Chương 4: Xác định trái tim muốn gì
Adam trằn trọc. Mắt đăm đăm nhìn trần nhà. Rốt cuộc anh muốn gì? Mục đích anh đi nửa vòng Trái đất tìm người trong mơ để làm gì? Tất nhiên anh tin rằng đó là tín hiệu Chúa gửi cho anh, hoặc theo như anh hiểu về đạo Phật, đó có thể là một dạng tiềm thức của kiếp trước. Anh gặp được Hoài An, thỏa mãn cảm xúc ban đầu, thỏa mãn sự tò mò bấy lâu. Rằng người phụ nữ kia ấy có thật. Song sau niềm vui đó là cảm giác đầy chống chếnh, do dự. Toàn bộ những diễn biến đan xen tạo thành một cảm xúc hỗn tạp, khó phân định trong lòng Adam. Thế rồi, Adam luôn tránh mặt Hoài An hết sức có thể. Hoài An cũng ngờ ngợ ra sự lẩn tránh của anh đối với cô. Lâu lâu Hoài An cũng hỏi dò mọi người, có ai biết nguyên nhân Adam cư xử như thế. Nhưng chả ai biết. Ai cũng bận bịu với thời gian của họ nên chẳng ai quan tâm chuyện của ai. Nhiều lần như thế, Hoài An cũng ngại mà khép mình.
Không thể trách Adam được, bởi anh thực sự không thể hiểu chính mình. Có một bí ẩn nào đó mà anh không thể lý giải, nó lẩn quẩn trong đầu. Nếu có một lời khuyên, có thể nó sẽ giúp anh giải thoát cho chính mình. Thật buồn! Ở đây, anh không có ai thân thích để chia sẻ. Những khi rối bời, anh chỉ biết chạy bộ vòng quanh bồn hoa trong thị trấn.
Hôm khai giảng, mọi người ăn tối cùng nhau trong bếp, thực chất đây là phòng học, sau dần ít học sinh nên phòng bỏ không. Từ khi Hoài An lên X, thấy giáo viên nam suốt ngày ăn cơm quán nên bèn xin thầy hiệu trưởng cho phép sử dụng phòng để nấu ăn. Ban đầu có mỗi cái bếp ga, vài cái xoong, cái rổ. Sau có thêm tủ lạnh và vài vật dụng khác.
Thầy hiệu trưởng Dũng, là người sống cùng X từ khi nó được đặt tên, thầy vỗ vai Adam bảo: “Đam này, cậu chưa lập gia dình đúng không? Ở đây có cô Mai, cô An chưa lấy chồng! Có cô Kiều thì kiếm thêm chồng hai. Cậu tìm hiểu xem hợp ý cô nào. Tôi làm mai cho cô đấy. Gì chứ chỉ có vợ Việt Nam là tuyệt nhất thôi!” Adam ngượng ngùng, hai má nổi đốm đỏ li ti như bị phát ban. Trong tình huống này, đầu Adam chợt nhảy chữ, anh kể cho mọi người nghe về giấc mơ lặp đi lặp lại trong nhiều năm khi anh còn ở Mĩ. Quả thật, mọi người trong bàn đều chăm chú lắng nghe giống như mấy đứa trẻ Việt, ngồi tụm lại nghe bà kể chuyện ngày xửa ngày xưa.
Mai chợt cắt ngang.
- Anh sang Việt Nam là để tìm người con gái đấy à?
- Vâng! Tôi muốn chứng minh giấc mơ tôi có xảy ra thật hay không.
- Vậy anh đã tìm được người đó chưa?
Adam lưỡng lự. Anh nhìn về phía Hoài An, người con gái có gương mặt kiều diễm chính là cô gái trong giấc mơ của anh. Phải nói làm sao nhỉ. Adam ậm ờ. "Tôi đã tìm ra cô ấy nhưng chưa biết mởlời thế nào". Thầy Dũng "Ồ" lên một tiếng. Có lẽ câu chuyện của Adam làm thầy nhớ lại câu chuyện của mình. Thầy đứng lên mời Adam một ly bia, sau đó trầm ngâm, đôi mắt đượm buồn. Thầy kể:
"Thầy công tác ở đây hơn 30 năm, từ thời X vừa tách huyện. Các em biết không, ngày xưa vào mùa mưa, muốn lên được trên này phải đi qua một con suối nay người ta làm cầu bắt ngang qua rồi, thầy và một số người khác phải bỏ xe lại trong rẫy keo của người dân, lội bộ sang bên kia". Thầy Dũng ngưng lại, rít một hơi thuốc dài. Gương mặt khắc khổ nhòa đi trong làn khói đục. Thầy nhớ lại, cảm giác như bàn chân đang chạm vào mặt đá đầy rêu xanh. Nước dưới chân chảy xiết tung bọt trắng xóa. Thầy đi trước, còn người thầy yêu đi theo sau. Cách nhau có hai bước chân, mặt đá trơn làm cô trượt ngã, thầy đưa tay kéo cô về mà không kịp. Cô bị đập đầu vào đá, hôn mê sâu mấy tháng trời. Nhớ lại, thầy khẽ rùng mình.
"Cuộc đời khó nói trước lắm các em. Nếu thầy tin vào giấc mơ của mình giống như Đam bây giờ. Thầy đã không mất đi người con gái thầy yêu. Nhưng chắc có lẽ mọi chuyện xảy ra như thể được sắp đặt cả rồi. Chỉ tiếc, cô ấy mất khi còn quá trẻ, mang trong mình đầy hoài bão và khát vọng thanh xuân."
Thầy lại rít thuốc. Mỗi khi điếu thuốc rực lên lại soi rõ đôi mắt buồn thăm thẳm.
"Nói ra người ta bảo mình không có lập trường chính trị, Đảng viên mà lại mê tín,... nhưng chính thầy là nhân chứng sống, là người không bao giờ tin vào chuyện tâm linh, sau này có những sự việc xảy ra, dù muốn không tin cũng không được" Thầy cười nhạt, vỗ vai Adam, bảo: "Con người chỉ là hạt cát trong vũ trụ, có thể chúng ta chứng
minh ra định luật này, định luật kia nhưng chưa bao giờ hiểu hết về nó. Bởi vậy có ông bác học nào lý giải được về tâm linh đâu. Nhưng thầy khuyên em, nếu đã tìm thấy cô gái trong giấc mơ của em, tức cô ấy phải có liên quan đến cuộc đời của em. Hãy cố gắng gửi tín hiệu đến họ thì em mới thực sự có câu trả lời"
Tối đó, Adam nằm trên giường, anh suy nghĩ về câu nói của thầy Dũng. Bất chợt có tiếng gió rít qua kẽ cửa, sấm rền to. Có lẽ trời sắp mưa. Ở vùng X này, mưa là chuyện bình thường nhưng trường nằm dưới vùng trũng, phòng ấp lại cũ kỹ nên mưa lớn dễ bị dột và thấm nước ngược vào trong. Adam đi kiểm tra một vòng quanh lớp học rồi đến khu nhà xe. Ánh sáng man dại mỗi khi sấm chớp xuất hiện, lóe sáng, soi rõ từng ngóc ngách. Adam nhìn thấy Hoài An đang cặm cuội buộc cố định bốn góc tấm ni-lông vào hàng rào để che cho đám cải vừa mới nhú.
- Để anh phụ em! - Adam chạy đến bên Hoài An.
- Em buộc xong rồi! Mình vào trong thôi kẻo mưa.
Adam không thể hình dung lần đối mặt này, ở cự li rất gần, trái tim anh đang đập loạn xạ. To và vang trong lồng ngực. Cuối cùng anh cũng hiểu mình, từ sâu thẳm tâm trí, anh muốn đi tìm giấc mơ bởi người phụ nữ ấy chính là định mệnh của đời anh.
Không thể trách Adam được, bởi anh thực sự không thể hiểu chính mình. Có một bí ẩn nào đó mà anh không thể lý giải, nó lẩn quẩn trong đầu. Nếu có một lời khuyên, có thể nó sẽ giúp anh giải thoát cho chính mình. Thật buồn! Ở đây, anh không có ai thân thích để chia sẻ. Những khi rối bời, anh chỉ biết chạy bộ vòng quanh bồn hoa trong thị trấn.
Hôm khai giảng, mọi người ăn tối cùng nhau trong bếp, thực chất đây là phòng học, sau dần ít học sinh nên phòng bỏ không. Từ khi Hoài An lên X, thấy giáo viên nam suốt ngày ăn cơm quán nên bèn xin thầy hiệu trưởng cho phép sử dụng phòng để nấu ăn. Ban đầu có mỗi cái bếp ga, vài cái xoong, cái rổ. Sau có thêm tủ lạnh và vài vật dụng khác.
Thầy hiệu trưởng Dũng, là người sống cùng X từ khi nó được đặt tên, thầy vỗ vai Adam bảo: “Đam này, cậu chưa lập gia dình đúng không? Ở đây có cô Mai, cô An chưa lấy chồng! Có cô Kiều thì kiếm thêm chồng hai. Cậu tìm hiểu xem hợp ý cô nào. Tôi làm mai cho cô đấy. Gì chứ chỉ có vợ Việt Nam là tuyệt nhất thôi!” Adam ngượng ngùng, hai má nổi đốm đỏ li ti như bị phát ban. Trong tình huống này, đầu Adam chợt nhảy chữ, anh kể cho mọi người nghe về giấc mơ lặp đi lặp lại trong nhiều năm khi anh còn ở Mĩ. Quả thật, mọi người trong bàn đều chăm chú lắng nghe giống như mấy đứa trẻ Việt, ngồi tụm lại nghe bà kể chuyện ngày xửa ngày xưa.
Mai chợt cắt ngang.
- Anh sang Việt Nam là để tìm người con gái đấy à?
- Vâng! Tôi muốn chứng minh giấc mơ tôi có xảy ra thật hay không.
- Vậy anh đã tìm được người đó chưa?
Adam lưỡng lự. Anh nhìn về phía Hoài An, người con gái có gương mặt kiều diễm chính là cô gái trong giấc mơ của anh. Phải nói làm sao nhỉ. Adam ậm ờ. "Tôi đã tìm ra cô ấy nhưng chưa biết mởlời thế nào". Thầy Dũng "Ồ" lên một tiếng. Có lẽ câu chuyện của Adam làm thầy nhớ lại câu chuyện của mình. Thầy đứng lên mời Adam một ly bia, sau đó trầm ngâm, đôi mắt đượm buồn. Thầy kể:
"Thầy công tác ở đây hơn 30 năm, từ thời X vừa tách huyện. Các em biết không, ngày xưa vào mùa mưa, muốn lên được trên này phải đi qua một con suối nay người ta làm cầu bắt ngang qua rồi, thầy và một số người khác phải bỏ xe lại trong rẫy keo của người dân, lội bộ sang bên kia". Thầy Dũng ngưng lại, rít một hơi thuốc dài. Gương mặt khắc khổ nhòa đi trong làn khói đục. Thầy nhớ lại, cảm giác như bàn chân đang chạm vào mặt đá đầy rêu xanh. Nước dưới chân chảy xiết tung bọt trắng xóa. Thầy đi trước, còn người thầy yêu đi theo sau. Cách nhau có hai bước chân, mặt đá trơn làm cô trượt ngã, thầy đưa tay kéo cô về mà không kịp. Cô bị đập đầu vào đá, hôn mê sâu mấy tháng trời. Nhớ lại, thầy khẽ rùng mình.
"Cuộc đời khó nói trước lắm các em. Nếu thầy tin vào giấc mơ của mình giống như Đam bây giờ. Thầy đã không mất đi người con gái thầy yêu. Nhưng chắc có lẽ mọi chuyện xảy ra như thể được sắp đặt cả rồi. Chỉ tiếc, cô ấy mất khi còn quá trẻ, mang trong mình đầy hoài bão và khát vọng thanh xuân."
Thầy lại rít thuốc. Mỗi khi điếu thuốc rực lên lại soi rõ đôi mắt buồn thăm thẳm.
"Nói ra người ta bảo mình không có lập trường chính trị, Đảng viên mà lại mê tín,... nhưng chính thầy là nhân chứng sống, là người không bao giờ tin vào chuyện tâm linh, sau này có những sự việc xảy ra, dù muốn không tin cũng không được" Thầy cười nhạt, vỗ vai Adam, bảo: "Con người chỉ là hạt cát trong vũ trụ, có thể chúng ta chứng
minh ra định luật này, định luật kia nhưng chưa bao giờ hiểu hết về nó. Bởi vậy có ông bác học nào lý giải được về tâm linh đâu. Nhưng thầy khuyên em, nếu đã tìm thấy cô gái trong giấc mơ của em, tức cô ấy phải có liên quan đến cuộc đời của em. Hãy cố gắng gửi tín hiệu đến họ thì em mới thực sự có câu trả lời"
Tối đó, Adam nằm trên giường, anh suy nghĩ về câu nói của thầy Dũng. Bất chợt có tiếng gió rít qua kẽ cửa, sấm rền to. Có lẽ trời sắp mưa. Ở vùng X này, mưa là chuyện bình thường nhưng trường nằm dưới vùng trũng, phòng ấp lại cũ kỹ nên mưa lớn dễ bị dột và thấm nước ngược vào trong. Adam đi kiểm tra một vòng quanh lớp học rồi đến khu nhà xe. Ánh sáng man dại mỗi khi sấm chớp xuất hiện, lóe sáng, soi rõ từng ngóc ngách. Adam nhìn thấy Hoài An đang cặm cuội buộc cố định bốn góc tấm ni-lông vào hàng rào để che cho đám cải vừa mới nhú.
- Để anh phụ em! - Adam chạy đến bên Hoài An.
- Em buộc xong rồi! Mình vào trong thôi kẻo mưa.
Adam không thể hình dung lần đối mặt này, ở cự li rất gần, trái tim anh đang đập loạn xạ. To và vang trong lồng ngực. Cuối cùng anh cũng hiểu mình, từ sâu thẳm tâm trí, anh muốn đi tìm giấc mơ bởi người phụ nữ ấy chính là định mệnh của đời anh.