Chương 30
Lý Y Nhiên bất cười, “Ha, tôi chỉ nói căn nhà này là của hai mẹ con bà chứ đâu có nghĩa là đồ của ba tôi là của bà đâu? Đúng chứ?”
Nhiếp Thi Tú tức đến run người. Mặc dù có được căn nhà to lớn, sang trọng nhưng cũng đâu thể đẻ ra tiền cho bà ta dùng được. Chỉ có những món đồ cổ của người chồng đã khuất mới có thể đẻ ra tiền cho bà ta sử dụng mà thôi. Bây giờ Y Nhiên lại gói hết mang đi thì không khác nào căn nhà này trống trơn sao?
Lý Thảo Mai đã nhẫn nhịn quá đủ rồi, cô ta không thể đứng yên nhìn để bản thân mình chịu thiệt được. Cô ta vội vàng quay sang cầu xin bà nội.
“Bà à, những món đồ này là của ba để lại cho cái nhà này mà, bà nội không thể để cho chị ấy mang hết đi như vậy được đâu.”
Lão Phu Nhân không thèm để ý đến những lời cầu xin của Lý Y Nhiên, bà ấy lanh lùng chống cây gậy của mình mà rời đi. Trước khi đi bà còn lặng lẽ nhìn Y Nhiên một cách tội lỗi và tặng cho hai mẹ con kia một câu nói:
“Mọi chuyện cứ để Y Nhiên quyết định, các người cũng chỉ là người ăn ké cơm nhà họ Lý mà thôi.”
Nói xong bà rời khỏi căn nhà như một cơn gió. Bây giờ chỉ còn lại mỗi ba người họ ở trong căn nhà ngột ngạt này. Lý Y Nhiên cũng chẳng rảnh đứng đây cãi vã một cách vô ích với hai người họ nữa, cô cùng Phúc Hạo xách va li đi trước ánh nhìn đầy tuyệt vọng của Nhiếp Thi Tú.
“Không...không...tiền của tôi.”
Bà ta đau đớn khóc thương cho số tiền của mình. Chỉ một chút nữa thôi là bà ta có thể bán đống đồ đó đi được rồi, thật không ngờ lại bị Y Nhiên lấy đi hết, làm cho bà ta không thể nào nuốt trôi được cục tức này. Bà ta nghiến răng, nghiến lợi nguyền rủa cô:
“Con nhỏ chết tiệt, tao nhất định sẽ khiến mày thân bại danh liệt, chết không có đất mà chôn.”
Đúng lúc này, Quách Phong Cửu bất ngờ xuất hiện, trong tay anh ta là hai bịch đồ ăn khá lớn, có đầy đủ món ngon. Anh ta vui vẻ gọi người yêu bé bỏng của mình:
“Thảo Mai à, anh đến rồi nè, còn có chút quà cho em nè.” . T?a?g gì mà hay hay thế — T?ùmT ?uyệ?.V? —
Giọng anh ta nhỏ dần, nhỏ dần rồi im bặt luôn. Cảnh tượng trước mặt làm cho anh ta ngớ người ra. Người thì quỳ gối ở dưới đất, người thì đang khóc nức nở. Quách Phong Cửu vội vàng đến đỡ bác gái ngồi lên ghế.
“Bác ơi, dưới đất lạnh lắm, bác lên ghế ngồi đi.”
Nhiếp Thi Tú như một người vô hồn, cứ thế ngồi xuống theo sự chỉ dẫn của anh ta. Sau khi sắp xếp xong cho bác gái, anh ta quay sang dỗ dành người yêu của mình:
“Em ngồi xuống ăn chút đồ ngọt đi, rồi từ từ kể mọi chuyện cho anh nghe?”
Lý Y Nhiên ngoan ngoãn nghe lời, ăn vài món ngọt mà Quách Phong Cửu mua. Trên mặt hiện rõ vẻ thoả mãn vô cùng. Một lúc sau, cô ta mới ngưng ăn rồi kể cho anh nghe mọi chuyện đã xảy ra ngày hôm nay.
Cô ta chỉ vào bên má đang sưng của mình, “Anh nhìn đi, là chị ta đánh em đấy, anh nhất định phải giúp em báo thù đó.”
Tưởng rằng Quách Phong Cửu sẽ ân cần quan tâm vết thương cho cô ta, nào ngờ anh ta lại bật cười một cách kì lạ, làm cho Lý Y Nhiên giật mình, cô lo lắng chạm nhẹ vào người anh.
"Anh không sao chứ? Sao đột nhiên lại cười?”
Quách Phong Cửu đứng thẳng dậy, đồng thời hất tay của Lý Thảo Mai sang một bên. Cậu đưa mắt nhìn cô, ánh mắt chứa đầy sự khinh bỉ và có chút vui mừng.
“Chà, thật đáng tiếc. Nếu cô đã mất quyền thừa kế thì cũng chính là lúc chúng ta kết thúc.”
Kết thúc? Hai từ này của anh ta làm cho Lý Thảo Mai sốc tột độ, cô ta run rẩy nắm lấy tay áo của anh, “Ý gì? Anh nói vậy là có ý gì?”
Đến cả người mẹ của cô cũng phải giật mình. Vốn dĩ bà ta còn định dựa vào thế lực nhà họ quách để dành lại tài sản đã mất. Nếu mà không cướp lại được thì cũng có thể nhờ vả anh ta về mặt tiền bạc. Thế nhưng, suy nghĩ ấy đã bị dập tắt trong chốc lát. Nhiếp Thi Tú tức giận túm cổ áo anh ta mà chất vấn:
“Cậu đang nói cái gì đấy hả? Rõ ràng cậu nói sẽ giúp con gái tôi lấy lại tài sản cơ mà, tại sao lại cứu con nhỏ đó khỏi tay bọn bắt cóc? Cậu nói đi.”
Quách Phong Cửu không thèm bận tâm đến bà ta, cậu đẩy mạnh bà ta ngã nhào xuống đất. Cẩn thận chỉnh lại cổ áo và cà vạt của mình. Ánh mắt kiêu ngạo nhìn bà ta.
“Tôi cũng muốn giúp chứ bộ. Cơ mà thật đáng tiếc, tôi định sáng nay sẽ lừa cô ta kí vào hợp đồng. Nhưng khi tôi đến bệnh viện thì cô ấy đã xuất viện vào đêm hôm qua rồi. Cái này là do hai người xui thôi.”
Lý Thảo Mai tức giận định tặng cho anh ta một cái bạt tai thì đã bị anh chặn lại. Nắm chặt lấy cánh tay phải của cô rồi tát cho cô một bạt tai. Lần này cô ta không phải ngã xuống sàn nữa, bởi cô ta đã bị giữ lại bởi Quách Phong Cửu.
Nhiếp Thi Tú tức đến run người. Mặc dù có được căn nhà to lớn, sang trọng nhưng cũng đâu thể đẻ ra tiền cho bà ta dùng được. Chỉ có những món đồ cổ của người chồng đã khuất mới có thể đẻ ra tiền cho bà ta sử dụng mà thôi. Bây giờ Y Nhiên lại gói hết mang đi thì không khác nào căn nhà này trống trơn sao?
Lý Thảo Mai đã nhẫn nhịn quá đủ rồi, cô ta không thể đứng yên nhìn để bản thân mình chịu thiệt được. Cô ta vội vàng quay sang cầu xin bà nội.
“Bà à, những món đồ này là của ba để lại cho cái nhà này mà, bà nội không thể để cho chị ấy mang hết đi như vậy được đâu.”
Lão Phu Nhân không thèm để ý đến những lời cầu xin của Lý Y Nhiên, bà ấy lanh lùng chống cây gậy của mình mà rời đi. Trước khi đi bà còn lặng lẽ nhìn Y Nhiên một cách tội lỗi và tặng cho hai mẹ con kia một câu nói:
“Mọi chuyện cứ để Y Nhiên quyết định, các người cũng chỉ là người ăn ké cơm nhà họ Lý mà thôi.”
Nói xong bà rời khỏi căn nhà như một cơn gió. Bây giờ chỉ còn lại mỗi ba người họ ở trong căn nhà ngột ngạt này. Lý Y Nhiên cũng chẳng rảnh đứng đây cãi vã một cách vô ích với hai người họ nữa, cô cùng Phúc Hạo xách va li đi trước ánh nhìn đầy tuyệt vọng của Nhiếp Thi Tú.
“Không...không...tiền của tôi.”
Bà ta đau đớn khóc thương cho số tiền của mình. Chỉ một chút nữa thôi là bà ta có thể bán đống đồ đó đi được rồi, thật không ngờ lại bị Y Nhiên lấy đi hết, làm cho bà ta không thể nào nuốt trôi được cục tức này. Bà ta nghiến răng, nghiến lợi nguyền rủa cô:
“Con nhỏ chết tiệt, tao nhất định sẽ khiến mày thân bại danh liệt, chết không có đất mà chôn.”
Đúng lúc này, Quách Phong Cửu bất ngờ xuất hiện, trong tay anh ta là hai bịch đồ ăn khá lớn, có đầy đủ món ngon. Anh ta vui vẻ gọi người yêu bé bỏng của mình:
“Thảo Mai à, anh đến rồi nè, còn có chút quà cho em nè.” . T?a?g gì mà hay hay thế — T?ùmT ?uyệ?.V? —
Giọng anh ta nhỏ dần, nhỏ dần rồi im bặt luôn. Cảnh tượng trước mặt làm cho anh ta ngớ người ra. Người thì quỳ gối ở dưới đất, người thì đang khóc nức nở. Quách Phong Cửu vội vàng đến đỡ bác gái ngồi lên ghế.
“Bác ơi, dưới đất lạnh lắm, bác lên ghế ngồi đi.”
Nhiếp Thi Tú như một người vô hồn, cứ thế ngồi xuống theo sự chỉ dẫn của anh ta. Sau khi sắp xếp xong cho bác gái, anh ta quay sang dỗ dành người yêu của mình:
“Em ngồi xuống ăn chút đồ ngọt đi, rồi từ từ kể mọi chuyện cho anh nghe?”
Lý Y Nhiên ngoan ngoãn nghe lời, ăn vài món ngọt mà Quách Phong Cửu mua. Trên mặt hiện rõ vẻ thoả mãn vô cùng. Một lúc sau, cô ta mới ngưng ăn rồi kể cho anh nghe mọi chuyện đã xảy ra ngày hôm nay.
Cô ta chỉ vào bên má đang sưng của mình, “Anh nhìn đi, là chị ta đánh em đấy, anh nhất định phải giúp em báo thù đó.”
Tưởng rằng Quách Phong Cửu sẽ ân cần quan tâm vết thương cho cô ta, nào ngờ anh ta lại bật cười một cách kì lạ, làm cho Lý Y Nhiên giật mình, cô lo lắng chạm nhẹ vào người anh.
"Anh không sao chứ? Sao đột nhiên lại cười?”
Quách Phong Cửu đứng thẳng dậy, đồng thời hất tay của Lý Thảo Mai sang một bên. Cậu đưa mắt nhìn cô, ánh mắt chứa đầy sự khinh bỉ và có chút vui mừng.
“Chà, thật đáng tiếc. Nếu cô đã mất quyền thừa kế thì cũng chính là lúc chúng ta kết thúc.”
Kết thúc? Hai từ này của anh ta làm cho Lý Thảo Mai sốc tột độ, cô ta run rẩy nắm lấy tay áo của anh, “Ý gì? Anh nói vậy là có ý gì?”
Đến cả người mẹ của cô cũng phải giật mình. Vốn dĩ bà ta còn định dựa vào thế lực nhà họ quách để dành lại tài sản đã mất. Nếu mà không cướp lại được thì cũng có thể nhờ vả anh ta về mặt tiền bạc. Thế nhưng, suy nghĩ ấy đã bị dập tắt trong chốc lát. Nhiếp Thi Tú tức giận túm cổ áo anh ta mà chất vấn:
“Cậu đang nói cái gì đấy hả? Rõ ràng cậu nói sẽ giúp con gái tôi lấy lại tài sản cơ mà, tại sao lại cứu con nhỏ đó khỏi tay bọn bắt cóc? Cậu nói đi.”
Quách Phong Cửu không thèm bận tâm đến bà ta, cậu đẩy mạnh bà ta ngã nhào xuống đất. Cẩn thận chỉnh lại cổ áo và cà vạt của mình. Ánh mắt kiêu ngạo nhìn bà ta.
“Tôi cũng muốn giúp chứ bộ. Cơ mà thật đáng tiếc, tôi định sáng nay sẽ lừa cô ta kí vào hợp đồng. Nhưng khi tôi đến bệnh viện thì cô ấy đã xuất viện vào đêm hôm qua rồi. Cái này là do hai người xui thôi.”
Lý Thảo Mai tức giận định tặng cho anh ta một cái bạt tai thì đã bị anh chặn lại. Nắm chặt lấy cánh tay phải của cô rồi tát cho cô một bạt tai. Lần này cô ta không phải ngã xuống sàn nữa, bởi cô ta đã bị giữ lại bởi Quách Phong Cửu.