Chương : 206
Khi cánh cửa cửa hàng mở ra, cô ngẩng đầu lên nhìn, sắc mặt tái đi, vội trốn sang một bên, cô nhìn thấy hai người, Duệ Húc và Trữ San, trên tay họ có rất nhiều túi đồ, túi lớn túi nhỏ đặt vào trong xe. Tô Lạc trốn ở một góc khuất, nhìn Duệ Húc cẩn thận đỡ lấy Trữ San, giống như cô ấy là một con búp bê bằng thủy tinh mỏng manh yếu ớt, cô nhìn thấy nụ cười trên gương mặt Trữ San, nụ cười thật hạnh phúc, còn có hắn… Cũng thật ôn nhu. Cô quay người lại, không muốn nhìn thấy người đàn ông đã làm tổn thương cô cả đời. “Húc, anh thật sự ly hôn sao?” Trữ San mừng thầm trong bụng, cô thật sự đã đuổi được cô ta rồi. “Uhm,” Duệ Húc khẽ gật đầu, không nói gì thêm, sớm hay muộn cũng phải ly hôn, chỉ là sớm hơn dự tính của hắn mà thôi, tất cả những chuyện giữ Tô Lạc và hắn đều đã chấm dứt, “Húc, cảm ơn anh, như vậy em có thể yên tâm rồi, con của chúng ta sẽ không trở thành con hoang.” Trữ San ôm eo Duệ Húc, ánh mắt thoáng hiện qua nét yên tâm, chỉ còn một chuyện, khiến cô mất ăn mất ngủ, chính là đứa bé trong bụng Tô Lạc, còn trong bụng cô vốn không có đứa bé nào cả. Cô cần phải xem xét lại, phải suy nghĩ một chút. Duệ Húc đưa Trữ San về, chiếc xe dừng lại trước nhà họ Ôn, ngước mắt lên nhìn, rất nhanh thôi, hắn sẽ có được tất cả những thứ hắn muốn, chỉ là hắn không biết, vì có được tất cả những thứ này, mà hắn đã mất đi những gì. Hắn lái xe đi vòng quanh, lại không biết mình muốn đi đâu, hắn cứ lái vòng vòng, rồi đi về chỗ mình ở. Mở cửa, một hành động rất bình thường, lại không biết vì sao, ngón tay hắn đặt trên nắm cửa có chút run rẩy, hắn khẽ nhíu mày, từ từ mở cửa ra, bên trong, không có bất kì âm thanh nào, thậm chí không còn tiếng hít thở của một người khác. “Tô Tử Lạc,” Hắn hét to một tiếng, không có bất kì tiếng trả lời, giống như lần trước, dường như nơi này, sớm đã không còn hơi thở của cô, giống như cô chưa bao giờ tới nơi này. Hắn đi vào, đột nhiên giật mạnh cửa tủ quần áo, quần áo bên trong tủ, toàn những quần áo hắn đã mua cho cô, những quần áo cũ cô không nỡ vứt đi đã không thấy, hắn vội vàng kéo ngăn kéo bàn ra, bên trong còn chiếc thẻ bạch kim, là hắn đưa cho cô, đến giờ vẫn mới nguyên, cô chưa bao giờ dùng tới nó dù chỉ một lần. Hắn nhắm mắt lại, cứ đứng đó thất thần ngơ ngẩn, cho tới khi chân hắn tê đi, hắn mới dùng sức đóng cửa phòng lại, cầm chìa khóa khóa căn phòng lại. Đem tất cả những gì ở nơi đó khóa lại. Hắn bước tới gần phòng mình, trong lúc này, trái tim hắn có cảm giác mệt mỏi. Trong bệnh viện, Tô Lạc nghe bác sĩ nói xong khẽ thở dài nhẹ nhõm, bác sĩ nói, đứa bé trong bụng cô rất tốt, tuy rằng có rất nhiều chuyện đã xảy ra, nhưng đứa bé vẫn rất kiên cường, luôn ở trong bụng cô. Ánh nắng ấm áp dừng lại trên gương mặt cô, cô khẽ ngẩng đầu lên, cuối cùng nụ cười tươi tắn cũng đã quay lại với cô, tuy rằng cô đơn, tuy rằng trái tim bị tổn thương, cô vẫn có dũng khí sống tiếp, vì có đứa bé, hi vọng của cuộc đời co. Cô rất thương, rất yêu nó… Cô không phát hiện, lúc này có một cô gái đứng ở xa nhìn cô với ánh mắt độc ác, ánh mắt như con rắn, híp híp lại. Tô Lạc cúi đầu, đi về phía trước, cô phải tìm việc làm, nếu không, cô không biết sẽ lấy gì mà sống tiếp. Một đôi giày cao gót tinh xảo xuất hiện trước mắt cô, cô dừng bước lại, ngẩng đầu, cả người khẽ cứng lại. Cô muốn đi qua Trữ San, lại bị chặn lại. “Tô Tử Lạc, mới có mấy ngày không gặp, lá gan cô lớn lên không ít nha.” Trữ San cười lạnh, ánh mắt xinh đẹp cực kì ác độc. Tô Lạc khẽ mím môi, không nói gì trước sự khiêu khích của Trữ San, cô chỉ muốn nhanh chóng rời đi, cô còn phải đi tìm việc. “Tô Tử Lạc, cô sống cũng khá tốt nhỉ,” Trữ San thấy Tô Lạc không nói gì, bước lại gần, Tô Lạc nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp bị bóp méo, lộ ra chút ghê tởm. “Cô Tề, tôi nghĩ chúng ta không có gì để nói cả, tôi không nợ cô cái gì,” Cô đã đem Duệ Húc trả lại cho cô ta, đem thân phận bà Lê trả lại cho cô ta, cô ta còn muốn gì nữa. Trữ San cười lạnh một tiếng, “Ai nói thế, Tô Tử Lạc, cô vẫn còn thiếu tôi một việc rất quan trọng,” tầm mắt Trữ San nhìn xuống bụng Tô Lạc, nơi đó có một đứa bé, còn Trữ San lại không có, cô không thể có người khác cũng đừng hòng có đơợc. “Cô muốn làm gì?” Tô Lạc theo bản năng đưa tay ôm bụng, cô chỉ có duy nhất đứa bé này. “Cô nghĩ rằng, tôi sẽ để cho chồng tôi có một đứa con hoang ở ngoài sao?” Khóe môi Trữ San nhếch lên, lạnh lùng, tàn ác. “Đứa bé là con tôi, không liên quan với mấy người, cô yên tâm, tôi sẽ rời khỏi nơi đây, không bao giờ trở về, cũng không bao giờ để Duệ Húc biết sự tồn tại của nó.” Tô Lạc lùi về phía sau mấy bước, không hiểu, cô đã nhường cho cô ấy tất cả rồi, vì sao cô ấy không chịu buông tha cho cô. “Không liên quan sao? Tôi không thể để nó được sinh ra.” Trữ San bước lên, đưa tay kéo mạnh tay Tô Lạc. Tô Lạc sợ hãi, lúc này Trữ San giống như mọt con quỷ hút máu, ăn thịt người, muốn giết chết cô, giết chết đứa con của cô. “Buông… Tề Trữ San.” cô dùng sức giãy dụa, Trữ San mỉm cười, ngón tay buông lỏng, Tô Lạc theo bản năng đẩy tay Trữ San ra, muốn chạy đi, lại không ngờ, Trữ San lảo đảo ngã về phía sau, cười lạnh, một nụ cười cực kì độc ác. “A, con của tôi…” Một tiếng hét lên trong không khí, Tô Lạc cảm giác một trận gió lạnh thổi qua người. “Trữ San, Trữ San, em làm sao vậy…” Duệ Hục vội vàng chạy tới ôm lấy Trữ San vào lòng, Trữ San đưa tay ôm bụng, “Húc, bụng em đau quá, đứa bé, còn của em,” Trữ San sợ hãi kêu lên, trong ánh mắt đầy sự hoảng loạn.