Chương 12
"Khốn kiếp!" Hắn ta tức tối, đập luôn điện thoại xuống sàn nhà.
Đàn em của hắn cũng nhôn nhao hết cả lên, đứa nào cũng chen nhau hỏi đại ca của mình duy nhất có một câu:
"Đại ca làm sao đây? Đại ca, đại ca... "
Điều này đã chọc tức hắn. Hăn ta đập mạnh vào đầu từng đứa một rồi chửi lớn:
"Tụi mày có im đi không hả? Không tống được tiền thì bán quách cho xong! Sao tụi mày ngu thế?".
Bọn đàn em mới ngớ người ra, " Phải ha! Bán đi là xong mà!"
Bọn chúng hăng hái trở lại, đồng loạt chuyển dời ánh mắt thèm khát về phía Lý Y Nhiên. Cả người cô toát hết mồ hôi, não vẫn đang hoạt động hết công suất để tìm cách trốn thoát. Cơ mà phải nghĩ nhanh lên, nếu không cô sẽ thực sự bị bán đi mất.
Một nén nhan sau, bọn chúng tập hợp lại với nhau phân công chia việc, một đứa chuẩn bị xe, hai đứa đến cởi trói cho cô rồi dẫn ra bên ngoài. Không biết từ đâu đến, một phát súng bắn thủng lốp xe của bọn chúng. Làm tất cả phải sợ hãi né xa chiếc xe trốn vào trong căn nhà cũ.
Tên cầm đầu dù rất sợ hãi nhưng vẫn phải hét lớn: "Là thằng nào? Đừng có giả ma giả quỷ ở đây! Tao không sợ đâu nhá!"
Vừa dứt lời, một nhát súng bay sượt qua mặt hắn ta, tạo nên một vết xước nhỏ khiến hắn run rẩy quỳ luôn xuống đất.
"Đại ca, đại ca không sao chứ!" Bọn đàn em vội vàng ném cô cho một đứa canh chừng rồi chạy đến đỡ hắn ta đứng dậy.
Cánh cửa nhà gỗ bỗng chốc bị phá nát, từ trong khói bụi mờ mịt ấy xuất hiện một chàng trai. Cậu ta mặc áo bảo hộ màu đen, mái tóc vàng óng ánh dưới ánh nắng mặt trời khiến khuân mặt điển trai càng nổi bật hơn. Trong tay cậu cầm một khẩu súng nhỏ giống mấy khẩu của các viên cảnh sát hay dùng, hùng hổ chỉa súng về phía tên đang giữ Lý Y Nhiên.
"Thả cô ấy ra, nếu không thì đừng trách."
Lý Y Nhiên lờ mờ nhìn khuân mặt quen thuộc của anh mà phải thốt lên trong bất ngờ: "Quách Phong Cửu? Sao lại là anh?"
Hóa ra người đàn ông cầm súng đến cứu cô lại là Quách Phong Cửu, bạn trai của Lý Thảo Mai. Tên đại ca cũng chẳng nhường nhin gì, kêu đồng bọn lấy dao ra kề cổ Lý Y Nhiên.
"Sao hả? Muốn cô ta sống thì phải trả thù lao hai tỉ đấy!"
Quách Phong Cửu cười lớn, "Ha! Ha! Ha! Mấy người nghĩ lấy được tiền là trốn thoát được sao?"
Tiếng xe cảnh sát kêu lên inh ỏi khu vực bên ngoài căn nhà. Có vẻ nơi này đã bị bao vây, bọn chúng chẳng còn đường thoát nữa. Tên càm đầu vẫn giữ bình tĩnh mà nói tiếp:
"Nếu muốn cô ta sống thì phải để tụi tao rời khỏi đây an toàn!"
Quách Phong Cửu hạ súng xuống,
"Được thôi!"
Cảnh sát liền chuẩn bị một chiếc xe khác cho bọn chúng tẩu thoát. Tất cả đã lên xe an toàn, chỉ còn lại một tên đang giữ Lý Y Nhiên là chưa thể lên xe. Quách Phong Cửu ép hắn phải thả cô ra trước thì mới được rời đi khiến hắn nổi máu chó, kề dao sát cổ cô hơn.
"Tránh ra, tao phải lên xe trước, lỡ tao thả nhỏ này ra rồi m tặng tao nhát đạn thì sao?"
Câu này của hắn nói trúng ngay suy nghĩ của Quách Phong Cửu. Anh ta cười trừ, "Ha! Vậy lỡ tụi mày quay xe không thả cô ấy ra thì sao? Ai biết đâu được đúng không?"
Tên đại ca ngồi trên xe mà lo lắng không thôi nhưng vẫn phải bảo vệ đàn em của mình, "Bọn tao không bỉ ổi như thế! Đi ra khỏi đây tụi tao sẽ thả con nhỏ đó xuống, được chưa?"
Dù không muốn nhưng anh cũng phải đồng ý với điều kiện của bọn chúng. Chiếc xe rời đi với tốc độ nhanh chóng. Các xe cảnh sát cũng không dám đuổi theo vì sự an toàn của con tin. Chiếc xe của bọn chúng đi đến một con ngõ nhỏ không người rồi ném cô xuống xe, làm xong liền đạp ga chạy tiếp. Lý Y Nhiên bị chúng đẩy ngã xước hết tay chân, ở cổ cũng bị chảy máu. Cô mệt nhọc đứng dậy, cứt đứt dây trói ở tay và chân bằng con dao mà bọn chúng đã dùng để kề lên cổ cô.
Thoát khỏi sự trói buộc của sợi dây thừng, cô vươn vai vài cái rồi rời khỏi cái ngõ bẩn thỉu ấy. Cứ nghĩ rằng sẽ phải đi bộ về nhà, không ngờ Quách Phong Cửu đã lái xe đến đón cô một cách nhanh chóng. Anh ân cần cởi áo khoác của mình ra, khoác lên người cô.
"Mặc vào đi, trời đang lạnh lắm! Để tôi đưa cô đến bệnh viện."
Lý Y Nhiên cảm thấy hành động hôm nay của anh ta chả giống thường ngày một chút nào. Dù không tiếp xúc nhiều, nhưng mỗi lần gặp anh ta là lại y như rằng, nhìn cô với ánh mắt khinh bỉ. Vậy mà giờ lại hạ mình đi cứu cô sao? Anh ta sẽ được lợi gì từ cô cơ chứ?
Lý Y Nhiên chần chừ, không vội lên xe mà hỏi thẳng: "Tại sao lại cứu tôi? Không phải anh thích em gái tôi sao? Không sợ con bé ghen à?"
Quách Phong Cứu cũng đã lườm được trước câu hỏi này của cô. Anh mỉm cười một cách thân thiện mà đáp:
"Tôi và em ấy chia tay rồi! Cô biết mà, một diễn viên xuất sắc như tôi cần một thế lực ở đằng sau phụ trợ, vì vậy tôi mới cứu cô!"
Đàn em của hắn cũng nhôn nhao hết cả lên, đứa nào cũng chen nhau hỏi đại ca của mình duy nhất có một câu:
"Đại ca làm sao đây? Đại ca, đại ca... "
Điều này đã chọc tức hắn. Hăn ta đập mạnh vào đầu từng đứa một rồi chửi lớn:
"Tụi mày có im đi không hả? Không tống được tiền thì bán quách cho xong! Sao tụi mày ngu thế?".
Bọn đàn em mới ngớ người ra, " Phải ha! Bán đi là xong mà!"
Bọn chúng hăng hái trở lại, đồng loạt chuyển dời ánh mắt thèm khát về phía Lý Y Nhiên. Cả người cô toát hết mồ hôi, não vẫn đang hoạt động hết công suất để tìm cách trốn thoát. Cơ mà phải nghĩ nhanh lên, nếu không cô sẽ thực sự bị bán đi mất.
Một nén nhan sau, bọn chúng tập hợp lại với nhau phân công chia việc, một đứa chuẩn bị xe, hai đứa đến cởi trói cho cô rồi dẫn ra bên ngoài. Không biết từ đâu đến, một phát súng bắn thủng lốp xe của bọn chúng. Làm tất cả phải sợ hãi né xa chiếc xe trốn vào trong căn nhà cũ.
Tên cầm đầu dù rất sợ hãi nhưng vẫn phải hét lớn: "Là thằng nào? Đừng có giả ma giả quỷ ở đây! Tao không sợ đâu nhá!"
Vừa dứt lời, một nhát súng bay sượt qua mặt hắn ta, tạo nên một vết xước nhỏ khiến hắn run rẩy quỳ luôn xuống đất.
"Đại ca, đại ca không sao chứ!" Bọn đàn em vội vàng ném cô cho một đứa canh chừng rồi chạy đến đỡ hắn ta đứng dậy.
Cánh cửa nhà gỗ bỗng chốc bị phá nát, từ trong khói bụi mờ mịt ấy xuất hiện một chàng trai. Cậu ta mặc áo bảo hộ màu đen, mái tóc vàng óng ánh dưới ánh nắng mặt trời khiến khuân mặt điển trai càng nổi bật hơn. Trong tay cậu cầm một khẩu súng nhỏ giống mấy khẩu của các viên cảnh sát hay dùng, hùng hổ chỉa súng về phía tên đang giữ Lý Y Nhiên.
"Thả cô ấy ra, nếu không thì đừng trách."
Lý Y Nhiên lờ mờ nhìn khuân mặt quen thuộc của anh mà phải thốt lên trong bất ngờ: "Quách Phong Cửu? Sao lại là anh?"
Hóa ra người đàn ông cầm súng đến cứu cô lại là Quách Phong Cửu, bạn trai của Lý Thảo Mai. Tên đại ca cũng chẳng nhường nhin gì, kêu đồng bọn lấy dao ra kề cổ Lý Y Nhiên.
"Sao hả? Muốn cô ta sống thì phải trả thù lao hai tỉ đấy!"
Quách Phong Cửu cười lớn, "Ha! Ha! Ha! Mấy người nghĩ lấy được tiền là trốn thoát được sao?"
Tiếng xe cảnh sát kêu lên inh ỏi khu vực bên ngoài căn nhà. Có vẻ nơi này đã bị bao vây, bọn chúng chẳng còn đường thoát nữa. Tên càm đầu vẫn giữ bình tĩnh mà nói tiếp:
"Nếu muốn cô ta sống thì phải để tụi tao rời khỏi đây an toàn!"
Quách Phong Cửu hạ súng xuống,
"Được thôi!"
Cảnh sát liền chuẩn bị một chiếc xe khác cho bọn chúng tẩu thoát. Tất cả đã lên xe an toàn, chỉ còn lại một tên đang giữ Lý Y Nhiên là chưa thể lên xe. Quách Phong Cửu ép hắn phải thả cô ra trước thì mới được rời đi khiến hắn nổi máu chó, kề dao sát cổ cô hơn.
"Tránh ra, tao phải lên xe trước, lỡ tao thả nhỏ này ra rồi m tặng tao nhát đạn thì sao?"
Câu này của hắn nói trúng ngay suy nghĩ của Quách Phong Cửu. Anh ta cười trừ, "Ha! Vậy lỡ tụi mày quay xe không thả cô ấy ra thì sao? Ai biết đâu được đúng không?"
Tên đại ca ngồi trên xe mà lo lắng không thôi nhưng vẫn phải bảo vệ đàn em của mình, "Bọn tao không bỉ ổi như thế! Đi ra khỏi đây tụi tao sẽ thả con nhỏ đó xuống, được chưa?"
Dù không muốn nhưng anh cũng phải đồng ý với điều kiện của bọn chúng. Chiếc xe rời đi với tốc độ nhanh chóng. Các xe cảnh sát cũng không dám đuổi theo vì sự an toàn của con tin. Chiếc xe của bọn chúng đi đến một con ngõ nhỏ không người rồi ném cô xuống xe, làm xong liền đạp ga chạy tiếp. Lý Y Nhiên bị chúng đẩy ngã xước hết tay chân, ở cổ cũng bị chảy máu. Cô mệt nhọc đứng dậy, cứt đứt dây trói ở tay và chân bằng con dao mà bọn chúng đã dùng để kề lên cổ cô.
Thoát khỏi sự trói buộc của sợi dây thừng, cô vươn vai vài cái rồi rời khỏi cái ngõ bẩn thỉu ấy. Cứ nghĩ rằng sẽ phải đi bộ về nhà, không ngờ Quách Phong Cửu đã lái xe đến đón cô một cách nhanh chóng. Anh ân cần cởi áo khoác của mình ra, khoác lên người cô.
"Mặc vào đi, trời đang lạnh lắm! Để tôi đưa cô đến bệnh viện."
Lý Y Nhiên cảm thấy hành động hôm nay của anh ta chả giống thường ngày một chút nào. Dù không tiếp xúc nhiều, nhưng mỗi lần gặp anh ta là lại y như rằng, nhìn cô với ánh mắt khinh bỉ. Vậy mà giờ lại hạ mình đi cứu cô sao? Anh ta sẽ được lợi gì từ cô cơ chứ?
Lý Y Nhiên chần chừ, không vội lên xe mà hỏi thẳng: "Tại sao lại cứu tôi? Không phải anh thích em gái tôi sao? Không sợ con bé ghen à?"
Quách Phong Cứu cũng đã lườm được trước câu hỏi này của cô. Anh mỉm cười một cách thân thiện mà đáp:
"Tôi và em ấy chia tay rồi! Cô biết mà, một diễn viên xuất sắc như tôi cần một thế lực ở đằng sau phụ trợ, vì vậy tôi mới cứu cô!"