Chương 52
Nhan Lục Tần lặng lẽ rời khỏi người Lý Y Nhiên rồi nằm hẳn xuống dười của mình. Cô ngồi dậy nhìn anh.
"Ngủ luôn hả?"
Nhan Lục Tẫn vẫn giữ im lặng, không thèm đáp lại cô. Lý Y Nhiên cũng chẳng thèm chấp nhặt anh làm gì cả. Cô liếc mắt nhìn anh một lượt rồi bỏ xuống lầu một mình.
Nhan Lục Tần lúc này mới thả lỏng cơ thể được một chút. Khuôn mặt lại đỏ ửng lên. Anh gác tay lên trán mình tỏ vẻ mệt mỏi.
"Thế mà mình lại bị một cô gái chặn họng!!! Đúng là điên thật rồi, mai phải đi bệnh viện khám thử mới được."
Cảm giác tức giận và bối rối vừa nãy cứ như nước mà hòa trộn vào tâm trạng lúc này của Nhan Lục Tần. Trong đầu anh bây giờ chỉ nhớ đến khuôn mặt của Lý Y Nhiên cùng với cơ thể quyến rũ của cô. Điều này càng làm tâm trí anh hỗn loạn hơn. Anh cố gắng xóa mấy hình ảnh đấy đi rồi chùm chăn lại để ngủ một giấc thật say.
Dường như anh đã sắp chìm vào giấc ngủ thì tiếng bước chân của Lý Y Nhiên đã đánh thức giấc ngủ của anh. Chỉ thấy Lý Y Nhiên quay lại với cái máy sấy của bác quán gia cho cô mượn. Y Nhiên cắm dây điện vào ổ cắm rồi chạy bên giường gọi anh:
"Nè, tóc anh chưa có khô đâu, ngồi dậy sấy tóc đi."
Nhan Lục Tần giả vờ vừa mới bị cô đánh thức dậy. Anh từ từ mở mắt ra nhìn cô, sau đó lại nhắm mắt lại, kéo chăn vô ngủ tiếp.
"Không cần cô lo!"
Câu nói tuyệt tình này của anh làm cho cô phẫn nộ không thôi liền dứt khoát kéo anh ra khỏi chăn, "Không được, anh mà bị cảm là sẽ lây cho tôi đó. Mà nếu tôi bị cảm thì sẽ không ôn thi được, nên anh mau dậy cho tôi."
Cơ thể anh cứ nằm im trên giường như thế, mặc cho cô có cố gắng hết sức kéo anh ngồi dậy. Anh chỉ kéo nhẹ cánh tay của cô thôi đã khiến cô ngã nhào vào lòng của anh.
Lý Y Nhiên bò dậy, giữ chặt lấy tay của Nhan Lục Tần, ánh mắt vô cùng kiên đinh, "Anh có chịu dậy không hả?"
Đôi mắt hồng ngọc của anh trở nên sắc lạnh tỏ ý cảnh cáo cô, "Xuống đi, thật phiền phức."
Cô thực sự đã bị anh làm cho tức chết rồi mà! Nếu có thể chuyển sang một phòng khác để ngủ thì tốt quá rồi. Nhưng nếu cô làm như thế thì sẽ vị phạm điều luật của bản hợp đồng hôn nhân. Cô đành phải cố gắng nén cơn giận dữ xuống. Nếu không dùng vũ lực để khuyên nhủ được thì cô vẫn còn cách khác để ép anh.
Lý Y Nhiên hít thở thật sâu, cơ mặt bắt đầu giãn ra, đôi mắt mở to nhìn thẳng vào anh đồng thời nở một nụ cười bí ẩn làm cho Nhan Lục Tần có chút khó hiểu.
"Cô bị gì đấy?"
Lý Y Nhiên không vội trả lời câu hỏi của anh ngay. Cô đưa tay chạm nhẹ vào cơ ngực săn chắc của anh rồi từ từ đi xuống dưới. Hành động táo bạo này của cô làm cho Nhan Lục Tần bắt đầu hoảng hốt. Anh Bắt lấy cánh tay hư đốn của cô, giọng điệu vô cùng cáu kỉnh:
"Đừng có chọc tôi!"
Lý Y Nhiên dứt khoát hất cánh tay của anh ra, "Vậy ngoan ngoãn sấy tóc đi, nêu không tôi sẽ tiếp tục đấy."
Anh thật không ngờ cô lại dùng chiêu này để uy hiếp anh. Cái dục vọng chết tiệt kia đã yên ắng được một lúc, giờ lại bị cô khơi dậy làm cho cơ thể anh vô cùng khó chịu, muôn lập tức cắn xé cô. Tuy nhiên, hôm nay tuyệt đối anh không được đụng đến cô, nếu không ngày mai sẽ lại tồn một đống công việc, xử lý sẽ vô cùng mệt.
Nhan Lục Tần đành phải ngoan ngoãn xuống giường để sấy khô tóc theo yêu cầu của cô. Lý Y Nhiên cũng đi theo sau anh. Cô cầm lấy máy sấy rôi nói:
"Anh ngồi xuống ghế đi, tôi sấy cho, như vậy sẽ nhanh hơn."
Mặc dù trong lòng anh đang rất tức giận với cô vì chuyện vừa nãy, nhưng vẫn ngồi xuống chiếc ghế gần đó, để cho cô sấy tóc. Bây giờ trong phòng chỉ nghe vảng vảng tiếng máy sấy tóc hoạt động thổi vù vù như bão táp đầu mùa làm cho anh có thể ngửi thấy mùi hương ngọt ngào của quả quýt.
"Cô dùng sữa tắm làm từ vỏ quýt à?" Anh buộc miệng nói.
"Ờ, đúng rồi á. Thơm lắm đúng không? Hôm này tôi mua cho anh dùng thử, đảm bảo vô cùng sảng khoái." Cô vui vẻ đáp.
Nhan Lục Tần không hiểu sao lại cảm thấy vui trong lòng một cách lạ thường. Cảm xúc tức giận và khó chịu tự nhiên không cánh mà bay, biến mất khỏi người anh.
"Thôi khỏi, tôi không có nhu cầu."
Lý Y Nhiên cũng đã quen với sự lạnh nhạt này của anh. Cô cũng chẳng để bụng làm gì nữa. Cô nhanh chóng sấy xong tóc của anh chỉ trong vài phút ngắn ngủi, dù sao thì tóc của anh cũng ngắn nên sẽ khô nhanh hơn so với mái tóc dài của cô nhiều.
"Được rồi, anh đi ngủ đi."
Nhan Lục Tần đứng dậy, cầm lấy máy sấy trong tay cô rồi ép cô ngồi xuống ghế.
"Tôi không muốn mắc nợ người khác."
Câu nói bào chữa này có khá nhiều lỗ hổng, tuy nhiên Lý Y Nhiên vẫn miễn cưỡng tin lời nói này của anh. Dù sao thì lâu lâu có người sấy tóc hộ cũng tốt mà.
"Ngủ luôn hả?"
Nhan Lục Tẫn vẫn giữ im lặng, không thèm đáp lại cô. Lý Y Nhiên cũng chẳng thèm chấp nhặt anh làm gì cả. Cô liếc mắt nhìn anh một lượt rồi bỏ xuống lầu một mình.
Nhan Lục Tần lúc này mới thả lỏng cơ thể được một chút. Khuôn mặt lại đỏ ửng lên. Anh gác tay lên trán mình tỏ vẻ mệt mỏi.
"Thế mà mình lại bị một cô gái chặn họng!!! Đúng là điên thật rồi, mai phải đi bệnh viện khám thử mới được."
Cảm giác tức giận và bối rối vừa nãy cứ như nước mà hòa trộn vào tâm trạng lúc này của Nhan Lục Tần. Trong đầu anh bây giờ chỉ nhớ đến khuôn mặt của Lý Y Nhiên cùng với cơ thể quyến rũ của cô. Điều này càng làm tâm trí anh hỗn loạn hơn. Anh cố gắng xóa mấy hình ảnh đấy đi rồi chùm chăn lại để ngủ một giấc thật say.
Dường như anh đã sắp chìm vào giấc ngủ thì tiếng bước chân của Lý Y Nhiên đã đánh thức giấc ngủ của anh. Chỉ thấy Lý Y Nhiên quay lại với cái máy sấy của bác quán gia cho cô mượn. Y Nhiên cắm dây điện vào ổ cắm rồi chạy bên giường gọi anh:
"Nè, tóc anh chưa có khô đâu, ngồi dậy sấy tóc đi."
Nhan Lục Tần giả vờ vừa mới bị cô đánh thức dậy. Anh từ từ mở mắt ra nhìn cô, sau đó lại nhắm mắt lại, kéo chăn vô ngủ tiếp.
"Không cần cô lo!"
Câu nói tuyệt tình này của anh làm cho cô phẫn nộ không thôi liền dứt khoát kéo anh ra khỏi chăn, "Không được, anh mà bị cảm là sẽ lây cho tôi đó. Mà nếu tôi bị cảm thì sẽ không ôn thi được, nên anh mau dậy cho tôi."
Cơ thể anh cứ nằm im trên giường như thế, mặc cho cô có cố gắng hết sức kéo anh ngồi dậy. Anh chỉ kéo nhẹ cánh tay của cô thôi đã khiến cô ngã nhào vào lòng của anh.
Lý Y Nhiên bò dậy, giữ chặt lấy tay của Nhan Lục Tần, ánh mắt vô cùng kiên đinh, "Anh có chịu dậy không hả?"
Đôi mắt hồng ngọc của anh trở nên sắc lạnh tỏ ý cảnh cáo cô, "Xuống đi, thật phiền phức."
Cô thực sự đã bị anh làm cho tức chết rồi mà! Nếu có thể chuyển sang một phòng khác để ngủ thì tốt quá rồi. Nhưng nếu cô làm như thế thì sẽ vị phạm điều luật của bản hợp đồng hôn nhân. Cô đành phải cố gắng nén cơn giận dữ xuống. Nếu không dùng vũ lực để khuyên nhủ được thì cô vẫn còn cách khác để ép anh.
Lý Y Nhiên hít thở thật sâu, cơ mặt bắt đầu giãn ra, đôi mắt mở to nhìn thẳng vào anh đồng thời nở một nụ cười bí ẩn làm cho Nhan Lục Tần có chút khó hiểu.
"Cô bị gì đấy?"
Lý Y Nhiên không vội trả lời câu hỏi của anh ngay. Cô đưa tay chạm nhẹ vào cơ ngực săn chắc của anh rồi từ từ đi xuống dưới. Hành động táo bạo này của cô làm cho Nhan Lục Tần bắt đầu hoảng hốt. Anh Bắt lấy cánh tay hư đốn của cô, giọng điệu vô cùng cáu kỉnh:
"Đừng có chọc tôi!"
Lý Y Nhiên dứt khoát hất cánh tay của anh ra, "Vậy ngoan ngoãn sấy tóc đi, nêu không tôi sẽ tiếp tục đấy."
Anh thật không ngờ cô lại dùng chiêu này để uy hiếp anh. Cái dục vọng chết tiệt kia đã yên ắng được một lúc, giờ lại bị cô khơi dậy làm cho cơ thể anh vô cùng khó chịu, muôn lập tức cắn xé cô. Tuy nhiên, hôm nay tuyệt đối anh không được đụng đến cô, nếu không ngày mai sẽ lại tồn một đống công việc, xử lý sẽ vô cùng mệt.
Nhan Lục Tần đành phải ngoan ngoãn xuống giường để sấy khô tóc theo yêu cầu của cô. Lý Y Nhiên cũng đi theo sau anh. Cô cầm lấy máy sấy rôi nói:
"Anh ngồi xuống ghế đi, tôi sấy cho, như vậy sẽ nhanh hơn."
Mặc dù trong lòng anh đang rất tức giận với cô vì chuyện vừa nãy, nhưng vẫn ngồi xuống chiếc ghế gần đó, để cho cô sấy tóc. Bây giờ trong phòng chỉ nghe vảng vảng tiếng máy sấy tóc hoạt động thổi vù vù như bão táp đầu mùa làm cho anh có thể ngửi thấy mùi hương ngọt ngào của quả quýt.
"Cô dùng sữa tắm làm từ vỏ quýt à?" Anh buộc miệng nói.
"Ờ, đúng rồi á. Thơm lắm đúng không? Hôm này tôi mua cho anh dùng thử, đảm bảo vô cùng sảng khoái." Cô vui vẻ đáp.
Nhan Lục Tần không hiểu sao lại cảm thấy vui trong lòng một cách lạ thường. Cảm xúc tức giận và khó chịu tự nhiên không cánh mà bay, biến mất khỏi người anh.
"Thôi khỏi, tôi không có nhu cầu."
Lý Y Nhiên cũng đã quen với sự lạnh nhạt này của anh. Cô cũng chẳng để bụng làm gì nữa. Cô nhanh chóng sấy xong tóc của anh chỉ trong vài phút ngắn ngủi, dù sao thì tóc của anh cũng ngắn nên sẽ khô nhanh hơn so với mái tóc dài của cô nhiều.
"Được rồi, anh đi ngủ đi."
Nhan Lục Tần đứng dậy, cầm lấy máy sấy trong tay cô rồi ép cô ngồi xuống ghế.
"Tôi không muốn mắc nợ người khác."
Câu nói bào chữa này có khá nhiều lỗ hổng, tuy nhiên Lý Y Nhiên vẫn miễn cưỡng tin lời nói này của anh. Dù sao thì lâu lâu có người sấy tóc hộ cũng tốt mà.