Chương 34: Có phải quá nhẹ nhàng không?
Đoạn video mau chóng được Trần Hiểu gửi qua mail cho Thế Anh. Đúng lúc cô đang cần đoạn video này.
Thế Anh ngồi trong văn phòng, âm thầm sắp xếp lại vài thứ để lát nữa cai tay đôi cho dễ. Đoạn video được trích từ camera văn phòng đã được cô sao lưu thành nhiều bản đề phòng có người nào đó dở trò.
Bỗng dưng điện thoại hiện lên thông báo có tin nhắn trên mail, Thế Anh mau chóng kiểm tra.
Tin nhắn nặc danh không rõ ai gửi, chỉ biết bên dưới có kèm theo đoạn video được trích từ nhà họ Lãnh.
Video trích từ Lãnh gia chắc chắn là người bên trong gửi tới, ngoài Lãnh Hàn ra cô chẳng còn nghĩ ra thêm bất cứ ai.
Thế Anh đưa ngón tay tới, nhấp vào đoạn video bên dưới, toàn cảnh sự việc diễn theo một trình tự.
Thế Anh mỉm cười, nụ cười ẩn ý hiện lên một cách rùng mình. Trái đắng mà chính tay cô ươm mầm, cuối cùng cũng có thể ăn thử được rồi.
Thế Anh bắt đầu kế hoạch của mình, cô gửi đoạn video ở công ty cho Viễn Minh. Song tiếp tục gửi hai tấm ảnh so sánh hai bản thảo của cô và Lệ Dung, tiếp theo gửi nốt video được trích xuất từ nhà họ Lãnh.
Viễn Minh nhận được một đống thông báo, anh ta mau chóng mở ra mới biết là Thế Anh gửi. Thiết cứ nghĩ là công việc nên anh ta mau chóng bấm vào xem.
Đoạn video phát lên trước mắt anh, mọi hành động của Lệ Dung thu vào con ngươi đen láy đang dần tối lại, đoạn video kết thúc, anh lướt sang liền thấy hai tấm ảnh so sánh.
Bên trái của Lệ Dung và bên phải của Thế Anh, từng câu từng chữ đều giống hệt nhau không khác tý nào.
Thế Anh khi soạn bản thảo cũng tính đến chuyện ví dụ có người dở trò, nên trong bản thảo cô có luồn mấy từ vào bên trong, chỉ cần đọc thấy nếu ai thông minh sẽ hiểu ý nghĩa và ngược lại.
Cuối cùng, đoạn video được trích từ camera nhà họ Lãnh phát lên. Từ lúc Lệ Dung kéo cô đi, toàn bộ chuyện cô ta làm đều bị ghi lại, tuy không rõ nét nhưng một góc vẫn có thể thấy hành động của cô ta.
May mắn là Lệ Dung không phát hiện có một chiếc cam ở phía xa, chiếc cam đó quay bao quát một khoảng sân rộng, bao gồm cả góc khuất đó.
Camera ghi lại mọi hành động của cô ta, còn rõ nét đến mức khi cô ta chạy hớt hải ra ngoài còn có thể thấy gương mặt trắng bệch của cô ả.
Thế Anh gửi xong cũng cảm thấy bản thân còn quá nhẹ tay, nhưng biết sao giờ, cô vốn dĩ không biết ra tay mạnh như nào. Chỉ dám nghĩ nếu như Viễn Minh không xử lý thỏa đáng, chắc chắn cô sẽ phải tự tay giải quyết cô ả này.
Đùa ai thì đùa, chứ chơi đùa với người thông minh như cô, đừng hòng thắng. Bằng chứng đầy đủ, chạy trốn đằng trời.
Viễn Minh xem xong tất cả, anh ta tức giận ném ngay đống đồ trên bàn xuống. Đứng dậy hùng hổ đi ra bên ngoài gọi Lệ Dung và Thế Anh vào trong văn phòng.
Hai người mau chóng đi vào bên trong, căn phòng lộn xộn hẳn không còn thấy ngăn nắp giống lúc trước.
Lệ Dung vốn không tin Thế Anh lại có thể may mắn thoát nạn, cô ta không ngờ tới chuyện đó. Thế Anh may mắn lọt thỏm một góc, vượt qua cái chết một cách dễ dàng, ắt hẳn sẽ trả thù cô ta.
Điển hình như dáng vẻ này của Viễn Minh, cô ta ngay lập tức biết rằng Thế Anh đã hót líu lo từ lúc nào không hay.
“Lệ Dung, tôi cho cô đúng năm phút, giải thích về tất cả chuyện này.”
Viễn Minh ngồi xuống bàn làm việc, vươn tay xoay màn hình máy tính về phía hai người đứng đó.
Đoạn video liên tục phát lên làm cho cô ta sợ mà không dám biểu hiện. Lệ Dung không nghĩ tới chuyện camera ghi lại, ở công ty có thể do cô ta sơ xuất nhưng ở nhà họ Lãnh, cô ta rõ ràng đã kiểm tra vô cùng kĩ mới dám đưa Thế Anh tới đó.
Làm sao lại có thể xuất hiện đoạn video này được cơ chứ?
Gương mặt Lệ Dung toát rõ sự sợ sệt, đôi môi tái mép lại còn khô khốc. Tay chân bủn rủn run nhẹ vài cái, Lệ Dung nhìn màn hình máy tính phát sáng mà suýt chút nữa gục xuống đất mà khóc lóc xin tha.
Thế Anh kiêu hãnh đứng bên cạnh tận hưởng sự sợ hãi của cô ta. Dáng vẻ mà cô mong muốn thấy được cũng đã được tận mắt chứng kiến, Lệ Dung nửa cúi nửa đứng, dáng đứng càng lúc càng thấy bần hèn, thế mà lúc trước luôn miệng chê cô là đồ nhà quê.
Giờ ai quê hơn ai, tự nhìn nhận.
Lệ Dung cảm giác bản thân không trụ nổi, cô ta cố gắng đứng thẳng dậy. Hít thở thật đều, cố gắng để bản thân bình tĩnh nhất có thể.
Thế Anh muốn nhịn cười mà chẳng nhịn lại nổi, cảm giác như có người đang xua tay múa chân diễn hài cho cô xem vậy.
Tay cô đặt trước ngực, dáng vẻ kiêu ngạo lộ rõ ra, gương mặt của kẻ chiến thắng hiện lên.
Đặc quyền của kẻ chiến thắng chính là sự kiêu ngạo, phải vênh mặt thật cao lên cho lũ thua cuộc thấy được mà cay cú.
“Sao không nói gì?”
Viễn Minh cau mày, tức giận đưa tay đập lên trên bàn. Tiếng bộp vang lên rất to, bên ngoài còn nghe thấy được.
Lệ Dung rụt người, cúi đầu, ngón tay liên tục chuyển động, ánh mắt cô ta đảo liên hồi giống như đang vắt óc suy nghĩ lý do ổn áp nhất.
“Sao? Không biện được lý do nào à?”
Viễn Minh mau chóng cất giọng nói tiếp, chờ đợi một lời giải thích từ phía Lệ Dung quá lâu khiến anh ta càng lúc không chờ nổi thêm một giây phút nào.
Lệ Dung lùi vài bước, ngập ngừng không dám thành lời. Cô ả vừa sợ hãi, vừa hoảng hốt, bất ngờ, nói chung đủ loại cảm xúc không diễn tả nổi đang hiện trên gương mặt trắng bệch ấy.
Thế Anh đứng cạnh, mùi vị chiến thắng xộc thẳng vào khoang mũi.
“Lập tức đi xuống văn phòng, lấy nửa tháng tiền lương, cô bị đuổi việc.”
Viễn Minh giọng cất lên nhẹ như gió thoảng qua tai. Lệ Dung bấy giờ không thụp xuống đất, tay chống xuống dưới sàn nhà lạnh lẽo, nước mắt dần dần ứa ra.
“Sếp à… anh nghe em giải thích, em… em có thể giải thích mà… anh nghe em nói, được không…?”
Lệ Dung nửa bò nửa đứng, mau chóng đi tới, quỳ xuống nền đất lạnh, hai tay bấu chặt lấy một bên chân Viễn Minh, liên tục cầu xin.
Viễn Minh cau mày khó chịu, dáng vẻ nhếch nhác này khiến anh ta muốn nôn ra máu. Viễn Minh vốn dĩ không thích cô ả, bởi thái độ với tác phong làm việc của cô ta đều không xứng với chiếc ghế mà cô ta ngồi.
Đó là lý do tại sao cô ta thực tập hơn một năm mới có thể tiến vào vị trí nhân viên chính thức.
Do đợt đó, nhân sự thiếu một người, chẳng còn ai lấp vào chỗ trống đó nên Viễn Minh mắt nhắm mắt mở xét duyệt cho cô ta vào làm.
Lệ Dung liên tục quỳ bên dưới, tha thiết cầu xin được cho thêm cơ hội. Nhưng Viễn Minh lại làm ngơ, thẳng thừng đá chân qua chỗ khác.
Lệ Dung bị hành động ban nãy là cho sợ hãi, cả người như mất lực hút nửa nằm nửa ngồi.
Thế Anh đứng phía xa, hệt như đi xem kịch. Tuy xem xem kịch bọn họ sẽ không ăn bắp rang bơ, nhưng cô thấy vở kịch này, phải có sự xuất hiện của túi bắp rang bơ thật to, vừa ăn vừa thưởng thức vở kịch mới gọi là nhức nách.
Tiếng gào thét bên trong phòng làm việc của Viễn Minh bị bên ngoài nghe rõ mồn một, một đám nhân viên lén lút đi tới hóng hớt chuyện. Thấy Lệ Dung quỳ rập xuống sàn nhà tha thiết cầu xin thêm một cơ hội, ai ai cũng thấy hả dạ.
Lệ Dung vào truyền thông Thanh Nhã làm mới chỉ gần ba năm. Trong hai năm qua, cô ta nghĩ mình là phượng hoàng ở đây. Tung cánh sải bay khắp nơi, bản chất thật lộ ra bên ngoài.
Sự kiêu ngạo, hống hách hệt như thiên kim tiểu thư chính thực. Cô ta hết lần này đến lần khác bắt nạt mấy đồng nghiệp mới đến, thực tập sinh cũng không tha cho.
Đâm ra trên dưới công ty, nói chung là toàn thể nhân viên của cái công ty này đều chẳng ai ưa cô ta.
Tội ác bị phơi bày, cái thiện đánh chết cái ác.
Lệ Dung gục ngã xuống, ai ai cũng vui mừng, ngày mà cô ta bị đuổi đã chẳng còn xa, cách chỉ một tiếng đồng hồ và vài bước chân.
Thế Anh đứng bên trong, thấy bên ngoài tụ tập nhiều người liên tục ngó vào hóng hớt, cô càng muốn bọn họ hóng hớt nhiều hơn.
Cô biết chắc tin đồn Lệ Dung bị đuổi việc sẽ lan truyền khắp công ty, từ miệng này qua miệng nọ. Danh tiếng bị bôi đen, vết nhơ này cô ta đừng hòng xóa được.
Bản thân cô còn cảm thấy hình phạt này quá đỗi nhẹ nhàng, nhưng biết sao giờ, cô đâu còn cách nào khác. Cứ tưởng sếp sẽ không xử lý, ai ngờ anh ta mau chóng xử phạt.
Có phải quá nhẹ nhàng cho cô ta không?
Lệ Dung khiến cô hôn mê một ngày, lại để cho cô chiếc cổ đỏ ửng in rõ hai bàn tay. Còn cô thì để lại cho cô ta vết nhơ trong công ty này và tờ giấy đuổi việc.
Căn bản cả người cô ta không có thương tích gì, không công bằng, không công bằng!!!
Thế Anh ngồi trong văn phòng, âm thầm sắp xếp lại vài thứ để lát nữa cai tay đôi cho dễ. Đoạn video được trích từ camera văn phòng đã được cô sao lưu thành nhiều bản đề phòng có người nào đó dở trò.
Bỗng dưng điện thoại hiện lên thông báo có tin nhắn trên mail, Thế Anh mau chóng kiểm tra.
Tin nhắn nặc danh không rõ ai gửi, chỉ biết bên dưới có kèm theo đoạn video được trích từ nhà họ Lãnh.
Video trích từ Lãnh gia chắc chắn là người bên trong gửi tới, ngoài Lãnh Hàn ra cô chẳng còn nghĩ ra thêm bất cứ ai.
Thế Anh đưa ngón tay tới, nhấp vào đoạn video bên dưới, toàn cảnh sự việc diễn theo một trình tự.
Thế Anh mỉm cười, nụ cười ẩn ý hiện lên một cách rùng mình. Trái đắng mà chính tay cô ươm mầm, cuối cùng cũng có thể ăn thử được rồi.
Thế Anh bắt đầu kế hoạch của mình, cô gửi đoạn video ở công ty cho Viễn Minh. Song tiếp tục gửi hai tấm ảnh so sánh hai bản thảo của cô và Lệ Dung, tiếp theo gửi nốt video được trích xuất từ nhà họ Lãnh.
Viễn Minh nhận được một đống thông báo, anh ta mau chóng mở ra mới biết là Thế Anh gửi. Thiết cứ nghĩ là công việc nên anh ta mau chóng bấm vào xem.
Đoạn video phát lên trước mắt anh, mọi hành động của Lệ Dung thu vào con ngươi đen láy đang dần tối lại, đoạn video kết thúc, anh lướt sang liền thấy hai tấm ảnh so sánh.
Bên trái của Lệ Dung và bên phải của Thế Anh, từng câu từng chữ đều giống hệt nhau không khác tý nào.
Thế Anh khi soạn bản thảo cũng tính đến chuyện ví dụ có người dở trò, nên trong bản thảo cô có luồn mấy từ vào bên trong, chỉ cần đọc thấy nếu ai thông minh sẽ hiểu ý nghĩa và ngược lại.
Cuối cùng, đoạn video được trích từ camera nhà họ Lãnh phát lên. Từ lúc Lệ Dung kéo cô đi, toàn bộ chuyện cô ta làm đều bị ghi lại, tuy không rõ nét nhưng một góc vẫn có thể thấy hành động của cô ta.
May mắn là Lệ Dung không phát hiện có một chiếc cam ở phía xa, chiếc cam đó quay bao quát một khoảng sân rộng, bao gồm cả góc khuất đó.
Camera ghi lại mọi hành động của cô ta, còn rõ nét đến mức khi cô ta chạy hớt hải ra ngoài còn có thể thấy gương mặt trắng bệch của cô ả.
Thế Anh gửi xong cũng cảm thấy bản thân còn quá nhẹ tay, nhưng biết sao giờ, cô vốn dĩ không biết ra tay mạnh như nào. Chỉ dám nghĩ nếu như Viễn Minh không xử lý thỏa đáng, chắc chắn cô sẽ phải tự tay giải quyết cô ả này.
Đùa ai thì đùa, chứ chơi đùa với người thông minh như cô, đừng hòng thắng. Bằng chứng đầy đủ, chạy trốn đằng trời.
Viễn Minh xem xong tất cả, anh ta tức giận ném ngay đống đồ trên bàn xuống. Đứng dậy hùng hổ đi ra bên ngoài gọi Lệ Dung và Thế Anh vào trong văn phòng.
Hai người mau chóng đi vào bên trong, căn phòng lộn xộn hẳn không còn thấy ngăn nắp giống lúc trước.
Lệ Dung vốn không tin Thế Anh lại có thể may mắn thoát nạn, cô ta không ngờ tới chuyện đó. Thế Anh may mắn lọt thỏm một góc, vượt qua cái chết một cách dễ dàng, ắt hẳn sẽ trả thù cô ta.
Điển hình như dáng vẻ này của Viễn Minh, cô ta ngay lập tức biết rằng Thế Anh đã hót líu lo từ lúc nào không hay.
“Lệ Dung, tôi cho cô đúng năm phút, giải thích về tất cả chuyện này.”
Viễn Minh ngồi xuống bàn làm việc, vươn tay xoay màn hình máy tính về phía hai người đứng đó.
Đoạn video liên tục phát lên làm cho cô ta sợ mà không dám biểu hiện. Lệ Dung không nghĩ tới chuyện camera ghi lại, ở công ty có thể do cô ta sơ xuất nhưng ở nhà họ Lãnh, cô ta rõ ràng đã kiểm tra vô cùng kĩ mới dám đưa Thế Anh tới đó.
Làm sao lại có thể xuất hiện đoạn video này được cơ chứ?
Gương mặt Lệ Dung toát rõ sự sợ sệt, đôi môi tái mép lại còn khô khốc. Tay chân bủn rủn run nhẹ vài cái, Lệ Dung nhìn màn hình máy tính phát sáng mà suýt chút nữa gục xuống đất mà khóc lóc xin tha.
Thế Anh kiêu hãnh đứng bên cạnh tận hưởng sự sợ hãi của cô ta. Dáng vẻ mà cô mong muốn thấy được cũng đã được tận mắt chứng kiến, Lệ Dung nửa cúi nửa đứng, dáng đứng càng lúc càng thấy bần hèn, thế mà lúc trước luôn miệng chê cô là đồ nhà quê.
Giờ ai quê hơn ai, tự nhìn nhận.
Lệ Dung cảm giác bản thân không trụ nổi, cô ta cố gắng đứng thẳng dậy. Hít thở thật đều, cố gắng để bản thân bình tĩnh nhất có thể.
Thế Anh muốn nhịn cười mà chẳng nhịn lại nổi, cảm giác như có người đang xua tay múa chân diễn hài cho cô xem vậy.
Tay cô đặt trước ngực, dáng vẻ kiêu ngạo lộ rõ ra, gương mặt của kẻ chiến thắng hiện lên.
Đặc quyền của kẻ chiến thắng chính là sự kiêu ngạo, phải vênh mặt thật cao lên cho lũ thua cuộc thấy được mà cay cú.
“Sao không nói gì?”
Viễn Minh cau mày, tức giận đưa tay đập lên trên bàn. Tiếng bộp vang lên rất to, bên ngoài còn nghe thấy được.
Lệ Dung rụt người, cúi đầu, ngón tay liên tục chuyển động, ánh mắt cô ta đảo liên hồi giống như đang vắt óc suy nghĩ lý do ổn áp nhất.
“Sao? Không biện được lý do nào à?”
Viễn Minh mau chóng cất giọng nói tiếp, chờ đợi một lời giải thích từ phía Lệ Dung quá lâu khiến anh ta càng lúc không chờ nổi thêm một giây phút nào.
Lệ Dung lùi vài bước, ngập ngừng không dám thành lời. Cô ả vừa sợ hãi, vừa hoảng hốt, bất ngờ, nói chung đủ loại cảm xúc không diễn tả nổi đang hiện trên gương mặt trắng bệch ấy.
Thế Anh đứng cạnh, mùi vị chiến thắng xộc thẳng vào khoang mũi.
“Lập tức đi xuống văn phòng, lấy nửa tháng tiền lương, cô bị đuổi việc.”
Viễn Minh giọng cất lên nhẹ như gió thoảng qua tai. Lệ Dung bấy giờ không thụp xuống đất, tay chống xuống dưới sàn nhà lạnh lẽo, nước mắt dần dần ứa ra.
“Sếp à… anh nghe em giải thích, em… em có thể giải thích mà… anh nghe em nói, được không…?”
Lệ Dung nửa bò nửa đứng, mau chóng đi tới, quỳ xuống nền đất lạnh, hai tay bấu chặt lấy một bên chân Viễn Minh, liên tục cầu xin.
Viễn Minh cau mày khó chịu, dáng vẻ nhếch nhác này khiến anh ta muốn nôn ra máu. Viễn Minh vốn dĩ không thích cô ả, bởi thái độ với tác phong làm việc của cô ta đều không xứng với chiếc ghế mà cô ta ngồi.
Đó là lý do tại sao cô ta thực tập hơn một năm mới có thể tiến vào vị trí nhân viên chính thức.
Do đợt đó, nhân sự thiếu một người, chẳng còn ai lấp vào chỗ trống đó nên Viễn Minh mắt nhắm mắt mở xét duyệt cho cô ta vào làm.
Lệ Dung liên tục quỳ bên dưới, tha thiết cầu xin được cho thêm cơ hội. Nhưng Viễn Minh lại làm ngơ, thẳng thừng đá chân qua chỗ khác.
Lệ Dung bị hành động ban nãy là cho sợ hãi, cả người như mất lực hút nửa nằm nửa ngồi.
Thế Anh đứng phía xa, hệt như đi xem kịch. Tuy xem xem kịch bọn họ sẽ không ăn bắp rang bơ, nhưng cô thấy vở kịch này, phải có sự xuất hiện của túi bắp rang bơ thật to, vừa ăn vừa thưởng thức vở kịch mới gọi là nhức nách.
Tiếng gào thét bên trong phòng làm việc của Viễn Minh bị bên ngoài nghe rõ mồn một, một đám nhân viên lén lút đi tới hóng hớt chuyện. Thấy Lệ Dung quỳ rập xuống sàn nhà tha thiết cầu xin thêm một cơ hội, ai ai cũng thấy hả dạ.
Lệ Dung vào truyền thông Thanh Nhã làm mới chỉ gần ba năm. Trong hai năm qua, cô ta nghĩ mình là phượng hoàng ở đây. Tung cánh sải bay khắp nơi, bản chất thật lộ ra bên ngoài.
Sự kiêu ngạo, hống hách hệt như thiên kim tiểu thư chính thực. Cô ta hết lần này đến lần khác bắt nạt mấy đồng nghiệp mới đến, thực tập sinh cũng không tha cho.
Đâm ra trên dưới công ty, nói chung là toàn thể nhân viên của cái công ty này đều chẳng ai ưa cô ta.
Tội ác bị phơi bày, cái thiện đánh chết cái ác.
Lệ Dung gục ngã xuống, ai ai cũng vui mừng, ngày mà cô ta bị đuổi đã chẳng còn xa, cách chỉ một tiếng đồng hồ và vài bước chân.
Thế Anh đứng bên trong, thấy bên ngoài tụ tập nhiều người liên tục ngó vào hóng hớt, cô càng muốn bọn họ hóng hớt nhiều hơn.
Cô biết chắc tin đồn Lệ Dung bị đuổi việc sẽ lan truyền khắp công ty, từ miệng này qua miệng nọ. Danh tiếng bị bôi đen, vết nhơ này cô ta đừng hòng xóa được.
Bản thân cô còn cảm thấy hình phạt này quá đỗi nhẹ nhàng, nhưng biết sao giờ, cô đâu còn cách nào khác. Cứ tưởng sếp sẽ không xử lý, ai ngờ anh ta mau chóng xử phạt.
Có phải quá nhẹ nhàng cho cô ta không?
Lệ Dung khiến cô hôn mê một ngày, lại để cho cô chiếc cổ đỏ ửng in rõ hai bàn tay. Còn cô thì để lại cho cô ta vết nhơ trong công ty này và tờ giấy đuổi việc.
Căn bản cả người cô ta không có thương tích gì, không công bằng, không công bằng!!!