Chương 35: Bé con nhỏ
“Như nào?”
Lãnh Hàn ngồi điềm đạm trên ghế, chân đặt lên trên bàn, mũi giày thoải mái rung lên liên hồi, trên tay cầm điếu thuốc đang bốc khói.
“Tôi có một người bạn tại Thanh Nhã, cậu ấy bảo hôm nay cô Thế Anh đã nộp tất cả bằng chứng lên cho giám đốc phía trên.”
“Tiếp.”
Lãnh Hàn thấp giọng nói, tay đưa điếu thuốc lên miệng, lúc sau khói thuốc phà ra từ khuôn miệng phía dưới, mau chóng bay lên tan dần trong bầu không khí.
“Cậu ta bảo giám đốc sau khi nhận được tin, liền mau chóng gọi hai người vào bên trong văn phòng. Không biết bên trong có xảy ra chuyện gì, chỉ nghe thấy tiếng của cô Lệ kia gào khóc lên cầu xin, cô Lệ đó lập tức bị đuổi việc.”
Lãnh Hàn ngước mắt nhìn Trần Hiểu đang đứng trước mặt, tay cầm điếu thuốc hơi hạ nhẹ xuống dưới.
“Chỉ vậy thôi?”
Lãnh Hàn nhướng mày, chất giọng trầm mang theo hơi lạnh bùng phát ra bên ngoài.
“Vâng.”
Trần Hiểu gật gật đầu, tay cầm chiếc laptop càng lúc càng chặt.
Lãnh Hàn cười khẩy, điếu thuốc mau chóng đưa lên miệng. Chỉ bị đuổi việc, có phải quá dễ dàng với cô ta?
Làm cho người phụ nữ dưới thân anh bị thương, lại còn hôn mê mất một ngày. Mà cái giá cô ta phải trả lại là một tờ giấy bị đuổi việc?
Có quá dễ dàng cho cô ta không?
“Gọi người, đem cô ta tới chỗ cũ.”
“Vâng.”
Trần Hiểu mau chóng cúi đầu tuân lệnh rồi rời đi. Lãnh Hàn ngả người vào sau ghế, tay đưa điếu thuốc lên rít tiếp.
Khói trắng phả ra từ miệng, Lãnh Hàn ung dung đung đưa chiếc ghế xoay qua rồi xoay lại.
Trời cũng đã gần tối, ban sáng, khi chuyển xảy ra xong xuôi. Đám người bên ngoài mau chóng giải tán, ai về chỗ nấy.
Do Lệ Dung hiện tại đảm nhận buổi quay phóng sự nên là cô ta sẽ làm việc nốt ngày hôm nay, đến chiều bàn giao lại mọi công việc cho Thế Anh rồi rời đi.
Lệ Dung ấm ức, sụt xịt mãi, trên tay bê chiếc thùng giấy màu nâu, bên trong toàn là mấy món đồ của cô ả trưng bày trên bàn làm việc.
Chiếc Benz đậu ngay đó, vừa thấy Lệ Dung đi ra, đợi cô tiến gần tới chiếc xe, cánh cửa ngay lập tức mở ra, hai tên áo đen che mặt bước xuống. Đưa chiếc khăn tay đã được tẩm thuốc mê vào, bịt chặt lên miệng.
Lệ Dung hoảng sợ, thùng đồ trên tay rơi xuống đất. Cô ta liên tục dãy dụa, cố gắng thoát ra khỏi bọn chúng, nhưng thuốc mê dần ngấm vào người.
Mí mắt như thể có vật nặng, liên tục sụp xuống. Con ngươi đen thu nhỏ dần, mờ mờ ảo ảo không nhìn rõ cái gì.
Lệ Dung chìm vào cơn hôn mê sâu, ngả người ngã xuống. Hai tên áo đen mau chóng bế cô ta lên đặt vào ghế ngồi đằng sau, tay chân chói chặt lại, mắt và miệng bị tấm vải đen bịt vào.
Chiếc Benz mau chóng di chuyển, ra khỏi nội thành tiến tới ngoại ô thành phố.
Trên tuyến đường rộng, xung quanh là sa mạc toàn cát với cát, bên đường có một căn nhà gỗ nhỏ nhắn đặt đó.
Bên trên có tấm biển [Điểm dừng chân]. Chủ nhân của căn nhà này là hai ông bà già, bên trong còn có bán thức ăn và vài món đặc sản.
Điểm dừng chân này chỉ dành cho mấy xe dừng lại đi vệ sinh hoặc ăn uống. Chứ không có ở qua đêm, tại căn nhà gỗ khá nhỏ, chỉ có hai phòng ngủ duy nhất. Nên nếu khách ở lại, bọn họ sẽ để khách ngủ bên phòng còn lại.
Chiếc Benz mau chóng đi tới, dừng lại ở bãi đỗ xe của căn nhà gỗ. Hai tên áo đen bước xuống, quay người mở cửa phía sau ra, lôi người đang hôn mê ra ngoài vác lên người.
Cả hai đi vào bên trong, bà lão đứng ngoài thấy bọn họ, nụ cười trên môi vụt tắt, gương mặt lạnh đến lạ thường.
“Nữa à?”
“Nhìn cũng biết.”
Một tên dửng dưng trả lời sau đó đem Lệ Dung vào bên trong, bà lão đứng bên ngoài thở dài một cái, đôi mắt đảo xung quanh, quan sát kĩ từng nơi, đến khi nào cảm thấy an toàn mới quay người đi vào trong nhà đóng cửa lại.
Tấm biển bên ngoài mau chóng gật lại, đổi thành Đóng cửa.
Bên trong căn nhà gỗ bố trí như bình thường, còn có chút hơi ấm. Ông lão ngồi trên chiếc ghế gỗ ngay đó, tay cầm ấm trà nâng lên rót vào chén nhỏ bên dưới.
“Cậu chủ vẫn chưa chịu bỏ cái tính này à?”
Ông lão lên tiếng nói với hai tên đứng trước mặt, tay đưa chén trà lên ngửi, gật đầu hài lòng mới đưa xuống miệng thoải mái nhâm nhi.
“Ông biết tính ngài ấy mà.”
Một tên khẽ trả lời, bầu không khí mau chóng im lặng. Tiếng loa bên cạnh người vang lên, giọng nói khàn khàn xuất hiện.
“Cậu chủ tới rồi, đem người xuống đi.”
Một mệnh lệnh được phát ra, hai tên kia mau chóng đứng dậy, vác Lệ Dung lên. Bà lão lắc lắc đầu không biết nên nói gì hơn, bà đi trước dẫn đường.
Ba ngươi đi vào phòng ngủ của hai ông bà, bà lão đi tới mở cửa tủ quần áo, vén mấy bộ đồ qua một bên. Trên tủ hiện ra một nút bấm cùng màu với tủ quần áo, bà đưa tay bấm vào, rồi lùi xuống vài bước.
Chiếc tủ mau chóng xê dịch qua một bên, một cánh cửa khác xuất hiện, mở ra là dãy cầu thang trải dài, bên dưới tối om không thấy điểm dừng.
Hai tên được bà đưa cho hai chiếc kính hồng ngoại đeo vào rồi lần lượt đi xuống, cánh cửa mau chóng đóng lại, tủ quần áo xê dịch về vị trí cũ.
Hóa ra nơi này chẳng phải điểm dừng chân nào cả, chỉ mang danh như vậy để qua mắt lực lượng cảnh sát ở vùng này.
Thật ra nơi này là căn cứ bí mật được Lãnh Hàn xây dựng lên. Tuy bên ngoài là một căn nhà gỗ nhỏ bình thường, nhưng thực chất nằm sâu bên dưới lòng đất lại là một căn cứ chất đầy các khẩu súng.
Nơi này được Lãnh Hàn chia ra làm hai khu riêng biệt, một khu cất hàng, khu còn lại dùng để thẩm vấn vài tên ngoan cố không chịu nghe lời.
Lãnh Hàn ngồi bên trong căn phòng rộng, ở giữa gắn một chiếc đèn duy nhất, treo lủng lẳng ở phía trên. Ánh đèn màu trắng chiếu xuống người đang ngồi bên dưới, tạo thành một hình tròn có tâm.
Lệ Dung bị chói chặt vào ghế, mơ mơ màng màng mà tỉnh dậy, mắt và miệng bị tấm vải màu đen che lại.
Xung quanh nghe thấy vài âm thành ồn ồn không quá lớn. Tiếng mở khóa nòng súng vang lên liên hồi, Lệ Dung sợ hãi run người liên tục.
Miệng phát ra vài tiếng ư ử, cô ta dãy dụa người muốn cởi chói, nhưng tay chân bị dây nhựa chói chặt lại, sức cô ta cũng chẳng mở ra được.
Lãnh Hãn ngồi trên ghế gỗ ở vị trí phía xa, nơi bị bóng tối chiếm hữu. Chân anh vắt chéo, mũi giày Tây ung dung đưa lên đưa xuống.
Xung quanh anh có vài tên cao to đứng bên cạnh, tay chắp lại đặt ở sau lưng. Nghiêm chỉnh đứng thẳng không động đậy.
Lãnh Hàn đưa mắt ra lệnh, một tên đã mau chóng hiểu ý. Hắn đi tới, vươn tay cởi trói miệng và mắt cho cô ả rồi lui về vị trí cũ.
Bấy giờ ánh sáng phía trên mới lọt thỏm vào đôi mắt mờ của Lệ Dung, cô ta nheo mắt lại, phía trước chẳng thấy cái gì.
Sau dần cô ta đã thích nghi được với ánh sáng, mắt đảo xung quanh mà không thấy anh.
Trước mắt xuất hiện mũi giày Tây đang thản thiên đung đưa theo nhịp điệu, Lệ Dung nheo mắt nhìn về phía trước.
Bộ vest đen dần xuất hiện trong ánh sáng, đi tới tiến gần với người ngồi đó. Lệ Dung vừa thấy gương mặt chàng trai, sắc mặt mau chóng chuyển đổi.
Phải nói mặt cô ta không còn chút máu nào đọng lại, hệt như bị hút cạn từ lúc nào cũng chẳng biết.
“Nhớ tôi chứ, cô Lệ?”
Lãnh Hàn cười khẩy nói, lông mày thích thú nhướng lên, mắt cúi xuống nhìn người bên dưới.
Lệ Dung sợ thật rồi, hai ngày nay cô ta sống trong sự sợ hãi, giây nào cũng sợ đến phát điên.
Cố gắng gồng mình để bản thân không cảm thấy sợ sệt cái gì, cơ mà bây giờ sự phòng bị cuối cùng của cô ả cũng đã sụp đổ.
Sự xuất hiện của Lãnh Hàn đã đá bay bức tường của sự mạnh mẽ, bấy giờ cô ta mới hiểu bản thân đã đi một nước cờ vô cùng sai.
“Tôi… tôi… tôi…”
Lệ Dung ấp úng mãi chẳng lên lời, cô ta thở dốc hệt như bị rút cạn oxi.
“Cô Lệ việc gì phải sợ? Tôi đã làm gì cô đâu.”
Lãnh Hàn cúi người, mặt song song với cô ta, nụ cười của anh hiện lên một đáng sợ hệt như dáng vẻ của một con quỷ dưới địa ngục xuất hiện.
Lệ Dung run run đôi mắt, cô ta ngước lên nhìn vô tình đập trúng đôi mắt đen láy đang nhìn cô ta.
Bóng dáng phản chiếu trên đôi mắt, con ngươi đen láy như họng súng chĩa thẳng vào mắt ả ta.
Lệ Dung hoảng sợ, cô ta liên tục run rẩy, tay đằng sau cố gắng cởi trói nhưng chẳng thành.
Lãnh Hàn nhìn dáng vẻ trước mặt, khóe môi hiện lên một nụ cười tà mị. Khá lâu rồi anh chưa thấy được dáng vẻ của sự sợ hãi, người ngồi bên dưới liên tục khóc lóc, miệng cứ ấp úng xin tha mạng.
Đám người đứng trong bóng tối không mấp máy câu nào, cả người đứng im như một pho tượng.
“Tôi… tôi đâu có đụng tới anh, việc gì anh phải làm vậy?”
Lệ Dung lấy hết can đảm mà nói, đôi mắt sợ hãi ngước lên nhìn.
Lãnh Hàn bật cười, cúi đầu, anh quay người đi về phía trước, ngồi xuống chiếc ghế gỗ ban nãy.
“Đúng rồi, cô đâu có đụng vào tôi.”
Ngừng một lúc, anh nói tiếp.
“Căn bản cô làm gì có lá gan lớn đó, nhưng dám động vào bé con nhà tôi, gan cô cũng lớn đấy.”
Bé con nhà anh? Là ai?
Lệ Dung đần ra suy nghĩ, cô ta đâu có đụng tới nhà họ Lãnh. Lãnh Hàn lại không có người phụ nữ nhất định nào, cô ta đâu biết ai mới là bé con mà hắn nói.
“Tôi… tôi đâu có đụng tới ai!”
Lãnh Hàn bật cười, vai nhún lên một cái, nghiêng đầu ra hiệu cho một tên đứng gần.
Tên kia mau chóng hiểu ý, cầm xô nước bên cạnh lên, đi tới gần. Nâng xô nước lên cao, thẳng tay hất thật mạnh vào người Lệ Dung.
Cả xô nước hất mạnh vào người khiến cô ta chưa kịp phản ứng cái gì, mắt bị nước làm cho mờ không thấy gì. Cả người ướt sũng chẳng xót chỗ nào khô ráo.
“Nhớ lại đi, hôm qua cô vừa mới làm ai ngất ở nhà họ Lãnh.”
Nhà họ Lãnh… ngất?
Lệ Dung lập tức hiểu ra ý mà anh nói, mắt mở to không dám tin vào sự thật. Bấy giờ cô ta mới hiểu bé con mà Lãnh Hàn vừa nói chính là Thế Anh.
Lệ Dung không ngờ Thế Anh bần hèn lại có sự hẫu thuẫn to lớn như vậy. Cô ta động vào người của Lãnh Hàn, chẳng khác nào lấy chân đá vào người anh ta.
Chẳng bao giờ cô ta dám nghĩ tới chuyện này, bất ngờ này chưa hết lại tới bất ngờ khác. Cả ngày hôm nay, cô ta như người mất hồn, mắt còn không dám tin vào điều trước mặt.
“Nhớ rồi à.”
Lãnh Hàn xua tay, lập tức một tên nữa đi tới, tay cầm theo một xô nước xối thẳng lên người Lệ Dung.
Cô ả vừa bị ướt người còn chưa kịp khô một tý đã bị dội thêm một xô nữa vào người, tóc ướt nhẹp, nhỏ từng giọt xuống nền xi măng bên dưới.
“Hai xô nước này coi như tôi thay bé con xả giận, lần sau nếu để tôi thấy cô bén mảng tới gần. Sợ sẽ không có chuyện hai xô nước lạnh đổ vào người đâu.”
Lãnh Hàn cười cợt, nói xong mau chóng đứng dậy, phủi mông mà rời đi. Đi đến phía cửa, anh dừng lại, ngoảnh đầu dùng nửa con mắt nhìn về đằng sau.
“Dọn dẹp gọn gàng một chút, xong xuôi thì ném cô ta về nhà. Đừng có mà để lại dấu vết.”
Lãnh Hàn dặn mấy tên đứng gần đó, chúng mau chóng nhận lệnh, cúi người xuống. Lãnh Hàn đút tay vào túi quần, ung dung mà rời đi.
Khóe miệng anh nhếch lên trong sự hài lòng, tuy lần này ra anh ra tay có chút nhẹ, nhưng dù sao cũng xả giận cho bé con nhỏ nên cũng không bận tâm thêm.
Lãnh Hàn đi ra cửa sau, mở cửa xe rồi bước vào. Chiếc xe mau chóng di chuyển bên dưới tầng hầm nằm sâu dưới lòng đất, rolls-royce phóng nhanh như tên lửa, mau chóng đi tới cánh cổng sắt phía trước.
Cổng sắt nặng hàng ngàn tấn mau chóng mở ra, chiếc xe màu trắng phóng nhanh ra ngoài, đi lên con đường vắng rộng phía trên.
Tầng hầm bên dưới được Lãnh Hàn sắp xếp rất nhiều cửa đi vào, đề phòng vài chuyện bất trắc xảy ra. Mỗi cánh cửa đều nằm ở vị trí khác nhau, cách nhau vô cùng xa.
Rolls-royce phi nhanh trên con đường vắng, chiếc xe màu trắng nổi bật giữa bầu trời đêm tối, dần dần di chuyển vào bên trong thành phố.
Lãnh Hàn ngồi điềm đạm trên ghế, chân đặt lên trên bàn, mũi giày thoải mái rung lên liên hồi, trên tay cầm điếu thuốc đang bốc khói.
“Tôi có một người bạn tại Thanh Nhã, cậu ấy bảo hôm nay cô Thế Anh đã nộp tất cả bằng chứng lên cho giám đốc phía trên.”
“Tiếp.”
Lãnh Hàn thấp giọng nói, tay đưa điếu thuốc lên miệng, lúc sau khói thuốc phà ra từ khuôn miệng phía dưới, mau chóng bay lên tan dần trong bầu không khí.
“Cậu ta bảo giám đốc sau khi nhận được tin, liền mau chóng gọi hai người vào bên trong văn phòng. Không biết bên trong có xảy ra chuyện gì, chỉ nghe thấy tiếng của cô Lệ kia gào khóc lên cầu xin, cô Lệ đó lập tức bị đuổi việc.”
Lãnh Hàn ngước mắt nhìn Trần Hiểu đang đứng trước mặt, tay cầm điếu thuốc hơi hạ nhẹ xuống dưới.
“Chỉ vậy thôi?”
Lãnh Hàn nhướng mày, chất giọng trầm mang theo hơi lạnh bùng phát ra bên ngoài.
“Vâng.”
Trần Hiểu gật gật đầu, tay cầm chiếc laptop càng lúc càng chặt.
Lãnh Hàn cười khẩy, điếu thuốc mau chóng đưa lên miệng. Chỉ bị đuổi việc, có phải quá dễ dàng với cô ta?
Làm cho người phụ nữ dưới thân anh bị thương, lại còn hôn mê mất một ngày. Mà cái giá cô ta phải trả lại là một tờ giấy bị đuổi việc?
Có quá dễ dàng cho cô ta không?
“Gọi người, đem cô ta tới chỗ cũ.”
“Vâng.”
Trần Hiểu mau chóng cúi đầu tuân lệnh rồi rời đi. Lãnh Hàn ngả người vào sau ghế, tay đưa điếu thuốc lên rít tiếp.
Khói trắng phả ra từ miệng, Lãnh Hàn ung dung đung đưa chiếc ghế xoay qua rồi xoay lại.
Trời cũng đã gần tối, ban sáng, khi chuyển xảy ra xong xuôi. Đám người bên ngoài mau chóng giải tán, ai về chỗ nấy.
Do Lệ Dung hiện tại đảm nhận buổi quay phóng sự nên là cô ta sẽ làm việc nốt ngày hôm nay, đến chiều bàn giao lại mọi công việc cho Thế Anh rồi rời đi.
Lệ Dung ấm ức, sụt xịt mãi, trên tay bê chiếc thùng giấy màu nâu, bên trong toàn là mấy món đồ của cô ả trưng bày trên bàn làm việc.
Chiếc Benz đậu ngay đó, vừa thấy Lệ Dung đi ra, đợi cô tiến gần tới chiếc xe, cánh cửa ngay lập tức mở ra, hai tên áo đen che mặt bước xuống. Đưa chiếc khăn tay đã được tẩm thuốc mê vào, bịt chặt lên miệng.
Lệ Dung hoảng sợ, thùng đồ trên tay rơi xuống đất. Cô ta liên tục dãy dụa, cố gắng thoát ra khỏi bọn chúng, nhưng thuốc mê dần ngấm vào người.
Mí mắt như thể có vật nặng, liên tục sụp xuống. Con ngươi đen thu nhỏ dần, mờ mờ ảo ảo không nhìn rõ cái gì.
Lệ Dung chìm vào cơn hôn mê sâu, ngả người ngã xuống. Hai tên áo đen mau chóng bế cô ta lên đặt vào ghế ngồi đằng sau, tay chân chói chặt lại, mắt và miệng bị tấm vải đen bịt vào.
Chiếc Benz mau chóng di chuyển, ra khỏi nội thành tiến tới ngoại ô thành phố.
Trên tuyến đường rộng, xung quanh là sa mạc toàn cát với cát, bên đường có một căn nhà gỗ nhỏ nhắn đặt đó.
Bên trên có tấm biển [Điểm dừng chân]. Chủ nhân của căn nhà này là hai ông bà già, bên trong còn có bán thức ăn và vài món đặc sản.
Điểm dừng chân này chỉ dành cho mấy xe dừng lại đi vệ sinh hoặc ăn uống. Chứ không có ở qua đêm, tại căn nhà gỗ khá nhỏ, chỉ có hai phòng ngủ duy nhất. Nên nếu khách ở lại, bọn họ sẽ để khách ngủ bên phòng còn lại.
Chiếc Benz mau chóng đi tới, dừng lại ở bãi đỗ xe của căn nhà gỗ. Hai tên áo đen bước xuống, quay người mở cửa phía sau ra, lôi người đang hôn mê ra ngoài vác lên người.
Cả hai đi vào bên trong, bà lão đứng ngoài thấy bọn họ, nụ cười trên môi vụt tắt, gương mặt lạnh đến lạ thường.
“Nữa à?”
“Nhìn cũng biết.”
Một tên dửng dưng trả lời sau đó đem Lệ Dung vào bên trong, bà lão đứng bên ngoài thở dài một cái, đôi mắt đảo xung quanh, quan sát kĩ từng nơi, đến khi nào cảm thấy an toàn mới quay người đi vào trong nhà đóng cửa lại.
Tấm biển bên ngoài mau chóng gật lại, đổi thành Đóng cửa.
Bên trong căn nhà gỗ bố trí như bình thường, còn có chút hơi ấm. Ông lão ngồi trên chiếc ghế gỗ ngay đó, tay cầm ấm trà nâng lên rót vào chén nhỏ bên dưới.
“Cậu chủ vẫn chưa chịu bỏ cái tính này à?”
Ông lão lên tiếng nói với hai tên đứng trước mặt, tay đưa chén trà lên ngửi, gật đầu hài lòng mới đưa xuống miệng thoải mái nhâm nhi.
“Ông biết tính ngài ấy mà.”
Một tên khẽ trả lời, bầu không khí mau chóng im lặng. Tiếng loa bên cạnh người vang lên, giọng nói khàn khàn xuất hiện.
“Cậu chủ tới rồi, đem người xuống đi.”
Một mệnh lệnh được phát ra, hai tên kia mau chóng đứng dậy, vác Lệ Dung lên. Bà lão lắc lắc đầu không biết nên nói gì hơn, bà đi trước dẫn đường.
Ba ngươi đi vào phòng ngủ của hai ông bà, bà lão đi tới mở cửa tủ quần áo, vén mấy bộ đồ qua một bên. Trên tủ hiện ra một nút bấm cùng màu với tủ quần áo, bà đưa tay bấm vào, rồi lùi xuống vài bước.
Chiếc tủ mau chóng xê dịch qua một bên, một cánh cửa khác xuất hiện, mở ra là dãy cầu thang trải dài, bên dưới tối om không thấy điểm dừng.
Hai tên được bà đưa cho hai chiếc kính hồng ngoại đeo vào rồi lần lượt đi xuống, cánh cửa mau chóng đóng lại, tủ quần áo xê dịch về vị trí cũ.
Hóa ra nơi này chẳng phải điểm dừng chân nào cả, chỉ mang danh như vậy để qua mắt lực lượng cảnh sát ở vùng này.
Thật ra nơi này là căn cứ bí mật được Lãnh Hàn xây dựng lên. Tuy bên ngoài là một căn nhà gỗ nhỏ bình thường, nhưng thực chất nằm sâu bên dưới lòng đất lại là một căn cứ chất đầy các khẩu súng.
Nơi này được Lãnh Hàn chia ra làm hai khu riêng biệt, một khu cất hàng, khu còn lại dùng để thẩm vấn vài tên ngoan cố không chịu nghe lời.
Lãnh Hàn ngồi bên trong căn phòng rộng, ở giữa gắn một chiếc đèn duy nhất, treo lủng lẳng ở phía trên. Ánh đèn màu trắng chiếu xuống người đang ngồi bên dưới, tạo thành một hình tròn có tâm.
Lệ Dung bị chói chặt vào ghế, mơ mơ màng màng mà tỉnh dậy, mắt và miệng bị tấm vải màu đen che lại.
Xung quanh nghe thấy vài âm thành ồn ồn không quá lớn. Tiếng mở khóa nòng súng vang lên liên hồi, Lệ Dung sợ hãi run người liên tục.
Miệng phát ra vài tiếng ư ử, cô ta dãy dụa người muốn cởi chói, nhưng tay chân bị dây nhựa chói chặt lại, sức cô ta cũng chẳng mở ra được.
Lãnh Hãn ngồi trên ghế gỗ ở vị trí phía xa, nơi bị bóng tối chiếm hữu. Chân anh vắt chéo, mũi giày Tây ung dung đưa lên đưa xuống.
Xung quanh anh có vài tên cao to đứng bên cạnh, tay chắp lại đặt ở sau lưng. Nghiêm chỉnh đứng thẳng không động đậy.
Lãnh Hàn đưa mắt ra lệnh, một tên đã mau chóng hiểu ý. Hắn đi tới, vươn tay cởi trói miệng và mắt cho cô ả rồi lui về vị trí cũ.
Bấy giờ ánh sáng phía trên mới lọt thỏm vào đôi mắt mờ của Lệ Dung, cô ta nheo mắt lại, phía trước chẳng thấy cái gì.
Sau dần cô ta đã thích nghi được với ánh sáng, mắt đảo xung quanh mà không thấy anh.
Trước mắt xuất hiện mũi giày Tây đang thản thiên đung đưa theo nhịp điệu, Lệ Dung nheo mắt nhìn về phía trước.
Bộ vest đen dần xuất hiện trong ánh sáng, đi tới tiến gần với người ngồi đó. Lệ Dung vừa thấy gương mặt chàng trai, sắc mặt mau chóng chuyển đổi.
Phải nói mặt cô ta không còn chút máu nào đọng lại, hệt như bị hút cạn từ lúc nào cũng chẳng biết.
“Nhớ tôi chứ, cô Lệ?”
Lãnh Hàn cười khẩy nói, lông mày thích thú nhướng lên, mắt cúi xuống nhìn người bên dưới.
Lệ Dung sợ thật rồi, hai ngày nay cô ta sống trong sự sợ hãi, giây nào cũng sợ đến phát điên.
Cố gắng gồng mình để bản thân không cảm thấy sợ sệt cái gì, cơ mà bây giờ sự phòng bị cuối cùng của cô ả cũng đã sụp đổ.
Sự xuất hiện của Lãnh Hàn đã đá bay bức tường của sự mạnh mẽ, bấy giờ cô ta mới hiểu bản thân đã đi một nước cờ vô cùng sai.
“Tôi… tôi… tôi…”
Lệ Dung ấp úng mãi chẳng lên lời, cô ta thở dốc hệt như bị rút cạn oxi.
“Cô Lệ việc gì phải sợ? Tôi đã làm gì cô đâu.”
Lãnh Hàn cúi người, mặt song song với cô ta, nụ cười của anh hiện lên một đáng sợ hệt như dáng vẻ của một con quỷ dưới địa ngục xuất hiện.
Lệ Dung run run đôi mắt, cô ta ngước lên nhìn vô tình đập trúng đôi mắt đen láy đang nhìn cô ta.
Bóng dáng phản chiếu trên đôi mắt, con ngươi đen láy như họng súng chĩa thẳng vào mắt ả ta.
Lệ Dung hoảng sợ, cô ta liên tục run rẩy, tay đằng sau cố gắng cởi trói nhưng chẳng thành.
Lãnh Hàn nhìn dáng vẻ trước mặt, khóe môi hiện lên một nụ cười tà mị. Khá lâu rồi anh chưa thấy được dáng vẻ của sự sợ hãi, người ngồi bên dưới liên tục khóc lóc, miệng cứ ấp úng xin tha mạng.
Đám người đứng trong bóng tối không mấp máy câu nào, cả người đứng im như một pho tượng.
“Tôi… tôi đâu có đụng tới anh, việc gì anh phải làm vậy?”
Lệ Dung lấy hết can đảm mà nói, đôi mắt sợ hãi ngước lên nhìn.
Lãnh Hàn bật cười, cúi đầu, anh quay người đi về phía trước, ngồi xuống chiếc ghế gỗ ban nãy.
“Đúng rồi, cô đâu có đụng vào tôi.”
Ngừng một lúc, anh nói tiếp.
“Căn bản cô làm gì có lá gan lớn đó, nhưng dám động vào bé con nhà tôi, gan cô cũng lớn đấy.”
Bé con nhà anh? Là ai?
Lệ Dung đần ra suy nghĩ, cô ta đâu có đụng tới nhà họ Lãnh. Lãnh Hàn lại không có người phụ nữ nhất định nào, cô ta đâu biết ai mới là bé con mà hắn nói.
“Tôi… tôi đâu có đụng tới ai!”
Lãnh Hàn bật cười, vai nhún lên một cái, nghiêng đầu ra hiệu cho một tên đứng gần.
Tên kia mau chóng hiểu ý, cầm xô nước bên cạnh lên, đi tới gần. Nâng xô nước lên cao, thẳng tay hất thật mạnh vào người Lệ Dung.
Cả xô nước hất mạnh vào người khiến cô ta chưa kịp phản ứng cái gì, mắt bị nước làm cho mờ không thấy gì. Cả người ướt sũng chẳng xót chỗ nào khô ráo.
“Nhớ lại đi, hôm qua cô vừa mới làm ai ngất ở nhà họ Lãnh.”
Nhà họ Lãnh… ngất?
Lệ Dung lập tức hiểu ra ý mà anh nói, mắt mở to không dám tin vào sự thật. Bấy giờ cô ta mới hiểu bé con mà Lãnh Hàn vừa nói chính là Thế Anh.
Lệ Dung không ngờ Thế Anh bần hèn lại có sự hẫu thuẫn to lớn như vậy. Cô ta động vào người của Lãnh Hàn, chẳng khác nào lấy chân đá vào người anh ta.
Chẳng bao giờ cô ta dám nghĩ tới chuyện này, bất ngờ này chưa hết lại tới bất ngờ khác. Cả ngày hôm nay, cô ta như người mất hồn, mắt còn không dám tin vào điều trước mặt.
“Nhớ rồi à.”
Lãnh Hàn xua tay, lập tức một tên nữa đi tới, tay cầm theo một xô nước xối thẳng lên người Lệ Dung.
Cô ả vừa bị ướt người còn chưa kịp khô một tý đã bị dội thêm một xô nữa vào người, tóc ướt nhẹp, nhỏ từng giọt xuống nền xi măng bên dưới.
“Hai xô nước này coi như tôi thay bé con xả giận, lần sau nếu để tôi thấy cô bén mảng tới gần. Sợ sẽ không có chuyện hai xô nước lạnh đổ vào người đâu.”
Lãnh Hàn cười cợt, nói xong mau chóng đứng dậy, phủi mông mà rời đi. Đi đến phía cửa, anh dừng lại, ngoảnh đầu dùng nửa con mắt nhìn về đằng sau.
“Dọn dẹp gọn gàng một chút, xong xuôi thì ném cô ta về nhà. Đừng có mà để lại dấu vết.”
Lãnh Hàn dặn mấy tên đứng gần đó, chúng mau chóng nhận lệnh, cúi người xuống. Lãnh Hàn đút tay vào túi quần, ung dung mà rời đi.
Khóe miệng anh nhếch lên trong sự hài lòng, tuy lần này ra anh ra tay có chút nhẹ, nhưng dù sao cũng xả giận cho bé con nhỏ nên cũng không bận tâm thêm.
Lãnh Hàn đi ra cửa sau, mở cửa xe rồi bước vào. Chiếc xe mau chóng di chuyển bên dưới tầng hầm nằm sâu dưới lòng đất, rolls-royce phóng nhanh như tên lửa, mau chóng đi tới cánh cổng sắt phía trước.
Cổng sắt nặng hàng ngàn tấn mau chóng mở ra, chiếc xe màu trắng phóng nhanh ra ngoài, đi lên con đường vắng rộng phía trên.
Tầng hầm bên dưới được Lãnh Hàn sắp xếp rất nhiều cửa đi vào, đề phòng vài chuyện bất trắc xảy ra. Mỗi cánh cửa đều nằm ở vị trí khác nhau, cách nhau vô cùng xa.
Rolls-royce phi nhanh trên con đường vắng, chiếc xe màu trắng nổi bật giữa bầu trời đêm tối, dần dần di chuyển vào bên trong thành phố.