Chương : 30
Thương Dung đã chết rồi. Đường Duyệt vì nghe thấy câu này mà trở nên đờ đẫn. Chết rồi sao? Nàng vẫn còn mong muốn được quay lại bên chàng, chờ đợi chàng mỉm cười mà nói: “Đừng lo lắng gì cả, ta tha thứ cho nàng”. Vậy mà Tô Mộng Chẩm lại buông một câu nhẹ tênh với nàng, Thương Dung đã chết.
Chàng đã chết rồi! Chàng đã đi đến một nơi mà nàng không bao giờ tìm thấy, không bao giờ được nhìn thấy nụ cười dịu dàng của chàng, cũng không bao giờ được nghe thấy giọng nói của chàng nữa. Lúc nàng đau khổ nhất, chàng đã ôm lấy nàng và nói với nàng rằng, cho dù nàng có trở thành hình dáng thế nào đi nữa thì chàng vẫn cần nàng, vẫn lấy nàng, cả đời này chỉ yêu thương che chở cho một mình nàng thôi. Nhưng tất cả đều đã không còn nữa rồi…
Thanh kiếm sắc nhọn của Đường Mạc đâm xuyên qua người nàng, nhưng cũng không thể so sánh được với cái ý nghĩ trong đầu đang làm cho nàng như phát điên, hoảng loạn… Nỗi đau đớn làm mắt nàng mờ đi. Khuôn mặt xinh đẹp của Hiên Viên Trì Trì cách đó không xa trở nên xấu xí đáng sợ. Hình như Đường Duyệt đã ngã ngửa về phía sau, hai tai bị ai đó bịt lấy, mọi ý thức đều biến mất.
Đột nhiên nàng nghe thấy ai đó lớn tiếng la lên. Thực ra thì nàng không nghe thấy gì cả, nhưng trong mơ hồ dường như lại nhìn thấy một người đang đi tới. Tiếp đó nàng cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng, dường như có ai đó bế nàng lên.
Cái cảm giác trời đất quay cuồng quả là rất khó chịu. Nhưng Đường Duyệt lại cho rằng mọi thứ sẽ kết thúc thật nhanh chóng. Nàng đã từng cố gắng, nhưng lại chẳng có kết quả gì. Chỗ bị thanh kiếm xuyên qua dường như đã bị thủng ra chảy máu. Đau muốn chết đi được. Nàng muốn khóc, nhưng lại bị cả một vùng đen tối rợp trời kín đất bao phủ lấy tất cả ý thức. Sau đó nghe thấy ai đó nói: “Nàng không được phép chết. Ta sẽ không để nàng chết”.
Rất nhiều ngày dau đó, Đường Duyệt luôn chìm đắm trong hồi ức. Có lúc nàng còn nhìn thấy thời thơ ấu của mình, khi nàng luôn phải trốn vào một góc khuất để khóc thầm. Sau đó là từng cảnh tượng hỗn loạn, phần lớn là cảnh Đường Mạc cầm tay dạy nàng học võ nghệ. Những ký ức sau đó ngày càng ít dần, ngay cả những ký ức về Ôn Nhã Như cũng không còn xuất hiện nữa. Đầu óc dường như bị một vùng trống rỗng bao phủ, nó từ từ nuốt trọn tất cả mọi ký ức của nàng.
Hàng mi dài của Đường Duyệt khẽ chớp chớp, nàng mở mắt ra. Dường như nàng đã tỉnh lại từ cơn ác mộng. Nhưng cơ thể chỉ được thả lỏng trong phút chốc rồi sau đó tinh thần lại trở nên hoảng loạn. Đường Duyệt khẽ cử động ngón tay, toàn thân lạnh ngắt, người nặng trình trịch, giống như nằm trên đống bông đang bị lún xuống, không còn một chút sức lực nào.
Một thiếu niên đang ngủ gục say sưa bên mép giường của nàng. Đường Duyệt nằm đó, cũng chẳng buồn động đậy. Nàng nghiêng đầu nhìn người thiếu niên trước mặt, đột nhiên cảm thấy cảnh tượng này vô cùng quen thuộc, không biết là đã nhìn thấy ở đâu rồi.
“Cuối cùng thì cô nương đã tỉnh lại rồi!” Người thiếu niên đột nhiên tỉnh lại, giọng nói vô cùng vui sướng như thể lâu lắm rồi không gặp. “Bây giờ công tử có thể thở phào nhẹ nhõm rồi nhé!” Trên khuôn mặt non tơ đó là một sự vui sướng thuần khiết. Đôi mắt đen nhánh chứa đựng cả một sự ấm áp như ánh mặt trời.
Một nam tử bước vào, thấy nàng đã tỉnh lại liền chăm chú nhìn nàng hồi lâu rồi mới rảo bước về phía nàng, nắm lấy tay nàng.
Người thiếu niên vui vẻ đứng tránh sang một bên, mỉm cười nhìn hai người.
Đường Duyệt cau mày, nàng không thích sự tiếp xúc thân mật như vậy của nam tử này. Nàng như nhận thức được, định rụt tay lại. Nhưng đối phương lại càng nắm chặt hơn, dường như suốt đời trọn kiếp này không muốn buông ra.
“Nàng cảm thấy chỗ nào không khỏe thì cứ nói với ta”. Giọng người đó dịu dàng, trìu mến, như sợ làm nàng bị giật mình.
Đường Duyệt cảm thấy kỳ lạ, nàng luôn cảm thấy con người trước mặt như đang đeo một chiếc mặt nạ, khiến cho người khác không thể nhìn rõ tâm trạng thực sự của chàng. Nhưng quả thật chàng vô cùng tuấn tú, nàng nghĩ thầm, nụ cười đó quả là rạng rỡ.
Đường Duyệt đột nhiên nói: “Ta là ai? Chàng có biết ta là ai không?”.
Tô Mộng Chẩm mỉm cười nói: “Nàng là tân nương tử của ta, nàng không nhớ sao?”.
Đường Duyệt nhắc lại: “Tân nương tử ư?”.
Ánh mắt của Tô Mộng Chẩm quyến luyến trên khuôn mặt nàng một lát rồi nói: “Bởi vì, cha nàng đã gả nàng cho ta rồi… Ta đã đồng ý với ông ấy, cả đời này sẽ chăm sóc che chở cho nàng mãi mãi”.
Đường Duyệt yên lặng gật đầu: “Vậy cha thiếp hiện đang ở đâu?”.
Tô Mộng Chẩm bình thản nói: “Cha nàng đã qua đời rồi!”.
Đường Duyệt nghi ngờ nhìn người thiếu niên kia. Cậu ta cũng vội vã gật đầu lia lịa, dường như sợ nàng không tin.
Đường Duyệt nói tiếp: “Vậy chàng vẫn muốn lấy thiếp sao?”.
Tô Mộng Chẩm cười nói: “Người ta yêu chính là nàng. Cha nàng còn sống hay đã qua đời thì cũng vẫn vậy thôi”.
Đường Duyệt cảm thấy đầu đau như muốn vỡ tung ra, bàn tay nàng vừa chạm vào đầu, Tô Mộng Chẩm liền nắm lấy cổ tay nàng: “Sức khỏe nàng vẫn còn yếu, nàng hãy nghỉ ngơi đi”.
Đường Duyệt nói: “Nhưng thiếp không nhớ được gì cả”.
Tô Mộng Chẩm mỉm cười đáp: “Vậy thì bây giờ ta sẽ nói cho nàng tất cả. Thế nào? Nàng không tin sao?”.
“Công tử, con xin lui ra ngoài trước”. Vừa nói người thiếu niên vừa chạy như bay ra ngoài.
Tô Mộng Chẩm khẽ xoa đầu Đường Duyệt, rồi tỏ ra tương tâm: “Nàng nghèo khổ, không tiền bạc, không thân phận, chẳng có gì trên người cả. Ta giàu có hơn nàng, có địa vị hơn nàng, nếu có lừa dối nàng thì cũng chẳng được lợi lộc gì?”.
Đường Duyệt sững người, cắn chặt môi. Dường như những lời này làm cho nàng vô cùng đau khổ.
Tô Mộng Chẩm lại rất thích thái độ này của nàng. Hắn sờ lên mặt nàng, buông một tiếng thở dài: “Như thế này còn làm cho người khác thích hơn nhiều so với khuôn mặt không biểu cảm của nàng trước đây”.
Đường Duyệt vẫn cố tình né tránh sự tiếp xúc của Tô Mộng Chẩm chẳng vì lý do gì cả. Trong lòng đột nhiên có một sự chống đối trỗi dậy. Không thích, thật sự nàng không thích con người này, không tin tất cả những lời con người này nói chút nào. Nhưng những lời chàng ấy nói chẳng có gì sai cả. Bây giờ nàng nghèo khổ, không tiền bạc, không thân phận, không địa vị, ngay cả chiếc giường mà nàng đang nằm cũng là của chàng. Nàng hoàn toàn không có gì đáng để chàng phải lừa nàng.
Câu hỏi cuối cùng, Đường Duyệt ôm lấy ngực, nhìn Tô Mộng Chẩm nghi hoặc: “Vậy tại sao thiếp lại bị thương?”.
Trong ánh mắt của Tô Mộng Chẩm có chút gì đó thương hại. Hắn vẫn không lẩn tránh đôi mắt sáng lấp lánh của nàng. Cho dù đôi mắt ấy có thể soi tỏ sự xấu xa bỉ ổi và tàn khốc trong tim hắn. Nhưng hắn vẫn nhìn thẳng vào mắt nàng, dịu dàng nói: “Bởi vì có người ghen ghét, không muốn hai ta được ở bên nhau. Mà nàng thì lại ngốc nghếch không biết cách né tránh, nên mới lĩnh trọn nhát kiếm đó”.
Thái độ của Đường Duyệt từ nghi hoặc chuyển dần sang thận trọng, dè chừng.
Tô Mộng Chẩm giơ tay giúp nàng vén vài lọn tóc vương trên trán ra sau lại. Nhưng vẫn có vài lọn không chịu nghe lời, lại rơi xuống. Tô Mộng Chẩm mỉm cười đưa tay ra vén tiếp, nhưng Đường Duyệt lại tránh đi. Đường Duyệt cúi đầu, cắn mạnh đôi môi. Nàng cảm thấy rất khó chịu, không chỉ vì bản thân mình không nhớ nổi cái gì, mà quan trọng hơn là nàng không thích tất cả những điều mà con người đang đứng trước mặt nàng vừa nói. Nàng chậm rãi nói: “Nhưng thiếp vẫn luôn cảm thấy có một thứ gì đó rất quan trọng dường như không thể nhớ ra”.
Tô Mộng Chẩm đương nhiên là biết người mà nàng muốn nói tới là ai rồi. Nhưng hắn tuyệt đối không bao giờ ngu xuẩn tiết lộ với nàng chân tướng sự việc. Một lúc lâu sau hắn mới chậm rãi nói: “Thứ mà nàng nói có lẽ chính là thanh đao Khuynh Thành của nàng chăng?”.
Đôi mắt Đường Duyệt đột nhiên vụt sáng, nàng vội vã nói: “Đao… đao của thiếp sao?”.
Tô Mộng Chẩm gật đầu nói: “Sức khỏe của nàng bây giờ không thể cầm đao được. Vì thế ta đã cất nó đi rồi. Nếu nàng muốn xem thì cũng phải đợi khi nào khỏe lại rồi hẵng hay”.
Hình như là vậy, chắc là có một thanh đao, Đường Duyệt ngẫm nghĩ. Nhưng hình như vẫn có cái gì đó không đúng… Lại tiếp tục suy nghĩ kỹ hơn, nhưng nàng chỉ cảm thấy đầu đau như muốn vỡ tung ra. Nước mắt nàng đau khổ tuôn rơi.
Tô Mộng Chẩm nhẹ nhàng nói: “Hãy nói cho ta biết, tại sao nàng khóc?”.
Đường Duyệt lắc đầu nói: “Thiếp cũng không biết nữa”.
Tô Mộng Chẩm hỏi lại: “Không biết ư?”.
Đường Duyệt thấy cảm giác đau đầu ngày càng dữ dội hơn. Đột nhiên nàng bưng mặt đau đớn khóc: “Quả thật là thiếp không biết, đừng hỏi thiếp nữa… Thiếp cầu xin chàng… Đừng hỏi nữa…”.
Tô Mộng Chẩm nhìn nàng, cau mày rồi nắm chặt tay lại, vừa nhanh lại vừa nhẹ nhàng, hắn nói: “Được rồi, được rồi, ta không hỏi nữa. Nhưng ta phải nói với nàng rằng, đó là những chuyện làm cho nàng đau khổ, hà tất nàng phải nhớ lại làm gì? Không nhớ ra mọi thứ, như thế chẳng phải là sẽ vui hơn rất nhiều hay sao?”.
Tô Mộng Chẩm đỡ nàng ngồi dậy, chậm rãi nói: “Những hồi ức quý báu và vui vẻ, ta đều có thể cho nàng. Nàng hãy quên những thứ kia đi”.
Đường Duyệt nhìn đôi mắt như nước mùa thu của Tô Mộng Chẩm. Trong đôi mắt ấy dường như có sự mê hoặc làm cho người khác bất giác tự mình đắm chìm trong đó. Trong đầu nàng, đột nhiên xuất hiện một đôi mắt ấm áp, thanh tú, tràn đầy yêu thương. Nàng ôm đầu nói: “Hãy để thiếp suy nghĩ, suy nghĩ thật kỹ”.
Tô Mộng Chẩm lặng lẽ nhìn nàng, rồi đứng lên lui ra ngoài.
Bệnh tình của Đường Duyệt hình như ngày càng nặng. Bởi vì nàng đã liều mạng suy nghĩ để nhớ ra những thứ đã bị lãng quên. Thế nhưng càng giảy vò bao nhiêu thì lại càng không được việc bấy nhiêu. Nàng bắt đầu cảm thấy sợ hãi, sợ mọi thứ âm thanh, thậm chí còn không muốn mở cửa sổ để hít thở không khí bên ngoài. Điều nàng sợ nhất chính là cứ mỗi một giờ đồng hồ là Tô Mộng Chẩm lại đến để thăm nàng. Quả thật là nàng đã bị nam tử này ép đến phát điên. Nàng từ chỗ không thích, đến giờ tự nhiên trở nên sợ người đó. Hàng đêm, Đường Duyệt nằm trên giường để hồi tưởng. Vậy mà vẫn là một vùng mờ mịt.
Khó chịu nhất là lúc đêm tối, bởi vì lúc đó không còn một chút âm thanh nào. Có đêm nàng đã nằm mơ. Giấc mơ đó hình như là một sự việc đã xảy ra cách đây lâu lắm rồi. Bởi vì nó rất quen thuộc, quen thuộc tới mức làm cho tim nàng phải đập thổn thức.
Nàng ngồi trên một cành cây cao, ngắm nhìn những tòa nhà cao lớn phía xa xa. Những vị khách ăn mặc hoa lệ và những chiếc xe ngựa đẹp. Lòng nàng vô cùng ủ rũ, vô cùng buồn bã. Từng chiếc xe ngựa cứ dập dìu qua lại, chằng có ai dừng lại để nhìn nàng. Cuối cùng thì cũng có một người phát hiện ra nàng. Người đó có một khuôn mặt làm cho tim nàng xao động, đương nhiên là mỉm cười với nàng.
Chàng ngẩng đầu lên nhìn nàng. Ánh nắng dịu nhẹ đã phủ lên người chàng một tầng màu sắc tươi sáng. Đôi mắt trong trẻo của chàng dường như đang tỏa sáng. Chàng vẫy vẫy tay, hình như là nói gì đó với nàng. Nhưng cho dù Đường Duyệt có cố gắng nghe thế nào đi nữa thì cũng chỉ có thể nhìn thấy miệng chàng mấp máy. Nàng sốt ruột, lớn tiếng hỏi lại. Nhưng người đó chỉ mỉm cười lạnh lùng, dường như không muốn nhìn thấy nàng nữa, nên quay người bước đi. Lòng nàng trống rỗng, dường như trong phút chốc đã mất đi thứ quan trọng nhất trong cuộc đời mình. Nàng gắng sức gọi người đó, nhưng đột nhiên lại bị xuống khỏi cành cây.
Từ trong sâu thẳm tiềm thức, Đường Duyệt chợt tỉnh lại sau giấc mơ. Nàng sờ lên má mình, thấy nước mắt đầm đìa. Rất nhanh sau đó, nàng cảm thấy toàn thân nóng bừng, cứ lúc nóng lúc lạnh, không chỉ ở trái tim trong ngực nàng, mà sự đau đớn đã lan ra khắp cơ thể. Cổ họng khát khô, rồi từ từ bắt đầu bỏng rát. Đường Duyệt há to miệng, đau tới mức muốn kêu cứu. Nhưng không hiểu sao bây giờ lại không muốn nhìn thấy bất kỳ ai. Toàn thân nàng co quắp, bàn tay cố gắng ôm chặt lấy vết thương bị kiếm đâm, thở một cách khó nhọc. Đường Duyệt rất khó chịu, khó chịu tới mức hận bản thân mình đã không thể tỉnh lại. Mồ hôi lạnh hai bên thái dương cứ từng giọt, từng giọt nhỏ xuống làm ướt đẩm cả mặt gối, ngay cả một tiếng rên rỉ nàng cũng không thể kêu được.
Khi Tô Mộng Chẩm phát hiện ra nàng thì cơ thể nàng đã nóng giãy. Nàng đang lên cơn sốt cao, nhưng vẫn cố chịu đựng mà không gọi người đến giúp. Chỉ nguyên sắc mặt trắng bệch của nàng cũng đã đủ để chứng tỏ nàng nhất định đang đau đớn đến chết. Tất cả mọi thứ ở nàng đều thay đổi, chỉ trừ sự kiên cường trong xương cốt và sự căm ghét đối với hắn. Nghĩ nha vậy, Tô Mộng Chẩm lại thấy trong lòng trào dâng một cảm giác chua xót khó tả. Hắn bất giác mỉm cười, cam chịu bế nàng dậy, gọi tên nàng. Nhưng Đường Duyệt gần như không còn ý thức gì nữa, hoàn toàn không thể phản ứng lại.
Hắn nhẹ nhàng vực nàng dậy. Nhưng nàng lại giật mạnh một cái, sõng soài trên giường mà nôn nhưng mãi mà chẳng nôn được gì. Tô Mộng Chẩm đột nhiên cảm thấy đau lòng. Thấy nàng như vậy, hắn dường như nhìn thấy chính bản thân mình nhiều năm trước, cũng bộ dạng vất vưởng bên hè phố không người quan tâm chăm sóc. Hắn lại bế nàng lên, lúc này Đường Duyệt đột nhiên ngoan ngoãn kỳ lạ, cứ dịu dàng để mặc hắn bế, gục vào người hắn nương tựa giống như một đứa trẻ.
Tô Mộng Chẩm còn chưa vui mừng được bao lâu, đứa trẻ không chút phòng bị này đột nhiên lại lảm nhảm gọi tên người khác. Lòng hắn chùng xuống, không ngờ rằng mọi ký ức của nàng mặc dù đã bị xóa nhòa nhưng người đó vẫn còn in sâu trong tâm trí nàng đến vậy. Dù nàng đã mất đi ý thức, nhưng cái tên của người đó không ngờ vẫn xuất hiện từ miệng nàng.
Tô Mộng Chẩm gọi Tiểu Liên vào, dặn dò cậu đi đun một ít nước nóng, nấu một ít cháo, sau khi cháo nguội một chút thì hắn đút cho Đường Duyệt từng thìa một. Sau đó mới để nàng uống thứ thuốc đã dùng lửa nhỏ để sắc trong một canh giờ.
Đường Duyệt uống được nửa bát, phần còn lại đều nôn ra hết, dây cả vào y phục của Tô Mộng Chẩm.
Tiểu Liên nhìn đến trắng bệch cả mặt. Cậu lo sợ vị công tử có bản tính ưa sạch sẽ này sẽ nổi trận lôi đình.
Nhưng không, Tô Mộng Chẩm chỉ bình than thay y phục, bảo Tiểu Liên dọn dẹp bãi nôn trên đất, rồi vẫy tay xua cậu ta lui ra. Hắn vẫn muốn ở lại để tiếp tục chăm sóc nàng…
Tô Mộng Chẩm để nguyên y phục nằm bên cạnh Đường Duyệt, nhưng lại không nhắm mắt, cứ chăm chú nhìn sự đau khổ của nàng đang từ từ biến mất. Có điều cơn sốt cao do vết thương bị nhiễm trùng gây ra có thể làm cho nàng nhớ ra tên của nam tử đó, xem ra không khiến hắn thoải mái chút nào. Tô Mộng Chẩm thầm nghĩ, quyết định tăng liều lượng của thuốc lên.
Tô Mộng Chẩm không thể nói rõ tình cảm của mình đối với Đường Duyệt. Chỉ đơn thuần muốn biến nàng thành người của mình, sau đó mãi mãi chia lìa với người khác bằng một nhát dao. Hắn là người muốn gì thì sẽ làm được điều đó. Lúc nào cũng có thể chiếm được thứ mà mình mong muốn nhất bất kể là dùng thủ đoạn gì.
Khi trời sắp sáng, không hiểu sao Đường Duyệt lại lên cơn lảm nhảm, mồ hôi đầm đìa trên trán.
Tô Mộng Chẩm suốt đêm không ngủ, chỉ ở bên cạnh nàng. Lúc này hắn liền đắp cả phần chăn của mình cho nàng, cẩn thận bế nàng qua phía mình.
Khi Tiểu Liên đẩy cửa bước vào thì nhìn thấy công tử đang mặc nguyên cả y phục mà bế Đường Duyệt. Động tác trên tay cậu chợt ngừng lại, nghĩ một lát, cuối cùng vẫn bê nguyên cả bát thuốc định lui ra ngoài.
“Để thuốc xuống!” Cậu chợt nghe thấy tiếng người nói nhẹ nhàng. Tô Mộng Chẩm không hiểu đã mở mắt từ lúc nào.
Tiểu Liên chớp chớp mắt, hỏi: “Công tử có muốn dậy thay đồ không?”.
Tô Mộng Chẩm nhìn Đường Duyệt, nàng vẫn nhắm nghiền mắt, hắn gật gật đầu. Khi hắn xuống giường, đột nhiên Đường Duyệt gần như tỉnh lại, giãy giụa nắm lấy áo hắn: “Đừng đi…”.
Tiểu Liên kinh ngạc tròn mắt nhìn Đường Duyệt, mới phát hiện nàng tỉnh tỉnh mê mê. Dường như nàng không biết là mình đang tóm lấy ai, chỉ lảm nhảm nói: “Đừng đi…”.
Thái độ của Tô Mộng Chẩm trở nên dịu dàng, hắn liền quay lại bên cạnh nàng nói: “Ta không đi đâu cả”.
Đường Duyệt nằm trong lòng Tô Mộng Chẩm, có lẽ do cơn sốt vẫn chưa hạ nên nàng thổn thức khóc. Tô Mộng Chẩm vội ôm chặt nàng với sự dịu dàng hiếm thấy. Tay hắn nhẹ nhàng vẫy vẫy, Tiểu Liên vẫn đang há hốc miệng vì ngạc nhiên vội vàng bưng bát thuốc đến.
Tô Mộng Chẩm nói: “Ngoan nào, chịu khó uống hết thuốc rồi sẽ khỏi thôi”.
Tiểu Liên nhìn thái độ rất hiếm thấy trên khuôn mặt Tô Mộng Chẩm, miệng há hốc ngạc nhiên đến mức có thể nuốt gọn một quả trứng gà. Cậu đột nhiên cảm thấy thương cho cô nương này. Công tử bỏ ra bao nhiêu thì sẽ thu về bấy nhiêu. Với biểu hiện như bây giờ của công tử, nếu sau này Đường Duyệt không thể báo đáp lại, trong tương lai sẽ bị ăn tươi nuốt sống… Cậu liên tưởng đến khuôn mặt đó, bất giác cảm thấy ớn lạnh.
Vậy mà bây giờ Đường Duyệt hiển nhiên không biết mình đang làm gì. Tô Mộng Chẩm đã cho nàng uống thuốc xong, lại còn giúp nàng kiểm tra vết thương. Hắn vuốt ve đôi má ửng hồng của nàng. Sau khi kề mặt mình vào trán nàng để cảm nhận, hắn liền cau mày. Rồi hắn đứng dậy, đổi lại liều lượng của một loại thuốc và dặn dò Tiểu Liên thực hiện. Sau khi lau rửa thay đồ qua loa, hắn liền quay lại bên cạnh Đường Duyệt, đút cho nàng một chút cháo loãng.
Đường Duyệt mê man được bế lên, cảm thấy thứ gì đó nóng ấm đang lướt trên môi mình. Một thứ hương thơm trôi vào miệng nàng, lan tỏa, rồi xuống họng và chảy vào trong dạ dày, đột nhiên nàng cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Ban đầu chỉ là sự tiếp xúc bên ngoài, rồi dần dần ngay cả đầu lưỡi cũng đã luồn vào trong miệng nàng mà tìm kiếm. Nhưng Đường Duyệt lại không phát hiện ra mình đã bị người khác hôn. Tô Mộng Chẩm mỉm cười, biết rằng hành động như vậy trong lúc người khác không hay biết gì tuy rất không hay, nhưng lại rất ngọt ngào.
Cơn sốt của Đường Duyệt kéo dài đến chiều ngày thứ hai thì dứt. Đợi nàng tỉnh lại, Tiểu Liên vội vàng kể cho nàng mọi việc mà mình nhìn thấy. Đường Duyệt ngạc nhiên, lại còn có chút cảm động. Nàng biết rằng để một đại nam tử đến chăm sóc cho người khác là một chuyện khó khăn thế nào. Huống hồ là một quý công tử phong độ ngời ngời như Tô Mộng Chẩm. Bàn tay chàng chỉ phù hợp để cầm quạt, cầm bút. Nàng thực sự không thể tin là đối phương lại còn đích thân bón thuốc cho mình.
Thái độ ngạc nhiên của Đường Duyệt có chút gì đó xúc phạm Tiểu Liên, cậu cau mày nói: “Cô nương không tin hay sao?”.
Đường Duyệt lắc đầu nói: “Không, chỉ là ta… không dám tin mà thôi”.
Vừa hay Tô Mộng Chẩm đẩy cửa bước vào, nghe thấy câu này, hắn liền cười mà nói: “Tại sao lại không tin? Nàng là tân nương tử của ta. Làm sao ta có thể để người khác tiếp xúc với người nàng được?”.
Đường Duyệt cau mày, rõ ràng là phản đối cách hắn nói với nàng bằng giọng thân mật như vậy. Tô Mộng Chẩm nói: “Tuy ta không thích cái vẻ lạnh lùng của nàng đối với ta bây giờ, nhưng ta biết chắc chắn có ngày nàng sẽ nhớ lại, nhớ ra hai ta trước đây đã từng yêu nhau thế nào”.
Tiểu Liên líu cả lưỡi, cậu cảm thấy quá ư khâm phục tài nói dối không chút xấu hổ của công tử nhà cậu.
Mùa xuân của tháng Ba, ánh nắng dịu nhẹ, gió cũng mơn man. Lòng hồ lăn tăn gợn sóng xanh biếc, từng hàng liễu rủ thướt tha ven hồ. Thỉnh thoảng vàng anh và chim trả lại hót vang lừng, càng làm tăng thêm không khí vui vẻ cho một ngày tươi đẹp như thế này. Một nam tử trong y phục màu tím đang dựa vào một thân cây. Cây sáo trong tay đặt ngang miệng, nhẹ nhàng thổi những khúc nhạc du dương. Nhiều thiếu nữ đi ngang qua đều nhìn trộm hắn, hy vọng hắn có thể ngẩng đầu lên nhìn mình một cái. Vậy mà dường như hắn chỉ chuyên tâm vào việc thổi sáo. Mãi tới khi một nữ nhi mặc y phục màu đỏ từ đằng xa đi tới thì hắn mới chợt như cảm nhận được điều gì đó, vội vã ngẩng đầu lên.
Khuôn mặt vốn trắng bệch của Đường Duyệt chợt đỏ bừng. Sau hai tháng bồi bổ, sức khỏe của nàng đã tốt hơn trước rất nhiều. Trong lòng nàng thực sự vô cùng cảm kích Tô Mộng Chẩm. Bởi vì nếu không có chàng thì nàng đã không thể sống đến hôm nay. Nàng không biết rõ về lai lịch thân phận của Tô Mộng Chẩm. Nhưng chàng trước sau như một luôn đối xử rất tốt với nàng. Cho dù trong lòng nàng không có tình yêu dành cho chàng, nhưng cũng hiểu rằng nếu chàng muốn cầu hôn nàng thì nàng tuyệt đối sẽ không từ chối. Nàng chẳng có gì để báo đáp chàng cả. Nàng bước đến bên cạnh Tô Mộng Chẩm, nhìn chàng rồi nói: “Tiểu Liên nói rằng chàng cho phép thiếp đến đây”.
Tô Mộng Chẩm nhìn nàng bằng đôi mắt dịu dàng trìu mến: “Là ta mời nàng đến đây, đồng ý hay không là do nàng thôi”.
Đường Duyệt cố gắng để nụ cười của nàng không gượng gạo như vậy, nàng nói: “Chỉ cần là chàng nói thì thiếp đều không từ chối”.
Tô Mộng Chẩm cụp mắt xuống, không nhìn nàng nữa: “Nàng là vì báo đáp ta?”.
Đường Duyệt im lặng hồi lâu, rồi đáp: “Bất kể là thiếp vì cái gì, chàng cũng không phải là người coi trọng nguyên nhân”.
Tô Mộng Chẩm ngẩng đầu lên, vẫn nụ cười đó: “Đương nhiên rồi, điều ta coi trọng chính là kết quả”.
Đường Duyệt lảnh tránh ánh mắt Tô Mộng Chẩm để nhìn gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ. Nàng biết một khi mình nói ra thì sẽ không có đường lui, nhưng nàng vẫn phải nói: “Những ngày này, được chàng chăm sóc, sức khỏe của thiếp đã ổn rồi. Vì vậy nếu chàng có bất kỳ yêu cầu gì, thiếp cũng đều đồng ý”.
Tô Mộng Chẩm nói: “Nàng thấy là ta sẽ để cho nàng đồng ý việc gì nào?”.
Đường Duyệt ngập ngừng một lát rồi nói: “Thiếp nghĩ là… có lẽ chàng sẽ…”.
Giọng Tô Mộng Chẩm có chút gì đó lạnh lùng: “Nàng cho rằng ta sẽ bảo nàng lấy ta?”.
Đường Duyệt không nói gì nữa, nhưng câu trả lời như vậy không phải do nàng nghĩ ra, mà là do Tiểu Liên luôn ám hiệu một cách rõ ràng, yêu cầu nàng phải biết cách đền ơn đáp nghĩa, không được quên công tử đã đối xử tốt với nàng thế nào.
Ánh mắt của Tô Mộng Chẩm chợt trở nên lạnh lùng: “Ta tự cho rằng mình không phải là một quân tử. Nhưng tuyệt đối không muốn nàng phải ôm ấp lấy suy nghĩ tự cho là hy sinh để thành thân với ta. Nếu nàng muốn thành thân với ta, đương nhiên ta sẽ rất vui mừng. Nhưng nếu nàng nói ra với vẻ ấm ức như vậy thì xin miễn vậy. Bởi vì như thế chẳng khác nào coi thường ta”.
Đường Duyệt giật thót mình. Nàng không hề có ý xúc phạm chàng. Chàng đối xử với nàng luôn nhẫn nại, chưa bao giờ tức giận với nàng. Nhưng những thủ đoạn của chàng đối với người khác thì thực ra Đường Duyệt đã gặp nhiều rồi, bất giác nàng cảm thấy sợ hãi. Cách suy nghĩ tự cho là đúng của nàng quả là ngây thở quá. Có lẽ Tiểu Liên cho rằng chàng muốn cưới nàng, nhưng thực tế chàng không hề có ý định như vậy.
Lòng nàng đột nhiên có cảm giác thở phào nhẹ nhõm, nàng nói: “Cảm ơn chàng!”.
Tô Mộng Chẩm nói: “Nàng không cần phải cảm ơn ta. Ta sẽ đợi cho đến khi nào nàng cam tâm tình nguyện. Cho đến khi nào nàng yêu ta, không thể sống nổi nếu phải rời xa ta. Lúc đó ta mới lấy nàng. Hy vọng là nàng không để ta phải đợi quá lâu”.
Tay Đường Duyệt khẽ run lên, nàng không nói gì. Nàng vẫn thực sự cho rằng chàng là một nam tử biết chiều chuộng quan tâm, thực lòng nghĩ cho nàng nên mới từ chối như vậy. Nhưng nàng lại không biết rằng mình đã rơi vào cái bẫy của người thợ săn. Chàng chẳng qua chỉ muốn vỗ béo con vật trước khi đưa nó lên mâm cỗ mà thôi.
Tô Mộng Chẩm hỏi: “Chẳng lẽ nàng cứ sợ ta mãi hay sao?”.
Tim Đường Duyệt giật thót, nàng nói: “Thiếp làm sao lại… làm sao lại sợ chàng được. Thời gian gần đây đã phải phiền chàng chăm sóc quá nhiều. Thiếp vẫn luôn sống rất vui vẻ”.
Tô Mộng Chẩm hỏi với thái độ nghiêm túc: “Thật không, những điều nàng nói có phải là sự thật không?”.
Đường Duyệt trả lời: “Đương nhiên là thật rồi”. Nàng nói nhưng không dám nhìn đôi mắt có thể nhìn thấu tâm can người khác của Tô Mộng Chẩm.
Tô Mộng Chẩm hỏi: “Tại sao từ trước đến giờ nàng chưa từng hỏi xem ta làm gì?”.
Đường Duyệt nói: “Chàng đương nhiên có thể làm bất kỳ việc gì. Thiếp hà tất phải hỏi chàng”.
Tô Mộng Chẩm cười nhạt nói: “Chẳng lẽ nàng không quan tâm chút nào tới con đường tương lai của phu quân sắp thành thân với mình sao? Ta là thương nhân, nàng không nhận ra hay sao?”.
Đường Duyệt mỉm cười nói: “Hóa ra Tô công tử là một thương nhân. Nếu chàng không nói ra thì quả thật là thiếp không thể đoán được”.
Thái độ trên mặt Tô Mộng Chẩm vô cùng tự nhiên, phong thái phóng khoáng. Hai người sánh bước trên đường làm cho người đi đường cứ trầm trồ ngoái đầu lại nhìn họ. Hắn thầm nghĩ trong bụng, trên đời này làm gì có ai không phải là thương nhân, bán ra mua vào, người có tiền thì dùng tiền, người có quyền thì dùng quyền, không tiền không quyền thì đành phải dựa vào đầu óc của mình thôi. Việc mua bán lớn nhất trong giang hồ chính là việc tranh giành quyền lực. Về bản chất, hắn đích thực là một thương nhân không sai.
Đường Duyệt đâu ngờ được rằng nam tử trẻ tuổi đang sánh bước bên cạnh mình lại là Tô giáo chủ quyền lực của Bái Nguyệt Giáo.
Họ thả bước ven hồ, Đường Duyệt đột nhiên cảm thấy cảnh tượng trước mắt vô cùng quen thuộc. Nhưng làm thế nào cũng không thể nhớ ra là đã gặp ở đâu rồi.
Tô Mộng Chẩm nhìn nàng hỏi: “Nàng làm sao vậy?”.
Nụ cười trên mặt Đường Duyệt có chút gì đó gượng gạo: “Có phải chúng ta đã từng đến đây rồi không?”.
Tô Mộng Chẩm bỗng sững người nhìn nàng, thần sắc trên mặt tuy bình tĩnh nhưng lại có chút gì đó kỳ lạ: “Nàng có ấn tượng với nơi này sao?”.
Đường Duyệt cúi đầu nói: “Thiếp vẫn luôn cảm thấy… có rất nhiều cảnh quen thuộc. Nhưng nếu cố nhớ lại thì đều không thể nhớ ra được”.
Tô Mộng Chẩm lặng im không nói, sắc mặt trở nên trầm ngâm. Đây mới chính là điều mà hắn lo lắng nhất. Bất kể là tăng lượng thuốc thế nào đi nữa, thì những ký ức đó trong tim nàng, hình bóng của người đó, vẫn không thể xóa nhòa. Bởi vì rốt cuộc nàng chưa bao giờ yêu hắn. Việc này thì dù thế nào đi nữa cũng không bao giờ có thể thay đổi được. Tô Mộng Chẩm bất giác nắm chặt cây sáo trong tay, từ xưa đến nay mọi công sức mà hắn bỏ ra đều luôn nhận được báo đáp, không phải vậy sao?
Hắn khẽ mỉm cười, nụ cười của hắn sao mà thân thiết quá: “Có lẽ là nàng đã đến đây trong giấc mơ của mình chăng? Nơi này quả thực rất đẹp”.
Đường Duyệt hỏi: “Chàng có trách mắng thiếp không, là thiếp không tốt, lúc nào cũng nghĩ đến những việc trước đây”.
Tô Mộng Chẩm ngừng lại giây lát, nói: “Ta không trách nàng, trên đời này ai cũng muốn tìm hiểu về quá khứ của mình. Nhưng nếu nàng đồng ý cho ta cơ hội, thì chúng ta sẽ có thể tạo nên những ký ức đẹp hơn”.
Đường Duyệt không trả lời, nhưng bất giác lại sờ lên con bướm trên mặt mình.
Tô Mộng Chẩm nói: “Ta biết, nàng trước sau vẫn không chịu toàn tâm toàn ý tin tưởng ta”.
Ánh mắt Đường Duyệt thoáng đượm buồn, nàng chậm rãi nói: “Tô công tử, thiếp lúc nào cũng không dám hỏi chàng rằng chàng thực sự có phải là phu quân tương lai của thiếp không?”.
Tô Mộng Chẩm thở dài, bỗng nhiên ngoảnh lại hôn lên môi nàng. Phút giây hai hơi thở kề nhau, Tô Mộng Chẩm nói nhỏ: “Ta thực lòng yêu nàng”.
Tim nàng lại đập thình thịch, nàng không thể nào ngăn được cảm giác ghê tởm từ tận đáy lòng mình. Nàng ngoảnh mặt đi: “Đừng động vào thiếp!”. Giọng nàng kiềm chế mà kích động. Tuyệt đối không phải là sự cự tuyệt e thẹn thông thường của nữ nhi, mà thực sự là sự ghê tởm.
Tô Mộng Chẩm đột nhiên dừng lại, cúi đầu nhìn vào khuôn mặt nàng.
Cơ thể Đường Duyệt trong nháy mắt bỗng căng cứng, cảm thấy cái nhìn đó của hắn như chứa đựng một sức mạnh làm cho người ta không thể cử động được. Trên đời này gần như chưa bao giờ có nữ nhi nào từng cự tuyệt hắn.
Hắn nhếch mép cười không nói, nhưng đôi mắt lại tràn ngập sự ấm ức. Cố nhiên trong lòng Đường Duyệt không nhẫn tâm như vậy, ấp a ấp úng nói: “Xin… xin lỗi… thiếp…”. Nàng chưa kịp nói hết câu thì Tô Mộng Chẩm đã quay người bỏ đi.
Đường Duyệt biết rằng lần này nàng đã làm cho Tô Mộng Chẩm bị tổn thương ghê gớm. Bởi vì chàng hoàn toàn không thèm để ý đến nàng nữa. Tất cả sự ghê tởm và sợ hãi đối với Tô Mộng Chẩm của nàng trong thời gian qua giờ đều biến thành cảm giác tội lỗi. Người ta đối xử với nàng dịu dàng, chăm sóc nàng từng li từng tí. Vậy mà nàng lại không thể đền ơn đáp nghĩa. Thậm chí ngay cả một nụ hôn cũng cố tình lảng tránh. Quả thật là nàng vô cùng không phải với Tô Mộng Chẩm.
Nhìn thấy tình cảnh giữa hai người bọn ho, Tiểu Liên đã đoán được phần nào. Khuôn mặt vốn hay cười của cậu cũng biến mất, sự nhiệt tình và chăm sóc đối với Đường Duyệt cũng chẳng còn nữa. Thậm chí lúc nói chuyện cậu còn có thái độ và hành động căm ghét nàng. Hình như nàng đã gây ra một việc tội lỗi tày trời rồi.
Người có thể trò chuyện duy nhất trong nhà họ Tô giờ đã không còn nữa. Đường Duyệt trầm lặng mấy hôm liền, cuối cùng thu dọn đồ đạc của mình, quyết định ra đi. Nơi này vốn không phải là nhà của nàng, nói là thu dọn nhưng thực ra cái gì cũng là đồ của Tô Mộng Chẩm. Nàng thực sự là một người tay trắng.
Đồ đạc đã thu dọn xong, nhưng nàng lại đang phân vân không biết có nên cáo từ hay không.
Trời dần dần tối đen, nàng vẫn đi ra khỏi phòng, tới trước cửa phòng Tô Mộng Chẩm, nhưng không biết có nên đẩy cửa bước vào hay không. Lòng nàng nặng trĩu tâm sự. Nàng giơ tay lên định gõ cửa nhưng tay lại cứng đờ trong không trung.
Tô Mộng Chẩm đang ở phía trong đã sớm nhìn thấy có bóng người bên ngoài cửa, ánh nến dịu dàng hắt nhẹ lên bóng hình ấy. Ánh mắt hắn cứ chăm chú nhìn vào đó. Tới khi Đường Duyệt đẩy cửa bước vào thì hắn vẫn ngồi bất động ở bàn. Khuôn mặt trắng bệch của Đường Duyệt trở nên đẹp như ngọc trong ánh nến dịu dàng.
Trong phòng ngập tràn một sự im lặng khó xử. Một lúc lâu sau, Tô Mộng Chẩm mới thở dài nói: “Nàng muốn đi đâu?”.
Đường Duyệt đáp: “Chàng biết là thiếp muốn ra đi sao?”.
Tô Mộng Chẩm cười nhẹ nhàng: “Nàng luôn luôn nghi ngờ ta, không yên tâm về ta. Nên việc ra đi cũng chỉ là sớm muộn mà thôi”.
Đường Duyệt nói: “Không! Thiếp chẳng qua chỉ muốn tìm lại quá khứ của mình”.
Tô Mộng Chẩm cười nhạt: “Đây chỉ là một trong số những lý do mà nàng muốn ra đi thôi. Một lý do khác là vì nàng vẫn luôn lo rằng ta là một người xấu. Mọi thứ ta nói và làm đều là lừa dối nàng”.
Tô Mộng Chẩm ưu tư nói: “Trong lòng nàng, con người vẫn luôn có người tốt và người xấu. Vậy mà nếu nói về giới võ lâm, thì chỉ có một số ít người đang thống trị mà thôi. Nếu một trăm người coi nàng là anh hùng thì nàng sẽ là anh hùng, nếu một trăm người coi nàng là kẻ xấu thì cho dù nàng có làm gì đi nữa thì cũng vẫn là kẻ xấu. Thế nào là người tốt, thế nào là người xấu? Đường Duyệt, nàng thực sự có thể phân biệt rõ ràng không?”.
Đường Duyệt nhìn thái độ của Tô Mộng Chẩm, có một cảm giác vô hình trong chớp mắt. Dường như tất cả mọi thứ trong mắt Tô Mộng Chẩm đều vô cùng trong trẻo rõ ràng, không gì che đậy. Nàng nói: “Thiếp vẫn luôn cảm kích chàng. Cho dù chàng là người thế nào thì cũng là người đã cứu mạng thiếp”.
Tô Mộng Chẩm cười nhạt, đôi mắt như nước mùa thu dập dờn sóng, hắn nói: “Đường Duyệt, miệng nàng nói như vậy, nhưng lòng nàng lại không nghĩ vậy. Nếu nàng coi ta là người tốt, vậy tại sao vẫn cứ trì hoãn không chịu nói thật với ta, không chịu tâm sự cùng ta những nỗi lòng của nàng?”.
Đường Duyệt cụp mắt xuống, nói: “Thiếp rất muốn tâm sự cùng chàng. Nhưng có rất nhiều điều… thiếp…”.
Tô Mộng Chẩm thở dài: “Ta hiểu, ta biết trong lòng nàng lúc nào cũng có một cái tên, hoặc là một hình bóng mơ hồ nào đó. Nhưng nàng luôn cảm thấy người đó không phải là ta”.
Nước mắt nàng đã tuôn rơi, nàng nói trong nước mắt: “Xin lỗi, nhưng quả thật thiếp rất muốn biết người đó là ai. Tại sao lại thường xuyên xuất hiện trong giấc mộng của thiếp như vậy. Mặc dù thiếp chỉ nhìn thấy đại khái bóng hình đó. Nhưng thiếp biết rằng đó không phải là chàng, tuyệt đối không bao giờ là chàng”.
Tô Mộng Chẩm nắm chặt hai tay, hắn không thể kiềm chế được: “Nàng ra đi là để đi tìm con người hư vô đó phải không? Chỉ vì một bóng hình không biết có tồn tại hay không trong giấc mơ mà nàng bất chấp mọi thứ để rời bỏ nơi này hay sao?”.
Đường Duyệt nói: “Chàng cho rằng thiếp chỉ là vì người đó?”.
Tô Mộng Chẩm không trả lời, ánh mắt lạnh như băng, đang nhìn xoáy vào nàng.
Nàng vừa khóc vừa nói: “Không, chàng sai rồi. Thiếp chỉ vì muốn tìm lại quá khứ của chính mình, thiếp luôn suy nghĩ xem rốt cuộc thì mình là ai. Tại sao chẳng có cái gì ngoài một cái tên, tại sao lại xuất hiện ở nơi này, người trong giấc mộng đó có quan hệ gì với thiếp… Xin lỗi! Ngày nào còn chưa biết thì ngày đó thiếp không thể yên lòng được”. Nàng nói, con bướm trên mặt lại cử động, làm cho khuôn mặt xinh đẹp càng thêm mê đắm lòng người.
Đường Duyệt của ngày xưa không bao giờ bộc lộ những cảm xúc yếu đuối như vậy, lại càng không bao giờ khóc trước mặt Tô Mộng Chẩm. Tô Mộng Chẩm nhìn nàng, nơi lạnh lùng cứng rắn nhất trong lòng hắn bỗng nảy sinh một tình cảm kỳ lạ, hắn hạ giọng nói: “Nếu như ta không để nàng ra đi thì sao?”.
Sau một hồi im lặng, Đường Duyệt lau khô nước mắt, nhìn Tô Mộng Chẩm mà nói: “Xin thứ lỗi, thiếp nhất định phải ra đi”. Nàng nói, trong đôi mắt lại xuất hiện sự lạnh lùng và quyết tâm như đã từng có. Sự thương xót trong Tô Mộng Chẩm dần dần biến thành sự phẫn nộ kìm nén. Nhưng hắn dịu dàng nói: “Nếu nàng thực sự muốn ra đi, ta có rất nhiều cách để có thể giữ nàng ở lại. Chẳng hạn như cắt đứt gân chân của nàng, để cả đời này nàng không thể đi lại được nữa; bịt miệng nàng lại để nàng mãi mãi không bao giờ nói đến việc rời bỏ ta nữa; hay đơn giản nhất là dùng thuốc khống chế nàng để nàng mãi mãi không thể nhớ ra mình là ai. Nhưng…”. Hắn nhìn mặt Đường Duyệt đang từ từ biến sắc, chậm rãi nói: “Nhưng ta sẽ không bao giờ làm như vậy, bởi vì ta chưa bao giờ khiên cưỡng bất kỳ nữ nhi nào”.
Đường Duyệt cắn chặt môi, thở hắt ra. Dường như cuối cùng đã có thể yên tâm, nàng nói: “Cảm ơn chàng đã không làm khó thiếp”.
Khi Đường Duyệt bước ra ngoài, nàng vẫn cầm theo thanh đao Khuynh Thành. Tô Mộng Chẩm dường như đã biết trước nàng sẽ ra đi nên đã sớm đưa Khuynh Thành cho nàng. Nàng bước đi không chút lưu luyến. Tô Mộng Chẩm chăm chú nhìn nàng, những cũng không một lời níu giữ.
Một cơn gió thổi đến, cây nến trên bàn tắt lịm. Tô Mộng Chẩm thẫn thờ ngồi bên bàn, nhìn theo bóng Đường Duyệt mỗi lúc một xa, mãi cho đến khi cả bóng hình nàng đều chìm vào trong đêm tối.
Chàng đã chết rồi! Chàng đã đi đến một nơi mà nàng không bao giờ tìm thấy, không bao giờ được nhìn thấy nụ cười dịu dàng của chàng, cũng không bao giờ được nghe thấy giọng nói của chàng nữa. Lúc nàng đau khổ nhất, chàng đã ôm lấy nàng và nói với nàng rằng, cho dù nàng có trở thành hình dáng thế nào đi nữa thì chàng vẫn cần nàng, vẫn lấy nàng, cả đời này chỉ yêu thương che chở cho một mình nàng thôi. Nhưng tất cả đều đã không còn nữa rồi…
Thanh kiếm sắc nhọn của Đường Mạc đâm xuyên qua người nàng, nhưng cũng không thể so sánh được với cái ý nghĩ trong đầu đang làm cho nàng như phát điên, hoảng loạn… Nỗi đau đớn làm mắt nàng mờ đi. Khuôn mặt xinh đẹp của Hiên Viên Trì Trì cách đó không xa trở nên xấu xí đáng sợ. Hình như Đường Duyệt đã ngã ngửa về phía sau, hai tai bị ai đó bịt lấy, mọi ý thức đều biến mất.
Đột nhiên nàng nghe thấy ai đó lớn tiếng la lên. Thực ra thì nàng không nghe thấy gì cả, nhưng trong mơ hồ dường như lại nhìn thấy một người đang đi tới. Tiếp đó nàng cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng, dường như có ai đó bế nàng lên.
Cái cảm giác trời đất quay cuồng quả là rất khó chịu. Nhưng Đường Duyệt lại cho rằng mọi thứ sẽ kết thúc thật nhanh chóng. Nàng đã từng cố gắng, nhưng lại chẳng có kết quả gì. Chỗ bị thanh kiếm xuyên qua dường như đã bị thủng ra chảy máu. Đau muốn chết đi được. Nàng muốn khóc, nhưng lại bị cả một vùng đen tối rợp trời kín đất bao phủ lấy tất cả ý thức. Sau đó nghe thấy ai đó nói: “Nàng không được phép chết. Ta sẽ không để nàng chết”.
Rất nhiều ngày dau đó, Đường Duyệt luôn chìm đắm trong hồi ức. Có lúc nàng còn nhìn thấy thời thơ ấu của mình, khi nàng luôn phải trốn vào một góc khuất để khóc thầm. Sau đó là từng cảnh tượng hỗn loạn, phần lớn là cảnh Đường Mạc cầm tay dạy nàng học võ nghệ. Những ký ức sau đó ngày càng ít dần, ngay cả những ký ức về Ôn Nhã Như cũng không còn xuất hiện nữa. Đầu óc dường như bị một vùng trống rỗng bao phủ, nó từ từ nuốt trọn tất cả mọi ký ức của nàng.
Hàng mi dài của Đường Duyệt khẽ chớp chớp, nàng mở mắt ra. Dường như nàng đã tỉnh lại từ cơn ác mộng. Nhưng cơ thể chỉ được thả lỏng trong phút chốc rồi sau đó tinh thần lại trở nên hoảng loạn. Đường Duyệt khẽ cử động ngón tay, toàn thân lạnh ngắt, người nặng trình trịch, giống như nằm trên đống bông đang bị lún xuống, không còn một chút sức lực nào.
Một thiếu niên đang ngủ gục say sưa bên mép giường của nàng. Đường Duyệt nằm đó, cũng chẳng buồn động đậy. Nàng nghiêng đầu nhìn người thiếu niên trước mặt, đột nhiên cảm thấy cảnh tượng này vô cùng quen thuộc, không biết là đã nhìn thấy ở đâu rồi.
“Cuối cùng thì cô nương đã tỉnh lại rồi!” Người thiếu niên đột nhiên tỉnh lại, giọng nói vô cùng vui sướng như thể lâu lắm rồi không gặp. “Bây giờ công tử có thể thở phào nhẹ nhõm rồi nhé!” Trên khuôn mặt non tơ đó là một sự vui sướng thuần khiết. Đôi mắt đen nhánh chứa đựng cả một sự ấm áp như ánh mặt trời.
Một nam tử bước vào, thấy nàng đã tỉnh lại liền chăm chú nhìn nàng hồi lâu rồi mới rảo bước về phía nàng, nắm lấy tay nàng.
Người thiếu niên vui vẻ đứng tránh sang một bên, mỉm cười nhìn hai người.
Đường Duyệt cau mày, nàng không thích sự tiếp xúc thân mật như vậy của nam tử này. Nàng như nhận thức được, định rụt tay lại. Nhưng đối phương lại càng nắm chặt hơn, dường như suốt đời trọn kiếp này không muốn buông ra.
“Nàng cảm thấy chỗ nào không khỏe thì cứ nói với ta”. Giọng người đó dịu dàng, trìu mến, như sợ làm nàng bị giật mình.
Đường Duyệt cảm thấy kỳ lạ, nàng luôn cảm thấy con người trước mặt như đang đeo một chiếc mặt nạ, khiến cho người khác không thể nhìn rõ tâm trạng thực sự của chàng. Nhưng quả thật chàng vô cùng tuấn tú, nàng nghĩ thầm, nụ cười đó quả là rạng rỡ.
Đường Duyệt đột nhiên nói: “Ta là ai? Chàng có biết ta là ai không?”.
Tô Mộng Chẩm mỉm cười nói: “Nàng là tân nương tử của ta, nàng không nhớ sao?”.
Đường Duyệt nhắc lại: “Tân nương tử ư?”.
Ánh mắt của Tô Mộng Chẩm quyến luyến trên khuôn mặt nàng một lát rồi nói: “Bởi vì, cha nàng đã gả nàng cho ta rồi… Ta đã đồng ý với ông ấy, cả đời này sẽ chăm sóc che chở cho nàng mãi mãi”.
Đường Duyệt yên lặng gật đầu: “Vậy cha thiếp hiện đang ở đâu?”.
Tô Mộng Chẩm bình thản nói: “Cha nàng đã qua đời rồi!”.
Đường Duyệt nghi ngờ nhìn người thiếu niên kia. Cậu ta cũng vội vã gật đầu lia lịa, dường như sợ nàng không tin.
Đường Duyệt nói tiếp: “Vậy chàng vẫn muốn lấy thiếp sao?”.
Tô Mộng Chẩm cười nói: “Người ta yêu chính là nàng. Cha nàng còn sống hay đã qua đời thì cũng vẫn vậy thôi”.
Đường Duyệt cảm thấy đầu đau như muốn vỡ tung ra, bàn tay nàng vừa chạm vào đầu, Tô Mộng Chẩm liền nắm lấy cổ tay nàng: “Sức khỏe nàng vẫn còn yếu, nàng hãy nghỉ ngơi đi”.
Đường Duyệt nói: “Nhưng thiếp không nhớ được gì cả”.
Tô Mộng Chẩm mỉm cười đáp: “Vậy thì bây giờ ta sẽ nói cho nàng tất cả. Thế nào? Nàng không tin sao?”.
“Công tử, con xin lui ra ngoài trước”. Vừa nói người thiếu niên vừa chạy như bay ra ngoài.
Tô Mộng Chẩm khẽ xoa đầu Đường Duyệt, rồi tỏ ra tương tâm: “Nàng nghèo khổ, không tiền bạc, không thân phận, chẳng có gì trên người cả. Ta giàu có hơn nàng, có địa vị hơn nàng, nếu có lừa dối nàng thì cũng chẳng được lợi lộc gì?”.
Đường Duyệt sững người, cắn chặt môi. Dường như những lời này làm cho nàng vô cùng đau khổ.
Tô Mộng Chẩm lại rất thích thái độ này của nàng. Hắn sờ lên mặt nàng, buông một tiếng thở dài: “Như thế này còn làm cho người khác thích hơn nhiều so với khuôn mặt không biểu cảm của nàng trước đây”.
Đường Duyệt vẫn cố tình né tránh sự tiếp xúc của Tô Mộng Chẩm chẳng vì lý do gì cả. Trong lòng đột nhiên có một sự chống đối trỗi dậy. Không thích, thật sự nàng không thích con người này, không tin tất cả những lời con người này nói chút nào. Nhưng những lời chàng ấy nói chẳng có gì sai cả. Bây giờ nàng nghèo khổ, không tiền bạc, không thân phận, không địa vị, ngay cả chiếc giường mà nàng đang nằm cũng là của chàng. Nàng hoàn toàn không có gì đáng để chàng phải lừa nàng.
Câu hỏi cuối cùng, Đường Duyệt ôm lấy ngực, nhìn Tô Mộng Chẩm nghi hoặc: “Vậy tại sao thiếp lại bị thương?”.
Trong ánh mắt của Tô Mộng Chẩm có chút gì đó thương hại. Hắn vẫn không lẩn tránh đôi mắt sáng lấp lánh của nàng. Cho dù đôi mắt ấy có thể soi tỏ sự xấu xa bỉ ổi và tàn khốc trong tim hắn. Nhưng hắn vẫn nhìn thẳng vào mắt nàng, dịu dàng nói: “Bởi vì có người ghen ghét, không muốn hai ta được ở bên nhau. Mà nàng thì lại ngốc nghếch không biết cách né tránh, nên mới lĩnh trọn nhát kiếm đó”.
Thái độ của Đường Duyệt từ nghi hoặc chuyển dần sang thận trọng, dè chừng.
Tô Mộng Chẩm giơ tay giúp nàng vén vài lọn tóc vương trên trán ra sau lại. Nhưng vẫn có vài lọn không chịu nghe lời, lại rơi xuống. Tô Mộng Chẩm mỉm cười đưa tay ra vén tiếp, nhưng Đường Duyệt lại tránh đi. Đường Duyệt cúi đầu, cắn mạnh đôi môi. Nàng cảm thấy rất khó chịu, không chỉ vì bản thân mình không nhớ nổi cái gì, mà quan trọng hơn là nàng không thích tất cả những điều mà con người đang đứng trước mặt nàng vừa nói. Nàng chậm rãi nói: “Nhưng thiếp vẫn luôn cảm thấy có một thứ gì đó rất quan trọng dường như không thể nhớ ra”.
Tô Mộng Chẩm đương nhiên là biết người mà nàng muốn nói tới là ai rồi. Nhưng hắn tuyệt đối không bao giờ ngu xuẩn tiết lộ với nàng chân tướng sự việc. Một lúc lâu sau hắn mới chậm rãi nói: “Thứ mà nàng nói có lẽ chính là thanh đao Khuynh Thành của nàng chăng?”.
Đôi mắt Đường Duyệt đột nhiên vụt sáng, nàng vội vã nói: “Đao… đao của thiếp sao?”.
Tô Mộng Chẩm gật đầu nói: “Sức khỏe của nàng bây giờ không thể cầm đao được. Vì thế ta đã cất nó đi rồi. Nếu nàng muốn xem thì cũng phải đợi khi nào khỏe lại rồi hẵng hay”.
Hình như là vậy, chắc là có một thanh đao, Đường Duyệt ngẫm nghĩ. Nhưng hình như vẫn có cái gì đó không đúng… Lại tiếp tục suy nghĩ kỹ hơn, nhưng nàng chỉ cảm thấy đầu đau như muốn vỡ tung ra. Nước mắt nàng đau khổ tuôn rơi.
Tô Mộng Chẩm nhẹ nhàng nói: “Hãy nói cho ta biết, tại sao nàng khóc?”.
Đường Duyệt lắc đầu nói: “Thiếp cũng không biết nữa”.
Tô Mộng Chẩm hỏi lại: “Không biết ư?”.
Đường Duyệt thấy cảm giác đau đầu ngày càng dữ dội hơn. Đột nhiên nàng bưng mặt đau đớn khóc: “Quả thật là thiếp không biết, đừng hỏi thiếp nữa… Thiếp cầu xin chàng… Đừng hỏi nữa…”.
Tô Mộng Chẩm nhìn nàng, cau mày rồi nắm chặt tay lại, vừa nhanh lại vừa nhẹ nhàng, hắn nói: “Được rồi, được rồi, ta không hỏi nữa. Nhưng ta phải nói với nàng rằng, đó là những chuyện làm cho nàng đau khổ, hà tất nàng phải nhớ lại làm gì? Không nhớ ra mọi thứ, như thế chẳng phải là sẽ vui hơn rất nhiều hay sao?”.
Tô Mộng Chẩm đỡ nàng ngồi dậy, chậm rãi nói: “Những hồi ức quý báu và vui vẻ, ta đều có thể cho nàng. Nàng hãy quên những thứ kia đi”.
Đường Duyệt nhìn đôi mắt như nước mùa thu của Tô Mộng Chẩm. Trong đôi mắt ấy dường như có sự mê hoặc làm cho người khác bất giác tự mình đắm chìm trong đó. Trong đầu nàng, đột nhiên xuất hiện một đôi mắt ấm áp, thanh tú, tràn đầy yêu thương. Nàng ôm đầu nói: “Hãy để thiếp suy nghĩ, suy nghĩ thật kỹ”.
Tô Mộng Chẩm lặng lẽ nhìn nàng, rồi đứng lên lui ra ngoài.
Bệnh tình của Đường Duyệt hình như ngày càng nặng. Bởi vì nàng đã liều mạng suy nghĩ để nhớ ra những thứ đã bị lãng quên. Thế nhưng càng giảy vò bao nhiêu thì lại càng không được việc bấy nhiêu. Nàng bắt đầu cảm thấy sợ hãi, sợ mọi thứ âm thanh, thậm chí còn không muốn mở cửa sổ để hít thở không khí bên ngoài. Điều nàng sợ nhất chính là cứ mỗi một giờ đồng hồ là Tô Mộng Chẩm lại đến để thăm nàng. Quả thật là nàng đã bị nam tử này ép đến phát điên. Nàng từ chỗ không thích, đến giờ tự nhiên trở nên sợ người đó. Hàng đêm, Đường Duyệt nằm trên giường để hồi tưởng. Vậy mà vẫn là một vùng mờ mịt.
Khó chịu nhất là lúc đêm tối, bởi vì lúc đó không còn một chút âm thanh nào. Có đêm nàng đã nằm mơ. Giấc mơ đó hình như là một sự việc đã xảy ra cách đây lâu lắm rồi. Bởi vì nó rất quen thuộc, quen thuộc tới mức làm cho tim nàng phải đập thổn thức.
Nàng ngồi trên một cành cây cao, ngắm nhìn những tòa nhà cao lớn phía xa xa. Những vị khách ăn mặc hoa lệ và những chiếc xe ngựa đẹp. Lòng nàng vô cùng ủ rũ, vô cùng buồn bã. Từng chiếc xe ngựa cứ dập dìu qua lại, chằng có ai dừng lại để nhìn nàng. Cuối cùng thì cũng có một người phát hiện ra nàng. Người đó có một khuôn mặt làm cho tim nàng xao động, đương nhiên là mỉm cười với nàng.
Chàng ngẩng đầu lên nhìn nàng. Ánh nắng dịu nhẹ đã phủ lên người chàng một tầng màu sắc tươi sáng. Đôi mắt trong trẻo của chàng dường như đang tỏa sáng. Chàng vẫy vẫy tay, hình như là nói gì đó với nàng. Nhưng cho dù Đường Duyệt có cố gắng nghe thế nào đi nữa thì cũng chỉ có thể nhìn thấy miệng chàng mấp máy. Nàng sốt ruột, lớn tiếng hỏi lại. Nhưng người đó chỉ mỉm cười lạnh lùng, dường như không muốn nhìn thấy nàng nữa, nên quay người bước đi. Lòng nàng trống rỗng, dường như trong phút chốc đã mất đi thứ quan trọng nhất trong cuộc đời mình. Nàng gắng sức gọi người đó, nhưng đột nhiên lại bị xuống khỏi cành cây.
Từ trong sâu thẳm tiềm thức, Đường Duyệt chợt tỉnh lại sau giấc mơ. Nàng sờ lên má mình, thấy nước mắt đầm đìa. Rất nhanh sau đó, nàng cảm thấy toàn thân nóng bừng, cứ lúc nóng lúc lạnh, không chỉ ở trái tim trong ngực nàng, mà sự đau đớn đã lan ra khắp cơ thể. Cổ họng khát khô, rồi từ từ bắt đầu bỏng rát. Đường Duyệt há to miệng, đau tới mức muốn kêu cứu. Nhưng không hiểu sao bây giờ lại không muốn nhìn thấy bất kỳ ai. Toàn thân nàng co quắp, bàn tay cố gắng ôm chặt lấy vết thương bị kiếm đâm, thở một cách khó nhọc. Đường Duyệt rất khó chịu, khó chịu tới mức hận bản thân mình đã không thể tỉnh lại. Mồ hôi lạnh hai bên thái dương cứ từng giọt, từng giọt nhỏ xuống làm ướt đẩm cả mặt gối, ngay cả một tiếng rên rỉ nàng cũng không thể kêu được.
Khi Tô Mộng Chẩm phát hiện ra nàng thì cơ thể nàng đã nóng giãy. Nàng đang lên cơn sốt cao, nhưng vẫn cố chịu đựng mà không gọi người đến giúp. Chỉ nguyên sắc mặt trắng bệch của nàng cũng đã đủ để chứng tỏ nàng nhất định đang đau đớn đến chết. Tất cả mọi thứ ở nàng đều thay đổi, chỉ trừ sự kiên cường trong xương cốt và sự căm ghét đối với hắn. Nghĩ nha vậy, Tô Mộng Chẩm lại thấy trong lòng trào dâng một cảm giác chua xót khó tả. Hắn bất giác mỉm cười, cam chịu bế nàng dậy, gọi tên nàng. Nhưng Đường Duyệt gần như không còn ý thức gì nữa, hoàn toàn không thể phản ứng lại.
Hắn nhẹ nhàng vực nàng dậy. Nhưng nàng lại giật mạnh một cái, sõng soài trên giường mà nôn nhưng mãi mà chẳng nôn được gì. Tô Mộng Chẩm đột nhiên cảm thấy đau lòng. Thấy nàng như vậy, hắn dường như nhìn thấy chính bản thân mình nhiều năm trước, cũng bộ dạng vất vưởng bên hè phố không người quan tâm chăm sóc. Hắn lại bế nàng lên, lúc này Đường Duyệt đột nhiên ngoan ngoãn kỳ lạ, cứ dịu dàng để mặc hắn bế, gục vào người hắn nương tựa giống như một đứa trẻ.
Tô Mộng Chẩm còn chưa vui mừng được bao lâu, đứa trẻ không chút phòng bị này đột nhiên lại lảm nhảm gọi tên người khác. Lòng hắn chùng xuống, không ngờ rằng mọi ký ức của nàng mặc dù đã bị xóa nhòa nhưng người đó vẫn còn in sâu trong tâm trí nàng đến vậy. Dù nàng đã mất đi ý thức, nhưng cái tên của người đó không ngờ vẫn xuất hiện từ miệng nàng.
Tô Mộng Chẩm gọi Tiểu Liên vào, dặn dò cậu đi đun một ít nước nóng, nấu một ít cháo, sau khi cháo nguội một chút thì hắn đút cho Đường Duyệt từng thìa một. Sau đó mới để nàng uống thứ thuốc đã dùng lửa nhỏ để sắc trong một canh giờ.
Đường Duyệt uống được nửa bát, phần còn lại đều nôn ra hết, dây cả vào y phục của Tô Mộng Chẩm.
Tiểu Liên nhìn đến trắng bệch cả mặt. Cậu lo sợ vị công tử có bản tính ưa sạch sẽ này sẽ nổi trận lôi đình.
Nhưng không, Tô Mộng Chẩm chỉ bình than thay y phục, bảo Tiểu Liên dọn dẹp bãi nôn trên đất, rồi vẫy tay xua cậu ta lui ra. Hắn vẫn muốn ở lại để tiếp tục chăm sóc nàng…
Tô Mộng Chẩm để nguyên y phục nằm bên cạnh Đường Duyệt, nhưng lại không nhắm mắt, cứ chăm chú nhìn sự đau khổ của nàng đang từ từ biến mất. Có điều cơn sốt cao do vết thương bị nhiễm trùng gây ra có thể làm cho nàng nhớ ra tên của nam tử đó, xem ra không khiến hắn thoải mái chút nào. Tô Mộng Chẩm thầm nghĩ, quyết định tăng liều lượng của thuốc lên.
Tô Mộng Chẩm không thể nói rõ tình cảm của mình đối với Đường Duyệt. Chỉ đơn thuần muốn biến nàng thành người của mình, sau đó mãi mãi chia lìa với người khác bằng một nhát dao. Hắn là người muốn gì thì sẽ làm được điều đó. Lúc nào cũng có thể chiếm được thứ mà mình mong muốn nhất bất kể là dùng thủ đoạn gì.
Khi trời sắp sáng, không hiểu sao Đường Duyệt lại lên cơn lảm nhảm, mồ hôi đầm đìa trên trán.
Tô Mộng Chẩm suốt đêm không ngủ, chỉ ở bên cạnh nàng. Lúc này hắn liền đắp cả phần chăn của mình cho nàng, cẩn thận bế nàng qua phía mình.
Khi Tiểu Liên đẩy cửa bước vào thì nhìn thấy công tử đang mặc nguyên cả y phục mà bế Đường Duyệt. Động tác trên tay cậu chợt ngừng lại, nghĩ một lát, cuối cùng vẫn bê nguyên cả bát thuốc định lui ra ngoài.
“Để thuốc xuống!” Cậu chợt nghe thấy tiếng người nói nhẹ nhàng. Tô Mộng Chẩm không hiểu đã mở mắt từ lúc nào.
Tiểu Liên chớp chớp mắt, hỏi: “Công tử có muốn dậy thay đồ không?”.
Tô Mộng Chẩm nhìn Đường Duyệt, nàng vẫn nhắm nghiền mắt, hắn gật gật đầu. Khi hắn xuống giường, đột nhiên Đường Duyệt gần như tỉnh lại, giãy giụa nắm lấy áo hắn: “Đừng đi…”.
Tiểu Liên kinh ngạc tròn mắt nhìn Đường Duyệt, mới phát hiện nàng tỉnh tỉnh mê mê. Dường như nàng không biết là mình đang tóm lấy ai, chỉ lảm nhảm nói: “Đừng đi…”.
Thái độ của Tô Mộng Chẩm trở nên dịu dàng, hắn liền quay lại bên cạnh nàng nói: “Ta không đi đâu cả”.
Đường Duyệt nằm trong lòng Tô Mộng Chẩm, có lẽ do cơn sốt vẫn chưa hạ nên nàng thổn thức khóc. Tô Mộng Chẩm vội ôm chặt nàng với sự dịu dàng hiếm thấy. Tay hắn nhẹ nhàng vẫy vẫy, Tiểu Liên vẫn đang há hốc miệng vì ngạc nhiên vội vàng bưng bát thuốc đến.
Tô Mộng Chẩm nói: “Ngoan nào, chịu khó uống hết thuốc rồi sẽ khỏi thôi”.
Tiểu Liên nhìn thái độ rất hiếm thấy trên khuôn mặt Tô Mộng Chẩm, miệng há hốc ngạc nhiên đến mức có thể nuốt gọn một quả trứng gà. Cậu đột nhiên cảm thấy thương cho cô nương này. Công tử bỏ ra bao nhiêu thì sẽ thu về bấy nhiêu. Với biểu hiện như bây giờ của công tử, nếu sau này Đường Duyệt không thể báo đáp lại, trong tương lai sẽ bị ăn tươi nuốt sống… Cậu liên tưởng đến khuôn mặt đó, bất giác cảm thấy ớn lạnh.
Vậy mà bây giờ Đường Duyệt hiển nhiên không biết mình đang làm gì. Tô Mộng Chẩm đã cho nàng uống thuốc xong, lại còn giúp nàng kiểm tra vết thương. Hắn vuốt ve đôi má ửng hồng của nàng. Sau khi kề mặt mình vào trán nàng để cảm nhận, hắn liền cau mày. Rồi hắn đứng dậy, đổi lại liều lượng của một loại thuốc và dặn dò Tiểu Liên thực hiện. Sau khi lau rửa thay đồ qua loa, hắn liền quay lại bên cạnh Đường Duyệt, đút cho nàng một chút cháo loãng.
Đường Duyệt mê man được bế lên, cảm thấy thứ gì đó nóng ấm đang lướt trên môi mình. Một thứ hương thơm trôi vào miệng nàng, lan tỏa, rồi xuống họng và chảy vào trong dạ dày, đột nhiên nàng cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Ban đầu chỉ là sự tiếp xúc bên ngoài, rồi dần dần ngay cả đầu lưỡi cũng đã luồn vào trong miệng nàng mà tìm kiếm. Nhưng Đường Duyệt lại không phát hiện ra mình đã bị người khác hôn. Tô Mộng Chẩm mỉm cười, biết rằng hành động như vậy trong lúc người khác không hay biết gì tuy rất không hay, nhưng lại rất ngọt ngào.
Cơn sốt của Đường Duyệt kéo dài đến chiều ngày thứ hai thì dứt. Đợi nàng tỉnh lại, Tiểu Liên vội vàng kể cho nàng mọi việc mà mình nhìn thấy. Đường Duyệt ngạc nhiên, lại còn có chút cảm động. Nàng biết rằng để một đại nam tử đến chăm sóc cho người khác là một chuyện khó khăn thế nào. Huống hồ là một quý công tử phong độ ngời ngời như Tô Mộng Chẩm. Bàn tay chàng chỉ phù hợp để cầm quạt, cầm bút. Nàng thực sự không thể tin là đối phương lại còn đích thân bón thuốc cho mình.
Thái độ ngạc nhiên của Đường Duyệt có chút gì đó xúc phạm Tiểu Liên, cậu cau mày nói: “Cô nương không tin hay sao?”.
Đường Duyệt lắc đầu nói: “Không, chỉ là ta… không dám tin mà thôi”.
Vừa hay Tô Mộng Chẩm đẩy cửa bước vào, nghe thấy câu này, hắn liền cười mà nói: “Tại sao lại không tin? Nàng là tân nương tử của ta. Làm sao ta có thể để người khác tiếp xúc với người nàng được?”.
Đường Duyệt cau mày, rõ ràng là phản đối cách hắn nói với nàng bằng giọng thân mật như vậy. Tô Mộng Chẩm nói: “Tuy ta không thích cái vẻ lạnh lùng của nàng đối với ta bây giờ, nhưng ta biết chắc chắn có ngày nàng sẽ nhớ lại, nhớ ra hai ta trước đây đã từng yêu nhau thế nào”.
Tiểu Liên líu cả lưỡi, cậu cảm thấy quá ư khâm phục tài nói dối không chút xấu hổ của công tử nhà cậu.
Mùa xuân của tháng Ba, ánh nắng dịu nhẹ, gió cũng mơn man. Lòng hồ lăn tăn gợn sóng xanh biếc, từng hàng liễu rủ thướt tha ven hồ. Thỉnh thoảng vàng anh và chim trả lại hót vang lừng, càng làm tăng thêm không khí vui vẻ cho một ngày tươi đẹp như thế này. Một nam tử trong y phục màu tím đang dựa vào một thân cây. Cây sáo trong tay đặt ngang miệng, nhẹ nhàng thổi những khúc nhạc du dương. Nhiều thiếu nữ đi ngang qua đều nhìn trộm hắn, hy vọng hắn có thể ngẩng đầu lên nhìn mình một cái. Vậy mà dường như hắn chỉ chuyên tâm vào việc thổi sáo. Mãi tới khi một nữ nhi mặc y phục màu đỏ từ đằng xa đi tới thì hắn mới chợt như cảm nhận được điều gì đó, vội vã ngẩng đầu lên.
Khuôn mặt vốn trắng bệch của Đường Duyệt chợt đỏ bừng. Sau hai tháng bồi bổ, sức khỏe của nàng đã tốt hơn trước rất nhiều. Trong lòng nàng thực sự vô cùng cảm kích Tô Mộng Chẩm. Bởi vì nếu không có chàng thì nàng đã không thể sống đến hôm nay. Nàng không biết rõ về lai lịch thân phận của Tô Mộng Chẩm. Nhưng chàng trước sau như một luôn đối xử rất tốt với nàng. Cho dù trong lòng nàng không có tình yêu dành cho chàng, nhưng cũng hiểu rằng nếu chàng muốn cầu hôn nàng thì nàng tuyệt đối sẽ không từ chối. Nàng chẳng có gì để báo đáp chàng cả. Nàng bước đến bên cạnh Tô Mộng Chẩm, nhìn chàng rồi nói: “Tiểu Liên nói rằng chàng cho phép thiếp đến đây”.
Tô Mộng Chẩm nhìn nàng bằng đôi mắt dịu dàng trìu mến: “Là ta mời nàng đến đây, đồng ý hay không là do nàng thôi”.
Đường Duyệt cố gắng để nụ cười của nàng không gượng gạo như vậy, nàng nói: “Chỉ cần là chàng nói thì thiếp đều không từ chối”.
Tô Mộng Chẩm cụp mắt xuống, không nhìn nàng nữa: “Nàng là vì báo đáp ta?”.
Đường Duyệt im lặng hồi lâu, rồi đáp: “Bất kể là thiếp vì cái gì, chàng cũng không phải là người coi trọng nguyên nhân”.
Tô Mộng Chẩm ngẩng đầu lên, vẫn nụ cười đó: “Đương nhiên rồi, điều ta coi trọng chính là kết quả”.
Đường Duyệt lảnh tránh ánh mắt Tô Mộng Chẩm để nhìn gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ. Nàng biết một khi mình nói ra thì sẽ không có đường lui, nhưng nàng vẫn phải nói: “Những ngày này, được chàng chăm sóc, sức khỏe của thiếp đã ổn rồi. Vì vậy nếu chàng có bất kỳ yêu cầu gì, thiếp cũng đều đồng ý”.
Tô Mộng Chẩm nói: “Nàng thấy là ta sẽ để cho nàng đồng ý việc gì nào?”.
Đường Duyệt ngập ngừng một lát rồi nói: “Thiếp nghĩ là… có lẽ chàng sẽ…”.
Giọng Tô Mộng Chẩm có chút gì đó lạnh lùng: “Nàng cho rằng ta sẽ bảo nàng lấy ta?”.
Đường Duyệt không nói gì nữa, nhưng câu trả lời như vậy không phải do nàng nghĩ ra, mà là do Tiểu Liên luôn ám hiệu một cách rõ ràng, yêu cầu nàng phải biết cách đền ơn đáp nghĩa, không được quên công tử đã đối xử tốt với nàng thế nào.
Ánh mắt của Tô Mộng Chẩm chợt trở nên lạnh lùng: “Ta tự cho rằng mình không phải là một quân tử. Nhưng tuyệt đối không muốn nàng phải ôm ấp lấy suy nghĩ tự cho là hy sinh để thành thân với ta. Nếu nàng muốn thành thân với ta, đương nhiên ta sẽ rất vui mừng. Nhưng nếu nàng nói ra với vẻ ấm ức như vậy thì xin miễn vậy. Bởi vì như thế chẳng khác nào coi thường ta”.
Đường Duyệt giật thót mình. Nàng không hề có ý xúc phạm chàng. Chàng đối xử với nàng luôn nhẫn nại, chưa bao giờ tức giận với nàng. Nhưng những thủ đoạn của chàng đối với người khác thì thực ra Đường Duyệt đã gặp nhiều rồi, bất giác nàng cảm thấy sợ hãi. Cách suy nghĩ tự cho là đúng của nàng quả là ngây thở quá. Có lẽ Tiểu Liên cho rằng chàng muốn cưới nàng, nhưng thực tế chàng không hề có ý định như vậy.
Lòng nàng đột nhiên có cảm giác thở phào nhẹ nhõm, nàng nói: “Cảm ơn chàng!”.
Tô Mộng Chẩm nói: “Nàng không cần phải cảm ơn ta. Ta sẽ đợi cho đến khi nào nàng cam tâm tình nguyện. Cho đến khi nào nàng yêu ta, không thể sống nổi nếu phải rời xa ta. Lúc đó ta mới lấy nàng. Hy vọng là nàng không để ta phải đợi quá lâu”.
Tay Đường Duyệt khẽ run lên, nàng không nói gì. Nàng vẫn thực sự cho rằng chàng là một nam tử biết chiều chuộng quan tâm, thực lòng nghĩ cho nàng nên mới từ chối như vậy. Nhưng nàng lại không biết rằng mình đã rơi vào cái bẫy của người thợ săn. Chàng chẳng qua chỉ muốn vỗ béo con vật trước khi đưa nó lên mâm cỗ mà thôi.
Tô Mộng Chẩm hỏi: “Chẳng lẽ nàng cứ sợ ta mãi hay sao?”.
Tim Đường Duyệt giật thót, nàng nói: “Thiếp làm sao lại… làm sao lại sợ chàng được. Thời gian gần đây đã phải phiền chàng chăm sóc quá nhiều. Thiếp vẫn luôn sống rất vui vẻ”.
Tô Mộng Chẩm hỏi với thái độ nghiêm túc: “Thật không, những điều nàng nói có phải là sự thật không?”.
Đường Duyệt trả lời: “Đương nhiên là thật rồi”. Nàng nói nhưng không dám nhìn đôi mắt có thể nhìn thấu tâm can người khác của Tô Mộng Chẩm.
Tô Mộng Chẩm hỏi: “Tại sao từ trước đến giờ nàng chưa từng hỏi xem ta làm gì?”.
Đường Duyệt nói: “Chàng đương nhiên có thể làm bất kỳ việc gì. Thiếp hà tất phải hỏi chàng”.
Tô Mộng Chẩm cười nhạt nói: “Chẳng lẽ nàng không quan tâm chút nào tới con đường tương lai của phu quân sắp thành thân với mình sao? Ta là thương nhân, nàng không nhận ra hay sao?”.
Đường Duyệt mỉm cười nói: “Hóa ra Tô công tử là một thương nhân. Nếu chàng không nói ra thì quả thật là thiếp không thể đoán được”.
Thái độ trên mặt Tô Mộng Chẩm vô cùng tự nhiên, phong thái phóng khoáng. Hai người sánh bước trên đường làm cho người đi đường cứ trầm trồ ngoái đầu lại nhìn họ. Hắn thầm nghĩ trong bụng, trên đời này làm gì có ai không phải là thương nhân, bán ra mua vào, người có tiền thì dùng tiền, người có quyền thì dùng quyền, không tiền không quyền thì đành phải dựa vào đầu óc của mình thôi. Việc mua bán lớn nhất trong giang hồ chính là việc tranh giành quyền lực. Về bản chất, hắn đích thực là một thương nhân không sai.
Đường Duyệt đâu ngờ được rằng nam tử trẻ tuổi đang sánh bước bên cạnh mình lại là Tô giáo chủ quyền lực của Bái Nguyệt Giáo.
Họ thả bước ven hồ, Đường Duyệt đột nhiên cảm thấy cảnh tượng trước mắt vô cùng quen thuộc. Nhưng làm thế nào cũng không thể nhớ ra là đã gặp ở đâu rồi.
Tô Mộng Chẩm nhìn nàng hỏi: “Nàng làm sao vậy?”.
Nụ cười trên mặt Đường Duyệt có chút gì đó gượng gạo: “Có phải chúng ta đã từng đến đây rồi không?”.
Tô Mộng Chẩm bỗng sững người nhìn nàng, thần sắc trên mặt tuy bình tĩnh nhưng lại có chút gì đó kỳ lạ: “Nàng có ấn tượng với nơi này sao?”.
Đường Duyệt cúi đầu nói: “Thiếp vẫn luôn cảm thấy… có rất nhiều cảnh quen thuộc. Nhưng nếu cố nhớ lại thì đều không thể nhớ ra được”.
Tô Mộng Chẩm lặng im không nói, sắc mặt trở nên trầm ngâm. Đây mới chính là điều mà hắn lo lắng nhất. Bất kể là tăng lượng thuốc thế nào đi nữa, thì những ký ức đó trong tim nàng, hình bóng của người đó, vẫn không thể xóa nhòa. Bởi vì rốt cuộc nàng chưa bao giờ yêu hắn. Việc này thì dù thế nào đi nữa cũng không bao giờ có thể thay đổi được. Tô Mộng Chẩm bất giác nắm chặt cây sáo trong tay, từ xưa đến nay mọi công sức mà hắn bỏ ra đều luôn nhận được báo đáp, không phải vậy sao?
Hắn khẽ mỉm cười, nụ cười của hắn sao mà thân thiết quá: “Có lẽ là nàng đã đến đây trong giấc mơ của mình chăng? Nơi này quả thực rất đẹp”.
Đường Duyệt hỏi: “Chàng có trách mắng thiếp không, là thiếp không tốt, lúc nào cũng nghĩ đến những việc trước đây”.
Tô Mộng Chẩm ngừng lại giây lát, nói: “Ta không trách nàng, trên đời này ai cũng muốn tìm hiểu về quá khứ của mình. Nhưng nếu nàng đồng ý cho ta cơ hội, thì chúng ta sẽ có thể tạo nên những ký ức đẹp hơn”.
Đường Duyệt không trả lời, nhưng bất giác lại sờ lên con bướm trên mặt mình.
Tô Mộng Chẩm nói: “Ta biết, nàng trước sau vẫn không chịu toàn tâm toàn ý tin tưởng ta”.
Ánh mắt Đường Duyệt thoáng đượm buồn, nàng chậm rãi nói: “Tô công tử, thiếp lúc nào cũng không dám hỏi chàng rằng chàng thực sự có phải là phu quân tương lai của thiếp không?”.
Tô Mộng Chẩm thở dài, bỗng nhiên ngoảnh lại hôn lên môi nàng. Phút giây hai hơi thở kề nhau, Tô Mộng Chẩm nói nhỏ: “Ta thực lòng yêu nàng”.
Tim nàng lại đập thình thịch, nàng không thể nào ngăn được cảm giác ghê tởm từ tận đáy lòng mình. Nàng ngoảnh mặt đi: “Đừng động vào thiếp!”. Giọng nàng kiềm chế mà kích động. Tuyệt đối không phải là sự cự tuyệt e thẹn thông thường của nữ nhi, mà thực sự là sự ghê tởm.
Tô Mộng Chẩm đột nhiên dừng lại, cúi đầu nhìn vào khuôn mặt nàng.
Cơ thể Đường Duyệt trong nháy mắt bỗng căng cứng, cảm thấy cái nhìn đó của hắn như chứa đựng một sức mạnh làm cho người ta không thể cử động được. Trên đời này gần như chưa bao giờ có nữ nhi nào từng cự tuyệt hắn.
Hắn nhếch mép cười không nói, nhưng đôi mắt lại tràn ngập sự ấm ức. Cố nhiên trong lòng Đường Duyệt không nhẫn tâm như vậy, ấp a ấp úng nói: “Xin… xin lỗi… thiếp…”. Nàng chưa kịp nói hết câu thì Tô Mộng Chẩm đã quay người bỏ đi.
Đường Duyệt biết rằng lần này nàng đã làm cho Tô Mộng Chẩm bị tổn thương ghê gớm. Bởi vì chàng hoàn toàn không thèm để ý đến nàng nữa. Tất cả sự ghê tởm và sợ hãi đối với Tô Mộng Chẩm của nàng trong thời gian qua giờ đều biến thành cảm giác tội lỗi. Người ta đối xử với nàng dịu dàng, chăm sóc nàng từng li từng tí. Vậy mà nàng lại không thể đền ơn đáp nghĩa. Thậm chí ngay cả một nụ hôn cũng cố tình lảng tránh. Quả thật là nàng vô cùng không phải với Tô Mộng Chẩm.
Nhìn thấy tình cảnh giữa hai người bọn ho, Tiểu Liên đã đoán được phần nào. Khuôn mặt vốn hay cười của cậu cũng biến mất, sự nhiệt tình và chăm sóc đối với Đường Duyệt cũng chẳng còn nữa. Thậm chí lúc nói chuyện cậu còn có thái độ và hành động căm ghét nàng. Hình như nàng đã gây ra một việc tội lỗi tày trời rồi.
Người có thể trò chuyện duy nhất trong nhà họ Tô giờ đã không còn nữa. Đường Duyệt trầm lặng mấy hôm liền, cuối cùng thu dọn đồ đạc của mình, quyết định ra đi. Nơi này vốn không phải là nhà của nàng, nói là thu dọn nhưng thực ra cái gì cũng là đồ của Tô Mộng Chẩm. Nàng thực sự là một người tay trắng.
Đồ đạc đã thu dọn xong, nhưng nàng lại đang phân vân không biết có nên cáo từ hay không.
Trời dần dần tối đen, nàng vẫn đi ra khỏi phòng, tới trước cửa phòng Tô Mộng Chẩm, nhưng không biết có nên đẩy cửa bước vào hay không. Lòng nàng nặng trĩu tâm sự. Nàng giơ tay lên định gõ cửa nhưng tay lại cứng đờ trong không trung.
Tô Mộng Chẩm đang ở phía trong đã sớm nhìn thấy có bóng người bên ngoài cửa, ánh nến dịu dàng hắt nhẹ lên bóng hình ấy. Ánh mắt hắn cứ chăm chú nhìn vào đó. Tới khi Đường Duyệt đẩy cửa bước vào thì hắn vẫn ngồi bất động ở bàn. Khuôn mặt trắng bệch của Đường Duyệt trở nên đẹp như ngọc trong ánh nến dịu dàng.
Trong phòng ngập tràn một sự im lặng khó xử. Một lúc lâu sau, Tô Mộng Chẩm mới thở dài nói: “Nàng muốn đi đâu?”.
Đường Duyệt đáp: “Chàng biết là thiếp muốn ra đi sao?”.
Tô Mộng Chẩm cười nhẹ nhàng: “Nàng luôn luôn nghi ngờ ta, không yên tâm về ta. Nên việc ra đi cũng chỉ là sớm muộn mà thôi”.
Đường Duyệt nói: “Không! Thiếp chẳng qua chỉ muốn tìm lại quá khứ của mình”.
Tô Mộng Chẩm cười nhạt: “Đây chỉ là một trong số những lý do mà nàng muốn ra đi thôi. Một lý do khác là vì nàng vẫn luôn lo rằng ta là một người xấu. Mọi thứ ta nói và làm đều là lừa dối nàng”.
Tô Mộng Chẩm ưu tư nói: “Trong lòng nàng, con người vẫn luôn có người tốt và người xấu. Vậy mà nếu nói về giới võ lâm, thì chỉ có một số ít người đang thống trị mà thôi. Nếu một trăm người coi nàng là anh hùng thì nàng sẽ là anh hùng, nếu một trăm người coi nàng là kẻ xấu thì cho dù nàng có làm gì đi nữa thì cũng vẫn là kẻ xấu. Thế nào là người tốt, thế nào là người xấu? Đường Duyệt, nàng thực sự có thể phân biệt rõ ràng không?”.
Đường Duyệt nhìn thái độ của Tô Mộng Chẩm, có một cảm giác vô hình trong chớp mắt. Dường như tất cả mọi thứ trong mắt Tô Mộng Chẩm đều vô cùng trong trẻo rõ ràng, không gì che đậy. Nàng nói: “Thiếp vẫn luôn cảm kích chàng. Cho dù chàng là người thế nào thì cũng là người đã cứu mạng thiếp”.
Tô Mộng Chẩm cười nhạt, đôi mắt như nước mùa thu dập dờn sóng, hắn nói: “Đường Duyệt, miệng nàng nói như vậy, nhưng lòng nàng lại không nghĩ vậy. Nếu nàng coi ta là người tốt, vậy tại sao vẫn cứ trì hoãn không chịu nói thật với ta, không chịu tâm sự cùng ta những nỗi lòng của nàng?”.
Đường Duyệt cụp mắt xuống, nói: “Thiếp rất muốn tâm sự cùng chàng. Nhưng có rất nhiều điều… thiếp…”.
Tô Mộng Chẩm thở dài: “Ta hiểu, ta biết trong lòng nàng lúc nào cũng có một cái tên, hoặc là một hình bóng mơ hồ nào đó. Nhưng nàng luôn cảm thấy người đó không phải là ta”.
Nước mắt nàng đã tuôn rơi, nàng nói trong nước mắt: “Xin lỗi, nhưng quả thật thiếp rất muốn biết người đó là ai. Tại sao lại thường xuyên xuất hiện trong giấc mộng của thiếp như vậy. Mặc dù thiếp chỉ nhìn thấy đại khái bóng hình đó. Nhưng thiếp biết rằng đó không phải là chàng, tuyệt đối không bao giờ là chàng”.
Tô Mộng Chẩm nắm chặt hai tay, hắn không thể kiềm chế được: “Nàng ra đi là để đi tìm con người hư vô đó phải không? Chỉ vì một bóng hình không biết có tồn tại hay không trong giấc mơ mà nàng bất chấp mọi thứ để rời bỏ nơi này hay sao?”.
Đường Duyệt nói: “Chàng cho rằng thiếp chỉ là vì người đó?”.
Tô Mộng Chẩm không trả lời, ánh mắt lạnh như băng, đang nhìn xoáy vào nàng.
Nàng vừa khóc vừa nói: “Không, chàng sai rồi. Thiếp chỉ vì muốn tìm lại quá khứ của chính mình, thiếp luôn suy nghĩ xem rốt cuộc thì mình là ai. Tại sao chẳng có cái gì ngoài một cái tên, tại sao lại xuất hiện ở nơi này, người trong giấc mộng đó có quan hệ gì với thiếp… Xin lỗi! Ngày nào còn chưa biết thì ngày đó thiếp không thể yên lòng được”. Nàng nói, con bướm trên mặt lại cử động, làm cho khuôn mặt xinh đẹp càng thêm mê đắm lòng người.
Đường Duyệt của ngày xưa không bao giờ bộc lộ những cảm xúc yếu đuối như vậy, lại càng không bao giờ khóc trước mặt Tô Mộng Chẩm. Tô Mộng Chẩm nhìn nàng, nơi lạnh lùng cứng rắn nhất trong lòng hắn bỗng nảy sinh một tình cảm kỳ lạ, hắn hạ giọng nói: “Nếu như ta không để nàng ra đi thì sao?”.
Sau một hồi im lặng, Đường Duyệt lau khô nước mắt, nhìn Tô Mộng Chẩm mà nói: “Xin thứ lỗi, thiếp nhất định phải ra đi”. Nàng nói, trong đôi mắt lại xuất hiện sự lạnh lùng và quyết tâm như đã từng có. Sự thương xót trong Tô Mộng Chẩm dần dần biến thành sự phẫn nộ kìm nén. Nhưng hắn dịu dàng nói: “Nếu nàng thực sự muốn ra đi, ta có rất nhiều cách để có thể giữ nàng ở lại. Chẳng hạn như cắt đứt gân chân của nàng, để cả đời này nàng không thể đi lại được nữa; bịt miệng nàng lại để nàng mãi mãi không bao giờ nói đến việc rời bỏ ta nữa; hay đơn giản nhất là dùng thuốc khống chế nàng để nàng mãi mãi không thể nhớ ra mình là ai. Nhưng…”. Hắn nhìn mặt Đường Duyệt đang từ từ biến sắc, chậm rãi nói: “Nhưng ta sẽ không bao giờ làm như vậy, bởi vì ta chưa bao giờ khiên cưỡng bất kỳ nữ nhi nào”.
Đường Duyệt cắn chặt môi, thở hắt ra. Dường như cuối cùng đã có thể yên tâm, nàng nói: “Cảm ơn chàng đã không làm khó thiếp”.
Khi Đường Duyệt bước ra ngoài, nàng vẫn cầm theo thanh đao Khuynh Thành. Tô Mộng Chẩm dường như đã biết trước nàng sẽ ra đi nên đã sớm đưa Khuynh Thành cho nàng. Nàng bước đi không chút lưu luyến. Tô Mộng Chẩm chăm chú nhìn nàng, những cũng không một lời níu giữ.
Một cơn gió thổi đến, cây nến trên bàn tắt lịm. Tô Mộng Chẩm thẫn thờ ngồi bên bàn, nhìn theo bóng Đường Duyệt mỗi lúc một xa, mãi cho đến khi cả bóng hình nàng đều chìm vào trong đêm tối.