Chương 2: Chuyện cũ
*Tên chương do editor đặt.
Đến trường học, Sơ Nịnh đỗ tạm xe ở khu vực lối vào rồi mang bánh xuống xe. Nhìn lên tấm bảng to ghi "Trường trung học Trương Hoàn", cô có hơi bất ngờ. Mấy năm qua, cô luôn cố ở xa nơi này, rất lâu rồi chưa về lại.
Trường học được sửa mới nhưng những hàng cây vẫn mang lại cảm giác quen thuộc. Vẫn là ông bảo vệ thích gác tay lên cửa sổ gõ gõ mấy cái và ngâm nga.
Sơ Nịnh tới phòng bảo vệ, định hỏi ông cho cô vào đưa bánh cho Trì Diên. Sơ Nịnh còn chưa mở miệng, bác bảo vệ đã thấy cô, mắt ông vui vẻ: "Này, cháu chính là người dẫn chương trình của đài Trương Hoàn đúng không, bác biết cháu!"
Đúng là Sơ Nịnh làm việc trong đài truyền hình nhưng độ nổi tiếng không cao. Cô hơi ngạc nhiên, không ngờ ông lại nhận ra mình.
Ông ra khỏi phòng bảo vệ, bắt đầu hứng thú nói chuyện với Sơ Nịnh: "Bác gái nhà bác rất thích cái chương trình gì mà "Truyền thuyết cổ đại" mà cháu dẫn ấy. Người già cả rồi, tối khó ngủ, xem được cái gì liền tranh thủ xem haha..."
Sơ Nịnh mỉm cười chào hỏi với ông, hỏi ông cho mình vào được không.
Ông bảo vệ nhiệt tình dẫn cô vào, còn tốt bụng bảo cô Trình Diên cùng đoàn phim đang ở tòa nhà số ba phía sau.
Sơ Nịnh không hề xa lạ với ngôi trường này. Vị trí của từng tòa nhà, khoảng cách đi mất bao lâu, trong những bồn hoa là loài hoa gì, cô gần như là nắm trong long bàn tay.
Đi ngang qua sân chào cờ và Tòa nhà Học vụ, rồi rẽ trái vào con đường mòn trong khuôn viên trường yên tĩnh, hai bên đường là những tác phẩm điêu khắc bằng đá về các danh nhân cùng với những cây anh đào được trồng thẳng nhau. Mùa xuân đến, lúc hoa anh đảo nở rộ, chốn này lãng mạn, yên tĩnh không gì tả nổi.
Tòa của khối 10 và khối 11 được xây đối diện nhau, đứng dưới sân có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng giảng bài đầy tâm huyết của các thầy cô. Thoáng chốc Sơ Nịnh cảm giác mình như trở về thời học sinh ấy.
Phía trước là ngã tư, đi thẳng sẽ đến tòa khối 12 và thư viện, bên trái là siêu thị với nhà ăn, rẽ phải sẽ thấy giảng đường và sân bóng rổ.
Sơ Nịnh cứ thế đi thẳng, đúng lúc ấy, có hai người đàn ông mặc âu phục, đi giày da từ bên phải đi tới.
Hàn Huân đi theo Tần Hi: "Đại ca à, từ bao giờ mà anh trở nên nghiện thuốc vậy? Từ nãy đến giờ mới được bao lâu? Hết một hộp? Anh có thể nhờ thư kí Giang đi mua mà, sắp đến giờ hội giảng rồi đó!"
Tần Hi mặc kệ cậu ta, tiếp tục đi thẳng, mắt liếc qua ngã tư phía trước. Thân hình đột nhiên dừng lại, con ngươi đào hoa khóa chặt một hình ảnh, vẻ mặt nghiêm túc.
Hàn Tấn nghi ngờ đi theo sau, thấy Tần Hi đứng hình ở bên đường, nhìn về phía sân trường im ắng. Sân trường yên tĩnh bỗng có một chú chim mập mạp đậu xuống, nhểnh mông lên, chúi đầu mổ thức ăn trên đất.
Phía trước tòa lớp 12 có người đi vào, dáng vẻ có hơi vội vàng.
Hàn Huân nhìn chằm chằm một lúc mới mở mồm hỏi: "Sao vậy?"
Tần Hi thu lại cảm xúc nơi đáy mắt, thuận miệng hỏi: "Phía kia họ làm cái gì thế?"
"Nghe nói có một đoàn phim định quay một bộ thanh xuân vườn trường gì đó ở đây, lấy bối cảnh khối 12 kia hay sao ấy"
Tần Hi bực bội nghĩ đến bóng dáng vừa rồi xuất hiện trước mắt mình. Anh đưa tay sờ túi quần trống không, mới nhớ hết thuốc rồi, phải đi mua thuốc.
-
Sơ Nịnh mang bánh đến tầng 1 của tòa lớp 12, lấy điện thoại gọi Trì Diên xuống lấy bánh.
Trì Diên thấy bạn tốt thật sự mang bánh đến cho mình, thật sự vui vẻ đến nỗi muốn vẫy đuôi. Cô dùng lực ôm Sơ Nịnh, hỏi: "Cậu muốn lên xem chúng tớ quay phim không?"
Sơ Nịnh từ chối: "Không được rồi, bây giờ tớ phải đến đài truyền hình."
"Bận như thế sao? Hôm qua 2 giờ sang cậu mới về đó, biết là cậu yêu công việc nhưng cũng phải kiềm chế một chút chứ, cứ như thế này cơ thể cũng sẽ không chịu nổi đâu! Tớ thật sự lo cho cậu đấy!"
"Buổi chiều tớ còn một chương trình ngoài trời. Mẹ của Phó Lâm ốm phải nằm viện, tớ giúp được tí nào hay tí nấy."
Sơ Nịnh thản nhiên trả lời, đưa tay vén tóc ra sau tai: "Với lại tớ cũng không quá mệt đâu, từ mai tớ sẽ xin nghỉ hai ngày."
Trì Diên nhớ ra mai chính là ngày giỗ của mẹ Sơ Nịnh. Cô nghiêng đầu, ngập ngừng hỏi: "Mai chúng mình cùng tới nghĩa trang nhé!?"
"Không cần đâu" Sơ Nịnh bình tĩnh, cười nhẹ với cô: "Cậu cứ tập trung quay phim đi, không cần để ý đến tớ."
Sơ Nịnh nhìn đồng hồ trên cô tay, nói với Trì Diên: "Tớ phải đi rồi, cậu mau đi lên đi, có thời gian tớ lại đến thăm cậu."
Từ tòa nhà đi ra, Sơ Nịnh theo lối cũ mà ra ngoài.
Mặt trời trên đỉnh đầu rất lớn, ánh nắng nóng bỏng xuyên qua kẽ lá chiếu xuống mặt đất tạo thành những đốm sang li ti. Một cơn gió nhẹ thổi qua, những chấm sang ấy chập chờn, tựa làn váy của thiếu nữ đôi mươi đang nhảy múa. Mùa hè yên tĩnh, tiếng ve sầu ngân vang.
Hai nữ sinh kéo tay nhau nhanh chóng đi qua mặt Sơ Nịnh, tiếng nói của họ lọt vào tai Sơ Nịnh.
"Đi nhanh lên nào, sắp đến lượt Tần tổng tuyên giảng rồi, chúng ta nhất định phải đến nghe một chút. Nghe nói người này rất đẹp trai nha, tớ còn chưa thấy bao giờ."
"Hồi nãy tớ nhìn thấy rồi. Người ta đến trường từ tiết 1 đó, còn được lãnh đạo nhà trường tiếp đón. Đúng là một người đàn ông đẹp trai tuyệt vời!"
"Từ tiết đầu buổi sáng á? Sớm dã man vậy!"
"Ừ đó, băng rôn chào mừng còn chưa kịp treo ở cổng thì người đã đến rồi. Hình như Tần tổng cũng không cho treo, thật là khiêm tốn mà."
Giọng nói nhỏ dần. Sơ Nịnh nhìn thấy hai người đang rẽ ở ngã tư trước mặt, hướng đi đến giảng đường.
Từ cuộc trò chuyện của họ, Sơ Nịnh cũng biết được đại khái rằng hôm nay có nhân vật lớn họ Tần nào đấy có buổi thuyết giảng ở trường này.
Cô cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục đi về phía trước.
Lúc đi ngang qua ngã tư, bên tai vang lên tiếng một người đàn ông: "Hi ca, thư kí Giang vừa gọi điện bảo chúng ta nhanh lên, mọi người đều đang chờ đó."
Sơ Nịnh lơ đãng hướng mắt về phía phát ra âm thanh, bước chân đột ngột dừng lại.
Cách đó không xa, Tần Hi vừa ra khỏi siêu thị, bên miệng còn ngậm điếu thuốc chưa nhóm lửa. Dừng lại trước cửa, anh lấy bật lửa trong túi, tay trái chắn gió, tay phải ấn bật lửa để châm thuốc.
Anh hờ hững hút một hơi, vòng khói nhàn nhạt được phun ra. Tần Hi thản nhiên nhướng mắt về phía trước lại vô tình đụng phải ánh mắt của Sơ Nịnh.
Cô gái đứng ở ngã tư phía trước có mái tóc xoăn dài màu nâu xõa ngang vai, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp, đôi mắt ngập nước. Gương mặt cô bình tĩnh không gợn chút cảm xúc, gió thổi qua khẽ làm tà váy dài hơn bay lên.
Hai người đứng cách nhau cả tram mét, bốn mắt nhìn nhau. Thời gian tựa như ngưng đọng.
Tiếng chuông tan học đúng lúc này vang lên, là bài "Love Memorial" của Richard Clayderman. Giai điệu nhẹ nhàng, da diết du dương, phảng phất chút buồn man mác, như có như không.
"Đến giờ tan học rồi, các giáo viên đã vất vả rồi!" Một giọng nói ngọt ngào vang lên từ đài phát thanh. Có mấy học sinh lần lượt ngo ngoe chạy đến siêu thị, chen vào khoảng cách giữa Sơ Nịnh và Tần Hi.
Sơ Nịnh tỉnh táo lại nhưng đầu óc vẫn trống rỗng, giống như đang trải qua một giấc mơ đã lặp đi lặp lại vô số lần. Nhưng giấc mơ này lại khiến cô cảm thấy chân thực hơn bao giờ hết.
Cô có thể cảm nhận được nhịp đập dữ dội như muốn nhảy lên của trái tim mình, cảm nhận được hơi nóng trên mặt khi gió hè nhẹ thổi qua và thậm chí còn cảm nhận được rõ ràng sự run rẩy nhẹ của đầu ngón tay. Hương thuốc lá lởn vởn trong không khí, chạy vào mũi cô, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Cô thật sự nhìn thấy anh. Người đàn ông tuấn tú, dáng người thẳng tắp. Có một nhóm học sinh mặc đồng phục đi ngang qua anh. Tần Hi đứng giữa đám người thật sự rất nổi bật, đôi mắt mê hoặc chúng sinh. Cho dù anh đang mặc bộ đồ công sở nghiêm túc đứng đắn, cũng không thể che giấu được sự tự tin và kiêu ngạo thậm chí có ba điểm lạnh lùng đã khắc sâu trong xương cốt kia.
Vài học sinh chạy đuổi nhau không cần thận va phải Tần Hi, vội vàng cúi người xin lỗi. Tần Hi có chút thất thần, lúc ngẩng đầu lên thì bóng dáng ở ngã tư kia đã biến mất. Dường như những gì anh vừa thấy chỉ là ảo giác.
Anh bước vội về phía ngã tư phía trước, vẻ yên tĩnh của sân trường đã không còn nhờ có sự góp mặt của các cô cậu học sinh đang đi dạo xung quanh. Anh chẳng thể cảm nhận được dù chỉ một chút sự tồn tại của cô. Tần Hi đứng lại, lông mày nhíu chặt.
Sửng sốt nửa ngày, Hàn Huân cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, chạy tới, không chắc chắn hỏi: "Hi ca, người vừa nãy... là Sơ Nịnh sao?"
Hàn Huân và Tần Hi có quan hệ rất tốt thời cấp ba. Chuyện xưa của Tần Hi và Sơ Nịnh anh ta cũng biết không ít. Hai người lúc yêu nhau oanh oanh liệt liệt, lúc chia cũng dứt khoát, lưu loát.
Có người nói, Tần Hi vứt bỏ Sơ Nịnh để ra nước ngoài.
Cũng có người nói, là Sơ Nịnh chia tay Tần Hi làm anh đau khổ đến mức phải ra nước ngoài.
Nhưng tin dồn thì mãi mãi là tin đồn.
Người trong cuộc không lên tiếng thanh minh, đến cả Hàn Huân cũng không rõ năm đó đã xảy ra chuyện gì.
Anh ta chỉ biết là vào cái đêm trước khi Tần Hi xuất ngoại, anh ta cùng nhóm huynh đệ chí cốt muốn đến chia tay Tần Hi, nhưng anh lại không có nhà. Khi mọi người chuẩn bị rời đi, họ thấy Tần Hi từ bên ngoài trở về, quần áo ướt sũng, bẩn thỉu, sắc mặt rất kém tựa như vừa lăn lộn trên rãnh nước bên đường. Anh vào nhà tắm rửa xong, không nói một lời lôi bọn họ đi uống rượu.
Sau đó, Tần Hi say mèm, mắt đỏ hoe, nằm trên sô pha, khàn giọng nói: "Giữ chặt như thế, cuối cùng vẫn tuột mất."
Từ đó về sau, không ai nghe được cái tên "Sơ Nịnh" từ miệng anh nữa.
-
Lúc Sơ Nịnh trở lại đài, cô vẫn còn choáng váng. Cô luôn cảm thấy rằng nếu hai người thực sự gặp nhau ở một thành phố như vậy, cho dù họ không tiến tới chào hỏi thì cũng đừng bao giờ chạy trốn.
Hôm qua lúc nhìn thấy tiêu đề Weibo, cô vẫn có thể bình tĩnh suy nghĩ về câu hỏi "Gặp lại người yêu cũ, bạn có định chào hỏi không?". Nhưng khi thật sự gặp rồi, cô vẫn không thể kìm long mà chọn cách chạy trốn.
Từ nhà vệ sinh đi ra, Sơ Nịnh đứng trước bồn rửa tay, vặn vòi nước. Dòng nước ấm nóng hỗn loạn vọi vàng rơi xuống, bọt nước bắn tung tóe lên mu bàn tay cô.
Cô bàng hoàng nhớ lại ngày mưa ấy, thiếu niên ấy rũ bỏ sự tin thường ngày, ở trước mặt cô mà cúi đầu, không còn chút kiêu ngạo nào trở nên mỏng manh dễ bị tổn thương.
Suy cho cùng, quan hệ giữa cô và Tần Hi không phải là loại quan hệ có thể mỉm cười chào hỏi nhau sau một thời gian dài xa cách.
Nhiều năm trôi qua như vậy, nếu Tần Hi có thể nhận ra cô trong nháy mắt thì chắc chắn là anh cực kì hận cô.
-
Sơ Nịnh lơ đãng cả nửa ngày. Đến lúc hoạt động ngoài trời buổi chiều diễn ra, cô mới miễn cưỡng tập trung, chuyên tâm làm việc.
Lúc chương trình chuẩn bị kết thúc, mẹ của Phó Lâm ở trong bệnh viện bệnh bỗng trở nặng. Thấy Phó Lâm đứng ngồi không yên, Sơ Nịnh liền đưa xe cô của cô cho anh mượn, tỏ ý anh mau chóng đến bệnh viện đi.
Sơ Nịnh đứng trên sân khấu một mình tiếp tục dẫn chương trình. Cô vui tươi, phóng khoáng điều tiết bầu không khí. Lúc chương trình kết thúc đã là chạng vạng tối.
Sau khi ăn tối với một vài đồng nghiệp, Sơ Nịnh quay về đài truyền hình, chuẩn bị cho tiết mục buổi tối. Bận rộn làm cô vứt luôn lần gặp mặt buổi sáng với Tần Hi ra sau đầu.
Màn đêm buông xuống, ánh đèn của thành phố dần được bật sáng. Trong văn phòng, Sơ Nịnh đang ngồi trước màn hình vi tính, nhận được tin nhắn của Trì Diên: "Tối nay lúc nào cậu về, tớ bảo anh tớ sang lấy đồ cho tớ. Thời gian này chắc tớ phải ở cùng đoàn làm phim, không ở cũng cậu đâu."
Sơ Nịnh gõ chữ trả lời: "À, tự chăm lo mình cho tốt vào đấy."
Trì Diên: "Hôm nay cậu đến vội đi cũng vội, tớ chưa kịp đưa cậu đi xem người đàn ông đẹp trai kia."
Trì Diên: "Người đàn ông ấy là bị vô tình lên hot search với Kiều Sam, hôm nay cũng tới trường trung học đấy, còn đẹp hơn cả trong ảnh. Đáng tiếc cậu lại không có cơ hội chiêm ngưỡng."
Trì Diên: [Hình ảnh]
Trì Diên: "Tớ chụp lén, không rõ lắm nhưng chắc chắn đẹp trai cấm dục đúng không?"
Sơ Nịnh nhìn chằm chằm hình ảnh Trì Diên gửi đến, di chuột phóng to ảnh lên. Tần Hi trong ảnh đứng giữa đám người, xung quanh anh là lãnh đạo trường học. Anh mặc chiếc áo sơ mi đen, áo vest treo hờ hững trên cánh tay, nổi bật giữa đám đông giống như hạc giữa bầy gà, lại giống như mặt trăng vừa sáng vừa tròn, xung quanh là những ngôi sao nhỏ.
Trì Diên chụp đúng lúc Tần Hi cụp mắt xuống như thể đang nói điều gì đó, gương mặt thản nhiên điềm tĩnh nhưng lại dễ dàng thu hút sự chú ý và tôn trọng của đám đông.
Tần Hi vĩnh viễn là ngôi sao sáng nhất, chói lọi và rực rỡ. Khi còn đi học, anh đã rất chói mắt, là đội trưởng đội bóng rổ, đẹp trai, lại có gia cảnh tốt. Ngày nào cũng có một đám anh em đi theo, mở miệng một tiếng Hi ca, hai tiếng Hi thiếu.
Các nữ sinh thì khỏi phải bàn, lao đầu săn đuổi anh, mê đắm một cách điên cuồng.
Tần Hi chưa bao giờ là một học sinh ba tốt. Ngược lại lại có chút tương phản. Có chút côn đồ, ngang ngạnh nhưng cực kì nghĩa khí, bảo vệ tất cả mọi người xung quanh.
Khi đó, tất cả mọi người đều cảm thấy Sơ Nịnh, một học sinh giỏi trong mắt giáo viên, lại còn ngoan ngoãn khi đứng cùng Tần Hi thì thật sự là hai người từ hai thế giới.
Trên thực tế, hai người mang danh bạn cùng lớp nhưng từ lớp mười đến lớp mười một lại chưa từng có nửa điểm giao nhau. Bọn họ chính là nước sông không phạm nước giếng, ngay cả nói chuyện cũng lười.
Nhưng đến một ngày của năm lớp mười hai, bọn họ lại thành người yêu theo một cách thần kì nào đó.
Sau kì thi giữa kì, học sinh sẽ được chọn lại chỗ ngồi. Học sinh giỏi trong mắt giáo viên, Sơ Nịnh, lại chọn từ bỏ chỗ ngồi hoàng kim của mình trong suốt hai năm qua, chuyển đến bàn cuối của dãy gần cửa ngồi cùng Tần Hi.
Năm cuối cùng của cấp ba là năm phải chạy đua với thời gian. Hành động này của Sơ Nịnh đã làm dấy lên đủ loại tin đồn, truyền đến cả tai giáo viên. Cũng đã có lần có thầy cô còn tìm Sơ Nịnh nói chuyện.
Nhưng cuối cùng, Sơ Nịnh đã dùng hành động thiết thực của mình chứng minh rằng cô có thể giành được vị trí đầu tiên dù ngồi ở đâu. Cô thậm chí có thể làm cho Tần Hi, một học sinh khiên giáo viên phải đau đầu không những không quấy rầy người khác học mà còn bắt đầu nghiêm túc học hành hơn.
Về sau, trong trường học còn có tin đồn, Tần Hi bí mật theo đuổi Sơ Nịnh hai năm. Nữ sinh Sơ Nịnh bị tình cảm ấy làm cho rung động, quyết định vào năm lớp mười hai quan trọng này, hai người tay trong tay cùng nhau bước qua. Để thi cùng một trường Đại học với người thương, Hi thiếu thay đổi hoàn toàn, quyết tâm chăm chỉ học hành. Để kèm anh học, Sơ Nịnh sẵn sang nhường ghế dành riêng cho học sinh giỏi mà xuống bàn cuối ngồi cùng anh.
Tin đồn có mắt, cũng có thể là sự thật.
Đối với chuyện này, cả Tần Hi và Sơ Nịnh đều không lên tiếng giải thích.
Tại sao họ đến với nhau, hai người đều giữ bí mật, không ai đề cập đến. Mặc kệ người ngoài có nói hươu nói vượn, Tần Hi và Sơ Nịnh cũng chẳng quan tâm.
Tân Hi đúng là một người ấm áp, nhiệt huyết, đến nỗi trong lúc yêu đương với Sơ Nịnh chỉ hận không cho cả thế giới biết họ đang mặn nồng. Anh công khai cưng chiều, dung túng Sơ Nịnh. Vì cô mà có thể điên cuồng làm mọi thứ. Cũng chính vì thế mà không ít lần Tần Hi bị giáo viên mắng, yêu cầu mời phụ huynh. Nhưng anh chẳng bao giờ để bụng chuyện này, chỉ cần Sơ Nịnh vui vẻ, anh mặc kệ hậu quả, vui vẻ chịu đựng. Mà sau lưng cô, cái miệng đó có thể nói các câu thô tục làm cho cô xấu hổ, trương dương, bá đạo, hét lên có thể dọa người.
Khi đó, Sơ Nịnh còn mơ về tương lai của hai người. Bọn họ sẽ cùng thi lên đại học, cùng nhau tốt nghiệp, nói không chừng còn kết hôn, sinh con, sau đó được sống cùng anh hạnh phúc cả một đời.
Nhưng cuộc sống luôn biến đổi, vội vàng đến mức trở tay không kịp, khiến người ta không thể nào ngờ được.
-
Lúc Sơ Nịnh làm xong việc đã là gần một giờ sáng. Lúc từ đài truyền hình đi ra cô mới nhớ hồi chiều đã cho Phó Lâm mượn xe, mà giờ này chắc anh ta vẫn còn ở bệnh viện. Cô chuyển hướng từ nhà xe đi thẳng ra ngoài cổng.
Đêm nay trời không có trăng, trời tối đen như mực. Mây rất thấp, đen kịt đầy trời, làn gió man mát thổi qua, cảm giác như có thể mưa bất cứ lúc nào.
Sơ Nịnh mặc mỗi chiếc váy, túi đeo trên vai. Làn tóc dài của cô bị gió thổi nên rối tung. Ra khỏi cửa, cô đưa bàn tay lên hai cánh tay xoa xoa cho đỡ lạnh.
Đang định bắt xe ở bên đường thì Sơ Nịnh liếc mắt sang bên trái, cô cứng đờ người. Dưới ánh đèn, một chiếc Bugatti Veyron màu đen đỗ ở ven đường, Tần Hi nhàn nhã dựa vào thân xe. Từ áo khoác, quần tây cho đến xe đều là màu đen, như ẩn hiện trong màn đêm vô tận. Nhưng phần da lộ ra ngoài lại cực kì trắng, lại lạnh.
Anh cầm điếu thuốc giữa hai ngón tay, từ từ đưa lên miệng. Phun ra một làn khói trắng, đưa mắt nhìn Sơ Nịnh. Cặp mắt kia trong màn đêm có chút lạnh lùng.
Sơ Nịnh tim đập nhanh hơn rất nhiều. Cô cố bình tĩnh thu hồi tầm mắt, coi như không thấy gì, xoay người đi hướng ngược lại.
Tần Hi trầm mặt, xoay người dập tắt điếu thuốc rồi sải bước đuổi theo cô. Trong màn đêm yên tĩnh, Sơ Nịnh có thể nghe thấy rõ ràng tiếng bước chân ngày càng gần của anh. Tốc độ đi của hai người khác hẳn nhau. Rất nhanh, cánh tay của Sơ Nịnh đã bị anh nắm lấy.
Sơ Nịnh bị một lực mạnh kéo lại đằng sau, quay đầu hỏi: "Anh đang làm gì thế?"
Cô giãy dụa, còn anh thì bất động. Tần Hi ỷ có lợi thế chân dài, kéo Sơ Nịnh đi nhanh về phía xe của mình. Cô buộc phải chạy chậm theo sau.
Đến trước cửa xe, Tần Hi không nói lời nào ép người vào ghế phụ. Sau đó nhanh chóng đóng cửa lại. Sơ Nịnh hoảng sợ, vừa định mở cửa xuống xe thì đã có người ngồi vào ghế lái, ấnnút khóa cửa lại.
3758 từ
Đến trường học, Sơ Nịnh đỗ tạm xe ở khu vực lối vào rồi mang bánh xuống xe. Nhìn lên tấm bảng to ghi "Trường trung học Trương Hoàn", cô có hơi bất ngờ. Mấy năm qua, cô luôn cố ở xa nơi này, rất lâu rồi chưa về lại.
Trường học được sửa mới nhưng những hàng cây vẫn mang lại cảm giác quen thuộc. Vẫn là ông bảo vệ thích gác tay lên cửa sổ gõ gõ mấy cái và ngâm nga.
Sơ Nịnh tới phòng bảo vệ, định hỏi ông cho cô vào đưa bánh cho Trì Diên. Sơ Nịnh còn chưa mở miệng, bác bảo vệ đã thấy cô, mắt ông vui vẻ: "Này, cháu chính là người dẫn chương trình của đài Trương Hoàn đúng không, bác biết cháu!"
Đúng là Sơ Nịnh làm việc trong đài truyền hình nhưng độ nổi tiếng không cao. Cô hơi ngạc nhiên, không ngờ ông lại nhận ra mình.
Ông ra khỏi phòng bảo vệ, bắt đầu hứng thú nói chuyện với Sơ Nịnh: "Bác gái nhà bác rất thích cái chương trình gì mà "Truyền thuyết cổ đại" mà cháu dẫn ấy. Người già cả rồi, tối khó ngủ, xem được cái gì liền tranh thủ xem haha..."
Sơ Nịnh mỉm cười chào hỏi với ông, hỏi ông cho mình vào được không.
Ông bảo vệ nhiệt tình dẫn cô vào, còn tốt bụng bảo cô Trình Diên cùng đoàn phim đang ở tòa nhà số ba phía sau.
Sơ Nịnh không hề xa lạ với ngôi trường này. Vị trí của từng tòa nhà, khoảng cách đi mất bao lâu, trong những bồn hoa là loài hoa gì, cô gần như là nắm trong long bàn tay.
Đi ngang qua sân chào cờ và Tòa nhà Học vụ, rồi rẽ trái vào con đường mòn trong khuôn viên trường yên tĩnh, hai bên đường là những tác phẩm điêu khắc bằng đá về các danh nhân cùng với những cây anh đào được trồng thẳng nhau. Mùa xuân đến, lúc hoa anh đảo nở rộ, chốn này lãng mạn, yên tĩnh không gì tả nổi.
Tòa của khối 10 và khối 11 được xây đối diện nhau, đứng dưới sân có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng giảng bài đầy tâm huyết của các thầy cô. Thoáng chốc Sơ Nịnh cảm giác mình như trở về thời học sinh ấy.
Phía trước là ngã tư, đi thẳng sẽ đến tòa khối 12 và thư viện, bên trái là siêu thị với nhà ăn, rẽ phải sẽ thấy giảng đường và sân bóng rổ.
Sơ Nịnh cứ thế đi thẳng, đúng lúc ấy, có hai người đàn ông mặc âu phục, đi giày da từ bên phải đi tới.
Hàn Huân đi theo Tần Hi: "Đại ca à, từ bao giờ mà anh trở nên nghiện thuốc vậy? Từ nãy đến giờ mới được bao lâu? Hết một hộp? Anh có thể nhờ thư kí Giang đi mua mà, sắp đến giờ hội giảng rồi đó!"
Tần Hi mặc kệ cậu ta, tiếp tục đi thẳng, mắt liếc qua ngã tư phía trước. Thân hình đột nhiên dừng lại, con ngươi đào hoa khóa chặt một hình ảnh, vẻ mặt nghiêm túc.
Hàn Tấn nghi ngờ đi theo sau, thấy Tần Hi đứng hình ở bên đường, nhìn về phía sân trường im ắng. Sân trường yên tĩnh bỗng có một chú chim mập mạp đậu xuống, nhểnh mông lên, chúi đầu mổ thức ăn trên đất.
Phía trước tòa lớp 12 có người đi vào, dáng vẻ có hơi vội vàng.
Hàn Huân nhìn chằm chằm một lúc mới mở mồm hỏi: "Sao vậy?"
Tần Hi thu lại cảm xúc nơi đáy mắt, thuận miệng hỏi: "Phía kia họ làm cái gì thế?"
"Nghe nói có một đoàn phim định quay một bộ thanh xuân vườn trường gì đó ở đây, lấy bối cảnh khối 12 kia hay sao ấy"
Tần Hi bực bội nghĩ đến bóng dáng vừa rồi xuất hiện trước mắt mình. Anh đưa tay sờ túi quần trống không, mới nhớ hết thuốc rồi, phải đi mua thuốc.
-
Sơ Nịnh mang bánh đến tầng 1 của tòa lớp 12, lấy điện thoại gọi Trì Diên xuống lấy bánh.
Trì Diên thấy bạn tốt thật sự mang bánh đến cho mình, thật sự vui vẻ đến nỗi muốn vẫy đuôi. Cô dùng lực ôm Sơ Nịnh, hỏi: "Cậu muốn lên xem chúng tớ quay phim không?"
Sơ Nịnh từ chối: "Không được rồi, bây giờ tớ phải đến đài truyền hình."
"Bận như thế sao? Hôm qua 2 giờ sang cậu mới về đó, biết là cậu yêu công việc nhưng cũng phải kiềm chế một chút chứ, cứ như thế này cơ thể cũng sẽ không chịu nổi đâu! Tớ thật sự lo cho cậu đấy!"
"Buổi chiều tớ còn một chương trình ngoài trời. Mẹ của Phó Lâm ốm phải nằm viện, tớ giúp được tí nào hay tí nấy."
Sơ Nịnh thản nhiên trả lời, đưa tay vén tóc ra sau tai: "Với lại tớ cũng không quá mệt đâu, từ mai tớ sẽ xin nghỉ hai ngày."
Trì Diên nhớ ra mai chính là ngày giỗ của mẹ Sơ Nịnh. Cô nghiêng đầu, ngập ngừng hỏi: "Mai chúng mình cùng tới nghĩa trang nhé!?"
"Không cần đâu" Sơ Nịnh bình tĩnh, cười nhẹ với cô: "Cậu cứ tập trung quay phim đi, không cần để ý đến tớ."
Sơ Nịnh nhìn đồng hồ trên cô tay, nói với Trì Diên: "Tớ phải đi rồi, cậu mau đi lên đi, có thời gian tớ lại đến thăm cậu."
Từ tòa nhà đi ra, Sơ Nịnh theo lối cũ mà ra ngoài.
Mặt trời trên đỉnh đầu rất lớn, ánh nắng nóng bỏng xuyên qua kẽ lá chiếu xuống mặt đất tạo thành những đốm sang li ti. Một cơn gió nhẹ thổi qua, những chấm sang ấy chập chờn, tựa làn váy của thiếu nữ đôi mươi đang nhảy múa. Mùa hè yên tĩnh, tiếng ve sầu ngân vang.
Hai nữ sinh kéo tay nhau nhanh chóng đi qua mặt Sơ Nịnh, tiếng nói của họ lọt vào tai Sơ Nịnh.
"Đi nhanh lên nào, sắp đến lượt Tần tổng tuyên giảng rồi, chúng ta nhất định phải đến nghe một chút. Nghe nói người này rất đẹp trai nha, tớ còn chưa thấy bao giờ."
"Hồi nãy tớ nhìn thấy rồi. Người ta đến trường từ tiết 1 đó, còn được lãnh đạo nhà trường tiếp đón. Đúng là một người đàn ông đẹp trai tuyệt vời!"
"Từ tiết đầu buổi sáng á? Sớm dã man vậy!"
"Ừ đó, băng rôn chào mừng còn chưa kịp treo ở cổng thì người đã đến rồi. Hình như Tần tổng cũng không cho treo, thật là khiêm tốn mà."
Giọng nói nhỏ dần. Sơ Nịnh nhìn thấy hai người đang rẽ ở ngã tư trước mặt, hướng đi đến giảng đường.
Từ cuộc trò chuyện của họ, Sơ Nịnh cũng biết được đại khái rằng hôm nay có nhân vật lớn họ Tần nào đấy có buổi thuyết giảng ở trường này.
Cô cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục đi về phía trước.
Lúc đi ngang qua ngã tư, bên tai vang lên tiếng một người đàn ông: "Hi ca, thư kí Giang vừa gọi điện bảo chúng ta nhanh lên, mọi người đều đang chờ đó."
Sơ Nịnh lơ đãng hướng mắt về phía phát ra âm thanh, bước chân đột ngột dừng lại.
Cách đó không xa, Tần Hi vừa ra khỏi siêu thị, bên miệng còn ngậm điếu thuốc chưa nhóm lửa. Dừng lại trước cửa, anh lấy bật lửa trong túi, tay trái chắn gió, tay phải ấn bật lửa để châm thuốc.
Anh hờ hững hút một hơi, vòng khói nhàn nhạt được phun ra. Tần Hi thản nhiên nhướng mắt về phía trước lại vô tình đụng phải ánh mắt của Sơ Nịnh.
Cô gái đứng ở ngã tư phía trước có mái tóc xoăn dài màu nâu xõa ngang vai, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp, đôi mắt ngập nước. Gương mặt cô bình tĩnh không gợn chút cảm xúc, gió thổi qua khẽ làm tà váy dài hơn bay lên.
Hai người đứng cách nhau cả tram mét, bốn mắt nhìn nhau. Thời gian tựa như ngưng đọng.
Tiếng chuông tan học đúng lúc này vang lên, là bài "Love Memorial" của Richard Clayderman. Giai điệu nhẹ nhàng, da diết du dương, phảng phất chút buồn man mác, như có như không.
"Đến giờ tan học rồi, các giáo viên đã vất vả rồi!" Một giọng nói ngọt ngào vang lên từ đài phát thanh. Có mấy học sinh lần lượt ngo ngoe chạy đến siêu thị, chen vào khoảng cách giữa Sơ Nịnh và Tần Hi.
Sơ Nịnh tỉnh táo lại nhưng đầu óc vẫn trống rỗng, giống như đang trải qua một giấc mơ đã lặp đi lặp lại vô số lần. Nhưng giấc mơ này lại khiến cô cảm thấy chân thực hơn bao giờ hết.
Cô có thể cảm nhận được nhịp đập dữ dội như muốn nhảy lên của trái tim mình, cảm nhận được hơi nóng trên mặt khi gió hè nhẹ thổi qua và thậm chí còn cảm nhận được rõ ràng sự run rẩy nhẹ của đầu ngón tay. Hương thuốc lá lởn vởn trong không khí, chạy vào mũi cô, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Cô thật sự nhìn thấy anh. Người đàn ông tuấn tú, dáng người thẳng tắp. Có một nhóm học sinh mặc đồng phục đi ngang qua anh. Tần Hi đứng giữa đám người thật sự rất nổi bật, đôi mắt mê hoặc chúng sinh. Cho dù anh đang mặc bộ đồ công sở nghiêm túc đứng đắn, cũng không thể che giấu được sự tự tin và kiêu ngạo thậm chí có ba điểm lạnh lùng đã khắc sâu trong xương cốt kia.
Vài học sinh chạy đuổi nhau không cần thận va phải Tần Hi, vội vàng cúi người xin lỗi. Tần Hi có chút thất thần, lúc ngẩng đầu lên thì bóng dáng ở ngã tư kia đã biến mất. Dường như những gì anh vừa thấy chỉ là ảo giác.
Anh bước vội về phía ngã tư phía trước, vẻ yên tĩnh của sân trường đã không còn nhờ có sự góp mặt của các cô cậu học sinh đang đi dạo xung quanh. Anh chẳng thể cảm nhận được dù chỉ một chút sự tồn tại của cô. Tần Hi đứng lại, lông mày nhíu chặt.
Sửng sốt nửa ngày, Hàn Huân cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, chạy tới, không chắc chắn hỏi: "Hi ca, người vừa nãy... là Sơ Nịnh sao?"
Hàn Huân và Tần Hi có quan hệ rất tốt thời cấp ba. Chuyện xưa của Tần Hi và Sơ Nịnh anh ta cũng biết không ít. Hai người lúc yêu nhau oanh oanh liệt liệt, lúc chia cũng dứt khoát, lưu loát.
Có người nói, Tần Hi vứt bỏ Sơ Nịnh để ra nước ngoài.
Cũng có người nói, là Sơ Nịnh chia tay Tần Hi làm anh đau khổ đến mức phải ra nước ngoài.
Nhưng tin dồn thì mãi mãi là tin đồn.
Người trong cuộc không lên tiếng thanh minh, đến cả Hàn Huân cũng không rõ năm đó đã xảy ra chuyện gì.
Anh ta chỉ biết là vào cái đêm trước khi Tần Hi xuất ngoại, anh ta cùng nhóm huynh đệ chí cốt muốn đến chia tay Tần Hi, nhưng anh lại không có nhà. Khi mọi người chuẩn bị rời đi, họ thấy Tần Hi từ bên ngoài trở về, quần áo ướt sũng, bẩn thỉu, sắc mặt rất kém tựa như vừa lăn lộn trên rãnh nước bên đường. Anh vào nhà tắm rửa xong, không nói một lời lôi bọn họ đi uống rượu.
Sau đó, Tần Hi say mèm, mắt đỏ hoe, nằm trên sô pha, khàn giọng nói: "Giữ chặt như thế, cuối cùng vẫn tuột mất."
Từ đó về sau, không ai nghe được cái tên "Sơ Nịnh" từ miệng anh nữa.
-
Lúc Sơ Nịnh trở lại đài, cô vẫn còn choáng váng. Cô luôn cảm thấy rằng nếu hai người thực sự gặp nhau ở một thành phố như vậy, cho dù họ không tiến tới chào hỏi thì cũng đừng bao giờ chạy trốn.
Hôm qua lúc nhìn thấy tiêu đề Weibo, cô vẫn có thể bình tĩnh suy nghĩ về câu hỏi "Gặp lại người yêu cũ, bạn có định chào hỏi không?". Nhưng khi thật sự gặp rồi, cô vẫn không thể kìm long mà chọn cách chạy trốn.
Từ nhà vệ sinh đi ra, Sơ Nịnh đứng trước bồn rửa tay, vặn vòi nước. Dòng nước ấm nóng hỗn loạn vọi vàng rơi xuống, bọt nước bắn tung tóe lên mu bàn tay cô.
Cô bàng hoàng nhớ lại ngày mưa ấy, thiếu niên ấy rũ bỏ sự tin thường ngày, ở trước mặt cô mà cúi đầu, không còn chút kiêu ngạo nào trở nên mỏng manh dễ bị tổn thương.
Suy cho cùng, quan hệ giữa cô và Tần Hi không phải là loại quan hệ có thể mỉm cười chào hỏi nhau sau một thời gian dài xa cách.
Nhiều năm trôi qua như vậy, nếu Tần Hi có thể nhận ra cô trong nháy mắt thì chắc chắn là anh cực kì hận cô.
-
Sơ Nịnh lơ đãng cả nửa ngày. Đến lúc hoạt động ngoài trời buổi chiều diễn ra, cô mới miễn cưỡng tập trung, chuyên tâm làm việc.
Lúc chương trình chuẩn bị kết thúc, mẹ của Phó Lâm ở trong bệnh viện bệnh bỗng trở nặng. Thấy Phó Lâm đứng ngồi không yên, Sơ Nịnh liền đưa xe cô của cô cho anh mượn, tỏ ý anh mau chóng đến bệnh viện đi.
Sơ Nịnh đứng trên sân khấu một mình tiếp tục dẫn chương trình. Cô vui tươi, phóng khoáng điều tiết bầu không khí. Lúc chương trình kết thúc đã là chạng vạng tối.
Sau khi ăn tối với một vài đồng nghiệp, Sơ Nịnh quay về đài truyền hình, chuẩn bị cho tiết mục buổi tối. Bận rộn làm cô vứt luôn lần gặp mặt buổi sáng với Tần Hi ra sau đầu.
Màn đêm buông xuống, ánh đèn của thành phố dần được bật sáng. Trong văn phòng, Sơ Nịnh đang ngồi trước màn hình vi tính, nhận được tin nhắn của Trì Diên: "Tối nay lúc nào cậu về, tớ bảo anh tớ sang lấy đồ cho tớ. Thời gian này chắc tớ phải ở cùng đoàn làm phim, không ở cũng cậu đâu."
Sơ Nịnh gõ chữ trả lời: "À, tự chăm lo mình cho tốt vào đấy."
Trì Diên: "Hôm nay cậu đến vội đi cũng vội, tớ chưa kịp đưa cậu đi xem người đàn ông đẹp trai kia."
Trì Diên: "Người đàn ông ấy là bị vô tình lên hot search với Kiều Sam, hôm nay cũng tới trường trung học đấy, còn đẹp hơn cả trong ảnh. Đáng tiếc cậu lại không có cơ hội chiêm ngưỡng."
Trì Diên: [Hình ảnh]
Trì Diên: "Tớ chụp lén, không rõ lắm nhưng chắc chắn đẹp trai cấm dục đúng không?"
Sơ Nịnh nhìn chằm chằm hình ảnh Trì Diên gửi đến, di chuột phóng to ảnh lên. Tần Hi trong ảnh đứng giữa đám người, xung quanh anh là lãnh đạo trường học. Anh mặc chiếc áo sơ mi đen, áo vest treo hờ hững trên cánh tay, nổi bật giữa đám đông giống như hạc giữa bầy gà, lại giống như mặt trăng vừa sáng vừa tròn, xung quanh là những ngôi sao nhỏ.
Trì Diên chụp đúng lúc Tần Hi cụp mắt xuống như thể đang nói điều gì đó, gương mặt thản nhiên điềm tĩnh nhưng lại dễ dàng thu hút sự chú ý và tôn trọng của đám đông.
Tần Hi vĩnh viễn là ngôi sao sáng nhất, chói lọi và rực rỡ. Khi còn đi học, anh đã rất chói mắt, là đội trưởng đội bóng rổ, đẹp trai, lại có gia cảnh tốt. Ngày nào cũng có một đám anh em đi theo, mở miệng một tiếng Hi ca, hai tiếng Hi thiếu.
Các nữ sinh thì khỏi phải bàn, lao đầu săn đuổi anh, mê đắm một cách điên cuồng.
Tần Hi chưa bao giờ là một học sinh ba tốt. Ngược lại lại có chút tương phản. Có chút côn đồ, ngang ngạnh nhưng cực kì nghĩa khí, bảo vệ tất cả mọi người xung quanh.
Khi đó, tất cả mọi người đều cảm thấy Sơ Nịnh, một học sinh giỏi trong mắt giáo viên, lại còn ngoan ngoãn khi đứng cùng Tần Hi thì thật sự là hai người từ hai thế giới.
Trên thực tế, hai người mang danh bạn cùng lớp nhưng từ lớp mười đến lớp mười một lại chưa từng có nửa điểm giao nhau. Bọn họ chính là nước sông không phạm nước giếng, ngay cả nói chuyện cũng lười.
Nhưng đến một ngày của năm lớp mười hai, bọn họ lại thành người yêu theo một cách thần kì nào đó.
Sau kì thi giữa kì, học sinh sẽ được chọn lại chỗ ngồi. Học sinh giỏi trong mắt giáo viên, Sơ Nịnh, lại chọn từ bỏ chỗ ngồi hoàng kim của mình trong suốt hai năm qua, chuyển đến bàn cuối của dãy gần cửa ngồi cùng Tần Hi.
Năm cuối cùng của cấp ba là năm phải chạy đua với thời gian. Hành động này của Sơ Nịnh đã làm dấy lên đủ loại tin đồn, truyền đến cả tai giáo viên. Cũng đã có lần có thầy cô còn tìm Sơ Nịnh nói chuyện.
Nhưng cuối cùng, Sơ Nịnh đã dùng hành động thiết thực của mình chứng minh rằng cô có thể giành được vị trí đầu tiên dù ngồi ở đâu. Cô thậm chí có thể làm cho Tần Hi, một học sinh khiên giáo viên phải đau đầu không những không quấy rầy người khác học mà còn bắt đầu nghiêm túc học hành hơn.
Về sau, trong trường học còn có tin đồn, Tần Hi bí mật theo đuổi Sơ Nịnh hai năm. Nữ sinh Sơ Nịnh bị tình cảm ấy làm cho rung động, quyết định vào năm lớp mười hai quan trọng này, hai người tay trong tay cùng nhau bước qua. Để thi cùng một trường Đại học với người thương, Hi thiếu thay đổi hoàn toàn, quyết tâm chăm chỉ học hành. Để kèm anh học, Sơ Nịnh sẵn sang nhường ghế dành riêng cho học sinh giỏi mà xuống bàn cuối ngồi cùng anh.
Tin đồn có mắt, cũng có thể là sự thật.
Đối với chuyện này, cả Tần Hi và Sơ Nịnh đều không lên tiếng giải thích.
Tại sao họ đến với nhau, hai người đều giữ bí mật, không ai đề cập đến. Mặc kệ người ngoài có nói hươu nói vượn, Tần Hi và Sơ Nịnh cũng chẳng quan tâm.
Tân Hi đúng là một người ấm áp, nhiệt huyết, đến nỗi trong lúc yêu đương với Sơ Nịnh chỉ hận không cho cả thế giới biết họ đang mặn nồng. Anh công khai cưng chiều, dung túng Sơ Nịnh. Vì cô mà có thể điên cuồng làm mọi thứ. Cũng chính vì thế mà không ít lần Tần Hi bị giáo viên mắng, yêu cầu mời phụ huynh. Nhưng anh chẳng bao giờ để bụng chuyện này, chỉ cần Sơ Nịnh vui vẻ, anh mặc kệ hậu quả, vui vẻ chịu đựng. Mà sau lưng cô, cái miệng đó có thể nói các câu thô tục làm cho cô xấu hổ, trương dương, bá đạo, hét lên có thể dọa người.
Khi đó, Sơ Nịnh còn mơ về tương lai của hai người. Bọn họ sẽ cùng thi lên đại học, cùng nhau tốt nghiệp, nói không chừng còn kết hôn, sinh con, sau đó được sống cùng anh hạnh phúc cả một đời.
Nhưng cuộc sống luôn biến đổi, vội vàng đến mức trở tay không kịp, khiến người ta không thể nào ngờ được.
-
Lúc Sơ Nịnh làm xong việc đã là gần một giờ sáng. Lúc từ đài truyền hình đi ra cô mới nhớ hồi chiều đã cho Phó Lâm mượn xe, mà giờ này chắc anh ta vẫn còn ở bệnh viện. Cô chuyển hướng từ nhà xe đi thẳng ra ngoài cổng.
Đêm nay trời không có trăng, trời tối đen như mực. Mây rất thấp, đen kịt đầy trời, làn gió man mát thổi qua, cảm giác như có thể mưa bất cứ lúc nào.
Sơ Nịnh mặc mỗi chiếc váy, túi đeo trên vai. Làn tóc dài của cô bị gió thổi nên rối tung. Ra khỏi cửa, cô đưa bàn tay lên hai cánh tay xoa xoa cho đỡ lạnh.
Đang định bắt xe ở bên đường thì Sơ Nịnh liếc mắt sang bên trái, cô cứng đờ người. Dưới ánh đèn, một chiếc Bugatti Veyron màu đen đỗ ở ven đường, Tần Hi nhàn nhã dựa vào thân xe. Từ áo khoác, quần tây cho đến xe đều là màu đen, như ẩn hiện trong màn đêm vô tận. Nhưng phần da lộ ra ngoài lại cực kì trắng, lại lạnh.
Anh cầm điếu thuốc giữa hai ngón tay, từ từ đưa lên miệng. Phun ra một làn khói trắng, đưa mắt nhìn Sơ Nịnh. Cặp mắt kia trong màn đêm có chút lạnh lùng.
Sơ Nịnh tim đập nhanh hơn rất nhiều. Cô cố bình tĩnh thu hồi tầm mắt, coi như không thấy gì, xoay người đi hướng ngược lại.
Tần Hi trầm mặt, xoay người dập tắt điếu thuốc rồi sải bước đuổi theo cô. Trong màn đêm yên tĩnh, Sơ Nịnh có thể nghe thấy rõ ràng tiếng bước chân ngày càng gần của anh. Tốc độ đi của hai người khác hẳn nhau. Rất nhanh, cánh tay của Sơ Nịnh đã bị anh nắm lấy.
Sơ Nịnh bị một lực mạnh kéo lại đằng sau, quay đầu hỏi: "Anh đang làm gì thế?"
Cô giãy dụa, còn anh thì bất động. Tần Hi ỷ có lợi thế chân dài, kéo Sơ Nịnh đi nhanh về phía xe của mình. Cô buộc phải chạy chậm theo sau.
Đến trước cửa xe, Tần Hi không nói lời nào ép người vào ghế phụ. Sau đó nhanh chóng đóng cửa lại. Sơ Nịnh hoảng sợ, vừa định mở cửa xuống xe thì đã có người ngồi vào ghế lái, ấnnút khóa cửa lại.
3758 từ