Chương 2: Li hôn
Công - chồng cũ của Hoài An đi phía sau lưng cô, từng bậc thang trước Toà án trở nên dài vô tận và đầy chông chênh. Công muốn bước nhanh nhưng lại sợ đối diện với Hoài An, đối diện với đôi mắt đẫm lệ, thật lòng anh không nỡ.
Hoài An nán lại, nhìn chồng lần cuối. Dáng vẻ thư sinh đầy đặn của Công nay lều khều, tiều tụy nom như xác sống. Hoài An xót lắm. Sau bao tháng không gặp, nhìn Công trông thảm hại thật sự.
Quả nhiên! Tình yêu là thứ gì đó khó định nghĩa nhất trên đời, không biết nó bắt đầu từ đâu nhưng nó có thể biến con người ta trở nên đẹp đẽ, kiêu hãnh và cũng có thể làm con người ta thân tàn ma dại.
Công và Hoài An còn yêu nhau lắm. Chỉ có yêu mới tự đày đọa bản thân hết ngày này qua ngày khác mà thôi.
Đôi khi Hoài An tự nhũ hay là cho Công cơ hội để sửa sai lầm, song cái thai trong bụng Lan ngày một lớn, là giọt máu của Công, là huyết thống dòng họ Trần, là một sinh linh vô tội. Liệu rằng quay lại cô có gạt phăng được quá khứ để tiếp tục hạnh phúc hay không? Còn đứa bé kia thì sao? Sẽ như thế nào khi bị cô tước đoạt đi người cha của nó. Ngoài sự cao thượng ngu ngốc ấy ra, Hoài An khi biết mình bị phản bội chỉ đành gồng mình lên thể hiện sự mạnh mẽ, cô không còn biết cách nào khác nữa để giữ tình yêu của mình. Nó thuộc về bản năng của con người cô rồi. Thà cô kiên quyết bỏ chồng còn hơn đánh ghen, tranh giành với người phụ nữ khác - điều mà cô không làm được.
Hai người im lặng nhìn nhau rất lâu. Không gian xung quanh chợt tĩnh lặng tới lạ thường như không hề có tiếng xe cộ, tiếng chim hót, tiếng người ra rả thường ngày. Họ như đang ở một nơi của riêng họ. Nơi mà tâm hồn có lẽ bình yên nhất để có thể hiểu thấu lòng mình và cũng là nơi nói chuyện bằng ánh mắt.
- Anh có muốn nói gì với em không? - Hoài An hỏi.
Công nhìn Hoài An, đôi mắt như chất chứa bao nỗi niềm, uất ức có, trách than có,... trong suốt thời gian không gặp cô, anh chỉ chờ lời này thôi để được nói hết tất cả cho cô hiểu. Nói toẹt về cái đêm anh ngủ với Lan là do bị gài chứ không phải tự nguyện. Nói về sự cố gắng giấu nhẹm mọi thứ để tự xử lý êm thấm nhưng Lan bất ngờ tuyên bố có bầu và còn đến tìm gặp mẹ của anh. Muốn nói toẹt ra anh còn yêu cô lắm, yêu bữa cơm, yêu cách cô chăm nom chồng và còn yêu những khoảnh khắc hai vợ hòa quyện vào làm một. Nhưng rồi Công nghĩ đi nghĩ lại, giấy tờ cũng đã xong, nói ra liệu có thay đổi được tình hình hay không trong khi người làm mọi chuyện đi đến hồi kết không ai khác ngoài anh kia chứ. Anh có nói Hoài An cũng cho rằng anh là kẻ khốn nạn mà thôi. Mà anh là kẻ khốn nạn thật. Làm gì có người đàn ông nào yêu vợ lại có thể hôn, là tình với người phụ nữ khác. Nghĩ đến đó, mắt Công rưng rưng.
- Anh xin lỗi em rất nhiều!
- Chỉ vậy thôi sao! Sau bao nhiêu tổn thương anh mang đến cho em, anh chỉ nói được ba từ đấy với em thôi sao?
- Anh thực sự không biết nên nói gì nữa. Mọi chuyện không phải đã như ý em muốn rồi sao?
- À! Đứng rồi! Em quên mất bây giờ chúng ta không còn là gì của nhau nữa. Anh bảo trọng nhé!
Hoài An kìm nén cảm xúc, bước nhanh xuống bậc thang còn lại rồi lẫn trong dòng người đằng xa. Không thấy Công nữa, lúc đó cô mới bật khóc, nước mắt hoà cùng nước mưa. Tưởng chừng ánh mắt của Công chứa đựng những điều Hoài An nghi vấn trong đầu hóa ra thật đau đớn khi nghe câu "anh xin lỗi". Nó là lời thừa nhận của một người đàn ông đã cạn tình. Như hàng vạn nhát dao găm vào lồng ngực người phụ nữ yếu đuối. Do Công phũ phàng hay do cô tự thêu dệt nên lời xin lỗi trở thành câu từ gây hụt hẫng nhất, đau đớn nhất.
Đêm đó, Hoài An ngồi như tượng trên ban công. Cô chợt nhớ lại khoảng thời gian kể từ khi Lan xuất hiện. Đó là đêm sinh nhật Công, cô chuẩn bị bàn tiệc thịnh soạn, mặc chiếc váy ngủ ren mỏng tan mà bây giờ cô chỉ nhìn thôi cũng không thể lý giải được động lực nào khiến cô mặc nó, có lẽ với hy vọng tạo hưng phấn cho chồng mà chị dâu hướng dẫn để dễ đậu thai nên cô mặc kệ ngượng ngùng để ướm nó. Cũng đêm đó, Công chưa về nhà sau mười giờ tối và linh cảm của người phụ nữ mách bảo, cô gọi cho anh hàng chục cuộc điện thoại sau đó. Công về nhà trong tình trạng say khướt, bên cạnh có Lan dìu anh vào nhà. Từ đó Công luôn có dấu hiệu lạ, hay giật mình khi nghe điện thoại, đầu óc hay để đi đâu. Nhưng anh luôn về nhà đúng giờ, vẫn yêu chiều vợ hết mực làm Hoài An không mảy may nghi ngờ. Rồi câu chuyện của Lan và Công được phơi bày, câu chuyện của người chồng cô hết mực tin tưởng, yêu thương. Cô như chết lặng. Trái tim vị vỡ vụn ra như bọt bong bóng xà phòng.
Bây giờ ngẫm lại, họ - những kẻ phản bội đã có những đêm vụng trộm, đã có những lần hẹn hò trước khi bị phát hiện. Thật kinh tởm khi anh ta vừa làm tình với người phụ nữ khác xong vẫn cố hết sức lực yêu vợ để không bị nghi ngờ. Tự nhiên, Hoài An thấy mình thật ngốc khi tin vào người phụ bạc kia. Nước mắt cô tự động tuông ra, chảy vào miệng, có vị đắng chát.
"Những thứ của người giả dối đều là giả dối" Hoài An thoáng nghĩ thế rồi hành động như một kẻ mộng du, cô đem tất cả các món đồ Công từng tặng cho cô ra đốt. Ngọn lửa bùng lên. Những lá thư tay chữ viết nghệch ngoạc, gấu bông, ảnh cưới,... dần tan theo làn khói.
"Giải thoát rồi! Tất cả giải thoát rồi!". Hoài An cười, nụ cười man dại của kẻ điên đầy uất hận bên ánh lửa cháy rực trong đêm.
Cuối cùng, chia tay có ai vui bao giờ!
Hoài An nán lại, nhìn chồng lần cuối. Dáng vẻ thư sinh đầy đặn của Công nay lều khều, tiều tụy nom như xác sống. Hoài An xót lắm. Sau bao tháng không gặp, nhìn Công trông thảm hại thật sự.
Quả nhiên! Tình yêu là thứ gì đó khó định nghĩa nhất trên đời, không biết nó bắt đầu từ đâu nhưng nó có thể biến con người ta trở nên đẹp đẽ, kiêu hãnh và cũng có thể làm con người ta thân tàn ma dại.
Công và Hoài An còn yêu nhau lắm. Chỉ có yêu mới tự đày đọa bản thân hết ngày này qua ngày khác mà thôi.
Đôi khi Hoài An tự nhũ hay là cho Công cơ hội để sửa sai lầm, song cái thai trong bụng Lan ngày một lớn, là giọt máu của Công, là huyết thống dòng họ Trần, là một sinh linh vô tội. Liệu rằng quay lại cô có gạt phăng được quá khứ để tiếp tục hạnh phúc hay không? Còn đứa bé kia thì sao? Sẽ như thế nào khi bị cô tước đoạt đi người cha của nó. Ngoài sự cao thượng ngu ngốc ấy ra, Hoài An khi biết mình bị phản bội chỉ đành gồng mình lên thể hiện sự mạnh mẽ, cô không còn biết cách nào khác nữa để giữ tình yêu của mình. Nó thuộc về bản năng của con người cô rồi. Thà cô kiên quyết bỏ chồng còn hơn đánh ghen, tranh giành với người phụ nữ khác - điều mà cô không làm được.
Hai người im lặng nhìn nhau rất lâu. Không gian xung quanh chợt tĩnh lặng tới lạ thường như không hề có tiếng xe cộ, tiếng chim hót, tiếng người ra rả thường ngày. Họ như đang ở một nơi của riêng họ. Nơi mà tâm hồn có lẽ bình yên nhất để có thể hiểu thấu lòng mình và cũng là nơi nói chuyện bằng ánh mắt.
- Anh có muốn nói gì với em không? - Hoài An hỏi.
Công nhìn Hoài An, đôi mắt như chất chứa bao nỗi niềm, uất ức có, trách than có,... trong suốt thời gian không gặp cô, anh chỉ chờ lời này thôi để được nói hết tất cả cho cô hiểu. Nói toẹt về cái đêm anh ngủ với Lan là do bị gài chứ không phải tự nguyện. Nói về sự cố gắng giấu nhẹm mọi thứ để tự xử lý êm thấm nhưng Lan bất ngờ tuyên bố có bầu và còn đến tìm gặp mẹ của anh. Muốn nói toẹt ra anh còn yêu cô lắm, yêu bữa cơm, yêu cách cô chăm nom chồng và còn yêu những khoảnh khắc hai vợ hòa quyện vào làm một. Nhưng rồi Công nghĩ đi nghĩ lại, giấy tờ cũng đã xong, nói ra liệu có thay đổi được tình hình hay không trong khi người làm mọi chuyện đi đến hồi kết không ai khác ngoài anh kia chứ. Anh có nói Hoài An cũng cho rằng anh là kẻ khốn nạn mà thôi. Mà anh là kẻ khốn nạn thật. Làm gì có người đàn ông nào yêu vợ lại có thể hôn, là tình với người phụ nữ khác. Nghĩ đến đó, mắt Công rưng rưng.
- Anh xin lỗi em rất nhiều!
- Chỉ vậy thôi sao! Sau bao nhiêu tổn thương anh mang đến cho em, anh chỉ nói được ba từ đấy với em thôi sao?
- Anh thực sự không biết nên nói gì nữa. Mọi chuyện không phải đã như ý em muốn rồi sao?
- À! Đứng rồi! Em quên mất bây giờ chúng ta không còn là gì của nhau nữa. Anh bảo trọng nhé!
Hoài An kìm nén cảm xúc, bước nhanh xuống bậc thang còn lại rồi lẫn trong dòng người đằng xa. Không thấy Công nữa, lúc đó cô mới bật khóc, nước mắt hoà cùng nước mưa. Tưởng chừng ánh mắt của Công chứa đựng những điều Hoài An nghi vấn trong đầu hóa ra thật đau đớn khi nghe câu "anh xin lỗi". Nó là lời thừa nhận của một người đàn ông đã cạn tình. Như hàng vạn nhát dao găm vào lồng ngực người phụ nữ yếu đuối. Do Công phũ phàng hay do cô tự thêu dệt nên lời xin lỗi trở thành câu từ gây hụt hẫng nhất, đau đớn nhất.
Đêm đó, Hoài An ngồi như tượng trên ban công. Cô chợt nhớ lại khoảng thời gian kể từ khi Lan xuất hiện. Đó là đêm sinh nhật Công, cô chuẩn bị bàn tiệc thịnh soạn, mặc chiếc váy ngủ ren mỏng tan mà bây giờ cô chỉ nhìn thôi cũng không thể lý giải được động lực nào khiến cô mặc nó, có lẽ với hy vọng tạo hưng phấn cho chồng mà chị dâu hướng dẫn để dễ đậu thai nên cô mặc kệ ngượng ngùng để ướm nó. Cũng đêm đó, Công chưa về nhà sau mười giờ tối và linh cảm của người phụ nữ mách bảo, cô gọi cho anh hàng chục cuộc điện thoại sau đó. Công về nhà trong tình trạng say khướt, bên cạnh có Lan dìu anh vào nhà. Từ đó Công luôn có dấu hiệu lạ, hay giật mình khi nghe điện thoại, đầu óc hay để đi đâu. Nhưng anh luôn về nhà đúng giờ, vẫn yêu chiều vợ hết mực làm Hoài An không mảy may nghi ngờ. Rồi câu chuyện của Lan và Công được phơi bày, câu chuyện của người chồng cô hết mực tin tưởng, yêu thương. Cô như chết lặng. Trái tim vị vỡ vụn ra như bọt bong bóng xà phòng.
Bây giờ ngẫm lại, họ - những kẻ phản bội đã có những đêm vụng trộm, đã có những lần hẹn hò trước khi bị phát hiện. Thật kinh tởm khi anh ta vừa làm tình với người phụ nữ khác xong vẫn cố hết sức lực yêu vợ để không bị nghi ngờ. Tự nhiên, Hoài An thấy mình thật ngốc khi tin vào người phụ bạc kia. Nước mắt cô tự động tuông ra, chảy vào miệng, có vị đắng chát.
"Những thứ của người giả dối đều là giả dối" Hoài An thoáng nghĩ thế rồi hành động như một kẻ mộng du, cô đem tất cả các món đồ Công từng tặng cho cô ra đốt. Ngọn lửa bùng lên. Những lá thư tay chữ viết nghệch ngoạc, gấu bông, ảnh cưới,... dần tan theo làn khói.
"Giải thoát rồi! Tất cả giải thoát rồi!". Hoài An cười, nụ cười man dại của kẻ điên đầy uất hận bên ánh lửa cháy rực trong đêm.
Cuối cùng, chia tay có ai vui bao giờ!