Chương 38: Cấm Trại! (1)
Trong một căn biệt thự đầy sang trọng, Dương Vũ Hàn đang ngồi trước bàn ăn với tư thế rất ư là bình thản, khi Trần Khả Hân nghe hắn gọi như thế thì liền ngồi hướng đối diện Dương Vũ Hàn.
" Ăn xong thì để đây tôi dọn dẹp, em lên chuẩn bị đồ cho đầy đủ rồi còn phải đi cấm trại!"
Khi Trần Khả Hân ngồi xuống dùng bữa, bản thân cô đã im lặng không muốn nói gì nhưng mà nghe hắn nhắc nhở thì chợt thẩn thờ ra ngay, bỡi vì bình thường nếu Dương Vũ Hàn không nổi điên thì vẩn ân cần chu đáo như thế, nhưng lúc hắn thật sự nổi điên thì trong lòng cô cảm thấy rất sợ hãi và lo lắng.
" Tôi biết rồi! Anh cũng chuẩn bị sớm đi cấm trại tận ba ngày trong rừng cơ mà, nếu thiếu dụng cụ thì không hay! "
Trần Khả Hân vừa nói trong tư thái an nhàng, bản thân cô chỉ nhắc nhở hắn theo cách bình thường chứ chẳng đặt tình cảm hay suy nghĩ thêm gì cả.
" Được! Tôi biết rồi! Nếu ở đó có việc gì cần thì cứ tìm tôi, tôi sẽ giúp em!" Dương Vũ Hàn củng rất nhẹ ngàng nói và trong ánh mắt có phần cưng chiều nhưng mà chỉ tiết là bản thân của Khả Hân chẳng bao giờ hiểu được.
" Được! " Trần Khả Hân chỉ trả lời đơn giản vậy thôi chứ nói thật bản thân cô củng không biết hỏi hắn việc gì.
c Cấm trại xong em có muốn về thăm trại trẻ mồ côi không? "
Khi thấy Khả Hân cứ trả lời câu hỏi của mình một cách qua loa như thế thì bản thân hắn rất muốn tìm cách để nói chuyện với cô, làm cho cô vui vẽ và có thể hiểu nhau hơn, nhưng mà bản thân hắn rất điềm tỉnh và cọc cằn chả biết nói nhưng lời hay ý đẹp gì, nhưng mà hắn biết là một người xa nhà ai mà chẳng muốn về thăm nơi mình đã sinh sống một vài lần.
" Anh nói như thế là muốn làm gì? Tôi không nghe lời hay chọc tức anh lúc nào? Anh có thể nói tôi sẽ thay đổi!"
Trần Khả Hân đang ăn cơm như nghe lời nói của hắn vừa truyền đến tai thì đầu óc cô liền rất căn thẳng, nếu như bình thường thì bản thân Khả Hân nếu ai nói cùng mình về quê thì cô rất vui vẽ mà đồng ý, nhưng mà những lời này do miệng hắn nói nên cô suy nghĩ thêm nhiều " hắn làm gì mà lại tốt như thế, có đánh cô cũng không tin!" trong đầu cô rất hốt hoảng, sợ hắn cho mọi người ở đó biết thì chắc cô chết còn thanh thản hơn.
" Này! Tôi đâu có uy hiếp em, muốn đi hay không thì tôi đều theo ý em, nhưng mà không lẽ em không muốn về thăm mọi người ở đó à! "
Khi thấy được Trần Khả Hân có lẽ mặt và lời nói như thế thì hắn cũng hiểu ra được liền vội vã trấn an tinh thần, còn về phần cô nghe được hắn nói như thế thì lấy lại tinh thần nở nụ cười bình thường nói.
" Xin lỗi,do tôi suy nghĩ nhiều quá thôi! Cấm trại xong thì tôi với anh cùng về đó được không!"
Khả Hân nói xong thì liền đưa ánh mắt về chăm chú vào vài món ăn, trong lòng cô như muốn tránh mặt hắn thật nhanh chứ càng nhìn nhau thì lại rất khó xữ, Dương Vũ Hàn thấy được hành động của cô như vậy thì rất hiểu ý nói.
" Được, đều nghe theo em! Nhưng mà khi đi cấm trại phải chú ý an toàn! "
Dương Vũ Hàn nói xong thì liền im lặng và tập trung chuyện môn của mình, Trần Khả Hân thấy hắn dặn dò như vậy thì im lặng, một lác sau thì người nào làm công việc đó hắn thì rữa bát, còn cô thì lên phòng chuẩn bị đồ.
- ------ Một lác sau ------
Khi mặt trời đã lên tới đỉnh đầu, ánh nắng chói chang có phần oi bức đang chiếu sáng từng còn đường lớn nhỏ, trong một căn biệt thự rộng lớn có hai người đang kéo vali hình dáng này nhìn rất là quen thuộc chính là Dương Vũ Hàn và Trần Khả Hân.
Hai người bắt đầu ra khỏi nhà và đi theo hướng tập trung mà cấm trại mà ban đầu đã chỉ định đương nhiên hai người đều giả vờ như không biết gì.
Thời gian trôi qua thật nhanh xuất hiện trước mắt Dương Vũ Hàn là một sân bãi rộng lớn có phần nhộn nhịp, vì mọi người đã tới đông đủ nên có phần ồn ào, ánh mắt hắn nhìn xung quang và dừng lại ở hướng đối diện có hai người đang nói chuyện không ai khác chính là Gia Khang và Trần Khả Hân.
Dương Vũ Hàn thấy như thế nhưng chỉ làm ngơ mà không nói thêm gì, bỡi vì hắn rất muốn cô được tự do của riêng mình nếu gò bó bản thân càng thêm khó chịu,khi hắn đang trầm tư nhìn cô thì có vài giáo viên đang hướng dẫn và dặn dò cách cấm trại trên rừng núi để tránh nguy hiểm xảy ra.
Một lác sau thì đã xong, mọi người lên một chiếc xe chở khách dài có thể chứa hết vài chục con người, thấy mọi người lên xe thì bản thân hắn lên tìm một chiếc ghế nằm nhưng mà rất trùng hợp đến lạ là người ngồi cạnh hắn không phải Trần Khả Hân mà là Sở Khả Khả.
Dương Vũ Hàn và tất cả mọi người đã lên xe ổn đinh được chỗ ngồi thì hắn liền nhắm mắt vì đoạn đường này có lẽ rất xa nên không muốn thức để làm gì cả.
" Vũ Hàn! Nói chuyện với tôi được không?"
" Ăn xong thì để đây tôi dọn dẹp, em lên chuẩn bị đồ cho đầy đủ rồi còn phải đi cấm trại!"
Khi Trần Khả Hân ngồi xuống dùng bữa, bản thân cô đã im lặng không muốn nói gì nhưng mà nghe hắn nhắc nhở thì chợt thẩn thờ ra ngay, bỡi vì bình thường nếu Dương Vũ Hàn không nổi điên thì vẩn ân cần chu đáo như thế, nhưng lúc hắn thật sự nổi điên thì trong lòng cô cảm thấy rất sợ hãi và lo lắng.
" Tôi biết rồi! Anh cũng chuẩn bị sớm đi cấm trại tận ba ngày trong rừng cơ mà, nếu thiếu dụng cụ thì không hay! "
Trần Khả Hân vừa nói trong tư thái an nhàng, bản thân cô chỉ nhắc nhở hắn theo cách bình thường chứ chẳng đặt tình cảm hay suy nghĩ thêm gì cả.
" Được! Tôi biết rồi! Nếu ở đó có việc gì cần thì cứ tìm tôi, tôi sẽ giúp em!" Dương Vũ Hàn củng rất nhẹ ngàng nói và trong ánh mắt có phần cưng chiều nhưng mà chỉ tiết là bản thân của Khả Hân chẳng bao giờ hiểu được.
" Được! " Trần Khả Hân chỉ trả lời đơn giản vậy thôi chứ nói thật bản thân cô củng không biết hỏi hắn việc gì.
c Cấm trại xong em có muốn về thăm trại trẻ mồ côi không? "
Khi thấy Khả Hân cứ trả lời câu hỏi của mình một cách qua loa như thế thì bản thân hắn rất muốn tìm cách để nói chuyện với cô, làm cho cô vui vẽ và có thể hiểu nhau hơn, nhưng mà bản thân hắn rất điềm tỉnh và cọc cằn chả biết nói nhưng lời hay ý đẹp gì, nhưng mà hắn biết là một người xa nhà ai mà chẳng muốn về thăm nơi mình đã sinh sống một vài lần.
" Anh nói như thế là muốn làm gì? Tôi không nghe lời hay chọc tức anh lúc nào? Anh có thể nói tôi sẽ thay đổi!"
Trần Khả Hân đang ăn cơm như nghe lời nói của hắn vừa truyền đến tai thì đầu óc cô liền rất căn thẳng, nếu như bình thường thì bản thân Khả Hân nếu ai nói cùng mình về quê thì cô rất vui vẽ mà đồng ý, nhưng mà những lời này do miệng hắn nói nên cô suy nghĩ thêm nhiều " hắn làm gì mà lại tốt như thế, có đánh cô cũng không tin!" trong đầu cô rất hốt hoảng, sợ hắn cho mọi người ở đó biết thì chắc cô chết còn thanh thản hơn.
" Này! Tôi đâu có uy hiếp em, muốn đi hay không thì tôi đều theo ý em, nhưng mà không lẽ em không muốn về thăm mọi người ở đó à! "
Khi thấy được Trần Khả Hân có lẽ mặt và lời nói như thế thì hắn cũng hiểu ra được liền vội vã trấn an tinh thần, còn về phần cô nghe được hắn nói như thế thì lấy lại tinh thần nở nụ cười bình thường nói.
" Xin lỗi,do tôi suy nghĩ nhiều quá thôi! Cấm trại xong thì tôi với anh cùng về đó được không!"
Khả Hân nói xong thì liền đưa ánh mắt về chăm chú vào vài món ăn, trong lòng cô như muốn tránh mặt hắn thật nhanh chứ càng nhìn nhau thì lại rất khó xữ, Dương Vũ Hàn thấy được hành động của cô như vậy thì rất hiểu ý nói.
" Được, đều nghe theo em! Nhưng mà khi đi cấm trại phải chú ý an toàn! "
Dương Vũ Hàn nói xong thì liền im lặng và tập trung chuyện môn của mình, Trần Khả Hân thấy hắn dặn dò như vậy thì im lặng, một lác sau thì người nào làm công việc đó hắn thì rữa bát, còn cô thì lên phòng chuẩn bị đồ.
- ------ Một lác sau ------
Khi mặt trời đã lên tới đỉnh đầu, ánh nắng chói chang có phần oi bức đang chiếu sáng từng còn đường lớn nhỏ, trong một căn biệt thự rộng lớn có hai người đang kéo vali hình dáng này nhìn rất là quen thuộc chính là Dương Vũ Hàn và Trần Khả Hân.
Hai người bắt đầu ra khỏi nhà và đi theo hướng tập trung mà cấm trại mà ban đầu đã chỉ định đương nhiên hai người đều giả vờ như không biết gì.
Thời gian trôi qua thật nhanh xuất hiện trước mắt Dương Vũ Hàn là một sân bãi rộng lớn có phần nhộn nhịp, vì mọi người đã tới đông đủ nên có phần ồn ào, ánh mắt hắn nhìn xung quang và dừng lại ở hướng đối diện có hai người đang nói chuyện không ai khác chính là Gia Khang và Trần Khả Hân.
Dương Vũ Hàn thấy như thế nhưng chỉ làm ngơ mà không nói thêm gì, bỡi vì hắn rất muốn cô được tự do của riêng mình nếu gò bó bản thân càng thêm khó chịu,khi hắn đang trầm tư nhìn cô thì có vài giáo viên đang hướng dẫn và dặn dò cách cấm trại trên rừng núi để tránh nguy hiểm xảy ra.
Một lác sau thì đã xong, mọi người lên một chiếc xe chở khách dài có thể chứa hết vài chục con người, thấy mọi người lên xe thì bản thân hắn lên tìm một chiếc ghế nằm nhưng mà rất trùng hợp đến lạ là người ngồi cạnh hắn không phải Trần Khả Hân mà là Sở Khả Khả.
Dương Vũ Hàn và tất cả mọi người đã lên xe ổn đinh được chỗ ngồi thì hắn liền nhắm mắt vì đoạn đường này có lẽ rất xa nên không muốn thức để làm gì cả.
" Vũ Hàn! Nói chuyện với tôi được không?"