Chương 24: Cũng đều là kẻ bất hạnh
Ngồi trong xe ánh mắt Bùi Doãn Hy luôn hướng ra bên ngoài như tìm kiếm thứ gì đó.
- Cô sao vậy.
- Không sao anh đừng để ý chỉ là tâm trạng hôm nay không được tốt.
Cô trả lời Bác Minh Vương Một cách đầy hời hợt, vẻ mặt lạnh tanh không cảm súc dường như câu nói vừa cất ra cũng chỉ là những lời nói qua loa cho có.
Bác Minh Vương nhìn Bùi Doãn Hy trầm ngâm rồi thở dài có lẽ hắn cũng hiểu cô lúc này cần có sự yên tĩnh. Cảnh vật mang tâm trạng cơn mưa như khoảng lặng gợi nỗi buồn.
Không khí trong xe yên ắng chẳng ai cất lên dù chỉ là một lời nói mỗi người làm một việc chẳng liên quan đến nhau ngồi ở đây như hai kẻ xa lạ có thân thuộc nhưng cũng chẳng phải quen.
Một lúc sau ánh mắt Bùi Doãn Hy có phần dao động mà trùng xuống khéo môi khẽ cười nhạt chứa vài phần trâm biếng có lẽ là cười chính bản thân mình một con người cố chấp ôm chấp niệm mãi chẳng thể quên. Vẫn luôn là vậy mỗi lúc có mưa đến ánh mắt lại không tự chủ được mà hướng ra làn mưa rơi tầm tã chỉ mong muốn một điều duy nhất có thể tìm kiếm bóng hình lẻ loi ấy trong mưa. Nhưng có lẽ là không thể cũng chỉ là một chấp niệm người đã đi sao còn có thể gặp.
Đầu hơi nghiêng sang một bên Bùi Doãn Hy quay lại nhìn Bác Minh Vương vẻ mặt vẫn đang nghiêm túc mà cầm tay lái.
- Bác Minh Vương tôi hỏi thiệt tại sao anh lại tốt với tôi đến vậy?
Nghe đến câu hỏi này Bác Minh Vương có phần sững người nếu nói đến là do công việc thì cũng không phải vì cách hành xử này của hắn đã vượt quá mức cho phép. Ở cô không hiểu sao hắn cảm thấy một cảm giác thân thuộc cũng như là… Nhìn thấy quá khứ của bản thân.
Trầm ngâm một lúc cuối cùng hắn cũng cất tiếng trả lời trong câu nói ấy chấp chứa nỗi buồn khó tả
- Tôi kể cho cô nghe một câu chuyện về một mảng tuổi thơ của đứa trẻ có cha có mẹ nhưng không có tình thân sống chết mặc do số.
Có lẽ là sẽ kì ảo vì những thứ tôi nói sau sẽ có phần khó tin nhưng cô không cần quan tâm cũng được vì tôi chỉ muốn nói chút thôi
- Vào rất lâu trước đó có lẽ là khoảng thời gian chưa thể tính được ngày có một đứa trẻ ra đời trên trời đột nhiên sảy ra dị tượng được người ta coi là điềm xấu. Đứa trẻ ấy sinh ra thân đã là kẻ mang tội mặc dù thân còn đỏ hỏn chưa mở mắt cất tiếng khóc trào đời.
- Đáng thương thay nó nào có tội tình chi đến cả cha mẹ cũng coi khinh hắt hủi thậm chí còn định vứt bỏ không thương tiếc vì sợ thân sẽ bị lây tội sinh ra một kẻ mang điềm. Có lẽ là còn chút lương tâm của máu mủ ruột thịt cuối cùng đứa bé ấy vẫn được giữ lại chỉ là sống chẳng có tí cảm súc gì là niềm vui.
- Gia đình cũng là hạng thượng cấp có của ăn của để người hầu chẳng thiếu hậu đãi có thừa. Ấy vậy mà tiểu thiếu gia lại sống còn thấp kém hơn cả kẻ hầu người hạ. Sinh ra không cảm nhận được cái gì là hơi ấm của cha mẹ chỉ có bàn tay thô ráp của bà vú bế bồng đưa thẳng đến nơi người hầu sinh sống thậm chí còn là ngôi nhà hoang không bóng người ghé đến.
- Đứa trẻ ấy sống trong căn nhà đó từ nhỏ đến khi trưởng thành hiếm khi thấy được mặt cha mẹ có khi còn không thể nhận ra. Họ chưa bao giờ đến thăm cậu dù chỉ là một lần dường như cậu là kẻ dư thừa chẳng đáng nhắc tới. Đã vậy thân phận cũng vô cùng thấp kém chỉ mang cái mác là tiểu thiếu gia nhưng sống còn không bằng mấy kẻ người hầu. Bị bắt nạt từ nhỏ đến lớn cũng chẳng ai bênh vực lúc đó cũng có tủi nhục nhưng cậu không hề trách móc bất cứ ai coi như tất cả là do mình tự thân chuốc lấy.
- Lên 7 Tuổi phụ mẫu có tin vui mẫu thân đứa trẻ ấy hạ sinh thành công một tiểu muội muội. Khác xa với cách đối xử với cậu tiểu muội được yêu chiều hết mực còn cậu là hoàn toàn ngược lại chẳng khác gì là đối lập hoàn toàn nhau. Vũ mẫu cũng chẳng còn đến nữa chỉ có mình đứa bé tự sinh tự diệt trong chính căn biệt phủ rộng lớn cỏ mọc um tùm. Mỗi ngày qua đi đều là một nỗ lực không hề nhỏ. Cũng là nhà của mình là nơi mình sinh ra nhưng cuối cùng cũng chỉ là người dưng nước lã.
Cũng không biết là thứ gì khiến hắn có nghị lực kiên trì sống đến vậy có lẽ là do một đứa trẻ đã quá lâu rồi chẳng thể thể nhớ tên. Đứa bé ấy có thể nhớ toàn bộ mọi người chỉ riêng cô gái năm nào cho dù có cố đến mấy vẫn chẳng thể nhớ ra đến cả hình bóng cũng vậy quên hết tất cả không còn mảnh vụn gì còn xót lại
Chỉ biết duy nhất một điều hắn nhớ mãi có người năm đó mới có hắn của bây giờ…
Bác Minh Vương ngưng lại quay sang nhìn Bùi Doãn Hy sâu thẳm trong đôi đồng tử đen ấy chứa cả bể trầm lặng. Quả nhiên vẫn là nói ra rồi nhưng như vậy cũng tốt với đi gánh nặng bớt phần nào
Ở đây ai cũng là người như nhau đều là những đứa trẻ bất hạnh. Tình thân là thứ khó có thể dành lấy
- Cô sao vậy.
- Không sao anh đừng để ý chỉ là tâm trạng hôm nay không được tốt.
Cô trả lời Bác Minh Vương Một cách đầy hời hợt, vẻ mặt lạnh tanh không cảm súc dường như câu nói vừa cất ra cũng chỉ là những lời nói qua loa cho có.
Bác Minh Vương nhìn Bùi Doãn Hy trầm ngâm rồi thở dài có lẽ hắn cũng hiểu cô lúc này cần có sự yên tĩnh. Cảnh vật mang tâm trạng cơn mưa như khoảng lặng gợi nỗi buồn.
Không khí trong xe yên ắng chẳng ai cất lên dù chỉ là một lời nói mỗi người làm một việc chẳng liên quan đến nhau ngồi ở đây như hai kẻ xa lạ có thân thuộc nhưng cũng chẳng phải quen.
Một lúc sau ánh mắt Bùi Doãn Hy có phần dao động mà trùng xuống khéo môi khẽ cười nhạt chứa vài phần trâm biếng có lẽ là cười chính bản thân mình một con người cố chấp ôm chấp niệm mãi chẳng thể quên. Vẫn luôn là vậy mỗi lúc có mưa đến ánh mắt lại không tự chủ được mà hướng ra làn mưa rơi tầm tã chỉ mong muốn một điều duy nhất có thể tìm kiếm bóng hình lẻ loi ấy trong mưa. Nhưng có lẽ là không thể cũng chỉ là một chấp niệm người đã đi sao còn có thể gặp.
Đầu hơi nghiêng sang một bên Bùi Doãn Hy quay lại nhìn Bác Minh Vương vẻ mặt vẫn đang nghiêm túc mà cầm tay lái.
- Bác Minh Vương tôi hỏi thiệt tại sao anh lại tốt với tôi đến vậy?
Nghe đến câu hỏi này Bác Minh Vương có phần sững người nếu nói đến là do công việc thì cũng không phải vì cách hành xử này của hắn đã vượt quá mức cho phép. Ở cô không hiểu sao hắn cảm thấy một cảm giác thân thuộc cũng như là… Nhìn thấy quá khứ của bản thân.
Trầm ngâm một lúc cuối cùng hắn cũng cất tiếng trả lời trong câu nói ấy chấp chứa nỗi buồn khó tả
- Tôi kể cho cô nghe một câu chuyện về một mảng tuổi thơ của đứa trẻ có cha có mẹ nhưng không có tình thân sống chết mặc do số.
Có lẽ là sẽ kì ảo vì những thứ tôi nói sau sẽ có phần khó tin nhưng cô không cần quan tâm cũng được vì tôi chỉ muốn nói chút thôi
- Vào rất lâu trước đó có lẽ là khoảng thời gian chưa thể tính được ngày có một đứa trẻ ra đời trên trời đột nhiên sảy ra dị tượng được người ta coi là điềm xấu. Đứa trẻ ấy sinh ra thân đã là kẻ mang tội mặc dù thân còn đỏ hỏn chưa mở mắt cất tiếng khóc trào đời.
- Đáng thương thay nó nào có tội tình chi đến cả cha mẹ cũng coi khinh hắt hủi thậm chí còn định vứt bỏ không thương tiếc vì sợ thân sẽ bị lây tội sinh ra một kẻ mang điềm. Có lẽ là còn chút lương tâm của máu mủ ruột thịt cuối cùng đứa bé ấy vẫn được giữ lại chỉ là sống chẳng có tí cảm súc gì là niềm vui.
- Gia đình cũng là hạng thượng cấp có của ăn của để người hầu chẳng thiếu hậu đãi có thừa. Ấy vậy mà tiểu thiếu gia lại sống còn thấp kém hơn cả kẻ hầu người hạ. Sinh ra không cảm nhận được cái gì là hơi ấm của cha mẹ chỉ có bàn tay thô ráp của bà vú bế bồng đưa thẳng đến nơi người hầu sinh sống thậm chí còn là ngôi nhà hoang không bóng người ghé đến.
- Đứa trẻ ấy sống trong căn nhà đó từ nhỏ đến khi trưởng thành hiếm khi thấy được mặt cha mẹ có khi còn không thể nhận ra. Họ chưa bao giờ đến thăm cậu dù chỉ là một lần dường như cậu là kẻ dư thừa chẳng đáng nhắc tới. Đã vậy thân phận cũng vô cùng thấp kém chỉ mang cái mác là tiểu thiếu gia nhưng sống còn không bằng mấy kẻ người hầu. Bị bắt nạt từ nhỏ đến lớn cũng chẳng ai bênh vực lúc đó cũng có tủi nhục nhưng cậu không hề trách móc bất cứ ai coi như tất cả là do mình tự thân chuốc lấy.
- Lên 7 Tuổi phụ mẫu có tin vui mẫu thân đứa trẻ ấy hạ sinh thành công một tiểu muội muội. Khác xa với cách đối xử với cậu tiểu muội được yêu chiều hết mực còn cậu là hoàn toàn ngược lại chẳng khác gì là đối lập hoàn toàn nhau. Vũ mẫu cũng chẳng còn đến nữa chỉ có mình đứa bé tự sinh tự diệt trong chính căn biệt phủ rộng lớn cỏ mọc um tùm. Mỗi ngày qua đi đều là một nỗ lực không hề nhỏ. Cũng là nhà của mình là nơi mình sinh ra nhưng cuối cùng cũng chỉ là người dưng nước lã.
Cũng không biết là thứ gì khiến hắn có nghị lực kiên trì sống đến vậy có lẽ là do một đứa trẻ đã quá lâu rồi chẳng thể thể nhớ tên. Đứa bé ấy có thể nhớ toàn bộ mọi người chỉ riêng cô gái năm nào cho dù có cố đến mấy vẫn chẳng thể nhớ ra đến cả hình bóng cũng vậy quên hết tất cả không còn mảnh vụn gì còn xót lại
Chỉ biết duy nhất một điều hắn nhớ mãi có người năm đó mới có hắn của bây giờ…
Bác Minh Vương ngưng lại quay sang nhìn Bùi Doãn Hy sâu thẳm trong đôi đồng tử đen ấy chứa cả bể trầm lặng. Quả nhiên vẫn là nói ra rồi nhưng như vậy cũng tốt với đi gánh nặng bớt phần nào
Ở đây ai cũng là người như nhau đều là những đứa trẻ bất hạnh. Tình thân là thứ khó có thể dành lấy