Chương 13
Lý Y Nhiên bật cười, “Dù anh có cứu tôi thì tôi cũng sẽ không giúp anh đâu! Bởi vì mỗi lần nhìn mặt anh là tôi lại thấy thật ghê tởm.”
Cô không phải là đồ ngốc dễ mắc lừa, tuy ngoài miệng anh ta nói những lời ngon ngọt như kiểu rất ủng hộ cô. Tuy nhiên, lòng người khó đoán, không ai có thể biết trong lòng một diễn viên như anh ta nghĩ gì cả. Anh ta đứng trên đỉnh cao của cuộc đời như ngày hôm nay không phải đã bước trên xác thịt của không biết bao nhiêu người hay sao? Thế nên, tốt nhất vẫn nên đề phòng mấy con nai già như anh ta thì hơn.
Quách Phong Cửu vô cùng tức tối khi cô chê nhan sắc khuynh nước khuynh thành khiến bao người mê mệt của anh. Nhưng vì đại nghiệp sau này của mình, anh ta quyết định nhường nhịn cô. Cố gắng diễn trọn vẹn vai diễn anh hùng của mình.
Anh ta thở dài một hơi rồi nói: “Dù cô có không tin tưởng tôi đi chăng nữa thì ít nhất cũng phải nghe lời của ba cô chứ.”
Trước khuân mặt bàng hoàng của cô, Quách Phong Cửu lấy từ trong túi ra một lá thư nhỏ, chất liệu giấy rất giống với tờ di chúc mà ba cô đã để lại. Anh đưa tờ giấy đó cho cô đọc, cô nhận lấy nó theo bản năng. Tên tờ giấy nhỏ đã sờn màu ấy là những dòng chữ mà ba cô đã viết gửi cho một người nào đó:
“Mong con có thể chăm sóc con gái ta, sát cánh bên nó mỗi khi có khó khăn và...thay ta bảo vệ nó nhé. Cảm ơn con.”
Lý Y Nhiên không thể tin nổi vào mắt mình, thực sự ba cô đã nhờ một tên lăng nhăng như Quách Phong Cửu chăm sóc cô sao? Khoan đã trên tờ giấy không hề viết tên người nhận cơ mà, vậy chắc chắn tờ giấy này không phải gửi cho tên ngáo đá đó rồi. Để khẳng định suy nghĩ của mìn, cô quay sang hỏi anh ta một cách nghiêm túc:
“Đây đúng là nét chữ của ba tôi, nhưng không có nghĩa nó là của anh. Nói thật đi, tờ giấy này là để gửi cho ai?”
Đối diện với ánh mắt nghiêm ngặt của co, anh ta không hề tỏ ra sợ hãi hay né tránh nó cả. Mà tự tin trả lời cô một cách đường hoàng: “Tất nhiên là gửi cho tôi rồi, sau hôm mai táng cho ba cô, tôi đã nhận được tờ giấy này ở trong hòm thư của mình.”
Lý Y Nhiên lại nhìn tờ giấy nhỏ thêm một lần nữa, trên đó có cả dấu ấn của nhà họ Lý, mà con dấu từ trước đến nay đều là cô cất giữ, khả năng bị người khác làm giả là không thể nào. Thêm cả nét bút độc đáo này của ba cô thì quả thật không có lời nào để cãi lại Quách Phong Cửu cả.
Cô cất tờ giấy đi, chấp nhận sự thật, “Được rồi, tôi tạm thời sẽ tin anh một lần, nếu anh có ý đồ giúp đỡ Lý Thảo Mai cướp đoạt tài sản của tôi thì đừng trách tại sao tôi vô tình.” Ánh mắt sắc bén của cô khiến anh ta cũng phải rén ngang.
Quách Phong Cửu đưa tay ra để đỡ cô lên xe đưa đến bệnh viện tri thương. Dù có chút do dự, nhưng cô vẫn quyết định nắm lấy tay của anh ta, chậm rãi đi lên xe. Một lúc sau, chiếc xe của anh đã dừng chân trước cửa bệnh viện. Cô nhìn cái bệnh viện mà thấy chán nản, cô chỉ vừa mới bước khỏi cái chốn ngột ngạt này tầm mười lăm phút thôi, mà giờ đã phải quay lại đấy rồi. Mong đây sẽ là lần cuối cùng cô bước chân tới nơi này.
Sau khi được bác sĩ băng bó lại các vết thương, cô phải ở lại hồi phục sức khoẻ thêm hai ngày nữa. Mọi việc đã đâu vào đó, chỉ có cái của nợ Quách Phong Tiêu là vẫn ngồi trước giường bệnh của cô mà thao thao bất tuyệt về mấy câu chuyện đời thường của cậu ta. Cô tức giận đuổi anh ta:
“Nè đừng có nói nữa, anh phiền quá đó. Bộ làm diễn viên nhàn lắm đúng không? Không về tập kịch bản đi, còn ở đây làm cái quái gì?”
“A, cuối cùng cô cũng chịu nói chuyện rồi, cứ tưởng cô bị tê thuốc nên bị câm luôn rồi chứ.” Tuy bị cô mắng xối xả, anh ta vẫn rất vui vẻ vì cô đã chịu nói chuyện với anh.
Lý Y Nhiên ném thẳng chiếc gối của mình vào mặt anh, “Anh mới bị câm đó, mau cút đi cho tôi còn ngủ.”
Quách Phong Cửu thấy thái độ của cô cáu hơn cả lúc nãy, bèn vội vàng nhặt chiếc gối đưa cho cô rồi cúi người rời đi. Nếu còn không đi nữa thì lần tới anh sẽ ăn phải một bạt tai hay đại loại một thứ gì đó nguy hiểm hơn. Tốt nhất là chạy trước để bảo toàn tính mạng và vẫn còn một việc nữa chưa giải quyết xong. Quách Phong Cửu cùng với vài thuộc hạ của mình đi đến khu ổ chuột. Xe của anh dừng chân trước một căn nhà nát, chuột dán bò xung quanh trông rất ghớm. Từ trong căn nhà đó, đám bắt cóc Lý Y Nhiên bước ra, cúi đầu sáu mươi độ, hai tay nắm lại với nhau thể hiện sự kính trọng đối với Quách Phong Cửu.
“Thiếu gia vừa nãy bọn tôi diễn không tệ đúng chứ? Có thể trả tiền công mà thiếu gia đã hứa với chúng tôi không?”
Cô không phải là đồ ngốc dễ mắc lừa, tuy ngoài miệng anh ta nói những lời ngon ngọt như kiểu rất ủng hộ cô. Tuy nhiên, lòng người khó đoán, không ai có thể biết trong lòng một diễn viên như anh ta nghĩ gì cả. Anh ta đứng trên đỉnh cao của cuộc đời như ngày hôm nay không phải đã bước trên xác thịt của không biết bao nhiêu người hay sao? Thế nên, tốt nhất vẫn nên đề phòng mấy con nai già như anh ta thì hơn.
Quách Phong Cửu vô cùng tức tối khi cô chê nhan sắc khuynh nước khuynh thành khiến bao người mê mệt của anh. Nhưng vì đại nghiệp sau này của mình, anh ta quyết định nhường nhịn cô. Cố gắng diễn trọn vẹn vai diễn anh hùng của mình.
Anh ta thở dài một hơi rồi nói: “Dù cô có không tin tưởng tôi đi chăng nữa thì ít nhất cũng phải nghe lời của ba cô chứ.”
Trước khuân mặt bàng hoàng của cô, Quách Phong Cửu lấy từ trong túi ra một lá thư nhỏ, chất liệu giấy rất giống với tờ di chúc mà ba cô đã để lại. Anh đưa tờ giấy đó cho cô đọc, cô nhận lấy nó theo bản năng. Tên tờ giấy nhỏ đã sờn màu ấy là những dòng chữ mà ba cô đã viết gửi cho một người nào đó:
“Mong con có thể chăm sóc con gái ta, sát cánh bên nó mỗi khi có khó khăn và...thay ta bảo vệ nó nhé. Cảm ơn con.”
Lý Y Nhiên không thể tin nổi vào mắt mình, thực sự ba cô đã nhờ một tên lăng nhăng như Quách Phong Cửu chăm sóc cô sao? Khoan đã trên tờ giấy không hề viết tên người nhận cơ mà, vậy chắc chắn tờ giấy này không phải gửi cho tên ngáo đá đó rồi. Để khẳng định suy nghĩ của mìn, cô quay sang hỏi anh ta một cách nghiêm túc:
“Đây đúng là nét chữ của ba tôi, nhưng không có nghĩa nó là của anh. Nói thật đi, tờ giấy này là để gửi cho ai?”
Đối diện với ánh mắt nghiêm ngặt của co, anh ta không hề tỏ ra sợ hãi hay né tránh nó cả. Mà tự tin trả lời cô một cách đường hoàng: “Tất nhiên là gửi cho tôi rồi, sau hôm mai táng cho ba cô, tôi đã nhận được tờ giấy này ở trong hòm thư của mình.”
Lý Y Nhiên lại nhìn tờ giấy nhỏ thêm một lần nữa, trên đó có cả dấu ấn của nhà họ Lý, mà con dấu từ trước đến nay đều là cô cất giữ, khả năng bị người khác làm giả là không thể nào. Thêm cả nét bút độc đáo này của ba cô thì quả thật không có lời nào để cãi lại Quách Phong Cửu cả.
Cô cất tờ giấy đi, chấp nhận sự thật, “Được rồi, tôi tạm thời sẽ tin anh một lần, nếu anh có ý đồ giúp đỡ Lý Thảo Mai cướp đoạt tài sản của tôi thì đừng trách tại sao tôi vô tình.” Ánh mắt sắc bén của cô khiến anh ta cũng phải rén ngang.
Quách Phong Cửu đưa tay ra để đỡ cô lên xe đưa đến bệnh viện tri thương. Dù có chút do dự, nhưng cô vẫn quyết định nắm lấy tay của anh ta, chậm rãi đi lên xe. Một lúc sau, chiếc xe của anh đã dừng chân trước cửa bệnh viện. Cô nhìn cái bệnh viện mà thấy chán nản, cô chỉ vừa mới bước khỏi cái chốn ngột ngạt này tầm mười lăm phút thôi, mà giờ đã phải quay lại đấy rồi. Mong đây sẽ là lần cuối cùng cô bước chân tới nơi này.
Sau khi được bác sĩ băng bó lại các vết thương, cô phải ở lại hồi phục sức khoẻ thêm hai ngày nữa. Mọi việc đã đâu vào đó, chỉ có cái của nợ Quách Phong Tiêu là vẫn ngồi trước giường bệnh của cô mà thao thao bất tuyệt về mấy câu chuyện đời thường của cậu ta. Cô tức giận đuổi anh ta:
“Nè đừng có nói nữa, anh phiền quá đó. Bộ làm diễn viên nhàn lắm đúng không? Không về tập kịch bản đi, còn ở đây làm cái quái gì?”
“A, cuối cùng cô cũng chịu nói chuyện rồi, cứ tưởng cô bị tê thuốc nên bị câm luôn rồi chứ.” Tuy bị cô mắng xối xả, anh ta vẫn rất vui vẻ vì cô đã chịu nói chuyện với anh.
Lý Y Nhiên ném thẳng chiếc gối của mình vào mặt anh, “Anh mới bị câm đó, mau cút đi cho tôi còn ngủ.”
Quách Phong Cửu thấy thái độ của cô cáu hơn cả lúc nãy, bèn vội vàng nhặt chiếc gối đưa cho cô rồi cúi người rời đi. Nếu còn không đi nữa thì lần tới anh sẽ ăn phải một bạt tai hay đại loại một thứ gì đó nguy hiểm hơn. Tốt nhất là chạy trước để bảo toàn tính mạng và vẫn còn một việc nữa chưa giải quyết xong. Quách Phong Cửu cùng với vài thuộc hạ của mình đi đến khu ổ chuột. Xe của anh dừng chân trước một căn nhà nát, chuột dán bò xung quanh trông rất ghớm. Từ trong căn nhà đó, đám bắt cóc Lý Y Nhiên bước ra, cúi đầu sáu mươi độ, hai tay nắm lại với nhau thể hiện sự kính trọng đối với Quách Phong Cửu.
“Thiếu gia vừa nãy bọn tôi diễn không tệ đúng chứ? Có thể trả tiền công mà thiếu gia đã hứa với chúng tôi không?”