Chương 53
Một ngày mới lại bắt đầu, Y Nhiên vẫn xách cặp đến trường như mọi ngày. Hôm nay, Phúc Hạo vẫn đưa cô đi học với chiếc xe siêu xịn khác, thế nhưng không mấy ai chú ý đến cô như buổi đầu quay lại trường nữa. Có lẽ là họ đã quá quen với sự xuất hiện của cô rồi chăng? Như vậy cũng tốt, đỡ mất công nghe mấy lời bàn tán không đâu, ảnh hưởng đến tâm trạng của cô.
Lý Y Nhiên sải bước đi vào lớp học. Trước cửa phòng học, cô lại gặp cái tên Nhật Cao Tuấn đáng ghét đó, trong tay cầm một bông hoa hồng xinh xắn, tựa người vào cửa lớp.
Cậu ta tiến tới tặng hoa hồng cho cô, “Chào người đẹp, tí nữa có muốn đi căn tin với mình không?”
Lý Y Nhiên thẳng thừng bước ngang qua người cậu ta, không một lời nói nào. Điều này đã đủ thể hiện rằng Y Nhiên đang làm lơ cậu ta một cách quang minh chính đại. Khuôn mặt cậu ta tối sầm lại, trở nên khó xử, mấy ánh mắt hóng chuyện trong lớp lại bắt đầu dòm ngó, rồi bàn tán xôn xao:
“Chất chất, tin hot tin hot. Nhật Cao Tuấn đang theo đuổi Lý Y Nhiên à?”
“Chắc là thế đấy, vậy còn Lý Thảo Mai thì sao nhỉ? Chia tay rồi sao?”
Nhật Cao Tuấn bị cô làm bẽ mặt trước tất cả bạn học trong lớp. Thế nhưng cậu ta vẫn cố nhịn cơn giận xuống, gượng cười một cách khó coi mà nói:
“Cậu không thích hoa hồng đúng không? Tớ nhớ rồi, vậy tí gặp lại nha.”
Nói xong câu này, cậu ta liền rời đi luôn. Thẳng tay vứt bông hoa hồng vào sọt rác ở hành lang. Cơn giận không thể kiềm chế được nữa mà đập mạnh vào bức tường cạnh đó. Cậu ta không thể chấp nhận được sự kiêu ngạo của Lý Y Nhiên, rõ ràng chỉ xinh đẹp lên được một chút, giàu thêm được vài lít mà đã kiêu ngạo đến như thế rồi. Thật là tức chết cậu ta mà. So với Lý Thảo Mai thì Lý Y Nhiên vẫn thua xa rất nhiều về vẻ đáng yêu ngoan hiền. Tuy nhiên nói đến tiền bạc thì Lý Y Nhiên vẫn là con át chủ bài để cậu ta thâu tóm tài sản nhà họ Lý.
Cậu ta lại tự an ủi mình một cách ngu ngốc: “Ổn thôi, không có đứa con gái nào có thể thoát khỏi sự đẹp trai chết người này của mình mà, kể cả Lý Y Nhiên cũng đã từng sập bẫy. Đã bị sập bẫy một lần thì sẽ có lần thứ hai thôi.”
Những lời này của Nhật Tuấn Cao, từ đầu đến cuối đã bị Quách Phong Cứu nghe rõ mồn một từng câu từng chữ. Anh tiến đến hỏi cậu:
“Thế à? Cậu thực sự muốn chinh phục trái tim của Lý Y Nhiên sao?”
Nhật Tuấn Cao giật mình quay người lại đằng sau. Rõ ràng bây giờ đang giờ học mà, tại sao lại có người đứng ngoài hành lang cơ chứ? Trước mắt cậu ta là một diễn viên nổi tiếng Quách Phong Cửu, cậu cũng là một trong những fan cuồng nhiệt của anh. Lần đầu tiên trong đời được gặp thần tượng, làm cậu ta kích động không thôi, lấy ngay giấy bút từ trong cặp ra để xin chữ kí của anh.
“Cơn gió nào đã thổi anh đến trường em vậy ạ? Em hâm mộ anh lắm đó.”
Quách Phong Cửu cũng vui vẻ kí giấy tặng cho cậu ta. Anh nở nụ cười chói sáng nhìn cậu mà trả lời: “À, đoàn làm phim đến đây diễn phim thanh xuân vườn trường với cả chọn nhân vật phụ diễn, không biết em có muốn tham gia không nhỉ?”
Nhật Tuấn Cao vui sướng gật đầu lia lịa, quên luôn cả chuyện muốn tán tỉnh Lý Y Nhiên, “Được ạ.”
Quách Phong Cửu bất chợt nở một nụ cười gian xảo làm cho cậu ta có chút sợ hãi, “Sao anh lại cười?”
“Ầu, không có gì đâu, chỉ là vui quá thôi.”
Ngoài mặt thì anh tươi cười đón nhận Nhật Tuấn Cao vào đoàn phim đấy, tuy nhiên trong lòng của anh ta lại dự tính một kế hoạch gì đó vô cùng hung bạo và bí ẩn. Tất tần tật mọi chuyện mà hai người đó nói đã bị một cậu nam sinh bí ẩn ghi âm lại. Cậu ta nở một nụ cười kì lạ rồi rời đi nhanh chóng.
Buổi học mỗi sáng đã kết thúc nhanh chóng, bây giờ đã đến thời gian nghỉ trưa của mọi người. Bình thường mọi người sẽ hí hửng đi đá bóng hoặc xuống căn tin ăn trưa. Thế nhưng hôm nay lại có sự thay đổi. Tất cả các bạn sinh viên điều tập trung vô cùng đông đúc ở sân vận động. Diệu Nhi cũng hí hửng kéo Y Nhiên xuống đó hóng chuyện.
Máy quay, diễn viên nổi tiếng cùng với ông đạo diễn và một số người khác, nhưng chủ yếu người mà mọi người chú ý nhất vẫn là Quách Phong Cửu. Anh ta đẹp trai, trông vô cùng ngầu với đồng phục học sinh của trường cô. Lý Y Nhiên nhìn thấy bản mặt của anh ta là cô chê liền, mặc dù anh ta đã góp một phần không nhỏ trong việc giúp cô điều hành công ty khi cô đang phải thi đại học. Tuy nhiên, việc này cả hai bên đều có lợi, anh ta sẽ được công ty của ba cô trợ cấp nên độ hot ngày càng tăng, còn cô sẽ được bảo toàn chức chủ tịch khi tốt nghiệp.
Bây giờ cô còn có rất nhiều bài ôn tập cần xử lý, nên vội vàng kiếm cớ rời đi: “Thôi cậu đứng chơi với Võ Nhị Nam đi, mình đi ăn cơm trưa rồi còn học bài nữa.”
Lý Y Nhiên sải bước đi vào lớp học. Trước cửa phòng học, cô lại gặp cái tên Nhật Cao Tuấn đáng ghét đó, trong tay cầm một bông hoa hồng xinh xắn, tựa người vào cửa lớp.
Cậu ta tiến tới tặng hoa hồng cho cô, “Chào người đẹp, tí nữa có muốn đi căn tin với mình không?”
Lý Y Nhiên thẳng thừng bước ngang qua người cậu ta, không một lời nói nào. Điều này đã đủ thể hiện rằng Y Nhiên đang làm lơ cậu ta một cách quang minh chính đại. Khuôn mặt cậu ta tối sầm lại, trở nên khó xử, mấy ánh mắt hóng chuyện trong lớp lại bắt đầu dòm ngó, rồi bàn tán xôn xao:
“Chất chất, tin hot tin hot. Nhật Cao Tuấn đang theo đuổi Lý Y Nhiên à?”
“Chắc là thế đấy, vậy còn Lý Thảo Mai thì sao nhỉ? Chia tay rồi sao?”
Nhật Cao Tuấn bị cô làm bẽ mặt trước tất cả bạn học trong lớp. Thế nhưng cậu ta vẫn cố nhịn cơn giận xuống, gượng cười một cách khó coi mà nói:
“Cậu không thích hoa hồng đúng không? Tớ nhớ rồi, vậy tí gặp lại nha.”
Nói xong câu này, cậu ta liền rời đi luôn. Thẳng tay vứt bông hoa hồng vào sọt rác ở hành lang. Cơn giận không thể kiềm chế được nữa mà đập mạnh vào bức tường cạnh đó. Cậu ta không thể chấp nhận được sự kiêu ngạo của Lý Y Nhiên, rõ ràng chỉ xinh đẹp lên được một chút, giàu thêm được vài lít mà đã kiêu ngạo đến như thế rồi. Thật là tức chết cậu ta mà. So với Lý Thảo Mai thì Lý Y Nhiên vẫn thua xa rất nhiều về vẻ đáng yêu ngoan hiền. Tuy nhiên nói đến tiền bạc thì Lý Y Nhiên vẫn là con át chủ bài để cậu ta thâu tóm tài sản nhà họ Lý.
Cậu ta lại tự an ủi mình một cách ngu ngốc: “Ổn thôi, không có đứa con gái nào có thể thoát khỏi sự đẹp trai chết người này của mình mà, kể cả Lý Y Nhiên cũng đã từng sập bẫy. Đã bị sập bẫy một lần thì sẽ có lần thứ hai thôi.”
Những lời này của Nhật Tuấn Cao, từ đầu đến cuối đã bị Quách Phong Cứu nghe rõ mồn một từng câu từng chữ. Anh tiến đến hỏi cậu:
“Thế à? Cậu thực sự muốn chinh phục trái tim của Lý Y Nhiên sao?”
Nhật Tuấn Cao giật mình quay người lại đằng sau. Rõ ràng bây giờ đang giờ học mà, tại sao lại có người đứng ngoài hành lang cơ chứ? Trước mắt cậu ta là một diễn viên nổi tiếng Quách Phong Cửu, cậu cũng là một trong những fan cuồng nhiệt của anh. Lần đầu tiên trong đời được gặp thần tượng, làm cậu ta kích động không thôi, lấy ngay giấy bút từ trong cặp ra để xin chữ kí của anh.
“Cơn gió nào đã thổi anh đến trường em vậy ạ? Em hâm mộ anh lắm đó.”
Quách Phong Cửu cũng vui vẻ kí giấy tặng cho cậu ta. Anh nở nụ cười chói sáng nhìn cậu mà trả lời: “À, đoàn làm phim đến đây diễn phim thanh xuân vườn trường với cả chọn nhân vật phụ diễn, không biết em có muốn tham gia không nhỉ?”
Nhật Tuấn Cao vui sướng gật đầu lia lịa, quên luôn cả chuyện muốn tán tỉnh Lý Y Nhiên, “Được ạ.”
Quách Phong Cửu bất chợt nở một nụ cười gian xảo làm cho cậu ta có chút sợ hãi, “Sao anh lại cười?”
“Ầu, không có gì đâu, chỉ là vui quá thôi.”
Ngoài mặt thì anh tươi cười đón nhận Nhật Tuấn Cao vào đoàn phim đấy, tuy nhiên trong lòng của anh ta lại dự tính một kế hoạch gì đó vô cùng hung bạo và bí ẩn. Tất tần tật mọi chuyện mà hai người đó nói đã bị một cậu nam sinh bí ẩn ghi âm lại. Cậu ta nở một nụ cười kì lạ rồi rời đi nhanh chóng.
Buổi học mỗi sáng đã kết thúc nhanh chóng, bây giờ đã đến thời gian nghỉ trưa của mọi người. Bình thường mọi người sẽ hí hửng đi đá bóng hoặc xuống căn tin ăn trưa. Thế nhưng hôm nay lại có sự thay đổi. Tất cả các bạn sinh viên điều tập trung vô cùng đông đúc ở sân vận động. Diệu Nhi cũng hí hửng kéo Y Nhiên xuống đó hóng chuyện.
Máy quay, diễn viên nổi tiếng cùng với ông đạo diễn và một số người khác, nhưng chủ yếu người mà mọi người chú ý nhất vẫn là Quách Phong Cửu. Anh ta đẹp trai, trông vô cùng ngầu với đồng phục học sinh của trường cô. Lý Y Nhiên nhìn thấy bản mặt của anh ta là cô chê liền, mặc dù anh ta đã góp một phần không nhỏ trong việc giúp cô điều hành công ty khi cô đang phải thi đại học. Tuy nhiên, việc này cả hai bên đều có lợi, anh ta sẽ được công ty của ba cô trợ cấp nên độ hot ngày càng tăng, còn cô sẽ được bảo toàn chức chủ tịch khi tốt nghiệp.
Bây giờ cô còn có rất nhiều bài ôn tập cần xử lý, nên vội vàng kiếm cớ rời đi: “Thôi cậu đứng chơi với Võ Nhị Nam đi, mình đi ăn cơm trưa rồi còn học bài nữa.”