Chương 31
Quách Phong Cửu ghé sát vào tai cô ta, “Thật ngại quá, muốn đánh vào khuôn mặt xinh đẹp của tôi sao? Cô còn non lắm.”
Dứt lời, anh đẩy mạnh cô ta tránh sang một bên rồi rời đi nhanh chóng. Lý Thảo Mai suy sụp tinh thần khuỵu gối xuống sàn. Ánh mắt mơ hồ nhìn vào chiếc vòng tay màu bạc được đính bằng đá quý trên tay mà lòng đau như cắt. Cô nhớ lại những tháng ngày tươi đẹp cùng anh ngao du khắp nơi, chơi những trò chơi mà cả hai thích, ăn những món ăn đắt tiền. Tưởng rằng cuộc sống sau này của cô sẽ dựa vào Quách Phong Cửu, nào đâu cái tư tưởng viển vong đó chỉ có mình cô suy diễn ra mà thôi.
“Tại sao? Tại sao lại đối xử với em như vậy?” Lý Thảo Mai nức nở khóc.
“Không được khóc, đứng dậy ngay cho mẹ.” Nhiếp Thi Tú hét lớn.
Bà ta đứng dậy, đi đến trước mặt Lý Thảo Mai rồi tặng cho cô ta một cái bạt tai. Cô ta ngơ ngác, ngẩng đầu lên nhìn mẹ một cách khó hiểu. ?ru?ệ? cop từ tra?g _ ?Ru M?RUY??.V? _
“Sao mẹ lại đánh con?”
Nhiếp Thi Tú gác lại câu hỏi của cô sang một bên, bà ta thẳng tay kéo cô đứng dậy. Ánh mắt vô cùng khắc khe nhìn cô.
“Thằng đó không đáng để rơi nước mắt có hiểu không? Con phải tỉnh táo lên, nghe chưa?”
Nghe được những lời này. Lý Thảo Mai liền tỉnh táo hẳn ra. Mẹ cô nói không hề sai, tên tra nam đó không xứng có được tấm chân tình của cô. Tình cảm, tiền bạc, công ty cô sẽ từng chút một đòi lại từ tay từng người một.
[…]
Phúc Hạo lái xe chở Lý Y Nhiên đến trường học mà lòng không khỏi nao núng. Trên người cô đã bị vết roi quất bị thương, tuy không nặng nhưng nó cũng để lại vết bầm. Vậy mà, cô không chịu đến bệnh viện để xem vết thương. Nếu sếp cậu biết chuyện ngày hôm nay chắc sẽ cắt chức anh luôn quá.
Phúc Hạo lại tiếp tục hỏi cô: “Phu Nhân à, chúng ta vẫn phải đến bệnh viện trước chứ nhỉ? Dù việc học rất quan trọng nhưng sức khoẻ vẫn phải đề lên hàng đầu mới được đấy ạ.”
Lý Y Nhiên bất giác đưa tay lên vai của mình. Cái vụt roi vừa nãy đã đánh trúng vết thương cũ sau lưng cô, nhưng cũng thật may là nó không có rách ra. Dù sao cô cũng đã nghỉ học tận hai tuần, thời gian này lại là lúc gay go nhất cuối năm đại học nên cô phải tranh thủ thời gian ôn tập, không thể buông thả bản thân được.
Y Nhiên mỉm cười đáp: “Tôi ổn mà, cậu cứ lái xe thẳng đến trường giúp tôi. Chuyện ngày hôm nay tôi sẽ không nói cho Nhan Lục Tần biết đâu, nên cậu đừng có lo lắng.”
Nghe được lời này, tâm trạng cậu vui hẳn lên, không còn tràn trề sự đau khổ, lo nghĩ nữa. Cậu hăng hái cảm ơn cô:
“Thế thì tốt quá, nếu sếp mà biết thì đời tôi coi như xong rồi.”
Lý Y Nhiên bất lực thở dài, cô biết ngay là cậu trợ lý này đang sợ bị đuổi việc đây mà. Cơ mà làm sao một bá đạo tổng tài lại có thể vì một người vợ thuê mà đuổi đi trợ lí thân cận được chứ. Có vẻ như Phúc Hạo đã quá lo xa rồi. Cô cũng không bận tâm về điều này nữa, dù sao nó cũng chẳng có lợi ích gì cho cô. Y Nhiên thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ. Những ngôi nhà cao tầng trông thật đẹp khi đứng dưới ánh nắng của tạo hoá, cây cối thật xanh và cũng thật tràn đầy sức sống. Mong rằng tương lai của cô cũng sẽ giống như chúng vậy, tự do tự tại sinh tồn trong cái thế giới đầy sóng gió này.
[…]
Một lúc sau, chiếc xe đã dừng lại ngay bên lề đường xi măng, trước cổng của trường đại học XX. Biết bao nhiêu bạn sinh viên đứng vây quanh đó nhìn ngắm chiếc xe sang xin ở trước mặt. Họ không ngừng xì xầm, bàn tán về nó:
“Chà, đó là hãng xe mới nhất đấy, trong nước chỉ có duy nhất một chiếc thôi đó.”
“Chẳng lẽ có sinh viên mới chuyển đến à?”
“Chiếc xe đẹp quá, chắc người trong xe là một tỉ phú đó.”
“Cạch” Tiếng mở cửa xe vang lên, ai cũng hồi hộp nhìn về phía đó. Lý Y Nhiên từ từ bước xuống xe, ai nấy cũng đều trầm trồ mở to mắt nhìn. Nhật Cao Tuấn còn không tin được mà dụi dụi mắt lại hai lần, nhưng sự thật trước mắt vẫn tiếp tục xảy ra.
Bộ váy trắng tinh, được đính hoạ tiết hoa hồng vô cùng bắt mắt, đôi guốc mà cô đang đeo cũng thuộc hàng hiệu nổi tiếng nhất trong thành phố. Mái tóc bồng bềnh bay theo gió, cùng với khuôn mặt xinh xắn như hoa hậu làm cho Nhật Cao Tuấn đứng hình mất vài giây.
“Đây mà là Lý y Nhiên sao? Cậu ta xinh đẹp như thế từ khi nào vậy?”
Ngày trước, Y Nhiên không biết ăn diện, còn đeo kính cận, tóc búi cao nên không ai nhận ra được vẻ đẹp tuyệt sắc của cô cả. Điều này làm cho Nhật Cao Tuấn vô cùng sốc. Anh ta là người rất hay chọc phá và ăn hiếp cô ở trường. Lừa gạt tình cảm của cô, để Y Nhiên rơi vào lưới tình rồi một đạp đá cô ra xa. Bây giờ anh ta hối hận rồi, Lý Y Nhiên xinh đẹp gấp vạn lần so với Lý Thảo Mai, đãng nhẽ lúc đó anh ta phải đá Lý Thảo Mai mới đúng.
Dứt lời, anh đẩy mạnh cô ta tránh sang một bên rồi rời đi nhanh chóng. Lý Thảo Mai suy sụp tinh thần khuỵu gối xuống sàn. Ánh mắt mơ hồ nhìn vào chiếc vòng tay màu bạc được đính bằng đá quý trên tay mà lòng đau như cắt. Cô nhớ lại những tháng ngày tươi đẹp cùng anh ngao du khắp nơi, chơi những trò chơi mà cả hai thích, ăn những món ăn đắt tiền. Tưởng rằng cuộc sống sau này của cô sẽ dựa vào Quách Phong Cửu, nào đâu cái tư tưởng viển vong đó chỉ có mình cô suy diễn ra mà thôi.
“Tại sao? Tại sao lại đối xử với em như vậy?” Lý Thảo Mai nức nở khóc.
“Không được khóc, đứng dậy ngay cho mẹ.” Nhiếp Thi Tú hét lớn.
Bà ta đứng dậy, đi đến trước mặt Lý Thảo Mai rồi tặng cho cô ta một cái bạt tai. Cô ta ngơ ngác, ngẩng đầu lên nhìn mẹ một cách khó hiểu. ?ru?ệ? cop từ tra?g _ ?Ru M?RUY??.V? _
“Sao mẹ lại đánh con?”
Nhiếp Thi Tú gác lại câu hỏi của cô sang một bên, bà ta thẳng tay kéo cô đứng dậy. Ánh mắt vô cùng khắc khe nhìn cô.
“Thằng đó không đáng để rơi nước mắt có hiểu không? Con phải tỉnh táo lên, nghe chưa?”
Nghe được những lời này. Lý Thảo Mai liền tỉnh táo hẳn ra. Mẹ cô nói không hề sai, tên tra nam đó không xứng có được tấm chân tình của cô. Tình cảm, tiền bạc, công ty cô sẽ từng chút một đòi lại từ tay từng người một.
[…]
Phúc Hạo lái xe chở Lý Y Nhiên đến trường học mà lòng không khỏi nao núng. Trên người cô đã bị vết roi quất bị thương, tuy không nặng nhưng nó cũng để lại vết bầm. Vậy mà, cô không chịu đến bệnh viện để xem vết thương. Nếu sếp cậu biết chuyện ngày hôm nay chắc sẽ cắt chức anh luôn quá.
Phúc Hạo lại tiếp tục hỏi cô: “Phu Nhân à, chúng ta vẫn phải đến bệnh viện trước chứ nhỉ? Dù việc học rất quan trọng nhưng sức khoẻ vẫn phải đề lên hàng đầu mới được đấy ạ.”
Lý Y Nhiên bất giác đưa tay lên vai của mình. Cái vụt roi vừa nãy đã đánh trúng vết thương cũ sau lưng cô, nhưng cũng thật may là nó không có rách ra. Dù sao cô cũng đã nghỉ học tận hai tuần, thời gian này lại là lúc gay go nhất cuối năm đại học nên cô phải tranh thủ thời gian ôn tập, không thể buông thả bản thân được.
Y Nhiên mỉm cười đáp: “Tôi ổn mà, cậu cứ lái xe thẳng đến trường giúp tôi. Chuyện ngày hôm nay tôi sẽ không nói cho Nhan Lục Tần biết đâu, nên cậu đừng có lo lắng.”
Nghe được lời này, tâm trạng cậu vui hẳn lên, không còn tràn trề sự đau khổ, lo nghĩ nữa. Cậu hăng hái cảm ơn cô:
“Thế thì tốt quá, nếu sếp mà biết thì đời tôi coi như xong rồi.”
Lý Y Nhiên bất lực thở dài, cô biết ngay là cậu trợ lý này đang sợ bị đuổi việc đây mà. Cơ mà làm sao một bá đạo tổng tài lại có thể vì một người vợ thuê mà đuổi đi trợ lí thân cận được chứ. Có vẻ như Phúc Hạo đã quá lo xa rồi. Cô cũng không bận tâm về điều này nữa, dù sao nó cũng chẳng có lợi ích gì cho cô. Y Nhiên thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ. Những ngôi nhà cao tầng trông thật đẹp khi đứng dưới ánh nắng của tạo hoá, cây cối thật xanh và cũng thật tràn đầy sức sống. Mong rằng tương lai của cô cũng sẽ giống như chúng vậy, tự do tự tại sinh tồn trong cái thế giới đầy sóng gió này.
[…]
Một lúc sau, chiếc xe đã dừng lại ngay bên lề đường xi măng, trước cổng của trường đại học XX. Biết bao nhiêu bạn sinh viên đứng vây quanh đó nhìn ngắm chiếc xe sang xin ở trước mặt. Họ không ngừng xì xầm, bàn tán về nó:
“Chà, đó là hãng xe mới nhất đấy, trong nước chỉ có duy nhất một chiếc thôi đó.”
“Chẳng lẽ có sinh viên mới chuyển đến à?”
“Chiếc xe đẹp quá, chắc người trong xe là một tỉ phú đó.”
“Cạch” Tiếng mở cửa xe vang lên, ai cũng hồi hộp nhìn về phía đó. Lý Y Nhiên từ từ bước xuống xe, ai nấy cũng đều trầm trồ mở to mắt nhìn. Nhật Cao Tuấn còn không tin được mà dụi dụi mắt lại hai lần, nhưng sự thật trước mắt vẫn tiếp tục xảy ra.
Bộ váy trắng tinh, được đính hoạ tiết hoa hồng vô cùng bắt mắt, đôi guốc mà cô đang đeo cũng thuộc hàng hiệu nổi tiếng nhất trong thành phố. Mái tóc bồng bềnh bay theo gió, cùng với khuôn mặt xinh xắn như hoa hậu làm cho Nhật Cao Tuấn đứng hình mất vài giây.
“Đây mà là Lý y Nhiên sao? Cậu ta xinh đẹp như thế từ khi nào vậy?”
Ngày trước, Y Nhiên không biết ăn diện, còn đeo kính cận, tóc búi cao nên không ai nhận ra được vẻ đẹp tuyệt sắc của cô cả. Điều này làm cho Nhật Cao Tuấn vô cùng sốc. Anh ta là người rất hay chọc phá và ăn hiếp cô ở trường. Lừa gạt tình cảm của cô, để Y Nhiên rơi vào lưới tình rồi một đạp đá cô ra xa. Bây giờ anh ta hối hận rồi, Lý Y Nhiên xinh đẹp gấp vạn lần so với Lý Thảo Mai, đãng nhẽ lúc đó anh ta phải đá Lý Thảo Mai mới đúng.