu thẩm tra. Nhưng bản Thái tử niệm tình ngươi lo lắng muốn cứu con gái, nên tạm thời không truy cứu, phạt ngươi bồi thường nửa năm bổng lộc cho Trâu Phàm vì đã đánh hắn bị thương. Nếu còn dám đại náo tẩm lăng, ta sẽ không dễ dàng tha nữa đâu! Lui xuống đi!”
Trâu Phàm quỳ gối hành đại lễ: “Điện hạ thánh minh!”
Lâm thị lang buồn bực khóc nức nở, thi lễ với Lam Tranh xong liền bị người ta kéo đi.
Lam Tranh sai người đỡ Trâu Phàm dậy, ôn hòa nói: “Hai năm nay đã vất vả cho Trâu đại nhân nhiều rồi, về sau ta cũng mong ái khanh sẽ cống hiến thật nhiều cho quốc gia.”
Trâu Phàm quỳ xuống: “Thần xin cúc cung tận tụy!”
Lam Tranh trấn an mọi người, buổi trưa đi dạo một vòng quanh khu vực thi công bên ngoài lăng tẩm, rồi lại tiếp kiến vài quan viên quan trọng ở Kim Lăng, đến khi mệt nhoài mới quay về.
Vừa vào phòng, nhìn thấy Vũ Lâu đang đọc sách, hắn rút cuốn sách vứt sang một bên, kéo nàng ngã xuống giường, gối đầu lên đùi nàng nói: “Mệt chết ta mất! Đúng là không phải nơi cho người ở mà!”
Vũ Lâu nói: “Ai bảo chàng không chịu ăn điểm tâm, chạy luôn đi như thế, không mệt mới là lạ!”
“Không ăn cơm cũng đâu phải chuyện gì lớn.” Lam Tranh nói: “Buổi sáng hoan hảo cùng nàng mới tốn thể lực.”
Vũ Lâu đỏ bừng mặt, nhéo hắn: “Còn đổ lỗi cho ta nữa! Chàng mau đứng lên, ta đã sai người vào trong thành mua chút điểm tâm đặc sản ở đây, để chàng thay đổi khẩu vị, thử một chút xem có vừa miệng không.”
Lam Tranh xua tay: “Buổi tối ta còn có việc, nằm nghỉ trước đã, không ăn.”
“Không được, ăn xong rồi ngủ tiếp!” Vũ Lâu sai thị nữ bê điểm tâm vào, đỡ Lam Tranh dậy, rồi tự mình cầm điểm tâm đút cho hắn. Lam Tranh nuốt chửng cả mấy miếng to như quả táo rồi nằm xuống ngủ tiếp.
Vũ Lâu cởi giày cho hắn, dịu dàng hỏi: “Thế nào? Ăn ngon không?”
Lam Tranh ừ một tiếng. Vũ Lâu lại đẩy hắn: “Chàng nói đi xem nào.”
“…… Ngon mà.”
Vũ Lâu không nói cho Lam Tranh biết, điểm trâm đó là do nàng tự làm. Nghe hắn khen ngon, nàng cũng thấy vui vui trong lòng, miệng khẽ cười: “Chàng ngủ trước đi, đến canh ba ta gọi chàng dậy.”
***
Đang mơ mơ màng màng thì có tiếng Vũ Lâu truyền tới bên tai: "Lam Tranh, đến giờ rồi, rốt cuộc là chàng có chuyện gì?"
Lam Tranh ngồi bật dậy, nhìn bốn phía, quả nhiên xung quanh đã tối đen: "Canh ba rồi à?"
"Ừm."
Lam Tranh nói: "Tốt lắm, canh ba, quỷ xuất môn, để bản Thái tử ta đi bắt quỷ nào."
Dứt lời, hắn đi giày định xuất môn, Vũ Lâu lo lắng đương nhiên cũng đi theo. Hai người lặng lẽ ra khỏi viện, đi về hướng tẩm lăng.
Gió đêm hiu hiu, mây đen che khuất ánh trăng, không thấy một tia sáng nào. Hai người bước chầm chậm trong bóng đêm.
Vũ Lâu vẫn lấy tay che bụng, vô cùng căng thẳng, nàng không thể để bị ngã sấp xuống.
"Lam Tranh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Lam Tranh liền kể lại chuyện ban ngày, Vũ Lâu nghe xong, hừ giọng: "Sao chàng không bắt tên họ Trâu kia lại?"
"Không có chứng cứ, hơn nữa, nếu bắt hắn, thì bao nhiêu chuyện rối rắm trong việc tu sửa tẩm lăng này sẽ đột ngột đổ lên đầu ta, ta mới đến, làm sao lo liệu được. Ta đã phái người quay về kinh thành bẩm báo, để cậu ta phái một viên quan khác đến tiếp nhận công sự ở đây. Nhưng mà, ta phải điều tra chuyện quỷ than khóc này cho rõ ràng đã. Hừm ---- nàng nghe thử xem ----"
Vũ Lâu lắng tai nghe, quả nhiên thấy tiếng khóc xa xa gần gần. Nàng sợ run người, túm lấy tay áo Lam Tranh: "Đừng dọa ta, chẳng qua là tiếng gió thôi mà."
Lam Tranh cảm thấy bộ dáng sợ hãi của nàng rất đáng yêu, liền ghé sát vào tai nàng trêu chọc: "Đền --- mạng ---- cho ---- ta----"
Vũ Lâu giật thót người, rùng mình một cái, rồi kịp nhận ra là Lam Tranh giở trò quỷ, liền đấm hắn: "Chàng hù chết ta, coi chừng một xác hai mạng."
Lam Tranh ngẩn người, sau đó vui vẻ nói: "Nàng có thai?"
Vũ Lâu mím môi cười gật đầu: "Lúc trước chưa xác định nên không dám nói cho chàng, hôm nay mới chẩn đoán chính xác."
"Ta sắp làm cha------"
Lam Tranh cao hứng nhảy vọt lên.
"Chàng chậm một chút!"
Vũ Lâu vừa nói xong, chợt nghe Lam Tranh a một tiếng rồi không thấy người đâu nữa.
Trước mặt nàng xuất hiện một động tối tăm sâu hoắm.
"Lam Tranh!"
"Ta không sao." Tiếng hắn truyền lên từ đáy động.
Nghe thấy hắn nói không sao, Vũ Lâu thở phào một hơi, rồi oán trách: "Vui quá hóa buồn. Chàng chờ đó, ta đi gọi người."
"Vũ Lâu…… Ở đây có vấn đề."