Chương : 31
Đường Duyệt cuối cùng cũng ra khỏi Tô phủ. Nàng không biết sẽ phải đi đâu để tìm được người trong giấc mộng đó. Nàng chỉ biết cứ thế đi về phía Nam.
Trên đường đi, nàng phải làm thuê để kiếm chút lộ phí. Mặc dù cuộc hành trình đầy chông gai gian khổ, nhưng nàng cảm thấy càng lúc càng có thêm sức mạnh. Võ công cũng đang dần dần khôi phục lại. Thỉnh thoảng gặp vài tên trộm, nàng đều dễ dàng đánh bại được.
Chỉ dựa vào mỗi đôi chân bé nhỏ của nàng, lúc đi lúc nghỉ, cuối cùng phải hơn ba tháng trời nàng mới đến được một thị trấn nhỏ ở phía Nam. Nhưng vừa lúc đó, nàng phát hiện ra hình như có người đang đi theo nàng. Nàng giả vờ như không biết và cố gắng đi nhanh hơn.
Lúc đi qua một góc phố, nàng đột nhiên quay ngoắt lại, kề thanh đao Khuynh Thành lên cổ người đó và hỏi: “”Ngươi là ai?”. Nhưng trái với tưởng tượng của nàng, người đó chỉ hét lên một tiếng và ngã lăn ra đất, sau đó quỳ xuống và liên tục khấu đầu trước nàng.
Đường Duyệt sững người, một ông lão mặt mũi bẩn thỉu, tóc tai bù xù, quần áo rách nát đang run lên vì sợ hãi. Nàng ngập ngừng giây lát, sau đó thu Khuynh Thành lại, rồi lấy năm đồng tiền cuối cùng của mình giắt ở thắt lưng đưa tất cả cho ông lão.
Ông lão cũng ngập ngừng đứng dậy, nhìn theo bóng người con gái đã đi xa. Dáng vẻ hèn mọn của lão trong phút chốc đã thay đổi…
Đường Duyệt tiếp tục đi đến một thị trấn khác. Nàng không biết cuộc đời mình sau này sẽ thế nào, nhưng trực giác mách bảo rằng nàng cần phải rời khỏi Tô Mộng Chẩm càng xa càng tốt. Cho dù Tô Mộng Chẩm có nhẹ nhàng và chu đáo như thế nào đi chăng nữa thì mỗi khi đối diện với chàng, Đường Duyệt đều cảm thấy có một nỗi sợ hãi khó mà cưỡng lại. Đối với Đường Duyệt, nàng thà chọn cuộc sống lang thang không nơi trú chân, còn hơn ở bên cạnh một người đàn ông biến hóa khôn lường như Tô Mộng Chẩm, lại càng không thể làm nương tử của một người thâm trầm như vậy.
Tiền đã hết, Đường Duyệt đành phải hỏi xem ở gần đây có nơi nào bỏ hoang để nàng có thể ngủ tạm một đêm không. Cuối cùng nàng cũng tìm thấy một ngôi chùa cũ nát nằm ở một nơi hẻo lánh đã bị bỏ hoang khá lâu tại nơi không có lấy một bóng người qua lại ở vùng ngoại ô phía Tây.
Đường Duyệt bước vào bên trong, quả nhiên mọi nơi trong chùa đều bị bao phủ bởi lớp bụi thời gian. Những pho tượng thờ đã vỡ nát, ngay cả những thanh xà ngang trong chùa cũng giăng đầy mạng nhện. Nhưng Đường Duyệt không hề để ý với điều đó, nàng vội thu dọn qua loa một góc để có một chỗ ngủ đêm.
Đúng lúc đó, nàng bỗng nghe thấy tiếng kêu cứu của một cô nương vọng lại từ phía khi rừng cách đó không xa. Nàng giật mình rồi không chút do dự chạy vội về hướng đó. Trước mắt nàng là cả một mảng tối mịt mùng, chốc chốc Đường Duyệt lại bị những cành cây cào xước cả khuôn mặt, mu bàn tay và cổ. Những vết xước trên da thịt làm nàng vô cùng đau đớn. Nhưng nàng đã tìm khắp cả khu rừng rậm rạp ấy mà vẫn không thấy bóng dáng của cô nương kia đâu. Một dự cảm kỳ lạ trỗi dậy, dường như có ai đó cố tình dẫn dụ nàng tới đây.
Đường Duyệt toan chạy ra khỏi khu rừng. Nhưng đúng lúc đó nàng lại nhìn thấy một bóng người yểu điệu bị trói trên một cái cây cách chỗ nàng không xa. Đường Duyệt linh cảm thấy một điều gì và bước về phía người đó. Đột nhiên, một con quạ đêm bay vụt qua, Đường Duyệt chưa kịp đứng vững thì cả khoảnh đất dưới chân nàng đột nhiên thụt xuống.. Đường Duyệt hoảng hốt, nhanh tay tóm lấy một cành cây gần đó và cố gắng vươn người trườn lên. Bỗng một tiếng “phập” vang lên, cành cây trong tay nàng hình như bị ai đó chặt mạnh. Đường Duyệt nhẹ nhàng thở hắt ra, đứng thẳng người nhảy lên trên.
Đúng lúc đó, hàng chục cây kim bạc từ một hướng bỗng bay tới cắm thẳng vào cái hố lớn trước mặt nàng. Đường Duyệt giật bắn người, nàng xoay người đổi hướng để tìm một chỗ khác có thể đặt chân. Nhưng đối phương rõ ràng không chịu bỏ qua cơ hội nghìn năm có một này, liên tiếp bắn ra vô vàn cây kim bạc. Đường Duyệt không đề phòng nên đã bị một cây kim bạc găm xuyên vào vai.
Khi Đường Duyệt đang cố gắng ẩn nấp một cách tội nghiệp thì đột nhiên gạch đá từ khắp nơi rào rào bay tới, rất chuẩn xác va mạnh vào đầu gối, vai, khuỷu tay và lưng nàng. Đường Duyệt loạng choạng ngã xuống. Nàng vốn định tránh chỗ đất mềm xốp đó, nhưng không ngờ nơi mình vừa đặt chân cũng vẫn là một cái bẫy đã được giăng sẵn.
Cả người nàng rơi thẳng xuống đó, thanh đao Khuynh Thành cắm sâu vào một bên vách bẫy. Nếu như vừa nãy nàng rơi xuống như vậy thì chắc chắn sẽ bị những cây kim ấy đâm thủng người. Đường Duyệt nhìn lên phía trên, không biết kẻ nào lại phải tốn nhiều công sức như vậy để giết hại nàng…
Đột nhiên một tràng cười nhạt của cô nương nào đó vang lên ngay trên đầu nàng. Trong cả một vùng tĩnh mịch như vậy, tiếng cười ấy quả thật đáng sợ.
“Đường Duyệt, thật không ngờ ngươi và cha ngươi lại chết giống hệt nhau”.
Đường Duyệt chợt khựng lại, trong lòng nàng trỗi dậy một cảm giác đau lòng không thể thốt nên lời. Nàng cảm thấy giọng nói của nữ nhi này vô cùng quen thuộc.
“Minh Châu, con làm tốt lắm”. Nữ nhi đó vừa dứt lời thì bóng một người đàn ông cao lớn xuất hiện ngay bên cạnh.
Cánh tay nàng rã rời, nàng tập trung tinh thần, nín thở.
Người đàn ông ấy đột nhiên cười nhạt một tiếng rồi nói: “Nhưng Minh Châu à, lẽ nào con không thấy rằng cô ta vẫn chưa chết sao? Nếu cô ta thực sự rơi xuống thì ắt là đã phải kêu lên từ lâu rồi, nhưng con đã nghe thấy tiếng kêu nào chưa?”.
Người đứng trên miệng bẫy chính là hai cha con Âu Dương Tiếu Thiên.
Âu Dương Minh Châu thở nhẹ một tiếng rồi cầm chiếc đèn lồng rọi xuống dưới bẫy xem, đoạn nói: “Ồ, thì ra ngươi quả thực vẫn chưa chết, mạng ngươi lớn thật đó. Nhưng tiếc là ngươi cũng không thể cầm cự được lâu nữa đâu, ta sẽ chờ xem ngươi bị ngã xuống và bị đâm thủng ruột gan như thế nào”.
Tiếng cười của Âu Dương Minh Châu vừa đắc ý lại vừa đầy sự phẫn nộ. Đường Duyệt không hiểu mình đã đắc tội gì với hai cha con họ. Nàng không hề lên tiếng, tay nắm chặt lấy Khuynh Thành.
“Không ngờ lại có thể gặp được ngươi ở một thị trấn hẻo lánh như thế này. Cũng trách ngươi không may đã không nhận ra ta lúc ở thị trấn. Chiếc bẫy này vốn là bẫy để thợ săn bắt mãnh thú. Sau khi bọn ta sửa sang lại thì ngay cả một cao thủ võ lâm như ngươi cũng bị sập bẫy. Quả là ông trời có ý muốn giúp tat hay Lý Hồng trả mối thù năm nào”, Âu Dương Tiếu Thiên cười nhạt nói.
Cơ thể Đường Duyệt ngày càng trở nên nặng trịch. Nàng biết rằng trên chiếc kim bạc đang cắm vào vai phải của mình có tẩm thuốc mê. Chắc nàng cũng chỉ cầm cự được hơn nửa giờ nữa thôi. Khi nghe Âu Dương Tiếu Thiên nói vậy, Đường Duyệt đột nhiên nhớ lại người ăn mày nhếch nhác mà nàng đã gặp tại thị trấn. Lúc đó nàng đâu ngờ rằng người ăn mày ấy lại chính là một cao thủ võ lâm phiêu bạt giang hồ. Thậm chí ngay lúc gặp nàng, ông ta đã sẵn có ý định giết nàng, thậm chí còn dựng lên một âm mưu không chút sai sót nào.
Âu Dương Tiếu Thiên thì lại cho rằng Đường Duyệt không nhận ra ông ta vì ông ta đã cải trang thành người ăn mày. Nhưng ông ta đâu biết rằng Đường Duyệt căn bản đã không còn nhớ gì nữa.
Dưới ánh trăng, Âu Dương Minh Châu với khuôn mặt phờ phạc, quần áo rách nát, ăn sương nằm gió trong suốt thời gian dài, lại phải sống chui lủi khắp nơi đã không còn là một mỹ nhân với sắc đẹp mê đắm lòng người ngày nào nữa. Âu Dương Minh Châu khẽ đưa tay sờ vào trước ngực. Chuỗi ngọc Minh Châu quý giá của nàng vì cuộc sống đã bị phụ thân ép phải bán đi mất rồi. Làn da mềm mại, khuôn mặt với hai má tròn trĩnh đáng yêu của nàng đã trở nên gầy guộc theo cuộc sống bữa no bữa đói thất thường. Vì muốn trốn tránh sự truy đuổi của các môn phái khác mà ngay cả tắm nàng cũng không dám tắm. Người khác đứng cách xa nàng nhưng vẫn có thể ngửi thấy mùi hôi toát ra từ cơ thể nàng. Không còn ai dành cho nàng ánh mắt yêu quý và mến mộ nữa.
Tất cả điều đó đều do Đường Duyệt gây ra. Đường Duyệt không chỉ giết hại mẫu thân của nàng mà còn hại nàng ra nông nỗi này. Thì ra sau khi cuộc đấu kiếm trên đảo kết thúc, mặc dù Tô Mộng Chẩm đã hứa sẽ thả cha con Âu Dương Tiếu Thiên, nhưng không hiểu tại sao trên giang hồ đã truyền tai nhau rằng, họ đã giết hại Cửu Niệm đại sư, hại chính đạo chiến bại không có đất dung thân trước mặt Bái Nguyệt Giáo. Cho nên tất cả mọi người trong giới võ lâm đều đang âm thầm hoặc công khai truy đuổi họ.
Có nhà mà không dám về. Có tiền mà không dám đi lấy. Lúc mới đầu cũng tạm ổn, ban ngày họ chui lủi trốn tránh, buổi tối chui ra trộm cắp một số thứ. Cuộc sống không đến nỗi quá khổ. Nhưng càng về sau sự vây bắt ngày càng gắt gao. Họ không dám đến những thành, thị trấn lớn nữa, đành phải trốn ở những địa phương nhỏ. Họ không dám ăn cắp thứ gì khác ngoài đồ ăn vì sợ lại bị truy bắt. Cha con họ rơi vào hoàn cảnh lưu lạc ngày hôm nay đều trách Đường Duyệt gây ra.
Âu Dương Minh Châu nói một cách lạnh lùng: “Phụ thân, hôm nay con muốn tận mắt nhìn thấy con tiện nữ này chết, đền nợ máu cho mẫu thân con”.
Âu Dương Tiếu Thiên bỗng nói: “Đường Duyệt, ngươi đã nghe thấy con gái ta nói gì rồi chứ? Nếu hôm nay ngươi muốn giữ lại mạng sống thì hãy ngoan ngoãn nghe lời ta. Bằng không ta sẽ đợi đến lúc ngươi sức cùng lực kiệt, rồi tận mắt nhìn thấy ngươi chết phanh thây như một con thú”.
“Phụ thân nói gì vậy?” Âu Dương Minh Châu hét lên. “Phụ thân, người điên rồi, cô ta là người đã hại chết mẫu thân, người còn định thả cô ta sao? Con không đồng ý, bất luận thế nào con cũng không đồng ý!” Tuy nhiên giọng của Âu Dương Minh Châu đột nhiên ngừng lại. Nàng bị một cái tát rất kêu làm ngắt quãng.
Âu Dương Minh Châu không còn dám tin người đàn ông đứng trước mặt là cha mình nữa. Nhìn thấy khuôn mặt đen gầy ấy, nàng có cảm giác như người đàn ông mà nàng gọi bằng phụ thân thật xa lạ. Những năm tháng sống chui lủi để ẩn náu đã khiến ông ta không còn là người cha yêu thương nàng như thưở nào. Ông ta bây giờ đã trở nên thô tục không khác gì những kẻ đầu đường xó chợ. Hễ nói là mắng nàng, thậm chí lúc uống say còn đánh người nữa. Kể từ sau khi Lý Hồng mất, Âu Dương Tiếu Thiên không còn là người cha đáng kính của nàng nữa.
Trong mắt Âu Dương Minh Châu hiện lên sự kinh ngạc. Âu Dương Tiếu Thiên lặng người và hạ thấp giọng nói: “Con thật đúng là nha đầu ngốc. Tô Mộng Chẩm hết lòng bảo vệ cô ta như vậy. Nếu biết cô ta rơi vào tay chúng ta, chắc chắn sẽ đến cứu cô ta ngay. Đến lúc đó con không sợ chúng ta sẽ không giành được những thứ thuộc về mình sao! Lẽ nào con muốn suốt đời phải sống chui lủi trốn tránh mãi”.
Vẻ mặt của Âu Dương Minh Châu đã đổi khác. Nàng suýt chút nữa nhảy cẫng lên, không để ý đến cái tát ở má nữa mà ngạc nhiên hỏi: “Phụ thân, ý người là…”.
Âu Dương Tiếu Thiên cười đáp: “Nếu như lại đen đủi, chúng ta cứ lấy đao Khuynh Thành rồi giết cô ta cũng chưa muộn”.
Âu Dương Minh Châu lặng im, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cũng hỏi: “Nhưng chúng ta đã tốn nhiều sức lực, lãng phí bao nhiêu thời gian như vậy mới bắt được con tiện nhân này. Lẽ nào chúng ta lại thả nó ra một cách dễ dàng như thế?”.
Khuôn mặt Âu Dương Tiếu Thiên chứa đầy sự thâm độc, ông ta nói: “Ai nói là ta sẽ thả cô ta ra. Chúng ta chỉ dùng cô ta làm mồi câu mà thôi. Đợi đến lúc giành được thứ ta muốn, thì con muốn rút xương rút thịt cô ta đều được”.
Trong ánh trăng, Đường Duyệt nhìn thấy một sợi dây thừng được thả xuống sát bên người nàng.
“Nếu ngươi không muốn chết ngay bây giờ thì hãy cho dây thừng luồn qua lưng ngươi”, Âu Dương Tiếu Thiên nói bằng giọng thô bạo.
Đường Duyệt giật mình, bất giác có chút do dự. Nếu cứ cái đà này thì e rằng chốc nữa nàng sẽ bị rơi xuống, đến lúc đó thần tiên cũng không cứu nổi nàng. Nhưng nếu như nàng nắm vào sợi dây thừng này, rơi vào tay của hai cha con họ, thì chỉ sợ sống cũng không bằng chết.
Chỉ nghe thấy Âu Dương Minh Châu cười chế giễu: “Đường Duyệt, ngươi sợ rồi sao?”.
Ánh mắt nghi ngờ của Đường Duyệt dõi theo lỗ hổng phía trên. Nàng chỉ mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt của một người con gái. Duy chỉ có đôi mắt tràn đầy thù hận, trong bóng tối vẫn tỏa ra thứ ánh sáng u tối, làm cho người ta kinh sợ. Đường Duyệt giật mình, đưa tay ra nắm sợi dây, nàng nghĩ hết cách ròi đành phải miễn cưỡng cho sợi dây thừng thắt chặt qua lưng nàng.
Trong lúc được kéo lên, không ít lần Đường Duyệt bị va vào tường đá. Rõ ràng hai cha con họ cố tình muốn nàng bị thương. Nhưng nàng vẫn cắn răng chịu đựng, không hề kêu lên một tiếng. Lúc nàng vừa được kéo lên khỏi mặt đất, một bàn tay liền đưa ra điểm huyệt nàng.
Âu Dương Minh Châu cười đáp: “Sơn thủy có lúc tương phùng, ông trời quả thật có mắt. Đường Duyệt! Ngươi chắc chắn không ngờ rằng chúng ta lại gặp nhau ở đây đâu nhỉ?”.
Sức lực trên người Đường Duyệt đã bị tước bỏ. Hơn nữa chiếc kim bạc ấy có tác dụng gây mê, ngay cả một chút sức lực phản kháng nàng cũng không còn nữa. Cứ cho là nàng không bị điểm huyệt đi chăng nữa thì cũng không có cách nào để khống chế hai kẻ đang đứng trước mặt nàng. Nàng đành thất thần nhìn hai cha con họ, hoàn toàn không biết rốt cuộc họ thù ghét nàng đến mức nào.
Trong giọng nói của Âu Dương Minh Châu chứa đựng biết bao nhiêu sự căm hận và thù ghét. Nếu như không có sự ngăn cản của Âu Dương Tiếu Thiên, nàng sẽ lập tức băm Đường Duyệt thành trăm mảnh mới có thể hả giận.
Tuy nhiên khi nhìn thấy ánh mắt thất thần của Đường Duyệt, trong lòng Minh Châu thấy nghi ngờ liền hỏi: “Tại sao ngươi không nói gì?”.
Đường Duyệt đáp: “Ta không quen các ngươi”.
Hai cha con nhà Âu Dương nhìn nhau, dường như họ đều cho rằng nàng đang nói đùa với họ. Âu Dương Minh Châu thúc mạnh vào thắt lưng của Đường Duyệt, lạnh lùng nói: “Ngươi đang đùa với cha con ta à? Vậy ta sẽ vạch mấy đường lên mặt của ngươi trước vậy”.
Đường Duyệt bình tĩnh nói: “Nếu như ta thực sự quen biết các ngươi, thì ta phải nhận ra ngay phụ thân ngươi mới phải. Làm sao mà còn để rơi vào bẫy của các ngươi được?”.
Âu Dương Tiếu Thiên khi nghe Đường Duyệt nói vậy thì không khỏi ngạc nhiên.
“Ngươi còn định giở trò gì nữa!” Âu Dương Minh Châu giận sôi người, giơ nắm đấm lên định đánh vào đầu Đường Duyệt một cái.
Bất giác bị bàn tay của Âu Dương Tiếu Thiên chặn lại: “Cha!” Âu Dương Minh Châu dường như đang nghiến răng kèn kẹt.
“Cô ta không giống như đang nói dối chúng ta đâu”, Âu Dương Tiếu Thiên lạnh lùng nói. “Hơn nữa cô ta thật sự không nhớ hay là gì đi chăng nữa thì cũng không sao. Quan trọng là cô ta chính là Đường Duyệt”.
Đường Duyệt nói: “Các ngươi muốn dùng ta để dụ Tô Mộng Chẩm đến. Nhưng đáng tiếc là chàng không hề biết ta ở đây”.
Âu Dương Tiếu Thiên đáp lời nàng: “Vậy là ngươi xem thường sự quan tâm của Tô Mộng Chẩm dành cho ngươi rồi. Từ lúc ngươi tói thị trấn thì hắn ta cũng đã nhanh chân đến nơi. Lẽ nào ngươi còn không biết hay sao? Tiếc rằng hắn đã bị ta đánh lạc hướng. Nếu không thì ngươi cũng không dễ lọt vào tay cha con ta”.
Thì ra sau khi Đường Duyệt rời khỏi Tô Phủ được ba ngày thì Tô Mộng Chẩm cũng lên đường đi tìm nàng. Đường Duyệt một thân một mình, chỉ dựa vào đôi chân bé nhỏ thì làm sao có thể đi nhanh hơn ngựa của Tô Mộng Chẩm được. Nhưng khi tìm được nàng thì Tô Mộng Chẩm không vội vàng bắt nàng về mà chỉ âm thầm dõi theo nàng. Đường Duyệt quả thực không hề để ý.
Bọn họ không nói thêm gì nữa, cố gắng lấy thanh đao trên người nàng, rồi nhấc bổng nàng lên. Âu Dương Tiếu Thiên cười, cố gắng giật mạnh sợi dây thừng, toàn thân Đường Duyệt bị treo lên không. Nãng khẽ đưa mắt nhìn, chỉ thấy phía dưới chân không đầy ba trượng chính là chiếc hố sâu thăm thẳm.
Đường Duyệt thất thanh hỏi: “Các ngươi rốt cuộc muốn gì?”.
Âu Dương Tiếu Thiên cười lớn: “Chốc nữa ngươi sẽ biết ngay thôi”.
Đường Duyệt hét lên: “Rốt cuộc các ngươi là ai chứ?”.
Nàng chưa kịp nói hết câu thì đã phải nhận một cái tát của Âu Dương Minh Châu: “Con tiện nữ này, ngươi hại cha con ta ra nông nỗi này, vậy mà còn dám hỏi bọn ta là ai? Ông trời đã để cho ngươi rơi vào tay ta. Ngươi yên tâm đi, đợi đến lúc giành được thứ bọn ta muốn, ta sẽ tiễn ngươi lên Tây Thiên!”. Giọng Âu Dương Minh Châu ngày cảng trở nên thô tục và đáng sợ. Một lúc sau, nàng vừa cười vừa nói: “Không, ta sẽ không giết ngươi ngay đâu. Ta sẽ từng ngày từng đêm giày vò ngươi, cho ngươi biết thế nào là muốn sống không được mà muốn chết cũng chẳng xong”.
“Ồ, ngươi kiên trì đến vậy sao?” Đột nhiên giọng nói của một ai đó xen vào.
Sắc mặt của Đường Duyệt thay đổi hẳn. Tim nàng dường như cũng ngừng đập, thậm chí ngay cả dòng máu trong huyết quản của nàng cũng như ngừng chảy. Nàng nhớ ra rồi. Tô Mộng Chẩm! Đây chính là giọng nói của Tô Mộng Chẩm.
Chàng trai đứng trước mặt họ có dung mạo xuất chúng, đôi mắt giống như hồ nước mùa xuân đang phát ra những ánh sáng lấp lánh. Nhưng thần sắc của đôi mắt ấy rất trong, nhìn thấy Đường Duyệt bị thương và bị họ trói lại, hắn còn kiên nhẫn đứng dựa vào gốc cây, trên khóe miệng thoáng nở một nụ cười.
Âu Dương Tiếu Thiên liền hét lên: “Tô Mộng Chẩm, ngươi đến rồi!”.
Tô Mộng Chẩm đáp: “Hai ngươi lúc nãy còn nói muốn tìm người. Bây giờ người đó đã ở trước mặt các ngươi, hà tất các ngươi phải kinh ngạc như vậy”.
Cha con Âu Dương liền thay đổi sắc mặt, tay phải của Âu Dương Minh Châu đã giữ chặt lấy chuôi kiếm.
Âu Dương Tiếu Thiên cười đáp: “Tốt, rất tốt”. Trong lúc đó, trên không trung đột nhiên vang lên âm thanh rất kỳ lạ. Hai chiếc kim bạc từ ống tay áo bên trái của Âu Dương Minh Châu bay thẳng ra, phóng thẳng về phía yết hầu Tô Mộng Chẩm.
Tô Mộng Chẩm khẽ cười, chỉ một cái vung tay, hai chiếc kim bạc nhẹ tựa lông hồng đã nằm trên đầu ngón tay của hắn.
Hắn khẽ mỉm cười, nói: “Âu Dương cô nương yêu quý ta như vậy, Tô mỗ đây thật sự không dám nhận. Hay là ta trả lại cho cô nương nhé”. Khi hắn nói đến hai chữ “hay là”, mũi tên trên tay đã lập tức bay trở lại, Âu Dương Minh Châu vẫn muốn chống đỡ. Âu Dương Tiếu Thiên nhìn thấy con gái mình thật sự không thể né tránh mũi tên đó, nên đã nhanh chân bước lên một bước trước mặt con gái. Chỉ nghe thấy một tiếng “tinh”, mũi tên đã bị thanh kiếm dài trong tay Âu Dương Tiếu Thiên chặn lại. Nhưng ngay lúc đó, Âu Dương Tiếu Thiên đã lùi ra sau một bước.
Cha con Âu Dương nhìn nhau, cùng lúc giơ thanh trường kiếm trong tay. Từ ngày Lý Hồng mất, Âu Dương Minh Châu dần dần thay thế vị trí của mẫu thân trong trận đấu kiếm. Trong bóng tối, ánh sáng của hai thanh kiếm sáng chói lên. Thanh kiếm của Âu Dương Tiếu Thiên nhằm thẳng vào ngực Tô Mộng Chẩm. Còn thanh kiếm trên tay của Âu Dương Minh Châu thì nhằm vào phần dưới của hắn.
Tô Mộng Chẩm cười đáp: “Hai cha con ngươi cùng căm thù giặc như vậy, quả nhiên là có tình cảm sâu đậm”. Hắn chưa nói hết câu, kiếm của Âu Dương Tiếu Thiên đã chém vào cái cây phía sau lưng hắn. Tiếc rằng hắn đã nhanh chóng rời khỏi đó và hóa giải toàn bộ thế tấn công của Âu Dương Minh Châu.
Âu Dương Tiếu Thiên giương mắt lên, nhảy lên một lần nữa, ánh sáng của thanh kiếm như một con rồng bay qua. Âu Dương Minh Châu thấy vậy liền lập tức theo sau, hai người họ kẻ trước người sau, nhằm thẳng về phía Tô Mộng Chẩm đang đứng. Tô Mộng Chẩm khẽ cười, nghiêng mình ra đằng sau, rồi dùng bàn tay kẹp chặt hai lưỡi kiếm. Chỉ nghe thấy một âm thanh sắc nhọn vang lên, hai thanh trường kiếm đều bị bẻ gãy. Âu Dương Minh Châu chưa kịp hoàn hồn, liền lập tức bỏ kiếm chạy. Âu Dương Tiếu Thiên hét lên một tiếng, vung chiếc kiếm gãy lên chém về phía Tô Mộng Chẩm. Nhưng Tô Mộng Chẩm không hề bị thương, đôi mắt của Âu Dương Tiếu Thiên trở nên đỏ ngầu, giống như tức giận đến nỗi muốn nuốt chửng Tô Mộng Chẩm.
Tô Mộng Chẩm tuy không bị thương nhưng do phải tranh đấu với một cao thủ võ lâm nên khó lòng nghĩ đến việc cứu Đường Duyệt. Lập tức hắn nghe thấy có người hét lên: “Tô Mộng Chẩm, ngươi còn ra tay, không sợ ta sẽ giết chết cô ta sao?”.
Hắn nghe thấy vậy, một tay liền tấn công đẩy lùi Âu Dương Tiếu Thiên, quay người lại nhìn, quả nhiên nhìn thấy trong tay của Âu Dương Minh Châu không biết tự lúc nào đã có thêm một con dao găm, và nó đang được đặt trên sợi dây thừng trói Đường Duyệt.
Tô Mộng Chẩm nửa cười nửa không nói: “Âu Dương cô nương, làm như vậy là có ý gì? “.
Âu Dương Tiếu Thiên tóc tai rối bù, lập tức nắm lấy cơ hội này để chạy về bên Âu Dương Minh Châu, thở phì phò. Sau khi hoàn hồn, ông ta mới nói: “Con gái ngoan, vị Tô giáo chủ này chỉ cần cử động, chiếc dao găm trong tay con sẽ không ngại vung lên. Cho hắn biết rằng trong tay của chúng ta còn có tính mạng của một mỹ nhân mới được”.
Âu Dương Minh Châu nói: “Tô giáo chủ, chúng ta vốn không muốn gây thù địch với Bái Nguyệt Giáo, chỉ là…”. Nàng dừng lại, trên khuôn mặt phủ thêm một lớp sương, rồi nói tiếp: “Cha con ta đã mất nhiều thứ, không thể không giành lại”.
Tô Mộng Chẩm nói: “Ồ, thứ mà hai vị mất đi, có liên quan gì đến ta chứ?”.
Biết rằng chỉ dựa vào hai người họ thì không thể nào khuất phục được Tô Mộng Chẩm, sau khi bình tĩnh một lát, Âu Dương Tiếu Thiên nói: “Tô giáo chủ, phụ tử chúng ta hôm nay phải làm như thế này là vì không còn con đường nào khác. Vì cuộc sống sau này của chúng ta nên không thể không ra tay với ngươi. Nhưng chỉ dựa vào sức lực của hai người chúng ta thì không thể nào so bì với năng lực của ngươi”.
Tô Mộng Chẩm cười đáp: “Âu Dương trang chủ quả là rất thẳng thắn”.
Âu Dương Tiếu Thiên nói: “Nhưng hôm nay quả là một dịp tốt mà trời ban cho ta”. Ông ta nhìn Đường Duyệt rồi nói: “Tô giáo chủ, Đường cô nương xinh đẹp như vậy, lại là hông nhan tri kỷ của Tô giáo chủ. Hôm nay nếu cô ấy xảy ra chuyện gì, Tô giáo chủ có đau lòng hay không?”.
Tô Mộng Chẩm cố tình cười đáp: “Đường Duyệt không thân thích gì với ta cả. Nàng cũng không phải là người đàn bà của ta. Làm sao nói đến chuyện là hồng nhan tri kỷ. Âu Dương trang chủ thật khéo đùa”.
Âu Dương Tiếu Thiên liền nói: “Ngươi cho rằng lời ta nói là đùa cợt sao?”. Ông ta cười mỉa, giành lấy dao găm từ tay Âu Dương Minh Châu, cắt dây với tốc độ nhanh như chớp. Chiếc dây thừng lập tức bị cắt đứt, cả người Đường Duyệt như chực rơi thẳng xuống cái hố đen sâu thăm thẳm. Âu Dương Tiếu Thiên nhảy lên phía trước một bước, nắm chặt lấy sợi dây thừng vừa bị đứt, Đường Duyệt vẫn chưa rơi xuống hố bẫy đó. Toàn thân nàng được vắt ngang trên cành cây, nàng định hét lên, nhưng lại cắn răng không thốt ra lời nào.
Tô Mộng Chẩm khẽ giật mình, Âu Dương Tiếu Thiên lại cười lớn: “Ta không hề nói đùa. Tô giáo chủ đã hiểu chưa? Lúc nãy nếu ta không đưa tay ra giữ lấy sợi dây thừng thì Đường cô nương đã rơi xuống hố rồi. Nếu bị rơi xuống đó, Đường cô nương không tan xương nát thịt thì cũng bị những chiếc kim này đâm xuyên qua, biến thành con lợn rừng. Đến lúc đó Tô giáo chủ hối hận cũng không kịp nữa”.
Tô Mộng Chẩm ngước mắt lên và nói: “Thì ra các ngươi muốn uy hiếp ta…”.
Vẻ mặt Âu Dương Tiếu Thiên đầy ẩn ý. Ông ta cười gằn: “Việc đã đến ngày hôm nay, ngươi không cần phải giả bộ nữa. Nếu ngươi không muốn cô ta chết, thì ngươi phải đáp ứng để nghị của ta”.
Tô Mộng Chẩm đáp: “Nói thử xem”.
Âu Dương Tiếu Thiên cười nói: “Ngươi nghe đây, thứ nhất, ta muốn ngươi lập tức tung tin ra bên ngoài, rằng người giết chết Cừu Niệm là Đường Mạc chứ không phải là ta”.
Tô Mộng Chẩm nói: “Tin này, không phải ngươi tung ra thì nhanh hơn ta sao?”. Vừa nhìn thấy vẻ mặt đầy vẻ tức giận của Âu dương Tiếu Thiên, Tô Mộng Chẩm cất tiếng than: “Ôi, ta quên mất Âu Dương trang chủ bây giờ là người tứ cố vô thân. Lời ngươi nói thì còn ai tin nữa, ai còn dám làm việc cho ngươi cơ chứ?”.
Âu Dương Tiếu Thiên mặt mày đằng đằng sát khí. Cuối cùng cũng nén chịu đựng và nói: “Điều kiện thứ hai, ta muốn ngươi lập tức giao lại Âu Dương sơn trang cho ta”.
Tô Mộng Chẩm nhếch mép lên nói: “Được!”.
Vẻ mặt của Âu Dương Tiếu Thiên có vẻ thoải mái hơn, tiếp tục nói: “Điều kiện thứ ba, ta muốn ngươi mãi mãi không vì chuyện ngày hôm nay mà tìm bọn ta báo thù”.
Tô Mộng Chẩm gật đầu, đáp: “Ta đồng ý, bây giờ ngươi chịu thả người ra chưa?”.
Âu Dương Minh Châu thay đổi sắc mặt, tranh nói trước: “Không được, khi nào ngươi làm xong ba việc này thì ta mới xem xét đến việc thả cô ta ra”. Nàng nói như vậy nhưng trong mắt ánh lên sự mưu mô xảo trá. Nàng thực sự không muốn thả Đường Duyệt, thậm chí còn định lập tức giết chết nàng sau khi Tô Mộng Chẩm rời đi.
Tô Mộng Chẩm khẽ chớp mắt, nhìn hai cha con họ, nói: “Nói như vậy, có nghĩa là sau khi ta hoàn thành yêu cầu của các ngươi, thì các ngươi mới chịu giao nàng ấy cho ta phải không?”.
Âu Dương Tiếu Thiên gật đầu, cuối cùng trên khuôn mặt cũng lộ rõ sự đắc ý. Quần áo của Đường Duyệt xộc xệch, hai má đã bị đánh sưng tấy. Trên khóe miệng vẫn còn có vết máu, quả nhiên là cha con họ hận nàng đến tận xương tủy. Nếu như để nàng ở lại đây, chỉ sợ việc của họ chưa hoàn thành, thì nàng dã bị giày vò đến chết rồi. Tô Mộng Chẩm nhìn xa xăm về phía nàng, trong lòng không khỏi cảm thấy thương xót.
Đường Duyệt ngẩng đầu lên, cuối cùng nàng cũng nhìn Tô Mộng Chẩm. Trong ánh mắt ấy chứa đựng rất nhiều ẩn ý không thể nói ra và cũng không thể nói rõ được. Nhưng Tô Mộng Chẩm thì cảm thấy ánh mắt ấy như một ám hiệu, rằng nàng muốn hắn đi đi, đừng bao giờ quay trở lại nữa. Nàng không hề hy vọng hắn sẽ làm theo lời họ, càng không hy vọng sẽ nợ hắn tình cảm. Tô Mộng Chẩm hiểu hết ám hiệu đó, nhưng không hề cảm thấy oán hờn. Bất kể hắn làm gì, đều không thể đi vào lòng Đường Duyệt. Người đó rõ ràng đã chết rồi, trí nhớ của nàng cũng đã mất. Vậy mà sao nàng vẫn không thể khắc ba chữ Tô Mộng Chẩm vào trái tim nàng chứ?
Hắn khẽ nhắm mắt lại, thầm nghĩ: “Đường Duyệt, Đường Duyệt… Rồi sẽ có một ngày, ta sẽ thành công. Ngày đó cũng không còn bao xa nữa”.
Âu Dương Tiếu Thiên đợi lâu đến mức không thể đợi thêm được nữa, ông ta giục: “Ngươi còn không nhanh đi làm đi”.
Tô Mộng Chẩm bất giác trừng mắt, khuôn mặt tuấn tú hiện lên một sát khí vô cùng đáng sợ.
Bàn tay của Âu Dương Tiếu Thiên nắm chặt sợi dây thừng, khuôn mặt đã đổi khác. Trước mặt ông ta là ánh sáng của một thanh kiếm. Là thanh kiếm xuất chúng của Tô Mộng Chẩm.
Âu Dương Tiếu Thiên vội vàng né tránh. Nhưng ánh sáng của thanh kiếm đã vụt tới. Ông ta trốn thoát được làn kiếm này thì bị hàng nghìn làn kiếm khác lao đến, phủ trắng cả một vùng trời.
Âu Dương Minh Châu kêu lên, chạy sang một bên. Trong tay của Âu Dương Tiếu Thiên còn nắm giữ tính mạng của Đường Duyệt, nên lúc này ông ta không dám buông tay ra. Vì nàng chính là vật hộ thân duy nhất của ông ta. Nếu như Đường Duyệt chết thật rồi, Tô Mộng Chẩm sẽ không còn phải kiêng dè nữa. Đến lúc đó… chỉ cần như vậy Âu Dương Tiếu Thiên lại trở thành kẻ khó khăn chồng chất, không xoay xở kịp. Tô Mộng Chẩm thừa biết Âu Dương Tiếu Thiên không nỡ bỏ qua vật hộ thân Đường Duyệt, mới nắm lấy thời khắc này để ra tay.
Tuy nhiên cơ hội chỉ xuất hiện trong giây lát, Tô Mộng Chẩm vốn dĩ đã có thể giành được thế chủ động trong khoảnh khắc đó, nhưng không hiểu tại sao, động tác của hắn lại trở nên chậm hơn, không giành được sợi dây thừng từ tay Âu Dương Tiếu Thiên.
Một ánh bạc lướt qua, một tiếng kêu vang trời, làm rách nát quần áo của Tô Mộng Chẩm. Mũi kim đâm trúng hắn, người phóng ám khí chắc chắn là Âu Dương Minh Châu.
Âu Dương Tiếu Thiên đã sớm tỉnh lại, ông ta hét lên, thả mạnh sợi dây thừng.
Toàn thân Đường Duyệt gần như tê liệt, không còn chút sức lực phản kháng, đành để mặc cho mình tự do rơi xuống. Bỗng nhiên có người giữ chặt sợi dây thừng lại. Người đó chính là Tô Mộng Chẩm.
Đường Duyệt nhìn hắn, bỗng nhiên mở to mắt, nói một cách kinh hoàng: “Đừng…”.
Trong lúc đó tất cả kim bạc của Âu Dương Minh Châu đều được tung hết ra, tất cả có mười sáu cây kim. Cùng lúc đó, con dao găm trên tay Âu Dương Tiếu Thiên cũng đang gí vào sau lưng của Tô Mộng Chẩm. Chỉ cần hắn buông tay, sẽ dễ dàng tránh được ám khí đó, sẽ không bị bất cứ tổn thương nào. Nhưng nếu thế thì Đường Duyệt sẽ tan xương nát thịt.
Tô Mộng Chẩm không hề động đậy. Việc cuối cùng mà hắn làm là dùng tất cả sức lực để kéo Đường Duyệt về phía hắn. Cuối cùng hắn cũng ôm được Đường Duyệt vào lòng, hơn nữa lại ôm rất chặt. Trái tim băng giá của hắn có cảm giác như đang được sưởi ấm. Hắn biết rằng hắn là một người độc ác vô cùng, nhưng không ngờ rằng cũng có ngày hắn mong muốn được che chở cho một người đến vậy.
Hắn cúi đầu, khẽ gọi: “Đường Duyệt…”. Tiếng gọi đó ảnh hưởng tới vết thương ở sau lưng, hắn không thể nói tiếp được nữa.
Đường Duyệt không dám tin, ôm lấy Tô Mộng Chẩm. Có tám chiếc kim đang đâm sâu vào người hắn, bốn chiếc kim cắm trên lưng hắn, bốn chiếc khác cắm vào chân trái hắn. Thanh đoản kiếm thì cắm xuyên qua áo lót của hắn.
“Công tử!” Trong khu rừng bỗng nhiên có tiếng thét lớn của một cậu thiếu niên.
Sau đó, người của Bái Nguyệt Giáo đã kịp đuổi đến. Âu Dương Tiếu Thiên và Âu Dương Minh Châu đều bị bắt.
Toàn thân Đường Duyệt đầy máu, chỉ cảm thấy nỗi kinh hoàng xâm chiếm trong lòng. Nếu như… nếu như Tô Mộng Chẩm chết… vậy thì nàng… chính là người hại chết chàng. Ý nghĩ đó thật sự đáng sợ.
Tận mắt chứng kiến tất cả, Tiểu Liên trong lòng vẫn chưa hết kinh sợ, nói: “Đường cô nương, chắc cô đã có kế hoạch về những việc sắp tới. Ngày công tử tỉnh lại xem ra cũng sắp đến rồi, đến lúc đó cô nương có thể nghĩ ra cách gì để trả lời công tử?”.
Đường Duyệt đáp: “Tùy duyên phận vậy. Ba tháng nay, ta đã suy nghĩ rất nhiều nhưng vẫn chưa nghĩ ra câu trả lời”.
“Nghe nói Đường công tử đích thân đến thăm cô nhưng cô lại không muốn gặp huynh ấy. Việc này là như thế nào?”.
“Ta mặc dù vẫn có nhiều việc không nhớ rõ nhưng Tô Mộng Chẩm nói đúng. Những việc đã qua thì cho nó qua đi. Cho dù người đó có là kẻ thù, nếu không cần thiết thì tốt nhất là không gặp”.
“Điều này… nhưng Đường công tử là đại ca của cô nương. Đến ngày hôm nay, huynh ấy đã một tay gây dựng lại Đường Gia Bảo. Cô thật sự không muốn quay về giúp đỡ huynh ấy sao?”
“Công tử nhà ngươi hỏi như vậy, hay là ngươi tự hỏi?”
“Không… công tử nhà tôi vẫn còn hôn mê bất tỉnh, là tiểu nhân tự hỏi thôi”.
“Vị Đường công tử đó… ngươi nói là đại ca của ta. Nhưng không hiểu sao trái tim ta mách bảo rằng ta không hề muốn gặp người đó. Hơn nữa, ta đang ở đây cùng các ngươi. Ta không muốn đem đến phiền phức gì cho Đường gia nữa”.
“Đường cô nương nghĩ quá nhiều rồi, quan tâm làm gì đến những lời thị phi cơ chứ. Người ta có câu, thanh giả tự thanh[1]”.
[1] Người trong sạch luôn cảm thấy thanh cao.
Đường Duyệt khẽ cười, trong nụ cười ấy còn chứa nhiều ẩn ý.
Tiểu Liên đảo mắt nói: “Không gặp cũng tốt, sau này cô nương chỉ cần nghĩ đến công tử nhà tôi là đủ rồi. Thật ra, lần trước cô nương bỏ đi, công tử nhà tôi vẫn âm thầm bảo vệ cô nương. Công tử yêu cô nương nhiều như vậy, cô nương nên biết trân trọng mới phải”.
Đường Duyệt nhìn xuống, cố ý không nhìn vào mắt của Tiểu Liên: “Ta… ta rất cảm ơn chàng”.
“Cảm kích thì có ích gì, cô nương phải báo đáp công tử”.
“Công tử nhà ngươi cũng từng nói, tình cảm là thứ không thể miễn cưỡng”.
Tiểu Liên hắng giọng, chu môi lên nói: “Cái gì mà không thể miễn cưỡng. Nếu như công tử nhà tôi không muốn ép buộc cô nương yêu người thì còn đi tìm cô nương về làm gì? Công tử thả cô đi không có nghĩa là tha cho cô. Với tính cách của công tử, khi nào phải ép buộc cô nương gật đầu đồng ý thì mới được”. Cậu ta dừng lại rồi lại nói tiếp: “Tiểu nhân không bảo cô nương phải đồng ý ngay bây giờ. Tình cảm là thứ có thể từ từ nuôi dưỡng. Nhất định có một ngày cô nương sẽ yêu công tử nhà tôi”.
Lúc Đường Duyệt tỉnh lại, toàn thân nàng ướt đẫm mồ hôi. Trong giấc mơ, nàng nhìn thấy khuôn mặt gớm ghiếc của Âu Dương Tiếu Thiên và cảnh tượng Tô Mộng Chẩm chảy máu và ngã xuống. Tỉnh lại, đầu nàng vẫn còn ong ong. Bỗng có một người khẽ đưa tay vuốt ve trán nàng.
Đường Duyệt nhìn chằm chằm vào người đó, nói: “Xin lỗi, đã khiến chàng tỉnh giấc”.
Người đó mỉm cười, thì thầm: “Nàng lại gặp ác mộng rồi… Lúc trước, là ta đã có lỗi với nàng”.
Đường Duyệt hiểu rất rõ lời người đó nói. Bởi vì chàng đã nói điều này không chỉ một lần. Nàng muốn nói, khóe miệng khẽ động đậy, nhưng không hề phát ra tiếng.
Tô Mộng Chẩm thấy nàng không nói gì, nhẹ nhàng nói: “Lúc đó ta không nên để nàng đi”.
Đường Duyệt nhìn người đang ở trước mặt mình, thấy người đó đang nhìn nàng, ánh mắt chứa đựng thứ tình cảm khác lạ. Chàng cười nhưng nụ cười mang theo sự lạnh lùng khiến cho trái tim của người khác phải đóng băng. Đường Duyệt ngây người ra, Tô Mộng Chẩm nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng nói: “Tất cả đều đã qua rồi. Ta sẽ không để người khác tiếp tục làm hại nàng nữa”.
Đường Duyệt nhẹ nhàng gật đầu, nhưng không hề lên tiếng.
Tô Mộng Chẩm cúi xuống, hôn nhẹ lên hai mà lạnh ngắt của Đường Duyệt, giọng ấm áp: “Thôi nàng ngủ đi”.
Khuôn mặt của nàng trắng bệch, nàng nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Tô Mộng Chẩm đợi đến lúc nhịp thở của nàng ổn định trở lại, mới nằm xuống bên cạnh nàng, và nghiêng người nhìn nàng. Đường Duyệt vẫn thường khóc vô cớ trong mơ, lúc tỉnh dậy nước mắt vẫn còn đọng lại trên má.
Vậy là họ đã là vợ chồng được năm năm. Nhưng có rất nhiều thứ nàng không hề quên, có lẽ đang ngự trị trong đầu nàng, hoặc là chính những ký ức của quá khứ.
Lần đầu tiên hắn gặp Đường Duyệt, nàng chỉ là một tiểu cô nương gầy guộc, yếu ớt. Còn hắn lúc đó đã là một người có thể hô mưa gọi gió, tự cho mình là nhất ở trên đời, nên hắn chưa bao giờ đối đãi với nàng như một người bình đẳng. Nói chung, nàng chỉ là một con mèo con cố tỏ vẻ hung dữ với hắn mà thôi. Thật không ngờ, từ lúc nào, tiểu cô nương với khuôn mặt trắng bệch ấy, đôi mắt trong sáng ấy lại trở thành cái gai khó loại bỏ nhất trong lòng hắn. Thời gian càng dài, thì càng làm tim hắn đau nhói.
Quyết đấu giữa các cao thủ võ lâm, không phải là tỉ thí võ công, mà là tỉ thí về ý chí. Âu Dương Tiếu Thiên vốn không phải là đối thủ của hắn. Hắn vốn dĩ có thể cứu được Đường Duyệt ngay, nhưng hắn đã lựa chọn cách khác. Bây giờ xem ra cách mà hắn lựa chọn không những rất tốt, mà còn có thể giúp Đường Duyệt xóa bỏ hết mọi rắc rối. Mỗi lần Đường Duyệt tỉnh lại sau cơn ác mộng, Tô Mộng Chẩm lại cảm thấy hối hận. Hắn không ngờ được rằng, kết cục của việc để nàng nhìn thấy bộ dạng bị thương của mình lại đáng sợ đến vậy. Thật ra, trong trận quyết đấu đó, việc nàng bị rơi vào bẫy, bị cha con Âu Dương làm hại, đều là do một tay hắn tạo ra.
Hắn chỉ hy vọng Đường Duyệt cảm kích hắn. Hắn muốn Đường Duyệt từ bỏ việc lưu lạc vô vị, ở lại bên cạnh hắn. Nhưng hắn không muốn mở miệng nói ra, không muốn đưa ra lời khẩn cầu đáng khinh bỉ. Tô Mộng Chẩm không phải là người đàn ông như thế. Nhưng tất cả những việc này chẳng qua là muốn Đường Duyệt đáp ứng tâm nguyện bức thiết đó của hắn. Tuy tất cả đều là sự chuẩn bị trước, nhưng việc hắn bị thương là thật. Hắn cảm thấy mình bị thương rất nặng, nhưng lại không chết. Bời vì hắn phải sống, phải giành được Đường Duyệt, chăm sóc cho Đường Duyệt. Nàng tuy nằm gọn trong lòng hắn, nhưng người mà nàng đang nghĩ đến là ai đây?
Thương Dung.
Có thể nàng không nói ra miệng, nhưng trong lòng nàng lại nghĩ về Thương Dung.
Đường Duyệt thật sự chưa bao giờ yêu hắn sao? Nàng chỉ vì chịu ơn hắn mà ở lại bên cạnh hắn chăng? Từ trước đến nay chưa bao giờ dành cho hắn một chút chân tình nào ư?
Tô Mộng Chẩm nghĩ đến những điều này mà thấy đau lòng.
Năm năm trở lại đây, vì Đường Duyệt mà hắn không thường xuyên xuất hiện trên giang hồ nữa. Chỉ vì nàng trước đây đã bị thương quá nhiều, sức khỏe không còn tốt nữa, bắt buộc phải sống ở những nơi ấm áp. Hắn đã đi khắp nơi tìm kiếm thuốc chữa bệnh cho Đường Duyệt, lúc nào cũng ở bên cạnh nàng. Thật sự không còn tâm trí nào để quan tâm đến Bái Nguyệt Giáo.
Tô Mộng Chẩm cảm thấy oán hận, trên đời này đã có hắn ở bên cạnh nàng rồi, tại sao còn có thêm một Thương Dung? Đường Duyệt không thể biết rằng, tổ mẫu của Thương Dung đã tìm hàng ngàn hàng vạn cách để tìm ra thứ nấm linh chi quý hiếm chữa căn bệnh lạ cho Thương gia. Nhưng cũng đã bị Tô Mộng Chẩm tìm cách tiêu hủy.
Tô Mộng Chẩm xem thường Thương Dung. Hắn luôn khinh miệt chàng trai lương thiện và dịu dàng ấy. Tuy Thương Dung đã chết, nhưng vẫn luôn không ngừng tranh đấu với Tô Mộng Chẩm, và tranh đấu cho đến tận ngày hôm nay. Tô Mộng Chẩm khẽ đưa tay đặt lên ngực Đường Duyệt, nghĩ xem ở đây có chăng sự tồn tại của Thường Dung? Hắn có thể giết chết tình địch ngoài đời thực, nhưng tình địch trong tim nàng thì phải làm sao đây?
Tuy bây giờ Đường Duyệt không còn nhớ gì, nhưng sau này thì sao, ai dám đảm bảo rằng nàng mãi mãi không nhớ gì nữa? Thương Dung trong lòng nàng, Tô Mộng Chẩm không thể làm gì được, trừ phi giết nàng đi. Chuyện đó thì Tô Mộng Chẩm không thể làm. Tình cảm của Tô Mộng Chẩm không ai có thể ngăn cản được. Hắn đã giành được người con gái của mình bằng mọi cách. Nhưng nếu như hắn thật sự là người thua cuộc thì cũng không phải là thua Thương Dung, mà là chịu thua Đường Duyệt.
“Đến giờ dậy rồi”. Đường Duyệt bị thúc giục bởi giọng nói ấm áp bên tai. Nàng mở to mắt, chỉ cảm thấy ánh sáng có vẻ chói mắt. Trên đầu nàng có tiếng cười của một người đàn ông, tay của nàng được thả lỏng. Lúc nãy vừa cảm thấy có chút ấm áp, muốn được buông tay ra, nhưng đến khi thật sự có người thả tay ra, Đường Duyệt lại cảm thấy trong lòng có chút cô đơn khó hiểu. Tiếng quần áo lạo xạo, sau lưng nàng bỗng nhiên thiếu đi sự ấm áp, nàng cảm thấy là lạ. Trên người của Tô Mộng Chẩm tỏa ra một mùi hương đặc biệt từ thảo dược, đã năm năm rồi, Đường Duyệt đã quen với mùi hương ấy, và còn thấy yêu thầm mùi hương ấy.
Tiểu Liên nói rất đúng, việc thành thân với Tô Mộng Chẩm không phải là việc khó có thể chịu đựng như tưởng tượng. Cảm giác không còn giống như lúc đầu nữa, nghĩ như vậy, Đường Duyệt khẽ thở dài. Sau đó, có người ôm nàng từ phía sau.
Động tác đột ngột ấy khiến nàng cảm thấy cứng đơ người: “Sao… sao thế?”.
“Ta có việc phải ra ngoài, chiều muộn mới về được. Muốn ăn gì thì nàng cứ dặn dò Tiểu Liên, không được chạy lung tung đâu đấy”.
“Vâng…” Đường Duyệt nhẹ nhàng đáp, cảm thấy Tô Mộng Chẩm đang cúi thấp đầu xuống định hôn lên cổ nàng, mặt nàng bỗng nhiên đỏ rực lên.
Tô Mộng Chẩm đi rồi, Đường Duyệt mới thở phảo nhẹ nhõm. Năm năm sống trong giày vò, cảm giác sợ hãi đó không còn nữa. Nhưng nàng lại có một cảm giác xấu hổ và căng thẳng đến kỳ lạ, khiến nàng mòn mỏi.
Tiểu Liên chạy tới chạy lui một cách vui vẻ trong sân. Đường Duyệt nhìn cậu, khẽ mỉm cười. Bỗng nhiên cậu ta ngã lăn ra đất mà không có bất cứ tiếng động nào, khuôn mặt nàng chợt biến sắc.
Nàng đứng dậy, ngón tay cố đặt lên thanh đao Khuynh Thành giắt trên lưng, nhưng không sờ thấy gì cả. Sau lần đó, vì sợ nàng lại chạy đi đâu mất tích nên Tô Mộng Chẩm không cho nàng tiếp xúc với Khuynh Thành nữa.
Đường Duyệt ngước mắt lên, nhìn người tăng nhân đang đi đến. Vị tăng nhân đó có một dung mạo đẹp vô cùng. Lông mày, đôi mắt, cái mũi và đôi môi của người đó rất đỗi bình thường, nhưng khi kết hợp lại với nhau thì rất hài hòa, xuất chúng. Trong phút chốc, Đường Duyệt có cảm giác rất đỗi quen thuộc. Nàng nhìn tướng mạo của người đó với ánh mắt kỳ lạ, và cảm thấy những suy nghĩ trong đầu bắt đầu bị xáo trộn.
“Ta đi tìm cô nương đã năm năm rồi”. Vị tăng nhân đó thở phào nhẹ nhõm, như thể cuối cùng cũng hoàn thành được một sứ mệnh lớn lao. Trên khuôn mặt người đó nở một nụ cười kỳ lạ: “Tô Mộng Chẩm giấu cô nương kỹ quá. Ta đã tưởng không thể tìm được cô nương nữa”.
“Huynh tìm ta sao?” Đường Duyệt hỏi, nhưng đôi mắt đen láy của nàng lộ rõ sự căng thẳng.
“Đúng vậy, ta đi tìm cô nương”, vị tăng nhân trẻ tuổi cười. “Không ngờ rằng, lần trước gặp, cô nương suýt nữa đã lấy đại ca của ta. Bây giờ lại trở thành thê tử của Tô Mộng Chẩm”.
Mộ Dung Tiểu Vũ ở lại nửa canh giờ, rồi đứng dậy bỏ đi.
Đường Duyệt ngồi một mình trước cửa cho đến lúc trời tối. Trong nhà vẫn chưa thắp đèn, nhưng nàng đã ngồi bất động như thế liền mấy canh giờ rồi. Những tưởng trái tim nàng đau đến muốn vỡ ra, nhưng không ngờ lại đau đến mức tê dại đi như thế này.
Đường Duyệt ngồi thẫn thờ nhìn khung cảnh trong vườn hoa, nàng cảm thấy cảnh vật trước mắt bắt đầu tối sẫm lại, không nhìn rõ gì nữa. Giáo chủ lừng lẫy của Bái Nguyệt Giáo là người tình mà vì nàng không tiếc hy sinh tính mạng, là phu quân vô cùng ấm áp nhẹ nhàng, năm năm qua gắn bó với nàng như hình với bóng, còn không thể đếm nổi những quyến luyến, vậy mà chàng thực sự chỉ là một kẻ điên mang mặt nạ. Nhưng năm năm qua, nàng sống vô cùng hạnh phúc bình yên, thậm chí nàng đang dần dần yêu chàng.
Người mà nàng yêu ngày trước đã chết một cách lạnh lẽo, cô đơn. Nàng đã từng rất yêu người đó, nhưng chàng đã chết mà nàng không hề hay biết.
Câu chuyện mà Mộ Dung Tiểu Vũ kể, lúc đầu mới nghe còn có vẻ khó hiểu, giống như lạc vào trong mây khói. Nhưng dần dần, những ký ức đó đều hiện về trong tâm trí nàng. Còn khuôn mặt ấm áp tuấn tú ấy, khi hồi tưởng lại, nàng cảm thấy như nhói buốt tâm can. Đường Duyệt chỉ cảm thấy trong cổ họng ngòn ngọt, thì ra là một ngụm máu từ miệng nàng đã trào ra. Nước mắt của nàng cuối cùng cũng rơi xuống không ngừng, cảm tưởng như không thể dừng lại được.
Lúc đẩy cửa vào, tay Đường Duyệt vẫn còn run run. Người sống ở trong đó đã có tuổi rồi, nhưng xem ra vẫn còn rất trẻ, đôi mắt ấy thật sự làm người ta cảm thấy tâm trí hoảng loạn, khó mà né tránh.
Đường Duyệt nhớ rất rõ lần đầu tiên vô ý ngã nhào vào đây, người này còn tỏ vẻ rất khó chịu. Vẫn là Tô Mộng Chẩm đã dắt nàng ra khỏi đây, nhưng lần đó chàng đã rất tức giận. Từ đó trở đi, nàng không đến căn phòng xa xôi này. Nhưng nàng biết tại đây có một người đàn ông rất kỳ lạ, võ công đã bị phế bỏ, có thể nói ông ta là một phế nhân. Ông ta xem ra không phải là phụ thân của Tô Mộng Chẩm, cũng không phải là bạn của chàng. Vậy tại sao người này lại ở đây, và từ trước đến nay chưa bao giờ lộ diện?
Trước đây Đường Duyệt còn cảm thấy kỳ lạ, nhưng sau khi Mộ Dung Tiểu Vũ kể hết sự thật cho nàng thì nàng đã hiểu vì sao. Người này chính là Hiên Viên Lãng Nhật, là phụ thân của Đường Duyệt.
Đường Duyệt nhìn ông ta, hai người cứ nhìn nhau. Hiên Viên Lãng Nhật từ tốn nói: “Tô phu nhân, người đến đây có việc gì không?”.
Đường Duyệt giật mình, trong mắt nàng chứa đầy thần sắc phức tạp.
Hiên Viên Lãng Nhật thở dài rồi nói: “Tô phu nhân, ta khuyên cô nên về nhanh đi. Nếu như Tô Mộng Chẩm biết cô đến đây thì nhất định sẽ không vui đâu”.
Đường Duyệt lắc đầu, nói: “Con chỉ đến để thăm phụ thân của con thôi”.
Nghe những lời này, thần thái Hiên Viên Lãng Nhật lập tức thay đổi, nhịp thở của ông cũng dồn dập, một lúc sau mới nói tiếp: “Con nhớ lại hết rồi sao?”.
Đường Duyệt cười gượng, trên mặt lộ rõ sự buồn bã đau thương: “Những điều con nên biết, con đều biết rồi. Những điều con không nên biết thì con cũng đã biết rồi. Chỉ là con không hiểu, tại sao chàng vẫn chưa giết phụ thân?”.
Hiên Viên Lãng Nhật đáp: “Đó là vì con”.
Đường Duyệt lắc đầu, nói: “Việc mà Tô Mộng Chẩm muốn làm, xưa nay không ai có thể ngăn cản được”.
Hiên Viên Lãng Nhật không ngờ Đường Duyệt lại bình tĩnh đến thế, ông nói: “Con người của Tô Mộng Chẩm việc gì cũng có thể làm. Nhưng có một việc hắn không nói dối ta. Hắn nói sẽ lấy nhi nữ của ta, chăm sóc tốt cho nó, để báo đáp ân tình ta đã nuôi dưỡng hắn. Vốn dĩ ta tưởng hắn châm biếm ta, nhưng nào ngờ hắn đã thật lòng yêu con”.
Đường Duyệt bất giác nhớ lại người đã chết khá lâu, Thương Dung. Nghĩ đến chàng, lòng Đường Duyệt cảm thấy đau đớn, nàng cười gượng: “Nhưng tình yêu của chàng đã hại chết rất nhiều người. Nếu như có thể lựa chọn, thì con không muốn có gì hết”.
Hiên Viên Lãng Nhật suy nghĩ một lát, cuối cùng nói: “Lúc đầu ta đã bỏ rơi mẫu thân của con, làm con phải chịu nhiều đau khổ. Con có hận ta không?”.
Đường Duyệt bình tĩnh lại, nói: “Sau khi con biết người là phụ thân của con, thật sự con rất hận người. Nhưng bây giờ con không trách người nữa”.
Hiên Viên Lãng Nhật nghe thấy nàng nói như vậy, bỗng dưng khóe mắt cay cay.
“Hôm nay con đến tìm phụ thân, là muốn phụ thân giúp đỡ con”. Đường Duyệt chậm rãi nói, giống như đã đưa ra quyết định cuối cùng.
Hiên Viên Lãng Nhật do dự một lúc rồi nói: “Bây giờ võ công của ta đã bị phế bỏ rồi, lại còn bị nhốt tại đây. Nhưng nếu con muốn giết chết Tô Mộng Chẩm thì ta vẫn có cách”.
Đường Duyệt nhìn ánh mắt của Hiên Viên Lãng Nhật, hỏi: “Giết chàng ư?”.
“Đường Duyệt, con là một đứa con mê muội. Ta biết, con chưa bao giờ yêu Tô Mộng Chẩm. Người con yêu cả đời này chỉ có một thôi, đó chính là Thương Dung”. Hiên Viên Lãng Nhật khẽ cười.
Nghe đến tên “Thương Dung”, toàn thân Đường Duyệt run lên, cảm giác như mạch máu trong người đang dâng cao.
Hiên Viên Lãng Nhật biết mình nói sai nên lập tức im bặt.
“Con đến là để cầu xin phụ thân… muốn phụ thân giúp con quên hết tất cả những gì mà con đã nghe thấy ngày hôm nay, về tất cả những việc trong quá khứ”.
Từng lời nói được thốt ra, máu trong miệng Đường Duyệt cũng theo đó mà tuôn chảy.
Hiên Viên Lãng Nhật lặng người nhìn nàng, một lúc sau, ông cố hạ thấp giọng và nói: “Ta bỗng nhiên không hiểu được con”.
Đường Duyệt cười đáp: “Con cũng không hiểu… không hiểu tại sao. Năm năm nay… con…”.
Hiên Viên Lãng Nhật nói với giọng ấm áp: “Tô Mộng Chẩm rất thâm độc. Nếu hắn muốn làm việc gì, thì năm năm, mười năm, hai mươi năm hay cả đời thì hắn cũng sẽ làm”. Ông nói tiếp: “Ta chỉ không hiểu, con muốn quên hết tất cả mọi thứ. Lẽ nào con vẫn muốn tiếp tục sống với hắn cho đến lúc chết sao?”.
Khóe mắt Đường Duyệt cay sẽ, nước mắt cứ thế rơi xuống môi nàng, hòa lẫn với máu. Nàng đột nhiên không muốn lau nước mắt nữa, chỉ chậm rãi nói: “Đúng vậy, mong phụ thân giúp con, cứ coi như đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng con khẩn cầu phụ thân”.
Hiên Viên Lãng Nhật vẫn còn đang do dự, ông thực sự không hiểu dụng ý của Đường Duyệt. Đúng lúc đó, bên ngoài sân có tiếng trẻ con vọng lại: “Mẫu thân, mẫu thân, Tiểu Lãng về rồi…”. Đứa bé gọi to, dường như còn đi khắp nơi tìm mẫu thân.
Đường Duyệt bỗng đứng dậy, khóa chặt cửa lại, thần thái trên mặt nàng dường như đã tan biến, nàng cắn răng nói: “Phụ thân hãy giúp con”.
Hiên Viên Lãng Nhật muốn cười nhưng không cười nổi. Mặt ông lộ ra vẻ cứng rắn, ông nói: “Các con… đã có một đứa con. Ta nghĩ con rất yêu đứa bé này”. Ông khẽ thở dài, dường như cuối cùng cũng đã hiểu ra.
Đường Duyệt cười trong đau khổ: “Không, từ khi biết sự thật, con rất hận chàng. Hận bản thân mình, và càng mong là chưa bao giờ sinh ra đứa bé này. Bây giờ con không thể gặp chàng, quyết không thể…”.
Hiên Viên Lãng Nhật nhìn Đường Duyệt chăm chú, thở một hơi, rồi nói: “Con sợ chính con sẽ giết chết đứa bé này…”.
Đường Duyệt giật mình, giống như vừa nhận được một sự tấn công kịch liệt. Nàng đã bị dồn vào bước đường cùng: “Không, con không thể, con không thể”.
Hiên Viên Lãng Nhật thấy đầu đau như muốn vỡ ra, ông nói: “Con sợ sẽ giẫm lên vết xe đổ của mẫu thân con”.
Một quyết định sai lầm. Nếu như cho người ta lựa chọn, chỉ có hai sự lựa chọn, một là giết chết Tô Mộng Chẩm, hai là bỏ đi thật xa. Nhưng Đường Duyệt không thể làm thế vì nàng còn có một đứa con bé bỏng – Lãng Nhi. Nếu như nàng lựa chọn giữ lại ký ức thì mối quan hệ giữa nàng và đứa bé đó sẽ biến thành như thế nào? Hoặc là nàng lựa chọn trở thành một Ôn Nhã Như thứ hai, và đứa trẻ đó… có thể hay không…
Hiên Viên Lãng Nhật chậm rãi nói: “Cuối cùng ta cũng hiểu ra điểm khác nhau giữa con và ta. Con không giống con gái của ta, trái tim của con quá tốt”.
Sắc mặt Đường Duyệt trắng bệch, dường như nàng sắp ngã xuống. Nhưng nàng vẫn chưa có được sự kiện quyết: “Nó không thể biến thành một đứa trẻ đáng thương như con, con…”.
Nàng yêu Thương Dung, điều đó mãi mãi không bao giờ thay đổi. Nụ cười của Lãng Nhi ngây thơ đến thế, tình cảm của nàng cũng đều là thật lòng. Nếu như vẫn nhớ tất cả những điều này, thì mãi mãi nàng không dám đối mặt với con nàng. Cuối cùng nàng cũng hiểu Ôn Nhã Như không phải không muốn yêu nàng, mà mãi mãi không có cách nào để yêu nàng.
Giống như bây giờ, lúc nàng biết toàn bộ sự thật, nàng thật sự không thể chấp nhận sự tồn tại của đứa trẻ này. Nàng không muốn Tô Lãng lại biến thành một Đường Duyệt nữa. Nàng dùng toàn bộ sức lực của mình cũng không thể khống chế nổi sự căm hận của nàng. Cho nên, chỉ còn cách là gói gọn ký ức.
Đây là lựa chọn của Đường Duyệt. Hiên Viên Lãng Nhật quyết tâm vì con gái mình mà làm một việc đầu tiên và cũng có thể là cuối cùng. Để nguyện vọng của nàng có thể trở thành hiện thực, quên đi tất cả, tiếp tục yêu thương Tô Mộng Chẩm.
Tô Lãng tìm nửa canh giờ mới thấy mẹ nó. Lúc đó nó đã khóc hết nước mắt, ngồi trong một góc tường ôm đầu gối khóc nức nở.
Tô Lãng òa lên một tiếng rồi sà ngay vào lòng mẹ. Ánh trăng tỏa sáng cả một vùng, đứa bé bốn tuổi đang nằm gọn trong lòng mẹ, vừa khóc vừa trách mẹ.
“Phụ thân con đâu, sao chỉ có một mình con ở đây?”.
“Phụ thân đi mua thuốc cho mẫu thân rồi. Phụ thân nói là… nửa canh giờ nữa sẽ về nhà”. Đôi mắt đen láy của Tô Lãng vẫn còn ngấn nước, giọng nói có phần tắc nghẹn.
Đứng sau lưng họ là Hiên Viên Lãng Nhật. Ông đứng lặng im nhìn Đường Duyệt bế Tô Lãng ra về. Ông bất giác có thể lý giải sự lựa chọn của nàng. Lúc này nhìn thấy Đường Duyệt dịu dàng ôm con vào phòng, ông biết có một ngày nhi nữ của ông sẽ yêu Tô Mộng Chẩm. Nhưng ông không cảm thấy thương xót hay tức giận, bởi vì đó là lựa chọn của Đường Duyệt.
Dưới ánh trăng dịu dàng, Hiên Viên Lãng Nhật cảm thấy mệt mỏi, ông khẽ vịn tay lên ghế và nhẹ nhàng ngồi xuống.
Trên đường đi, nàng phải làm thuê để kiếm chút lộ phí. Mặc dù cuộc hành trình đầy chông gai gian khổ, nhưng nàng cảm thấy càng lúc càng có thêm sức mạnh. Võ công cũng đang dần dần khôi phục lại. Thỉnh thoảng gặp vài tên trộm, nàng đều dễ dàng đánh bại được.
Chỉ dựa vào mỗi đôi chân bé nhỏ của nàng, lúc đi lúc nghỉ, cuối cùng phải hơn ba tháng trời nàng mới đến được một thị trấn nhỏ ở phía Nam. Nhưng vừa lúc đó, nàng phát hiện ra hình như có người đang đi theo nàng. Nàng giả vờ như không biết và cố gắng đi nhanh hơn.
Lúc đi qua một góc phố, nàng đột nhiên quay ngoắt lại, kề thanh đao Khuynh Thành lên cổ người đó và hỏi: “”Ngươi là ai?”. Nhưng trái với tưởng tượng của nàng, người đó chỉ hét lên một tiếng và ngã lăn ra đất, sau đó quỳ xuống và liên tục khấu đầu trước nàng.
Đường Duyệt sững người, một ông lão mặt mũi bẩn thỉu, tóc tai bù xù, quần áo rách nát đang run lên vì sợ hãi. Nàng ngập ngừng giây lát, sau đó thu Khuynh Thành lại, rồi lấy năm đồng tiền cuối cùng của mình giắt ở thắt lưng đưa tất cả cho ông lão.
Ông lão cũng ngập ngừng đứng dậy, nhìn theo bóng người con gái đã đi xa. Dáng vẻ hèn mọn của lão trong phút chốc đã thay đổi…
Đường Duyệt tiếp tục đi đến một thị trấn khác. Nàng không biết cuộc đời mình sau này sẽ thế nào, nhưng trực giác mách bảo rằng nàng cần phải rời khỏi Tô Mộng Chẩm càng xa càng tốt. Cho dù Tô Mộng Chẩm có nhẹ nhàng và chu đáo như thế nào đi chăng nữa thì mỗi khi đối diện với chàng, Đường Duyệt đều cảm thấy có một nỗi sợ hãi khó mà cưỡng lại. Đối với Đường Duyệt, nàng thà chọn cuộc sống lang thang không nơi trú chân, còn hơn ở bên cạnh một người đàn ông biến hóa khôn lường như Tô Mộng Chẩm, lại càng không thể làm nương tử của một người thâm trầm như vậy.
Tiền đã hết, Đường Duyệt đành phải hỏi xem ở gần đây có nơi nào bỏ hoang để nàng có thể ngủ tạm một đêm không. Cuối cùng nàng cũng tìm thấy một ngôi chùa cũ nát nằm ở một nơi hẻo lánh đã bị bỏ hoang khá lâu tại nơi không có lấy một bóng người qua lại ở vùng ngoại ô phía Tây.
Đường Duyệt bước vào bên trong, quả nhiên mọi nơi trong chùa đều bị bao phủ bởi lớp bụi thời gian. Những pho tượng thờ đã vỡ nát, ngay cả những thanh xà ngang trong chùa cũng giăng đầy mạng nhện. Nhưng Đường Duyệt không hề để ý với điều đó, nàng vội thu dọn qua loa một góc để có một chỗ ngủ đêm.
Đúng lúc đó, nàng bỗng nghe thấy tiếng kêu cứu của một cô nương vọng lại từ phía khi rừng cách đó không xa. Nàng giật mình rồi không chút do dự chạy vội về hướng đó. Trước mắt nàng là cả một mảng tối mịt mùng, chốc chốc Đường Duyệt lại bị những cành cây cào xước cả khuôn mặt, mu bàn tay và cổ. Những vết xước trên da thịt làm nàng vô cùng đau đớn. Nhưng nàng đã tìm khắp cả khu rừng rậm rạp ấy mà vẫn không thấy bóng dáng của cô nương kia đâu. Một dự cảm kỳ lạ trỗi dậy, dường như có ai đó cố tình dẫn dụ nàng tới đây.
Đường Duyệt toan chạy ra khỏi khu rừng. Nhưng đúng lúc đó nàng lại nhìn thấy một bóng người yểu điệu bị trói trên một cái cây cách chỗ nàng không xa. Đường Duyệt linh cảm thấy một điều gì và bước về phía người đó. Đột nhiên, một con quạ đêm bay vụt qua, Đường Duyệt chưa kịp đứng vững thì cả khoảnh đất dưới chân nàng đột nhiên thụt xuống.. Đường Duyệt hoảng hốt, nhanh tay tóm lấy một cành cây gần đó và cố gắng vươn người trườn lên. Bỗng một tiếng “phập” vang lên, cành cây trong tay nàng hình như bị ai đó chặt mạnh. Đường Duyệt nhẹ nhàng thở hắt ra, đứng thẳng người nhảy lên trên.
Đúng lúc đó, hàng chục cây kim bạc từ một hướng bỗng bay tới cắm thẳng vào cái hố lớn trước mặt nàng. Đường Duyệt giật bắn người, nàng xoay người đổi hướng để tìm một chỗ khác có thể đặt chân. Nhưng đối phương rõ ràng không chịu bỏ qua cơ hội nghìn năm có một này, liên tiếp bắn ra vô vàn cây kim bạc. Đường Duyệt không đề phòng nên đã bị một cây kim bạc găm xuyên vào vai.
Khi Đường Duyệt đang cố gắng ẩn nấp một cách tội nghiệp thì đột nhiên gạch đá từ khắp nơi rào rào bay tới, rất chuẩn xác va mạnh vào đầu gối, vai, khuỷu tay và lưng nàng. Đường Duyệt loạng choạng ngã xuống. Nàng vốn định tránh chỗ đất mềm xốp đó, nhưng không ngờ nơi mình vừa đặt chân cũng vẫn là một cái bẫy đã được giăng sẵn.
Cả người nàng rơi thẳng xuống đó, thanh đao Khuynh Thành cắm sâu vào một bên vách bẫy. Nếu như vừa nãy nàng rơi xuống như vậy thì chắc chắn sẽ bị những cây kim ấy đâm thủng người. Đường Duyệt nhìn lên phía trên, không biết kẻ nào lại phải tốn nhiều công sức như vậy để giết hại nàng…
Đột nhiên một tràng cười nhạt của cô nương nào đó vang lên ngay trên đầu nàng. Trong cả một vùng tĩnh mịch như vậy, tiếng cười ấy quả thật đáng sợ.
“Đường Duyệt, thật không ngờ ngươi và cha ngươi lại chết giống hệt nhau”.
Đường Duyệt chợt khựng lại, trong lòng nàng trỗi dậy một cảm giác đau lòng không thể thốt nên lời. Nàng cảm thấy giọng nói của nữ nhi này vô cùng quen thuộc.
“Minh Châu, con làm tốt lắm”. Nữ nhi đó vừa dứt lời thì bóng một người đàn ông cao lớn xuất hiện ngay bên cạnh.
Cánh tay nàng rã rời, nàng tập trung tinh thần, nín thở.
Người đàn ông ấy đột nhiên cười nhạt một tiếng rồi nói: “Nhưng Minh Châu à, lẽ nào con không thấy rằng cô ta vẫn chưa chết sao? Nếu cô ta thực sự rơi xuống thì ắt là đã phải kêu lên từ lâu rồi, nhưng con đã nghe thấy tiếng kêu nào chưa?”.
Người đứng trên miệng bẫy chính là hai cha con Âu Dương Tiếu Thiên.
Âu Dương Minh Châu thở nhẹ một tiếng rồi cầm chiếc đèn lồng rọi xuống dưới bẫy xem, đoạn nói: “Ồ, thì ra ngươi quả thực vẫn chưa chết, mạng ngươi lớn thật đó. Nhưng tiếc là ngươi cũng không thể cầm cự được lâu nữa đâu, ta sẽ chờ xem ngươi bị ngã xuống và bị đâm thủng ruột gan như thế nào”.
Tiếng cười của Âu Dương Minh Châu vừa đắc ý lại vừa đầy sự phẫn nộ. Đường Duyệt không hiểu mình đã đắc tội gì với hai cha con họ. Nàng không hề lên tiếng, tay nắm chặt lấy Khuynh Thành.
“Không ngờ lại có thể gặp được ngươi ở một thị trấn hẻo lánh như thế này. Cũng trách ngươi không may đã không nhận ra ta lúc ở thị trấn. Chiếc bẫy này vốn là bẫy để thợ săn bắt mãnh thú. Sau khi bọn ta sửa sang lại thì ngay cả một cao thủ võ lâm như ngươi cũng bị sập bẫy. Quả là ông trời có ý muốn giúp tat hay Lý Hồng trả mối thù năm nào”, Âu Dương Tiếu Thiên cười nhạt nói.
Cơ thể Đường Duyệt ngày càng trở nên nặng trịch. Nàng biết rằng trên chiếc kim bạc đang cắm vào vai phải của mình có tẩm thuốc mê. Chắc nàng cũng chỉ cầm cự được hơn nửa giờ nữa thôi. Khi nghe Âu Dương Tiếu Thiên nói vậy, Đường Duyệt đột nhiên nhớ lại người ăn mày nhếch nhác mà nàng đã gặp tại thị trấn. Lúc đó nàng đâu ngờ rằng người ăn mày ấy lại chính là một cao thủ võ lâm phiêu bạt giang hồ. Thậm chí ngay lúc gặp nàng, ông ta đã sẵn có ý định giết nàng, thậm chí còn dựng lên một âm mưu không chút sai sót nào.
Âu Dương Tiếu Thiên thì lại cho rằng Đường Duyệt không nhận ra ông ta vì ông ta đã cải trang thành người ăn mày. Nhưng ông ta đâu biết rằng Đường Duyệt căn bản đã không còn nhớ gì nữa.
Dưới ánh trăng, Âu Dương Minh Châu với khuôn mặt phờ phạc, quần áo rách nát, ăn sương nằm gió trong suốt thời gian dài, lại phải sống chui lủi khắp nơi đã không còn là một mỹ nhân với sắc đẹp mê đắm lòng người ngày nào nữa. Âu Dương Minh Châu khẽ đưa tay sờ vào trước ngực. Chuỗi ngọc Minh Châu quý giá của nàng vì cuộc sống đã bị phụ thân ép phải bán đi mất rồi. Làn da mềm mại, khuôn mặt với hai má tròn trĩnh đáng yêu của nàng đã trở nên gầy guộc theo cuộc sống bữa no bữa đói thất thường. Vì muốn trốn tránh sự truy đuổi của các môn phái khác mà ngay cả tắm nàng cũng không dám tắm. Người khác đứng cách xa nàng nhưng vẫn có thể ngửi thấy mùi hôi toát ra từ cơ thể nàng. Không còn ai dành cho nàng ánh mắt yêu quý và mến mộ nữa.
Tất cả điều đó đều do Đường Duyệt gây ra. Đường Duyệt không chỉ giết hại mẫu thân của nàng mà còn hại nàng ra nông nỗi này. Thì ra sau khi cuộc đấu kiếm trên đảo kết thúc, mặc dù Tô Mộng Chẩm đã hứa sẽ thả cha con Âu Dương Tiếu Thiên, nhưng không hiểu tại sao trên giang hồ đã truyền tai nhau rằng, họ đã giết hại Cửu Niệm đại sư, hại chính đạo chiến bại không có đất dung thân trước mặt Bái Nguyệt Giáo. Cho nên tất cả mọi người trong giới võ lâm đều đang âm thầm hoặc công khai truy đuổi họ.
Có nhà mà không dám về. Có tiền mà không dám đi lấy. Lúc mới đầu cũng tạm ổn, ban ngày họ chui lủi trốn tránh, buổi tối chui ra trộm cắp một số thứ. Cuộc sống không đến nỗi quá khổ. Nhưng càng về sau sự vây bắt ngày càng gắt gao. Họ không dám đến những thành, thị trấn lớn nữa, đành phải trốn ở những địa phương nhỏ. Họ không dám ăn cắp thứ gì khác ngoài đồ ăn vì sợ lại bị truy bắt. Cha con họ rơi vào hoàn cảnh lưu lạc ngày hôm nay đều trách Đường Duyệt gây ra.
Âu Dương Minh Châu nói một cách lạnh lùng: “Phụ thân, hôm nay con muốn tận mắt nhìn thấy con tiện nữ này chết, đền nợ máu cho mẫu thân con”.
Âu Dương Tiếu Thiên bỗng nói: “Đường Duyệt, ngươi đã nghe thấy con gái ta nói gì rồi chứ? Nếu hôm nay ngươi muốn giữ lại mạng sống thì hãy ngoan ngoãn nghe lời ta. Bằng không ta sẽ đợi đến lúc ngươi sức cùng lực kiệt, rồi tận mắt nhìn thấy ngươi chết phanh thây như một con thú”.
“Phụ thân nói gì vậy?” Âu Dương Minh Châu hét lên. “Phụ thân, người điên rồi, cô ta là người đã hại chết mẫu thân, người còn định thả cô ta sao? Con không đồng ý, bất luận thế nào con cũng không đồng ý!” Tuy nhiên giọng của Âu Dương Minh Châu đột nhiên ngừng lại. Nàng bị một cái tát rất kêu làm ngắt quãng.
Âu Dương Minh Châu không còn dám tin người đàn ông đứng trước mặt là cha mình nữa. Nhìn thấy khuôn mặt đen gầy ấy, nàng có cảm giác như người đàn ông mà nàng gọi bằng phụ thân thật xa lạ. Những năm tháng sống chui lủi để ẩn náu đã khiến ông ta không còn là người cha yêu thương nàng như thưở nào. Ông ta bây giờ đã trở nên thô tục không khác gì những kẻ đầu đường xó chợ. Hễ nói là mắng nàng, thậm chí lúc uống say còn đánh người nữa. Kể từ sau khi Lý Hồng mất, Âu Dương Tiếu Thiên không còn là người cha đáng kính của nàng nữa.
Trong mắt Âu Dương Minh Châu hiện lên sự kinh ngạc. Âu Dương Tiếu Thiên lặng người và hạ thấp giọng nói: “Con thật đúng là nha đầu ngốc. Tô Mộng Chẩm hết lòng bảo vệ cô ta như vậy. Nếu biết cô ta rơi vào tay chúng ta, chắc chắn sẽ đến cứu cô ta ngay. Đến lúc đó con không sợ chúng ta sẽ không giành được những thứ thuộc về mình sao! Lẽ nào con muốn suốt đời phải sống chui lủi trốn tránh mãi”.
Vẻ mặt của Âu Dương Minh Châu đã đổi khác. Nàng suýt chút nữa nhảy cẫng lên, không để ý đến cái tát ở má nữa mà ngạc nhiên hỏi: “Phụ thân, ý người là…”.
Âu Dương Tiếu Thiên cười đáp: “Nếu như lại đen đủi, chúng ta cứ lấy đao Khuynh Thành rồi giết cô ta cũng chưa muộn”.
Âu Dương Minh Châu lặng im, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cũng hỏi: “Nhưng chúng ta đã tốn nhiều sức lực, lãng phí bao nhiêu thời gian như vậy mới bắt được con tiện nhân này. Lẽ nào chúng ta lại thả nó ra một cách dễ dàng như thế?”.
Khuôn mặt Âu Dương Tiếu Thiên chứa đầy sự thâm độc, ông ta nói: “Ai nói là ta sẽ thả cô ta ra. Chúng ta chỉ dùng cô ta làm mồi câu mà thôi. Đợi đến lúc giành được thứ ta muốn, thì con muốn rút xương rút thịt cô ta đều được”.
Trong ánh trăng, Đường Duyệt nhìn thấy một sợi dây thừng được thả xuống sát bên người nàng.
“Nếu ngươi không muốn chết ngay bây giờ thì hãy cho dây thừng luồn qua lưng ngươi”, Âu Dương Tiếu Thiên nói bằng giọng thô bạo.
Đường Duyệt giật mình, bất giác có chút do dự. Nếu cứ cái đà này thì e rằng chốc nữa nàng sẽ bị rơi xuống, đến lúc đó thần tiên cũng không cứu nổi nàng. Nhưng nếu như nàng nắm vào sợi dây thừng này, rơi vào tay của hai cha con họ, thì chỉ sợ sống cũng không bằng chết.
Chỉ nghe thấy Âu Dương Minh Châu cười chế giễu: “Đường Duyệt, ngươi sợ rồi sao?”.
Ánh mắt nghi ngờ của Đường Duyệt dõi theo lỗ hổng phía trên. Nàng chỉ mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt của một người con gái. Duy chỉ có đôi mắt tràn đầy thù hận, trong bóng tối vẫn tỏa ra thứ ánh sáng u tối, làm cho người ta kinh sợ. Đường Duyệt giật mình, đưa tay ra nắm sợi dây, nàng nghĩ hết cách ròi đành phải miễn cưỡng cho sợi dây thừng thắt chặt qua lưng nàng.
Trong lúc được kéo lên, không ít lần Đường Duyệt bị va vào tường đá. Rõ ràng hai cha con họ cố tình muốn nàng bị thương. Nhưng nàng vẫn cắn răng chịu đựng, không hề kêu lên một tiếng. Lúc nàng vừa được kéo lên khỏi mặt đất, một bàn tay liền đưa ra điểm huyệt nàng.
Âu Dương Minh Châu cười đáp: “Sơn thủy có lúc tương phùng, ông trời quả thật có mắt. Đường Duyệt! Ngươi chắc chắn không ngờ rằng chúng ta lại gặp nhau ở đây đâu nhỉ?”.
Sức lực trên người Đường Duyệt đã bị tước bỏ. Hơn nữa chiếc kim bạc ấy có tác dụng gây mê, ngay cả một chút sức lực phản kháng nàng cũng không còn nữa. Cứ cho là nàng không bị điểm huyệt đi chăng nữa thì cũng không có cách nào để khống chế hai kẻ đang đứng trước mặt nàng. Nàng đành thất thần nhìn hai cha con họ, hoàn toàn không biết rốt cuộc họ thù ghét nàng đến mức nào.
Trong giọng nói của Âu Dương Minh Châu chứa đựng biết bao nhiêu sự căm hận và thù ghét. Nếu như không có sự ngăn cản của Âu Dương Tiếu Thiên, nàng sẽ lập tức băm Đường Duyệt thành trăm mảnh mới có thể hả giận.
Tuy nhiên khi nhìn thấy ánh mắt thất thần của Đường Duyệt, trong lòng Minh Châu thấy nghi ngờ liền hỏi: “Tại sao ngươi không nói gì?”.
Đường Duyệt đáp: “Ta không quen các ngươi”.
Hai cha con nhà Âu Dương nhìn nhau, dường như họ đều cho rằng nàng đang nói đùa với họ. Âu Dương Minh Châu thúc mạnh vào thắt lưng của Đường Duyệt, lạnh lùng nói: “Ngươi đang đùa với cha con ta à? Vậy ta sẽ vạch mấy đường lên mặt của ngươi trước vậy”.
Đường Duyệt bình tĩnh nói: “Nếu như ta thực sự quen biết các ngươi, thì ta phải nhận ra ngay phụ thân ngươi mới phải. Làm sao mà còn để rơi vào bẫy của các ngươi được?”.
Âu Dương Tiếu Thiên khi nghe Đường Duyệt nói vậy thì không khỏi ngạc nhiên.
“Ngươi còn định giở trò gì nữa!” Âu Dương Minh Châu giận sôi người, giơ nắm đấm lên định đánh vào đầu Đường Duyệt một cái.
Bất giác bị bàn tay của Âu Dương Tiếu Thiên chặn lại: “Cha!” Âu Dương Minh Châu dường như đang nghiến răng kèn kẹt.
“Cô ta không giống như đang nói dối chúng ta đâu”, Âu Dương Tiếu Thiên lạnh lùng nói. “Hơn nữa cô ta thật sự không nhớ hay là gì đi chăng nữa thì cũng không sao. Quan trọng là cô ta chính là Đường Duyệt”.
Đường Duyệt nói: “Các ngươi muốn dùng ta để dụ Tô Mộng Chẩm đến. Nhưng đáng tiếc là chàng không hề biết ta ở đây”.
Âu Dương Tiếu Thiên đáp lời nàng: “Vậy là ngươi xem thường sự quan tâm của Tô Mộng Chẩm dành cho ngươi rồi. Từ lúc ngươi tói thị trấn thì hắn ta cũng đã nhanh chân đến nơi. Lẽ nào ngươi còn không biết hay sao? Tiếc rằng hắn đã bị ta đánh lạc hướng. Nếu không thì ngươi cũng không dễ lọt vào tay cha con ta”.
Thì ra sau khi Đường Duyệt rời khỏi Tô Phủ được ba ngày thì Tô Mộng Chẩm cũng lên đường đi tìm nàng. Đường Duyệt một thân một mình, chỉ dựa vào đôi chân bé nhỏ thì làm sao có thể đi nhanh hơn ngựa của Tô Mộng Chẩm được. Nhưng khi tìm được nàng thì Tô Mộng Chẩm không vội vàng bắt nàng về mà chỉ âm thầm dõi theo nàng. Đường Duyệt quả thực không hề để ý.
Bọn họ không nói thêm gì nữa, cố gắng lấy thanh đao trên người nàng, rồi nhấc bổng nàng lên. Âu Dương Tiếu Thiên cười, cố gắng giật mạnh sợi dây thừng, toàn thân Đường Duyệt bị treo lên không. Nãng khẽ đưa mắt nhìn, chỉ thấy phía dưới chân không đầy ba trượng chính là chiếc hố sâu thăm thẳm.
Đường Duyệt thất thanh hỏi: “Các ngươi rốt cuộc muốn gì?”.
Âu Dương Tiếu Thiên cười lớn: “Chốc nữa ngươi sẽ biết ngay thôi”.
Đường Duyệt hét lên: “Rốt cuộc các ngươi là ai chứ?”.
Nàng chưa kịp nói hết câu thì đã phải nhận một cái tát của Âu Dương Minh Châu: “Con tiện nữ này, ngươi hại cha con ta ra nông nỗi này, vậy mà còn dám hỏi bọn ta là ai? Ông trời đã để cho ngươi rơi vào tay ta. Ngươi yên tâm đi, đợi đến lúc giành được thứ bọn ta muốn, ta sẽ tiễn ngươi lên Tây Thiên!”. Giọng Âu Dương Minh Châu ngày cảng trở nên thô tục và đáng sợ. Một lúc sau, nàng vừa cười vừa nói: “Không, ta sẽ không giết ngươi ngay đâu. Ta sẽ từng ngày từng đêm giày vò ngươi, cho ngươi biết thế nào là muốn sống không được mà muốn chết cũng chẳng xong”.
“Ồ, ngươi kiên trì đến vậy sao?” Đột nhiên giọng nói của một ai đó xen vào.
Sắc mặt của Đường Duyệt thay đổi hẳn. Tim nàng dường như cũng ngừng đập, thậm chí ngay cả dòng máu trong huyết quản của nàng cũng như ngừng chảy. Nàng nhớ ra rồi. Tô Mộng Chẩm! Đây chính là giọng nói của Tô Mộng Chẩm.
Chàng trai đứng trước mặt họ có dung mạo xuất chúng, đôi mắt giống như hồ nước mùa xuân đang phát ra những ánh sáng lấp lánh. Nhưng thần sắc của đôi mắt ấy rất trong, nhìn thấy Đường Duyệt bị thương và bị họ trói lại, hắn còn kiên nhẫn đứng dựa vào gốc cây, trên khóe miệng thoáng nở một nụ cười.
Âu Dương Tiếu Thiên liền hét lên: “Tô Mộng Chẩm, ngươi đến rồi!”.
Tô Mộng Chẩm đáp: “Hai ngươi lúc nãy còn nói muốn tìm người. Bây giờ người đó đã ở trước mặt các ngươi, hà tất các ngươi phải kinh ngạc như vậy”.
Cha con Âu Dương liền thay đổi sắc mặt, tay phải của Âu Dương Minh Châu đã giữ chặt lấy chuôi kiếm.
Âu Dương Tiếu Thiên cười đáp: “Tốt, rất tốt”. Trong lúc đó, trên không trung đột nhiên vang lên âm thanh rất kỳ lạ. Hai chiếc kim bạc từ ống tay áo bên trái của Âu Dương Minh Châu bay thẳng ra, phóng thẳng về phía yết hầu Tô Mộng Chẩm.
Tô Mộng Chẩm khẽ cười, chỉ một cái vung tay, hai chiếc kim bạc nhẹ tựa lông hồng đã nằm trên đầu ngón tay của hắn.
Hắn khẽ mỉm cười, nói: “Âu Dương cô nương yêu quý ta như vậy, Tô mỗ đây thật sự không dám nhận. Hay là ta trả lại cho cô nương nhé”. Khi hắn nói đến hai chữ “hay là”, mũi tên trên tay đã lập tức bay trở lại, Âu Dương Minh Châu vẫn muốn chống đỡ. Âu Dương Tiếu Thiên nhìn thấy con gái mình thật sự không thể né tránh mũi tên đó, nên đã nhanh chân bước lên một bước trước mặt con gái. Chỉ nghe thấy một tiếng “tinh”, mũi tên đã bị thanh kiếm dài trong tay Âu Dương Tiếu Thiên chặn lại. Nhưng ngay lúc đó, Âu Dương Tiếu Thiên đã lùi ra sau một bước.
Cha con Âu Dương nhìn nhau, cùng lúc giơ thanh trường kiếm trong tay. Từ ngày Lý Hồng mất, Âu Dương Minh Châu dần dần thay thế vị trí của mẫu thân trong trận đấu kiếm. Trong bóng tối, ánh sáng của hai thanh kiếm sáng chói lên. Thanh kiếm của Âu Dương Tiếu Thiên nhằm thẳng vào ngực Tô Mộng Chẩm. Còn thanh kiếm trên tay của Âu Dương Minh Châu thì nhằm vào phần dưới của hắn.
Tô Mộng Chẩm cười đáp: “Hai cha con ngươi cùng căm thù giặc như vậy, quả nhiên là có tình cảm sâu đậm”. Hắn chưa nói hết câu, kiếm của Âu Dương Tiếu Thiên đã chém vào cái cây phía sau lưng hắn. Tiếc rằng hắn đã nhanh chóng rời khỏi đó và hóa giải toàn bộ thế tấn công của Âu Dương Minh Châu.
Âu Dương Tiếu Thiên giương mắt lên, nhảy lên một lần nữa, ánh sáng của thanh kiếm như một con rồng bay qua. Âu Dương Minh Châu thấy vậy liền lập tức theo sau, hai người họ kẻ trước người sau, nhằm thẳng về phía Tô Mộng Chẩm đang đứng. Tô Mộng Chẩm khẽ cười, nghiêng mình ra đằng sau, rồi dùng bàn tay kẹp chặt hai lưỡi kiếm. Chỉ nghe thấy một âm thanh sắc nhọn vang lên, hai thanh trường kiếm đều bị bẻ gãy. Âu Dương Minh Châu chưa kịp hoàn hồn, liền lập tức bỏ kiếm chạy. Âu Dương Tiếu Thiên hét lên một tiếng, vung chiếc kiếm gãy lên chém về phía Tô Mộng Chẩm. Nhưng Tô Mộng Chẩm không hề bị thương, đôi mắt của Âu Dương Tiếu Thiên trở nên đỏ ngầu, giống như tức giận đến nỗi muốn nuốt chửng Tô Mộng Chẩm.
Tô Mộng Chẩm tuy không bị thương nhưng do phải tranh đấu với một cao thủ võ lâm nên khó lòng nghĩ đến việc cứu Đường Duyệt. Lập tức hắn nghe thấy có người hét lên: “Tô Mộng Chẩm, ngươi còn ra tay, không sợ ta sẽ giết chết cô ta sao?”.
Hắn nghe thấy vậy, một tay liền tấn công đẩy lùi Âu Dương Tiếu Thiên, quay người lại nhìn, quả nhiên nhìn thấy trong tay của Âu Dương Minh Châu không biết tự lúc nào đã có thêm một con dao găm, và nó đang được đặt trên sợi dây thừng trói Đường Duyệt.
Tô Mộng Chẩm nửa cười nửa không nói: “Âu Dương cô nương, làm như vậy là có ý gì? “.
Âu Dương Tiếu Thiên tóc tai rối bù, lập tức nắm lấy cơ hội này để chạy về bên Âu Dương Minh Châu, thở phì phò. Sau khi hoàn hồn, ông ta mới nói: “Con gái ngoan, vị Tô giáo chủ này chỉ cần cử động, chiếc dao găm trong tay con sẽ không ngại vung lên. Cho hắn biết rằng trong tay của chúng ta còn có tính mạng của một mỹ nhân mới được”.
Âu Dương Minh Châu nói: “Tô giáo chủ, chúng ta vốn không muốn gây thù địch với Bái Nguyệt Giáo, chỉ là…”. Nàng dừng lại, trên khuôn mặt phủ thêm một lớp sương, rồi nói tiếp: “Cha con ta đã mất nhiều thứ, không thể không giành lại”.
Tô Mộng Chẩm nói: “Ồ, thứ mà hai vị mất đi, có liên quan gì đến ta chứ?”.
Biết rằng chỉ dựa vào hai người họ thì không thể nào khuất phục được Tô Mộng Chẩm, sau khi bình tĩnh một lát, Âu Dương Tiếu Thiên nói: “Tô giáo chủ, phụ tử chúng ta hôm nay phải làm như thế này là vì không còn con đường nào khác. Vì cuộc sống sau này của chúng ta nên không thể không ra tay với ngươi. Nhưng chỉ dựa vào sức lực của hai người chúng ta thì không thể nào so bì với năng lực của ngươi”.
Tô Mộng Chẩm cười đáp: “Âu Dương trang chủ quả là rất thẳng thắn”.
Âu Dương Tiếu Thiên nói: “Nhưng hôm nay quả là một dịp tốt mà trời ban cho ta”. Ông ta nhìn Đường Duyệt rồi nói: “Tô giáo chủ, Đường cô nương xinh đẹp như vậy, lại là hông nhan tri kỷ của Tô giáo chủ. Hôm nay nếu cô ấy xảy ra chuyện gì, Tô giáo chủ có đau lòng hay không?”.
Tô Mộng Chẩm cố tình cười đáp: “Đường Duyệt không thân thích gì với ta cả. Nàng cũng không phải là người đàn bà của ta. Làm sao nói đến chuyện là hồng nhan tri kỷ. Âu Dương trang chủ thật khéo đùa”.
Âu Dương Tiếu Thiên liền nói: “Ngươi cho rằng lời ta nói là đùa cợt sao?”. Ông ta cười mỉa, giành lấy dao găm từ tay Âu Dương Minh Châu, cắt dây với tốc độ nhanh như chớp. Chiếc dây thừng lập tức bị cắt đứt, cả người Đường Duyệt như chực rơi thẳng xuống cái hố đen sâu thăm thẳm. Âu Dương Tiếu Thiên nhảy lên phía trước một bước, nắm chặt lấy sợi dây thừng vừa bị đứt, Đường Duyệt vẫn chưa rơi xuống hố bẫy đó. Toàn thân nàng được vắt ngang trên cành cây, nàng định hét lên, nhưng lại cắn răng không thốt ra lời nào.
Tô Mộng Chẩm khẽ giật mình, Âu Dương Tiếu Thiên lại cười lớn: “Ta không hề nói đùa. Tô giáo chủ đã hiểu chưa? Lúc nãy nếu ta không đưa tay ra giữ lấy sợi dây thừng thì Đường cô nương đã rơi xuống hố rồi. Nếu bị rơi xuống đó, Đường cô nương không tan xương nát thịt thì cũng bị những chiếc kim này đâm xuyên qua, biến thành con lợn rừng. Đến lúc đó Tô giáo chủ hối hận cũng không kịp nữa”.
Tô Mộng Chẩm ngước mắt lên và nói: “Thì ra các ngươi muốn uy hiếp ta…”.
Vẻ mặt Âu Dương Tiếu Thiên đầy ẩn ý. Ông ta cười gằn: “Việc đã đến ngày hôm nay, ngươi không cần phải giả bộ nữa. Nếu ngươi không muốn cô ta chết, thì ngươi phải đáp ứng để nghị của ta”.
Tô Mộng Chẩm đáp: “Nói thử xem”.
Âu Dương Tiếu Thiên cười nói: “Ngươi nghe đây, thứ nhất, ta muốn ngươi lập tức tung tin ra bên ngoài, rằng người giết chết Cừu Niệm là Đường Mạc chứ không phải là ta”.
Tô Mộng Chẩm nói: “Tin này, không phải ngươi tung ra thì nhanh hơn ta sao?”. Vừa nhìn thấy vẻ mặt đầy vẻ tức giận của Âu dương Tiếu Thiên, Tô Mộng Chẩm cất tiếng than: “Ôi, ta quên mất Âu Dương trang chủ bây giờ là người tứ cố vô thân. Lời ngươi nói thì còn ai tin nữa, ai còn dám làm việc cho ngươi cơ chứ?”.
Âu Dương Tiếu Thiên mặt mày đằng đằng sát khí. Cuối cùng cũng nén chịu đựng và nói: “Điều kiện thứ hai, ta muốn ngươi lập tức giao lại Âu Dương sơn trang cho ta”.
Tô Mộng Chẩm nhếch mép lên nói: “Được!”.
Vẻ mặt của Âu Dương Tiếu Thiên có vẻ thoải mái hơn, tiếp tục nói: “Điều kiện thứ ba, ta muốn ngươi mãi mãi không vì chuyện ngày hôm nay mà tìm bọn ta báo thù”.
Tô Mộng Chẩm gật đầu, đáp: “Ta đồng ý, bây giờ ngươi chịu thả người ra chưa?”.
Âu Dương Minh Châu thay đổi sắc mặt, tranh nói trước: “Không được, khi nào ngươi làm xong ba việc này thì ta mới xem xét đến việc thả cô ta ra”. Nàng nói như vậy nhưng trong mắt ánh lên sự mưu mô xảo trá. Nàng thực sự không muốn thả Đường Duyệt, thậm chí còn định lập tức giết chết nàng sau khi Tô Mộng Chẩm rời đi.
Tô Mộng Chẩm khẽ chớp mắt, nhìn hai cha con họ, nói: “Nói như vậy, có nghĩa là sau khi ta hoàn thành yêu cầu của các ngươi, thì các ngươi mới chịu giao nàng ấy cho ta phải không?”.
Âu Dương Tiếu Thiên gật đầu, cuối cùng trên khuôn mặt cũng lộ rõ sự đắc ý. Quần áo của Đường Duyệt xộc xệch, hai má đã bị đánh sưng tấy. Trên khóe miệng vẫn còn có vết máu, quả nhiên là cha con họ hận nàng đến tận xương tủy. Nếu như để nàng ở lại đây, chỉ sợ việc của họ chưa hoàn thành, thì nàng dã bị giày vò đến chết rồi. Tô Mộng Chẩm nhìn xa xăm về phía nàng, trong lòng không khỏi cảm thấy thương xót.
Đường Duyệt ngẩng đầu lên, cuối cùng nàng cũng nhìn Tô Mộng Chẩm. Trong ánh mắt ấy chứa đựng rất nhiều ẩn ý không thể nói ra và cũng không thể nói rõ được. Nhưng Tô Mộng Chẩm thì cảm thấy ánh mắt ấy như một ám hiệu, rằng nàng muốn hắn đi đi, đừng bao giờ quay trở lại nữa. Nàng không hề hy vọng hắn sẽ làm theo lời họ, càng không hy vọng sẽ nợ hắn tình cảm. Tô Mộng Chẩm hiểu hết ám hiệu đó, nhưng không hề cảm thấy oán hờn. Bất kể hắn làm gì, đều không thể đi vào lòng Đường Duyệt. Người đó rõ ràng đã chết rồi, trí nhớ của nàng cũng đã mất. Vậy mà sao nàng vẫn không thể khắc ba chữ Tô Mộng Chẩm vào trái tim nàng chứ?
Hắn khẽ nhắm mắt lại, thầm nghĩ: “Đường Duyệt, Đường Duyệt… Rồi sẽ có một ngày, ta sẽ thành công. Ngày đó cũng không còn bao xa nữa”.
Âu Dương Tiếu Thiên đợi lâu đến mức không thể đợi thêm được nữa, ông ta giục: “Ngươi còn không nhanh đi làm đi”.
Tô Mộng Chẩm bất giác trừng mắt, khuôn mặt tuấn tú hiện lên một sát khí vô cùng đáng sợ.
Bàn tay của Âu Dương Tiếu Thiên nắm chặt sợi dây thừng, khuôn mặt đã đổi khác. Trước mặt ông ta là ánh sáng của một thanh kiếm. Là thanh kiếm xuất chúng của Tô Mộng Chẩm.
Âu Dương Tiếu Thiên vội vàng né tránh. Nhưng ánh sáng của thanh kiếm đã vụt tới. Ông ta trốn thoát được làn kiếm này thì bị hàng nghìn làn kiếm khác lao đến, phủ trắng cả một vùng trời.
Âu Dương Minh Châu kêu lên, chạy sang một bên. Trong tay của Âu Dương Tiếu Thiên còn nắm giữ tính mạng của Đường Duyệt, nên lúc này ông ta không dám buông tay ra. Vì nàng chính là vật hộ thân duy nhất của ông ta. Nếu như Đường Duyệt chết thật rồi, Tô Mộng Chẩm sẽ không còn phải kiêng dè nữa. Đến lúc đó… chỉ cần như vậy Âu Dương Tiếu Thiên lại trở thành kẻ khó khăn chồng chất, không xoay xở kịp. Tô Mộng Chẩm thừa biết Âu Dương Tiếu Thiên không nỡ bỏ qua vật hộ thân Đường Duyệt, mới nắm lấy thời khắc này để ra tay.
Tuy nhiên cơ hội chỉ xuất hiện trong giây lát, Tô Mộng Chẩm vốn dĩ đã có thể giành được thế chủ động trong khoảnh khắc đó, nhưng không hiểu tại sao, động tác của hắn lại trở nên chậm hơn, không giành được sợi dây thừng từ tay Âu Dương Tiếu Thiên.
Một ánh bạc lướt qua, một tiếng kêu vang trời, làm rách nát quần áo của Tô Mộng Chẩm. Mũi kim đâm trúng hắn, người phóng ám khí chắc chắn là Âu Dương Minh Châu.
Âu Dương Tiếu Thiên đã sớm tỉnh lại, ông ta hét lên, thả mạnh sợi dây thừng.
Toàn thân Đường Duyệt gần như tê liệt, không còn chút sức lực phản kháng, đành để mặc cho mình tự do rơi xuống. Bỗng nhiên có người giữ chặt sợi dây thừng lại. Người đó chính là Tô Mộng Chẩm.
Đường Duyệt nhìn hắn, bỗng nhiên mở to mắt, nói một cách kinh hoàng: “Đừng…”.
Trong lúc đó tất cả kim bạc của Âu Dương Minh Châu đều được tung hết ra, tất cả có mười sáu cây kim. Cùng lúc đó, con dao găm trên tay Âu Dương Tiếu Thiên cũng đang gí vào sau lưng của Tô Mộng Chẩm. Chỉ cần hắn buông tay, sẽ dễ dàng tránh được ám khí đó, sẽ không bị bất cứ tổn thương nào. Nhưng nếu thế thì Đường Duyệt sẽ tan xương nát thịt.
Tô Mộng Chẩm không hề động đậy. Việc cuối cùng mà hắn làm là dùng tất cả sức lực để kéo Đường Duyệt về phía hắn. Cuối cùng hắn cũng ôm được Đường Duyệt vào lòng, hơn nữa lại ôm rất chặt. Trái tim băng giá của hắn có cảm giác như đang được sưởi ấm. Hắn biết rằng hắn là một người độc ác vô cùng, nhưng không ngờ rằng cũng có ngày hắn mong muốn được che chở cho một người đến vậy.
Hắn cúi đầu, khẽ gọi: “Đường Duyệt…”. Tiếng gọi đó ảnh hưởng tới vết thương ở sau lưng, hắn không thể nói tiếp được nữa.
Đường Duyệt không dám tin, ôm lấy Tô Mộng Chẩm. Có tám chiếc kim đang đâm sâu vào người hắn, bốn chiếc kim cắm trên lưng hắn, bốn chiếc khác cắm vào chân trái hắn. Thanh đoản kiếm thì cắm xuyên qua áo lót của hắn.
“Công tử!” Trong khu rừng bỗng nhiên có tiếng thét lớn của một cậu thiếu niên.
Sau đó, người của Bái Nguyệt Giáo đã kịp đuổi đến. Âu Dương Tiếu Thiên và Âu Dương Minh Châu đều bị bắt.
Toàn thân Đường Duyệt đầy máu, chỉ cảm thấy nỗi kinh hoàng xâm chiếm trong lòng. Nếu như… nếu như Tô Mộng Chẩm chết… vậy thì nàng… chính là người hại chết chàng. Ý nghĩ đó thật sự đáng sợ.
Tận mắt chứng kiến tất cả, Tiểu Liên trong lòng vẫn chưa hết kinh sợ, nói: “Đường cô nương, chắc cô đã có kế hoạch về những việc sắp tới. Ngày công tử tỉnh lại xem ra cũng sắp đến rồi, đến lúc đó cô nương có thể nghĩ ra cách gì để trả lời công tử?”.
Đường Duyệt đáp: “Tùy duyên phận vậy. Ba tháng nay, ta đã suy nghĩ rất nhiều nhưng vẫn chưa nghĩ ra câu trả lời”.
“Nghe nói Đường công tử đích thân đến thăm cô nhưng cô lại không muốn gặp huynh ấy. Việc này là như thế nào?”.
“Ta mặc dù vẫn có nhiều việc không nhớ rõ nhưng Tô Mộng Chẩm nói đúng. Những việc đã qua thì cho nó qua đi. Cho dù người đó có là kẻ thù, nếu không cần thiết thì tốt nhất là không gặp”.
“Điều này… nhưng Đường công tử là đại ca của cô nương. Đến ngày hôm nay, huynh ấy đã một tay gây dựng lại Đường Gia Bảo. Cô thật sự không muốn quay về giúp đỡ huynh ấy sao?”
“Công tử nhà ngươi hỏi như vậy, hay là ngươi tự hỏi?”
“Không… công tử nhà tôi vẫn còn hôn mê bất tỉnh, là tiểu nhân tự hỏi thôi”.
“Vị Đường công tử đó… ngươi nói là đại ca của ta. Nhưng không hiểu sao trái tim ta mách bảo rằng ta không hề muốn gặp người đó. Hơn nữa, ta đang ở đây cùng các ngươi. Ta không muốn đem đến phiền phức gì cho Đường gia nữa”.
“Đường cô nương nghĩ quá nhiều rồi, quan tâm làm gì đến những lời thị phi cơ chứ. Người ta có câu, thanh giả tự thanh[1]”.
[1] Người trong sạch luôn cảm thấy thanh cao.
Đường Duyệt khẽ cười, trong nụ cười ấy còn chứa nhiều ẩn ý.
Tiểu Liên đảo mắt nói: “Không gặp cũng tốt, sau này cô nương chỉ cần nghĩ đến công tử nhà tôi là đủ rồi. Thật ra, lần trước cô nương bỏ đi, công tử nhà tôi vẫn âm thầm bảo vệ cô nương. Công tử yêu cô nương nhiều như vậy, cô nương nên biết trân trọng mới phải”.
Đường Duyệt nhìn xuống, cố ý không nhìn vào mắt của Tiểu Liên: “Ta… ta rất cảm ơn chàng”.
“Cảm kích thì có ích gì, cô nương phải báo đáp công tử”.
“Công tử nhà ngươi cũng từng nói, tình cảm là thứ không thể miễn cưỡng”.
Tiểu Liên hắng giọng, chu môi lên nói: “Cái gì mà không thể miễn cưỡng. Nếu như công tử nhà tôi không muốn ép buộc cô nương yêu người thì còn đi tìm cô nương về làm gì? Công tử thả cô đi không có nghĩa là tha cho cô. Với tính cách của công tử, khi nào phải ép buộc cô nương gật đầu đồng ý thì mới được”. Cậu ta dừng lại rồi lại nói tiếp: “Tiểu nhân không bảo cô nương phải đồng ý ngay bây giờ. Tình cảm là thứ có thể từ từ nuôi dưỡng. Nhất định có một ngày cô nương sẽ yêu công tử nhà tôi”.
Lúc Đường Duyệt tỉnh lại, toàn thân nàng ướt đẫm mồ hôi. Trong giấc mơ, nàng nhìn thấy khuôn mặt gớm ghiếc của Âu Dương Tiếu Thiên và cảnh tượng Tô Mộng Chẩm chảy máu và ngã xuống. Tỉnh lại, đầu nàng vẫn còn ong ong. Bỗng có một người khẽ đưa tay vuốt ve trán nàng.
Đường Duyệt nhìn chằm chằm vào người đó, nói: “Xin lỗi, đã khiến chàng tỉnh giấc”.
Người đó mỉm cười, thì thầm: “Nàng lại gặp ác mộng rồi… Lúc trước, là ta đã có lỗi với nàng”.
Đường Duyệt hiểu rất rõ lời người đó nói. Bởi vì chàng đã nói điều này không chỉ một lần. Nàng muốn nói, khóe miệng khẽ động đậy, nhưng không hề phát ra tiếng.
Tô Mộng Chẩm thấy nàng không nói gì, nhẹ nhàng nói: “Lúc đó ta không nên để nàng đi”.
Đường Duyệt nhìn người đang ở trước mặt mình, thấy người đó đang nhìn nàng, ánh mắt chứa đựng thứ tình cảm khác lạ. Chàng cười nhưng nụ cười mang theo sự lạnh lùng khiến cho trái tim của người khác phải đóng băng. Đường Duyệt ngây người ra, Tô Mộng Chẩm nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng nói: “Tất cả đều đã qua rồi. Ta sẽ không để người khác tiếp tục làm hại nàng nữa”.
Đường Duyệt nhẹ nhàng gật đầu, nhưng không hề lên tiếng.
Tô Mộng Chẩm cúi xuống, hôn nhẹ lên hai mà lạnh ngắt của Đường Duyệt, giọng ấm áp: “Thôi nàng ngủ đi”.
Khuôn mặt của nàng trắng bệch, nàng nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Tô Mộng Chẩm đợi đến lúc nhịp thở của nàng ổn định trở lại, mới nằm xuống bên cạnh nàng, và nghiêng người nhìn nàng. Đường Duyệt vẫn thường khóc vô cớ trong mơ, lúc tỉnh dậy nước mắt vẫn còn đọng lại trên má.
Vậy là họ đã là vợ chồng được năm năm. Nhưng có rất nhiều thứ nàng không hề quên, có lẽ đang ngự trị trong đầu nàng, hoặc là chính những ký ức của quá khứ.
Lần đầu tiên hắn gặp Đường Duyệt, nàng chỉ là một tiểu cô nương gầy guộc, yếu ớt. Còn hắn lúc đó đã là một người có thể hô mưa gọi gió, tự cho mình là nhất ở trên đời, nên hắn chưa bao giờ đối đãi với nàng như một người bình đẳng. Nói chung, nàng chỉ là một con mèo con cố tỏ vẻ hung dữ với hắn mà thôi. Thật không ngờ, từ lúc nào, tiểu cô nương với khuôn mặt trắng bệch ấy, đôi mắt trong sáng ấy lại trở thành cái gai khó loại bỏ nhất trong lòng hắn. Thời gian càng dài, thì càng làm tim hắn đau nhói.
Quyết đấu giữa các cao thủ võ lâm, không phải là tỉ thí võ công, mà là tỉ thí về ý chí. Âu Dương Tiếu Thiên vốn không phải là đối thủ của hắn. Hắn vốn dĩ có thể cứu được Đường Duyệt ngay, nhưng hắn đã lựa chọn cách khác. Bây giờ xem ra cách mà hắn lựa chọn không những rất tốt, mà còn có thể giúp Đường Duyệt xóa bỏ hết mọi rắc rối. Mỗi lần Đường Duyệt tỉnh lại sau cơn ác mộng, Tô Mộng Chẩm lại cảm thấy hối hận. Hắn không ngờ được rằng, kết cục của việc để nàng nhìn thấy bộ dạng bị thương của mình lại đáng sợ đến vậy. Thật ra, trong trận quyết đấu đó, việc nàng bị rơi vào bẫy, bị cha con Âu Dương làm hại, đều là do một tay hắn tạo ra.
Hắn chỉ hy vọng Đường Duyệt cảm kích hắn. Hắn muốn Đường Duyệt từ bỏ việc lưu lạc vô vị, ở lại bên cạnh hắn. Nhưng hắn không muốn mở miệng nói ra, không muốn đưa ra lời khẩn cầu đáng khinh bỉ. Tô Mộng Chẩm không phải là người đàn ông như thế. Nhưng tất cả những việc này chẳng qua là muốn Đường Duyệt đáp ứng tâm nguyện bức thiết đó của hắn. Tuy tất cả đều là sự chuẩn bị trước, nhưng việc hắn bị thương là thật. Hắn cảm thấy mình bị thương rất nặng, nhưng lại không chết. Bời vì hắn phải sống, phải giành được Đường Duyệt, chăm sóc cho Đường Duyệt. Nàng tuy nằm gọn trong lòng hắn, nhưng người mà nàng đang nghĩ đến là ai đây?
Thương Dung.
Có thể nàng không nói ra miệng, nhưng trong lòng nàng lại nghĩ về Thương Dung.
Đường Duyệt thật sự chưa bao giờ yêu hắn sao? Nàng chỉ vì chịu ơn hắn mà ở lại bên cạnh hắn chăng? Từ trước đến nay chưa bao giờ dành cho hắn một chút chân tình nào ư?
Tô Mộng Chẩm nghĩ đến những điều này mà thấy đau lòng.
Năm năm trở lại đây, vì Đường Duyệt mà hắn không thường xuyên xuất hiện trên giang hồ nữa. Chỉ vì nàng trước đây đã bị thương quá nhiều, sức khỏe không còn tốt nữa, bắt buộc phải sống ở những nơi ấm áp. Hắn đã đi khắp nơi tìm kiếm thuốc chữa bệnh cho Đường Duyệt, lúc nào cũng ở bên cạnh nàng. Thật sự không còn tâm trí nào để quan tâm đến Bái Nguyệt Giáo.
Tô Mộng Chẩm cảm thấy oán hận, trên đời này đã có hắn ở bên cạnh nàng rồi, tại sao còn có thêm một Thương Dung? Đường Duyệt không thể biết rằng, tổ mẫu của Thương Dung đã tìm hàng ngàn hàng vạn cách để tìm ra thứ nấm linh chi quý hiếm chữa căn bệnh lạ cho Thương gia. Nhưng cũng đã bị Tô Mộng Chẩm tìm cách tiêu hủy.
Tô Mộng Chẩm xem thường Thương Dung. Hắn luôn khinh miệt chàng trai lương thiện và dịu dàng ấy. Tuy Thương Dung đã chết, nhưng vẫn luôn không ngừng tranh đấu với Tô Mộng Chẩm, và tranh đấu cho đến tận ngày hôm nay. Tô Mộng Chẩm khẽ đưa tay đặt lên ngực Đường Duyệt, nghĩ xem ở đây có chăng sự tồn tại của Thường Dung? Hắn có thể giết chết tình địch ngoài đời thực, nhưng tình địch trong tim nàng thì phải làm sao đây?
Tuy bây giờ Đường Duyệt không còn nhớ gì, nhưng sau này thì sao, ai dám đảm bảo rằng nàng mãi mãi không nhớ gì nữa? Thương Dung trong lòng nàng, Tô Mộng Chẩm không thể làm gì được, trừ phi giết nàng đi. Chuyện đó thì Tô Mộng Chẩm không thể làm. Tình cảm của Tô Mộng Chẩm không ai có thể ngăn cản được. Hắn đã giành được người con gái của mình bằng mọi cách. Nhưng nếu như hắn thật sự là người thua cuộc thì cũng không phải là thua Thương Dung, mà là chịu thua Đường Duyệt.
“Đến giờ dậy rồi”. Đường Duyệt bị thúc giục bởi giọng nói ấm áp bên tai. Nàng mở to mắt, chỉ cảm thấy ánh sáng có vẻ chói mắt. Trên đầu nàng có tiếng cười của một người đàn ông, tay của nàng được thả lỏng. Lúc nãy vừa cảm thấy có chút ấm áp, muốn được buông tay ra, nhưng đến khi thật sự có người thả tay ra, Đường Duyệt lại cảm thấy trong lòng có chút cô đơn khó hiểu. Tiếng quần áo lạo xạo, sau lưng nàng bỗng nhiên thiếu đi sự ấm áp, nàng cảm thấy là lạ. Trên người của Tô Mộng Chẩm tỏa ra một mùi hương đặc biệt từ thảo dược, đã năm năm rồi, Đường Duyệt đã quen với mùi hương ấy, và còn thấy yêu thầm mùi hương ấy.
Tiểu Liên nói rất đúng, việc thành thân với Tô Mộng Chẩm không phải là việc khó có thể chịu đựng như tưởng tượng. Cảm giác không còn giống như lúc đầu nữa, nghĩ như vậy, Đường Duyệt khẽ thở dài. Sau đó, có người ôm nàng từ phía sau.
Động tác đột ngột ấy khiến nàng cảm thấy cứng đơ người: “Sao… sao thế?”.
“Ta có việc phải ra ngoài, chiều muộn mới về được. Muốn ăn gì thì nàng cứ dặn dò Tiểu Liên, không được chạy lung tung đâu đấy”.
“Vâng…” Đường Duyệt nhẹ nhàng đáp, cảm thấy Tô Mộng Chẩm đang cúi thấp đầu xuống định hôn lên cổ nàng, mặt nàng bỗng nhiên đỏ rực lên.
Tô Mộng Chẩm đi rồi, Đường Duyệt mới thở phảo nhẹ nhõm. Năm năm sống trong giày vò, cảm giác sợ hãi đó không còn nữa. Nhưng nàng lại có một cảm giác xấu hổ và căng thẳng đến kỳ lạ, khiến nàng mòn mỏi.
Tiểu Liên chạy tới chạy lui một cách vui vẻ trong sân. Đường Duyệt nhìn cậu, khẽ mỉm cười. Bỗng nhiên cậu ta ngã lăn ra đất mà không có bất cứ tiếng động nào, khuôn mặt nàng chợt biến sắc.
Nàng đứng dậy, ngón tay cố đặt lên thanh đao Khuynh Thành giắt trên lưng, nhưng không sờ thấy gì cả. Sau lần đó, vì sợ nàng lại chạy đi đâu mất tích nên Tô Mộng Chẩm không cho nàng tiếp xúc với Khuynh Thành nữa.
Đường Duyệt ngước mắt lên, nhìn người tăng nhân đang đi đến. Vị tăng nhân đó có một dung mạo đẹp vô cùng. Lông mày, đôi mắt, cái mũi và đôi môi của người đó rất đỗi bình thường, nhưng khi kết hợp lại với nhau thì rất hài hòa, xuất chúng. Trong phút chốc, Đường Duyệt có cảm giác rất đỗi quen thuộc. Nàng nhìn tướng mạo của người đó với ánh mắt kỳ lạ, và cảm thấy những suy nghĩ trong đầu bắt đầu bị xáo trộn.
“Ta đi tìm cô nương đã năm năm rồi”. Vị tăng nhân đó thở phào nhẹ nhõm, như thể cuối cùng cũng hoàn thành được một sứ mệnh lớn lao. Trên khuôn mặt người đó nở một nụ cười kỳ lạ: “Tô Mộng Chẩm giấu cô nương kỹ quá. Ta đã tưởng không thể tìm được cô nương nữa”.
“Huynh tìm ta sao?” Đường Duyệt hỏi, nhưng đôi mắt đen láy của nàng lộ rõ sự căng thẳng.
“Đúng vậy, ta đi tìm cô nương”, vị tăng nhân trẻ tuổi cười. “Không ngờ rằng, lần trước gặp, cô nương suýt nữa đã lấy đại ca của ta. Bây giờ lại trở thành thê tử của Tô Mộng Chẩm”.
Mộ Dung Tiểu Vũ ở lại nửa canh giờ, rồi đứng dậy bỏ đi.
Đường Duyệt ngồi một mình trước cửa cho đến lúc trời tối. Trong nhà vẫn chưa thắp đèn, nhưng nàng đã ngồi bất động như thế liền mấy canh giờ rồi. Những tưởng trái tim nàng đau đến muốn vỡ ra, nhưng không ngờ lại đau đến mức tê dại đi như thế này.
Đường Duyệt ngồi thẫn thờ nhìn khung cảnh trong vườn hoa, nàng cảm thấy cảnh vật trước mắt bắt đầu tối sẫm lại, không nhìn rõ gì nữa. Giáo chủ lừng lẫy của Bái Nguyệt Giáo là người tình mà vì nàng không tiếc hy sinh tính mạng, là phu quân vô cùng ấm áp nhẹ nhàng, năm năm qua gắn bó với nàng như hình với bóng, còn không thể đếm nổi những quyến luyến, vậy mà chàng thực sự chỉ là một kẻ điên mang mặt nạ. Nhưng năm năm qua, nàng sống vô cùng hạnh phúc bình yên, thậm chí nàng đang dần dần yêu chàng.
Người mà nàng yêu ngày trước đã chết một cách lạnh lẽo, cô đơn. Nàng đã từng rất yêu người đó, nhưng chàng đã chết mà nàng không hề hay biết.
Câu chuyện mà Mộ Dung Tiểu Vũ kể, lúc đầu mới nghe còn có vẻ khó hiểu, giống như lạc vào trong mây khói. Nhưng dần dần, những ký ức đó đều hiện về trong tâm trí nàng. Còn khuôn mặt ấm áp tuấn tú ấy, khi hồi tưởng lại, nàng cảm thấy như nhói buốt tâm can. Đường Duyệt chỉ cảm thấy trong cổ họng ngòn ngọt, thì ra là một ngụm máu từ miệng nàng đã trào ra. Nước mắt của nàng cuối cùng cũng rơi xuống không ngừng, cảm tưởng như không thể dừng lại được.
Lúc đẩy cửa vào, tay Đường Duyệt vẫn còn run run. Người sống ở trong đó đã có tuổi rồi, nhưng xem ra vẫn còn rất trẻ, đôi mắt ấy thật sự làm người ta cảm thấy tâm trí hoảng loạn, khó mà né tránh.
Đường Duyệt nhớ rất rõ lần đầu tiên vô ý ngã nhào vào đây, người này còn tỏ vẻ rất khó chịu. Vẫn là Tô Mộng Chẩm đã dắt nàng ra khỏi đây, nhưng lần đó chàng đã rất tức giận. Từ đó trở đi, nàng không đến căn phòng xa xôi này. Nhưng nàng biết tại đây có một người đàn ông rất kỳ lạ, võ công đã bị phế bỏ, có thể nói ông ta là một phế nhân. Ông ta xem ra không phải là phụ thân của Tô Mộng Chẩm, cũng không phải là bạn của chàng. Vậy tại sao người này lại ở đây, và từ trước đến nay chưa bao giờ lộ diện?
Trước đây Đường Duyệt còn cảm thấy kỳ lạ, nhưng sau khi Mộ Dung Tiểu Vũ kể hết sự thật cho nàng thì nàng đã hiểu vì sao. Người này chính là Hiên Viên Lãng Nhật, là phụ thân của Đường Duyệt.
Đường Duyệt nhìn ông ta, hai người cứ nhìn nhau. Hiên Viên Lãng Nhật từ tốn nói: “Tô phu nhân, người đến đây có việc gì không?”.
Đường Duyệt giật mình, trong mắt nàng chứa đầy thần sắc phức tạp.
Hiên Viên Lãng Nhật thở dài rồi nói: “Tô phu nhân, ta khuyên cô nên về nhanh đi. Nếu như Tô Mộng Chẩm biết cô đến đây thì nhất định sẽ không vui đâu”.
Đường Duyệt lắc đầu, nói: “Con chỉ đến để thăm phụ thân của con thôi”.
Nghe những lời này, thần thái Hiên Viên Lãng Nhật lập tức thay đổi, nhịp thở của ông cũng dồn dập, một lúc sau mới nói tiếp: “Con nhớ lại hết rồi sao?”.
Đường Duyệt cười gượng, trên mặt lộ rõ sự buồn bã đau thương: “Những điều con nên biết, con đều biết rồi. Những điều con không nên biết thì con cũng đã biết rồi. Chỉ là con không hiểu, tại sao chàng vẫn chưa giết phụ thân?”.
Hiên Viên Lãng Nhật đáp: “Đó là vì con”.
Đường Duyệt lắc đầu, nói: “Việc mà Tô Mộng Chẩm muốn làm, xưa nay không ai có thể ngăn cản được”.
Hiên Viên Lãng Nhật không ngờ Đường Duyệt lại bình tĩnh đến thế, ông nói: “Con người của Tô Mộng Chẩm việc gì cũng có thể làm. Nhưng có một việc hắn không nói dối ta. Hắn nói sẽ lấy nhi nữ của ta, chăm sóc tốt cho nó, để báo đáp ân tình ta đã nuôi dưỡng hắn. Vốn dĩ ta tưởng hắn châm biếm ta, nhưng nào ngờ hắn đã thật lòng yêu con”.
Đường Duyệt bất giác nhớ lại người đã chết khá lâu, Thương Dung. Nghĩ đến chàng, lòng Đường Duyệt cảm thấy đau đớn, nàng cười gượng: “Nhưng tình yêu của chàng đã hại chết rất nhiều người. Nếu như có thể lựa chọn, thì con không muốn có gì hết”.
Hiên Viên Lãng Nhật suy nghĩ một lát, cuối cùng nói: “Lúc đầu ta đã bỏ rơi mẫu thân của con, làm con phải chịu nhiều đau khổ. Con có hận ta không?”.
Đường Duyệt bình tĩnh lại, nói: “Sau khi con biết người là phụ thân của con, thật sự con rất hận người. Nhưng bây giờ con không trách người nữa”.
Hiên Viên Lãng Nhật nghe thấy nàng nói như vậy, bỗng dưng khóe mắt cay cay.
“Hôm nay con đến tìm phụ thân, là muốn phụ thân giúp đỡ con”. Đường Duyệt chậm rãi nói, giống như đã đưa ra quyết định cuối cùng.
Hiên Viên Lãng Nhật do dự một lúc rồi nói: “Bây giờ võ công của ta đã bị phế bỏ rồi, lại còn bị nhốt tại đây. Nhưng nếu con muốn giết chết Tô Mộng Chẩm thì ta vẫn có cách”.
Đường Duyệt nhìn ánh mắt của Hiên Viên Lãng Nhật, hỏi: “Giết chàng ư?”.
“Đường Duyệt, con là một đứa con mê muội. Ta biết, con chưa bao giờ yêu Tô Mộng Chẩm. Người con yêu cả đời này chỉ có một thôi, đó chính là Thương Dung”. Hiên Viên Lãng Nhật khẽ cười.
Nghe đến tên “Thương Dung”, toàn thân Đường Duyệt run lên, cảm giác như mạch máu trong người đang dâng cao.
Hiên Viên Lãng Nhật biết mình nói sai nên lập tức im bặt.
“Con đến là để cầu xin phụ thân… muốn phụ thân giúp con quên hết tất cả những gì mà con đã nghe thấy ngày hôm nay, về tất cả những việc trong quá khứ”.
Từng lời nói được thốt ra, máu trong miệng Đường Duyệt cũng theo đó mà tuôn chảy.
Hiên Viên Lãng Nhật lặng người nhìn nàng, một lúc sau, ông cố hạ thấp giọng và nói: “Ta bỗng nhiên không hiểu được con”.
Đường Duyệt cười đáp: “Con cũng không hiểu… không hiểu tại sao. Năm năm nay… con…”.
Hiên Viên Lãng Nhật nói với giọng ấm áp: “Tô Mộng Chẩm rất thâm độc. Nếu hắn muốn làm việc gì, thì năm năm, mười năm, hai mươi năm hay cả đời thì hắn cũng sẽ làm”. Ông nói tiếp: “Ta chỉ không hiểu, con muốn quên hết tất cả mọi thứ. Lẽ nào con vẫn muốn tiếp tục sống với hắn cho đến lúc chết sao?”.
Khóe mắt Đường Duyệt cay sẽ, nước mắt cứ thế rơi xuống môi nàng, hòa lẫn với máu. Nàng đột nhiên không muốn lau nước mắt nữa, chỉ chậm rãi nói: “Đúng vậy, mong phụ thân giúp con, cứ coi như đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng con khẩn cầu phụ thân”.
Hiên Viên Lãng Nhật vẫn còn đang do dự, ông thực sự không hiểu dụng ý của Đường Duyệt. Đúng lúc đó, bên ngoài sân có tiếng trẻ con vọng lại: “Mẫu thân, mẫu thân, Tiểu Lãng về rồi…”. Đứa bé gọi to, dường như còn đi khắp nơi tìm mẫu thân.
Đường Duyệt bỗng đứng dậy, khóa chặt cửa lại, thần thái trên mặt nàng dường như đã tan biến, nàng cắn răng nói: “Phụ thân hãy giúp con”.
Hiên Viên Lãng Nhật muốn cười nhưng không cười nổi. Mặt ông lộ ra vẻ cứng rắn, ông nói: “Các con… đã có một đứa con. Ta nghĩ con rất yêu đứa bé này”. Ông khẽ thở dài, dường như cuối cùng cũng đã hiểu ra.
Đường Duyệt cười trong đau khổ: “Không, từ khi biết sự thật, con rất hận chàng. Hận bản thân mình, và càng mong là chưa bao giờ sinh ra đứa bé này. Bây giờ con không thể gặp chàng, quyết không thể…”.
Hiên Viên Lãng Nhật nhìn Đường Duyệt chăm chú, thở một hơi, rồi nói: “Con sợ chính con sẽ giết chết đứa bé này…”.
Đường Duyệt giật mình, giống như vừa nhận được một sự tấn công kịch liệt. Nàng đã bị dồn vào bước đường cùng: “Không, con không thể, con không thể”.
Hiên Viên Lãng Nhật thấy đầu đau như muốn vỡ ra, ông nói: “Con sợ sẽ giẫm lên vết xe đổ của mẫu thân con”.
Một quyết định sai lầm. Nếu như cho người ta lựa chọn, chỉ có hai sự lựa chọn, một là giết chết Tô Mộng Chẩm, hai là bỏ đi thật xa. Nhưng Đường Duyệt không thể làm thế vì nàng còn có một đứa con bé bỏng – Lãng Nhi. Nếu như nàng lựa chọn giữ lại ký ức thì mối quan hệ giữa nàng và đứa bé đó sẽ biến thành như thế nào? Hoặc là nàng lựa chọn trở thành một Ôn Nhã Như thứ hai, và đứa trẻ đó… có thể hay không…
Hiên Viên Lãng Nhật chậm rãi nói: “Cuối cùng ta cũng hiểu ra điểm khác nhau giữa con và ta. Con không giống con gái của ta, trái tim của con quá tốt”.
Sắc mặt Đường Duyệt trắng bệch, dường như nàng sắp ngã xuống. Nhưng nàng vẫn chưa có được sự kiện quyết: “Nó không thể biến thành một đứa trẻ đáng thương như con, con…”.
Nàng yêu Thương Dung, điều đó mãi mãi không bao giờ thay đổi. Nụ cười của Lãng Nhi ngây thơ đến thế, tình cảm của nàng cũng đều là thật lòng. Nếu như vẫn nhớ tất cả những điều này, thì mãi mãi nàng không dám đối mặt với con nàng. Cuối cùng nàng cũng hiểu Ôn Nhã Như không phải không muốn yêu nàng, mà mãi mãi không có cách nào để yêu nàng.
Giống như bây giờ, lúc nàng biết toàn bộ sự thật, nàng thật sự không thể chấp nhận sự tồn tại của đứa trẻ này. Nàng không muốn Tô Lãng lại biến thành một Đường Duyệt nữa. Nàng dùng toàn bộ sức lực của mình cũng không thể khống chế nổi sự căm hận của nàng. Cho nên, chỉ còn cách là gói gọn ký ức.
Đây là lựa chọn của Đường Duyệt. Hiên Viên Lãng Nhật quyết tâm vì con gái mình mà làm một việc đầu tiên và cũng có thể là cuối cùng. Để nguyện vọng của nàng có thể trở thành hiện thực, quên đi tất cả, tiếp tục yêu thương Tô Mộng Chẩm.
Tô Lãng tìm nửa canh giờ mới thấy mẹ nó. Lúc đó nó đã khóc hết nước mắt, ngồi trong một góc tường ôm đầu gối khóc nức nở.
Tô Lãng òa lên một tiếng rồi sà ngay vào lòng mẹ. Ánh trăng tỏa sáng cả một vùng, đứa bé bốn tuổi đang nằm gọn trong lòng mẹ, vừa khóc vừa trách mẹ.
“Phụ thân con đâu, sao chỉ có một mình con ở đây?”.
“Phụ thân đi mua thuốc cho mẫu thân rồi. Phụ thân nói là… nửa canh giờ nữa sẽ về nhà”. Đôi mắt đen láy của Tô Lãng vẫn còn ngấn nước, giọng nói có phần tắc nghẹn.
Đứng sau lưng họ là Hiên Viên Lãng Nhật. Ông đứng lặng im nhìn Đường Duyệt bế Tô Lãng ra về. Ông bất giác có thể lý giải sự lựa chọn của nàng. Lúc này nhìn thấy Đường Duyệt dịu dàng ôm con vào phòng, ông biết có một ngày nhi nữ của ông sẽ yêu Tô Mộng Chẩm. Nhưng ông không cảm thấy thương xót hay tức giận, bởi vì đó là lựa chọn của Đường Duyệt.
Dưới ánh trăng dịu dàng, Hiên Viên Lãng Nhật cảm thấy mệt mỏi, ông khẽ vịn tay lên ghế và nhẹ nhàng ngồi xuống.