Chương : 205
Duệ Húc nhìn thân ảnh cô biến mất dần trước mắt, bàn tay hắn nắm chặt lại, ánh mắt màu trà u ám, sâu thẳm lại có chút trống rỗng. Đột nhiên, hắn như một cơn gió đi ra ngoài, có một thứ gì đó không có cách nào ngăn lại, cảm giác đau đớn cấu xé trái tim, dường như hắn đang mất đi cái gì, cũng không biết phải tìm thứ gì. Tô Lạc nghe thấy tiếng đóng cửa, khóe môi khẽ cong lên, cô thu dọn đồ đạc của mình, giống như khi cô đến đây, đồ đạc của cô cũng chỉ có như vậy, một chút quần áo đơn giản, còn những thứ khác đều là của hắn cho cô, cô không thể mang những thứ này đi được, thứ cô có thể mang đi duy nhất, chính là đứa bé trong bụng cô. Một chiếc va li nhỏ, nhẹ, sơ sài, mở cửa, tất cả giống như đã trôi qua rất lâu rồi, cô vẫn nhớ rất rõ, ngày đầu tiên cô tới đây, căn nhà này đều không thay đổi còn phong cảnh bên ngoài thì đã thay đổi rất nhiều. Vườn hoa hồng đã khô héo, lá cây đong đưa, bị gió thổi bay, không biết những chiếc lá này sẽ bay tới nơi nào, rồi cũng sẽ tan biến, giống như trái tim cô vậy, người của cô đi rồi, chỉ có trái tim là không có cách nào mang đi. Cô nhìn một lượt tất cả, có rất nhiều lưu luyến, không muốn rời khỏi nơi này, cuối cùng cũng phải đi. “Tạm biệt,” cô nhìn mọi thứ rồi nói, giống như tiếng gió thổi, mờ nhạt, vô vọng… Từng bước, rời khỏi nơi này, không biết sẽ đi đâu, cũng không biết cuộc sống trước mắt sẽ như thế nào. Cô chỉ biết, chình mình cần phải rời khỏi nơi này… Sau đó đem hạnh phúc trả lại cho hắn. Hắn nói nếu không có cô… Hắn sẽ rất hạnh phúc. Như vậy, cô sẽ không xuất hiện nữa… Tập đoàn Húc Nhật, trên tầng bốn năm bị bao phủ bởi một áp lực vô hình. Nhất là văn phòng Duệ Húc, thật sự rất đáng sợ, hắn nhắm mắt lại, bàn tay đặt trên bàn nắm chặt thành quyền. Đột nhiên hắn mở mắt ra, tay hung hăng đập mạnh xuống bàn. Hắn tuyệt đối sẽ không để ý, người phụ nữ kia chỉ là quân cờ, đây không biết là hắn đang nói với người khác, hay tự nói với chính mình. “Húc…” Cánh cửa phòng mở ra, Vệ Thần đi vào, “Anh không nhớ sao, hôm nay chúng ta có một cuộc họp quan trọng.” Vệ Thần tốt bụng nhắc nhở Duệ Húc, mới đó mà hắn đã u ám như vậy, làm ọi người trong tập đoàn hoảng sợ, chỉ sợ chọc phải hắn thì không biết sẽ bị như thế nào. “Húc, anh làm sao vậy, bị mãn kinh sớm sao?” Cho tới bây giờ, người dám mở lời bông đùa với hắn, ngoại trừ Vệ Thần sẽ không có người thứ hai. Duệ Húc không nói gì, nhìn chằm chằm vào chiếc bàn trước mặt, Vệ Thần lại gần, hai tay chống trên bàn làm việc, “Húc, đây là lần đầu tiên tôi thấy bộ dạng này của anh đấy, giống như bị mất hồn vậy.” Vệ Thần chớp chớp mắt, cả gương mặt khẽ nhăn lại, chẳng phải sau khi ra viện hắn rất tốt sao, giờ lại biến thành thế này, có phải bị di chứng gì không, nhưng hắn bị bệnh dạ dày mà, đâu có phải bị bệnh ở đầu đâu. Bàn tay Duệ Húc đặt trên bàn khẽ động, từ từ nhắm mắt lại rồi mở ra. “Trữ San mang thai,” Hắn lãnh đạm nói. “A, chuyện sớm hay muộn,” Vệ Thần chẳng có vẻ gì bất ngờ trả lời, bọn họ mỗi ngày đều ở cùng nhau, có đứa bé là chuyện bình thường. “Đứa bé là của anh hay của hắn?” Bởi vì là khán giả trung thành nhất, nên Vệ Thần mới nắm bắt mọi thứ nhanh như vậy, hắn cũng là người hiểu rõ Duệ Húc. “Hiện tại còn chưa biết, phải chờ xét nghiệm ADN.” “Nếu như đứa bé là của anh?” Vệ Thần nhíu mày, khóe môi nhếch lên có chút châm chọc, cho dù ở trên thương trường địa vị của Duệ Húc có cao cỡ nào, làm việc có tuyệt vời tới mức nào, cuối cùng vẫn không thoát khỏi bàn tay của cô gái đó. Chỉ vì một người đàn bà như vậy, đáng sao? “Tôi sẽ kết hôn với Trữ San, con tôi không có khả năng nhận người khác làm cha.” Duệ Húc lãnh đạm nói. “Nếu không phải của anh?” Vệ Thần xoay người ngồi trên ghế sa lon, ánh mắt sâu xa, dò xét hắn. Duệ Húc lại không nói gì, hay không muốn trả lời, cái này chỉ có mình hắn biết. “Tôi ly hôn rồi,” Duệ Húc đứng lên, cả người lộ vẻ cứng ngắc. “A, hiểu được, đây cũng là chuyện sớm hay muộn, cô ấy rời khỏi anh càng sớm thì càng tốt, may ra còn tìm được hạnh phúc,” trái tim Duệ Húc vì những lời này mà nhói đau, rời khỏi hắn, cô ấy thực sự sẽ tốt hơn sao? Hắn nhìn hai bàn tay mình, vẫn cảm giác được hởi thở của cô, bi thương tới nỗi tim của hắn cũng đau. Rất nhiều người phụ nữ nói yêu hắn, Trữ San cũng nói yêu hắn, vì sao hắn lại chỉ nhớ tới câu nói của cô nhất. Nặng nề, đè nén. “Nếu anh thấy không thoải mái, tôi sẽ đổi ngày họp, tôi nghĩ hiện tại anh cũng không có tâm trí để họp.” Vệ Thần đứng lên, đi ra ngoài, chuyện riêng tư không xử lý tốt, sớm hay muộn cũng phát điên, Duệ Húc là người, không phải đầu gỗ, cũng chẳng phải máy móc. “Không cần, giữ nguyên đi,” giọng nói Duệ Húc vang lên, Vệ Thần đi gần tới cửa, đứng lại, khẽ nhún vai, tùy hắn vậy. Cửa đóng lại, cả căn phòng lại chìm trong im lặng, sự im lặng khiến người khác ngạt thở, hắn nghe thấy tiếng hít thở của chính mình, nhìn ra bên ngoài, ánh mắt u ám tăm tối. Tô Lạc dùng chính số tiền mình có kiếm một căn nhà trọ nhỏ, cô phải sử dụng khoản tiền gửi, còn có số tiền lương khi làm việc ở tập đoàn Húc Nhật…, sau khi trả tiền thuê nhà cũng không còn bao nhiêu, cô cần phải tìm việc phải làm việc, cô ngồi trên chiếc giường nhỏ, hai tay ôm đầu gối. Sắc trời bên ngoài tối dần, nơi này là ngôi nhà mới của cô, cô hít hít cái mũi của mình, tự nói với mình, không thể khóc nữa, phải kiên cường lên. Cô cầm tờ báo đi tìm những công ty đang tuyển người, nhưng, tìm gần một ngày vẫn chưa tìm thấy việc thích hợp. Ngẫu nhiên, cô nhìn thấy một cửa hàng bán đồ trẻ con, bước chân không tự chủ đi thẳng tới, đứng ngoài tấm thủy tinh trong suốt, cô nhìn thấy rất nhiều bộ quần áo nhỏ xinh, đôi giày bé bé, ngón tay chạm vào tấm kính, mọi mệt mỏi đều biến mất, chỉ còn lại nụ cười. Thật là đáng yêu, đẹp quá, cô đưa tay sờ vào túi, những thứ đồ bên trong này, cái gì cô cũng không mua nổi. Không sao, cô sẽ kiếm tiền, cô tiếp tục cười, từ tấm kính phản chiếu bóng người mảnh khánh gầy yếu, nhưng trong đôi mắt lại lộ rõ tình cảm mẹ con sáng chói động lòng người.