Chương 1: Anh trở về nước
Sơ Nịnh mặc một bộ váy thiên thần màu trắng, quỳ trên thảm, vết máu trên vai đỏ chói. Mái tóc xoăn mềm mại tán loạn, lông mày cô khẽ cau lại, khuôn mặt ốm yếu gần như trắng bệch, trông có chút yếu ớt, nhưng khi ngẩng đầu lên, lông mày lại vô cùng xinh đẹp đến động lòng người.
Ấn nút chụp cuối cùng, Trần Dương đứng dậy từ tư thế chụp ảnh kỳ lạ của mình, nhìn Sơ Nịnh gật đầu: "OK, kết thúc tuyệt vời!"
Sơ Nịnh gật đầu, trở lại phòng thay đồ. Trần Dương chuyển vài bộ ảnh vào máy tính rồi phóng to lên.
Chủ đề của tạp chí "Fashion Beauty" mùa này là "Thiên thần gãy cánh". Ban đầu, bên sản xuất đã mời ngôi sao giải trí đang hot Kiều Sam chụp ảnh bìa cho lần này, nhưng vào phút cuối Kiều Sam lại hủy hợp đồng và từ chối quay.
Trần Dương tuyệt vọng, bèn đi tìm sự cứu giúp từ các bạn thời đại học, xem có ai có người phù hợp không. Sơ Nịnh chính là người mà được bạn học kia đề cử.
Trần Dương lúc đầu không hài lòng với Sơ Nịnh lắm. Cô là nữ dẫn chương trình ban đêm của đài phát thanh Trương Hoàn, xinh đẹp thuần khiết nhưng về mặt nổi tiếng thì lại khó so sánh với tiểu hoa đán Kiều Sam.
Cái Trần Dương không ngờ là bộ hình lại thành công ngoài mong đợi.
Trần Dương cảm thấy ngay cả ngôi sao Kiều Sam, người được mệnh danh là "tiểu hoa", cũng không thể có được khí chất thuần khiết bẩm sinh của Sơ Nịnh.
Với kinh nghiệm nhiều năm chụp ảnh, Trần Dương rất giỏi trong việc bắt được cái hồn của nhân vật dưới ống kính và lột tả được dáng vẻ đẹp nhất của nhân vật.
Nhưng cô gái tên Sơ Nịnh này thì khác, nơi sâu nhất trong đôi mắt trong veo và sạch sẽ ấy, có một khoảng trống mà không thứ gì có thể nắm bắt được. Căn bản không cần cố tình quy chụp gì cả, nó cũng đã diễn giải đúng chủ đề cốt lõi của "Thiên thần gãy cánh": mong manh, bất lực, xanh xao và vẻ đẹp đĩnh đạc.
Ở Sơ Nịnh có một sức mạnh bí ẩn, có thể khơi dậy khát vọng được che chở của đàn ông, càng nhìn càng chìm sâu, không cách nào thoát ra.
Nghe tiếng giày cao gót đi tới, Trần Dương dời ánh mắt tập trung ra khỏi bức ảnh. Sơ Nịnh đã tẩy trang, cô mặc một chiếc váy đen ôm eo nhỏ, chân thẳng thon dài, quấn khăn choàng với mái tóc dài hơi xoăn xõa ngang vai, làn da trắng muốt của cô lại càng nổi bật.
"Nếu không còn việc gì nữa thì tôi nhề trước đây." Giọng nói của cô trong trẻo, mềm mại tự nhiên, càng nghe càng có vẻ ngoan ngoãn, nhưng nghe xong lại có chút trống rỗng, như có như không vậy, không hề có cảm xúc.
Trần Dương nắm chìa khóa xe trong tay đứng dậy, hỏi "Tôi mời cô cà phê?"
"Không cần." Sơ Nịnh lịch sự từ chối, "Lát tôi còn có việc nên giờ phải trở về để chuẩn bị."
Lúc Sơ Nịnh ra khỏi studio đã chạng vạng tối. Mặt trời lặng lẽ nghiêng về phía chân trời, vài đám mây tựa màu nước sặc sỡ làm nền cho những tia nắng yếu dần. Cô bắt taxi trở lại đài truyền hình.
Giờ cao điểm, đường tắc, hàng xe dài nối đuôi nhau, taxi di chuyển từ từ, từng tí một. Sơ Nịnh không vội. Cô tựa khuỷu tay vào cửa sổ xe, tranh thủ chợp mắt một lát. Vừa nhắm mắt, cô nghe tiếng bác tài xế xúc động thở dài: "Kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc rồi, có người vui mừng, cũng có người không tránh khỏi lo lắng."
Sơ Nịnh ngước mắt, phát hiện xe vừa đi ngang qua cổng một trường Trung học. Hôm nay là ngày 8 tháng 6, môn thi cuối cùng đã kết thúc trong chiều nay. Các học sinh lần lượt ra về, có người nở nụ cười vui vẻ, có người cau mày, thậm chí có người còn ôm đầu gối, không nể nang, ngồi xổm xuống một bên mà khóc.
Rất lâu rồi, Sơ Nịnh không thể nhớ năm ấy thi đại học xong, cô bước ra khỏi cổng trường thi với tâm trạng thế nào. Chỉ nhớ rõ, lúc ấy khi vừa bước ra, cô liền đụng phải cặp mắt kiêu ngạo đào hoa.
Thiếu niên đứng ở cổng trường, hai tay đút vào túi, nhướng đôi mày sắc bén than thở với cô: "Các bạn trong phòng thi của em đã hết sớm rồi, sao em đến bây giờ mới thấy mặt? Điện thoại cũng không gọi được, định họa anh sao?"
"Em vừa mới ra khỏi phòng thi, còn chưa kịp bật máy" Cô lấy di động từ trong cặp sách ra, cười với anh, "Em vào nhà vệ sinh rửa tay mà nhiều người đến xếp hang quá. Anh gấp cái gì hả?"
"Anh không để ý một chút, sợ em bị lạc..." Anh trừng phạt đưa tay xoa đầu cô với vẻ tự mãn trong lời nói: "thì anh biết phải làm sao bây giờ?"
-
Sơ Nịnh xuống taxi, trực tiếp đi thẳng vào trong đài truyền hình.
Đã đến giờ ăn cơm, bụng cô còn trống rỗng, không có gì. Trong lúc chờ thang máy cô lấy điện thoại, định gọi đồ ăn ngoài. Màn hình di động sáng, một thông báo chủ đề Weibo hiện lên: #Gặp lại người yêu cũ, bạn có định chào hỏi không?#
Dừng lại hai giây, cô định gạt sang để xóa bỏ thông báo kia, kết quả không cẩn thận lại ấn vào mở ra. Cô nhìn thấy bình luận đầu tiên.
@Quả cà quả cà ta là chuối tiêu: #Gặp lại người yêu cũ, bạn có định chào hỏi không?# Năm tháng chính là dao giết heo, nếu thật sự gặp lại, người yêu cũ chắc chắn không nhận ra tôi.
Sơ Nịnh ngẩng đầu nhíu hàng lông mày, ánh mắt phản chiếu vào cửa thang máy. Khuôn non nớt trước kia bây giờ thật sự quyến rũ, mái tóc đen, dài thẳng tắp đã trở thành màu nâu hạt dẻ, chiếc cằm nhọn hơn một chút, hốc mắt sâu hơn một chút, người cũng chẳng còn sức sống như trước kia nữa. Tất cả đều phải dựa vào trang điểm để tôn lên khí sắc của mình.
Rất nhiều năm không gặp, mà cả nếu có gặp rồi, chắc hẳn cũng không thể nhận ra.
Thành phố Trương Hoàn lớn như vậy, người ta lại ở nước ngoài quanh năm, cô cũng chẳng có cơ hội mà vô tình gặp lại anh.
Cửa thang máy mở ra, Sơ Nịnh không nghĩ nhiều liền bước vào. Cô thoát Weibo, mở phần mềm đặt đồ ăn, tối nay cô muốn ăn bún thập cẩm cay.
___
Sơ Nịnh là người dẫn chương trình chính của chuyên mục "Truyền thuyết cổ đại" của đài truyền hình Trương Hoàn. Truyền thuyết tâm linh thường được phát sóng vào ban đêm. Để khám phá sự thật, các phóng viên nhập vai được cử đi vào ban đêm và thỉnh thoảng giao lưu với người dẫn chương trình trên sân khấu. Vì đây là chương trình trực tiếp nên thời gian phát sóng được chọn vào lúc 00:00 đến 00:50.
Tiết mục kết thúc, cô thu dọn bản thảo và đồ dung, ra khỏi đài truyền hình, cả thành phố im lặng như tờ, chìm vào sương mù. Bầu trời nhuốm màu mực dày không thể tắt, đèn đường kéo bóng cô dài them một chút.
Từ gara, cô lái xe về đến chung cư đã là gần 2 giờ sáng.
Phòng khách sáng đèn, Trì Diên đang nằm trên sofa vừa đắp mặt nạ vừa chơi điện thoại. Hai chân cô trắng gầy nổi bật với móng chân được sơn màu đen đang đung đưa qua lại trên thành sofa.
Trì Diên là bạn thân của Sơ Nịnh, hai người lớn lên cùng nhau từ nhỏ. Học hết cấp 3, Trì Diên quyết địn ra nước ngoài. Lang bạt nhiều năm bên ngoài, khi trở về Trung Quốc, cô theo ước mơ quyết định dấn thân vào làng giải trí.
Trong nhà cũng tạo điều kiện cho cô, nhưng cô tin vào khả năng của mình, nhất quyết không cần những cái "điều kiện" ấy. Vì thế mà, đến bây giờ dù cố gắng thế nào cô vẫn chỉ là một diễn viên tuyến 18 nhỏ bé.
Hai ngày nay, cô bị gia đình bắt đi xem mắt, quá bực mình cô đành chạy đến nhà Sơ Nịnh xin ở nhờ.
"Chưa ngủ sao?" Sơ Nịnh ném chìa khóa lên tủ để giày, thay dép đi trong nhà đi tới.
Trì Diên ngồi dậy, ngoắc ngoắc Sơ Nịnh, vì đang đắp mặt nạ nên cô chỉ có thể ú ớ nói: "Lại đây nhanh lên, cho cậu xem cái này!"
"Tớ buồn ngủ lắm." Sơ Nịnh không hứng thú. Cô rửa tay rồi mở tủ lạnh lấy chanh ra, chuẩn bị pha nước chanh uống trước khi đi ngủ.
Trì Diên chủ động đi tới, giơ điện thoại đến trước mặt Sơ Nịnh: "Kiều Sam lên hot search rồi!"
"Cô ấy cũng không phải ba ngày lên hot search một lần." Sơ Nịnh lấy một ít mật ong cho vào cốc khuấy đều cùng nước ấm. Hơi nước phả lên mặt làm mí mắt cô lười chẳng muốn nhấc lên dù chỉ một chút.
"Lần này khác, cô ấy lên hot search cùng ai đó, là một anh chàng đẹp trai. Nghe nói hai người gặp nhau ở sân bay, còn nhìn nhau hơn ba giây. Mối quan hệ không hề bình thường."
Sơ Nịnh bưng cốc uống hai ngụm, liếc mắt qua màn hình di động của Trì Diên đang ở ngay gần. Chỉ là vô tình, thế mà ánh mắt cô lại dừng lại tại tấm hình trên điện thoại.
Tấm hình chụp tiểu hoa đán Kiều Sam với một người đàn ông điển trai trong bộ vest và giày da. Một người ngước mắt lên, người kia cúi xuống. Nhìn từ góc độ này, ánh mắt của họ có chút gì đó mờ ám.
Sơ Nịnh nhìn chằm chằm gương mặt người đàn ông vừa quen thuộc vừa xa lạ trong ảnh, có chút thất thần.
Người đàn ông mặc vest chỉnh tề, vai rộng chân dài, mái tóc cắt ngắn chấm ngang trán, gương mặt cương nghị, đường nét sắc sảo. Nhìn một lần khó kìm lòng mà không nhìn tiếp.
Trải qua năm tháng cùng mưa gió, cảm giác thanh xuân cùng những bộ quần áo tươi mới trên người thiếu niên kia đã phai nhạt, mất đi cả vẻ ngây ngô. Nhưng giữa đôi lông mày vẫn lưu lại vẻ kiêu căng, sự tự tin, ngạo nghễ chảng ai bì nổi.
Trì Diên chậc chậc hai tiếng: "Người đàn ông này mặc một bộ vest sang trọng lại cực đẹp trai. Anh ấy trông không giống như một người chưa bao giờ nhìn thấy thế giới. Sao lại uổng phí đôi mắt đào hoa, nhìn chằm chằm vào Kiều Sam lâu như vậy, là lần đầu tiên thấy dáng vẻ của "sen trắng" sao!?"
"Tiểu Nịnh, cậu thẫn thờ gì thế?"
Trì Diên ngẩng đầu một cái liền thấy Sơ Nịnh nhìn chằm chằm ảnh chụp trên màn hình di động của mình, nhíu mày: "Thật là khó tin nha! Hiếm khi thấy bạn mình nhìn chằm chằm một người đàn ông nha!"
Cô đảo mắt, nâng tay vỗ lên vai Sơ Nịnh: "Tớ thấy anh ấy rất đẹp trai. Nếu cậu thích chúng ta tìm người hỏi thăm một chút, sau đó cướp người trước tay Kiều Sam cho tức chết cô ta!"
Nói xong, Trì Diên vuốt cằm Sơ Nịnh, ngắm kĩ gương mặt cô: "Cậu và Kiều Sam giống nhau, nếu anh ấy thích Kiều Sam, vậy khẳng định cũng sẽ để cậu vào mắt, tớ thấy thật sự có hi vọng. Kiều Sam là giả vờ đơn thuần. Còn cậu là thanh thuần tự nhiên, tốt hơn cô ra nhiều!"
"Không hứng thú." Sơ Nịnh mặt bình tĩnh bưng cốc nước chanh uống xong rồi rửa cốc, để lại trên quầy bar. "Tớ thật sự rất buồn ngủ rồi, đi ngủ đây."
Tẩy trang xong, Sơ Nịnh vào phòng tắm tắm rửa. Dòng nước ấm chảy xuống đỉnh đầu, mái tóc dài của cô nhanh chóng ướt đẫm, dính vào lưng. Cô nhắm mắt lau mặt, trong đầu là hình ảnh gương mặt người đàn ông kia.
Anh về rồi.
Không hiểu sao cô lại nghĩ đến chủ đề thấy trên Weibo hồi tối: #Gặp lại người yêu cũ, bạn có định chào hỏi không?#
Nếu thật sự gặp phải nhau, liệu có thể thật sự chào hỏi nhau hay không?
Sơ Nịnh quả thật có chút không xác định.
Nhưng mà, ở thành phố lớn như này, mỗi ngày ai cũng quay cuồng mệt mỏi trong vòng xoay công việc của mình, nên cho dù anh có trở về thì cũng chưa chắc sẽ đụng mặt nhau.
-
Sáng hôm sau, lúc Sơ Nịnh thức dậy thì đã không thấy bóng dáng Trì Diên đâu.
Cô mở điện thoại mới thấy tin nhắn của Trì Diên mới nhớ hôm nay là ngày khai máy của một bộ phim thanh xuân vườn trường mà cô nàng mới tham gia.
Vuốt điện thoại một hồi, Sơ Nịnh đứng dậy đi vào phòng tắm rửa mặt.
Sau khi bóp một ít kem đánh răng, thông báo WeChat vang lên từ điện thoại di động đặt trên bồn rửa mặt, cô vừa đánh răng vừa bấm mở.
Diên: [Fuck, cậu có biết ai là nữ chính bí ẩn chưa từng được công bố trong chương trình này không? ]
Diên: [Kiều Sam!!! ]
Diên: [Chết tiệt--]
Diên: [Cô ta đã gần hai bảy tuổi, lớn hơn tớ hai tuổi mà cô ấy thực sự đóng vai một học sinh trung học mười bảy hay mười tám tuổi! Vậy tại sao tớ lại phải đóng vai một giáo viên dạy lớp đó ở độ tuổi 30? ]
Diên: [ah ah ah ah tớ không muốn diễn nữa!!!]
Sơ Nịnh nhìn những tin nhắn không ngừng nổi lên, nhổ bọt, súc miệng, lau tay rồi gõ chữ an ủi cô nàng: [Ở góc độ khác, cậu là chủ nhiệm, cô ta lại là học sinh của cậu, xem ra cô ấy phải nghe lời cậu chứ. ]
Diên: [Vừa đến đã tỏ vẻ, không ai dám xúc phạm cô ta. Tớ không nhịn được nói cô ta hai câu, kết quả là đạo diễn mắng tớ...]
Diên: [Tớ khóc ah ah ah.JPG]
Sơ Nịnh gửi cho cô ấy một gói biểu tượng cảm xúc "Ôm".
Trì Diên ngay sau đó đã gửi tin nhắn: [Buổi sáng chưa kịp ăn, bây giờ tớ rất muốn ăn bánh rán và bánh dâu dưới nhà cậu (/ Mèo nhỏ tham ăn chảy nước miếng)]
Sơ Nịnh tức giận phát cười: [Ý cậu là tớ mang đến cho cậu?]
Diên: [Cậu lái xe mà, chỉ là đường hơi vòng một xíu thôi. ]
Diên: [(/ mong chờ)]
Diên: [(/ Con mèo nhỏ tham lam lăn lộn)]
Diên: [(/ hôn)]
...
Bị oanh tạc bởi các biểu tượng cảm xúc khác nhau của Trì Diên, Sơ Nịnh không còn cách nào khác là phải thỏa hiệp: [Được rồi, sẽ mang đến cho cậu.]
Trì Diên được quay ở trường Trung học Hoàn nhị trung, nơi Sơ Nịnh từng học. Hôm qua cô có đi ngang qua đó. Không tiện đường đi làm lắm nhưng vì lái xe nên cũng chỉ vòng vèo mất một chút.
Diên: [Tiểu Nịnh của chúng ta tốt nhất thế giới!] [Ôm một cái bụm miệng)]
Trì Diên thật sự rất vui vẻ, không biết nghĩ tới cái gì, gõ mấy chữ cho Sơ Nịnh: [Cậu hôm nay tới đây không hề tổn thất, có bất ngờ cho cậu!]
Sơ Nịnh thấy như lọt vào sương mù: [?]
Trì Diên nóng lòng muốn tám chuyện cùng Sơ Nịnh: Anh chàng đẹp trai nhìn chằm chằm vào Kiều Sam ở sân bay đêm qua cũng đang ở đây. Có khi cậu qua đây sẽ có cơ hội gặp người đẹp hơn cả trên hình đấy...
"Trì Diên, lại đây." Biên kịch ở bên ngoài gõ cửa gọi cô.
Trì Diên còn chưa kịp gửi tin nhắn đi đã nhanh chóng bỏ điện thoại vào túi rồi chạy đi: "Đây"
Sơ Nịnh không đợi côtrả lời, cũng không quan tâm lắm. Sau khi trang điểm và thay quần áo, cô đi xuốngnhà mua cho Trì Diên bánh rán và bánh dâu rồi lái xe đến trường Trung học.
2878 từ
Ấn nút chụp cuối cùng, Trần Dương đứng dậy từ tư thế chụp ảnh kỳ lạ của mình, nhìn Sơ Nịnh gật đầu: "OK, kết thúc tuyệt vời!"
Sơ Nịnh gật đầu, trở lại phòng thay đồ. Trần Dương chuyển vài bộ ảnh vào máy tính rồi phóng to lên.
Chủ đề của tạp chí "Fashion Beauty" mùa này là "Thiên thần gãy cánh". Ban đầu, bên sản xuất đã mời ngôi sao giải trí đang hot Kiều Sam chụp ảnh bìa cho lần này, nhưng vào phút cuối Kiều Sam lại hủy hợp đồng và từ chối quay.
Trần Dương tuyệt vọng, bèn đi tìm sự cứu giúp từ các bạn thời đại học, xem có ai có người phù hợp không. Sơ Nịnh chính là người mà được bạn học kia đề cử.
Trần Dương lúc đầu không hài lòng với Sơ Nịnh lắm. Cô là nữ dẫn chương trình ban đêm của đài phát thanh Trương Hoàn, xinh đẹp thuần khiết nhưng về mặt nổi tiếng thì lại khó so sánh với tiểu hoa đán Kiều Sam.
Cái Trần Dương không ngờ là bộ hình lại thành công ngoài mong đợi.
Trần Dương cảm thấy ngay cả ngôi sao Kiều Sam, người được mệnh danh là "tiểu hoa", cũng không thể có được khí chất thuần khiết bẩm sinh của Sơ Nịnh.
Với kinh nghiệm nhiều năm chụp ảnh, Trần Dương rất giỏi trong việc bắt được cái hồn của nhân vật dưới ống kính và lột tả được dáng vẻ đẹp nhất của nhân vật.
Nhưng cô gái tên Sơ Nịnh này thì khác, nơi sâu nhất trong đôi mắt trong veo và sạch sẽ ấy, có một khoảng trống mà không thứ gì có thể nắm bắt được. Căn bản không cần cố tình quy chụp gì cả, nó cũng đã diễn giải đúng chủ đề cốt lõi của "Thiên thần gãy cánh": mong manh, bất lực, xanh xao và vẻ đẹp đĩnh đạc.
Ở Sơ Nịnh có một sức mạnh bí ẩn, có thể khơi dậy khát vọng được che chở của đàn ông, càng nhìn càng chìm sâu, không cách nào thoát ra.
Nghe tiếng giày cao gót đi tới, Trần Dương dời ánh mắt tập trung ra khỏi bức ảnh. Sơ Nịnh đã tẩy trang, cô mặc một chiếc váy đen ôm eo nhỏ, chân thẳng thon dài, quấn khăn choàng với mái tóc dài hơi xoăn xõa ngang vai, làn da trắng muốt của cô lại càng nổi bật.
"Nếu không còn việc gì nữa thì tôi nhề trước đây." Giọng nói của cô trong trẻo, mềm mại tự nhiên, càng nghe càng có vẻ ngoan ngoãn, nhưng nghe xong lại có chút trống rỗng, như có như không vậy, không hề có cảm xúc.
Trần Dương nắm chìa khóa xe trong tay đứng dậy, hỏi "Tôi mời cô cà phê?"
"Không cần." Sơ Nịnh lịch sự từ chối, "Lát tôi còn có việc nên giờ phải trở về để chuẩn bị."
Lúc Sơ Nịnh ra khỏi studio đã chạng vạng tối. Mặt trời lặng lẽ nghiêng về phía chân trời, vài đám mây tựa màu nước sặc sỡ làm nền cho những tia nắng yếu dần. Cô bắt taxi trở lại đài truyền hình.
Giờ cao điểm, đường tắc, hàng xe dài nối đuôi nhau, taxi di chuyển từ từ, từng tí một. Sơ Nịnh không vội. Cô tựa khuỷu tay vào cửa sổ xe, tranh thủ chợp mắt một lát. Vừa nhắm mắt, cô nghe tiếng bác tài xế xúc động thở dài: "Kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc rồi, có người vui mừng, cũng có người không tránh khỏi lo lắng."
Sơ Nịnh ngước mắt, phát hiện xe vừa đi ngang qua cổng một trường Trung học. Hôm nay là ngày 8 tháng 6, môn thi cuối cùng đã kết thúc trong chiều nay. Các học sinh lần lượt ra về, có người nở nụ cười vui vẻ, có người cau mày, thậm chí có người còn ôm đầu gối, không nể nang, ngồi xổm xuống một bên mà khóc.
Rất lâu rồi, Sơ Nịnh không thể nhớ năm ấy thi đại học xong, cô bước ra khỏi cổng trường thi với tâm trạng thế nào. Chỉ nhớ rõ, lúc ấy khi vừa bước ra, cô liền đụng phải cặp mắt kiêu ngạo đào hoa.
Thiếu niên đứng ở cổng trường, hai tay đút vào túi, nhướng đôi mày sắc bén than thở với cô: "Các bạn trong phòng thi của em đã hết sớm rồi, sao em đến bây giờ mới thấy mặt? Điện thoại cũng không gọi được, định họa anh sao?"
"Em vừa mới ra khỏi phòng thi, còn chưa kịp bật máy" Cô lấy di động từ trong cặp sách ra, cười với anh, "Em vào nhà vệ sinh rửa tay mà nhiều người đến xếp hang quá. Anh gấp cái gì hả?"
"Anh không để ý một chút, sợ em bị lạc..." Anh trừng phạt đưa tay xoa đầu cô với vẻ tự mãn trong lời nói: "thì anh biết phải làm sao bây giờ?"
-
Sơ Nịnh xuống taxi, trực tiếp đi thẳng vào trong đài truyền hình.
Đã đến giờ ăn cơm, bụng cô còn trống rỗng, không có gì. Trong lúc chờ thang máy cô lấy điện thoại, định gọi đồ ăn ngoài. Màn hình di động sáng, một thông báo chủ đề Weibo hiện lên: #Gặp lại người yêu cũ, bạn có định chào hỏi không?#
Dừng lại hai giây, cô định gạt sang để xóa bỏ thông báo kia, kết quả không cẩn thận lại ấn vào mở ra. Cô nhìn thấy bình luận đầu tiên.
@Quả cà quả cà ta là chuối tiêu: #Gặp lại người yêu cũ, bạn có định chào hỏi không?# Năm tháng chính là dao giết heo, nếu thật sự gặp lại, người yêu cũ chắc chắn không nhận ra tôi.
Sơ Nịnh ngẩng đầu nhíu hàng lông mày, ánh mắt phản chiếu vào cửa thang máy. Khuôn non nớt trước kia bây giờ thật sự quyến rũ, mái tóc đen, dài thẳng tắp đã trở thành màu nâu hạt dẻ, chiếc cằm nhọn hơn một chút, hốc mắt sâu hơn một chút, người cũng chẳng còn sức sống như trước kia nữa. Tất cả đều phải dựa vào trang điểm để tôn lên khí sắc của mình.
Rất nhiều năm không gặp, mà cả nếu có gặp rồi, chắc hẳn cũng không thể nhận ra.
Thành phố Trương Hoàn lớn như vậy, người ta lại ở nước ngoài quanh năm, cô cũng chẳng có cơ hội mà vô tình gặp lại anh.
Cửa thang máy mở ra, Sơ Nịnh không nghĩ nhiều liền bước vào. Cô thoát Weibo, mở phần mềm đặt đồ ăn, tối nay cô muốn ăn bún thập cẩm cay.
___
Sơ Nịnh là người dẫn chương trình chính của chuyên mục "Truyền thuyết cổ đại" của đài truyền hình Trương Hoàn. Truyền thuyết tâm linh thường được phát sóng vào ban đêm. Để khám phá sự thật, các phóng viên nhập vai được cử đi vào ban đêm và thỉnh thoảng giao lưu với người dẫn chương trình trên sân khấu. Vì đây là chương trình trực tiếp nên thời gian phát sóng được chọn vào lúc 00:00 đến 00:50.
Tiết mục kết thúc, cô thu dọn bản thảo và đồ dung, ra khỏi đài truyền hình, cả thành phố im lặng như tờ, chìm vào sương mù. Bầu trời nhuốm màu mực dày không thể tắt, đèn đường kéo bóng cô dài them một chút.
Từ gara, cô lái xe về đến chung cư đã là gần 2 giờ sáng.
Phòng khách sáng đèn, Trì Diên đang nằm trên sofa vừa đắp mặt nạ vừa chơi điện thoại. Hai chân cô trắng gầy nổi bật với móng chân được sơn màu đen đang đung đưa qua lại trên thành sofa.
Trì Diên là bạn thân của Sơ Nịnh, hai người lớn lên cùng nhau từ nhỏ. Học hết cấp 3, Trì Diên quyết địn ra nước ngoài. Lang bạt nhiều năm bên ngoài, khi trở về Trung Quốc, cô theo ước mơ quyết định dấn thân vào làng giải trí.
Trong nhà cũng tạo điều kiện cho cô, nhưng cô tin vào khả năng của mình, nhất quyết không cần những cái "điều kiện" ấy. Vì thế mà, đến bây giờ dù cố gắng thế nào cô vẫn chỉ là một diễn viên tuyến 18 nhỏ bé.
Hai ngày nay, cô bị gia đình bắt đi xem mắt, quá bực mình cô đành chạy đến nhà Sơ Nịnh xin ở nhờ.
"Chưa ngủ sao?" Sơ Nịnh ném chìa khóa lên tủ để giày, thay dép đi trong nhà đi tới.
Trì Diên ngồi dậy, ngoắc ngoắc Sơ Nịnh, vì đang đắp mặt nạ nên cô chỉ có thể ú ớ nói: "Lại đây nhanh lên, cho cậu xem cái này!"
"Tớ buồn ngủ lắm." Sơ Nịnh không hứng thú. Cô rửa tay rồi mở tủ lạnh lấy chanh ra, chuẩn bị pha nước chanh uống trước khi đi ngủ.
Trì Diên chủ động đi tới, giơ điện thoại đến trước mặt Sơ Nịnh: "Kiều Sam lên hot search rồi!"
"Cô ấy cũng không phải ba ngày lên hot search một lần." Sơ Nịnh lấy một ít mật ong cho vào cốc khuấy đều cùng nước ấm. Hơi nước phả lên mặt làm mí mắt cô lười chẳng muốn nhấc lên dù chỉ một chút.
"Lần này khác, cô ấy lên hot search cùng ai đó, là một anh chàng đẹp trai. Nghe nói hai người gặp nhau ở sân bay, còn nhìn nhau hơn ba giây. Mối quan hệ không hề bình thường."
Sơ Nịnh bưng cốc uống hai ngụm, liếc mắt qua màn hình di động của Trì Diên đang ở ngay gần. Chỉ là vô tình, thế mà ánh mắt cô lại dừng lại tại tấm hình trên điện thoại.
Tấm hình chụp tiểu hoa đán Kiều Sam với một người đàn ông điển trai trong bộ vest và giày da. Một người ngước mắt lên, người kia cúi xuống. Nhìn từ góc độ này, ánh mắt của họ có chút gì đó mờ ám.
Sơ Nịnh nhìn chằm chằm gương mặt người đàn ông vừa quen thuộc vừa xa lạ trong ảnh, có chút thất thần.
Người đàn ông mặc vest chỉnh tề, vai rộng chân dài, mái tóc cắt ngắn chấm ngang trán, gương mặt cương nghị, đường nét sắc sảo. Nhìn một lần khó kìm lòng mà không nhìn tiếp.
Trải qua năm tháng cùng mưa gió, cảm giác thanh xuân cùng những bộ quần áo tươi mới trên người thiếu niên kia đã phai nhạt, mất đi cả vẻ ngây ngô. Nhưng giữa đôi lông mày vẫn lưu lại vẻ kiêu căng, sự tự tin, ngạo nghễ chảng ai bì nổi.
Trì Diên chậc chậc hai tiếng: "Người đàn ông này mặc một bộ vest sang trọng lại cực đẹp trai. Anh ấy trông không giống như một người chưa bao giờ nhìn thấy thế giới. Sao lại uổng phí đôi mắt đào hoa, nhìn chằm chằm vào Kiều Sam lâu như vậy, là lần đầu tiên thấy dáng vẻ của "sen trắng" sao!?"
"Tiểu Nịnh, cậu thẫn thờ gì thế?"
Trì Diên ngẩng đầu một cái liền thấy Sơ Nịnh nhìn chằm chằm ảnh chụp trên màn hình di động của mình, nhíu mày: "Thật là khó tin nha! Hiếm khi thấy bạn mình nhìn chằm chằm một người đàn ông nha!"
Cô đảo mắt, nâng tay vỗ lên vai Sơ Nịnh: "Tớ thấy anh ấy rất đẹp trai. Nếu cậu thích chúng ta tìm người hỏi thăm một chút, sau đó cướp người trước tay Kiều Sam cho tức chết cô ta!"
Nói xong, Trì Diên vuốt cằm Sơ Nịnh, ngắm kĩ gương mặt cô: "Cậu và Kiều Sam giống nhau, nếu anh ấy thích Kiều Sam, vậy khẳng định cũng sẽ để cậu vào mắt, tớ thấy thật sự có hi vọng. Kiều Sam là giả vờ đơn thuần. Còn cậu là thanh thuần tự nhiên, tốt hơn cô ra nhiều!"
"Không hứng thú." Sơ Nịnh mặt bình tĩnh bưng cốc nước chanh uống xong rồi rửa cốc, để lại trên quầy bar. "Tớ thật sự rất buồn ngủ rồi, đi ngủ đây."
Tẩy trang xong, Sơ Nịnh vào phòng tắm tắm rửa. Dòng nước ấm chảy xuống đỉnh đầu, mái tóc dài của cô nhanh chóng ướt đẫm, dính vào lưng. Cô nhắm mắt lau mặt, trong đầu là hình ảnh gương mặt người đàn ông kia.
Anh về rồi.
Không hiểu sao cô lại nghĩ đến chủ đề thấy trên Weibo hồi tối: #Gặp lại người yêu cũ, bạn có định chào hỏi không?#
Nếu thật sự gặp phải nhau, liệu có thể thật sự chào hỏi nhau hay không?
Sơ Nịnh quả thật có chút không xác định.
Nhưng mà, ở thành phố lớn như này, mỗi ngày ai cũng quay cuồng mệt mỏi trong vòng xoay công việc của mình, nên cho dù anh có trở về thì cũng chưa chắc sẽ đụng mặt nhau.
-
Sáng hôm sau, lúc Sơ Nịnh thức dậy thì đã không thấy bóng dáng Trì Diên đâu.
Cô mở điện thoại mới thấy tin nhắn của Trì Diên mới nhớ hôm nay là ngày khai máy của một bộ phim thanh xuân vườn trường mà cô nàng mới tham gia.
Vuốt điện thoại một hồi, Sơ Nịnh đứng dậy đi vào phòng tắm rửa mặt.
Sau khi bóp một ít kem đánh răng, thông báo WeChat vang lên từ điện thoại di động đặt trên bồn rửa mặt, cô vừa đánh răng vừa bấm mở.
Diên: [Fuck, cậu có biết ai là nữ chính bí ẩn chưa từng được công bố trong chương trình này không? ]
Diên: [Kiều Sam!!! ]
Diên: [Chết tiệt--]
Diên: [Cô ta đã gần hai bảy tuổi, lớn hơn tớ hai tuổi mà cô ấy thực sự đóng vai một học sinh trung học mười bảy hay mười tám tuổi! Vậy tại sao tớ lại phải đóng vai một giáo viên dạy lớp đó ở độ tuổi 30? ]
Diên: [ah ah ah ah tớ không muốn diễn nữa!!!]
Sơ Nịnh nhìn những tin nhắn không ngừng nổi lên, nhổ bọt, súc miệng, lau tay rồi gõ chữ an ủi cô nàng: [Ở góc độ khác, cậu là chủ nhiệm, cô ta lại là học sinh của cậu, xem ra cô ấy phải nghe lời cậu chứ. ]
Diên: [Vừa đến đã tỏ vẻ, không ai dám xúc phạm cô ta. Tớ không nhịn được nói cô ta hai câu, kết quả là đạo diễn mắng tớ...]
Diên: [Tớ khóc ah ah ah.JPG]
Sơ Nịnh gửi cho cô ấy một gói biểu tượng cảm xúc "Ôm".
Trì Diên ngay sau đó đã gửi tin nhắn: [Buổi sáng chưa kịp ăn, bây giờ tớ rất muốn ăn bánh rán và bánh dâu dưới nhà cậu (/ Mèo nhỏ tham ăn chảy nước miếng)]
Sơ Nịnh tức giận phát cười: [Ý cậu là tớ mang đến cho cậu?]
Diên: [Cậu lái xe mà, chỉ là đường hơi vòng một xíu thôi. ]
Diên: [(/ mong chờ)]
Diên: [(/ Con mèo nhỏ tham lam lăn lộn)]
Diên: [(/ hôn)]
...
Bị oanh tạc bởi các biểu tượng cảm xúc khác nhau của Trì Diên, Sơ Nịnh không còn cách nào khác là phải thỏa hiệp: [Được rồi, sẽ mang đến cho cậu.]
Trì Diên được quay ở trường Trung học Hoàn nhị trung, nơi Sơ Nịnh từng học. Hôm qua cô có đi ngang qua đó. Không tiện đường đi làm lắm nhưng vì lái xe nên cũng chỉ vòng vèo mất một chút.
Diên: [Tiểu Nịnh của chúng ta tốt nhất thế giới!] [Ôm một cái bụm miệng)]
Trì Diên thật sự rất vui vẻ, không biết nghĩ tới cái gì, gõ mấy chữ cho Sơ Nịnh: [Cậu hôm nay tới đây không hề tổn thất, có bất ngờ cho cậu!]
Sơ Nịnh thấy như lọt vào sương mù: [?]
Trì Diên nóng lòng muốn tám chuyện cùng Sơ Nịnh: Anh chàng đẹp trai nhìn chằm chằm vào Kiều Sam ở sân bay đêm qua cũng đang ở đây. Có khi cậu qua đây sẽ có cơ hội gặp người đẹp hơn cả trên hình đấy...
"Trì Diên, lại đây." Biên kịch ở bên ngoài gõ cửa gọi cô.
Trì Diên còn chưa kịp gửi tin nhắn đi đã nhanh chóng bỏ điện thoại vào túi rồi chạy đi: "Đây"
Sơ Nịnh không đợi côtrả lời, cũng không quan tâm lắm. Sau khi trang điểm và thay quần áo, cô đi xuốngnhà mua cho Trì Diên bánh rán và bánh dâu rồi lái xe đến trường Trung học.
2878 từ